Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc
Chương 92: [Quyển V: Quý cô khiến người ta thương] Chia cho anh nửa tủ quần áo
“Anh bạn à, em thấy tâm trạng của anh không ổn đâu!”
Rời khỏi một cấu trúc gia đình này để bước vào một cấu trúc gia đình khác. Bây giờ Lư Mễ ngẫm lại câu nói ấy, chắc là Đồ Minh cãi nhau với người nhà rồi. Lúc tạm biệt nhau ra về anh còn vui vẻ lắm mà!
Lư Mễ thấy bực bội. Cô không hiểu tại sao Dịch Vãn Thu cứ luôn làm anh không vui. Để cho con trai của mình mỗi ngày đều vui vẻ không tốt sao?
“Không sao đâu. Đợi anh thu dọn xong rồi về, em không cần đợi anh, cứ ngủ trước đi.”
“Bây giờ em đang rảnh, để em tới giúp anh dọn dẹp nhé.”
“Lộn xộn lắm.”
“Lộn xộn cái rắm!”
Lư Mễ cúp máy, lái xe đến nhà mới của Đồ Minh. Đến nơi rồi cô mới nhớ ra hình như sau khi anh mua nhà, cô vẫn chưa đến đây nhìn ngắm một lần nào cho tử tế.
Đồ Minh ngồi xếp bằng dưới đất, đọc mấy quyển sách của anh.
Anh có rất nhiều sách, chủ yếu là sách chuyên ngành, rất khó hiểu và khó đọc, nó làm anh nhớ lại thời còn đi học, anh đúng là người rất thích học tập.
Lư Mễ mặc quần bò đơn giản, cô ngồi bệt xuống đất, yên lặng ngồi bên cạnh Đồ Minh lật sách.
Khi tâm trạng Đồ Minh không tốt, anh sẽ giống như bây giờ, vốn dĩ anh đã là người ít nói rồi, lúc này lại càng không muốn mở miệng, môi mím chặt, khẽ nhíu mày.
Lư Mễ cũng không nói gì.
Nhưng tay cô lại không chịu yên, bàn tay từ quyển sách của mình dời xuống, ngón tay chạm đất, giống như đôi chân bước đi, từ từ di chuyển tới dưới đầu gối của Đồ Minh, rồi dần dần bò đến đầu gối anh, men theo cổ tay mà bò lên mu bàn tay anh, dừng lại ở đó nhẹ nhàng vuốt ve, cứ như một đứa trẻ vậy.
Đồ Minh nắm tay cô, đưa lên môi hôn, hỏi cô: “Muốn tham quan nhà một chút không? Phần trang trí cơ bản đã hoàn tất rồi, hình dáng ngôi nhà cũng dần rõ nét. Một số đồ nội thất cũng đã được chuyển vào, mình có thể mường tượng được dáng vẻ tương lai của nó rồi.”
“Anh chọn phong cách gọn gàng đơn giản nhỉ.” Lư Mễ mượn sức của Đồ Minh lấy đà đứng dậy, đi tham quan nhà với anh.
Gu thẩm mỹ của Đồ Minh rất cao, trang trí cơ bản theo phong cách đơn giản, gọn gàng và trang nhã, dễ dàng thay đổi theo ý thích. Khi Lư Mễ bước vào phòng tắm lớn nhất, cô lại bắt đầu làm trò, dang rộng hai tay ước lượng: “Bồn tắm phải lớn cỡ này, nếu không thì chúng ta không duỗi chân thoải mái được.”
Thấy Đồ Minh đỏ mặt, cô bật cười: “Ba điều ước của em, điều đầu tiên vẫn chưa thực hiện đâu nhé! Điều ước đầu tiên của em là về bồn tắm trong căn nhà này!”
Đồ Minh cười, hỏi cô: “Thế em đã có điều ước thứ hai chưa? Đến giờ em vẫn chưa nói điều ước thứ hai.”
“Em có rồi.”
“Là gì?”
“Chưa nghĩ ra! Anh gấp cái gì chứ! Điều ước là của em mà!”
Lư Mễ hừ một tiếng, liếc nhìn Đồ Minh, rồi chỉ vào đống đồ trong phòng khách: “Toàn bộ tài sản của anh là đây à?”
“Mấy bộ quần áo với sách này là toàn bộ tài sản của anh sao?” Lư Mễ hỏi anh.
“Ừm, không còn gì khác.”
“Nhà chưa sửa sang xong mà anh loay hoay chuyển khỏi Di Hòa Viên làm gì?” Lư Mễ hỏi.
“Anh chỉ muốn chuyển ra thôi.”
“Anh cãi nhau với ba mẹ anh rồi chứ gì.” Lư Mễ khẳng định: “Hơn nữa còn là vì em.”
Thấy Đồ Minh cúi đầu, cô cười nói: “Để em đoán xem nhé, anh muốn nói với bà ấy chuyện kết hôn thì phải gặp người nhà, nhưng bà không đồng ý. Anh tức quá nên chuyển ra ngoài.”
“Là thế này phải không?” Lư Mễ chọc cánh tay của Đồ Minh: “Có phải vậy không? Hửm?”
Đồ Minh lắc đầu: “Không phải, vì chuyện khác.”
“Thôi em nói cho anh nghe này, mặc kệ là chuyện gì, em cũng phải nói một câu.”
“Người đàn ông này là của em. Là người mà em yêu thương dỗ dành mỗi ngày, không ai được bắt nạt, kể cả ba mẹ anh.”
