Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc
Chương 82: Em rất khó chịu
Đồ Minh không thích việc Lư Mễ dùng giọng điệu đùa cợt để nói về chuyện chia tay, vì anh biết đó là điều mà cô đang nghĩ.
“Em thấy anh phiền thật à?” Đồ Minh hỏi cô: “Là kiểu phiền phức không thể chịu nổi khi ở chung dưới một mái nhà đúng không?”
“Đúng vậy. Em nói thật với anh, nghĩ đến việc chia tay là em thấy rất khó chịu, nhưng khi nghĩ đến chuyện ở bên anh lại phải thỉnh thoảng đối mặt với người mẹ ngạo mạn của anh thì em cũng thấy khó chịu. Em không muốn bắt anh phải chọn giữa em và bà ấy, đây không phải là chuyện mà con người nên làm. Bởi vì nếu có ngày anh bắt em chọn giữa mẹ em và anh, chắc chắn em sẽ chọn mẹ em.”
“Hay là anh về Di Hòa Viên sống một thời gian nhé? Chúng ta ít gặp nhau lại, cả hai cùng bình tĩnh suy nghĩ xem liệu chúng ta có nên tiếp tục bên nhau hay không. Anh thấy được không?” Lư Mễ thấy Đồ Minh không nói gì, cô nghiêm túc nói: “Em không phải vì giận mà đuổi anh đi, em đang bàn bạc với anh. Em mong anh có thể dọn ra ngoài ở.”
Trước đây Lư Mễ luôn rất dứt khoát, mấy năm yêu nhau với Trương Kình, lúc chia tay cũng thẳng thắn dứt khoát. Đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy khó buông bỏ, bởi vì đối phương là Đồ Minh. Anh thực sự đã bước vào trái tim cô.
Đồ Minh khó chịu nói không nên lời. Lúc bắt đầu, anh cũng nghĩ mình và Lư Mễ sẽ không thể tiến xa, nhưng anh sẵn lòng cố gắng từ từ. Không ngờ cố gắng lâu như vậy, cuối cùng anh lại thua vì Dịch Vãn Thu.
Anh im lặng đứng dậy thu dọn đồ đạc. Đồ của anh cũng không nhiều lắm, nhưng sống lâu rồi cũng có nhiều thứ. Anh xếp đồ vào vali và túi, mang ra xe. Đến khi dọn xong hết, anh nói với Lư Mễ: “Có lẽ nếu bây giờ anh hạ thấp cái tôi xuống, cứ nhất quyết không chịu đi thì em cũng sẽ không đuổi anh đi. Nhưng em sẽ xem thường anh, cảm thấy người đàn ông này sao mà phiền phức quá, giống như trước đây em từng nghĩ về Trương Kình.”
“Anh không muốn chúng ta phải đi đến bước ấy.”
“Anh đi đây.”
Đồ Minh đóng cửa lại, lòng trống rỗng. Anh đứng ở cửa một lúc, tưởng Lư Mễ sẽ như mọi lần, mở hé cửa thò đầu ra nhìn xem anh đi chưa. Nhưng lần này, cô không làm vậy.
Anh lái xe về Di Hòa Viên.
Trong nhà ở Di Hòa Viên lạnh lẽo, Đồ Minh không bật đèn, vẫn mặc nguyên bộ quần áo đó mà nằm lên giường. Giao diện điện thoại hiện lên hình đại diện của Lư Mễ. Anh muốn nhắn tin nói chuyện với cô, viết bao nhiêu dòng rồi lại xóa đi.
Đến tối, anh lo Lư Mễ cẩu thả không khóa cửa, bèn nhắn tin cho cô: [Khóa cửa kỹ rồi ngủ.]
[Ừm, cảm ơn.]
Lư Mễ không ngủ được, cô cuộn mình ngây người trên ghế sofa. Phim truyền hình không còn hấp dẫn, kem cũng không ngon, game cũng chẳng còn vui nữa. Cô chỉ nằm đó mở mắt nhìn trần nhà, đến khi mặt trăng đã lên cao mà cô vẫn nằm đó.
Như người mất hồn vậy.
“Chị nói xem em có cần phải làm vậy không?” Lư Mễ nói với Lư Tình: “Chỉ có bấy nhiêu chuyện thôi mà em cũng không vượt qua được.”
“Nhìn thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thứ mà mày đang nhìn thấy đó là tương lai đấy. Từ chuyện nhỏ này mày đã nhìn ra vấn đề giữa hai người. Vấn đề này trước đây chị cũng đã gặp rồi, chị không thể khuyên mày chia tay, bởi vì Đồ Minh đối xử với mày quá tốt. Nhưng cuộc hôn nhân trước của chị cũng bắt đầu từ những chuyện nhỏ nhặt giữa mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nhượng bộ một lần là hỏng bét. Vậy nên đứng từ góc độ của người thân, chị ủng hộ mày có thái độ rõ ràng.”
