Mưa Đông Hóa Ngày Xuân - 鸠森
Chương 37
Hắn ra xem thì thấy là con ch.ó vàng, còn có ta đang ngã gục trước cửa tiệm.
Vì thế hắn liền đi tìm người quen thuộc nhất trong thành, Anh thúc.
Anh thúc mời lang trung đến, cho ta uống hai bát thuốc, cho con ch.ó vàng một bát canh trứng.
Sau đó trông ta cả đêm, còn Triệu Nhị Thiết thì sắc thuốc suốt đêm.
Ta, Anh thúc và Nhị Thiết một lần nữa xác nhận tin tức mà lão gia mang đến.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Anh thúc lại khôi phục thói quen liếc mắt nhìn ta, ngồi xuống ghế, cầm lấy ấm trà nhỏ của mình, phát hiện không có nước, lại đặt xuống, không rõ là đã hiểu ra hay đang hả hê nói với ta: "Ta đã nói rồi mà, nồi nào úp vung nấy. Giờ thì mất cả chì lẫn chài rồi nhé."
"Đông Vũ, tỷ đừng nghĩ ngợi nhiều, Minh ca có thể là có nỗi khổ tâm." Nhị Thiết đứng bên cạnh kéo vạt áo ấp úng nói.
"Khổ tâm gì chứ, ngươi có thể lấy oán báo ân, người khác tự nhiên cũng có thể. Nhà quyền quý đầy kẻ phụ bạc, huống hồ chỉ cần khom lưng một cái là có thể khôi phục..."
Nghe nói Lâm gia ở phủ Tế Nam giàu nứt đố đổ vách, để về quê tạo thanh thế, nghe nói phủ tướng quân đã phái hơn nửa số binh lính trong phủ đi theo đôi tân nhân về, nhất định phải bảo vệ tài sản của nhà cha Lâm tiểu thư.
Ta không để ý đến hai người bọn họ ồn ào, sau khi xác nhận chuyện này là thật hay giả, trong lòng ngược lại như trút được gánh nặng, một hơi uống cạn bát thuốc rồi gọi: "Anh Thúc thúc."
Ông ấy nghi hoặc "ừ" một tiếng, ta mỉm cười nói: "Tiệm tạp hóa là do Ngô Tiêu Minh làm trước khi vào ở rể phủ tướng quân, lúc đó hắn vẫn là con nhà tội phạm, không được phép kinh doanh, chẳng khác nào làm việc vặt cho nhà ta. Bây giờ hắn đã đi rồi, tiệm tạp hóa này lẽ ra phải thuộc về ta chứ, đưa ấn tín và sổ sách cho ta đi."
Anh thúc dường như không hề ngạc nhiên, chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ vào mặt Triệu Nhị Thiết nói với hắn: "Thấy chưa, con bé này lòng dạ lạnh lùng như thế mà ngươi còn thương hại nó, lo lắng xem tân chủ nhân của ngươi có đuổi việc ngươi hay không đi."
Ông ta phủi nếp nhăn trên áo choàng do ngồi lâu: "Con đường đó là do ta khai phá trước đây, cửa hàng cũng là của ta, người cũng là do ta cẩn thận tuyển chọn."
"Ba phần.”
“Tối qua là ta mặt dày mày dạn đi tìm lang trung, còn chăm sóc ngươi cả đêm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-37.html.]
"Bốn phần!"
"Ngươi chưa từng làm buôn bán hàng tạp hóa, lại không thể..."
"Năm phần!"
"Thành giao!"
Lão già gian xảo vừa định sảng khoái bước đi, ta bỗng gọi giật ông ta lại: "Khoan đã Anh thúc, con cho người sáu phần!"
Ta từ trên giường bò dậy, quỳ thẳng xuống đất, dọa ông ta giật lùi một bước, suýt nữa thì vấp ngã vào bậc cửa.
Ta trịnh trọng mở lời, nhìn thẳng vào mắt ông ta: "Người phải nói cho con biết quy tắc làm ăn này, còn phải dạy con cách buôn bán. Con sẽ không để người dạy không công, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, người dạy dỗ con một phen, con sẽ phụng dưỡng người đến cuối đời."
