Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc
Chương 33: Thứ cưng cứng này là gì?
Lư Mễ phớt lờ Đồ Minh cho đến khi đi Hokkaido.
Sắp Tết rồi, công việc của mọi người cũng đã hoàn thành, đây là thời điểm lý tưởng để đi Hokkaido. Khi tập trung tại sân bay, mọi người đều cười nói vui vẻ, để đảm bảo an toàn cho mọi người, Đồ Minh đã giao phó chuyến đi cho một công ty và tổ chức một tour du lịch cao cấp riêng tư.
Lúc này, hướng dẫn viên du lịch nước ngoài cầm cờ nhỏ giúp mọi người kiểm tra giấy tờ qua cửa, đồng thời nói với mọi người một số điều cần lưu ý. Đặc biệt là về việc tắm khỏa thân: “Nếu mọi người cảm thấy không thoải mái, tôi có thể thương lượng với khách sạn trả thêm một số phí dịch vụ, nhưng nếu có du khách khác thì không chắc khách sạn sẽ đồng ý, vì đây là phong tục địa phương.”
Lư Mễ và Đường Ngũ Nghĩa đứng sang một bên, Đường Ngũ Nghĩa lấy một đôi dép lê từ trong balo ra đưa cho Lư Mễ: “Đôi này được không?” Đôi dép nhỏ xinh dành cho nữ, rất đẹp. Lư Mễ ra ngoài quên mang theo nên nhờ Đường Ngũ Nghĩa đi sau mua giúp một đôi.
Hành động này bị người khác nhìn thấy. Họ nhìn nhau, trong mắt họ, Lư Mễ và Đường Ngũ Nghĩa đã ở bên nhau rồi. Nếu không thì cũng chẳng biết nên giải thích thế nào về đôi dép này.
Đồ Minh cũng thấy. Anh nhìn Lư Mễ, ánh mắt rất lạnh nhạt, trùng hợp bị Đường Ngũ Nghĩa bắt gặp. Cậu huých khuỷu tay vào Lư Mễ: “Will lườm chị kìa.” Đường Ngũ Nghĩa phóng đại cái nhìn của Đồ Minh, cậu cảm thấy giữa Đồ Minh và Lư Mễ chắc chắn có gì đó, cả hai người đều không bình thường.
“Lườm thì lườm, chị có mất miếng thịt nào đâu.” Lư Mễ quay đầu đi, hơi hếch cằm, khẽ hừ một tiếng.
“Hai người không bình thường.” Đường Ngũ Nghĩ nói chắc nịch.
“Người khác cũng nghĩ chúng ta không bình thường đấy, thế chúng ta có gì không bình thường à?” Lư Mễ hỏi lại.
“Không bình thường thật thì cũng được, em có thể thử tình chị em.” Đường Ngũ Nghĩa đưa cho Lư Mễ một cây kẹo mút, mỗi người ngậm một cây, đi bên cạnh nhau tạo cho người ta cảm giác hai người họ rất ‘đểu’.
Daisy lén hỏi Ô Mông: “Người hướng dẫn của cô đang hẹn hò với Jack à? Công ty không cho phép nhân viên nội bộ yêu nhau, cô biết chứ? Nếu muốn yêu nhau thì phải có một người ra đi.”
“Sao công ty biết được?”
“Có thể báo cáo nặc danh mà.”
Hai người nhìn nhau, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay New Chitose vừa đúng buổi trưa, Lư Mễ ngủ một giấc, mở mắt ra thì đã đến thế giới băng tuyết. Bắc Kinh trong thời thơ ấu của Lư Mễ cũng là một thành phố có tuyết, khi đó vào mùa đông cũng có vài trận tuyết lớn, tường đỏ ngói xám và tuyết trắng phủ đầy nóc, hẻm nhỏ bốc khói trắng. Nếu như tuyết ít thì mùa đông cô lại muốn đến một thành phố tuyết khác. Những chuyến du lịch của Lư Mễ lúc nào cũng thú vị, Arxan, Cáp Nhĩ Tân, Làng Tuyết Hương, Làng Hòa Mộc, chỉ cần là nơi có tuyết thì cô đều thích đi. Hai năm đi du lịch điên cuồng nhất đó là khi cô bay đi vào tối thứ Sáu rồi bay về vào tối Chủ nhật, lặng yên không một tiếng động mà tận hưởng ngày Chủ nhật, rất vui vẻ.
