Mưa Đông Hóa Ngày Xuân - 鸠森
Chương 4
Anh thúc nhìn thấy chậu lan ta đang ôm, hỏi: “Hoa này của ngươi đây là từ đâu đến?"
"Phu nhân thưởng cho cháu ạ." Ta hơi chột dạ nói.
Ông ấy nhìn chằm chằm chậu lan suy nghĩ một lúc, ta ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra xem nó có bị va chạm gì khác không.
Lúc này, nghe thấy giọng nói của Anh thúc từ trên đầu truyền đến: "Ngươi thật sự muốn mua thiếu gia tiểu thư nhà ngươi?"
“Hả?" Tuy có chút nghi hoặc, nhưng ta vội vàng gật đầu lia lịa.
Nghe nói tổ tiên Ngô gia là khai quốc công thần, đến đời Ngô lão gia này tuy đã là dòng dõi xa, ngoài lão gia có công danh cử nhân ra thì trong nhà chẳng còn ai làm quan.
Nhưng nhờ phúc ấm của tổ tiên để lại, phu nhân lại xuất thân từ gia đình giàu có, lại khéo vun vén.
Tuy không phải là bậc quyền quý, nhưng cũng được xem là nhà giàu có.
Cái chậu hoa ta dùng để trồng hàn lan, có hai quai cầm kia, vậy mà lại là ngọc vò thời Tống, lại còn do chính tay danh sư triều trước chế tác.
Anh thúc nhìn ra nó là bảo vật, nhưng không ngờ lại quý giá đến vậy.
Ông ấy đưa ta đến Ngọc Bảo Trai, thay ta mặc cả với chủ tiệm một hồi, vậy mà bán được những tám trăm lượng bạc.
Cầm số bạc lớn trong tay bước ra khỏi cửa, chân ta như nhũn ra.
Anh thúc vừa ra khỏi cửa hàng liền đổi sắc mặt, quay đầu lại nhổ toẹt về phía Ngọc Bảo Trai một cái rồi mắng: "Thật là cái lũ buôn bán lòng dạ đen tối!"
Đến nha hành, ông ấy ngồi xuống uống một ngụm trà đã nguội ngắt, lấy tay chọc chọc vào người ta đang ngẩn ngơ rồi nói: "Đưa ta sáu trăm lượng bạc, rồi mang thiếu gia tiểu thư nhà ngươi đi. Tiền trao cháo múc."
Ta bừng tỉnh, vội vàng đưa hết bạc cho ông ấy.
Ông ấy nhìn ta không nói gì, từ trong n.g.ự.c móc ra cái cân tiểu ly, tỉ mỉ cân lấy hơn phân nửa số bạc.
Nhìn ông ấy từng chút từng chút một bỏ bạc sang chỗ ông ấy, lòng ta đau như cắt.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-4.html.]
Anh thúc nhìn ta,, vẻ mặt buồn cười, rồi đẩy số bạc còn lại về phía ta, sau đó đi tới cởi dây trói cho thiếu gia tiểu thư: "Ngươi mua hai người bọn họ làm gì? Theo ngươi về Hải Lãng Hà sao? Chốn hoang vu đó, người như vậy làm sao sống nổi, còn liên lụy đến ngươi nữa."
Ta gói kỹ số bạc còn lại, rồi nhặt một thỏi bạc không to không nhỏ, nghiến răng đặt lên bàn: "Đưa chúng cháu cùng về, đây là lộ phí của hai người bọn họ."
Anh thúc lại ngồi xuống, bưng chén trà lên, nhìn ta rồi cười lớn: "Con nha đầu này, đúng là mặt mày lanh lợi mà đầu óc ngu si."
Ta mặc kệ lời chế nhạo của ông ấy, gói bạc lại rồi lại gói, lại đi ra mái hiên nhặt một cái chậu sành vỡ, đem cây hàn lan không còn chậu trồng vào đó rồi trả lời ông ấy: "Cháu mua thiếu gia về làm con rể, cháu đã hứa với ông nội là sau này sẽ tìm một chàng rể. Tiểu thư là muội muội ruột của thiếu gia, coi như ân tình này là sính lễ cho thiếu gia vậy."
Anh thúc rốt cuộc vẫn không thể uống cạn chén trà đã nguội ngắt kia một cách yên ổn, lần này ta không tránh kịp, bị phun ướt cả nửa tay áo.
Ta không biết tên tuổi của thiếu gia và tiểu thư, trong phủ chỉ có hai vị chủ tử nhỏ này, tên của chủ tử cũng không phải là điều ta có thể tùy tiện hỏi thăm.