Lư Mễ nghĩ đó không phải là thái độ mà cô cố tình thể hiện, mà đó là suy nghĩ thật sự của cô. Có lẽ cảm giác buồn bã khó chịu chỉ kéo dài một thời gian thôi, cũng đâu phải là cô chưa từng chia tay.
Hôm sau đi làm, Lư Mễ nhìn thấy Đồ Minh kéo vali đi ngang qua hành lang.
“Sếp đi Jeju công tác, mười ngày.” Đường Ngũ Nghĩa nói với Lư Mễ.
“Chẳng phải cậu đi sao?”
“Em có việc.”
“Việc gì?” Lư Mễ hỏi.
Đường Ngũ Nghĩa lấy bản đồ ra chỉ: “Thấy không? Huệ Châu đấy, em sẽ đến Huệ Châu mua nhà.”
“Rồi sao nữa?”
“Thì em phải đi rồi.”
Trước kia Lư Mễ đã biết Đường Ngũ Nghĩa không ở lại Lăng Mỹ lâu, cậu từng nói là chân cậu không chạm đất, cần phải phiêu bạt khắp nơi mới được. Nhưng cô không ngờ cậu sẽ đi nhanh đến vậy. Đường Ngũ Nghĩa sắp giống như lời cậu nói trước đó, từ nơi này chuyển đến nơi khác, chính thức kết thúc chuyến dừng chân tại Lăng Mỹ.
“Cậu nghiêm túc đấy à?”
“Nghiêm túc chứ. Đêm qua em mơ thấy một giấc mơ rồi đột nhiên quyết định.”
“Mơ thấy gì?”
“Em mơ thấy mình cưới một cô gái ở Huệ Châu.”
Khỉ thật.
Lư Mễ không nói ra được cảm giác hiện tại của mình là gì, đúng là cảm xúc lẫn lộn.
“Cậu nói với Will rồi à?”
“Nói rồi, mới sáng nay thôi. Thế nên ổng mới thu xếp hành lý thay em đi công tác dài hạn rồi hì hì. Chị không biết à?” Đường Ngũ Nghĩa hỏi Lư Mễ.
“Chị không biết.”
Nghe tin Đường Ngũ Nghĩa sẽ đi, tâm trạng của Lư Mễ càng tệ hơn. Cô ủ rũ chán chường, khi gặp Luke ở công ty còn bị anh ta chế giễu: “Bị sương đánh à?”
Hiếm khi Lư Mễ không tranh cãi với anh ta, chỉ nhìn Đồ Minh đứng phía sau Luke rồi quay đầu bỏ đi.
[Tạm thời anh phải đến đảo Jeju một chuyến.] Đồ Minh nhắn cho cô.
[Đường Ngũ Nghĩa đã nói rồi.]
[Có cần anh mua gì về cho em không?]
[Không cần.]
Trước khi lên máy bay, Đồ Minh gọi cho Lư Mễ. Cô bắt máy: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ muốn nói chuyện với em một lát, được không?”
“Anh nói đi.”
“Đêm qua anh không ngủ được, anh rất nhớ em. Anh đã suy nghĩ rất kỹ về những vấn đề giữa chúng ta và cảm thấy anh nên nói cho em nghe suy nghĩ thật sự của anh. Em muốn nghe không?”
Lư Mễ nghe thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của Đồ Minh, cô khẽ ừ.
“Trước tiên anh muốn xin lỗi em. Anh không xử lý tốt mối quan hệ giữa em và mẹ anh khiến em phải chịu thiệt thòi. Đó là lỗi của anh.”
“Thứ hai là về tương lai của chúng ta, anh sẵn sàng hòa nhập vào gia đình em, nhưng anh sẽ không ép em phải hòa nhập vào gia đình anh. Em không cần phải giữ vẻ bề ngoài, chỉ cần em làm chính mình, sống vui vẻ như lúc trước là được, anh luôn ủng hộ em. Nếu em đồng ý tin tưởng anh thì anh hứa với em mọi chuyện sẽ được giải quyết, nhưng cần phải có quá trình. Anh mong em có thể cho anh một chút thời gian.”
“Cuối cùng, anh sẽ tôn trọng mọi lựa chọn của em.”
“Ý anh là gì? Tôn trọng lựa chọn nào của em?”
“Lựa chọn về tương lai trong mối quan hệ của chúng ta.”
“Vậy à? Thế thì em nói thẳng luôn, lựa chọn của em là chia tay.” Lư Mễ ngừng lại, giọng nghèn nghẹn sắp khóc: “Nếu còn ở bên nhau thì không thể nào cả đời không gặp mẹ anh được. Cả em và mẹ anh đều không phải kiểu người có thể nhún nhường chiều lòng người khác. Vậy nên gặp mặt nhau thì chắc chắn sẽ không vui. Em nghĩ em và mẹ anh đều không cần phải chịu đựng những điều đó. Đau ngắn còn hơn đau dài, nhân lúc thời gian vẫn chưa quá lâu, mình chia tay đi.”
