Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc
Chương 87: Chơi xấu
Lúc đó, căn hộ của Ô Mông gặp vấn đề, Đồ Minh và Hình Vân đã cho cô ấy mượn căn nhà cũ để ở, nhờ đó mà cô ấy và Hình Vân đã dần thiết lập mối quan hệ bạn bè.
Hình Vân vốn dịu dàng và điềm tĩnh, cô ta cũng rất hòa nhã với Ô Mông. Sau giờ làm, thỉnh thoảng Hình Vân sẽ đến căn nhà cũ ngồi một lát và trò chuyện với Ô Mông.
Hình Vân giống như một người chị, thường kể cho Ô Mông nghe nhiều kinh nghiệm xã hội và cũng tâm sự với Ô Mông về chuyện của cô ta với Đồ Minh.
Dần dần liền cảm thấy đối phương là người đáng tin cậy.
Sau một thời gian, thỉnh thoảng Hình Vân sẽ nói: Đột nhiên Đồ Minh kiên quyết ra khỏi trường học, hình như có vấn đề gì đó rồi.
“Nhưng hình như sếp không thân thiết với ai cả.”
“Sau khi tan làm thì sao?”
“Sau khi tan làm thì em không biết.”
Ô Mông nhận ra Hình Vân đang phiền não, cô ấy an ủi Hình Vân. Khi đó Ô Mông vẫn không có tình cảm đặc biệt gì với Đồ Minh, cô ấy chỉ ỷ lại sự tín nhiệm của anh. Sau đó Hình Vân và Ô Mông ngày càng thân thiết, Hình Vân thường nhờ Ô Mông gửi hình hằng ngày của Đồ Minh cho cô ta.
Ô Mông chỉ nghĩ đơn giản đó là sự quan tâm thông thường và sở thích của một người vợ dành cho chồng mình, vậy nên cô ấy mới cố gắng chụp càng nhiều ảnh càng tốt và gửi cho Hình Vân.
Trong một buổi huấn luyện mở rộng do công ty tổ chức, Ô Mông chụp một bức ảnh cả nhóm tụ họp lại với nhau, nhìn qua có vẻ như Đồ Minh đang nắm tay một đồng nghiệp. Sau khi thấy bức ảnh, Hình Vân trở nên bất an và hỏi Ô Mông: “Lúc anh ấy tăng ca luôn ở cùng với cô ta phải không?”
“Không phải đâu, chỉ là đồng nghiệp thôi mà.”
“Trong ảnh họ nắm tay nhau đấy!”
“Không phải, là ảo ảnh thị giác thôi chị.”
Ô Mông giải thích không rõ ràng lắm, trong lòng cô ấy mơ hồ cảm thấy mình đã đẩy Đồ Minh vào một tình thế rắc rối.
Sự việc ngày càng nghiêm trọng, Hình Vân bắt đầu lục lọi các ứng dụng của Đồ Minh để tìm kiếm manh mối, cố chứng minh rằng Đồ Minh có quan hệ không đứng đắn với người khác.
Khi Đồ Minh biết nguyên nhân của chuyện này là vì Hình Vân nhờ Ô Mông chụp trộm ảnh mình, anh không trách cô ấy mà chỉ nói: “Cô còn quá trẻ. Qua một hai năm nữa, có lẽ cô sẽ hiểu được việc gì nên làm và việc gì không nên làm.”
“Hoặc là, cô sẽ nhìn thấu lòng người hơn.”
Ô Mông chưa nhìn thấu được lòng người khác, nhưng qua từng ngày tiếp xúc và những mâu thuẫn ngày càng sâu sắc, cô ấy dần hiểu rõ lòng mình. Cô ấy thích thầm Đồ Minh.
Đồ Minh vẫn tin rằng về chuyện giữa anh và Hình Vân, dù không có Ô Mông làm “tai mắt” cho Hình Vân thì cũng sẽ có người khác làm. Anh vốn rất biết tự suy ngẫm, đổ lỗi cho những vấn đề trong hôn nhân của họ lên chính mình, cho là do anh không đủ nhiệt tình nên mới dẫn đến sự nghi ngờ của Hình Vân đối với anh. Chuyện cũ khó nói rõ trong một vài lời, Đồ Minh cũng không muốn nói thêm nữa.
“Khi đó em chẳng hiểu gì cả, dù sếp không nói gì, nhưng trong lòng em vẫn tự trách bản thân rất nhiều.”
“Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa.”
Đồ Minh mỉm cười với Ô Mông: “Về phòng ngủ sớm đi.”
Anh không giữ Ô Mông lại. Ô Mông là một nhân viên giỏi, cô ấy làm việc rất chu đáo nghiêm túc, hầu như không bao giờ mắc sai lầm. Tính cách lại ôn hòa, là một hạt giống tốt. Nhưng Đồ Minh cũng biết cô ấy sống ở Lăng Mỹ không thoải mái lắm, vì phải đối mặt với anh và Lư Mễ.
