Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc
Chương 90: Đồ Minh là của tôi!
Kết hôn à?
Lư Mễ ngẩng đầu lên nhìn Đồ Minh: “Anh nghiêm túc chứ?”
“Nghiêm túc.”
Tối hôm qua ông ngoại khóc trong bệnh viện làm anh rất xúc động. Anh nghĩ mình phải nên bắt đầu một hành trình mới cùng với Lư Mễ.
“Vậy chẳng phải là hai bên gia đình sẽ gặp mặt sao?” Lúc Lư Mễ nghe đến từ “kết hôn”, trong đầu cô hiện ra cảnh một đám người ngồi lại với nhau, bàn bạc xem đám cưới này nên tổ chức thế nào. Rồi một lúc sau, đám người đó lại bắt đầu tranh cãi, và câu chuyện kết thúc.
Có lẽ là vì cô đã chứng kiến quá nhiều chuyện gia đình lặt vặt của bạn bè, điều đó đã in sâu vào trong tâm trí cô, khiến cô nghĩ rằng để đi đến hôn nhân, người ta phải trải qua những thử thách khắc nghiệt hết lần này đến lần khác.
“Đương nhiên là phải gặp rồi.” Đồ Minh nói với Lư Mễ: “Tất cả các thủ tục đều không thể thiếu.”
“Vậy khi nào thì gặp?”
“Có lẽ một thời gian nữa là được.”
“Ừm. Thế có nhanh quá không?” Lư Mễ nghiêng đầu nhìn Đồ Minh: “Chẳng phải anh nói là từ từ thôi sao?”
…
Đồ Minh ngẩn người trước câu hỏi này, một lúc sau mới thở nhẹ một hơi: “Bây giờ em biết nói chuyện quanh co rồi.”
“Em quanh co á?”
“Đúng vậy, trước đây em sẽ nói thẳng: Em không kết hôn, em chưa sẵn sàng."”
“Em cũng biết lo lắng chứ. Dù sao mình cũng gặp nhau mỗi ngày mà, nói thẳng quá sợ làm mếch lòng.” Lư Mễ cười đùa đáp lời, gối đầu lên đùi Đồ Minh, nắm tay anh: “Ờ thì đúng là cũng già đầu hết rồi.”
“Coi như tạm chấp nhận đi.” Lư Mễ lẩm bẩm, chọc Đồ Minh tức điên.
Nửa đêm Lư Mễ trở mình mới thật sự nhận ra cảm giác rung động mà câu nói “kết hôn” của Đồ Minh mang lại cho cô. Cô không tài nào ngủ được nữa, cô ngắm nhìn gương mặt khi ngủ của Đồ Minh một lúc rồi cầm điện thoại lướt web.
Xem một lúc, trang web bỗng chuyển sang phần thiết kế váy cưới.
Chà, nhiều kiểu váy cưới đến thế cơ à? Lư Mễ thích mấy kiểu váy hở lưng, thậm chí còn nghĩ là nếu mình mặc vào thì chắc cũng không đến nỗi tệ.
Xem váy cưới xong lại chuyển sang xem vest nam, nhiều mẫu đẹp quá, dáng người như Đồ Minh thì mặc bộ nào cũng đẹp, dù sao thì anh mặc gì cũng nổi bật.
Vậy nên điều khiến cô thật sự quan tâm đến “kết hôn” chính là mặc gì trong ngày hôm đó.
Lư Mễ cảm thấy suy nghĩ này của mình có chút kỳ lạ, nhưng cô không muốn tìm hiểu. Khi sắp ngủ, trong đầu cô lại hiện lên một cảnh tượng: Đồ Minh ngồi đối diện với một đứa trẻ trông giống như búp bê sứ, hình như anh đang giảng bài cho đứa trẻ ấy. Lư Mễ bước tới, nghe thấy anh nói về “Phương trình sóng dừng trên một sợi dây”, cô liền bịt tai đứa trẻ lại và nói với Đồ Minh: “Dừng lại, con của em không nghe cái này!”
Không rõ đó là mơ hay tưởng tượng, nhưng khi mở mắt vào sáng hôm sau, cô vẫn nhớ đứa trẻ trong mơ còn đẩy cô: “Con muốn học với ba cơ!”
Lư Mễ bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc.
Nhà họ Lư chưa bao giờ có đứa trẻ nào ham học đến thế, Lư Tình đã rất giỏi rồi nhưng cũng không đạt đến mức đó. Trong lúc mặc quần áo, cô nhìn sang Đồ Minh đang chỉnh lại cà vạt, cổ anh hơi ngẩng lên, đường viền hàm đẹp chết đi được.
Lư Mễ nhảy lên người anh, muốn cắn anh.
“Đừng, hôm nay anh có cuộc hội đàm cấp cao.”
“Thì sao? Người tham gia hội đàm cấp cao thì không được có đời sống tình dục hả?” Lư Mễ cắn nhẹ vào cổ anh. Đồ Minh không phản kháng, tay anh siết chặt eo cô, sợ cô ngã xuống.
Lư Mễ buông ra, cô áp má lên đường gân nổi trên cổ anh, môi nhẹ nhàng chạm vào, thì thầm: “Thôi em không cắn anh nữa đâu, đừng sợ.”
Đồ Minh cười khẽ, đặt cô xuống giường: “Cuối tuần này ba anh muốn đi dạo chợ Phan Gia Viên, em có muốn đi cùng không?”
“Trời đất! Đây chẳng phải là đúng sở thích của em rồi sao? Đi! Phải đi chứ!”
