Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc

Chương 76: Tôi cũng đâu có thích bác!



Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối xuân năm nay. Đồ Minh vẫn phải đi công tác đến cuối tuần. Khi về nhà anh đến thăm Dịch Vãn Thu trước, đưa bà và Đồ Yến Lương đi kiểm tra sức khỏe.
Cả hai ông bà đều khỏe mạnh, chỉ có Dịch Vãn Thu hơi gầy.
“Mẹ gầy quá. Để con đãi mẹ một bữa ngon nhé.” Đồ Minh cười nói.
“Gầy thì gầy, chỉ cần khỏe mạnh là được. Béo lên rồi lại phải giảm cân.” Dịch Vãn Thu nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Phương Đế!”
Đồ Minh dừng xe, thấy Dịch Vãn Thu hạ cửa kính xe chào hỏi Phương Đế. Sau khi nói chuyện thêm vài câu, bà mời Phương Đế: “Cùng đi ăn cơm nhé?”
Phương Đế nhìn Đồ Minh rồi lên xe.
Đồ Yến Lương thấy Đồ Minh cụp mắt xuống, ông bèn nói: “Thế này đi, nếu con có việc gấp thì cứ thả mọi người ở quán ăn, con đi trước đi, mọi người ăn xong sẽ tự về.”
“Nếu có việc gấp thì con cứ đi đi, không sao cả.” Dịch Vãn Thu thờ ơ đáp, rồi hỏi Phương Đế: “Tan học rồi sao?”
“Tan học rồi ạ. Hôm nay em đãi hai thầy cô ăn cơm, vừa nhận lương.” Phương Đế vỗ vào ví của mình: “Còn dày lắm!”
“Vậy thì thầy cô không khách sáo nữa nhé? Cảm ơn cô giáo Tiểu Phương.” Dịch Vãn Thu cười nói.
“Việc nên làm thôi ạ.”
Đồ Minh thấy Dịch Vãn Thu nói chuyện với Phương Đế rất thân thiết, anh chợt nghĩ đến Lư Mễ. Cô thường nói chuyện rất nhiệt tình, khi vui vẻ thì sẽ nắm tay hay khoác vai người khác, mặt lúc nào cũng rạng rỡ. Còn khi không thích thì sẽ không thèm để ý đến ai.
Đưa ông bà đến quán ăn, Đồ Minh lái xe đi thật.
Đồ Yến Lương nhìn theo xe của Đồ Minh, ông nói nhỏ với Dịch Vãn Thu: “Thấy chưa, con trai chạy nhanh như thỏ. Nếu cứ thế này thì muốn gặp nó một lần cũng khó đấy!” Lúc rảnh rỗi Đồ Yến Lương thường tranh cãi với Dịch Vãn Thu, ông biết bà không phải người xấu, chỉ là tính cách không được dễ chịu. Bà ấy cảm thấy tính Lư Mễ khó chịu, nhưng bản thân bà ấy cũng chẳng khá hơn là bao.
Đồ Minh dừng xe ở bên ngoài khu chung cư của Lư Mễ rồi ngồi đó một lúc, đám trẻ con vẫn chưa tan học, còn các cụ già thì đã ngủ trưa. Khu chung cư rất yên tĩnh. Một lát sau, Đồ Minh thấy Lư Mễ buộc tóc đuôi ngựa, lết dép kéo xe đẩy hàng từ siêu thị rau củ quả đi ra, anh bấm còi.
Lư Mễ ngẩng đầu lên, thấy Đồ Minh từ trên xe bước xuống thì hỏi: “Ăn cơm nhanh vậy sao?”
“Chưa ăn. Sao em mua nhiều đồ thế?”
“Chẳng phải người ta hay nói là ra ngoài ăn sủi cảo về nhà ăn mì hả? Hiếm khi hôm nay em làm một người phụ nữ có đức hạnh một lần, chuẩn bị cho anh món mì tương đen theo phong tục của ông bà xưa.” Lư Mễ chỉ vào xe đẩy của mình: “Thấy không? Mì tương đen chính hiệu, có thịt, có tám món ăn kèm, thiếu một loại cũng không được.”
“Giỏi quá.” Anh đẩy xe giúp cô, một tay kéo hành lý, một tay kéo xe đẩy, đi với cô về nhà. Thỉnh thoảng anh quay sang nhìn cô, thấy cô vui vẻ, chắc là có chuyện vui gì rồi.