Tin Ô Mông xin nghỉ việc lan truyền rất nhanh, chỉ qua ngày hôm sau, các đồng nghiệp ở tận Bắc Kinh cũng biết tin.
Daisy liên tục lắc đầu: “Không hiểu nổi. Có lẽ đời này tôi chỉ nên làm người tầm thường thôi. Erin đang trên đà phát triển mà, sao lại đột nhiên nghỉ việc?”
Lư Mễ đoán ra một phần, nhưng cô không nói gì.
Trong phòng ban liên tiếp có hai nhân viên chủ động xin nghỉ, trường hợp này trước kia rất hiếm gặp. Lư Mễ bất ngờ bận rộn hơn hẳn, nhân sự ít, công việc thì nhiều, không ai trốn tránh được hết.
Khi gặp người bên phòng nhân sự, cô hỏi ngay: “Đăng tuyển dụng chưa? Chọn CV nhanh lên nhé! Không đợi được đâu!”
“Mới có một ngày thôi mà.” Người bên phòng nhân sự trêu cô: “Will còn chưa gấp kìa.”
“Will nhìn thì có vẻ không gấp, nhưng thật ra trong bụng gấp muốn chết rồi đấy.”
Mặc dù nói vậy, nhưng khi không có ai làm việc thì mình vẫn phải đứng ra gánh vác. Là người hướng dẫn của Ô Mông, phần lớn công việc của cô ấy đã được giao qua TeamViewer cho Lư Mễ.
Lư Mễ bị công việc cuốn lấy, liên tục mấy ngày liền không thể tan làm đúng giờ. Tối thứ Sáu, đến 7-8 giờ cô mới xong việc, nhưng buổi tối thứ Sáu tuyệt vời đã bị lỡ mất.
Lái xe về nhà, cô thấy có một người ngồi trên ghế gỗ dưới nhà, bên cạnh là chiếc vali, nếu không phải là Đồ Minh thì còn ai vào đây nữa?
“Không về thẳng Di Hòa Viên mà ngồi đây làm mồi cho muỗi à?”
“Nhìn em một lát rồi anh về.”
“Nhìn rồi, giờ về đi!”
Lư Mễ làm bộ nghiêm túc, nói xong tự cô lại không nhịn được cười, ngồi phịch xuống bên cạnh Đồ Minh rồi than thở: “Em sắp mệt chết rồi.”
“Hai người liền xin nghỉ việc, anh giao dự án của Erin cho em, em bận không chịu nổi.” Lư Mễ chỉ là lười biếng, mấy dự án của Ô Mông thật sự quá mệt, làm được mấy hôm mà cô đã cảm thấy có rất nhiều thời gian bị tiêu tốn vào công việc, không còn thời gian để làm một “người vô dụng” nữa rồi.
Đồ Minh nhìn cô dưới ánh đèn tối tăm, nữ hoàng phải đi giày cao gót và mặc váy ngang gối, đôi chân thon dài được kéo dài theo góc nhìn của anh, phát ra màu trắng sáng trong đêm tối.
Anh dời mắt đi, có hơi mất tập trung.
“Giao cho Daisy nhé? Ngày nào Daisy cũng buôn chuyện, để cô ấy bận rộn hơn một chút đi, để cô ấy không còn thời gian để làm bà tám của văn phòng nữa, anh thấy được không?” Lư Mễ hỏi anh.
“Không được.”
“Sao lại không?”
“Vì anh muốn em giúp anh.”
Vì có một vài dự án của Ô Mông có Đồ Minh cùng tham gia, anh muốn mượn chút quyền hạn trong công việc để có cơ hội ở bên Lư Mễ nhiều hơn. Hôm đó, khi cô và Đường Ngũ Nghĩa đứng dưới tầng nói chuyện, anh nghe thấy cô thuận miệng nói mình chuẩn bị đi xem mắt.
“Thế thì tăng lương cho em đi?”
“Tăng lương phải chờ công ty sắp xếp.”
“Vậy thì em còn cần anh để làm gì?” Lư Mễ hừ nhẹ.
“Em có thể sử dụng anh để làm một số việc khác, việc mà em thích ấy.”
Đồ Minh nói ẩn ý, nhưng Lư Mễ đã nắm bắt được trọng tâm của anh ngay lập tức, mở to mắt đầy kinh ngạc nhìn anh. Đồ Minh nhìn vào thân cây phía đối diện, bồn chồn chờ đợi câu trả lời của Lư Mễ. Nói những lời như vậy đối với anh rất hiếm, là vì Lư Mễ quyết tâm rút lui, lại còn đùa cợt rằng cô sẽ gặp người khác, khiến nhịp điệu thường ngày của Đồ Minh bị xáo trộn bất thường.
“Em cai nghiện tình dục rồi.”
“Thế thì tiếc quá.”
Lư Mễ phì cười, thầm nghĩ: Anh còn ra vẻ nguy hiểm nữa chứ!
“Về đi, muộn rồi!”
