Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc
Chương 70: Lão cáo già
Lúc định quay lại hỏi Yilia đang lườm ai thì bị Đường Ngũ Nghĩa từ phía sau choàng vai kéo đi: “Đi đi đi, ngày làm việc cuối cùng rồi, tan làm sớm đi, hai ta đi ăn món ngon.” Rồi nhỏ giọng bảo: “Nhịn đi. Để chó vẫy đuôi một lúc trước đã.”
Daisy nghe thấy thì hỏi: “Tôi cũng muốn đi. Ngày làm việc cuối cùng rồi, hay là mình thét to một tiếng để sếp mời cả phòng đi ăn một bữa đi?”
Lư Mễ không nói gì.
Nhóm chat rôm rả bàn luận, đại ý là Tết đến ăn nhiều sơn hào hải vị nên ngấy rồi, mọi người muốn đi ăn lẩu.
[Vậy trưa nay đi ăn lẩu đi, ăn xong rồi hôm nay tan làm sớm nghỉ Tết luôn.] Đồ Minh đề nghị.
Cả nhóm hân hoan hưởng ứng.
Cả nhóm nam nữ ở phòng tiếp thị của Lăng Mỹ ai nấy đều tinh tế, nổi bật. Vừa bước vào quán lẩu đã thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Lư Mễ mặc áo phao, trong túi áo mang theo con dế, tóc được vén sang một bên cổ, toát lên vẻ quyến rũ và lười biếng khó tả.
Lên tầng, đi vào phòng riêng, chuẩn bị nước chấm ngồi đợi món ăn, Daisy đột nhiên nói với Ô Mông: “Erin, lần này thăng chức thành công rồi, có phải nên mời sếp một ly không?”
Ô Mông vội nói: “Đúng vậy, cũng phải cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tôi. Vậy nên tôi đã đặt món tráng miệng rồi, lát nữa mời mọi người thưởng thức, còn có một món quà nhỏ nữa.” Ô Mông lấy những món quà được gói cẩn thận từ trong túi xách ra, tặng son cho nữ và khuy măng sét cho nam, rõ là rất có tâm.
Lư Mễ nhìn Ô Mông cung kính tặng quà mà bất giác nhớ đến Thượng Chi Đào, lòng cô lại cảm thấy khó chịu.
Ô Mông đặt quà vào tay Lư Mễ và nói thêm: “Cảm ơn cô giáo hướng dẫn Lumi luôn chỉ bảo và giúp đỡ em, còn giúp em chỉnh sửa PPT thăng chức nữa. Những điểm cần sửa mà chị nêu ra đúng là điều mà ban giám khảo rất quan tâm. Em thật lòng cảm ơn chị.”
“Khách sáo gì chứ?” Lư Mễ cất quà, ngẩng lên thấy Đồ Minh đang nhìn cô với ánh mắt tán thưởng.
Lư Mễ rất mong Ô Mông thăng chức thành công. Bản thân cô cà lơ phất lơ, không đủ nỗ lực, nhưng cô luôn tôn trọng những người nỗ lực, Ô Mông rất xứng đáng. Trong lòng cô luôn có cán cân công bằng mà! Cô chưa bao giờ vì tình cảm đặc biệt của Ô Mông với Đồ Minh mà cản đường cô ấy. Làm thế là không đúng, là lương tâm bất chính, Lư Mễ rất coi thường những việc làm như vậy.
Mọi người yêu cầu uống chút rượu, một năm qua làm việc vất vả, nhân sự phòng tiếp thị ít khi tụ tập đủ mặt, hôm nay là ngày cuối cùng nên tất nhiên phải náo nhiệt. Nhưng Đồ Minh tự biết thân, khi nâng ly anh nói: “Ai cũng biết tôi tửu lượng rất kém, nên tôi sẽ uống có chừng mực, mọi người cứ thoải mái đi.”
“Không được! Sếp phải uống nhiều! Uống xong tôi đưa sếp về nhà!” Jacky cổ vũ: “Hôm nay chúng ta phải uống cho thật vui vẻ, phải nói ra hết những lời thật lòng thì một năm này mới được coi là trọn vẹn chứ.”
“Nói lời thật lòng? Nói thế nào đây?” Đường Ngũ Nghĩa hỏi anh ta.
“Tất nhiên là phải nói nghiêm túc rồi.”
“Thôi uống trước đi, sếp nâng ly nãy giờ rồi.” Serena nói với Jacky.
Mọi người rộn ràng cùng uống.
Khi đặt ly xuống, Đồ Minh bắt đầu nói những lời thật lòng: “Chắc mọi người sắp nhận được lương thưởng Tết rồi, tôi cũng đã nói chuyện riêng với từng người. Năm nay quỹ tiền thưởng của phòng tiếp thị lớn hơn mọi năm, nên tiền thưởng của mọi người cũng nhiều hơn. Là người mà mọi người gọi là sếp, tôi rất vui, ít nhất cũng có thể đáp lại phần nào công sức của mọi người. Vậy nên lần thứ hai này, chúng ta hãy nâng ly cho những đóng góp của mọi người trong suốt một năm qua nhé?”
“Cạn ly! Vui vẻ lên nào!”
