Mưa Bụi Thượng Hải - Mai Tân Thập Luật
Chương 25
Bóng đêm đã dần chuyển sang ngày, khung cảnh cũng sáng sủa hơn một chút.
Phó Hàn Sanh vén mớ tóc đầm đìa mồ hôi của Mộ Diên lên trên, vầng trán giống như ao hoa súng sau cơn mưa, những cánh hoa trắng nõn nà đẫm nước còn vương chút mùi thơm thanh mát, Phó Hàn Sanh dúi đầu vào cổ cô mà gặm cắn, thoải mái cọ cọ: “Vì sao thân thể A Diên lại thơm như vậy, hửm, là mùi hoa nhài...” nói xong hắn lại ngửi ngửi đệm giường: “Chăn cũng thơm, tất cả đều là mùi của A Diên.”
Mộ Diên hết sức ngứa ngáy, co rút trong lồng ngực hắn, bỗng chốc nhớ tới mấy khóm hoa nhài trong sân, thím của cô đặt giá phơi quần áo phía trên khóm hoa kia, toàn bộ yếm đều được hong khô cùng với hoa nhài, có lẽ vì như vậy mà vươn mùi thơm chăng...
Cô trông thấy Phó Hàn Sanh ôm đệm giường hít ngửi như một con chó nhỏ, bỗng nhiên đỏ mặt, phía trên vẫn còn dính rất nhiều xuân thủy và tinh dịch dơ bẩn, lập tức có chút nóng giận đưa tay kéo lại: “Dơ lắm, cậu ba đừng ngửi nữa!”
Phó Hàn Sanh nhịn không được cười khẽ, ôm lấy cô, hôn hôn cô thêm mấy cái, sau đó vươn đầu lưỡi trêu đùa cô, bên trong căn phòng yên tĩnh, tấm vải giường bị trì xuống một chút, hắn chống thân thể bắt đầu triền miên trong nụ hôn với cô, môi lưỡi dây dưa tạo ra tiếng nước tích táp trong không khí.
“A Diên, cho anh một lần nữa nhé,” Phó Hàn Sanh đã cứng đến đau đớn, vừa rồi hôn cô lại khiến hắn không thể bình ổn, còn chưa đợi được câu trả lời của cô, hắn đã lật người Mộ Diên lại, đè cô lên trên tấm trải giường màu lam thẫm, cánh mông trắng như tuyết nhếch lên cao, bề mặt vẫn còn dấu bàn tay hồng hồng của hắn lúc nãy.
“…Không được… đã sưng lên rồi…” Mộ Diên không còn sức lực, chỉ có thể kêu khóc, vừa quẹt nước mắt vừa cố đẩy hắn ra. Phó Hàn Sanh quỳ gối ở phía sau cô, nắm lấy dương v*t chôn sâu vào hoa huy*t đang che kín bởi d*m thủy của cô và tinh dịch của hắn, phụt một tiếng, toàn bộ lại cắm vào.
“Ngoan nào, em cứ nằm yên là được, anh sẽ nhẹ nhàng một chút.” Phó Hàn Sanh thủ thỉ, vuốt ve hoa huy*t bị cắm căng ra, lại nhẹ nhàng bắt đầu chuyển động, Phó Hàn Sanh càng làm càng hăng hái, tiếng nước cũng càng ngày càng vang, tiếng rên rỉ dịu dàng êm ái của cô bé thường khi, cũng bắt đầu càng lúc càng dồn dập.
Sau khi cắm trong tư thế nằm sấp được một lúc, hắn lại xoay người cô lại, Mộ Diên đã khóc đến mức không còn nước mắt, mí mắt khô ráo, lúc đầu còn có thể yêu kiều rên rỉ mấy tiếng, tiếp đó là nghẹn ngào kêu lên hừ hừ, sau một trận cao trào vừa dữ dội vừa gấp gáp, cô cũng cong eo, ánh mắt chỉ trong phút chốc tối sầm lại, bị hắn cắm đến hôn mê bất tỉnh.
Bầu trời trong sân đã dần tối trở lại, ánh trăng non lặng yên treo trên tầng không xanh thẳm, mấy chú chim bay ngang qua nguyệt quang, sự yên tĩnh khiến cho màn đêm càng thêm u tịch.
Lục Võ ngồi xổm trong sân ngáp dài ngáp vắn, lại lấy từ trong túi ra một cái bánh bao đường đỏ, vừa mới cắn một miếng, thì cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
Ôi chao, trông bộ dạng vui vẻ thoải mái của Tam gia kìa, hệt như một con sói được ăn no vậy...
“Tam gia, đến lúc về rồi sao?” Lục Võ thấy sắc trời đã không còn sớm.