Lư Mễ đứng dậy, bước về phía cửa, giày cao gót gõ xuống nền nhà vang lên từng tiếng lộp cộp, làm cho trái tim của Đồ Minh cũng loạn nhịp theo.
Khi Lư Mễ chuẩn bị đóng cửa, anh vội chen vào, mặt đỏ bừng nói với cô: “Nhà em có nước ấm không? Anh uống chút nước rồi đi.”
“Không có, phải nấu.” Lư Mễ phối hợp diễn với anh.
“Vậy anh đợi ở sofa nhé.”
Đồ Minh kéo vali vào đặt ở cửa, ngồi xuống sofa, cũng không đi lại lung tung, rất thận trọng.
Cứ cái kiểu như anh mà học đòi làm “lưu manh” à! Lư Mễ cười thầm, cảm thấy anh học chẳng giống tí nào. Cô rót cho anh một cốc nước, ngồi đối diện với anh ở bàn ăn, kéo dài khoảng cách với anh. Nhìn anh uống từng ngụm nhỏ, yết hầu chuyển động, đôi tay thon dài nắm lấy vành cốc, trông giống như một quý công tử đang làm bộ làm tịch.
“Uống nữa không?” Lư Mễ hỏi khi anh vừa uống hết một cốc.
“Uống.”
Lư Mễ đứng dậy lấy một ấm nước nóng đặt lên bàn nhỏ cạnh sofa: “Tự rót nhé. Em đi thay đồ.”
Lư Mễ chuẩn bị cho Đồ Minh xem một màn này, để anh biết thế nào là quyến rũ. Cô đứng trước mặt anh, nói: “Làm phiền anh giúp em một tay.” Rồi cô vén tóc sang một bên, nhờ Đồ Minh kéo dây kéo của chiếc váy liền.
Đầu ngón tay của Đồ Minh nắm dây kéo, từ từ kéo xuống, nhìn thấy chiếc áo ngực hở lưng kiểu Pháp của Lư Mễ, khiến cho tấm lưng của cô càng thêm nổi bật, trắng như tuyết.
Hơi thở của Đồ Minh nhẹ nhàng phả vào lưng cô, Lư Mễ thẳng lưng lên, không muốn thua trước mặt anh.
Khi lòng bàn tay của Đồ Minh chạm vào, cô đứng dậy né tránh anh: “Bảo anh giúp em chứ không bảo anh sờ mó lung tung, lưu manh hả!”
Lư Mễ nhướng mày nhìn anh, thấy quần Đồ Minh có một chỗ phồng lên, biểu cảm tự mãn như đã đạt được mưu kế, cô bước nhanh vào phòng ngủ và đóng cửa lại, bỏ Đồ Minh bên ngoài, che miệng cười thành tiếng.
Cô ngân nga một bài hát, thay đồ ngủ rồi nằm lên giường, không mở cửa phòng để Đồ Minh được như mong muốn. Lư Mễ chơi xấu, muốn cho Đồ Minh nếm trải cảm giác mà lúc trước cô đã từng rất muốn ngủ với anh nhưng anh lại cứ không cho.
Đến bước này rồi thì cô biết mình thực sự không còn giận Đồ Minh nữa.
Cô vẫn không muốn để ý đến Dịch Vãn Thu, nhưng cô cũng không còn giận cá chém thớt với Đồ Minh. Chỉ còn lại chút tính cách trẻ con ngang bướng, không muốn là người cúi đầu trước.
Lần đầu tiên trong đời Đồ Minh phải giở trò vô lại.
Anh mở vali, vào phòng tắm rửa thay đồ ngủ. Nói chung hôm nay có đánh chết anh cũng không về. Anh đã định sẵn sẽ chiến đấu dài hơi trên sofa mà anh làm. May mắn là thiết kế rất chu đáo, ngủ cả mười ngày nửa tháng cũng không thấy khó chịu.
Lư Mễ chăm chú nghe động tĩnh của anh. Ô hay, cứ như đây là nhà của anh vậy ấy, đánh răng, rửa mặt, tắm táp các thứ nữa!
Lư Mễ hừ một tiếng, mở cửa phòng ngủ ra, đúng lúc Đồ Minh tắm xong, tóc vẫn còn nhỏ nước, anh đã tẩy sạch những bụi bặm của chuyến đi, toàn thân sạch sẽ tươi sáng.
“Ai cho anh tắm ở nhà em?” Lư Mễ trừng anh: “Sao anh tự nhiên thế?”
“Có ai chia tay rồi mà còn ăn vạ ở nhà của bạn gái cũ như anh không? Thật không hợp với phẩm cách chính trực của anh!”
Đồ Minh không nói gì, nằm xuống sofa, khoanh tay sau gáy, quyết tâm làm trò vô lại đến cùng: “Anh không có nhà để về.”
“Anh có thể về Di Hòa Viên mà!”
“Nhà ở Di Hòa Viên không phải nhà của anh.”
“Anh có nhà mới đấy.”