Sắc mặt ông ấy phức tạp, thu tay về, xoay xoay ấm trà trong tay, bước đến ngồi xuống mép giường, nhìn ta hồi lâu, nói: "Con bé c.h.ế.t tiệt này, còn quỳ đó làm gì, còn không mau đi đun nước pha cho ta chén trà nhận con gái nuôi!"
Đợi Anh thúc nghe ta gọi cha nuôi, nhận lễ quỳ lạy, uống xong chén trà ta dâng lên.
Triệu Nhị Thiết đứng bên cạnh ngơ ngác nói: "Anh thúc, người nhận Đông Vũ làm con gái nuôi rồi dạy tỷ ấy buôn bán, vậy chẳng phải sáu phần lợi nhuận của người là cho không sao, đợi đến khi tỷ ấy thật sự phụng dưỡng người đến cuối đời, chẳng phải tiền của người đều thành của tỷ ấy hết sao!"
"Hừ! Triệu Nhị Thiết! Sao lúc nãy ngươi không nhắc ta!"
Mùa đông năm nay không buồn bã lo sợ như năm ngoái, cũng không náo nhiệt như năm ngoái.
Gió và tuyết cuồng nộ vẫn như mọi năm, quán ăn duy trì kinh doanh đến cuối tháng mười, càng ngày càng ít người ra ngoài, tiệm cũng coi như nghỉ, chỉ ba ngày mở cửa bán đậu phụ một lần.
Ta ở tiệm tạp hóa của Anh thúc, bây giờ cũng là tiệm tạp hóa của ta, đi theo sau ông ấy học cách xem bản đồ, nghe ông ấy kể về phong tục tập quán của mười tám tỉnh ở Trung Nguyên, học cách quản lý hàng hóa, phân bổ hàng hóa ra vào tùy theo từng địa phương, học cách dán nhãn mác hấp dẫn cho sản phẩm, cách quan sát nhu cầu của người khác.
Ta đã học xong "Thiên tự văn" từ lâu rồi, Anh thúc đưa cho ta mấy quyển du ký và sách kinh doanh, nói với ta làm kinh doanh thì đọc nhiều sách luôn là tốt, trong sách cái gì cũng có.
Ta không cảm thấy thiên phú kinh doanh của mình thức tỉnh, ngược lại khi xem du ký, ta lại say mê với những cảnh non nước hùng vĩ được miêu tả trong từng con chữ.
Vì thế hắn liền đi tìm người quen thuộc nhất trong thành, Anh thúc.
Anh thúc mời lang trung đến, cho ta uống hai bát thuốc, cho con ch.ó vàng một bát canh trứng.
Sau đó trông ta cả đêm, còn Triệu Nhị Thiết thì sắc thuốc suốt đêm.
Ta, Anh thúc và Nhị Thiết một lần nữa xác nhận tin tức mà lão gia mang đến.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Anh thúc lại khôi phục thói quen liếc mắt nhìn ta, ngồi xuống ghế, cầm lấy ấm trà nhỏ của mình, phát hiện không có nước, lại đặt xuống, không rõ là đã hiểu ra hay đang hả hê nói với ta: "Ta đã nói rồi mà, nồi nào úp vung nấy. Giờ thì mất cả chì lẫn chài rồi nhé."
"Đông Vũ, tỷ đừng nghĩ ngợi nhiều, Minh ca có thể là có nỗi khổ tâm." Nhị Thiết đứng bên cạnh kéo vạt áo ấp úng nói.
"Khổ tâm gì chứ, ngươi có thể lấy oán báo ân, người khác tự nhiên cũng có thể. Nhà quyền quý đầy kẻ phụ bạc, huống hồ chỉ cần khom lưng một cái là có thể khôi phục..."
Nghe nói Lâm gia ở phủ Tế Nam giàu nứt đố đổ vách, để về quê tạo thanh thế, nghe nói phủ tướng quân đã phái hơn nửa số binh lính trong phủ đi theo đôi tân nhân về, nhất định phải bảo vệ tài sản của nhà cha Lâm tiểu thư.
Ta không để ý đến hai người bọn họ ồn ào, sau khi xác nhận chuyện này là thật hay giả, trong lòng ngược lại như trút được gánh nặng, một hơi uống cạn bát thuốc rồi gọi: "Anh Thúc thúc."