“Anh nói câu ‘bước ra khỏi một cấu trúc gia đình này để bước vào một cấu trúc gia đình khác’ thì em hiểu rồi. Trong gia đình của em chẳng có cấu trúc gì rõ ràng lắm, em chỉ sống theo cách tự do thoải mái. Em hy vọng anh cũng sẽ thích, còn nếu anh không thích thì cũng chịu thôi, không thay đổi được nữa đâu.”
“Còn nữa, như bà nội của em nói rồi đấy: Đây là người nhà của chúng tôi, để chúng tôi bảo vệ.”
Lư Mễ nói hết câu này đến câu khác chỉ để nhắn nhủ với Đồ Minh rằng: Sợ gì chứ, anh còn có em mà, cả nhà họ Lư đều ủng hộ anh.
Đồ Minh đỏ mắt, kéo Lư Mễ vào lòng ôm chặt.
Anh không thể kể cho Lư Mễ nghe chuyện của Dịch Vãn Thu, dù cô đoán gần đúng, nhưng sự thật còn khó chấp nhận hơn nhiều. Đồ Minh không muốn Lư Mễ nghe thấy những lời bịa đặt mà người khác nói về cô, điều đó khiến anh rất đau lòng.
“Anh siết em chết luôn đi.” Lư Mễ càu nhàu trong lòng anh: “Siết em ngỏm rồi anh tìm bạn gái khác đúng không? Anh đã lên kế hoạch sẵn rồi phải không?”
Cô cố tình chọc tức Đồ Minh, vừa chọc anh vừa ôm anh chặt hơn, trán cọ vào ngực anh, rồi kiễng chân lên hôn anh.
“Có muốn mang hết quần áo về nhà không?” Lư Mễ không dùng từ “nhà của em”, mà cô nói là “mang về nhà”.
“Tủ quần áo ở nhà hết chỗ chứa quần áo của anh rồi.”
“Anh gấp quần áo của mình lại cũng được, khi nào mặc thì ủi.”
Lư Mễ chỉ nói thế thôi, thực ra cô đã quyết định áp dụng “lối sống tối giản” một chút, muốn thu xếp lại phòng chứa đồ. Sao mà lại không có chỗ cho vài bộ quần áo của Đồ Minh được chứ? Cô không định để anh chịu thiệt thòi!
Nói dọn là dọn, vừa về nhà là cô bắt đầu ngay.
Dù sao thì quần áo của Đồ Minh tuy ít nhưng toàn đồ chất lượng cao, trông không giống loại quần áo có thể chịu được việc “gấp lại” đâu.
Lư Mễ lôi hết đồ đạc trong phòng chứa đồ ra ngoài, Đồ Minh không nói gì, chỉ yên lặng giúp cô. Trong phòng chứa đồ có nhiều món đồ cũ mà lúc trước cô lười dọn, hôm nay nhìn mấy thứ này đều thấy có thể bỏ đi được rồi. Còn những thứ mà cô rất thích hồi nhỏ thì cô sẽ để tạm ở ngoài phòng khách.
Dọn xong phòng chứa đồ, Đồ Minh định kéo vali của mình vào trong, nhưng Lư Mễ cản anh lại: “Anh làm gì đấy?”
“Dẹp quần áo.”
“Em có dọn chỗ này cho anh đâu.”
Lư Mễ quay lại phòng ngủ, trong tủ quần áo lớn có đủ loại đồ xuân, hạ, thu, đông. Lư Mễ rất thích làm đẹp, quần áo của cô rất nhiều, đôi khi nổi hứng lôi ra một món, dù là đã mua từ mười mấy năm trước thì mặc lên người vẫn đẹp như thường.
Trong lúc dọn quần áo trong phòng ngủ, cô mặc thử rồi lại cởi ra, còn hỏi Đồ Minh xem có đẹp không.
Đồ Minh liên tục gật đầu: “Đẹp.”
“Anh có biết em mua cái này hồi nào không?”
“Thời đại học phải không? Bây giờ em mặc vào vẫn còn rất vừa vặn, chứng tỏ dáng người của em không hề thay đổi.”
Đồ Minh vừa nhìn Lư Mễ tất bật dọn dẹp vừa thật lòng khen cô. Lư Mễ được khen thì mở cờ trong bụng, thậm chí còn lấy điện thoại ra tự sướng vài tấm. Cứ thế mà loay hoay đến tận 1-2 giờ sáng, cô dọn được rất nhiều quần áo ra ngoài phòng khách, đồ đổi mùa thì nhét vào phòng chứa đồ.
Tủ quần áo trống một nửa, cô đắc ý khoe khoang với Đồ Minh: “Giờ thì công bằng rồi nè, mỗi người một nửa nhé.”
Cuối cùng Đồ Minh cũng hiểu cô đang làm gì.
Hóa ra, cô bận rộn cả đêm là để dọn chỗ cho anh, chia cho anh nửa tủ quần áo.
“Anh để ở phòng chứa đồ cũng được, lúc mặc thì ủi.” Anh không đành lòng. Trước đây, Lư Mễ từng nói rằng mỗi lần mở tủ thấy đầy ắp quần áo thì cô lại nghĩ mình giàu có, cả đời không lo thiếu thốn. Giờ cô dọn trống nửa tủ, liệu cô có cảm thấy mình nghèo đi không?