Thực ra Lư Mễ khá có cảm tình với Đồ Yến Lương, ông không có vẻ gì là kiêu căng, lúc nghiên cứu về con dế lại không khác gì mấy với ông Hai trong khu nhà cô, kiểu người như vậy rất hiếm thấy.
“Vậy anh hẹn ba vào thứ Bảy nhé?”
“Hẹn liền! Chờ gì nữa mà không hẹn!”
Đồ Minh hẹn Đồ Yến Lương.
Đồ Yến Lương là một bước quan trọng trong hành trình tiến tới hôn nhân của anh.
Đồ Minh là người như vậy, một khi đã có ý định thì phải làm đến cùng. Cũng vào lúc này anh mới nhận ra mong muốn cưới Lư Mễ của mình kiên quyết và cấp bách biết mấy, như thể anh chưa từng kết hôn lần nào.
Anh dành thời gian đến trung tâm thương mại xem nhẫn cưới, nhưng nhìn kiểu nào anh cũng thấy không ưng lắm, bây giờ anh kén chọn quá rồi.
Đồ Minh ý thức được mình kén chọn như vậy là bởi vì anh muốn dành cho Lư Mễ những điều tốt nhất.
Đến chiều thứ Sáu, Đồ Minh đến bệnh viện thăm bà ngoại.
Bà ngoại đã tỉnh táo hơn một chút, đã chuyển ra khỏi phòng ICU và đang được theo dõi trong phòng bệnh thường. Dịch Vãn Thu và cậu của Đồ Minh ngồi bên giường nói chuyện với bà.
Thấy Đồ Minh, bà ngoại đưa tay ra: “Cô gái cừu bọ cạp đâu rồi?” Bà thường gọi Lư Mễ là “cô gái cừu bọ cạp”.
“Cô ấy đang ở công ty làm việc ạ.” Đồ Minh nắm tay bà, ngồi xổm xuống cạnh giường.
“Cháu bảo nó đến đây nói chuyện với bà đi, mẹ cháu với cậu cháu nói chuyện chẳng thú vị gì cả, cô gái cừu bọ cạp nói chuyện thú vị hơn.”
“Mà này, chắc là sợi dây chuyền đã được khai quang của Lư Mễ phát huy tác dụng rồi, hôm nay nhìn bà ngoại cháu thư thái hơn hẳn.” Cậu của Đồ Minh nói thêm. Hôm thứ Tư, Đồ Minh đưa sợi dây chuyền đó cho bà ngoại, bà đặt nó dưới gối, thích vô cùng.
Bà ngoại nói xong thì ho một tiếng: “Mau lên đi.”
Đồ Minh nhìn qua Dịch Vãn Thu, bà cũng nhìn đồng hồ đeo tay: “Mẹ có việc phải đi trước.”
Cậu của Đồ Minh nhìn bà ngoại, bà ngoại cũng nhìn lại.
Đồ Minh đi cùng Dịch Vãn Thu ra khỏi phòng bệnh, anh gọi: “Mẹ.”
“Mẹ có việc thật.” Dịch Vãn Thu lấy điện thoại ra cho Đồ Minh xem: “Hẹn với đội hợp xướng, mẹ lừa con làm gì! Bà ngoại con muốn gặp nó, con hỏi xem nó có muốn đến không, nếu muốn thì đến thăm bà ngoại nhé.”
Nói xong, Dịch Vãn Thu quay người đi.
“Mẹ cháu là vậy đấy, không thể thay đổi ngay được. Chắc do mâu thuẫn lần trước nên chị ấy cảm thấy mất mặt, không muốn đối diện với Lư Mễ.” Cậu của Đồ Minh bước theo ra ngoài và nói với anh.
“Cháu biết ạ.” Đồ Minh nhắn tin cho Lư Mễ: [Anh đang ở với bà ngoại. Bà hỏi sao cô gái cừu bọ cạp không đến.]
[Thì em đang đến đây!] Lư Mễ cười hì hì: [Em sắp đến rồi.]
[Sao em biết…]
[Bà ngoại không nói thì em cũng phải đến chứ.]
Lư Quốc Khánh và Dương Liễu Phương biết bà ngoại của Đồ Minh bị bệnh nên đặc biệt dặn dò Lư Mễ phải đến thăm. Họ nói rằng, làm người phải có trước có sau, không thể khi người khác gặp chuyện thì mình lại lẩn tránh rụt cổ lại như không biết gì.
Lư Mễ đỗ xe, rồi lấy giỏ trái cây mà cô đã mua từ trong xe ra.
Đồ Minh đứng đợi ở cửa khu điều trị nội trú, thấy cô xách một giỏ trái cây to đùng thì chạy vài bước đến đỡ: “Sao lại mang cả đồ theo thế này?”
“Đi thăm bệnh mà không mang theo gì á? Nhà họ Lư bọn em có nguyên tắc đấy!”
Đồ Minh nắm tay Lư Mễ dẫn cô vào trong. Khi đến gần phòng bệnh, họ nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong nên bước vào, và nhìn thấy người mà họ đã lâu không gặp – Hình Vân.
Cậu của Đồ Minh có hơi khó xử, vội giải thích: “Vừa nãy cậu đi lấy cơm thì tình cờ gặp Hình Vân ở căn tin. Mẹ của Hình Vân cũng đang nằm viện vì mới phẫu thuật cột sống. Nghe tin bà ngoại bệnh nên ghé qua thăm một lát.”