Ta chỉ là một nha đầu chăm hoa, chỉ cần phân biệt được cây xương bồ với hoa lan là được rồi.
Thấy hai người họ vẫn ngồi im tại chỗ, ta bước tới ngồi xuống trước mặt, nhẹ giọng nói: "Ta là Đông Vũ, nha hoàn dưới trướng Trương ma ma. Tiểu thư còn nhớ ta không? Ta từng tết con ngựa nhỏ cho tiểu thư. Nay trong nhà gặp biến cố, thiếu gia tiểu thư hãy cùng ta về quê thôi, ngày tháng phú quý đã qua, nhưng cuộc sống thanh bạch vẫn phải tiếp tục."
Vị tiểu thư mới bảy tuổi nhìn ca ca, rồi nhào vào lòng ta khóc nức nở.
Thiếu gia hình như lớn hơn ta hai tuổi, nhưng đứng dậy thì chỉ cao bằng ta, nhìn muội muội đang khóc, nghẹn ngào gật đầu: "Đã làm phiền ngươi rồi."
Ta đưa cho thiếu gia một cái khăn lụa.
Anh thúc đứng bên cạnh trêu chọc: "Tay nghề may vá tinh xảo thế này, chẳng lẽ hai năm nay ngươi sống ở Ngô gia làm tiểu thư à? Thì ra là sống sung sướng như vậy, trách không được phải vất vả chuộc hai đứa trẻ con này về."
Thiếu gia kéo vạt áo, khẽ khom người về phía ta: "Đã làm phiền Đông Vũ hao tâm tổn sức rồi. Sau này không cần gọi chúng ta là thiếu gia tiểu thư nữa, ta tên là Ngô Tiêu Minh, ngươi cứ như các tỷ tỷ nhà ngoại, gọi ta là Minh ca là được."
Rồi lại chỉ tay vào tiểu thư: "Muội muội tên là Ngô Tiêu Miên, cứ gọi là A Miên đi."
Một ngày trước khi chúng ta lên đường, thiếu gia vội vã chạy vào căn phòng nhỏ của chúng ta trong nha hành, kích động nói: "A Miên, cha không phải c.h.ế.t nữa rồi, cha không phải c.h.ế.t nữa rồi!"
Miệng gọi tên tiểu thư, nhưng lời lại nói với ta.
Anh thúc cầm chén trà cũ của mình chậm rãi bước vào, xác nhận tin tức này.
"Phu nhân thưởng cho cháu ạ." Ta hơi chột dạ nói.
Ông ấy nhìn chằm chằm chậu lan suy nghĩ một lúc, ta ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra xem nó có bị va chạm gì khác không.
Lúc này, nghe thấy giọng nói của Anh thúc từ trên đầu truyền đến: "Ngươi thật sự muốn mua thiếu gia tiểu thư nhà ngươi?"
“Hả?" Tuy có chút nghi hoặc, nhưng ta vội vàng gật đầu lia lịa.
Nghe nói tổ tiên Ngô gia là khai quốc công thần, đến đời Ngô lão gia này tuy đã là dòng dõi xa, ngoài lão gia có công danh cử nhân ra thì trong nhà chẳng còn ai làm quan.
Nhưng nhờ phúc ấm của tổ tiên để lại, phu nhân lại xuất thân từ gia đình giàu có, lại khéo vun vén.
Tuy không phải là bậc quyền quý, nhưng cũng được xem là nhà giàu có.
Cái chậu hoa ta dùng để trồng hàn lan, có hai quai cầm kia, vậy mà lại là ngọc vò thời Tống, lại còn do chính tay danh sư triều trước chế tác.
Anh thúc nhìn ra nó là bảo vật, nhưng không ngờ lại quý giá đến vậy.
Ông ấy đưa ta đến Ngọc Bảo Trai, thay ta mặc cả với chủ tiệm một hồi, vậy mà bán được những tám trăm lượng bạc.
Cầm số bạc lớn trong tay bước ra khỏi cửa, chân ta như nhũn ra.
Anh thúc vừa ra khỏi cửa hàng liền đổi sắc mặt, quay đầu lại nhổ toẹt về phía Ngọc Bảo Trai một cái rồi mắng: "Thật là cái lũ buôn bán lòng dạ đen tối!"
Đến nha hành, ông ấy ngồi xuống uống một ngụm trà đã nguội ngắt, lấy tay chọc chọc vào người ta đang ngẩn ngơ rồi nói: "Đưa ta sáu trăm lượng bạc, rồi mang thiếu gia tiểu thư nhà ngươi đi. Tiền trao cháo múc."