“Chia tay rồi thì đừng ai làm phiền ai nữa, nếu dây dưa thì sẽ rất phiền phức. Anh cũng thấy lúc đầu em đối xử với Trương Kình như thế nào rồi mà, em đối xử với hắn thế nào thì với anh cũng như vậy. Hai người không có gì khác nhau.”
“Ừ.” Đồ Minh nói xong rồi cúp máy.
Máy bay cất cánh, hạ cánh, công việc ở đảo Jeju rất bận rộn nhưng Đồ Minh chẳng có cảm giác gì, anh cứ luôn nhớ về Lư Mễ. Ngay từ đầu cô chỉ muốn vui vẻ, muốn thân xác chứ không muốn tình cảm. Là anh đã ép cô phải nghiêm túc.
Lư Mễ luôn là người dứt khoát, chỉ có anh thôi, anh không buông bỏ được.
Trong mười ngày đó, anh không gọi về nhà lần nào, chỉ nói chuyện với Đồ Yến Lương về vài vấn đề học thuật qua tin nhắn thoại.
Khi Đồ Minh từ Jeju trở về, Bắc Kinh đã rất nóng.
Anh gọi taxi về nhà ở Di Hòa Viên, nhìn thấy những chậu hoa trên ban công đều đã chết khô. Trong thời gian anh vắng nhà, Dịch Vãn Thu không đến tưới hoa. Đồ Minh đặt hành lý xuống, lần lượt chuyển từng chậu hoa ra ngoài, dọn dẹp hơn một tiếng mới làm sạch được ban công.
Đồ Yến Lương gọi đến, nghe thấy tiếng anh dọn dẹp liền hỏi: “Đang làm gì vậy?”
“Hoa ở ban công chết hết rồi, con đang dọn dẹp.”
“Chết hết cũng tốt, con dọn sạch đi. Tối nay về ăn cơm nhé? Người ta cho ba ít ve sầu, ba bảo mẹ con đem đi chiên để ba có mồi uống vài ly.” Mấy năm gần đây, Đồ Yến Lương thay đổi hẳn tính cách. Trước đây ông không nuôi dế, cũng không ăn ve sầu, bây giờ lớn tuổi lại bắt đầu khám phá ra được niềm vui trong những điều đơn giản rồi.
“Được ạ.”
Đồ Minh cúp máy, ngồi trên ghế sofa một lát. Nhóm công việc đang bàn luận về chuyến du lịch năm nay, Đường Ngũ Nghĩa là người hăng hái nhất, cậu bảo rằng muốn đi Cam Nam với mọi người một chuyến trước khi cậu rời đi.
Đồ Minh không nói gì, Lư Mễ cũng không nói gì.
Vừa về đến nhà, Đồ Yến Lương hỏi: “Sao đi công tác về lại ghé Di Hòa Viên trước? Không về nhà Lư Mễ à?”
“Không cần ạ, sau này cũng không cần đến chỗ cô ấy nữa.”
“Sao vậy?”
“Bọn con chia tay rồi.”
Đồ Minh chỉ nói một câu như vậy rồi vào rửa tay. Dịch Vãn Thu ở trong bếp nghe thấy câu này, bỏ sạn xuống, hỏi anh: “Con chia tay rồi à?” Đồ Minh nghe thấy, nhưng anh không trả lời.
“Bà vui chưa?” Đồ Yến Lương trừng mắt nhìn Dịch Vãn Thu: “Chúc mừng bà lại có thêm một chiến thắng nữa.”
“Liên quan gì đến tôi? Cái gì mà ‘lại’?” Dịch Vãn Thu tức giận, hỏi Đồ Yến Lương: “Là tôi bảo chúng nó chia tay à? Tình cảm của chúng nó không vững chắc mà ông lại trách tôi sao?”
“Không có bà thì chúng nó không chia tay được.” Đồ Yến Lương chỉ vào Dịch Vãn Thu: “Bà tự hỏi lại mình xem có phải là vì bà không!”
Đồ Minh nghe ba mẹ cãi nhau, anh không nói một lời, đi vào phòng mình đóng cửa lại, ngăn chặn cuộc cãi vã của họ ở bên ngoài.
Đồ Yến Lương nhìn cửa phòng Đồ Minh đóng chặt, bước đến gần Dịch Vãn Thu, khẽ nói: “Thấy chưa? Con nó giữ khoảng cách với bà rồi. Nó chẳng nói gì với bà cả, nó không nổi giận với bà vì bà là mẹ nó. Nó bó tay với bà rồi, nhưng nó không vui. Đây là điều bà muốn sao?”
“Gần bảy mươi tuổi rồi đấy Dịch Vãn Thu, còn tranh cãi với bọn trẻ làm gì nữa?”