Sapporo khắp nơi đều là tuyết.
Mọi người ngồi trên xe ngắm bao nhiêu cũng không thấy đủ, Đường Ngũ Nghĩa nói với Lư Mễ: “Em có bạn học ở Sapporo, tối nay đi uống một ly không?”
“Nam hay nữ?”
“Nữ.”
“Thế thôi chị không đi.” Lư Mễ dứt khoát từ chối Đường Ngũ Nghĩa: “Chúc cậu hẹn hò vui vẻ.”
Khi cất hành lý đi ăn mì, Lư Mễ vừa ăn vừa hỏi thư ký: “Có sắp xếp đi núi Tengu không? Có ngồi tàu ngắm vương quốc tuyết không? Có đi thưởng thức tiệc cua không?” Cô hỏi rất nhiều, thư ký chăm chú nghe rồi chỉ vào Will: “Sếp đã sắp xếp hết rồi, nói là một khi đã đến thì phải chơi cho đã.”
“Thế thì tốt quá, Will rộng rãi ghê.” Lư Mễ vừa nói vừa đút mì vào miệng, nhìn chằm chằm vào Đồ Minh một lúc. Đồ Minh không đáp lại mà chỉ nói chuyện với Ô Mông và Serena.
Lư Mễ nghe lỏm được chút ít, là Ô Mông hỏi Đồ Minh đã từng đến Hokkaido chưa? Đồ Minh nói anh đã từng đến tham dự hội thảo học thuật, nhân tiện chơi vài ngày. Mắt Ô Mông sáng lấp lánh như những vì sao nhỏ: “Muốn xem bản đồ du lịch của sếp quá ạ, em cứ cảm thấy chắc chắn là nó rất đỉnh.”
Serena gật đầu: “Đúng vậy, sếp giấu nghề.”
Lư Mễ mở điện thoại ghi âm, ghi lại một đoạn rồi gửi cho Thượng Chi Đào: [Nào, chúng ta phải học hỏi thôi, giáo trình nói chuyện chốn công sở đấy.]
Thượng Chi Đào trả lời cô: [Bớt giận bớt giận, chúc chị trong chuyến đi Hokkaido này sẽ ngủ được với Will.] Cô ấy biết Lư Mễ rất ghét kiểu nói chuyện như thế này. Cô là ai chứ? Là người mà khi giận lên là có thể quyết chiến với Luke.
[Chị không ngủ với anh ta nữa, chị mặc kệ anh ta rồi.]
[Nhưng chị không ngủ với anh ấy thì sẽ không có tâm trạng ngủ với người khác, em hiểu chị lắm. Thế này đi, uống vài ly rượu Sake rồi thử lại một lần nữa.]
[Chị mày cần thể diện.]
Lư Mễ cất điện thoại, nhớ lại đêm hôm đó hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, thế mà Đồ đại ca vẫn bỏ đi. Lư Mễ thấy mình thất bại vô cùng.
Đường Ngũ Nghĩa vừa ăn vừa nhìn Đồ Minh, rồi lại nhìn Lư Mễ, cậu em thấu hiểu phong tình mới chợt hiểu, thì ra là vậy à? Sau khi ăn xong, mọi người đang uống trà, cậu kéo Lư Mễ ra ngoài ngắm tuyết, đứng trước cửa sổ để mọi người bên trong đều có thể nhìn thấy.
Đường Ngũ Nghĩa khoác vai Lư Mễ, cợt nhả hỏi cô: “Em hỏi chị, bị Will cho ăn hành rồi phải không?”
“Ăn hành gì?”
Đường Ngũ Nghĩa nhướng mày: “Thằng em này cũng đã từng lăn lộn trong khóm hoa rồi, chị nói đi, chị không quyến rũ được anh ta phải không?”
“Đệt! Sao cậu biết?”
Đường Ngũ Nghĩa bĩu môi: “Em không phải là mấy kẻ ngốc ngồi trong phòng đó đâu. Để em giúp chị.”
“Cần cậu giúp à?” Lư Mễ muốn đẩy cậu ra, nhưng bị cậu giữ chặt: “Chị nghĩ kỹ đi, không phải ai em cũng giúp đâu, nhưng nếu em ra tay rồi thì đảm bảo chị sẽ thành công. Em nhìn đàn ông rất chuẩn.”