“Vậy ly thứ ba là gì đây?” Daisy hỏi.
Đồ Minh nhìn Lư Mễ, rồi nghĩ ngợi: “Ly thứ ba này tôi mời tất cả mọi người, chúc cho năm mới ai cũng được hạnh phúc.”
“Chắc chắn rồi!”
Mọi người cùng uống rượu, Lư Mễ ngồi cạnh Đường Ngũ Nghĩa, cậu liên tục gắp thịt và cụng ly với cô, trông hai người rất thân thiết.
Jacky nói: “Tôi thật sự tò mò, hôm nay nhất định phải hỏi.” Anh ta chỉ vào Đường Ngũ Nghĩa và Lư Mễ: “Hai người đang yêu nhau đúng không? Hôm nay nhất định phải làm rõ.”
Nghe đến đây, Ô Mông nhìn Đồ Minh rồi nói với Jacky: “Sao anh lại quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác vậy?”
“Không sao mà!” Đường Ngũ Nghĩa khoác vai Lư Mễ: “Anh em tốt! Anh em thuần khiết đấy!”
Điều đó không ảnh hưởng gì tới chuyện ăn thịt của Lư Mễ, cô vẫn tiếp tục ăn mà chẳng dừng tay. Nhưng cũng tò mò về phản ứng của Đồ Minh. Anh ngồi đó uống nước, hơi cụp mắt, Lư Mễ nghĩ thầm: Cuối cùng cục vàng cũng ghen rồi!
Cô cố tình chọc anh: “Sau này thì không rõ, nhưng hôm nay vẫn là anh em nhé!” Nói rồi cô cười rạng rỡ, chọc mọi người cười ồ lên.
Đương nhiên Đồ Minh biết giữa Đường Ngũ Nghĩa và Lư Mễ không có gì, nhưng việc Lư Mễ cố tình chọc tức anh thì đúng là rất hư, đáng bị phạt.
Tiệc tàn, khi Đồ Minh về đến nhà thì đã thấy Lư Mễ về trước rồi, cô đang ép nước trái cây uống cho đỡ ngấy sau khi ăn lẩu. Cô cũng rót cho Đồ Minh một ly. Hai người cùng uống nước ép, Lư Mễ tiện tay mở thỏi son mà Ô Mông tặng, thoa lên môi rồi hỏi Đồ Minh: “Có đẹp không? Còn khuy măng sét của anh đâu, thử xem.”
Đồ Minh mở hộp quà ra, bên trong có một tờ giấy nhỏ được gấp lại rất ngay ngắn, trên đó viết: Cảm ơn sếp vì tất cả.
Lư Mễ liếc qua, thấy dòng chữ ấy thì bĩu môi, đứng dậy rót thêm nước ép cho mình. Không có gì để nói cả. Dẫu sao thì đời người cũng sẽ có vài người thầm thích mình, huống chi trong mắt người ngoài, Đồ Minh vẫn đang độc thân, chuyện đó chẳng có gì lạ.
Đồ Minh đi theo cô, chặn cô ở trong bếp: “Không hỏi à?”
“Ôi, chuyện này có gì mà hỏi chứ. Trên tờ giấy cũng chẳng viết gì ghê gớm mà…”
“Không được, em phải hỏi.”
“Chập mạch rồi hay gì!” Lư Mễ đẩy anh ra: “Có gì để hỏi đâu.” Thấy Đồ Minh vẫn cố chấp, cô nói: “Thôi được rồi, vậy anh giải thích xem ‘vì tất cả’ là như thế nào đi.”
“Hồi đó nhà cô ấy gặp sự cố, anh và Hình Vân giúp cô ấy cho mượn nhà gần đó để ở tạm.”
“Còn gì nữa?”
“Cô ấy nghĩ anh đã giúp cô ấy đi đường tắt để vào Lăng Mỹ.”
“Còn gì khác không?”
“Không biết.”
Lư Mễ cảm thấy Đồ Minh đúng là khờ. Khi một người phụ nữ âm thầm thích một người đàn ông, cô ấy sẽ không mấy lý trí. Những sự quan tâm nhỏ nhặt của người đàn ông đó ở trong lòng cô ấy sẽ bị phóng đại vô hạn, khiến cô ấy cảm thấy mình đặc biệt đối với anh ta. Nếu đổi giới tính lại thì cũng thế thôi.
Cảm xúc con người quả thực kỳ lạ như vậy.
“Được rồi, mong là Ô Mông sớm thoát khỏi sự ái mộ đối với anh và tìm được người phù hợp với cô ấy.” Lư Mễ định đi nhưng bị Đồ Minh tiếp tục chặn lại: “Đến lượt anh rồi.”
“Hả?”
“Em có tình cảm đặc biệt gì với Đường Ngũ Nghĩa không?” Đồ Minh xụ mặt, trông rất nghiêm túc.
“Anh có bị sao không đấy? Nếu em có tình cảm đặc biệt với cậu ta thì sao tối về còn ở chung với anh nữa? Vậy rốt cuộc trong chúng ta ai mới là kẻ bất thường hả?”
Đồ Minh cố nhịn cười: “Nhưng ai cũng hiểu lầm hai người.”