“Chưa sửa sang xong, formaldehyde vẫn chưa bay hết.”
“Về trường học đi.”
“Không được.”
“Ở khách sạn đi.”
“Không có tiền.”
Lư Mễ ném gối ôm về phía anh: “Ai dạy anh cái này vậy?”
“Em đấy!”
Đồ Minh đứng dậy ôm Lư Mễ lại, ấn cô vào sofa không cho động đậy. Anh cúi đầu xuống như thể muốn hôn lên môi cô, Lư Mễ giật mình kêu lên ơ kìa, vội vàng quay mặt đi. Cô đưa chân đá anh, nhưng lại bị đôi chân dài của anh kẹp chặt.
Cả hai thở hổn hển, Lư Mễ giơ tay đẩy anh, cổ tay cô bị anh nắm chặt, giữ bên đầu.
“Lư Mễ, đùa thì đùa, nhưng đi xem mắt thì không được.”
“Anh nghe lén người ta nói chuyện à? Anh có còn là quân tử như xưa không?”
“Anh không phải.”
Đồ Minh lại giả vờ muốn hôn cô, Lư Mễ lại quay mặt đi, môi anh chạm vào khóe môi cô, khẽ nói: “Còn chưa chia tay dứt khoát mà em đã sốt sắng đi xem mắt, em muốn làm anh tức chết à?”
“Sao lại chưa dứt khoát?”
“Chìa khóa của em vẫn còn ở chỗ anh đây!”
“Vậy giờ đưa cho em đi.”
“Em hôn anh đi rồi anh đưa cho em.”
…
“Anh hôn em cũng được.”
Nói xong, anh cắn nhẹ vào môi dưới của Lư Mễ, rồi buông ra, lại cắn thêm lần nữa, đầu lưỡi liếm qua môi cô. Năm ngón tay của anh đan chặt vào các kẽ tay cô, gọng kính cọ vào sống mũi của cô.
Thật vướng víu.
Lư Mễ hơi nâng cằm lên, cắn gọng kính của anh rồi nghiêng đầu đặt sang một bên, hệt như một chú chó con.
“Nhìn xem anh ép em làm trò gì đi kìa.” Lư Mễ chỉ vào anh: “Chỉ biết bắt nạt là giỏi!”
“Thì anh chỉ bắt nạt em thôi!” Đồ Minh học theo giọng điệu hung dữ của cô, cắn vào đầu mũi cô, đứng dậy buông tay cô ra.
Lư Mễ đẩy anh rồi đi vào phòng tắm, vẫn cố giữ vẻ cứng rắn: “Sáng mai anh phải đi ngay đấy nhé!”
“Thế thì phải xem tâm trạng của anh thế nào đã.” Đồ Minh đã tìm thấy cảm giác vô lại, nghĩ là đến sáng mai chắc chắn anh sẽ diễn đến độ chín muồi luôn rồi.
Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, anh lại thấy xao động.
Anh rất nhớ cô.
Anh ép bản thân kiềm chế cơn kích động lại, anh muốn chờ cho cô bớt giận hẳn rồi mới chạm vào cô, nếu không thì rất có khả năng cô Lư kéo quần lên là không nhận ra ai nữa, đây là chuyện mà cô Lư có thể làm ra được đấy.
Đúng lúc Dịch Vãn Thu gửi tin nhắn đến, bà hỏi anh: [Về rồi à?]
[Vâng. Con có mang Dimsum về cho ba mẹ, mai con sẽ mang qua.]
[Sao con không ở Di Hòa Viên? Mẹ vừa ở đó về. Nghe nói phải đổi cửa sổ toàn bộ, mẹ với ba con cũng đến xem thử chút.]
[Con ở chỗ Lư Mễ.] Đồ Minh không giấu giếm, anh muốn Dịch Vãn Thu hiểu rằng: Anh yêu một cô gái và không thể bị ảnh hưởng bởi bất kỳ ai, kể cả Dịch Vãn Thu. Anh cũng mong bà có thể dành cho Lư Mễ một sự tôn trọng tương ứng.
[Trong những ngày chia tay với Lư Mễ, không có ngày nào mà con ngủ ngon cả, phải ở bên cô ấy thì con mới thấy yên tâm.]
[Ừ, mẹ biết rồi.] Dịch Vãn Thu trả lời: [Con thích nó thì cứ ở bên nhau thôi. Nếu trong lòng nó vẫn không vượt qua được chuyện về bộ mỹ phẩm, vậy thì con đưa cho mẹ số điện thoại của nó đi.]
[Không được ạ.] Đồ Minh trả lời.
[Con sợ mẹ nói chuyện gì khác sao? Mẹ là mẹ của con, con không tin tưởng mẹ chút nào sao?]
[Thực lòng mà nói thì hiện tại con chưa dám.] Đồ Minh nói: [Mẹ rất trẻ con, nóng giận lên là chẳng ai quản được, con hiểu mẹ lắm.]