Phó Hàn Sanh lấy từ trong cổ tay áo ra một đồng đại dương đưa cho cậu ta, cả người dựa vào song cửa, nhẹ nhàng như nói chuyện gió mưa: “Đi đến tiệm ăn Mộc Cửu Lý mua ba phần thức ăn, ba món mặn một món canh, tốt nhất là có thêm vịt ướp muối, thịt kho tàu, lấy thịt xương sườn, rau xanh xào, canh thì chọn cá trích phỉ thúy, sau đó đến tiệm Tam Dặm mua một cân bánh hạch đào hạt mè và kẹo râu rồng, rồi đi tìm xem có tiệm thuốc nào còn chưa đóng cửa, mua thuốc tránh thai.”
Như thế này thì vẫn còn lại không ít tiền dư làm phí chạy chân, Lục Võ cười khanh khách nhận tiền, nói: “Con đi ngay, cậu chờ một lát, con lập tức quay về!”
Trời đêm gió lạnh, nhiệt độ không khí cũng xuống thấp nhanh chóng.
Mộ Diên bị mùi thơm của thức ăn làm giật mình, cô hoảng hốt, mùi thơm này... chẳng lẽ là thím của cô đã quay lại?
Vừa mở mắt đã trông thấy một nửa khuôn mặt tuấn tú, Phó Hàn Sanh ngồi ở mép giường dưới ánh nến vàng vọt, trông đặc biệt ôn hòa, hắn đang lật sách, là quyển sách dâm thư đáng xấu hổ của Phó Tuân, lần trước bị cô phát hiện, cho nên đã tịch thu về giấu ở chỗ này.
Ôi sao lại để cho cậu ba nhìn thấy?!
“Cậu ba đừng đọc nữa, trả sách lại cho tôi đi,” Mộ Diên đột nhiên cảm thấy rất thẹn thùng, cô lướt qua một hai trang, tất cả đều là hình ảnh nam nữ giao hợp.
Cuối cùng thẹn quá thành giận, trực tiếp duỗi tay ra giật lấy...
Phó Hàn Sanh hơi nghiêng người, thân thể mềm mại liền ngã nhào vào lồng ngực hắn, hắn đã giúp Mộ Diên thay áo lót, nhưng bây giờ lại có chút hối hận, nếu không mặc thì có phải tốt hơn không?!
“A Diên thích xem "đánh trận hoa bướm" à? Sách này hiện nay xuất bản rất hạn chế, hay là sau này tôi tặng cho em một tấm đệm lót bằng thịt được không, em còn có thể dày xéo nó bất cứ lúc nào.” Phó Hàn Sanh nhịn không được trêu cô, lại cố ý nâng tay lên, sự rạng rỡ trên khuôn mặt lại càng gia tăng.
Hắn vốn dĩ thân cao bảy thước, Mộ Diên sinh ra đã nhỏ nhắn đáng yêu, đương nhiên là không thể chống cự lại được.
Người ngọc tỏ ra bực bội, mặc kệ vẫn còn đang chống trên vai hắn, mà cứ giật lấy quyển sách, chỉ là vẫn không với tới, Phó Hàn Sanh ôm lấy eo nhỏ của cô, ánh mắt dừng lại trên chiếc miệng nhỏ hơi chu chu ra, tay không ngừng quơ quơ quyển sách trước mắt cô, cố ý cắn cắn vành tai cô, đó là chỗ mẫn cảm nhất của Mộ Diên: “A Diên còn ngại cái gì, những gì vẽ trong này, chẳng phải đều đã thử với tôi sao...”
Sau tiết cốc vũ, buổi tối không khí có chút lạnh lẽo, trong lồng ngực Phó Hàn Sanh lại ấm áp vô cùng, khuôn mặt Mộ Diên đã đỏ hơn cả mẫu đơn tháng tư, cô bực bội hung hăng hất hắn ra ngoài, còn không quên tự chứng minh trong sạch: “Tôi không có xem, sách này là tôi bắt gặp Phó Tuân đọc lén, cho nên tôi tịch thu mà thôi.”
Phó Hàn Sanh nhướng mày tỏ vẻ không muốn tiếp tục đề tài này, lại dán sườn mặt vào má cô: “Tất nhiên là tôi tin A Diên, hôn tôi một cái, tôi sẽ trả cho em, nếu không thức ăn đều sẽ nguội.”
Mộ Diên liếc nhìn qua vai hắn.
Trên bàn là canh cá trích nóng hổi bốc mùi thơm sực nức, thịt kho tàu với sườn còn đang sóng sánh nước, chắc chắn là rất mềm mại, vịt ướp muối còn đang tươm mỡ ra ngoài, Mộ Diên nghĩ nhất định là rất ngon, còn có bánh hạch đào hạt mè mà cô rất thích và cả kẹo râu rồng, bánh hạt mè thì không nói, Kiều Ngọc đã tặng cô rất nhiều, nhưng món vịt ướp muối này vừa nhìn đã biết là rất đắt tiền.