“Em có chuyện gì vui à?”
Lư Mễ huýt sáo: “Đúng vậy!”
“Chuyện gì thế?”
“Tên chó Luke đó chắc là sắp tiễn Grace rồi.”
“Ai nói với em?”
“Tracy.”
Nguyên nhân là vì sáng nay Lư Mễ còn đang ngủ thì nhận được điện thoại từ Tracy: “Chị báo với em về phản hồi liên quan đến manh mối nhận hối lộ của Grace, công ty đã tiến hành điều tra rồi. Qua điều tra đã được xác nhận là đúng, các diễn biến tiếp theo sẽ thông báo cho em biết sau.”
“Có bị đuổi việc không?”
“Vẫn phải đợi thông báo cụ thể. Chắc là trong vài ngày tới.”
Lư Mễ vì cuộc điện thoại này mà tâm trạng rất tốt, chuyện này còn lâu mới kết thúc, nhưng ít nhất đã đạt được một chiến thắng mang tính bước ngoặt. Trước đây khi đi học và thi cử cô chưa từng có tinh thần tích cực như thế, giờ thì đã được tận dụng hết rồi.
“Thông tin cụ thể đợi thông báo nghĩa là sao?” Lư Mễ hỏi Đồ Minh.
“Anh không nói được.”
“Sao thế?”
“Vì chưa có kết luận.” Đồ Minh nói với cô: “Vì chưa có kết luận nên anh không thể nói với em, chờ công ty thông báo đi. Nhưng anh có thể nói với em thế này, Tracy nói manh mối mà em cung cấp qua điều tra được xác nhận là đúng, vậy còn của người khác thì sao?”
“… Còn chuyện khác luôn hả?”
Đồ Minh nhún vai: “Đợi xem sao.”
“Ôi giời! Ra vẻ thần bí mới chịu cơ!”
Lư Mễ đánh anh một cái, cả hai cùng đi vào nhà.
“Anh chưa ăn, em cũng chưa ăn, vậy mình đổi món mì tương đen sang ăn trưa nhé. Anh đợi em một lát, em đi nấu. À chưa được, phải chải đầu trước đã.”
Lư Mễ cầm chiếc lược ngồi trước mặt Đồ Minh, Đồ Minh nhận lấy giúp cô chải tóc. Lư Mễ đã có thêm thói quen mới, từ khi có chiếc lược đó, hễ có thời gian là cô lại ồn ào nói mình đau đầu, để Đồ Minh chải tóc cho cô. Cô gối đầu lên đùi Đồ Minh, nhắm mắt lại, miệng kêu lên: “Đã quá! Đã quá đi thôi!”
“Em không muốn xem anh mang quà gì về cho em sao?” Đồ Minh hỏi cô.
“Không gấp, tối xem cũng được. Quà đâu có chạy mất.” Lòng bàn tay đặt trên đầu gối Đồ Minh, từ từ di chuyển lên trên. Bị Đồ Minh túm cổ tay: “Không ăn cơm à?”
Lư Mễ ồ một tiếng: “Ăn cơm thì không cần gấp đâu.”
Cô bắt chước con hổ nhỏ lao vào Đồ Minh, hai người ầm ĩ cả buổi.
Đến ngày hôm sau, Lư Mễ la hét đòi đi xem phim. Hai người đi xem vào buổi chiều, xem xong vừa khéo có thể ghé ăn ở nhà hàng Hồng Kông.
Họ không ngờ lại gặp được Ô Mông ở nhà hàng Hồng Kông.
Anh và Lư Mễ ngồi đối diện chờ đồ ăn, ngón tay Lư Mễ quấn quanh tay anh, rồi sau đó nắm chặt tay anh.
Khi ngẩng đầu lên, thấy Ô Mông đang cầm một ly trà sữa Hồng Kông, cô ấy bỗng cảm thấy hoảng loạn, không biết nên nhìn đi đâu.
Bàn tay của Lư Mễ vẫn không nhúc nhích, Đồ Minh cũng không nhúc nhích, mà còn vẫy tay với Ô Mông: “Erin!”
“Chào ạ.” Ô Mông đứng trước bàn của họ, ngượng ngùng chào hỏi, mặt ngoài của ly trà sữa đã bắt đầu đọng nước.