Lư Mễ tắm xong đi ra, thấy trong mắt Đồ Minh có một ngọn lửa đang cháy, cô liền chạy vào phòng ngủ, hô to với anh: “Coi chừng cặp mắt của anh đi!”
Hình Vân vốn dịu dàng và điềm tĩnh, cô ta cũng rất hòa nhã với Ô Mông. Sau giờ làm, thỉnh thoảng Hình Vân sẽ đến căn nhà cũ ngồi một lát và trò chuyện với Ô Mông.
Hình Vân giống như một người chị, thường kể cho Ô Mông nghe nhiều kinh nghiệm xã hội và cũng tâm sự với Ô Mông về chuyện của cô ta với Đồ Minh.
Dần dần liền cảm thấy đối phương là người đáng tin cậy.
Sau một thời gian, thỉnh thoảng Hình Vân sẽ nói: Đột nhiên Đồ Minh kiên quyết ra khỏi trường học, hình như có vấn đề gì đó rồi.
“Nhưng hình như sếp không thân thiết với ai cả.”
“Sau khi tan làm thì sao?”
“Sau khi tan làm thì em không biết.”
Ô Mông nhận ra Hình Vân đang phiền não, cô ấy an ủi Hình Vân. Khi đó Ô Mông vẫn không có tình cảm đặc biệt gì với Đồ Minh, cô ấy chỉ ỷ lại sự tín nhiệm của anh. Sau đó Hình Vân và Ô Mông ngày càng thân thiết, Hình Vân thường nhờ Ô Mông gửi hình hằng ngày của Đồ Minh cho cô ta.
Ô Mông chỉ nghĩ đơn giản đó là sự quan tâm thông thường và sở thích của một người vợ dành cho chồng mình, vậy nên cô ấy mới cố gắng chụp càng nhiều ảnh càng tốt và gửi cho Hình Vân.
Trong một buổi huấn luyện mở rộng do công ty tổ chức, Ô Mông chụp một bức ảnh cả nhóm tụ họp lại với nhau, nhìn qua có vẻ như Đồ Minh đang nắm tay một đồng nghiệp. Sau khi thấy bức ảnh, Hình Vân trở nên bất an và hỏi Ô Mông: “Lúc anh ấy tăng ca luôn ở cùng với cô ta phải không?”
“Không phải đâu, chỉ là đồng nghiệp thôi mà.”
“Trong ảnh họ nắm tay nhau đấy!”
“Không phải, là ảo ảnh thị giác thôi chị.”
Ô Mông giải thích không rõ ràng lắm, trong lòng cô ấy mơ hồ cảm thấy mình đã đẩy Đồ Minh vào một tình thế rắc rối.
Sự việc ngày càng nghiêm trọng, Hình Vân bắt đầu lục lọi các ứng dụng của Đồ Minh để tìm kiếm manh mối, cố chứng minh rằng Đồ Minh có quan hệ không đứng đắn với người khác.
Khi Đồ Minh biết nguyên nhân của chuyện này là vì Hình Vân nhờ Ô Mông chụp trộm ảnh mình, anh không trách cô ấy mà chỉ nói: “Cô còn quá trẻ. Qua một hai năm nữa, có lẽ cô sẽ hiểu được việc gì nên làm và việc gì không nên làm.”
“Hoặc là, cô sẽ nhìn thấu lòng người hơn.”
Ô Mông chưa nhìn thấu được lòng người khác, nhưng qua từng ngày tiếp xúc và những mâu thuẫn ngày càng sâu sắc, cô ấy dần hiểu rõ lòng mình. Cô ấy thích thầm Đồ Minh.
Đồ Minh vẫn tin rằng về chuyện giữa anh và Hình Vân, dù không có Ô Mông làm “tai mắt” cho Hình Vân thì cũng sẽ có người khác làm. Anh vốn rất biết tự suy ngẫm, đổ lỗi cho những vấn đề trong hôn nhân của họ lên chính mình, cho là do anh không đủ nhiệt tình nên mới dẫn đến sự nghi ngờ của Hình Vân đối với anh. Chuyện cũ khó nói rõ trong một vài lời, Đồ Minh cũng không muốn nói thêm nữa.
“Khi đó em chẳng hiểu gì cả, dù sếp không nói gì, nhưng trong lòng em vẫn tự trách bản thân rất nhiều.”
“Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa.”
Đồ Minh mỉm cười với Ô Mông: “Về phòng ngủ sớm đi.”
Anh không giữ Ô Mông lại. Ô Mông là một nhân viên giỏi, cô ấy làm việc rất chu đáo nghiêm túc, hầu như không bao giờ mắc sai lầm. Tính cách lại ôn hòa, là một hạt giống tốt. Nhưng Đồ Minh cũng biết cô ấy sống ở Lăng Mỹ không thoải mái lắm, vì phải đối mặt với anh và Lư Mễ.
Tin Ô Mông xin nghỉ việc lan truyền rất nhanh, chỉ qua ngày hôm sau, các đồng nghiệp ở tận Bắc Kinh cũng biết tin.