Nói xong, cậu cười có lỗi với Lư Mễ. Khi cậu nói với Hình Vân là Đồ Minh đi đón bạn gái, Hình Vân đáp: “Không sao đâu, đã ly hôn rồi thì còn làm được gì nữa? Cháu chỉ tới thăm bà ngoại thôi. Chấp nhặt chuyện này thì nhỏ nhen quá.” Rồi cô ta ngồi xuống nói chuyện với bà ngoại.
Hình Vân nói nhiều hơn, còn bà ngoại thì lúc tỉnh táo chỉ mím môi không nói gì. Bà muốn mở miệng đuổi khách nhưng lại sợ làm người ta mất mặt. Cả đời bà chưa bao giờ lớn tiếng cãi nhau với ai, hiện tại cũng không dễ mở miệng.
Một lát sau, khi cơn lú lẫn quay lại, bà nhìn Hình Vân và hỏi: “Cháu với Xú Xú nên có con được rồi. Cả hai cũng không còn trẻ nữa. Đợi thêm vài năm nữa mới sinh thì muộn quá, con chưa trưởng thành mà cha mẹ đã già rồi.”
Câu nói này đúng lúc lọt vào tai Lư Mễ và Đồ Minh. Đồ Minh nhìn Lư Mễ, lo lắng cô sẽ không vui. Anh định lên tiếng giải thích với bà ngoại, nhưng Lư Mễ kéo ngón tay anh, ý bảo anh đừng xía vào. Bà ngoại lúc tỉnh lúc mê, giải thích làm gì! Nếu nói ra thì bà sẽ cảm thấy mình đã lỡ lời rồi lại buồn lòng, không cần thiết phải làm thế.
Cô hừ nhẹ một tiếng, bước tới hỏi bà: “Bà ngoại ơi, bà còn nhớ cháu không?” Cô nghiêng đầu nhìn bà ngoại cười, tạo nên sự đối lập rõ rệt với vẻ đoan trang của Hình Vân.
Bà ngoại suy nghĩ một hồi, Đồ Minh nhắc bà: “Xương cừu bọ cạp.”
“Cừu bọ cạp à… Bà muốn ăn cừu bọ cạp. Cháu là cô gái cừu bọ cạp mà bà thích.”
Bà ngoại có vẻ mệt mỏi, nói xong câu đó liền nhắm mắt ngủ.
“Để bà ngoại nghỉ một lát, chúng ta ra ngoài chờ đi.” Cậu của Đồ Minh lại nhìn Hình Vân, nói thầm sao cô ta không chịu đi nhanh đi, sao mà chẳng tinh ý gì thế? Cậu cũng không biết phải làm sao với Hình Vân, có lẽ cậu cũng hiểu cô ta là kiểu người không thích nói chuyện, nhưng lại rất kiên quyết. Cô ta không muốn đi thì có nói gì cũng vô ích.
Ra khỏi phòng bệnh, Lư Mễ dựa vào tường, nhìn Hình Vân với ánh mắt bất cần đời. Cô nghĩ thầm, vợ cũ của Đồ Minh có cá tính phết, trong tình huống này mà cô ta không hề ngượng ngùng, còn có điệu bộ như một nữ chủ nhân nữa chứ. Cô ta ra vẻ cho ai xem vậy!
“Em chỉ tới thăm bà ngoại thôi, bà ngoại không sao là em yên tâm rồi. Mọi người cứ làm việc của mình đi, em phải qua khoa xương khớp thăm mẹ em.” Hình Vân không hề nhìn Lư Mễ, chỉ nói với cậu và Đồ Minh, nhưng thái độ rất lạnh lùng. Khi nói xong rồi mới thoáng liếc qua Lư Mễ, thể hiện rõ sự chán ghét.
“Đợi chút.” Đồ Minh định nói rõ với cô ta. Anh muốn sau này cô ta giữ khoảng cách với gia đình mình, nếu là vì tuân theo phép lịch sự và tình cảm thì cũng không cần phải làm vậy, nó không tốt cho ai cả: “Cô…”
“Này này này! Chờ đã!” Lư Mễ cắt lời Đồ Minh, nói với anh: “Chẳng phải em đã nói với anh là không được nói chuyện với người phụ nữ khác rồi à?” Cô trợn mắt nhìn Đồ Minh, như đang trách anh, thậm chí còn hừ một tiếng để thể hiện sự bất mãn với Đồ Minh.
? Câu này Lư Mễ chưa từng nói, đừng nói là nói chuyện với người phụ nữ khác, ăn cơm cô đều mặc kệ. Đồ Minh luôn cảm thấy không hài lòng với sự thoải mái của Lư Mễ, anh mong cô có chút tính chiếm hữu hơn. Thấy Đồ Minh sững người, Lư Mễ đẩy anh: “Hỏi anh đó, có phải không!”
Cuối cùng Đồ Minh cũng hiểu ra, Lư Mễ ghét thái độ của Hình Vân, muốn cho cô ta sáng mắt ra. Anh gật đầu: “Ừ, anh nhớ rồi. Thế anh không nói nữa.”
“Vậy được, anh lùi lại đi. Em có chuyện muốn nói với vợ cũ của anh.” Lư Mễ vẫy tay ra hiệu bảo Đồ Minh lùi lại, chuẩn bị giáp lá cà với Hình Vân.
Cậu của Đồ Minh cũng chưa từng thấy cảnh này, đứng bên cạnh xem kịch, vừa hồi hộp vừa phấn khích, muốn xem những người trẻ ngày nay xử lý chuyện này như thế nào.