“Đi một mình à?” Đồ Minh hỏi cô.
“Vâng.”
“Vậy thì cùng ăn đi, ăn một mình thì chán lắm!” Lư Mễ dịch vào bên trong: “Ngồi chung nhé.”
“Vâng, cảm ơn.”
Ô Mông ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Đồ Minh. Thực ra cô ấy đã thấy hơi nghi ngờ về mối quan hệ giữa Lư Mễ và Đồ Minh, vì thỉnh thoảng cô ấy thấy họ nhìn nhau giống như một cặp tình nhân vậy. Nhưng khi mối quan hệ này đột nhiên hiện ra trước mắt theo cách này, cô ấy không biết phải xử lý như thế nào.
“Em….” Cô ấy khó khăn mở lời, bị tiếng cười của Đồ Minh cắt đứt: “Đúng như cô thấy, bọn tôi đang yêu nhau, cũng đã lâu rồi.”
“Em biết, em sẽ không nói với ai đâu.” Phản ứng đầu tiên của Ô Mông là họ sợ cô ấy nói ra, nhưng khi cô ấy nói xong thì thấy Đồ Minh cười, lúc này cô ấy mới nhận ra là mình có hơi ngu ngốc. Nếu họ sợ người khác biết, thế sao lại chọn ăn ở nơi công cộng như vậy?
“Em đi gọi thêm món nhé, hai người cứ nói chuyện đi.” Lư Mễ đi vòng qua Ô Mông để gọi món, cho Ô Mông và Đồ Minh có cơ hội ở riêng với nhau. Ô Mông nhìn như đang thất tình, có lẽ cũng cần thời gian để vượt qua. Cô ấy gọi món và tìm chỗ ngồi một lát, cô ấy cúi đầu, ngón tay chạm vào nhau, cả người mờ mịt giống như cái tên của cô ấy vậy.
“Ô Mông.” Hình như đây là lần đầu tiên Đồ Minh gọi tên tiếng Trung của cô ấy, thấy Ô Mông ngẩng đầu lên, anh hỏi: “Có ngạc nhiên không?”
“Có một chút. Nhưng cũng không quá bất ngờ, em đã có linh cảm trước rồi.”
“Chuyện tình cảm khó nói lắm, thậm chí khi nó xảy ra rồi mà tôi còn không kịp phản ứng.”
“Em biết, sếp đừng nói nữa, em sẽ thấy khó xử.”
Trong lòng Ô Mông rất khó chịu, tình yêu của cô ấy dành cho Đồ Minh đã không còn hy vọng gì nữa. Cô ấy chỉ chăm chú vào việc nỗ lực, nghĩ rằng khi mình đủ xuất sắc mới có thể đứng bên cạnh anh. Nhưng không ngờ là có người không quan tâm đến việc có xứng hay không, yêu là yêu, thích thứ gì thì phải giành lấy ngay. Đồ Minh mà cô ấy trân trọng như vậy lại bị Lư Mễ cướp đi.
Cô ấy cười với Đồ Minh.
Họ không nói gì nữa.
Lư Mễ quay lại bàn, các món ăn đã được dọn lên. Cô uống một miếng trà sữa rồi nói với Ô Mông: “Gọi thêm một phần bánh sầu riêng, một phần bò kho củ cải, một phần chân gà và bồ câu quay, nếu chưa đủ thì chị sẽ gọi thêm. Sếp mời nhé.”
“Không phải em mời sao?” Đồ Minh trêu cô.
“Câu này nghe sao mà lạ quá, em có phải sếp đâu.” Cô nhướng mày với anh, làm vẻ mặt gợi đòn.
Suốt bữa ăn, Lư Mễ rất ít nói chuyện, chỉ nghe Ô Mông và Đồ Minh thảo luận về công việc. Cô thì hờ hững gặm chân bồ câu, gặm quên trời quên đất. Đến khi ăn xong, Lư Mễ và Đồ Minh nắm tay nhau rời đi.
Ô Mông quay lại thấy họ nắm tay nhau, bỗng dưng cảm thấy rất buồn.