“Đó là do họ có tâm địa xấu xa thôi. Anh cũng xấu xa giống họ sao?” Cô giả vờ đá anh một cái rồi ra khỏi phòng bếp.
Đồ Minh nhận ra tâm trạng của Lư Mễ không tốt.
Tâm trạng của cô như thế đã mấy ngày rồi, kể từ khi Thượng Chi Đào rời đi.
Anh đi theo cô, hỏi: “Em có oán giận gì về chuyện Flora nghỉ việc không?”
“Oán nhiều lắm, thật đấy.” Lư Mễ ngồi xuống ghế sofa: “Em nghĩ Thượng Chi Đào bị hại, rõ ràng quá mà. Cô ấy có nỗi khổ không thể nói ra, đánh giá đều là nặc danh hết. Có hai tờ phiếu, một tờ đánh giá cô ấy thấp nhất về sáng tạo, tờ còn lại thì chấm thấp nhất về việc đóng góp cho tổ chức.”
“Thật khốn nạn! Ban đầu em nghĩ là tên Luke ngu ngốc kia, nhưng giờ nghĩ lại thì không phải thế! Thượng Chi Đào bị ai đó chơi xấu rồi! Người đó không phải là anh, cũng không phải là Luke! Vậy còn ai vào đây nữa?”
“Bây giờ em định làm gì?”
“Em thì làm được gì? Tới đâu hay tới đó thôi!” Lư Mễ vô cùng chán nản, dựa người trên ghế sofa: “Em thấy tức lắm, em mà không xả được cơn giận này là em không thể tập trung làm việc được!”
Đồ Minh nghe cô nói xong, suy nghĩ nghiêm túc một lúc: “Theo như những gì mà anh hiểu về Josh, cậu ta cũng sẽ không đưa ra đánh giá thiếu công bằng như vậy.”
“Tại sao? Liên quan đến lợi ích à?”
“Phần lớn là vậy.”
Lư Mễ hừ một tiếng: “Vì chút lợi ích nhỏ mà bán rẻ nhân cách, em rất coi thường loại người như vậy.”
“Chưa chắc chỉ là chút lợi ích nhỏ đâu.”
“Dù là bao nhiêu tiền thì cũng không được bán rẻ linh hồn.”
Về điểm này, Lư Mễ có đầy lý lẽ để nói. Đồ Minh ngồi bên cạnh lắng nghe cô thao thao bất tuyệt cả buổi. Lư Mễ nói cô sẽ đánh bại bọn họ, Đồ Minh đáp: “Được, chúc em thành công. Lúc cần thiết anh sẽ giúp em.”
Tết năm nay hai người phải xa nhau vài ngày. Gia đình của Lư Mễ sẽ đi Hải Nam sau ngày 30, còn Đồ Minh sẽ cùng gia đình đến ngoại ô Bắc Kinh, tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Đêm đó Lư Mễ không ngủ được. Cô thấy mình đã thay đổi, trước kia cô rất thích ở một mình. Nhưng bây giờ nghĩ đến việc phải xa Đồ Minh mấy ngày thôi mà đã khiến cô cảm thấy trống trải rồi.
Cả người cô quấn lấy anh, cắn vào vành tai anh, hơi nóng phả vào tai anh. Hơi thở gấp gáp mang theo chút nôn nóng: “Muốn ăn anh luôn cho rồi!”
Đồ Minh cũng không kìm chế nổi, trong lúc cô sắp phát điên, anh thì thầm hỏi cô: “Sang năm mình đón Tết cùng nhau nhé?”
Lư Mễ đang mê mẩn, nhưng vẫn trả lời anh: “Được.”
Sáng hôm sau khi ra khỏi nhà, Lư Mễ đưa ông Hai đi chợ sáng như thường lệ. Cô hỏi Đồ Minh: “Anh có đi không? Cần mua gì không?”
“Anh không đi được, anh phải giúp mẹ xem lại cái máy giặt mới lắp ở nhà. Nhưng bà ngoại anh muốn ăn xương cừu bọ cạp với xương bò, em mua giúp anh nhé? Xong việc anh sẽ đến lấy.”
“Thôi khỏi, em mua xong rồi mang qua cho.”
Đồ Minh mỉm cười. Anh cảm thấy mình giống như một con cáo già, từng bước từng bước dụ Lư Mễ đi vào trong hang của mình.
Vào chợ sáng vẫn phải xếp hàng. Ông Hai vừa đi vừa trò chuyện: “Mễ à, sau Tết là ba mươi tuổi rồi nhỉ? Cũng không còn nhỏ nữa, định thế nào đây?”
“Ông làm gián điệp cho ba cháu à? Ba cháu trả ông bao nhiêu?”
“Này, sao mày nói thế được! Ông mày có cần phải thế không? Ông mày chỉ thấy hai đứa ngày nào cũng dính lấy nhau hơn nửa năm rồi, thỉnh thoảng ông tự hỏi chắc cũng sắp rồi nhỉ? Ông để dành tiền mừng rồi đây.”
“Tiền mừng ông cứ giữ đi! Có ngày đó thì ông chỉ cần đến ăn một bữa là cháu vui lắm rồi.”