“Hình Vân phải không?” Lư Mễ tiến thêm một bước về phía Hình Vân, trên mặt nở nụ cười: “Đầu tiên, tôi đại diện cho gia đình họ Đồ cảm ơn cô, ly hôn rồi mà cô vẫn đến thăm bà ngoại, có tình có nghĩa thật là tốt.”
“Nên làm thôi, trước đây bà ngoại đối xử tốt với tôi. Tôi nhớ mà.” Hình Vân đáp.
“Bà ngoại tốt với tất cả mọi người, mấy hôm trước bà còn nói với tôi là bà chưa từng thấy cô gái nào vui vẻ dễ gần như tôi, bà thích tôi nhất! Cô đừng tưởng thật nhé!” Lư Mễ cười.
“Cảm ơn xong thì giờ tôi nói chuyện chính đây. Thứ nhất, sau này đừng gọi bà ngoại của Đồ Minh là bà ngoại, bà ngoại là của tôi rồi, nếu gặp thì chỉ nên gọi là bà thôi biết chưa! Thứ hai, mai mốt cũng đừng cố xông xáo lao đến trước mặt người ta nữa, nhìn xem cậu đã khó xử đến mức nào rồi đi? Chỉ thiếu điều muốn xin lỗi tôi thôi. Cô đi thăm bà ngoại cũng không thể giúp bà ngoại khỏi bệnh được. Nếu nói sai điều gì lại làm bà đau lòng, đừng tạo thêm phiền phức cho người khác nữa, phải có mắt nhìn chứ! Thứ ba, chồng cũ của cô – Đồ Minh bây giờ là của tôi, tôi chính thức thông báo với cô, sau này đừng có bẹo hình bẹo dạng trước mặt tôi nữa.”
Nói xong, Lư Mễ đưa tay mời: “Đi đi, chẳng phải cô đang vội sao?”
Lư Mễ ăn nói sắc bén, cô đã hai lần nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Hình Vân, như thể cô cướp chồng của cô ta vậy. Làm ơn có bệnh thì đi khám giùm, lúc hai người ly hôn tôi biết chồng của cô là ai à?
Thái độ của cô hung hăng kiêu ngạo, giống như một con gà chọi.
Cậu thầm khen ngợi Lư Mễ, cô gái này đỉnh thật, nói chuyện rất đúng mực, mỗi một câu nói đều đánh trúng chỗ yếu, cậu hoàn toàn ủng hộ cô.
“Vậy thì cô cứ trông nom Đồ Minh cho tốt đi, không cần phải nói mấy điều này với tôi.” Hình Vân cười với Lư Mễ: “Cái gì mình không có thì mình lại càng muốn khoe ra. Thái độ lớn lối nhỉ, cô gấp gáp tuyên bố chủ quyền làm gì?”
Mấy câu này làm Lư Mễ tức giận.
Cô bỏ túi xách xuống, chuẩn bị cãi một trận lớn với Hình Vân, nhưng Đồ Minh xem xong cảnh tượng náo nhiệt này lại bật cười, kéo cô vào lòng: “Lại muốn nổi điên nữa à?” Anh ngẩng đầu nhìn Hình Vân, nói: “Biết tại sao thái độ của cô ấy kiêu ngạo như vậy không?”
“Do tôi chiều cô ấy đấy.”
Trước kia Đồ Minh chỉ là một người lạnh lùng, lễ độ và có lập trường, không cố tình nuông chiều ai cả. Hình Vân chưa từng thấy anh như vậy, ôm một cô gái giữa chốn đông người mà cũng không thấy có gì không đứng đắn.
Mọi người đi ngang qua nghe thấy câu “tôi chiều cô ấy” thì đều mỉm cười. Đồ Minh ôm eo Lư Mễ kéo cô sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Anh là của em à? Bà ngoại cũng là của em à?”
Hiếm khi Lư Mễ đỏ mặt, cô nói: “Em đang chọc tức cô ta mà! Bộ chửi nhau là không được nói mấy lời chạm vào chỗ đau của đối phương hả?”
“Thế tóm lại anh có phải là của em không?” Đồ Minh hỏi cô, ánh mắt sáng rực mang theo ý cười.
“Còn tùy tâm trạng!”
Cậu đứng đó nghe láng máng, rồi nhìn bóng lưng của Hình Vân mà lắc đầu. Màn vừa rồi đặc sắc quá, lúc Lư Mễ và Đồ Minh vào phòng thăm bà ngoại, cậu không kìm được mà lập tức gọi điện cho Dịch Vãn Thu.
Cậu nói như thế này: “Chị có biết con dâu tương lai của chị miệng lưỡi sắc bén lắm không?”
“Biết chứ.”
“Chị không biết đâu!” Cậu kể lại lời Lư Mễ đã nói cho Dịch Vãn Thu nghe, kể xong còn nói thêm một câu: “Lúc em nghe nói Hình Vân ngoại tình, thực sự em rất tức giận. Hôm nay gặp lại nó vốn định nói vài câu với nó nhưng ngại quá nên vẫn không dám nói. Không ngờ Lư Mễ cừ thật, từng câu từng chữ làm người ta phải câm nín.”
Thấy Dịch Vãn Thu không trả lời, cậu bèn hỏi: “Sao chị không nói gì đi?”
“Nói gì bây giờ?”
“Bình luận chút về chuyện hôm nay.”
“Lư Mễ nói đúng.” Dịch Vãn Thu nói xong liền cúp máy.
Dù bà không thích Lư Mễ cho lắm, nhưng những gì mà cô nói với Hình Vân thì chẳng có gì sai cả. Dịch Vãn Thu cũng cảm thấy hả hê.