Lư Mễ quay đầu nhìn vào bên trong, thấy mọi người đang cười nói vui vẻ, cũng có người vẫn đang nhìn họ.
“Cậu thấy gì ở Will?”
“Will đối xử với chị không giống người khác.”
“Vớ vẩn! Anh ta đã chạy trốn khỏi chị ba lần rồi, hẳn là không giống nhau, anh ta né chị mày như rắn rết ấy.”
“Làm màu đấy!”
Đường Ngũ Nghĩa thì thầm bên tai Lư Mễ đủ thứ, Lư Mễ lắc đầu liên tục: “Cái ý tưởng xàm xí gì thế này, nghe thôi đã thấy nó tào lao rồi, đừng nói là mày đang lấy chị ra làm thí nghiệm đấy nhá?”
“Dù sao thì anh ta cũng không quan tâm đến chị nữa mà, thử xem sao!”
“Thử thì thử!”
Hai người ở ngoài thì thầm nói chuyện một lúc, nhìn sơ qua cũng biết là không phải chuyện gì đứng đắn. Daisy ngồi ở trong đùa: “Biết vậy đã đặt cho Lumi và Jack một phòng chung rồi, đỡ để cho Jack và Jacky chướng mắt nhau.”
Đồ Minh nghe thấy thì nghiêm túc nói: “Trước khi chưa có bằng chứng cụ thể, tốt nhất không nên suy đoán và lan truyền tin đồn như thế.”
Đồ Minh nghĩ môi trường làm việc thế này không được lành mạnh, mọi người quan tâm quá nhiều đến đời tư của người khác, như thể đời tư là vũ khí quan trọng để hạ bệ người khác vậy. Rất nhàm chán, rất tầm thường.
Cà ri ăn khá ngon, mọi người ăn xong rồi đi bộ về khách sạn. Hôm nay không có kế hoạch gì, sau khi nghỉ ngơi ở khách sạn, mọi người có thể tự do đi thăm Đại học Hokkaido.
Đường Ngũ Nghĩa đi gặp bạn trước, các đồng nghiệp khác nói trong nhóm sẽ ngủ một lát. Buổi sáng Lư Mễ đã ngủ trên máy bay đủ rồi, bây giờ không ngủ nữa mà thu xếp đi một mình đến Đại học Hokkaido.
Lư Mễ từng đến đây rồi, rừng cây, dòng suối nhỏ và tòa nhà giảng dạy trong khuôn viên không khác nhiều so với năm đó. Có một con đường chính dẫn đến phía trước, xe đạp bị chôn vùi một nửa trong tuyết, chơi rất vui.
Cô tự chơi một mình, lấy điện thoại chụp ảnh, ngồi xuống đứng lên quên trời quên đất, muốn chụp mình với phong cảnh nhưng nhớ ra là không mang theo gậy tự sướng, đặt điện thoại ở đâu cũng không chụp được.
“Để tôi giúp cô.”
Lư Mễ quay đầu lại thấy Đồ Minh, cô xị mặt: “Không cần.”
Đồ Minh không quan tâm đến câu “không cần” đó, bước tới trước mặt cô: “Là cô táy máy tay chân với tôi chứ không phải tôi táy máy tay chân với cô, sao cô lại làm mặt lạnh với tôi nhỉ?” Đột nhiên Đồ Minh nhắc đến chuyện này làm Lư Mễ không thể ngờ tới. Cô cãi lại: “Tôi say nên không biết gì cả!”
“Say mà vẫn biết Đường Ngũ Nghĩa tên Jack cơ đấy.”
“……”
“Say rồi mà động tác giở trò lưu manh với người ta cũng mạnh tay lắm.”
“Nếu say mà mất kiểm soát như thế thì sau này đừng uống nữa.”
“Tôi sợ cô cứ say một lần là sẽ mất đi một người bạn.”
Đồ Minh nói hết câu này đến câu khác, mặt rất nghiêm túc, Lư Mễ không thể đoán được anh nói thật hay đùa nên không thể xen lời vào.
Sau cùng cô bật ra một câu: “Liên quan gì đến anh!”
Đồ Minh cũng không đáp lại câu “liên quan gì đến anh” của cô, chỉ hỏi: “Phong cảnh đẹp thế này, có muốn chụp ảnh lưu niệm không?”
