Mưa Bụi Thượng Hải - Mai Tân Thập Luật
Chương 18
Động tác thọc vào rút ra vẫn không ngừng nghỉ, ngược lại càng thêm mãnh liệt. Lúc Mộ Diên lên cao trào, tiểu huyệt co rút mang đến cảm giác chấn động, khiến cho Phó Hàn Sanh giống như vừa được điểm hóa thành tiên.
Trong phòng tràn ngập hơi thở triền miên nồng cháy, tấm khăn trải giường và chăn đệm bên dưới đã lây dính rất nhiều dịch thể đậm đặc trắng đục và chất lỏng trong suốt hỗn tạp.
“A Diên ướt quá.” Phó Hàn Sanh rên lên một tiếng, thì thầm vào tai cô, ngón tay xương xẩu còn vuốt ve chỗ giao hợp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hoa huy*t nhỏ đang căng ra hết mực, cố nuốt dương v*t hắn, hoa môi bị chèn ép sang hai bên, giống như sắp khô héo.
Chân Mộ Diên bị đẩy ra rộng hơn, chỗ kín đáo nhất của một cô gái bị hắn nhìn không sót thứ gì, cô lập tức cảm thấy hết sức thẹn thùng, hoa huy*t nhỏ vội run lên, trói chặt Phó Hàn Sanh ở bên trong, khiến hắn lại bắn ra một luồng tinh dịch đậm đặc nữa.
“Ưm… Đừng bắn vào trong…” cô nhìn chằm chằm khuôn mặt văn nhã tuấn tú của Phó Hàn Sanh, liên tục lắc đầu, lại nắm chặt vai hắn mà khẩn cầu, cô sợ mình sẽ có em bé.
Phó Hàn Sanh lấp kín miệng cô lại, bế cô xuống giường, đặt cô lên trên ghế trường kỷ, sau khi cô đã ổn định, liền bẻ hai đùi ra hai bên, cúi đầu nhìn tiểu huyệt hỗn độn lầy lội kia, sau đó duỗi tay sờ soạng một chút.
Cuối cùng thấp giọng nói một câu: “Bé con, em đã sưng lên rồi, dùng miệng giúp anh được không?” Nói xong, hắn liền đưa côn th*t vẫn còn ngẩng đầu đứng thẳng dưới háng đến bên miệng cô, dụ dỗ: “ Làm xong lần này thì sẽ buông tha em...”
Mộ Diên hai má ửng đỏ, mắt hạnh mê ly, từ lâu đã không còn biết hôm nay là ngày nào, liền ngoan ngoãn mở chiếc miệng nhỏ đỏ thắm của mình ra, quy đầu Phó Hàn Sanh qua lại cọ xát trên môi cô, ứa ra rất nhiều dâm dịch đến mức miệng cô bị dính tràn lan, đôi môi ướt át liếm mút hết sức mê hoặc.
"Giỏi lắm" Phó Hàn Sanh khen ngợi, lại vuốt ve mớ tóc dài rối tung của cô, sườn mặt rực sáng xinh đẹp giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh, ngước mắt lên lại không khác gì yêu tinh trong truyện Liêu Trai chuyên quấy rối người trần, dụ dỗ bọn họ sa ngã.
Hắn chậm rãi đưa dương v*t vào miệng Mộ Diên, nhanh chóng khiến chiếc lưỡi đinh hương của cô phải rút lui về phía sau, dương v*t dưới sự liếm mút của cô lại to hơn một vòng.
Non nớt như vậy, nhỏ như vậy, khoang miệng mềm như vậy, cho dù không hề có kỹ xảo liếm láp gì, cũng khiến hắn nhanh chóng có ý bắn tinh, hắn dùng tay đè đầu Mộ Diên lại bắt đầu thọc vào rút ra một cách mãnh liệt, quy đầu chạm vào một hạt thịt phía trên nóc vòm họng, rồi liền liều mạng thọc vào sâu hơn.
Mộ Diên rất khó chịu, cô không thể thở được, lại cố sức giãy giụa, kêu ư ư mấy tiếng thảm thiết, thân hình vặn vẹo phản kháng, Phó Hàn Sanh lại có một loại khoái cảm nói không nên lời.
Mới vừa nếm thử chuyện tình dục, hắn cũng có chút không thể khống chế, vật to lớn dưới háng hung hăng đâm thọc trong khoang miệng, vẫn còn một nửa thanh côn th*t ở bên ngoài, mã mắt được vách mềm khoang miệng liếm mút hầu hạ hết sức thoải mái, hắn duỗi tay xoa xoa đầu v* đã sưng đỏ đứng thẳng của Mộ Diên, sống lưng bất chợt căng cứng, sườn mặt đỏ ửng ngửa đầu thở dốc: “Ngoan lắm.”
Sau mấy chục hồi thọc vào rút ra kịch liệt, Phó Hàn Sanh đột nhiên buông Mộ Diên ra, nắm chặt dương v*t, bắn tinh dịch lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, chất lỏng sền sệt dính vào cả gáy.
___________
Phó Tuân và người hầu thân cận của mình là Triệu Tứ ôm một hộp thức ăn đi vào công quán, dây thường xuân leo đầy trên tường đỏ, một cảnh tượng sinh động tràn ngập sức sống của ngàn năm, Lục Võ đã ăn chả giò rế chiên vàng, uống trà Bích Loa Xuân của hồ Động Đình xong, thảnh thơi đút tay vào tay áo ngồi trong phòng khách, thấy hai người kia đi tới liền lập tức đứng dậy.
Hôm nay trường học được nghỉ, Phó Tuân rảnh rỗi, nghĩ đến lần trước anh ba đưa tặng mực Huy Châu quý giá, liền cùng người hầu của mình mang một hộp huyết yến đến đây, muốn nói lời cảm ơn: “Đây là huyết yến mà bà nội vừa mới được người ta tặng cho, bên phía nhà cũ vẫn ăn chưa hết, thấy anh ba cũng thích ăn, cho nên mới đưa đến đây một phần.”
“Làm phiền cậu năm phải đến đây, có chuyện gì cứ nói với Lục Võ một tiếng, dù sao con cũng rảnh rỗi, cứ để con chạy việc cho cậu nhiều hơn.” Lục Võ sờ sờ đầu, nhận lấy huyết yến.
Phó Tuân mặc áo dài gấm Tứ Xuyên màu xám tro đứng trong phòng khách nhìn quanh quất một vòng: “Anh ba không có ở công quán à, hôm nay đến thương hội sớm đến vậy sao?”
Lục Võ sờ sờ chóp mũi, trong lúc vô tình lại liếc mắt lên lầu: “Cậu ba vẫn còn ngủ trong phòng, cậu năm cứ đến phòng khách chờ một lát, con đi mời cậu ba xuống đây.”