Mưa Đông Hóa Ngày Xuân - 鸠森
Chương 6
Sau này ta mới biết, cố phu quân của Trương ma ma là tổng quản trông coi hoa cỏ cây cối ở trang viên, ngày thường có việc thì đánh bà, không có việc cũng đánh bà và con, coi bà như một nơi để trút giận.
Sau này, có lần hắn uống rượu say, vậy mà đánh c.h.ế.t con gái nhỏ của bà.
Trương ma ma cũng bị đánh đến chỉ còn nửa cái mạng, nửa cái mạng còn lại cũng bị đứa con đã c.h.ế.t mang đi mất.
Cảnh tượng thê thảm đó bị phu nhân đi tuần tra trang viên bắt gặp, lập tức trừng trị tên phu quân vũ phu kia.
Sau đó Trương ma ma liền đi theo hầu hạ phu nhân, nhưng hồn phách của bà dường như vẫn bị đứa con gái c.h.ế.t thảm mang đi mất mấy phần, hễ nhìn thấy người nào giống với cố phu quân là bà lại lên cơn điên, túm lấy người ta đòi mạng cho con gái.
Mấy lần như vậy, phu nhân thấy thương bà, bèn cùng Cao tổng quản xem xét hết những công việc ít tiếp xúc với người trong phủ, thấy bà ấy giỏi việc chăm sóc hoa cỏ, nên để bà đến hoa viên chuyên coi sóc cây cối.
Trong sự bao bọc của hương hoa thơm ngát, bà dần dần hồi phục, trở lại bình thường.
Phu nhân nghe Anh thúc nói là đem chiếc bình ngọc đựng hoa lan mà bà ấy ban thưởng cho ta bán đi để chuộc bọn họ về, bà ấy có chút kinh ngạc.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Trương ma ma nhìn ta đang đứng sau lưng thiếu gia, ôm tiểu thư, cúi đầu không nói tiếng nào, bèn nói với phu nhân: "Chính là chậu hàn lan mà biểu tiểu thư từ An Huy đưa tới, do nha đầu này chăm sóc, ngày hoa nở, con bé theo ta đến trước mặt phu nhân dập đầu, phu nhân vui vẻ nói hoa này có duyên với con bé, nên ban thưởng cho nó ạ."
Phu nhân dịu dàng mỉm cười: "Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, đúng là có chuyện này."
Bà ấy vươn tay gọi ta đến trước mặt: "Lần này đa tạ ngươi, ta còn đang nghĩ, ta ngày thường sao chép kinh Phật, lễ Phật, sao Phật tổ Bồ Tát không phù hộ, thì ra là đã sớm đưa phúc tinh đến trước mặt ta rồi."
Chư thiên thần Phật phù hộ sao?
Phu nhân, chính người mới là Bồ Tát.
Anh thúc tinh ranh từ những lời nói ngắn gọn của chúng ta đã đại khái đoán được chậu hàn lan kia căn bản không phải phu nhân ban thưởng, lại còn nghe phu nhân khen ta lương thiện biết ơn, dường như thật sự nhịn không được nữa, liền hừ lạnh nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-6.html.]
"Nha đầu này tâm địa xấu xa lắm, nó là muốn mua thiếu gia nhà người về làm con rể đấy."
Nhìn ông ấy ra vẻ như đã báo được thù lớn mà liếc xéo ta, vừa đắc ý vừa gian xảo, ta bỗng nhiên hoảng hốt, tay đang ôm tiểu thư cứng đờ, mặt nóng bừng lên, liền tính toán xem gầm cái bàn cũ của quán bánh có thể chui vào trốn được không.
Tiểu thư dường như cảm nhận được cánh tay ta đột nhiên siết chặt, liền dùng bàn tay nhỏ bé mềm mại chọc chọc vào mặt ta, cười khúc khích: "Vũ tỷ tỷ, sao mặt tỷ đỏ vậy, giống như m.ô.n.g khỉ của đoàn xiếc Tây Trực Môn."
Ta chưa biết trả lời thế nào thì thiếu gia đã mở lời: "Mẹ, giờ con cũng không còn là đại thiếu gia Ngô gia nữa, con đường khoa cử cũng đã mất, vốn dĩ con cũng không phải là người có tài đọc sách."
Nói xong, hắn nhìn ta: "Nhưng đạo lý ăn quả nhớ kẻ trồng cây con vẫn hiểu, Đông Vũ cứu con và người nhà một mạng, sau này đến nhà nàng còn phải làm phiền nhiều. Trở về kinh thành ngày nào còn chưa biết, nếu nàng thật sự cần, con nguyện ý làm con rể nhà nàng, cùng nàng chăm sóc người nhà, chung quy cũng không thể để một mình nàng gánh vác tất cả."
Từng chữ từng chữ, ôn nhu mà kiên định, những lời kinh người này từ miệng hắn nói ra sao mà bình thản đến vậy.
Chắc hẳn là tiết trời xuân vẫn còn lạnh lẽo, dạo này ta lại quá bận rộn, nhiễm phải phong hàn, nếu không thì sao mặt ta lại nóng bừng lên, trên đầu như đang bốc khói vậy.
Tuy trong mắt chỉ có mũi chân của mình, nhưng ta có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt phu nhân như đang dạo chơi trên người ta, bà ấy vừa cười vừa nói: "Tiểu Vũ, chỉ cần con không chê, ta sẽ không quản nó, dù sao nhà nó làm con rể Thượng Môn là truyền thống rồi."
Ta nghe không rõ cũng chẳng hiểu lời phu nhân nói, đầu óc như bị hồ dán dính lại với nhau, không đợi phu nhân và Trương ma ma kịp phản ứng, ta liền lắp bắp nói: "Không... không, không còn sớm nữa, chúng ta mau trở về thu dọn đồ đạc đi, còn có không ít thứ cần mua sắm đấy ạ."
Ta ôm tiểu thư chạy đi không ngoảnh đầu lại, dường như chỉ cần ta chạy thật nhanh là có thể bỏ lại tiếng cười phía sau.
Thời tiết dần ấm lên, cành liễu đ.â.m chồi nảy lộc, hoa mai nở rộ khắp nơi, chúng ta đã lên đường về phía bắc hơn nửa tháng.
Trước khi đi, chúng ta đi thăm lão gia hai lần, dường như nhìn thấy con cái người nhà đều bình an, thân thể gầy yếu của ông ấy bỗng tràn đầy hy vọng.
Nghe nói phu nhân và các con đều muốn cùng ông ấy đi, lão gia vừa buồn phiền vừa áy náy, vành mắt ươn ướt ôm lấy vai phu nhân, mọi người lại khóc một trận.