Lư Mễ ngẩng đầu lên nhìn Đồ Minh: “Anh nghiêm túc chứ?”
“Nghiêm túc.”
Tối hôm qua ông ngoại khóc trong bệnh viện làm anh rất xúc động. Anh nghĩ mình phải nên bắt đầu một hành trình mới cùng với Lư Mễ.
“Vậy chẳng phải là hai bên gia đình sẽ gặp mặt sao?” Lúc Lư Mễ nghe đến từ “kết hôn”, trong đầu cô hiện ra cảnh một đám người ngồi lại với nhau, bàn bạc xem đám cưới này nên tổ chức thế nào. Rồi một lúc sau, đám người đó lại bắt đầu tranh cãi, và câu chuyện kết thúc.
Có lẽ là vì cô đã chứng kiến quá nhiều chuyện gia đình lặt vặt của bạn bè, điều đó đã in sâu vào trong tâm trí cô, khiến cô nghĩ rằng để đi đến hôn nhân, người ta phải trải qua những thử thách khắc nghiệt hết lần này đến lần khác.
“Đương nhiên là phải gặp rồi.” Đồ Minh nói với Lư Mễ: “Tất cả các thủ tục đều không thể thiếu.”
“Vậy khi nào thì gặp?”
“Có lẽ một thời gian nữa là được.”
“Ừm. Thế có nhanh quá không?” Lư Mễ nghiêng đầu nhìn Đồ Minh: “Chẳng phải anh nói là từ từ thôi sao?”
…
Đồ Minh ngẩn người trước câu hỏi này, một lúc sau mới thở nhẹ một hơi: “Bây giờ em biết nói chuyện quanh co rồi.”
“Em quanh co á?”
“Đúng vậy, trước đây em sẽ nói thẳng: Em không kết hôn, em chưa sẵn sàng."”
“Em cũng biết lo lắng chứ. Dù sao mình cũng gặp nhau mỗi ngày mà, nói thẳng quá sợ làm mếch lòng.” Lư Mễ cười đùa đáp lời, gối đầu lên đùi Đồ Minh, nắm tay anh: “Ờ thì đúng là cũng già đầu hết rồi.”
“Coi như tạm chấp nhận đi.” Lư Mễ lẩm bẩm, chọc Đồ Minh tức điên.
Nửa đêm Lư Mễ trở mình mới thật sự nhận ra cảm giác rung động mà câu nói “kết hôn” của Đồ Minh mang lại cho cô. Cô không tài nào ngủ được nữa, cô ngắm nhìn gương mặt khi ngủ của Đồ Minh một lúc rồi cầm điện thoại lướt web.
Xem một lúc, trang web bỗng chuyển sang phần thiết kế váy cưới.
Chà, nhiều kiểu váy cưới đến thế cơ à? Lư Mễ thích mấy kiểu váy hở lưng, thậm chí còn nghĩ là nếu mình mặc vào thì chắc cũng không đến nỗi tệ.
Xem váy cưới xong lại chuyển sang xem vest nam, nhiều mẫu đẹp quá, dáng người như Đồ Minh thì mặc bộ nào cũng đẹp, dù sao thì anh mặc gì cũng nổi bật.
Vậy nên điều khiến cô thật sự quan tâm đến “kết hôn” chính là mặc gì trong ngày hôm đó.
Lư Mễ cảm thấy suy nghĩ này của mình có chút kỳ lạ, nhưng cô không muốn tìm hiểu. Khi sắp ngủ, trong đầu cô lại hiện lên một cảnh tượng: Đồ Minh ngồi đối diện với một đứa trẻ trông giống như búp bê sứ, hình như anh đang giảng bài cho đứa trẻ ấy. Lư Mễ bước tới, nghe thấy anh nói về “Phương trình sóng dừng trên một sợi dây”, cô liền bịt tai đứa trẻ lại và nói với Đồ Minh: “Dừng lại, con của em không nghe cái này!”
Không rõ đó là mơ hay tưởng tượng, nhưng khi mở mắt vào sáng hôm sau, cô vẫn nhớ đứa trẻ trong mơ còn đẩy cô: “Con muốn học với ba cơ!”
Lư Mễ bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc.
Nhà họ Lư chưa bao giờ có đứa trẻ nào ham học đến thế, Lư Tình đã rất giỏi rồi nhưng cũng không đạt đến mức đó. Trong lúc mặc quần áo, cô nhìn sang Đồ Minh đang chỉnh lại cà vạt, cổ anh hơi ngẩng lên, đường viền hàm đẹp chết đi được.
Lư Mễ nhảy lên người anh, muốn cắn anh.
“Đừng, hôm nay anh có cuộc hội đàm cấp cao.”
“Thì sao? Người tham gia hội đàm cấp cao thì không được có đời sống tình dục hả?” Lư Mễ cắn nhẹ vào cổ anh. Đồ Minh không phản kháng, tay anh siết chặt eo cô, sợ cô ngã xuống.
Lư Mễ buông ra, cô áp má lên đường gân nổi trên cổ anh, môi nhẹ nhàng chạm vào, thì thầm: “Thôi em không cắn anh nữa đâu, đừng sợ.”
Đồ Minh cười khẽ, đặt cô xuống giường: “Cuối tuần này ba anh muốn đi dạo chợ Phan Gia Viên, em có muốn đi cùng không?”
“Trời đất! Đây chẳng phải là đúng sở thích của em rồi sao? Đi! Phải đi chứ!”