Từ trước đến nay vẫn luôn rụt rè, Mộ Diên thầm nghĩ, chuyện ghê gớm hơn cả hôn bọn họ cũng đã làm, cô còn phải làm ra vẻ gì nữa chứ?!
Nghĩ vậy liền trực tiếp hôn Phó Hàn Sanh một cái, lông mi hắn mảnh dài, có chút run run chúi xuống, nghe thấy cô nói: “Mau trả sách cho tôi đi, cậu ba.”
Phó Hàn Sanh thấy đã thắng lợi, cũng liền trả sách cho cô, sau đó xoa tóc cô, khen một câu A Diên thật ngoan, rồi lại ôm cô đến trước bàn, múc canh và gắp thức ăn cho cô.
Vịt trên bàn nhanh chóng được ăn hết, Phó Hàn Sanh thong thả ung dung ăn rau xào, cũng hết sức vui mừng nói: “Tuổi đang lớn nên ăn nhiều một chút, A Diên ăn thêm thịt sườn đi này.”
Mộ Diên lau lau miệng nhỏ, xua tay, không thể ăn nổi nữa, cô đã cảm thấy cực hạn rồi, nếu không phải vì hôm nay đã tiêu hao thể lực quá nhiều, cô cũng sẽ không ăn no đến như vậy.
“Hì hì, cậu ba, con cũng đang tuổi lớn đấy, sao lại không chừa cho con một ít?!” Lục Võ thò đầu vào từ khe cửa, bĩu môi lẩm bẩm, cậu ta bị bắt ở bên ngoài giặt chăn, hai bàn tay đều đã vì chăn mà đỏ lên.
Phó Hàn Sanh buông chén đũa, liếc cậu ta, hỏi: “Quần áo, khăn trải giường đã giặt sạch rồi à?”
“Đã giặt xong rồi ạ, cũng đã phơi lên giá, con làm việc thì cậu cứ yên tâm!” Lục Võ tỏ ra vô cùng tự hào, nói xong còn liếc nhìn miếng thịt sườn một cách đầy thèm thuồng.
Mộ Diên nghe vậy liền yên lặng lẽ lướt qua tấm khăn trải giường, khuôn mặt lại lập tức đỏ lên, khăn trải giường và đệm chăn đều đã được thay mới, nhất định là hắn bảo người hầu làm việc, cô hãy còn nhớ rõ, cái miệng nhỏ bên dưới chảy ra không biết bao nhiêu là nước, thật mất mặt.
“Xấu hổ gì chứ, Lục Võ rất kín miệng, nếu cậu ta dám khua môi múa mép lung tung, tôi sẽ nhổ sạch tóc trên đầu cậu ta cho em nguôi giận.” Phó Hàn Sanh lại tỏ ra không mấy bận tâm, chỉ ôm người vào trong lòng, vuốt ve ngón tay thon dài xinh xắn của cô, rồi liền kéo lên miệng hôn hôn.
Mộ Diên không tự chủ được ôm lấy bả vai hắn, khuôn mặt dựa vào trên áo dài hơi lạnh, ngay cả quần áo cũng có khe hở, trông thấy con người có ánh mắt đáng thương vô cùng kia đứng ở ngoài cửa, dường như tên là Lục Võ, trắng trẻo và gầy guộc, mũi to mắt nhỏ, mái tóc vừa khô vừa vàng, thể hiện sự thiếu thốn về dinh dưỡng.
“Cậu có ăn không? Tôi vẫn còn chưa dùng, còn nguyên đấy...” Nói xong liền duỗi tay đẩy đĩa thịt sườn kho tàu tới góc bàn.
Hai mắt Lục Võ tỏa sáng, liếc mắt nhìn tam gia nhà mình, thấy hắn chỉ nhướng mày mà không nói, liền cười khanh khách chụp lấy cái đĩa ôm vào trong lòng, trước khi đóng cửa còn lèm bèm mấy câu cảm ơn: “Ăn chứ ăn chứ! Tôi chỉ có mấy cọng tóc, có chết cũng không dám nói bậy, cảm ơn mợ ba ban thưởng.”
Đêm đã khuya, bầu trời mơ hồ điểm xuyết mấy ngôi sao lấp lánh, như một chiếc mâm ngọc trên cao, phía trên còn phác hoạ một chút quang ảnh loang lổ.
“Tôi không phải mợ ba…” Mộ Diên lẩm bẩm, ngón tay vò vò trong khăn tay thêu hoa, có mấy phần không vui.