“Ha ha.”
Hai người vào chợ, Lư Mễ đi mua thịt trước, nếu đi muộn thì sẽ chẳng còn gì mà mua. Cô mua hẳn bốn khúc cừu bọ cạp, mỗi người một nửa, nghĩ rằng bà ngoại của Đồ Minh thích gặm xương, một khúc thì không đủ, mua thế này ăn hết một bữa thì ăn, không hết thì để ăn hai bữa. Cô còn mua hết số xương bò ở quầy thịt bò và thịt cừu. Ông Hai đứng bên cạnh nhìn: “Giỏi, chi tiền mạnh tay ghê!”
“Nhà đông người mà!”
Nhà của Lư Mễ thì không cần cô mua đồ Tết, Lư Quốc Khánh và Dương Liễu Phương thích tự đi chợ đẩy xe mua đồ. Ở nhà bà nội cũng có nhiều thứ. Nhưng Lư Mễ vẫn mua rất nhiều hải sản cho người lớn trong nhà. Đêm 30 Tết ăn xong bữa cơm giao thừa, ngủ một giấc rồi cả nhà sẽ lên đường đi Hải Nam.
Chợ sáng rất đông người, Lư Mễ lo ông Hai bị chen lấn nên đi phía ngoài để bảo vệ ông: “Đi cho đàng hoàng! Đừng xem điện thoại nữa!”
“Đồ của bà rơi rồi kìa!”
Hai người ra khỏi chợ trong tiếng ồn ào, Lư Mễ đưa ông Hai về nhà trước rồi lái xe đến nhà ba mẹ Đồ Minh để giao đồ.
Bên kia, Đồ Minh đang giúp Dịch Vãn Thu sửa máy móc, vừa vặn ốc vít vừa nói: “Lần trước mẹ có hỏi về bạn gái con, Lư Mễ ấy, mẹ nhớ không? Con chỉ nhắc sơ qua thôi. Hôm nay cô ấy đi chợ sáng, mua xương cừu bọ cạp và xương bò cho bà ngoại, lát nữa sẽ lái xe mang qua. Mẹ có muốn gặp cô ấy không?”
“Sớm muộn gì cũng phải gặp, cô ấy đến rồi thì mời vào nhà ngồi chơi một lát.”
“Vâng.”
Đồ Minh không muốn làm sự việc trở nên quá long trọng, vì như thế Lư Mễ sẽ ngại. Anh chỉ muốn để hai bên gặp mặt nhẹ nhàng, coi như là một buổi gặp gỡ làm quen thôi.
Lư Mễ đến cổng trường gọi điện cho anh: “Em không vào được.”
“Anh ra đón em.”
Đồ Minh lái xe ra cổng trường, giúp cô đăng ký xe. Lư Mễ thấy anh lái xe thì nói: “Để đồ lên xe anh là được rồi mà, sao phải đăng ký làm gì?”
“Vào nhà ngồi một lát nhỉ? Em đã đến đây rồi còn gì.”
Lư Mễ nhìn anh mấy lần, rồi cười hì hì: “Đồ cáo già! Hóa ra là anh đã tính toán trước cả rồi! Thôi được, vào nhà ngồi một lát, nhưng mà trông em bù xù quá.”
“Nói bậy, em lúc nào cũng đẹp.”
“Vậy anh hôn em một cái đi.”
Đồ Minh hôn lên má cô, bảo vệ trường đứng gần đó bật cười: “Thầy Đồ sắp có chuyện vui rồi phải không?”
“Còn lâu lắm ạ!” Đồ Minh trả lời thay Lư Mễ.
Chiếc xe của Lư Mễ khá nổi bật, không hợp với nét cổ kính của ngôi trường trăm năm này. Có vài thầy cô và sinh viên đạp xe ngang qua càng làm sự xuất hiện của cô thêm phần long trọng. Lư Mễ cười, lái xe chậm lại để nhìn ngắm kiến trúc của trường.
Hồi cô còn học Trung học, giáo viên từng tổ chức cho học sinh đến đây tham quan. Đến giờ cô vẫn còn nhớ lời thuyết minh đó: “Đây là trường Đại học hàng đầu trong nước. Dù là trường này hay trường bên cạnh, chỉ cần các em thi đỗ vào một trong hai, các em sẽ được học cùng những sinh viên và giáo sư xuất sắc, được học hỏi nền văn hóa đỉnh cao. Cố gắng lên nhé các em! Trường mình vẫn có cơ hội mà!”
Lư Mễ không có cơ hội ấy, nhưng các tòa nhà ở đây cũng không khác quá nhiều so với hồi đó. Đi sâu hơn, cô phát hiện ra nhà của ba mẹ Đồ Minh nằm ở khu đẹp nhất trong trường, gần khung cảnh “ánh trăng bên hồ sen”.
Lư Mễ đỗ xe xong, vừa bước xuống thì thấy ba mẹ Đồ Minh đã đứng đợi ở cửa. Hai người ăn mặc giản dị và gọn gàng, mái tóc của Dịch Vãn Thu được uốn nhẹ, nhìn rất chỉn chu.