Thực ra Lư Mễ khá có cảm tình với Đồ Yến Lương, ông không có vẻ gì là kiêu căng, lúc nghiên cứu về con dế lại không khác gì mấy với ông Hai trong khu nhà cô, kiểu người như vậy rất hiếm thấy.
“Vậy anh hẹn ba vào thứ Bảy nhé?”
“Hẹn liền! Chờ gì nữa mà không hẹn!”
Đồ Minh hẹn Đồ Yến Lương.
Đồ Yến Lương là một bước quan trọng trong hành trình tiến tới hôn nhân của anh.
Đồ Minh là người như vậy, một khi đã có ý định thì phải làm đến cùng. Cũng vào lúc này anh mới nhận ra mong muốn cưới Lư Mễ của mình kiên quyết và cấp bách biết mấy, như thể anh chưa từng kết hôn lần nào.
Anh dành thời gian đến trung tâm thương mại xem nhẫn cưới, nhưng nhìn kiểu nào anh cũng thấy không ưng lắm, bây giờ anh kén chọn quá rồi.
Đồ Minh ý thức được mình kén chọn như vậy là bởi vì anh muốn dành cho Lư Mễ những điều tốt nhất.
Đến chiều thứ Sáu, Đồ Minh đến bệnh viện thăm bà ngoại.
Bà ngoại đã tỉnh táo hơn một chút, đã chuyển ra khỏi phòng ICU và đang được theo dõi trong phòng bệnh thường. Dịch Vãn Thu và cậu của Đồ Minh ngồi bên giường nói chuyện với bà.
Thấy Đồ Minh, bà ngoại đưa tay ra: “Cô gái cừu bọ cạp đâu rồi?” Bà thường gọi Lư Mễ là “cô gái cừu bọ cạp”.
“Cô ấy đang ở công ty làm việc ạ.” Đồ Minh nắm tay bà, ngồi xổm xuống cạnh giường.
“Cháu bảo nó đến đây nói chuyện với bà đi, mẹ cháu với cậu cháu nói chuyện chẳng thú vị gì cả, cô gái cừu bọ cạp nói chuyện thú vị hơn.”
“Mà này, chắc là sợi dây chuyền đã được khai quang của Lư Mễ phát huy tác dụng rồi, hôm nay nhìn bà ngoại cháu thư thái hơn hẳn.” Cậu của Đồ Minh nói thêm. Hôm thứ Tư, Đồ Minh đưa sợi dây chuyền đó cho bà ngoại, bà đặt nó dưới gối, thích vô cùng.
Bà ngoại nói xong thì ho một tiếng: “Mau lên đi.”
Đồ Minh nhìn qua Dịch Vãn Thu, bà cũng nhìn đồng hồ đeo tay: “Mẹ có việc phải đi trước.”
Cậu của Đồ Minh nhìn bà ngoại, bà ngoại cũng nhìn lại.
Đồ Minh đi cùng Dịch Vãn Thu ra khỏi phòng bệnh, anh gọi: “Mẹ.”
“Mẹ có việc thật.” Dịch Vãn Thu lấy điện thoại ra cho Đồ Minh xem: “Hẹn với đội hợp xướng, mẹ lừa con làm gì! Bà ngoại con muốn gặp nó, con hỏi xem nó có muốn đến không, nếu muốn thì đến thăm bà ngoại nhé.”
Nói xong, Dịch Vãn Thu quay người đi.
“Mẹ cháu là vậy đấy, không thể thay đổi ngay được. Chắc do mâu thuẫn lần trước nên chị ấy cảm thấy mất mặt, không muốn đối diện với Lư Mễ.” Cậu của Đồ Minh bước theo ra ngoài và nói với anh.
“Cháu biết ạ.” Đồ Minh nhắn tin cho Lư Mễ: [Anh đang ở với bà ngoại. Bà hỏi sao cô gái cừu bọ cạp không đến.]
[Thì em đang đến đây!] Lư Mễ cười hì hì: [Em sắp đến rồi.]
[Sao em biết…]
[Bà ngoại không nói thì em cũng phải đến chứ.]
Lư Quốc Khánh và Dương Liễu Phương biết bà ngoại của Đồ Minh bị bệnh nên đặc biệt dặn dò Lư Mễ phải đến thăm. Họ nói rằng, làm người phải có trước có sau, không thể khi người khác gặp chuyện thì mình lại lẩn tránh rụt cổ lại như không biết gì.
Lư Mễ đỗ xe, rồi lấy giỏ trái cây mà cô đã mua từ trong xe ra.
Đồ Minh đứng đợi ở cửa khu điều trị nội trú, thấy cô xách một giỏ trái cây to đùng thì chạy vài bước đến đỡ: “Sao lại mang cả đồ theo thế này?”
“Đi thăm bệnh mà không mang theo gì á? Nhà họ Lư bọn em có nguyên tắc đấy!”
Đồ Minh nắm tay Lư Mễ dẫn cô vào trong. Khi đến gần phòng bệnh, họ nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong nên bước vào, và nhìn thấy người mà họ đã lâu không gặp – Hình Vân.
Cậu của Đồ Minh có hơi khó xử, vội giải thích: “Vừa nãy cậu đi lấy cơm thì tình cờ gặp Hình Vân ở căn tin. Mẹ của Hình Vân cũng đang nằm viện vì mới phẫu thuật cột sống. Nghe tin bà ngoại bệnh nên ghé qua thăm một lát.”