“Ông đừng có nói kiểu đó với tôi. Tôi làm gì chứ? Tôi bảo chúng nó yêu nhau à? Tôi bảo chúng nó chia tay à? Tôi không hiểu nổi, lúc yêu nhau thì không liên quan đến tôi, lúc chia tay thì lại trách tôi?”
Đồ Yến Lương tức đến mức không thốt nên lời, chỉ tay vào bà, buông hai từ: “Ngoan cố!”
Đồ Minh không nghe nổi nữa, mở cửa nói: “Con không ăn đâu, ba mẹ ăn đi.”
Anh đi ra ngoài. Từ lúc vào nhà cho đến lúc bước ra, anh không nói một câu nào với Dịch Vãn Thu.
Dịch Vãn Thu thấy Đồ Minh ra ngoài, bà trừng mắt nhìn Đồ Yến Lương, đặt cái sạn xuống: “Tôi đi đến đội hợp xướng, ông ở nhà mà ăn không khí đi!” Nói xong bà bỏ đi.
Đồ Minh lái xe dạo trên đường phố, anh không biết nên đi đâu, cuối cùng chỉ còn cách đến căn nhà mới.
Căn nhà mới sắp hoàn thành phần trang trí cơ bản, bên trong còn trống trải. Chạng vạng tối mấy người thợ cũng thu dọn về hết. Đồ Minh ngồi đó, anh lại nghĩ đến Lư Mễ từng ngồi ở đây nói muốn có bồn tắm lớn và mẫu phòng trà, cô nói thì rất hào hứng, nhưng sau khi mua nhà cô vẫn chưa đến đây nghiêm túc xem qua lần nào. Những thứ mà anh có, Lư Mễ chẳng hề bận tâm, cho dù từng chi tiết của căn nhà này đều được anh thiết kế theo sở thích của cô.
Đồ Minh rất muốn giống như Trương Kình trước đây, bám lấy Lư Mễ không buông, bỏ qua lòng tự tôn mà dây dưa đến cùng với cô. Nhưng lý trí mách bảo anh không thể làm như thế, anh không có kinh nghiệm xử lý những chuyện thế này, nhưng anh biết chắc rằng dây dưa không phải là cách hay.
Trước đây khi gặp vấn đề gì thì Đồ Minh luôn rất bình tĩnh, quyết đoán và lúc nào cũng tìm được cách giải quyết. Nhưng lần này anh không có cách nào cả. Hoặc có thể là, trước khi anh kịp tìm ra cách thì Lư Mễ đã quyết định dừng lại mối quan hệ giữa họ.
Điện thoại đổ chuông, không ngờ lại là Lư Quốc Phú.
“Cháu chào bác Hai ạ.”
“Đồ Minh à, nhà bác Hai có cái chân ghế sofa bị gãy, bác định đổi cái mới mà không biết sao. Cháu đến giúp bác xem thử được không?” Lư Quốc Phú không biết họ đã chia tay, vẫn coi Đồ Minh là chàng rể tương lai của gia đình.
“Được ạ. Cháu sẽ đến.”
Khi Đồ Minh đến nhà Lư Quốc Phú, thấy bác Hai gái đang nấu ăn trong bếp.
Lư Quốc Phú nói: “Lát nữa ở lại ăn cơm nhé, đừng để đi một chuyến rồi lại mang cái bụng đói về, kẻo mai mốt Lư Mễ nó lại trách hai bác nữa!”
“Không cần đâu ạ, cháu sửa xong sẽ về, bác đừng lo, chuyện nhỏ thôi mà.”
Đồ Minh nói vậy rồi ngồi xuống sàn kiểm tra chân ghế sofa. Do dùng lâu năm chứ chân ghế không gãy hẳn, chỉ bị lỏng thôi. Anh nói với Lư Quốc Phú: “Không cần phải đổi ghế đâu bác, cháu sẽ sửa giúp bác. Nếu bác muốn đổi thì cháu sẽ giúp bác làm một cái mới nhé!”
“Làm một cái mới thì tốt quá ha ha, làm cái giống như ghế nhà Lư Quốc Khánh ấy, ngồi thoải mái lắm. Để bác tự trả tiền, dùng tiền của cháu thì bác không làm đâu, đừng khách sáo với nhà họ Lư!”
“Vâng.”
Đồ Minh nằm xuống sàn kiểm tra bên trong ghế sofa, rồi bắt đầu sửa. Lư Quốc Phú chụp một tấm hình và gửi vào nhóm gia đình: [Hehe, xem chàng rể nhà mình này, tốt thật!]
Lư Mễ mở tin nhắn, thấy người mà cô không gặp suốt mười ngày – Đồ Minh, anh đang giúp bác cô sửa ghế sofa. Cô nhắn tin riêng cho Lư Quốc Phú: [Bác Hai ơi, sửa ghế sao không gọi người khác làm? Để cháu trả tiền thuê người làm cho.]