“Phòng chứa không phải chỗ cho quần áo của anh. Em chia nửa tủ của mình cho anh, còn anh thì chia nửa căn nhà mới của anh cho em, thế là mình hòa nhau.” Lư Mễ ngả người ra sau nằm phịch xuống giường, cả người bật lên một cái: “Cuộc trao đổi này em lời to, nửa tủ quần áo đổi lấy nửa căn nhà.”
“Không cần đổi, cả căn nhà là của em.”
“Anh rộng rãi ghê, nhưng tủ quần áo của em chỉ chia được một nửa thôi.”
Lư Mễ cười: “Nhanh lên nào, treo quần áo đi! Hôm nay mình làm cho xong đi rồi ngủ, dù sao ngày mai cũng không đi làm mà.”
“Ờ, vậy anh không khách sáo nữa.”
“Ngài khỏi phải khách sáo!”
“Biết rồi thưa ngài!” Đồ Minh bắt chước giọng điệu của Lư Mễ, rồi mở vali ra bắt đầu treo quần áo lên.
Ở nhà Lư Mễ, anh đã có một nửa tủ quần áo của riêng mình. Cảm giác đó thật kỳ diệu, nhưng cũng rất tuyệt vời. Nhìn bề ngoài thì chỉ là nửa tủ quần áo, nhưng thực tế là một bước tiến trong mối quan hệ của họ.
Lư Mễ ngủ thiếp đi, còn Đồ Minh thì vẫn thức.
Ngày hôm nay có ngọt ngào lẫn đắng cay, khiến lòng anh không sao yên được. Suy cho cùng, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình cắt đứt với ba mẹ. Nhưng anh biết, những gì mà mình nói không phải là lời nói trong lúc nóng giận, anh sẵn sàng chịu trách nhiệm cho từng câu nói của mình.
Lư Mễ trở mình, nhận ra Đồ Minh vẫn chưa ngủ, cô hé mắt khẽ hỏi: “Anh vẫn chưa ngủ à? Mai sẽ thành gấu trúc đấy.”
“Sắp ngủ rồi.”
Lư Mễ thở dài, vòng tay ôm anh: “Nếu anh thấy khó chịu quá thì mai về nhà một chuyến đi. Mẹ con không giận nhau qua đêm đâu, nói rõ ra là xong.”
“Anh không về.” Đồ Minh đáp.
“Được được được, không về thì không về.” Lư Mễ lầm bầm một câu, trong cơn ngái ngủ hôn lên má anh rồi cựa mình ngủ tiếp.
Đồ Minh nói không về là không về thật. Trong khoảng thời gian đó, anh có đến nhà bà ngoại để thăm bà ngoại. Khi Dịch Vãn Thu nhìn thấy Đồ Minh, bà ấy liền quay người đi ngay, Đồ Minh cũng không nói lời nào với bà ấy.
Bà ngoại vừa ra viện, sức khỏe lại yếu đi một chút. Nhưng khả năng quan sát của bà vẫn rất nhạy bén, nhận ra giữa họ đang có mâu thuẫn, bà ngoại hỏi Đồ Minh: “Xú Xú, nói cho bà ngoại nghe xem xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu ạ.”
“Là vì cô gái cừu bọ cạp đúng không?”
“Vâng.”
Bà ngoại thở dài: “Mẹ cháu ấy à, một là vì nó lo lắng cho cháu, hai là vì đã quen được chiều chuộng rồi. Cãi nhau thì cãi nhau đi, làm ầm lên một lần để cho nó biết con trai mình thế nào.”
“Cháu không làm ầm lên.” Đồ Minh giải thích với bà ngoại: “Cháu rất thất vọng về bà ấy.”
“À à.” Bà ngoại vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Đồ Minh: “Đừng sợ, đợi có dịp bà ngoại sẽ nói với nó.”
“Bà ngoại đừng lo ạ.” Đồ Minh đặt ống hút bên môi bà ngoại: “Bà uống nước đi.”
Bà ngoại uống một ngụm nước rồi nhắm mắt lại ngủ, nhưng bà vẫn nắm tay Đồ Minh không cho anh rời đi, mãi cho đến khi trời tối đen mới thả tay Đồ Minh ra.
Về đến nhà, Lư Mễ đang thu dọn hành lý, họ chuẩn bị tự lái xe đến Cam Nam chơi trong vòng chín ngày. Đây là hoạt động team building của phòng ban, vì Đường Ngũ Nghĩa nói rằng thành phố Huệ Châu chơi vui lắm, muốn trải nghiệm vẻ đẹp của núi non sông nước trước khi cậu đi. Mấy người khác trong phòng ban đều đồng ý ngay lập tức.
Cô đang hát ngân nga, tâm trạng cực kỳ tốt.
“Vui đến thế à?”
“Được đi chơi mà, có ngu mới không vui! Anh nghĩ mà xem, đi chơi chín ngày về, lại chỉ đi làm ba ngày nữa thôi là tới lễ Quốc Khánh rồi!” Cô rất hài lòng với kế hoạch này, quả thật làm cho con ỉn lười Lư Mễ như cá gặp nước.
“Em chỉ thích nghỉ làm thôi ấy gì.”
“Ai mà thích đi làm? Em chỉ muốn nằm ườn ra đó thôi.”
Hôm ấy Lư Quốc Khánh đã dạy dỗ Lư Mễ, hy vọng cô có thể làm việc chăm chỉ, kiếm nhiều tiền hơn. Lư Mễ hỏi Lư Quốc Khánh kiếm nhiều tiền để làm gì, ông nói là để cho ông tiêu.