Nói xong, cậu cười có lỗi với Lư Mễ. Khi cậu nói với Hình Vân là Đồ Minh đi đón bạn gái, Hình Vân đáp: “Không sao đâu, đã ly hôn rồi thì còn làm được gì nữa? Cháu chỉ tới thăm bà ngoại thôi. Chấp nhặt chuyện này thì nhỏ nhen quá.” Rồi cô ta ngồi xuống nói chuyện với bà ngoại.
Hình Vân nói nhiều hơn, còn bà ngoại thì lúc tỉnh táo chỉ mím môi không nói gì. Bà muốn mở miệng đuổi khách nhưng lại sợ làm người ta mất mặt. Cả đời bà chưa bao giờ lớn tiếng cãi nhau với ai, hiện tại cũng không dễ mở miệng.
Một lát sau, khi cơn lú lẫn quay lại, bà nhìn Hình Vân và hỏi: “Cháu với Xú Xú nên có con được rồi. Cả hai cũng không còn trẻ nữa. Đợi thêm vài năm nữa mới sinh thì muộn quá, con chưa trưởng thành mà cha mẹ đã già rồi.”
Câu nói này đúng lúc lọt vào tai Lư Mễ và Đồ Minh. Đồ Minh nhìn Lư Mễ, lo lắng cô sẽ không vui. Anh định lên tiếng giải thích với bà ngoại, nhưng Lư Mễ kéo ngón tay anh, ý bảo anh đừng xía vào. Bà ngoại lúc tỉnh lúc mê, giải thích làm gì! Nếu nói ra thì bà sẽ cảm thấy mình đã lỡ lời rồi lại buồn lòng, không cần thiết phải làm thế.
Cô hừ nhẹ một tiếng, bước tới hỏi bà: “Bà ngoại ơi, bà còn nhớ cháu không?” Cô nghiêng đầu nhìn bà ngoại cười, tạo nên sự đối lập rõ rệt với vẻ đoan trang của Hình Vân.
Bà ngoại suy nghĩ một hồi, Đồ Minh nhắc bà: “Xương cừu bọ cạp.”
“Cừu bọ cạp à… Bà muốn ăn cừu bọ cạp. Cháu là cô gái cừu bọ cạp mà bà thích.”
Bà ngoại có vẻ mệt mỏi, nói xong câu đó liền nhắm mắt ngủ.
“Để bà ngoại nghỉ một lát, chúng ta ra ngoài chờ đi.” Cậu của Đồ Minh lại nhìn Hình Vân, nói thầm sao cô ta không chịu đi nhanh đi, sao mà chẳng tinh ý gì thế? Cậu cũng không biết phải làm sao với Hình Vân, có lẽ cậu cũng hiểu cô ta là kiểu người không thích nói chuyện, nhưng lại rất kiên quyết. Cô ta không muốn đi thì có nói gì cũng vô ích.
Ra khỏi phòng bệnh, Lư Mễ dựa vào tường, nhìn Hình Vân với ánh mắt bất cần đời. Cô nghĩ thầm, vợ cũ của Đồ Minh có cá tính phết, trong tình huống này mà cô ta không hề ngượng ngùng, còn có điệu bộ như một nữ chủ nhân nữa chứ. Cô ta ra vẻ cho ai xem vậy!
“Em chỉ tới thăm bà ngoại thôi, bà ngoại không sao là em yên tâm rồi. Mọi người cứ làm việc của mình đi, em phải qua khoa xương khớp thăm mẹ em.” Hình Vân không hề nhìn Lư Mễ, chỉ nói với cậu và Đồ Minh, nhưng thái độ rất lạnh lùng. Khi nói xong rồi mới thoáng liếc qua Lư Mễ, thể hiện rõ sự chán ghét.
“Đợi chút.” Đồ Minh định nói rõ với cô ta. Anh muốn sau này cô ta giữ khoảng cách với gia đình mình, nếu là vì tuân theo phép lịch sự và tình cảm thì cũng không cần phải làm vậy, nó không tốt cho ai cả: “Cô…”
“Này này này! Chờ đã!” Lư Mễ cắt lời Đồ Minh, nói với anh: “Chẳng phải em đã nói với anh là không được nói chuyện với người phụ nữ khác rồi à?” Cô trợn mắt nhìn Đồ Minh, như đang trách anh, thậm chí còn hừ một tiếng để thể hiện sự bất mãn với Đồ Minh.
? Câu này Lư Mễ chưa từng nói, đừng nói là nói chuyện với người phụ nữ khác, ăn cơm cô đều mặc kệ. Đồ Minh luôn cảm thấy không hài lòng với sự thoải mái của Lư Mễ, anh mong cô có chút tính chiếm hữu hơn. Thấy Đồ Minh sững người, Lư Mễ đẩy anh: “Hỏi anh đó, có phải không!”
Cuối cùng Đồ Minh cũng hiểu ra, Lư Mễ ghét thái độ của Hình Vân, muốn cho cô ta sáng mắt ra. Anh gật đầu: “Ừ, anh nhớ rồi. Thế anh không nói nữa.”
“Vậy được, anh lùi lại đi. Em có chuyện muốn nói với vợ cũ của anh.” Lư Mễ vẫy tay ra hiệu bảo Đồ Minh lùi lại, chuẩn bị giáp lá cà với Hình Vân.
Cậu của Đồ Minh cũng chưa từng thấy cảnh này, đứng bên cạnh xem kịch, vừa hồi hộp vừa phấn khích, muốn xem những người trẻ ngày nay xử lý chuyện này như thế nào.