“Em thấy anh phiền thật à?” Đồ Minh hỏi cô: “Là kiểu phiền phức không thể chịu nổi khi ở chung dưới một mái nhà đúng không?”
“Đúng vậy. Em nói thật với anh, nghĩ đến việc chia tay là em thấy rất khó chịu, nhưng khi nghĩ đến chuyện ở bên anh lại phải thỉnh thoảng đối mặt với người mẹ ngạo mạn của anh thì em cũng thấy khó chịu. Em không muốn bắt anh phải chọn giữa em và bà ấy, đây không phải là chuyện mà con người nên làm. Bởi vì nếu có ngày anh bắt em chọn giữa mẹ em và anh, chắc chắn em sẽ chọn mẹ em.”
“Hay là anh về Di Hòa Viên sống một thời gian nhé? Chúng ta ít gặp nhau lại, cả hai cùng bình tĩnh suy nghĩ xem liệu chúng ta có nên tiếp tục bên nhau hay không. Anh thấy được không?” Lư Mễ thấy Đồ Minh không nói gì, cô nghiêm túc nói: “Em không phải vì giận mà đuổi anh đi, em đang bàn bạc với anh. Em mong anh có thể dọn ra ngoài ở.”
Trước đây Lư Mễ luôn rất dứt khoát, mấy năm yêu nhau với Trương Kình, lúc chia tay cũng thẳng thắn dứt khoát. Đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy khó buông bỏ, bởi vì đối phương là Đồ Minh. Anh thực sự đã bước vào trái tim cô.
Đồ Minh khó chịu nói không nên lời. Lúc bắt đầu, anh cũng nghĩ mình và Lư Mễ sẽ không thể tiến xa, nhưng anh sẵn lòng cố gắng từ từ. Không ngờ cố gắng lâu như vậy, cuối cùng anh lại thua vì Dịch Vãn Thu.
Anh im lặng đứng dậy thu dọn đồ đạc. Đồ của anh cũng không nhiều lắm, nhưng sống lâu rồi cũng có nhiều thứ. Anh xếp đồ vào vali và túi, mang ra xe. Đến khi dọn xong hết, anh nói với Lư Mễ: “Có lẽ nếu bây giờ anh hạ thấp cái tôi xuống, cứ nhất quyết không chịu đi thì em cũng sẽ không đuổi anh đi. Nhưng em sẽ xem thường anh, cảm thấy người đàn ông này sao mà phiền phức quá, giống như trước đây em từng nghĩ về Trương Kình.”
“Anh không muốn chúng ta phải đi đến bước ấy.”
“Anh đi đây.”
Đồ Minh đóng cửa lại, lòng trống rỗng. Anh đứng ở cửa một lúc, tưởng Lư Mễ sẽ như mọi lần, mở hé cửa thò đầu ra nhìn xem anh đi chưa. Nhưng lần này, cô không làm vậy.
Anh lái xe về Di Hòa Viên.
Trong nhà ở Di Hòa Viên lạnh lẽo, Đồ Minh không bật đèn, vẫn mặc nguyên bộ quần áo đó mà nằm lên giường. Giao diện điện thoại hiện lên hình đại diện của Lư Mễ. Anh muốn nhắn tin nói chuyện với cô, viết bao nhiêu dòng rồi lại xóa đi.
Đến tối, anh lo Lư Mễ cẩu thả không khóa cửa, bèn nhắn tin cho cô: [Khóa cửa kỹ rồi ngủ.]
[Ừm, cảm ơn.]
Lư Mễ không ngủ được, cô cuộn mình ngây người trên ghế sofa. Phim truyền hình không còn hấp dẫn, kem cũng không ngon, game cũng chẳng còn vui nữa. Cô chỉ nằm đó mở mắt nhìn trần nhà, đến khi mặt trăng đã lên cao mà cô vẫn nằm đó.
Như người mất hồn vậy.
“Chị nói xem em có cần phải làm vậy không?” Lư Mễ nói với Lư Tình: “Chỉ có bấy nhiêu chuyện thôi mà em cũng không vượt qua được.”
“Nhìn thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thứ mà mày đang nhìn thấy đó là tương lai đấy. Từ chuyện nhỏ này mày đã nhìn ra vấn đề giữa hai người. Vấn đề này trước đây chị cũng đã gặp rồi, chị không thể khuyên mày chia tay, bởi vì Đồ Minh đối xử với mày quá tốt. Nhưng cuộc hôn nhân trước của chị cũng bắt đầu từ những chuyện nhỏ nhặt giữa mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nhượng bộ một lần là hỏng bét. Vậy nên đứng từ góc độ của người thân, chị ủng hộ mày có thái độ rõ ràng.”