Lý luận của ông như thế này: Trong nhà mình phải có người kiếm tiền, bây giờ ba với mẹ mày đều già rồi, không kiếm được nữa, thế nên giờ mày phải kiếm.
Lư Mễ gật đầu: “Vậy thế này đi, con sẽ cử Đồ Minh giúp con kiếm tiền.” Dù sao cô cũng không có cách nào cố gắng hơn được nữa. Hiện tại cô đã có thu nhập không thấp ở Lăng Mỹ, muốn tiến thêm chỉ có thể nhờ thăng chức. Nhưng cô vừa không muốn thăng chức, vừa không muốn làm quản lý, mỗi năm chỉ đợi tăng lương, chỉ có thể làm đến thế thôi.
Nghe Lư Mễ nói muốn nhờ Đồ Minh kiếm tiền, Lư Quốc Khánh lại mắng cô một trận nữa: “Dù hai đứa có kết hôn đi nữa thì cũng không được tiêu tiền của người ta, biết chưa? Tiền của người ta có mục đích riêng, đừng tiêu hết của người ta, làm thế giống như mình đang vắt kiệt sức người ta vậy.”
“Đã kết hôn rồi mà không tiêu tiền của ổng thì tiêu tiền của ai chứ?” Lư Mễ trêu Lư Quốc Khánh, không ngờ câu này của cô khiến Lư Quốc Khánh tức giận, ông gõ trán cô: “Không biết điều!”
Con ỉn lười Lư Mễ vừa dọn hành lý vừa hỏi Đồ Minh: ““Thưởng cuối năm của năm nay thế nào hả ông anh?”
“Em quan tâm đến thưởng cuối năm à?”
“Em cày như trâu cả năm rồi cơ mà, không quan tâm đến thưởng cuối năm thì còn quan tâm gì nữa?”
“Ờ. Vẫn chưa phát thưởng, chắc là nhiều hơn năm ngoái một chút.”
“Ôi!” Lư Mễ ôm cổ anh: “Đi theo sếp đúng là có thịt ăn!” Giờ thì biết gọi anh là sếp rồi.
“Năm nay em sẽ gặt hái được nhiều đấy. Em nhận dự án của Erin, cộng thêm dự án của mình, tổng tiền thưởng sẽ không ít.” Đồ Minh dừng một lát rồi nói tiếp: “Nếu em muốn thì em có thể tranh thủ cơ hội này để xin thăng chức.” Đồ Minh đã phân tích tình hình của Lư Mễ, đây là thời điểm tốt nhất để cô thăng chức, cả về số lượng lẫn quy mô dự án đều vượt kỳ vọng.
“Mấy giám khảo đánh giá liên phòng ban ai cũng phiền phức. Còn cái mỏ hỗn của Luke nữa, em sợ mình không nhịn được mà cãi lại anh ta.” Lư Mễ cười: “Thôi kệ, em sẽ thử nộp đơn. Dù sao thì thăng chức xong lần này là kết thúc rồi, em nhất quyết không nộp lên chuyên gia, chuyên gia phải dẫn dắt dự án S+, em không chịu nổi cái khổ đó.”
“Thế thì khỏi phải chịu khổ. Nhưng nếu em xin thăng chức lần này mà được chấp nhận thì em sẽ có một lần điều chỉnh lương riêng biệt.”
“Nhìn nè nhìn nè, đây không phải là sự tiến bộ mà đồng chí Lư Quốc Khánh yêu cầu sao! Ba em chỉ nói một câu thôi mà con gái ông ấy đã tiến bộ liền luôn rồi!” Lư Mễ nói líu lo, Đồ Minh bị cô chọc cười.
Về việc thăng chức liên phòng ban, lãnh đạo trực thuộc sẽ có chính sách tránh mặt, nhóm Lư Mễ thuộc quyền quản lý trực tiếp của Đồ Minh nên anh sẽ phải tránh mặt. Lư Mễ thấy điều này khá tốt, vì lỡ như có một ngày nào đó mối quan hệ của họ bị lộ ra, những lời bàn tán của người khác sẽ rất khó nghe. Cô không quan tâm, nhưng lại không tốt cho Đồ Minh.
Hát hò thu xếp hành lý xong, Đồ Minh tìm một bộ phim rồi hai người ngồi trên sofa xem phim, bên cạnh là đĩa trái cây đã rửa sạch. Lư Mễ ném vài quả việt quất vào miệng, cắn một phát để nước quả tràn ra, cảm giác sảng khoái vô cùng.
Đồ Minh nhìn vẻ vô lo vô nghĩ của cô, anh lại nhớ đến câu mà cô nói: Trong cấu trúc gia đình của em, em luôn sống tự do thoải mái như vậy, hy vọng anh thích.
Đương nhiên là anh thích rồi.
Anh bóp má cô rồi hôn cô, lại hôn thêm một cái nữa.
Lư Mễ ngẩng mặt lên thấy anh cụp mắt, cô khàn giọng hỏi anh: “Làm gì đó?” Nói xong, cô vòng tay qua cổ anh, đề nghị: “Có muốn tiêu hao thể lực trước chín ngày sắp tới không?”
Đồ Minh không nói gì, dùng lực ở cánh tay, xoay người lại, để Lư Mễ bị kẹt giữa anh và sofa.
Ánh mắt chạm nhau, lòng bàn tay anh dán trên làn da lộ ra từ cổ áo đang mở của cô, môi cũng áp lên.