Daisy liên tục lắc đầu: “Không hiểu nổi. Có lẽ đời này tôi chỉ nên làm người tầm thường thôi. Erin đang trên đà phát triển mà, sao lại đột nhiên nghỉ việc?”
Lư Mễ đoán ra một phần, nhưng cô không nói gì.
Trong phòng ban liên tiếp có hai nhân viên chủ động xin nghỉ, trường hợp này trước kia rất hiếm gặp. Lư Mễ bất ngờ bận rộn hơn hẳn, nhân sự ít, công việc thì nhiều, không ai trốn tránh được hết.
Khi gặp người bên phòng nhân sự, cô hỏi ngay: “Đăng tuyển dụng chưa? Chọn CV nhanh lên nhé! Không đợi được đâu!”
“Mới có một ngày thôi mà.” Người bên phòng nhân sự trêu cô: “Will còn chưa gấp kìa.”
“Will nhìn thì có vẻ không gấp, nhưng thật ra trong bụng gấp muốn chết rồi đấy.”
Mặc dù nói vậy, nhưng khi không có ai làm việc thì mình vẫn phải đứng ra gánh vác. Là người hướng dẫn của Ô Mông, phần lớn công việc của cô ấy đã được giao qua TeamViewer cho Lư Mễ.
Lư Mễ bị công việc cuốn lấy, liên tục mấy ngày liền không thể tan làm đúng giờ. Tối thứ Sáu, đến 7-8 giờ cô mới xong việc, nhưng buổi tối thứ Sáu tuyệt vời đã bị lỡ mất.
Lái xe về nhà, cô thấy có một người ngồi trên ghế gỗ dưới nhà, bên cạnh là chiếc vali, nếu không phải là Đồ Minh thì còn ai vào đây nữa?
“Không về thẳng Di Hòa Viên mà ngồi đây làm mồi cho muỗi à?”
“Nhìn em một lát rồi anh về.”
“Nhìn rồi, giờ về đi!”
Lư Mễ làm bộ nghiêm túc, nói xong tự cô lại không nhịn được cười, ngồi phịch xuống bên cạnh Đồ Minh rồi than thở: “Em sắp mệt chết rồi.”
“Hai người liền xin nghỉ việc, anh giao dự án của Erin cho em, em bận không chịu nổi.” Lư Mễ chỉ là lười biếng, mấy dự án của Ô Mông thật sự quá mệt, làm được mấy hôm mà cô đã cảm thấy có rất nhiều thời gian bị tiêu tốn vào công việc, không còn thời gian để làm một “người vô dụng” nữa rồi.
Đồ Minh nhìn cô dưới ánh đèn tối tăm, nữ hoàng phải đi giày cao gót và mặc váy ngang gối, đôi chân thon dài được kéo dài theo góc nhìn của anh, phát ra màu trắng sáng trong đêm tối.
Anh dời mắt đi, có hơi mất tập trung.
“Giao cho Daisy nhé? Ngày nào Daisy cũng buôn chuyện, để cô ấy bận rộn hơn một chút đi, để cô ấy không còn thời gian để làm bà tám của văn phòng nữa, anh thấy được không?” Lư Mễ hỏi anh.
“Không được.”
“Sao lại không?”
“Vì anh muốn em giúp anh.”
Vì có một vài dự án của Ô Mông có Đồ Minh cùng tham gia, anh muốn mượn chút quyền hạn trong công việc để có cơ hội ở bên Lư Mễ nhiều hơn. Hôm đó, khi cô và Đường Ngũ Nghĩa đứng dưới tầng nói chuyện, anh nghe thấy cô thuận miệng nói mình chuẩn bị đi xem mắt.
“Thế thì tăng lương cho em đi?”
“Tăng lương phải chờ công ty sắp xếp.”
“Vậy thì em còn cần anh để làm gì?” Lư Mễ hừ nhẹ.
“Em có thể sử dụng anh để làm một số việc khác, việc mà em thích ấy.”
Đồ Minh nói ẩn ý, nhưng Lư Mễ đã nắm bắt được trọng tâm của anh ngay lập tức, mở to mắt đầy kinh ngạc nhìn anh. Đồ Minh nhìn vào thân cây phía đối diện, bồn chồn chờ đợi câu trả lời của Lư Mễ. Nói những lời như vậy đối với anh rất hiếm, là vì Lư Mễ quyết tâm rút lui, lại còn đùa cợt rằng cô sẽ gặp người khác, khiến nhịp điệu thường ngày của Đồ Minh bị xáo trộn bất thường.
“Em cai nghiện tình dục rồi.”
“Thế thì tiếc quá.”
Lư Mễ phì cười, thầm nghĩ: Anh còn ra vẻ nguy hiểm nữa chứ!
“Về đi, muộn rồi!”
Lư Mễ đứng dậy, bước về phía cửa, giày cao gót gõ xuống nền nhà vang lên từng tiếng lộp cộp, làm cho trái tim của Đồ Minh cũng loạn nhịp theo.