Lư Mễ nghĩ đó không phải là thái độ mà cô cố tình thể hiện, mà đó là suy nghĩ thật sự của cô. Có lẽ cảm giác buồn bã khó chịu chỉ kéo dài một thời gian thôi, cũng đâu phải là cô chưa từng chia tay.
Hôm sau đi làm, Lư Mễ nhìn thấy Đồ Minh kéo vali đi ngang qua hành lang.
“Sếp đi Jeju công tác, mười ngày.” Đường Ngũ Nghĩa nói với Lư Mễ.
“Chẳng phải cậu đi sao?”
“Em có việc.”
“Việc gì?” Lư Mễ hỏi.
Đường Ngũ Nghĩa lấy bản đồ ra chỉ: “Thấy không? Huệ Châu đấy, em sẽ đến Huệ Châu mua nhà.”
“Rồi sao nữa?”
“Thì em phải đi rồi.”
Trước kia Lư Mễ đã biết Đường Ngũ Nghĩa không ở lại Lăng Mỹ lâu, cậu từng nói là chân cậu không chạm đất, cần phải phiêu bạt khắp nơi mới được. Nhưng cô không ngờ cậu sẽ đi nhanh đến vậy. Đường Ngũ Nghĩa sắp giống như lời cậu nói trước đó, từ nơi này chuyển đến nơi khác, chính thức kết thúc chuyến dừng chân tại Lăng Mỹ.
“Cậu nghiêm túc đấy à?”
“Nghiêm túc chứ. Đêm qua em mơ thấy một giấc mơ rồi đột nhiên quyết định.”
“Mơ thấy gì?”
“Em mơ thấy mình cưới một cô gái ở Huệ Châu.”
Khỉ thật.
Lư Mễ không nói ra được cảm giác hiện tại của mình là gì, đúng là cảm xúc lẫn lộn.
“Cậu nói với Will rồi à?”
“Nói rồi, mới sáng nay thôi. Thế nên ổng mới thu xếp hành lý thay em đi công tác dài hạn rồi hì hì. Chị không biết à?” Đường Ngũ Nghĩa hỏi Lư Mễ.
“Chị không biết.”
Nghe tin Đường Ngũ Nghĩa sẽ đi, tâm trạng của Lư Mễ càng tệ hơn. Cô ủ rũ chán chường, khi gặp Luke ở công ty còn bị anh ta chế giễu: “Bị sương đánh à?”
Hiếm khi Lư Mễ không tranh cãi với anh ta, chỉ nhìn Đồ Minh đứng phía sau Luke rồi quay đầu bỏ đi.
[Tạm thời anh phải đến đảo Jeju một chuyến.] Đồ Minh nhắn cho cô.
[Đường Ngũ Nghĩa đã nói rồi.]
[Có cần anh mua gì về cho em không?]
[Không cần.]
Trước khi lên máy bay, Đồ Minh gọi cho Lư Mễ. Cô bắt máy: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ muốn nói chuyện với em một lát, được không?”
“Anh nói đi.”
“Đêm qua anh không ngủ được, anh rất nhớ em. Anh đã suy nghĩ rất kỹ về những vấn đề giữa chúng ta và cảm thấy anh nên nói cho em nghe suy nghĩ thật sự của anh. Em muốn nghe không?”
Lư Mễ nghe thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của Đồ Minh, cô khẽ ừ.
“Trước tiên anh muốn xin lỗi em. Anh không xử lý tốt mối quan hệ giữa em và mẹ anh khiến em phải chịu thiệt thòi. Đó là lỗi của anh.”
“Thứ hai là về tương lai của chúng ta, anh sẵn sàng hòa nhập vào gia đình em, nhưng anh sẽ không ép em phải hòa nhập vào gia đình anh. Em không cần phải giữ vẻ bề ngoài, chỉ cần em làm chính mình, sống vui vẻ như lúc trước là được, anh luôn ủng hộ em. Nếu em đồng ý tin tưởng anh thì anh hứa với em mọi chuyện sẽ được giải quyết, nhưng cần phải có quá trình. Anh mong em có thể cho anh một chút thời gian.”
“Cuối cùng, anh sẽ tôn trọng mọi lựa chọn của em.”
“Ý anh là gì? Tôn trọng lựa chọn nào của em?”
“Lựa chọn về tương lai trong mối quan hệ của chúng ta.”
“Vậy à? Thế thì em nói thẳng luôn, lựa chọn của em là chia tay.” Lư Mễ ngừng lại, giọng nghèn nghẹn sắp khóc: “Nếu còn ở bên nhau thì không thể nào cả đời không gặp mẹ anh được. Cả em và mẹ anh đều không phải kiểu người có thể nhún nhường chiều lòng người khác. Vậy nên gặp mặt nhau thì chắc chắn sẽ không vui. Em nghĩ em và mẹ anh đều không cần phải chịu đựng những điều đó. Đau ngắn còn hơn đau dài, nhân lúc thời gian vẫn chưa quá lâu, mình chia tay đi.”