Đồ Minh nắm tay cô, dẫn cô đến trước mặt Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương: “Ba, mẹ, đây là Lư Mễ, người mà ba mẹ đã muốn gặp từ lâu.”
“Bạn gái của con.”
Daisy nghe thấy thì hỏi: “Tôi cũng muốn đi. Ngày làm việc cuối cùng rồi, hay là mình thét to một tiếng để sếp mời cả phòng đi ăn một bữa đi?”
Lư Mễ không nói gì.
Nhóm chat rôm rả bàn luận, đại ý là Tết đến ăn nhiều sơn hào hải vị nên ngấy rồi, mọi người muốn đi ăn lẩu.
[Vậy trưa nay đi ăn lẩu đi, ăn xong rồi hôm nay tan làm sớm nghỉ Tết luôn.] Đồ Minh đề nghị.
Cả nhóm hân hoan hưởng ứng.
Cả nhóm nam nữ ở phòng tiếp thị của Lăng Mỹ ai nấy đều tinh tế, nổi bật. Vừa bước vào quán lẩu đã thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Lư Mễ mặc áo phao, trong túi áo mang theo con dế, tóc được vén sang một bên cổ, toát lên vẻ quyến rũ và lười biếng khó tả.
Lên tầng, đi vào phòng riêng, chuẩn bị nước chấm ngồi đợi món ăn, Daisy đột nhiên nói với Ô Mông: “Erin, lần này thăng chức thành công rồi, có phải nên mời sếp một ly không?”
Ô Mông vội nói: “Đúng vậy, cũng phải cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tôi. Vậy nên tôi đã đặt món tráng miệng rồi, lát nữa mời mọi người thưởng thức, còn có một món quà nhỏ nữa.” Ô Mông lấy những món quà được gói cẩn thận từ trong túi xách ra, tặng son cho nữ và khuy măng sét cho nam, rõ là rất có tâm.
Lư Mễ nhìn Ô Mông cung kính tặng quà mà bất giác nhớ đến Thượng Chi Đào, lòng cô lại cảm thấy khó chịu.
Ô Mông đặt quà vào tay Lư Mễ và nói thêm: “Cảm ơn cô giáo hướng dẫn Lumi luôn chỉ bảo và giúp đỡ em, còn giúp em chỉnh sửa PPT thăng chức nữa. Những điểm cần sửa mà chị nêu ra đúng là điều mà ban giám khảo rất quan tâm. Em thật lòng cảm ơn chị.”
“Khách sáo gì chứ?” Lư Mễ cất quà, ngẩng lên thấy Đồ Minh đang nhìn cô với ánh mắt tán thưởng.
Lư Mễ rất mong Ô Mông thăng chức thành công. Bản thân cô cà lơ phất lơ, không đủ nỗ lực, nhưng cô luôn tôn trọng những người nỗ lực, Ô Mông rất xứng đáng. Trong lòng cô luôn có cán cân công bằng mà! Cô chưa bao giờ vì tình cảm đặc biệt của Ô Mông với Đồ Minh mà cản đường cô ấy. Làm thế là không đúng, là lương tâm bất chính, Lư Mễ rất coi thường những việc làm như vậy.
Mọi người yêu cầu uống chút rượu, một năm qua làm việc vất vả, nhân sự phòng tiếp thị ít khi tụ tập đủ mặt, hôm nay là ngày cuối cùng nên tất nhiên phải náo nhiệt. Nhưng Đồ Minh tự biết thân, khi nâng ly anh nói: “Ai cũng biết tôi tửu lượng rất kém, nên tôi sẽ uống có chừng mực, mọi người cứ thoải mái đi.”
“Không được! Sếp phải uống nhiều! Uống xong tôi đưa sếp về nhà!” Jacky cổ vũ: “Hôm nay chúng ta phải uống cho thật vui vẻ, phải nói ra hết những lời thật lòng thì một năm này mới được coi là trọn vẹn chứ.”
“Nói lời thật lòng? Nói thế nào đây?” Đường Ngũ Nghĩa hỏi anh ta.
“Tất nhiên là phải nói nghiêm túc rồi.”
“Thôi uống trước đi, sếp nâng ly nãy giờ rồi.” Serena nói với Jacky.
Mọi người rộn ràng cùng uống.
Khi đặt ly xuống, Đồ Minh bắt đầu nói những lời thật lòng: “Chắc mọi người sắp nhận được lương thưởng Tết rồi, tôi cũng đã nói chuyện riêng với từng người. Năm nay quỹ tiền thưởng của phòng tiếp thị lớn hơn mọi năm, nên tiền thưởng của mọi người cũng nhiều hơn. Là người mà mọi người gọi là sếp, tôi rất vui, ít nhất cũng có thể đáp lại phần nào công sức của mọi người. Vậy nên lần thứ hai này, chúng ta hãy nâng ly cho những đóng góp của mọi người trong suốt một năm qua nhé?”
“Cạn ly! Vui vẻ lên nào!”
“Vậy ly thứ ba là gì đây?” Daisy hỏi.
Đồ Minh nhìn Lư Mễ, rồi nghĩ ngợi: “Ly thứ ba này tôi mời tất cả mọi người, chúc cho năm mới ai cũng được hạnh phúc.”