“Không cần anh quan tâm.”
“Tùy cô.”
Đồ Minh bỏ đi, như là rất tức giận. Lư Mễ bốc một nắm tuyết đuổi theo, nhảy lên nhét vào cổ anh, thấy Đồ Minh lạnh đến giật mình thì cô mới hả giận chạy đi.
Gần tối cô đến quán rượu, không thể thiếu bò Wagyu và cua Hoàng đế được, gọi thêm một chai rượu Sake Honjozo tự rót uống. Một ly rượu ấm mới uống một miếng mà đã bị ai đó giật đi, cô quay đầu lại thì nhìn thấy Đồ Minh.
Vẻ mặt anh rất tệ, nói bằng giọng máy móc: “Uống rượu một mình ở nơi đất khách quê người, định để người ta hốt xác mình à?”
“Anh bệnh hả? Anh quản gì mà nhiều thế?” Lư Mễ đưa tay giành lại ly rượu của mình, nhưng Đồ Minh đã ngửa đầu uống cạn. Cô ngẩn người, với tửu lượng như thế kia mà vị đại ca này còn dám cướp rượu của cô uống sao?
“Uống ít thôi, tốt cho cô.” Đồ Minh lại rót cho mình một ly.
“Chỉ có một chai Honjozo thì có gì được? Sapporo cũng không nhỏ, sao anh lại cứ khăng khăng tới đây, anh theo dõi tôi phải không?”
Đồ Minh không nói gì, ngồi xuống bên cạnh cô, rất nghiêm túc nhìn cô: “Chẳng lẽ không lên giường thì không thể làm bạn sao?”
“… Tôi thèm làm bạn với anh lắm hả?” Lư Mễ quay đầu đi.
“Thế phải làm sao đây?” Đồ Minh nhẹ giọng hỏi cô: “Tôi không muốn làm gì với cô, nhưng không làm bạn với cô thì tôi thấy rất khó chịu.”
Lư Mễ không nói gì, cô cố gắng nghĩ đến những gì Đường Ngũ Nghĩa dạy cô lúc trưa, nhưng trình độ dạy học của Đường Ngũ Nghĩa gà quá, chỉ bày cách chứ không nói dùng trong trường hợp nào.
Cô cúi đầu chỉ lo ăn chân cua, vừa ăn vừa nghĩ về câu nói gây ức chế của Đồ Minh, anh đúng là buồn cười, không cho ngủ là anh, không cho ngủ mà còn bắt làm bạn cũng là anh, anh tưởng anh là ông trời chắc!
Cô ôm một bụng tức, uống thêm vài ly rượu nữa rồi đặt ly xuống, ngón tay gõ lên sàn gỗ: “Anh theo tôi ra đây.”
Bên cạnh quán rượu là một con hẻm nhỏ hẹp tối om không một bóng người, Lư Mễ đi vào trong, thấy Đồ Minh đứng yên đó không động đậy, cô nói với anh: “Anh qua đây, hôm nay chúng ta nói chuyện cho rõ ràng.”
Đồ Minh nhìn thấy sự giận dữ trên mặt Lư Mễ, còn tệ hơn cả những lần trước đây, anh đi theo cô vào, bước đến bên cạnh cô.
Lư Mễ đẩy anh vào tường, cả người ép sát vào anh, Đồ Minh định tránh khỏi cô nhưng lại bị cô dồn hết sức lực ấn trở lại: “Đừng có nhúc nhích!”
Mới vừa tốn sức nên vẫn còn đang mệt, nhịp thở không đều: “Tôi chỉ muốn xem thử chuyện gì sẽ xảy ra.” Răng cắn vào cổ anh, đầu lưỡi liếm qua mạch máu, hơi thở nóng rực của cô phả vào anh.
Đồ Minh hít sâu một hơi nhìn cô, không đẩy cô ra nữa, cũng không nói gì thêm.
“Nếu lần đầu tiên ở nhà tôi mà tôi không sờ thấy cái này, tôi sẽ không làm lại lần thứ hai.”
“Anh chắc chắn giữa tôi và anh chỉ là tôi tự mình đa tình sao! Thế thì đây là gì, anh nói cho tôi biết đi!”