“Anh xem đi, nhìn thì có vẻ cứng nhắc bảo thủ nhưng lại thu hút người khác quá. Giờ thì hay lắm, làm con gái người ta buồn bã rồi.” Lư Mễ trêu Đồ Minh, quay lại nhìn Ô Mông: “Nếu em là cô ấy, ngày mai em sẽ tố cáo! Chia rẽ đuổi cổ đôi uyên ương này!”
“Đuổi em hay đuổi anh? Chi bằng đuổi anh đi.” Đồ Minh nói: “Đuổi anh đi rồi anh sẽ mở một xưởng thủ công, làm mấy món đồ nhỏ.”
“Không còn con đường nào khác hả?”
“Con đường thì có nhiều, không chết đói được.”
Điện thoại Đồ Minh reo lên, anh nghe máy, Dịch Vãn Thu hỏi anh: “Thứ Bảy tuần sau con có về ăn cơm không?”
“Phải về chứ, thứ Bảy tuần sau là sinh nhật của mẹ mà.” Đồ Minh nói.
“Con về một mình thôi nhé.” Dịch Vãn Thu đột ngột nói như vậy.
Lư Mễ buông tay Đồ Minh ra, đứng một bên chờ, cô nghe thấy câu “Con về một mình thôi” rồi nghĩ thầm, đúng là buồn cười, ai muốn đi? Bà bác này ngày nào cũng biết cách chọc giận người khác nhỉ, làm như tôi với bác là kẻ thù không bằng ấy.
“Con sẽ về một mình, Lư Mễ không rảnh, tuần sau cô ấy bận việc khác rồi. Lúc đó con sẽ về sớm, mẹ đừng nấu nướng gì ở nhà, con sẽ đặt nhà hàng ở gần nhà bà ngoại, để bà cũng ra ngoài ăn được.”
“Ừm, tạm biệt.”
Đồ Minh cúp máy, nhìn sang Lư Mễ ở bên cạnh, hỏi cô: “Em muốn đi không? Tuần sau bà ngoại cũng có mặt. Lúc bà tỉnh táo, bà sẽ hỏi anh là, cô gái mua xương cừu bọ cạp cho bà đâu rồi?”
“Em không đi, tuần sau em bận rồi.” Lư Mễ từ chối dứt khoát: “Ngay cả khi em rảnh thì em cũng không đi, em nghe mẹ anh nói rõ ràng là bảo anh đi một mình mà.”
“Mẹ anh… bà ấy…”
“Thôi, đừng giải thích làm gì, không cần thiết đâu. Không phải ai với ai cũng có duyên phận từ khi sinh ra. Chuyện ở đời hợp thì tụ, không hợp thì tan, không thể hòa hợp thì đừng cố ép. Vô ích thôi.”
“Đừng nói mấy lời giận dỗi đó, em không muốn đi thì anh sẽ không ép em. Cả đời không đi cũng không sao. Anh không để ý đâu.”
“Em có thể không bao giờ đến nhà anh, nhưng anh phải đến nhà em, ba mẹ em thì truyền thống lắm, họ thích nhìn con gái và con rể nắm tay nhau về nhà thôi.”
Lư Mễ nói xong rồi đi về phía cửa hàng bên cạnh, Đồ Minh theo sau hỏi: “Chẳng phải em nói hôm nay không mua gì à?”
“Thì sinh nhật mà? Không thích thì không thích, nhưng cũng phải hiểu phép tắc.” Lư Mễ vào cửa hàng mua cho Dịch Vãn Thu một bộ mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền và đưa cho Đồ Minh: “Người lớn tuổi cũng dùng được, anh mang về cho bác gái đi.”
Đồ Minh biết Lư Mễ ngoài miệng thì cứng rắn nhưng trong lòng thì mềm yếu, anh lại thấy thương cô. Anh không ngờ mẹ mình lại nói thẳng như vậy trong điện thoại, anh cũng không kịp xử lý tình huống để Lư Mễ nghe thấy. Vậy mà hiếm khi cô không cãi lại, chỉ buông tay anh rồi đứng sang một bên.
Cầm món quà của Lư Mễ trên tay, Đồ Minh cảm thấy nó nặng trĩu, anh kéo cô lại trước mặt mình, nhìn cô. Lư Mễ tránh đi: “Anh nhìn em làm gì?”
“Anh muốn nhìn xem khi em thật sự không vui thì sẽ như thế nào.”