“Chia tay rồi thì đừng ai làm phiền ai nữa, nếu dây dưa thì sẽ rất phiền phức. Anh cũng thấy lúc đầu em đối xử với Trương Kình như thế nào rồi mà, em đối xử với hắn thế nào thì với anh cũng như vậy. Hai người không có gì khác nhau.”
“Ừ.” Đồ Minh nói xong rồi cúp máy.
Máy bay cất cánh, hạ cánh, công việc ở đảo Jeju rất bận rộn nhưng Đồ Minh chẳng có cảm giác gì, anh cứ luôn nhớ về Lư Mễ. Ngay từ đầu cô chỉ muốn vui vẻ, muốn thân xác chứ không muốn tình cảm. Là anh đã ép cô phải nghiêm túc.
Lư Mễ luôn là người dứt khoát, chỉ có anh thôi, anh không buông bỏ được.
Trong mười ngày đó, anh không gọi về nhà lần nào, chỉ nói chuyện với Đồ Yến Lương về vài vấn đề học thuật qua tin nhắn thoại.
Khi Đồ Minh từ Jeju trở về, Bắc Kinh đã rất nóng.
Anh gọi taxi về nhà ở Di Hòa Viên, nhìn thấy những chậu hoa trên ban công đều đã chết khô. Trong thời gian anh vắng nhà, Dịch Vãn Thu không đến tưới hoa. Đồ Minh đặt hành lý xuống, lần lượt chuyển từng chậu hoa ra ngoài, dọn dẹp hơn một tiếng mới làm sạch được ban công.
Đồ Yến Lương gọi đến, nghe thấy tiếng anh dọn dẹp liền hỏi: “Đang làm gì vậy?”
“Hoa ở ban công chết hết rồi, con đang dọn dẹp.”
“Chết hết cũng tốt, con dọn sạch đi. Tối nay về ăn cơm nhé? Người ta cho ba ít ve sầu, ba bảo mẹ con đem đi chiên để ba có mồi uống vài ly.” Mấy năm gần đây, Đồ Yến Lương thay đổi hẳn tính cách. Trước đây ông không nuôi dế, cũng không ăn ve sầu, bây giờ lớn tuổi lại bắt đầu khám phá ra được niềm vui trong những điều đơn giản rồi.
“Được ạ.”
Đồ Minh cúp máy, ngồi trên ghế sofa một lát. Nhóm công việc đang bàn luận về chuyến du lịch năm nay, Đường Ngũ Nghĩa là người hăng hái nhất, cậu bảo rằng muốn đi Cam Nam với mọi người một chuyến trước khi cậu rời đi.
Đồ Minh không nói gì, Lư Mễ cũng không nói gì.
Vừa về đến nhà, Đồ Yến Lương hỏi: “Sao đi công tác về lại ghé Di Hòa Viên trước? Không về nhà Lư Mễ à?”
“Không cần ạ, sau này cũng không cần đến chỗ cô ấy nữa.”
“Sao vậy?”
“Bọn con chia tay rồi.”
Đồ Minh chỉ nói một câu như vậy rồi vào rửa tay. Dịch Vãn Thu ở trong bếp nghe thấy câu này, bỏ sạn xuống, hỏi anh: “Con chia tay rồi à?” Đồ Minh nghe thấy, nhưng anh không trả lời.
“Bà vui chưa?” Đồ Yến Lương trừng mắt nhìn Dịch Vãn Thu: “Chúc mừng bà lại có thêm một chiến thắng nữa.”
“Liên quan gì đến tôi? Cái gì mà ‘lại’?” Dịch Vãn Thu tức giận, hỏi Đồ Yến Lương: “Là tôi bảo chúng nó chia tay à? Tình cảm của chúng nó không vững chắc mà ông lại trách tôi sao?”
“Không có bà thì chúng nó không chia tay được.” Đồ Yến Lương chỉ vào Dịch Vãn Thu: “Bà tự hỏi lại mình xem có phải là vì bà không!”
Đồ Minh nghe ba mẹ cãi nhau, anh không nói một lời, đi vào phòng mình đóng cửa lại, ngăn chặn cuộc cãi vã của họ ở bên ngoài.
Đồ Yến Lương nhìn cửa phòng Đồ Minh đóng chặt, bước đến gần Dịch Vãn Thu, khẽ nói: “Thấy chưa? Con nó giữ khoảng cách với bà rồi. Nó chẳng nói gì với bà cả, nó không nổi giận với bà vì bà là mẹ nó. Nó bó tay với bà rồi, nhưng nó không vui. Đây là điều bà muốn sao?”
“Gần bảy mươi tuổi rồi đấy Dịch Vãn Thu, còn tranh cãi với bọn trẻ làm gì nữa?”