Lực tay của Lư Mễ thả lỏng, đầu ngón tay lướt qua anh, cô thấy Đồ Minh nín thở.
“Thật ra rất đơn giản, anh thả nó ra, tôi sẽ đưa nó vào, anh không cần phải giả vờ làm thánh nhân, tôi cũng không cần phải lao tâm khổ tứ nữa. Có khó đến vậy không? Nam nữ trưởng thành không phải chỉ có mỗi chuyện này thôi sao?” Môi của Lư Mễ áp sát tai anh thì thầm: “Sao anh phiền phức thế, anh làm vậy thấy có gì vui không?”
“Cô biết sự khác biệt giữa con người và động vật là gì không?” Cuối cùng Đồ Minh cũng nói: “Động vật không biết kiềm chế dục vọng của mình, nhưng con người thì biết. Phản ứng này nếu ai khác làm vậy với tôi thì tôi cũng sẽ có.”
“Tôi có thể quan hệ với một người, nhưng chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi sẽ không lên giường với người mà tôi không yêu.”
Đồ Minh siết chặt cổ tay cô, Lư Mễ thấy rất khó chịu vì lời nói của anh, cô cố tình không buông tay, kiễng chân lên hôn anh. Đồ Minh nghiêng đầu tránh đi, nghe Lư Mễ nói vẻ tủi thân: “Hôm nay anh không cho tôi hôn thì sau này tôi sẽ không bao giờ hôn anh nữa!”
“Khi trở về tôi sẽ xin nghỉ việc! Tránh xa anh ra!”
Chưa bao giờ Lư Mễ phải chịu đựng nỗi uất ức như vậy, mọi đả kích trong đời cô đều từ Đồ Minh mà ra. Dù cô cố gắng thế nào thì anh cũng không đáp lại, khiến cho cô giống hệt như một kẻ ngốc! Thậm chí mắt Lư Mễ đã đỏ lên, khi đối diện với ánh mắt của Đồ Minh, anh vẫn đứng im không động đậy, cũng không còn đẩy cô ra nữa, cô áp môi mình lên khóe môi anh, chạm nhẹ một hồi.
Chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy.
Trái tim Đồ Minh nổ vang, như đoàn tàu sắp khởi hành.
Sắp Tết rồi, công việc của mọi người cũng đã hoàn thành, đây là thời điểm lý tưởng để đi Hokkaido. Khi tập trung tại sân bay, mọi người đều cười nói vui vẻ, để đảm bảo an toàn cho mọi người, Đồ Minh đã giao phó chuyến đi cho một công ty và tổ chức một tour du lịch cao cấp riêng tư.
Lúc này, hướng dẫn viên du lịch nước ngoài cầm cờ nhỏ giúp mọi người kiểm tra giấy tờ qua cửa, đồng thời nói với mọi người một số điều cần lưu ý. Đặc biệt là về việc tắm khỏa thân: “Nếu mọi người cảm thấy không thoải mái, tôi có thể thương lượng với khách sạn trả thêm một số phí dịch vụ, nhưng nếu có du khách khác thì không chắc khách sạn sẽ đồng ý, vì đây là phong tục địa phương.”
Lư Mễ và Đường Ngũ Nghĩa đứng sang một bên, Đường Ngũ Nghĩa lấy một đôi dép lê từ trong balo ra đưa cho Lư Mễ: “Đôi này được không?” Đôi dép nhỏ xinh dành cho nữ, rất đẹp. Lư Mễ ra ngoài quên mang theo nên nhờ Đường Ngũ Nghĩa đi sau mua giúp một đôi.
Hành động này bị người khác nhìn thấy. Họ nhìn nhau, trong mắt họ, Lư Mễ và Đường Ngũ Nghĩa đã ở bên nhau rồi. Nếu không thì cũng chẳng biết nên giải thích thế nào về đôi dép này.
Đồ Minh cũng thấy. Anh nhìn Lư Mễ, ánh mắt rất lạnh nhạt, trùng hợp bị Đường Ngũ Nghĩa bắt gặp. Cậu huých khuỷu tay vào Lư Mễ: “Will lườm chị kìa.” Đường Ngũ Nghĩa phóng đại cái nhìn của Đồ Minh, cậu cảm thấy giữa Đồ Minh và Lư Mễ chắc chắn có gì đó, cả hai người đều không bình thường.