“Tiêu hao sạch sẽ.”
Nói xong, Đồ Minh hôn lên môi cô.
Rời khỏi một cấu trúc gia đình này để bước vào một cấu trúc gia đình khác. Bây giờ Lư Mễ ngẫm lại câu nói ấy, chắc là Đồ Minh cãi nhau với người nhà rồi. Lúc tạm biệt nhau ra về anh còn vui vẻ lắm mà!
Lư Mễ thấy bực bội. Cô không hiểu tại sao Dịch Vãn Thu cứ luôn làm anh không vui. Để cho con trai của mình mỗi ngày đều vui vẻ không tốt sao?
“Không sao đâu. Đợi anh thu dọn xong rồi về, em không cần đợi anh, cứ ngủ trước đi.”
“Bây giờ em đang rảnh, để em tới giúp anh dọn dẹp nhé.”
“Lộn xộn lắm.”
“Lộn xộn cái rắm!”
Lư Mễ cúp máy, lái xe đến nhà mới của Đồ Minh. Đến nơi rồi cô mới nhớ ra hình như sau khi anh mua nhà, cô vẫn chưa đến đây nhìn ngắm một lần nào cho tử tế.
Đồ Minh ngồi xếp bằng dưới đất, đọc mấy quyển sách của anh.
Anh có rất nhiều sách, chủ yếu là sách chuyên ngành, rất khó hiểu và khó đọc, nó làm anh nhớ lại thời còn đi học, anh đúng là người rất thích học tập.
Lư Mễ mặc quần bò đơn giản, cô ngồi bệt xuống đất, yên lặng ngồi bên cạnh Đồ Minh lật sách.
Khi tâm trạng Đồ Minh không tốt, anh sẽ giống như bây giờ, vốn dĩ anh đã là người ít nói rồi, lúc này lại càng không muốn mở miệng, môi mím chặt, khẽ nhíu mày.
Lư Mễ cũng không nói gì.
Nhưng tay cô lại không chịu yên, bàn tay từ quyển sách của mình dời xuống, ngón tay chạm đất, giống như đôi chân bước đi, từ từ di chuyển tới dưới đầu gối của Đồ Minh, rồi dần dần bò đến đầu gối anh, men theo cổ tay mà bò lên mu bàn tay anh, dừng lại ở đó nhẹ nhàng vuốt ve, cứ như một đứa trẻ vậy.
Đồ Minh nắm tay cô, đưa lên môi hôn, hỏi cô: “Muốn tham quan nhà một chút không? Phần trang trí cơ bản đã hoàn tất rồi, hình dáng ngôi nhà cũng dần rõ nét. Một số đồ nội thất cũng đã được chuyển vào, mình có thể mường tượng được dáng vẻ tương lai của nó rồi.”
“Anh chọn phong cách gọn gàng đơn giản nhỉ.” Lư Mễ mượn sức của Đồ Minh lấy đà đứng dậy, đi tham quan nhà với anh.
Gu thẩm mỹ của Đồ Minh rất cao, trang trí cơ bản theo phong cách đơn giản, gọn gàng và trang nhã, dễ dàng thay đổi theo ý thích. Khi Lư Mễ bước vào phòng tắm lớn nhất, cô lại bắt đầu làm trò, dang rộng hai tay ước lượng: “Bồn tắm phải lớn cỡ này, nếu không thì chúng ta không duỗi chân thoải mái được.”
Thấy Đồ Minh đỏ mặt, cô bật cười: “Ba điều ước của em, điều đầu tiên vẫn chưa thực hiện đâu nhé! Điều ước đầu tiên của em là về bồn tắm trong căn nhà này!”
Đồ Minh cười, hỏi cô: “Thế em đã có điều ước thứ hai chưa? Đến giờ em vẫn chưa nói điều ước thứ hai.”
“Em có rồi.”
“Là gì?”
“Chưa nghĩ ra! Anh gấp cái gì chứ! Điều ước là của em mà!”
Lư Mễ hừ một tiếng, liếc nhìn Đồ Minh, rồi chỉ vào đống đồ trong phòng khách: “Toàn bộ tài sản của anh là đây à?”
“Mấy bộ quần áo với sách này là toàn bộ tài sản của anh sao?” Lư Mễ hỏi anh.
“Ừm, không còn gì khác.”
“Nhà chưa sửa sang xong mà anh loay hoay chuyển khỏi Di Hòa Viên làm gì?” Lư Mễ hỏi.
“Anh chỉ muốn chuyển ra thôi.”
“Anh cãi nhau với ba mẹ anh rồi chứ gì.” Lư Mễ khẳng định: “Hơn nữa còn là vì em.”
Thấy Đồ Minh cúi đầu, cô cười nói: “Để em đoán xem nhé, anh muốn nói với bà ấy chuyện kết hôn thì phải gặp người nhà, nhưng bà không đồng ý. Anh tức quá nên chuyển ra ngoài.”
“Là thế này phải không?” Lư Mễ chọc cánh tay của Đồ Minh: “Có phải vậy không? Hửm?”
Đồ Minh lắc đầu: “Không phải, vì chuyện khác.”
“Thôi em nói cho anh nghe này, mặc kệ là chuyện gì, em cũng phải nói một câu.”
“Người đàn ông này là của em. Là người mà em yêu thương dỗ dành mỗi ngày, không ai được bắt nạt, kể cả ba mẹ anh.”
