Mưa Đông Hóa Ngày Xuân - 鸠森
Chương 15
Ví dụ như khi không tìm được hoa phù dung để nấu canh tuyết hà, bà nhìn thấy hoa dâm bụt mới nở trên hàng rào, bèn hái xuống, rửa sạch, bỏ cuống và nhụy, kết hợp với đậu phụ, làm ra một bát canh tuyết hà phiên bản Đông Bắc với màu hồng trắng đẹp mắt.
Sau hai tháng thử nghiệm, ta tính toán số bạc cuối cùng còn lại trong tay, dự định đến thành mở một quán ăn nhỏ.
Nếu thuận lợi, có thể giải quyết vấn đề sinh kế của cả nhà, phu nhân cũng có thể thường xuyên gặp lão gia, tiểu thư thông minh như vậy, cũng phải tìm một thầy giỏi để dạy học.
Mọi người chọn ra bảy, tám món ăn gia đình mới lạ nhưng rẻ, hai, ba món đậu phụ tráng miệng, còn có mấy món ăn chính không biết là ăn bạc hay ăn đậu phụ, cả nhà liền dũng cảm lên đường đến thành.
Ninh Cổ Tháp ngày nay sau trận lụt đã được Trang Hải tướng quân dẫn người xây dựng lại, thành mới có tên là Ninh An.
Vào thành, phu nhân dẫn tiểu thư, thiếu gia đi thăm lão gia, ta cùng cô cô, dượng đi tìm nha hành để xem có cửa hàng nào thích hợp có thể thuê không.
Vừa bước vào nha hành, ta đã nhìn thấy một người quen mặc áo xám, áo choàng đen, tay cầm một chiếc ấm trà nhỏ.
Không ngờ lại là Anh thúc.
Thì ra Anh thúc tuổi đã cao, mùa đông vừa rồi lại bị bệnh, nên mùa xuân đến cũng không có ý định đi phương Nam nữa, mà định ở lại nha hành, làm thêm một số việc khác để dưỡng lão.
Anh thúc nghe nói ý định của chúng ta, lại nghe yêu cầu về cửa hàng mà ta đưa ra, bèn nói với vẻ mặt không vui: "Ta chẳng lẽ bị con nhóc ngươi đeo bám rồi sao!"
Gừng càng già càng cay, Anh thúc rất nhanh đã tìm được một cửa hàng thích hợp cho chúng ta, còn ký xong hợp đồng với chủ nhà.
Chúng ta ở lại cửa hàng, chờ cô cô đi tìm phu nhân và những người khác quay lại.
Cửa hàng tuy không nằm trên phố chính, nhưng là gian đầu tiên trong ngõ Đinh Hương vuông góc với phố chính.
Phía trước là sảnh đường bán mở, vốn là để làm quán ăn, bày năm sáu cái bàn, phía sau có một cái sân nhỏ.
Trong sân có hai cây, một cây táo mèo cao và một cây đinh hương thấp.
Ngoài nhà bếp ra, còn có một gian nhà chính và bốn gian phòng ngủ.
Phu nhân và ma ma ở nhà chính, ông bà nội và cô cô, dượng ở phòng bên phải, hai gian bên trái thì ta và tiểu thư một gian, thiếu gia một gian.
Quan trọng nhất là, cuối ngõ có học viện duy nhất của cả thành Ninh An, học viện Đinh Hương.
Anh thúc gõ bàn, vừa mở miệng đã đòi ta mười lượng bạc tiền công.
Ta cúi đầu lấy ra tiền môi giới, đặt trước mặt Anh thúc, nhỏ giọng nói: "Chỉ có hai lượng thôi ạ, còn lại kiếm được tiền, con sẽ trả cho thúc."
Anh thúc hung hăng mút một ngụm trà, chắc lại muốn mắng ta lòng dạ đen tối.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Còn chưa kịp mở miệng, tiểu thư đã dang rộng cánh tay chạy vào: "Anh thúc! Con nhớ thúc lắm!"
Anh thúc vội vàng buông chiếc ấm trà cũ ra, đón lấy tiểu thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-15.html.]
Nghe tiểu thư hết lời khen ngợi, Anh thúc cười toe toét đến nỗi không ngậm được miệng, gật đầu chào phu nhân và thiếu gia, rồi dắt tiểu thư ra ngoài mua kẹo hồ lô.
Trước khi đi, Anh thúc còn ném lại một câu: "Hai lượng bạc này ta cũng không cần nữa, cho ta một phần lãi là được!"
Thiếu gia nói lão gia vì kiến thức uyên bác nên đã được điều vào ty quân khí làm công việc giấy tờ, còn kết thân với mấy vị phạm quan và văn nhân cùng bị lưu đày, coi như là tìm niềm vui trong lúc gian khổ.
Thời gian đã muộn, trời tối dần, Anh thúc dắt tiểu thư trở về, tay cầm mấy xâu kẹo hồ lô, vừa vào cửa đã đưa cho thiếu gia.
Đi theo sau còn có hai nữ nhân tay ôm chăn đệm.
Họ nhanh chóng nhóm lửa sưởi ấm giường, trải chăn đệm, mọi người nghỉ ngơi qua loa.
Nửa đêm, gió thổi tung cửa sổ, ta vội vàng bật dậy đóng cửa lại.
Trong sân, hoa đinh hương và hoa táo mèo lúc hoàng hôn còn e ấp nay đã hé nở.
Dưới ánh trăng, những bông hoa màu tím nhạt nhỏ xinh và những chùm hoa màu hồng rung rinh trong gió, sưởi ấm làn gió xuân.
Mùng bốn tháng tư, tiết Hạ Phượng, gió xuân càng thêm ấm áp.
Dưới sự giúp đỡ của Anh thúc, chúng ta đã đến quan phủ đăng ký và bái kiến thương hội.
Cô cô ở trong bếp làm đậu phụ, ta và dượng đi mua mấy trăm cân củi lửa và đồ dùng nhà bếp.
Trương ma ma và phu nhân dẫn tiểu thư đi chọn bát đĩa, chỉ còn thiếu gia ở nhà, nói rằng gió thổi khiến hắn đau đầu.
Ta đang gánh củi, tay xách thùng nước vào nhà thì thấy thiếu gia nằm dưới gốc cây đinh hương phơi nắng, đầu đội mũ trùm, tay cầm một quyển sách.
Thấy ta, thiếu gia vội vàng đứng dậy: "Tiểu Vũ, muội mệt rồi phải không? Để ta, để ta làm cho!"
Ta vừa tức vừa buồn cười, một tay giữ đòn gánh, một tay xua xua: "Huynh cứ nghỉ ngơi đi, đừng để va vào người."
Thiếu gia lẽo đẽo theo sau ta, lải nhải: "Tiểu Vũ, ta đã nghĩ ra một cái tên cho quán ăn, muội có muốn nghe không?"
Xuân Hàn Trai.
Phu nhân là người có học nhất trong nhà, mà cũng không phản đối, chắc hẳn cái tên này rất hay.
Thiếu gia vung bút viết tên quán lên giấy, dượng tìm người làm thành tấm biển, cùng với đó là hơn mười cái tên món ăn do thiếu gia viết.
Biển hiệu vừa treo lên đã thu hút rất nhiều người đến xem.
Mọi người thò đầu vào quán, có người bạo dạn hỏi: "Đây là làm ăn cái gì vậy?"
Phu nhân vừa mời mọi người vào trong, vừa giới thiệu: "Quán chúng tôi chuyên về các món đậu phụ, hôm nay khai trương, giảm giá toàn bộ, còn có đồ ăn dùng thử, mong bà con lối xóm ủng hộ."