Ta bừng tỉnh, vội vàng đưa hết bạc cho ông ấy.
Ông ấy nhìn ta không nói gì, từ trong n.g.ự.c móc ra cái cân tiểu ly, tỉ mỉ cân lấy hơn phân nửa số bạc.
Nhìn ông ấy từng chút từng chút một bỏ bạc sang chỗ ông ấy, lòng ta đau như cắt.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-4.html.]
Anh thúc nhìn ta,, vẻ mặt buồn cười, rồi đẩy số bạc còn lại về phía ta, sau đó đi tới cởi dây trói cho thiếu gia tiểu thư: "Ngươi mua hai người bọn họ làm gì? Theo ngươi về Hải Lãng Hà sao? Chốn hoang vu đó, người như vậy làm sao sống nổi, còn liên lụy đến ngươi nữa."
Ta gói kỹ số bạc còn lại, rồi nhặt một thỏi bạc không to không nhỏ, nghiến răng đặt lên bàn: "Đưa chúng cháu cùng về, đây là lộ phí của hai người bọn họ."
Anh thúc lại ngồi xuống, bưng chén trà lên, nhìn ta rồi cười lớn: "Con nha đầu này, đúng là mặt mày lanh lợi mà đầu óc ngu si."
Ta mặc kệ lời chế nhạo của ông ấy, gói bạc lại rồi lại gói, lại đi ra mái hiên nhặt một cái chậu sành vỡ, đem cây hàn lan không còn chậu trồng vào đó rồi trả lời ông ấy: "Cháu mua thiếu gia về làm con rể, cháu đã hứa với ông nội là sau này sẽ tìm một chàng rể. Tiểu thư là muội muội ruột của thiếu gia, coi như ân tình này là sính lễ cho thiếu gia vậy."
Anh thúc rốt cuộc vẫn không thể uống cạn chén trà đã nguội ngắt kia một cách yên ổn, lần này ta không tránh kịp, bị phun ướt cả nửa tay áo.
Ta không biết tên tuổi của thiếu gia và tiểu thư, trong phủ chỉ có hai vị chủ tử nhỏ này, tên của chủ tử cũng không phải là điều ta có thể tùy tiện hỏi thăm.
Ta chỉ là một nha đầu chăm hoa, chỉ cần phân biệt được cây xương bồ với hoa lan là được rồi.
Thấy hai người họ vẫn ngồi im tại chỗ, ta bước tới ngồi xuống trước mặt, nhẹ giọng nói: "Ta là Đông Vũ, nha hoàn dưới trướng Trương ma ma. Tiểu thư còn nhớ ta không? Ta từng tết con ngựa nhỏ cho tiểu thư. Nay trong nhà gặp biến cố, thiếu gia tiểu thư hãy cùng ta về quê thôi, ngày tháng phú quý đã qua, nhưng cuộc sống thanh bạch vẫn phải tiếp tục."
Vị tiểu thư mới bảy tuổi nhìn ca ca, rồi nhào vào lòng ta khóc nức nở.
Thiếu gia hình như lớn hơn ta hai tuổi, nhưng đứng dậy thì chỉ cao bằng ta, nhìn muội muội đang khóc, nghẹn ngào gật đầu: "Đã làm phiền ngươi rồi."
Ta đưa cho thiếu gia một cái khăn lụa.
Anh thúc đứng bên cạnh trêu chọc: "Tay nghề may vá tinh xảo thế này, chẳng lẽ hai năm nay ngươi sống ở Ngô gia làm tiểu thư à? Thì ra là sống sung sướng như vậy, trách không được phải vất vả chuộc hai đứa trẻ con này về."
Thiếu gia kéo vạt áo, khẽ khom người về phía ta: "Đã làm phiền Đông Vũ hao tâm tổn sức rồi. Sau này không cần gọi chúng ta là thiếu gia tiểu thư nữa, ta tên là Ngô Tiêu Minh, ngươi cứ như các tỷ tỷ nhà ngoại, gọi ta là Minh ca là được."
Rồi lại chỉ tay vào tiểu thư: "Muội muội tên là Ngô Tiêu Miên, cứ gọi là A Miên đi."
Một ngày trước khi chúng ta lên đường, thiếu gia vội vã chạy vào căn phòng nhỏ của chúng ta trong nha hành, kích động nói: "A Miên, cha không phải c.h.ế.t nữa rồi, cha không phải c.h.ế.t nữa rồi!"
Miệng gọi tên tiểu thư, nhưng lời lại nói với ta.
Anh thúc cầm chén trà cũ của mình chậm rãi bước vào, xác nhận tin tức này.