“Chắc chắn rồi!”
Mọi người cùng uống rượu, Lư Mễ ngồi cạnh Đường Ngũ Nghĩa, cậu liên tục gắp thịt và cụng ly với cô, trông hai người rất thân thiết.
Jacky nói: “Tôi thật sự tò mò, hôm nay nhất định phải hỏi.” Anh ta chỉ vào Đường Ngũ Nghĩa và Lư Mễ: “Hai người đang yêu nhau đúng không? Hôm nay nhất định phải làm rõ.”
Nghe đến đây, Ô Mông nhìn Đồ Minh rồi nói với Jacky: “Sao anh lại quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác vậy?”
“Không sao mà!” Đường Ngũ Nghĩa khoác vai Lư Mễ: “Anh em tốt! Anh em thuần khiết đấy!”
Điều đó không ảnh hưởng gì tới chuyện ăn thịt của Lư Mễ, cô vẫn tiếp tục ăn mà chẳng dừng tay. Nhưng cũng tò mò về phản ứng của Đồ Minh. Anh ngồi đó uống nước, hơi cụp mắt, Lư Mễ nghĩ thầm: Cuối cùng cục vàng cũng ghen rồi!
Cô cố tình chọc anh: “Sau này thì không rõ, nhưng hôm nay vẫn là anh em nhé!” Nói rồi cô cười rạng rỡ, chọc mọi người cười ồ lên.
Đương nhiên Đồ Minh biết giữa Đường Ngũ Nghĩa và Lư Mễ không có gì, nhưng việc Lư Mễ cố tình chọc tức anh thì đúng là rất hư, đáng bị phạt.
Tiệc tàn, khi Đồ Minh về đến nhà thì đã thấy Lư Mễ về trước rồi, cô đang ép nước trái cây uống cho đỡ ngấy sau khi ăn lẩu. Cô cũng rót cho Đồ Minh một ly. Hai người cùng uống nước ép, Lư Mễ tiện tay mở thỏi son mà Ô Mông tặng, thoa lên môi rồi hỏi Đồ Minh: “Có đẹp không? Còn khuy măng sét của anh đâu, thử xem.”
Đồ Minh mở hộp quà ra, bên trong có một tờ giấy nhỏ được gấp lại rất ngay ngắn, trên đó viết: Cảm ơn sếp vì tất cả.
Lư Mễ liếc qua, thấy dòng chữ ấy thì bĩu môi, đứng dậy rót thêm nước ép cho mình. Không có gì để nói cả. Dẫu sao thì đời người cũng sẽ có vài người thầm thích mình, huống chi trong mắt người ngoài, Đồ Minh vẫn đang độc thân, chuyện đó chẳng có gì lạ.
Đồ Minh đi theo cô, chặn cô ở trong bếp: “Không hỏi à?”
“Ôi, chuyện này có gì mà hỏi chứ. Trên tờ giấy cũng chẳng viết gì ghê gớm mà…”
“Không được, em phải hỏi.”
“Chập mạch rồi hay gì!” Lư Mễ đẩy anh ra: “Có gì để hỏi đâu.” Thấy Đồ Minh vẫn cố chấp, cô nói: “Thôi được rồi, vậy anh giải thích xem ‘vì tất cả’ là như thế nào đi.”
“Hồi đó nhà cô ấy gặp sự cố, anh và Hình Vân giúp cô ấy cho mượn nhà gần đó để ở tạm.”
“Còn gì nữa?”
“Cô ấy nghĩ anh đã giúp cô ấy đi đường tắt để vào Lăng Mỹ.”
“Còn gì khác không?”
“Không biết.”
Lư Mễ cảm thấy Đồ Minh đúng là khờ. Khi một người phụ nữ âm thầm thích một người đàn ông, cô ấy sẽ không mấy lý trí. Những sự quan tâm nhỏ nhặt của người đàn ông đó ở trong lòng cô ấy sẽ bị phóng đại vô hạn, khiến cô ấy cảm thấy mình đặc biệt đối với anh ta. Nếu đổi giới tính lại thì cũng thế thôi.
Cảm xúc con người quả thực kỳ lạ như vậy.
“Được rồi, mong là Ô Mông sớm thoát khỏi sự ái mộ đối với anh và tìm được người phù hợp với cô ấy.” Lư Mễ định đi nhưng bị Đồ Minh tiếp tục chặn lại: “Đến lượt anh rồi.”
“Hả?”
“Em có tình cảm đặc biệt gì với Đường Ngũ Nghĩa không?” Đồ Minh xụ mặt, trông rất nghiêm túc.
“Anh có bị sao không đấy? Nếu em có tình cảm đặc biệt với cậu ta thì sao tối về còn ở chung với anh nữa? Vậy rốt cuộc trong chúng ta ai mới là kẻ bất thường hả?”
Đồ Minh cố nhịn cười: “Nhưng ai cũng hiểu lầm hai người.”
“Đó là do họ có tâm địa xấu xa thôi. Anh cũng xấu xa giống họ sao?” Cô giả vờ đá anh một cái rồi ra khỏi phòng bếp.