“Thế nào? Chính là như thế này đây!”
Đến thứ Bảy tuần sau, Đồ Minh về nhà trước, mang theo hai phần quà.
“Đây là Lư Mễ gửi cho mẹ, cô ấy giỏi về mỹ phẩm, nói là người lớn tuổi dùng sẽ có hiệu quả tốt.”
“Có lòng quá.” Dịch Vãn Thu nhận hộp mỹ phẩm từ tay Đồ Minh rồi cảm ơn: “Con gửi lời cảm ơn tới Lư Mễ giúp mẹ nhé.” Bà đứng dậy đặt món quà của Lư Mễ lên tủ đựng đồ bên cạnh.
“Mẹ không mở ra sao?” Đồ Minh hỏi bà.
“Gấp gáp mở ra làm gì. Để sau đi, mình đi ăn thôi.” Dịch Vãn Thu nói.
Đồ Minh đưa mọi người đến nhà hàng trước, sau đó đi đón bà ngoại và ông ngoại. Dịch Vãn Thu sinh Đồ Minh khi đã ba mươi hai tuổi, vào thời đó được xem là sinh muộn. Trong bữa tiệc, mọi người kể lại những câu chuyện thú vị khi Dịch Vãn Thu mang thai Đồ Minh. Cậu anh nói: “Có một lần sợ lắm, chạy xe đạp đến lớp mà bị ngã ở Lan Viên. Mấy sinh viên đi ngang qua sợ quá, cả mấy người cùng hợp sức đưa chị ấy vào phòng y tế của trường, bác sĩ cũng hết hồn, làm cả đám phải vất vả.”
“Chưa kể lúc sinh còn phải dùng kẹp để kéo ra, đầu bị kẹp đến nhọn hoắt luôn.”
“Đúng là khó khăn, suýt nữa thì mất mạng rồi.”
Khi ở cùng mấy người lớn, những câu chuyện xưa cũ như thế này luôn được nhắc lại. Đồ Minh đã nghe không biết bao nhiêu lần, lần nào anh cũng sẽ nói với Dịch Vãn Thu: “Mẹ, cực khổ cho mẹ quá.” Lần này cũng vậy, anh nói: “Mẹ, cực khổ cho mẹ.”
“Cực khổ gì chứ? Sinh con là từ ý muốn và lựa chọn của mẹ, mẹ không hối hận với những gì mình đã chọn.” Dịch Vãn Thu quay sang nói với cậu của Đồ Minh: “Cậu đấy, lần nào sinh nhật của chị cậu cũng kể mấy chuyện này, máu me đầm đìa nghe sợ quá.”
“Sao không kể là lúc chị mang thai Minh Minh ăn nhiều thế nào? Một bữa chị có thể ăn hết hai cái móng giò to thế này.” Dịch Vãn Thu vừa nói vừa diễn tả: “Tăng 30kg. Đến lúc gần sinh đi trong trường gặp sinh viên mà chẳng ai nhận ra mình.”
Đồ Yến Lương gật đầu: “Tôi làm chứng, đúng là béo lắm.”
Mọi người bật cười.
“Xú Xú.” Bà ngoại bỗng gọi Đồ Minh. Mọi người lại cười rộ lên. Hồi nhỏ bà ngoại cứ nhất định gọi anh là Xú Xú. “Xú Xú, cô gái mua cừu bọ cạp cho bà ngoại đâu rồi?” Bà tỉnh táo lại, nhớ đến chuyện Lư Mễ mang hai túi xương cừu bọ cạp đến.
“Hôm nay cô ấy bận nên không đến được. Lần sau có dịp cháu sẽ đưa cô ấy đến nhà bà ngoại.”
“Lần sau lần sau, rốt cuộc là bao giờ đây? Hay là mai đi, bà không thể để cháu lừa bà hoài được đâu!”
“Để cháu về hỏi cô ấy.”
“Vậy thì cho bà xem ảnh của con bé ấy trước đi.”
“Được ạ.”
Đồ Minh lấy điện thoại ra tìm ảnh, anh thấy sắc mặt của Dịch Vãn Thu trầm xuống, nhưng anh vẫn đưa ảnh của Lư Mễ cho bà ngoại xem.
“Cô gái này xinh đẹp quá! Ngày mai đưa con bé đến nhà bà nhé!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...