“Hình Vân phải không?” Lư Mễ tiến thêm một bước về phía Hình Vân, trên mặt nở nụ cười: “Đầu tiên, tôi đại diện cho gia đình họ Đồ cảm ơn cô, ly hôn rồi mà cô vẫn đến thăm bà ngoại, có tình có nghĩa thật là tốt.”
“Nên làm thôi, trước đây bà ngoại đối xử tốt với tôi. Tôi nhớ mà.” Hình Vân đáp.
“Bà ngoại tốt với tất cả mọi người, mấy hôm trước bà còn nói với tôi là bà chưa từng thấy cô gái nào vui vẻ dễ gần như tôi, bà thích tôi nhất! Cô đừng tưởng thật nhé!” Lư Mễ cười.
“Cảm ơn xong thì giờ tôi nói chuyện chính đây. Thứ nhất, sau này đừng gọi bà ngoại của Đồ Minh là bà ngoại, bà ngoại là của tôi rồi, nếu gặp thì chỉ nên gọi là bà thôi biết chưa! Thứ hai, mai mốt cũng đừng cố xông xáo lao đến trước mặt người ta nữa, nhìn xem cậu đã khó xử đến mức nào rồi đi? Chỉ thiếu điều muốn xin lỗi tôi thôi. Cô đi thăm bà ngoại cũng không thể giúp bà ngoại khỏi bệnh được. Nếu nói sai điều gì lại làm bà đau lòng, đừng tạo thêm phiền phức cho người khác nữa, phải có mắt nhìn chứ! Thứ ba, chồng cũ của cô – Đồ Minh bây giờ là của tôi, tôi chính thức thông báo với cô, sau này đừng có bẹo hình bẹo dạng trước mặt tôi nữa.”
Nói xong, Lư Mễ đưa tay mời: “Đi đi, chẳng phải cô đang vội sao?”
Lư Mễ ăn nói sắc bén, cô đã hai lần nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Hình Vân, như thể cô cướp chồng của cô ta vậy. Làm ơn có bệnh thì đi khám giùm, lúc hai người ly hôn tôi biết chồng của cô là ai à?
Thái độ của cô hung hăng kiêu ngạo, giống như một con gà chọi.
Cậu thầm khen ngợi Lư Mễ, cô gái này đỉnh thật, nói chuyện rất đúng mực, mỗi một câu nói đều đánh trúng chỗ yếu, cậu hoàn toàn ủng hộ cô.
“Vậy thì cô cứ trông nom Đồ Minh cho tốt đi, không cần phải nói mấy điều này với tôi.” Hình Vân cười với Lư Mễ: “Cái gì mình không có thì mình lại càng muốn khoe ra. Thái độ lớn lối nhỉ, cô gấp gáp tuyên bố chủ quyền làm gì?”
Mấy câu này làm Lư Mễ tức giận.
Cô bỏ túi xách xuống, chuẩn bị cãi một trận lớn với Hình Vân, nhưng Đồ Minh xem xong cảnh tượng náo nhiệt này lại bật cười, kéo cô vào lòng: “Lại muốn nổi điên nữa à?” Anh ngẩng đầu nhìn Hình Vân, nói: “Biết tại sao thái độ của cô ấy kiêu ngạo như vậy không?”
“Do tôi chiều cô ấy đấy.”
Trước kia Đồ Minh chỉ là một người lạnh lùng, lễ độ và có lập trường, không cố tình nuông chiều ai cả. Hình Vân chưa từng thấy anh như vậy, ôm một cô gái giữa chốn đông người mà cũng không thấy có gì không đứng đắn.
Mọi người đi ngang qua nghe thấy câu “tôi chiều cô ấy” thì đều mỉm cười. Đồ Minh ôm eo Lư Mễ kéo cô sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Anh là của em à? Bà ngoại cũng là của em à?”
Hiếm khi Lư Mễ đỏ mặt, cô nói: “Em đang chọc tức cô ta mà! Bộ chửi nhau là không được nói mấy lời chạm vào chỗ đau của đối phương hả?”
“Thế tóm lại anh có phải là của em không?” Đồ Minh hỏi cô, ánh mắt sáng rực mang theo ý cười.
“Còn tùy tâm trạng!”
Cậu đứng đó nghe láng máng, rồi nhìn bóng lưng của Hình Vân mà lắc đầu. Màn vừa rồi đặc sắc quá, lúc Lư Mễ và Đồ Minh vào phòng thăm bà ngoại, cậu không kìm được mà lập tức gọi điện cho Dịch Vãn Thu.
Cậu nói như thế này: “Chị có biết con dâu tương lai của chị miệng lưỡi sắc bén lắm không?”
“Biết chứ.”
“Chị không biết đâu!” Cậu kể lại lời Lư Mễ đã nói cho Dịch Vãn Thu nghe, kể xong còn nói thêm một câu: “Lúc em nghe nói Hình Vân ngoại tình, thực sự em rất tức giận. Hôm nay gặp lại nó vốn định nói vài câu với nó nhưng ngại quá nên vẫn không dám nói. Không ngờ Lư Mễ cừ thật, từng câu từng chữ làm người ta phải câm nín.”
Thấy Dịch Vãn Thu không trả lời, cậu bèn hỏi: “Sao chị không nói gì đi?”
“Nói gì bây giờ?”
“Bình luận chút về chuyện hôm nay.”
“Lư Mễ nói đúng.” Dịch Vãn Thu nói xong liền cúp máy.
Dù bà không thích Lư Mễ cho lắm, nhưng những gì mà cô nói với Hình Vân thì chẳng có gì sai cả. Dịch Vãn Thu cũng cảm thấy hả hê.