Đồ Minh nhận ra tâm trạng của Lư Mễ không tốt.
Tâm trạng của cô như thế đã mấy ngày rồi, kể từ khi Thượng Chi Đào rời đi.
Anh đi theo cô, hỏi: “Em có oán giận gì về chuyện Flora nghỉ việc không?”
“Oán nhiều lắm, thật đấy.” Lư Mễ ngồi xuống ghế sofa: “Em nghĩ Thượng Chi Đào bị hại, rõ ràng quá mà. Cô ấy có nỗi khổ không thể nói ra, đánh giá đều là nặc danh hết. Có hai tờ phiếu, một tờ đánh giá cô ấy thấp nhất về sáng tạo, tờ còn lại thì chấm thấp nhất về việc đóng góp cho tổ chức.”
“Thật khốn nạn! Ban đầu em nghĩ là tên Luke ngu ngốc kia, nhưng giờ nghĩ lại thì không phải thế! Thượng Chi Đào bị ai đó chơi xấu rồi! Người đó không phải là anh, cũng không phải là Luke! Vậy còn ai vào đây nữa?”
“Bây giờ em định làm gì?”
“Em thì làm được gì? Tới đâu hay tới đó thôi!” Lư Mễ vô cùng chán nản, dựa người trên ghế sofa: “Em thấy tức lắm, em mà không xả được cơn giận này là em không thể tập trung làm việc được!”
Đồ Minh nghe cô nói xong, suy nghĩ nghiêm túc một lúc: “Theo như những gì mà anh hiểu về Josh, cậu ta cũng sẽ không đưa ra đánh giá thiếu công bằng như vậy.”
“Tại sao? Liên quan đến lợi ích à?”
“Phần lớn là vậy.”
Lư Mễ hừ một tiếng: “Vì chút lợi ích nhỏ mà bán rẻ nhân cách, em rất coi thường loại người như vậy.”
“Chưa chắc chỉ là chút lợi ích nhỏ đâu.”
“Dù là bao nhiêu tiền thì cũng không được bán rẻ linh hồn.”
Về điểm này, Lư Mễ có đầy lý lẽ để nói. Đồ Minh ngồi bên cạnh lắng nghe cô thao thao bất tuyệt cả buổi. Lư Mễ nói cô sẽ đánh bại bọn họ, Đồ Minh đáp: “Được, chúc em thành công. Lúc cần thiết anh sẽ giúp em.”
Tết năm nay hai người phải xa nhau vài ngày. Gia đình của Lư Mễ sẽ đi Hải Nam sau ngày 30, còn Đồ Minh sẽ cùng gia đình đến ngoại ô Bắc Kinh, tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Đêm đó Lư Mễ không ngủ được. Cô thấy mình đã thay đổi, trước kia cô rất thích ở một mình. Nhưng bây giờ nghĩ đến việc phải xa Đồ Minh mấy ngày thôi mà đã khiến cô cảm thấy trống trải rồi.
Cả người cô quấn lấy anh, cắn vào vành tai anh, hơi nóng phả vào tai anh. Hơi thở gấp gáp mang theo chút nôn nóng: “Muốn ăn anh luôn cho rồi!”
Đồ Minh cũng không kìm chế nổi, trong lúc cô sắp phát điên, anh thì thầm hỏi cô: “Sang năm mình đón Tết cùng nhau nhé?”
Lư Mễ đang mê mẩn, nhưng vẫn trả lời anh: “Được.”
Sáng hôm sau khi ra khỏi nhà, Lư Mễ đưa ông Hai đi chợ sáng như thường lệ. Cô hỏi Đồ Minh: “Anh có đi không? Cần mua gì không?”
“Anh không đi được, anh phải giúp mẹ xem lại cái máy giặt mới lắp ở nhà. Nhưng bà ngoại anh muốn ăn xương cừu bọ cạp với xương bò, em mua giúp anh nhé? Xong việc anh sẽ đến lấy.”
“Thôi khỏi, em mua xong rồi mang qua cho.”
Đồ Minh mỉm cười. Anh cảm thấy mình giống như một con cáo già, từng bước từng bước dụ Lư Mễ đi vào trong hang của mình.
Vào chợ sáng vẫn phải xếp hàng. Ông Hai vừa đi vừa trò chuyện: “Mễ à, sau Tết là ba mươi tuổi rồi nhỉ? Cũng không còn nhỏ nữa, định thế nào đây?”
“Ông làm gián điệp cho ba cháu à? Ba cháu trả ông bao nhiêu?”
“Này, sao mày nói thế được! Ông mày có cần phải thế không? Ông mày chỉ thấy hai đứa ngày nào cũng dính lấy nhau hơn nửa năm rồi, thỉnh thoảng ông tự hỏi chắc cũng sắp rồi nhỉ? Ông để dành tiền mừng rồi đây.”
“Tiền mừng ông cứ giữ đi! Có ngày đó thì ông chỉ cần đến ăn một bữa là cháu vui lắm rồi.”
“Ha ha.”