“Lườm thì lườm, chị có mất miếng thịt nào đâu.” Lư Mễ quay đầu đi, hơi hếch cằm, khẽ hừ một tiếng.
“Hai người không bình thường.” Đường Ngũ Nghĩ nói chắc nịch.
“Người khác cũng nghĩ chúng ta không bình thường đấy, thế chúng ta có gì không bình thường à?” Lư Mễ hỏi lại.
“Không bình thường thật thì cũng được, em có thể thử tình chị em.” Đường Ngũ Nghĩa đưa cho Lư Mễ một cây kẹo mút, mỗi người ngậm một cây, đi bên cạnh nhau tạo cho người ta cảm giác hai người họ rất ‘đểu’.
Daisy lén hỏi Ô Mông: “Người hướng dẫn của cô đang hẹn hò với Jack à? Công ty không cho phép nhân viên nội bộ yêu nhau, cô biết chứ? Nếu muốn yêu nhau thì phải có một người ra đi.”
“Sao công ty biết được?”
“Có thể báo cáo nặc danh mà.”
Hai người nhìn nhau, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay New Chitose vừa đúng buổi trưa, Lư Mễ ngủ một giấc, mở mắt ra thì đã đến thế giới băng tuyết. Bắc Kinh trong thời thơ ấu của Lư Mễ cũng là một thành phố có tuyết, khi đó vào mùa đông cũng có vài trận tuyết lớn, tường đỏ ngói xám và tuyết trắng phủ đầy nóc, hẻm nhỏ bốc khói trắng. Nếu như tuyết ít thì mùa đông cô lại muốn đến một thành phố tuyết khác. Những chuyến du lịch của Lư Mễ lúc nào cũng thú vị, Arxan, Cáp Nhĩ Tân, Làng Tuyết Hương, Làng Hòa Mộc, chỉ cần là nơi có tuyết thì cô đều thích đi. Hai năm đi du lịch điên cuồng nhất đó là khi cô bay đi vào tối thứ Sáu rồi bay về vào tối Chủ nhật, lặng yên không một tiếng động mà tận hưởng ngày Chủ nhật, rất vui vẻ.
Sapporo khắp nơi đều là tuyết.
Mọi người ngồi trên xe ngắm bao nhiêu cũng không thấy đủ, Đường Ngũ Nghĩa nói với Lư Mễ: “Em có bạn học ở Sapporo, tối nay đi uống một ly không?”
“Nam hay nữ?”
“Nữ.”
“Thế thôi chị không đi.” Lư Mễ dứt khoát từ chối Đường Ngũ Nghĩa: “Chúc cậu hẹn hò vui vẻ.”
Khi cất hành lý đi ăn mì, Lư Mễ vừa ăn vừa hỏi thư ký: “Có sắp xếp đi núi Tengu không? Có ngồi tàu ngắm vương quốc tuyết không? Có đi thưởng thức tiệc cua không?” Cô hỏi rất nhiều, thư ký chăm chú nghe rồi chỉ vào Will: “Sếp đã sắp xếp hết rồi, nói là một khi đã đến thì phải chơi cho đã.”
“Thế thì tốt quá, Will rộng rãi ghê.” Lư Mễ vừa nói vừa đút mì vào miệng, nhìn chằm chằm vào Đồ Minh một lúc. Đồ Minh không đáp lại mà chỉ nói chuyện với Ô Mông và Serena.
Lư Mễ nghe lỏm được chút ít, là Ô Mông hỏi Đồ Minh đã từng đến Hokkaido chưa? Đồ Minh nói anh đã từng đến tham dự hội thảo học thuật, nhân tiện chơi vài ngày. Mắt Ô Mông sáng lấp lánh như những vì sao nhỏ: “Muốn xem bản đồ du lịch của sếp quá ạ, em cứ cảm thấy chắc chắn là nó rất đỉnh.”
Serena gật đầu: “Đúng vậy, sếp giấu nghề.”
Lư Mễ mở điện thoại ghi âm, ghi lại một đoạn rồi gửi cho Thượng Chi Đào: [Nào, chúng ta phải học hỏi thôi, giáo trình nói chuyện chốn công sở đấy.]