“Ông đừng có nói kiểu đó với tôi. Tôi làm gì chứ? Tôi bảo chúng nó yêu nhau à? Tôi bảo chúng nó chia tay à? Tôi không hiểu nổi, lúc yêu nhau thì không liên quan đến tôi, lúc chia tay thì lại trách tôi?”
Đồ Yến Lương tức đến mức không thốt nên lời, chỉ tay vào bà, buông hai từ: “Ngoan cố!”
Đồ Minh không nghe nổi nữa, mở cửa nói: “Con không ăn đâu, ba mẹ ăn đi.”
Anh đi ra ngoài. Từ lúc vào nhà cho đến lúc bước ra, anh không nói một câu nào với Dịch Vãn Thu.
Dịch Vãn Thu thấy Đồ Minh ra ngoài, bà trừng mắt nhìn Đồ Yến Lương, đặt cái sạn xuống: “Tôi đi đến đội hợp xướng, ông ở nhà mà ăn không khí đi!” Nói xong bà bỏ đi.
Đồ Minh lái xe dạo trên đường phố, anh không biết nên đi đâu, cuối cùng chỉ còn cách đến căn nhà mới.
Căn nhà mới sắp hoàn thành phần trang trí cơ bản, bên trong còn trống trải. Chạng vạng tối mấy người thợ cũng thu dọn về hết. Đồ Minh ngồi đó, anh lại nghĩ đến Lư Mễ từng ngồi ở đây nói muốn có bồn tắm lớn và mẫu phòng trà, cô nói thì rất hào hứng, nhưng sau khi mua nhà cô vẫn chưa đến đây nghiêm túc xem qua lần nào. Những thứ mà anh có, Lư Mễ chẳng hề bận tâm, cho dù từng chi tiết của căn nhà này đều được anh thiết kế theo sở thích của cô.
Đồ Minh rất muốn giống như Trương Kình trước đây, bám lấy Lư Mễ không buông, bỏ qua lòng tự tôn mà dây dưa đến cùng với cô. Nhưng lý trí mách bảo anh không thể làm như thế, anh không có kinh nghiệm xử lý những chuyện thế này, nhưng anh biết chắc rằng dây dưa không phải là cách hay.
Trước đây khi gặp vấn đề gì thì Đồ Minh luôn rất bình tĩnh, quyết đoán và lúc nào cũng tìm được cách giải quyết. Nhưng lần này anh không có cách nào cả. Hoặc có thể là, trước khi anh kịp tìm ra cách thì Lư Mễ đã quyết định dừng lại mối quan hệ giữa họ.
Điện thoại đổ chuông, không ngờ lại là Lư Quốc Phú.
“Cháu chào bác Hai ạ.”
“Đồ Minh à, nhà bác Hai có cái chân ghế sofa bị gãy, bác định đổi cái mới mà không biết sao. Cháu đến giúp bác xem thử được không?” Lư Quốc Phú không biết họ đã chia tay, vẫn coi Đồ Minh là chàng rể tương lai của gia đình.
“Được ạ. Cháu sẽ đến.”
Khi Đồ Minh đến nhà Lư Quốc Phú, thấy bác Hai gái đang nấu ăn trong bếp.
Lư Quốc Phú nói: “Lát nữa ở lại ăn cơm nhé, đừng để đi một chuyến rồi lại mang cái bụng đói về, kẻo mai mốt Lư Mễ nó lại trách hai bác nữa!”
“Không cần đâu ạ, cháu sửa xong sẽ về, bác đừng lo, chuyện nhỏ thôi mà.”
Đồ Minh nói vậy rồi ngồi xuống sàn kiểm tra chân ghế sofa. Do dùng lâu năm chứ chân ghế không gãy hẳn, chỉ bị lỏng thôi. Anh nói với Lư Quốc Phú: “Không cần phải đổi ghế đâu bác, cháu sẽ sửa giúp bác. Nếu bác muốn đổi thì cháu sẽ giúp bác làm một cái mới nhé!”
“Làm một cái mới thì tốt quá ha ha, làm cái giống như ghế nhà Lư Quốc Khánh ấy, ngồi thoải mái lắm. Để bác tự trả tiền, dùng tiền của cháu thì bác không làm đâu, đừng khách sáo với nhà họ Lư!”
“Vâng.”
Đồ Minh nằm xuống sàn kiểm tra bên trong ghế sofa, rồi bắt đầu sửa. Lư Quốc Phú chụp một tấm hình và gửi vào nhóm gia đình: [Hehe, xem chàng rể nhà mình này, tốt thật!]
Lư Mễ mở tin nhắn, thấy người mà cô không gặp suốt mười ngày – Đồ Minh, anh đang giúp bác cô sửa ghế sofa. Cô nhắn tin riêng cho Lư Quốc Phú: [Bác Hai ơi, sửa ghế sao không gọi người khác làm? Để cháu trả tiền thuê người làm cho.]