Khi Lư Mễ chuẩn bị đóng cửa, anh vội chen vào, mặt đỏ bừng nói với cô: “Nhà em có nước ấm không? Anh uống chút nước rồi đi.”
“Không có, phải nấu.” Lư Mễ phối hợp diễn với anh.
“Vậy anh đợi ở sofa nhé.”
Đồ Minh kéo vali vào đặt ở cửa, ngồi xuống sofa, cũng không đi lại lung tung, rất thận trọng.
Cứ cái kiểu như anh mà học đòi làm “lưu manh” à! Lư Mễ cười thầm, cảm thấy anh học chẳng giống tí nào. Cô rót cho anh một cốc nước, ngồi đối diện với anh ở bàn ăn, kéo dài khoảng cách với anh. Nhìn anh uống từng ngụm nhỏ, yết hầu chuyển động, đôi tay thon dài nắm lấy vành cốc, trông giống như một quý công tử đang làm bộ làm tịch.
“Uống nữa không?” Lư Mễ hỏi khi anh vừa uống hết một cốc.
“Uống.”
Lư Mễ đứng dậy lấy một ấm nước nóng đặt lên bàn nhỏ cạnh sofa: “Tự rót nhé. Em đi thay đồ.”
Lư Mễ chuẩn bị cho Đồ Minh xem một màn này, để anh biết thế nào là quyến rũ. Cô đứng trước mặt anh, nói: “Làm phiền anh giúp em một tay.” Rồi cô vén tóc sang một bên, nhờ Đồ Minh kéo dây kéo của chiếc váy liền.
Đầu ngón tay của Đồ Minh nắm dây kéo, từ từ kéo xuống, nhìn thấy chiếc áo ngực hở lưng kiểu Pháp của Lư Mễ, khiến cho tấm lưng của cô càng thêm nổi bật, trắng như tuyết.
Hơi thở của Đồ Minh nhẹ nhàng phả vào lưng cô, Lư Mễ thẳng lưng lên, không muốn thua trước mặt anh.
Khi lòng bàn tay của Đồ Minh chạm vào, cô đứng dậy né tránh anh: “Bảo anh giúp em chứ không bảo anh sờ mó lung tung, lưu manh hả!”
Lư Mễ nhướng mày nhìn anh, thấy quần Đồ Minh có một chỗ phồng lên, biểu cảm tự mãn như đã đạt được mưu kế, cô bước nhanh vào phòng ngủ và đóng cửa lại, bỏ Đồ Minh bên ngoài, che miệng cười thành tiếng.
Cô ngân nga một bài hát, thay đồ ngủ rồi nằm lên giường, không mở cửa phòng để Đồ Minh được như mong muốn. Lư Mễ chơi xấu, muốn cho Đồ Minh nếm trải cảm giác mà lúc trước cô đã từng rất muốn ngủ với anh nhưng anh lại cứ không cho.
Đến bước này rồi thì cô biết mình thực sự không còn giận Đồ Minh nữa.
Cô vẫn không muốn để ý đến Dịch Vãn Thu, nhưng cô cũng không còn giận cá chém thớt với Đồ Minh. Chỉ còn lại chút tính cách trẻ con ngang bướng, không muốn là người cúi đầu trước.
Lần đầu tiên trong đời Đồ Minh phải giở trò vô lại.
Anh mở vali, vào phòng tắm rửa thay đồ ngủ. Nói chung hôm nay có đánh chết anh cũng không về. Anh đã định sẵn sẽ chiến đấu dài hơi trên sofa mà anh làm. May mắn là thiết kế rất chu đáo, ngủ cả mười ngày nửa tháng cũng không thấy khó chịu.
Lư Mễ chăm chú nghe động tĩnh của anh. Ô hay, cứ như đây là nhà của anh vậy ấy, đánh răng, rửa mặt, tắm táp các thứ nữa!
Lư Mễ hừ một tiếng, mở cửa phòng ngủ ra, đúng lúc Đồ Minh tắm xong, tóc vẫn còn nhỏ nước, anh đã tẩy sạch những bụi bặm của chuyến đi, toàn thân sạch sẽ tươi sáng.
“Ai cho anh tắm ở nhà em?” Lư Mễ trừng anh: “Sao anh tự nhiên thế?”
“Có ai chia tay rồi mà còn ăn vạ ở nhà của bạn gái cũ như anh không? Thật không hợp với phẩm cách chính trực của anh!”
Đồ Minh không nói gì, nằm xuống sofa, khoanh tay sau gáy, quyết tâm làm trò vô lại đến cùng: “Anh không có nhà để về.”
“Anh có thể về Di Hòa Viên mà!”
“Nhà ở Di Hòa Viên không phải nhà của anh.”
“Anh có nhà mới đấy.”
“Chưa sửa sang xong, formaldehyde vẫn chưa bay hết.”
“Về trường học đi.”
“Không được.”
“Ở khách sạn đi.”
“Không có tiền.”