“Anh nói câu ‘bước ra khỏi một cấu trúc gia đình này để bước vào một cấu trúc gia đình khác’ thì em hiểu rồi. Trong gia đình của em chẳng có cấu trúc gì rõ ràng lắm, em chỉ sống theo cách tự do thoải mái. Em hy vọng anh cũng sẽ thích, còn nếu anh không thích thì cũng chịu thôi, không thay đổi được nữa đâu.”
“Còn nữa, như bà nội của em nói rồi đấy: Đây là người nhà của chúng tôi, để chúng tôi bảo vệ.”
Lư Mễ nói hết câu này đến câu khác chỉ để nhắn nhủ với Đồ Minh rằng: Sợ gì chứ, anh còn có em mà, cả nhà họ Lư đều ủng hộ anh.
Đồ Minh đỏ mắt, kéo Lư Mễ vào lòng ôm chặt.
Anh không thể kể cho Lư Mễ nghe chuyện của Dịch Vãn Thu, dù cô đoán gần đúng, nhưng sự thật còn khó chấp nhận hơn nhiều. Đồ Minh không muốn Lư Mễ nghe thấy những lời bịa đặt mà người khác nói về cô, điều đó khiến anh rất đau lòng.
“Anh siết em chết luôn đi.” Lư Mễ càu nhàu trong lòng anh: “Siết em ngỏm rồi anh tìm bạn gái khác đúng không? Anh đã lên kế hoạch sẵn rồi phải không?”
Cô cố tình chọc tức Đồ Minh, vừa chọc anh vừa ôm anh chặt hơn, trán cọ vào ngực anh, rồi kiễng chân lên hôn anh.
“Có muốn mang hết quần áo về nhà không?” Lư Mễ không dùng từ “nhà của em”, mà cô nói là “mang về nhà”.
“Tủ quần áo ở nhà hết chỗ chứa quần áo của anh rồi.”
“Anh gấp quần áo của mình lại cũng được, khi nào mặc thì ủi.”
Lư Mễ chỉ nói thế thôi, thực ra cô đã quyết định áp dụng “lối sống tối giản” một chút, muốn thu xếp lại phòng chứa đồ. Sao mà lại không có chỗ cho vài bộ quần áo của Đồ Minh được chứ? Cô không định để anh chịu thiệt thòi!
Nói dọn là dọn, vừa về nhà là cô bắt đầu ngay.
Dù sao thì quần áo của Đồ Minh tuy ít nhưng toàn đồ chất lượng cao, trông không giống loại quần áo có thể chịu được việc “gấp lại” đâu.
Lư Mễ lôi hết đồ đạc trong phòng chứa đồ ra ngoài, Đồ Minh không nói gì, chỉ yên lặng giúp cô. Trong phòng chứa đồ có nhiều món đồ cũ mà lúc trước cô lười dọn, hôm nay nhìn mấy thứ này đều thấy có thể bỏ đi được rồi. Còn những thứ mà cô rất thích hồi nhỏ thì cô sẽ để tạm ở ngoài phòng khách.
Dọn xong phòng chứa đồ, Đồ Minh định kéo vali của mình vào trong, nhưng Lư Mễ cản anh lại: “Anh làm gì đấy?”
“Dẹp quần áo.”
“Em có dọn chỗ này cho anh đâu.”
Lư Mễ quay lại phòng ngủ, trong tủ quần áo lớn có đủ loại đồ xuân, hạ, thu, đông. Lư Mễ rất thích làm đẹp, quần áo của cô rất nhiều, đôi khi nổi hứng lôi ra một món, dù là đã mua từ mười mấy năm trước thì mặc lên người vẫn đẹp như thường.
Trong lúc dọn quần áo trong phòng ngủ, cô mặc thử rồi lại cởi ra, còn hỏi Đồ Minh xem có đẹp không.
Đồ Minh liên tục gật đầu: “Đẹp.”
“Anh có biết em mua cái này hồi nào không?”
“Thời đại học phải không? Bây giờ em mặc vào vẫn còn rất vừa vặn, chứng tỏ dáng người của em không hề thay đổi.”
Đồ Minh vừa nhìn Lư Mễ tất bật dọn dẹp vừa thật lòng khen cô. Lư Mễ được khen thì mở cờ trong bụng, thậm chí còn lấy điện thoại ra tự sướng vài tấm. Cứ thế mà loay hoay đến tận 1-2 giờ sáng, cô dọn được rất nhiều quần áo ra ngoài phòng khách, đồ đổi mùa thì nhét vào phòng chứa đồ.
Tủ quần áo trống một nửa, cô đắc ý khoe khoang với Đồ Minh: “Giờ thì công bằng rồi nè, mỗi người một nửa nhé.”
Cuối cùng Đồ Minh cũng hiểu cô đang làm gì.
Hóa ra, cô bận rộn cả đêm là để dọn chỗ cho anh, chia cho anh nửa tủ quần áo.
“Anh để ở phòng chứa đồ cũng được, lúc mặc thì ủi.” Anh không đành lòng. Trước đây, Lư Mễ từng nói rằng mỗi lần mở tủ thấy đầy ắp quần áo thì cô lại nghĩ mình giàu có, cả đời không lo thiếu thốn. Giờ cô dọn trống nửa tủ, liệu cô có cảm thấy mình nghèo đi không?
“Phòng chứa không phải chỗ cho quần áo của anh. Em chia nửa tủ của mình cho anh, còn anh thì chia nửa căn nhà mới của anh cho em, thế là mình hòa nhau.” Lư Mễ ngả người ra sau nằm phịch xuống giường, cả người bật lên một cái: “Cuộc trao đổi này em lời to, nửa tủ quần áo đổi lấy nửa căn nhà.”