Hai người vào chợ, Lư Mễ đi mua thịt trước, nếu đi muộn thì sẽ chẳng còn gì mà mua. Cô mua hẳn bốn khúc cừu bọ cạp, mỗi người một nửa, nghĩ rằng bà ngoại của Đồ Minh thích gặm xương, một khúc thì không đủ, mua thế này ăn hết một bữa thì ăn, không hết thì để ăn hai bữa. Cô còn mua hết số xương bò ở quầy thịt bò và thịt cừu. Ông Hai đứng bên cạnh nhìn: “Giỏi, chi tiền mạnh tay ghê!”
“Nhà đông người mà!”
Nhà của Lư Mễ thì không cần cô mua đồ Tết, Lư Quốc Khánh và Dương Liễu Phương thích tự đi chợ đẩy xe mua đồ. Ở nhà bà nội cũng có nhiều thứ. Nhưng Lư Mễ vẫn mua rất nhiều hải sản cho người lớn trong nhà. Đêm 30 Tết ăn xong bữa cơm giao thừa, ngủ một giấc rồi cả nhà sẽ lên đường đi Hải Nam.
Chợ sáng rất đông người, Lư Mễ lo ông Hai bị chen lấn nên đi phía ngoài để bảo vệ ông: “Đi cho đàng hoàng! Đừng xem điện thoại nữa!”
“Đồ của bà rơi rồi kìa!”
Hai người ra khỏi chợ trong tiếng ồn ào, Lư Mễ đưa ông Hai về nhà trước rồi lái xe đến nhà ba mẹ Đồ Minh để giao đồ.
Bên kia, Đồ Minh đang giúp Dịch Vãn Thu sửa máy móc, vừa vặn ốc vít vừa nói: “Lần trước mẹ có hỏi về bạn gái con, Lư Mễ ấy, mẹ nhớ không? Con chỉ nhắc sơ qua thôi. Hôm nay cô ấy đi chợ sáng, mua xương cừu bọ cạp và xương bò cho bà ngoại, lát nữa sẽ lái xe mang qua. Mẹ có muốn gặp cô ấy không?”
“Sớm muộn gì cũng phải gặp, cô ấy đến rồi thì mời vào nhà ngồi chơi một lát.”
“Vâng.”
Đồ Minh không muốn làm sự việc trở nên quá long trọng, vì như thế Lư Mễ sẽ ngại. Anh chỉ muốn để hai bên gặp mặt nhẹ nhàng, coi như là một buổi gặp gỡ làm quen thôi.
Lư Mễ đến cổng trường gọi điện cho anh: “Em không vào được.”
“Anh ra đón em.”
Đồ Minh lái xe ra cổng trường, giúp cô đăng ký xe. Lư Mễ thấy anh lái xe thì nói: “Để đồ lên xe anh là được rồi mà, sao phải đăng ký làm gì?”
“Vào nhà ngồi một lát nhỉ? Em đã đến đây rồi còn gì.”
Lư Mễ nhìn anh mấy lần, rồi cười hì hì: “Đồ cáo già! Hóa ra là anh đã tính toán trước cả rồi! Thôi được, vào nhà ngồi một lát, nhưng mà trông em bù xù quá.”
“Nói bậy, em lúc nào cũng đẹp.”
“Vậy anh hôn em một cái đi.”
Đồ Minh hôn lên má cô, bảo vệ trường đứng gần đó bật cười: “Thầy Đồ sắp có chuyện vui rồi phải không?”
“Còn lâu lắm ạ!” Đồ Minh trả lời thay Lư Mễ.
Chiếc xe của Lư Mễ khá nổi bật, không hợp với nét cổ kính của ngôi trường trăm năm này. Có vài thầy cô và sinh viên đạp xe ngang qua càng làm sự xuất hiện của cô thêm phần long trọng. Lư Mễ cười, lái xe chậm lại để nhìn ngắm kiến trúc của trường.
Hồi cô còn học Trung học, giáo viên từng tổ chức cho học sinh đến đây tham quan. Đến giờ cô vẫn còn nhớ lời thuyết minh đó: “Đây là trường Đại học hàng đầu trong nước. Dù là trường này hay trường bên cạnh, chỉ cần các em thi đỗ vào một trong hai, các em sẽ được học cùng những sinh viên và giáo sư xuất sắc, được học hỏi nền văn hóa đỉnh cao. Cố gắng lên nhé các em! Trường mình vẫn có cơ hội mà!”
Lư Mễ không có cơ hội ấy, nhưng các tòa nhà ở đây cũng không khác quá nhiều so với hồi đó. Đi sâu hơn, cô phát hiện ra nhà của ba mẹ Đồ Minh nằm ở khu đẹp nhất trong trường, gần khung cảnh “ánh trăng bên hồ sen”.
Lư Mễ đỗ xe xong, vừa bước xuống thì thấy ba mẹ Đồ Minh đã đứng đợi ở cửa. Hai người ăn mặc giản dị và gọn gàng, mái tóc của Dịch Vãn Thu được uốn nhẹ, nhìn rất chỉn chu.
Đồ Minh nắm tay cô, dẫn cô đến trước mặt Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương: “Ba, mẹ, đây là Lư Mễ, người mà ba mẹ đã muốn gặp từ lâu.”
“Bạn gái của con.”