Lư Mễ ném gối ôm về phía anh: “Ai dạy anh cái này vậy?”
“Em đấy!”
Đồ Minh đứng dậy ôm Lư Mễ lại, ấn cô vào sofa không cho động đậy. Anh cúi đầu xuống như thể muốn hôn lên môi cô, Lư Mễ giật mình kêu lên ơ kìa, vội vàng quay mặt đi. Cô đưa chân đá anh, nhưng lại bị đôi chân dài của anh kẹp chặt.
Cả hai thở hổn hển, Lư Mễ giơ tay đẩy anh, cổ tay cô bị anh nắm chặt, giữ bên đầu.
“Lư Mễ, đùa thì đùa, nhưng đi xem mắt thì không được.”
“Anh nghe lén người ta nói chuyện à? Anh có còn là quân tử như xưa không?”
“Anh không phải.”
Đồ Minh lại giả vờ muốn hôn cô, Lư Mễ lại quay mặt đi, môi anh chạm vào khóe môi cô, khẽ nói: “Còn chưa chia tay dứt khoát mà em đã sốt sắng đi xem mắt, em muốn làm anh tức chết à?”
“Sao lại chưa dứt khoát?”
“Chìa khóa của em vẫn còn ở chỗ anh đây!”
“Vậy giờ đưa cho em đi.”
“Em hôn anh đi rồi anh đưa cho em.”
…
“Anh hôn em cũng được.”
Nói xong, anh cắn nhẹ vào môi dưới của Lư Mễ, rồi buông ra, lại cắn thêm lần nữa, đầu lưỡi liếm qua môi cô. Năm ngón tay của anh đan chặt vào các kẽ tay cô, gọng kính cọ vào sống mũi của cô.
Thật vướng víu.
Lư Mễ hơi nâng cằm lên, cắn gọng kính của anh rồi nghiêng đầu đặt sang một bên, hệt như một chú chó con.
“Nhìn xem anh ép em làm trò gì đi kìa.” Lư Mễ chỉ vào anh: “Chỉ biết bắt nạt là giỏi!”
“Thì anh chỉ bắt nạt em thôi!” Đồ Minh học theo giọng điệu hung dữ của cô, cắn vào đầu mũi cô, đứng dậy buông tay cô ra.
Lư Mễ đẩy anh rồi đi vào phòng tắm, vẫn cố giữ vẻ cứng rắn: “Sáng mai anh phải đi ngay đấy nhé!”
“Thế thì phải xem tâm trạng của anh thế nào đã.” Đồ Minh đã tìm thấy cảm giác vô lại, nghĩ là đến sáng mai chắc chắn anh sẽ diễn đến độ chín muồi luôn rồi.
Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, anh lại thấy xao động.
Anh rất nhớ cô.
Anh ép bản thân kiềm chế cơn kích động lại, anh muốn chờ cho cô bớt giận hẳn rồi mới chạm vào cô, nếu không thì rất có khả năng cô Lư kéo quần lên là không nhận ra ai nữa, đây là chuyện mà cô Lư có thể làm ra được đấy.
Đúng lúc Dịch Vãn Thu gửi tin nhắn đến, bà hỏi anh: [Về rồi à?]
[Vâng. Con có mang Dimsum về cho ba mẹ, mai con sẽ mang qua.]
[Sao con không ở Di Hòa Viên? Mẹ vừa ở đó về. Nghe nói phải đổi cửa sổ toàn bộ, mẹ với ba con cũng đến xem thử chút.]
[Con ở chỗ Lư Mễ.] Đồ Minh không giấu giếm, anh muốn Dịch Vãn Thu hiểu rằng: Anh yêu một cô gái và không thể bị ảnh hưởng bởi bất kỳ ai, kể cả Dịch Vãn Thu. Anh cũng mong bà có thể dành cho Lư Mễ một sự tôn trọng tương ứng.
[Trong những ngày chia tay với Lư Mễ, không có ngày nào mà con ngủ ngon cả, phải ở bên cô ấy thì con mới thấy yên tâm.]
[Ừ, mẹ biết rồi.] Dịch Vãn Thu trả lời: [Con thích nó thì cứ ở bên nhau thôi. Nếu trong lòng nó vẫn không vượt qua được chuyện về bộ mỹ phẩm, vậy thì con đưa cho mẹ số điện thoại của nó đi.]
[Không được ạ.] Đồ Minh trả lời.
[Con sợ mẹ nói chuyện gì khác sao? Mẹ là mẹ của con, con không tin tưởng mẹ chút nào sao?]
[Thực lòng mà nói thì hiện tại con chưa dám.] Đồ Minh nói: [Mẹ rất trẻ con, nóng giận lên là chẳng ai quản được, con hiểu mẹ lắm.]
Lư Mễ tắm xong đi ra, thấy trong mắt Đồ Minh có một ngọn lửa đang cháy, cô liền chạy vào phòng ngủ, hô to với anh: “Coi chừng cặp mắt của anh đi!”