“Không cần đổi, cả căn nhà là của em.”
“Anh rộng rãi ghê, nhưng tủ quần áo của em chỉ chia được một nửa thôi.”
Lư Mễ cười: “Nhanh lên nào, treo quần áo đi! Hôm nay mình làm cho xong đi rồi ngủ, dù sao ngày mai cũng không đi làm mà.”
“Ờ, vậy anh không khách sáo nữa.”
“Ngài khỏi phải khách sáo!”
“Biết rồi thưa ngài!” Đồ Minh bắt chước giọng điệu của Lư Mễ, rồi mở vali ra bắt đầu treo quần áo lên.
Ở nhà Lư Mễ, anh đã có một nửa tủ quần áo của riêng mình. Cảm giác đó thật kỳ diệu, nhưng cũng rất tuyệt vời. Nhìn bề ngoài thì chỉ là nửa tủ quần áo, nhưng thực tế là một bước tiến trong mối quan hệ của họ.
Lư Mễ ngủ thiếp đi, còn Đồ Minh thì vẫn thức.
Ngày hôm nay có ngọt ngào lẫn đắng cay, khiến lòng anh không sao yên được. Suy cho cùng, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình cắt đứt với ba mẹ. Nhưng anh biết, những gì mà mình nói không phải là lời nói trong lúc nóng giận, anh sẵn sàng chịu trách nhiệm cho từng câu nói của mình.
Lư Mễ trở mình, nhận ra Đồ Minh vẫn chưa ngủ, cô hé mắt khẽ hỏi: “Anh vẫn chưa ngủ à? Mai sẽ thành gấu trúc đấy.”
“Sắp ngủ rồi.”
Lư Mễ thở dài, vòng tay ôm anh: “Nếu anh thấy khó chịu quá thì mai về nhà một chuyến đi. Mẹ con không giận nhau qua đêm đâu, nói rõ ra là xong.”
“Anh không về.” Đồ Minh đáp.
“Được được được, không về thì không về.” Lư Mễ lầm bầm một câu, trong cơn ngái ngủ hôn lên má anh rồi cựa mình ngủ tiếp.
Đồ Minh nói không về là không về thật. Trong khoảng thời gian đó, anh có đến nhà bà ngoại để thăm bà ngoại. Khi Dịch Vãn Thu nhìn thấy Đồ Minh, bà ấy liền quay người đi ngay, Đồ Minh cũng không nói lời nào với bà ấy.
Bà ngoại vừa ra viện, sức khỏe lại yếu đi một chút. Nhưng khả năng quan sát của bà vẫn rất nhạy bén, nhận ra giữa họ đang có mâu thuẫn, bà ngoại hỏi Đồ Minh: “Xú Xú, nói cho bà ngoại nghe xem xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu ạ.”
“Là vì cô gái cừu bọ cạp đúng không?”
“Vâng.”
Bà ngoại thở dài: “Mẹ cháu ấy à, một là vì nó lo lắng cho cháu, hai là vì đã quen được chiều chuộng rồi. Cãi nhau thì cãi nhau đi, làm ầm lên một lần để cho nó biết con trai mình thế nào.”
“Cháu không làm ầm lên.” Đồ Minh giải thích với bà ngoại: “Cháu rất thất vọng về bà ấy.”
“À à.” Bà ngoại vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Đồ Minh: “Đừng sợ, đợi có dịp bà ngoại sẽ nói với nó.”
“Bà ngoại đừng lo ạ.” Đồ Minh đặt ống hút bên môi bà ngoại: “Bà uống nước đi.”
Bà ngoại uống một ngụm nước rồi nhắm mắt lại ngủ, nhưng bà vẫn nắm tay Đồ Minh không cho anh rời đi, mãi cho đến khi trời tối đen mới thả tay Đồ Minh ra.
Về đến nhà, Lư Mễ đang thu dọn hành lý, họ chuẩn bị tự lái xe đến Cam Nam chơi trong vòng chín ngày. Đây là hoạt động team building của phòng ban, vì Đường Ngũ Nghĩa nói rằng thành phố Huệ Châu chơi vui lắm, muốn trải nghiệm vẻ đẹp của núi non sông nước trước khi cậu đi. Mấy người khác trong phòng ban đều đồng ý ngay lập tức.
Cô đang hát ngân nga, tâm trạng cực kỳ tốt.
“Vui đến thế à?”
“Được đi chơi mà, có ngu mới không vui! Anh nghĩ mà xem, đi chơi chín ngày về, lại chỉ đi làm ba ngày nữa thôi là tới lễ Quốc Khánh rồi!” Cô rất hài lòng với kế hoạch này, quả thật làm cho con ỉn lười Lư Mễ như cá gặp nước.
“Em chỉ thích nghỉ làm thôi ấy gì.”
“Ai mà thích đi làm? Em chỉ muốn nằm ườn ra đó thôi.”
Hôm ấy Lư Quốc Khánh đã dạy dỗ Lư Mễ, hy vọng cô có thể làm việc chăm chỉ, kiếm nhiều tiền hơn. Lư Mễ hỏi Lư Quốc Khánh kiếm nhiều tiền để làm gì, ông nói là để cho ông tiêu.