Ông ấy nghi hoặc "ừ" một tiếng, ta mỉm cười nói: "Tiệm tạp hóa là do Ngô Tiêu Minh làm trước khi vào ở rể phủ tướng quân, lúc đó hắn vẫn là con nhà tội phạm, không được phép kinh doanh, chẳng khác nào làm việc vặt cho nhà ta. Bây giờ hắn đã đi rồi, tiệm tạp hóa này lẽ ra phải thuộc về ta chứ, đưa ấn tín và sổ sách cho ta đi."
Anh thúc dường như không hề ngạc nhiên, chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ vào mặt Triệu Nhị Thiết nói với hắn: "Thấy chưa, con bé này lòng dạ lạnh lùng như thế mà ngươi còn thương hại nó, lo lắng xem tân chủ nhân của ngươi có đuổi việc ngươi hay không đi."
Ông ta phủi nếp nhăn trên áo choàng do ngồi lâu: "Con đường đó là do ta khai phá trước đây, cửa hàng cũng là của ta, người cũng là do ta cẩn thận tuyển chọn."
"Ba phần.”
“Tối qua là ta mặt dày mày dạn đi tìm lang trung, còn chăm sóc ngươi cả đêm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-37.html.]
"Bốn phần!"
"Ngươi chưa từng làm buôn bán hàng tạp hóa, lại không thể..."
"Năm phần!"
"Thành giao!"
Lão già gian xảo vừa định sảng khoái bước đi, ta bỗng gọi giật ông ta lại: "Khoan đã Anh thúc, con cho người sáu phần!"
Ta từ trên giường bò dậy, quỳ thẳng xuống đất, dọa ông ta giật lùi một bước, suýt nữa thì vấp ngã vào bậc cửa.
Ta trịnh trọng mở lời, nhìn thẳng vào mắt ông ta: "Người phải nói cho con biết quy tắc làm ăn này, còn phải dạy con cách buôn bán. Con sẽ không để người dạy không công, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, người dạy dỗ con một phen, con sẽ phụng dưỡng người đến cuối đời."
Sắc mặt ông ấy phức tạp, thu tay về, xoay xoay ấm trà trong tay, bước đến ngồi xuống mép giường, nhìn ta hồi lâu, nói: "Con bé c.h.ế.t tiệt này, còn quỳ đó làm gì, còn không mau đi đun nước pha cho ta chén trà nhận con gái nuôi!"
Đợi Anh thúc nghe ta gọi cha nuôi, nhận lễ quỳ lạy, uống xong chén trà ta dâng lên.
Triệu Nhị Thiết đứng bên cạnh ngơ ngác nói: "Anh thúc, người nhận Đông Vũ làm con gái nuôi rồi dạy tỷ ấy buôn bán, vậy chẳng phải sáu phần lợi nhuận của người là cho không sao, đợi đến khi tỷ ấy thật sự phụng dưỡng người đến cuối đời, chẳng phải tiền của người đều thành của tỷ ấy hết sao!"
"Hừ! Triệu Nhị Thiết! Sao lúc nãy ngươi không nhắc ta!"
Mùa đông năm nay không buồn bã lo sợ như năm ngoái, cũng không náo nhiệt như năm ngoái.
Gió và tuyết cuồng nộ vẫn như mọi năm, quán ăn duy trì kinh doanh đến cuối tháng mười, càng ngày càng ít người ra ngoài, tiệm cũng coi như nghỉ, chỉ ba ngày mở cửa bán đậu phụ một lần.
Ta ở tiệm tạp hóa của Anh thúc, bây giờ cũng là tiệm tạp hóa của ta, đi theo sau ông ấy học cách xem bản đồ, nghe ông ấy kể về phong tục tập quán của mười tám tỉnh ở Trung Nguyên, học cách quản lý hàng hóa, phân bổ hàng hóa ra vào tùy theo từng địa phương, học cách dán nhãn mác hấp dẫn cho sản phẩm, cách quan sát nhu cầu của người khác.
Ta đã học xong "Thiên tự văn" từ lâu rồi, Anh thúc đưa cho ta mấy quyển du ký và sách kinh doanh, nói với ta làm kinh doanh thì đọc nhiều sách luôn là tốt, trong sách cái gì cũng có.
Ta không cảm thấy thiên phú kinh doanh của mình thức tỉnh, ngược lại khi xem du ký, ta lại say mê với những cảnh non nước hùng vĩ được miêu tả trong từng con chữ.