Lý luận của ông như thế này: Trong nhà mình phải có người kiếm tiền, bây giờ ba với mẹ mày đều già rồi, không kiếm được nữa, thế nên giờ mày phải kiếm.
Lư Mễ gật đầu: “Vậy thế này đi, con sẽ cử Đồ Minh giúp con kiếm tiền.” Dù sao cô cũng không có cách nào cố gắng hơn được nữa. Hiện tại cô đã có thu nhập không thấp ở Lăng Mỹ, muốn tiến thêm chỉ có thể nhờ thăng chức. Nhưng cô vừa không muốn thăng chức, vừa không muốn làm quản lý, mỗi năm chỉ đợi tăng lương, chỉ có thể làm đến thế thôi.
Nghe Lư Mễ nói muốn nhờ Đồ Minh kiếm tiền, Lư Quốc Khánh lại mắng cô một trận nữa: “Dù hai đứa có kết hôn đi nữa thì cũng không được tiêu tiền của người ta, biết chưa? Tiền của người ta có mục đích riêng, đừng tiêu hết của người ta, làm thế giống như mình đang vắt kiệt sức người ta vậy.”
“Đã kết hôn rồi mà không tiêu tiền của ổng thì tiêu tiền của ai chứ?” Lư Mễ trêu Lư Quốc Khánh, không ngờ câu này của cô khiến Lư Quốc Khánh tức giận, ông gõ trán cô: “Không biết điều!”
Con ỉn lười Lư Mễ vừa dọn hành lý vừa hỏi Đồ Minh: ““Thưởng cuối năm của năm nay thế nào hả ông anh?”
“Em quan tâm đến thưởng cuối năm à?”
“Em cày như trâu cả năm rồi cơ mà, không quan tâm đến thưởng cuối năm thì còn quan tâm gì nữa?”
“Ờ. Vẫn chưa phát thưởng, chắc là nhiều hơn năm ngoái một chút.”
“Ôi!” Lư Mễ ôm cổ anh: “Đi theo sếp đúng là có thịt ăn!” Giờ thì biết gọi anh là sếp rồi.
“Năm nay em sẽ gặt hái được nhiều đấy. Em nhận dự án của Erin, cộng thêm dự án của mình, tổng tiền thưởng sẽ không ít.” Đồ Minh dừng một lát rồi nói tiếp: “Nếu em muốn thì em có thể tranh thủ cơ hội này để xin thăng chức.” Đồ Minh đã phân tích tình hình của Lư Mễ, đây là thời điểm tốt nhất để cô thăng chức, cả về số lượng lẫn quy mô dự án đều vượt kỳ vọng.
“Mấy giám khảo đánh giá liên phòng ban ai cũng phiền phức. Còn cái mỏ hỗn của Luke nữa, em sợ mình không nhịn được mà cãi lại anh ta.” Lư Mễ cười: “Thôi kệ, em sẽ thử nộp đơn. Dù sao thì thăng chức xong lần này là kết thúc rồi, em nhất quyết không nộp lên chuyên gia, chuyên gia phải dẫn dắt dự án S+, em không chịu nổi cái khổ đó.”
“Thế thì khỏi phải chịu khổ. Nhưng nếu em xin thăng chức lần này mà được chấp nhận thì em sẽ có một lần điều chỉnh lương riêng biệt.”
“Nhìn nè nhìn nè, đây không phải là sự tiến bộ mà đồng chí Lư Quốc Khánh yêu cầu sao! Ba em chỉ nói một câu thôi mà con gái ông ấy đã tiến bộ liền luôn rồi!” Lư Mễ nói líu lo, Đồ Minh bị cô chọc cười.
Về việc thăng chức liên phòng ban, lãnh đạo trực thuộc sẽ có chính sách tránh mặt, nhóm Lư Mễ thuộc quyền quản lý trực tiếp của Đồ Minh nên anh sẽ phải tránh mặt. Lư Mễ thấy điều này khá tốt, vì lỡ như có một ngày nào đó mối quan hệ của họ bị lộ ra, những lời bàn tán của người khác sẽ rất khó nghe. Cô không quan tâm, nhưng lại không tốt cho Đồ Minh.
Hát hò thu xếp hành lý xong, Đồ Minh tìm một bộ phim rồi hai người ngồi trên sofa xem phim, bên cạnh là đĩa trái cây đã rửa sạch. Lư Mễ ném vài quả việt quất vào miệng, cắn một phát để nước quả tràn ra, cảm giác sảng khoái vô cùng.
Đồ Minh nhìn vẻ vô lo vô nghĩ của cô, anh lại nhớ đến câu mà cô nói: Trong cấu trúc gia đình của em, em luôn sống tự do thoải mái như vậy, hy vọng anh thích.
Đương nhiên là anh thích rồi.
Anh bóp má cô rồi hôn cô, lại hôn thêm một cái nữa.
Lư Mễ ngẩng mặt lên thấy anh cụp mắt, cô khàn giọng hỏi anh: “Làm gì đó?” Nói xong, cô vòng tay qua cổ anh, đề nghị: “Có muốn tiêu hao thể lực trước chín ngày sắp tới không?”
Đồ Minh không nói gì, dùng lực ở cánh tay, xoay người lại, để Lư Mễ bị kẹt giữa anh và sofa.
Ánh mắt chạm nhau, lòng bàn tay anh dán trên làn da lộ ra từ cổ áo đang mở của cô, môi cũng áp lên.
“Tiêu hao sạch sẽ.”
Nói xong, Đồ Minh hôn lên môi cô.