Thượng Chi Đào trả lời cô: [Bớt giận bớt giận, chúc chị trong chuyến đi Hokkaido này sẽ ngủ được với Will.] Cô ấy biết Lư Mễ rất ghét kiểu nói chuyện như thế này. Cô là ai chứ? Là người mà khi giận lên là có thể quyết chiến với Luke.
[Chị không ngủ với anh ta nữa, chị mặc kệ anh ta rồi.]
[Nhưng chị không ngủ với anh ấy thì sẽ không có tâm trạng ngủ với người khác, em hiểu chị lắm. Thế này đi, uống vài ly rượu Sake rồi thử lại một lần nữa.]
[Chị mày cần thể diện.]
Lư Mễ cất điện thoại, nhớ lại đêm hôm đó hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, thế mà Đồ đại ca vẫn bỏ đi. Lư Mễ thấy mình thất bại vô cùng.
Đường Ngũ Nghĩa vừa ăn vừa nhìn Đồ Minh, rồi lại nhìn Lư Mễ, cậu em thấu hiểu phong tình mới chợt hiểu, thì ra là vậy à? Sau khi ăn xong, mọi người đang uống trà, cậu kéo Lư Mễ ra ngoài ngắm tuyết, đứng trước cửa sổ để mọi người bên trong đều có thể nhìn thấy.
Đường Ngũ Nghĩa khoác vai Lư Mễ, cợt nhả hỏi cô: “Em hỏi chị, bị Will cho ăn hành rồi phải không?”
“Ăn hành gì?”
Đường Ngũ Nghĩa nhướng mày: “Thằng em này cũng đã từng lăn lộn trong khóm hoa rồi, chị nói đi, chị không quyến rũ được anh ta phải không?”
“Đệt! Sao cậu biết?”
Đường Ngũ Nghĩa bĩu môi: “Em không phải là mấy kẻ ngốc ngồi trong phòng đó đâu. Để em giúp chị.”
“Cần cậu giúp à?” Lư Mễ muốn đẩy cậu ra, nhưng bị cậu giữ chặt: “Chị nghĩ kỹ đi, không phải ai em cũng giúp đâu, nhưng nếu em ra tay rồi thì đảm bảo chị sẽ thành công. Em nhìn đàn ông rất chuẩn.”
Lư Mễ quay đầu nhìn vào bên trong, thấy mọi người đang cười nói vui vẻ, cũng có người vẫn đang nhìn họ.
“Cậu thấy gì ở Will?”
“Will đối xử với chị không giống người khác.”
“Vớ vẩn! Anh ta đã chạy trốn khỏi chị ba lần rồi, hẳn là không giống nhau, anh ta né chị mày như rắn rết ấy.”
“Làm màu đấy!”
Đường Ngũ Nghĩa thì thầm bên tai Lư Mễ đủ thứ, Lư Mễ lắc đầu liên tục: “Cái ý tưởng xàm xí gì thế này, nghe thôi đã thấy nó tào lao rồi, đừng nói là mày đang lấy chị ra làm thí nghiệm đấy nhá?”
“Dù sao thì anh ta cũng không quan tâm đến chị nữa mà, thử xem sao!”
“Thử thì thử!”
Hai người ở ngoài thì thầm nói chuyện một lúc, nhìn sơ qua cũng biết là không phải chuyện gì đứng đắn. Daisy ngồi ở trong đùa: “Biết vậy đã đặt cho Lumi và Jack một phòng chung rồi, đỡ để cho Jack và Jacky chướng mắt nhau.”
Đồ Minh nghe thấy thì nghiêm túc nói: “Trước khi chưa có bằng chứng cụ thể, tốt nhất không nên suy đoán và lan truyền tin đồn như thế.”
Đồ Minh nghĩ môi trường làm việc thế này không được lành mạnh, mọi người quan tâm quá nhiều đến đời tư của người khác, như thể đời tư là vũ khí quan trọng để hạ bệ người khác vậy. Rất nhàm chán, rất tầm thường.
Cà ri ăn khá ngon, mọi người ăn xong rồi đi bộ về khách sạn. Hôm nay không có kế hoạch gì, sau khi nghỉ ngơi ở khách sạn, mọi người có thể tự do đi thăm Đại học Hokkaido.
Đường Ngũ Nghĩa đi gặp bạn trước, các đồng nghiệp khác nói trong nhóm sẽ ngủ một lát. Buổi sáng Lư Mễ đã ngủ trên máy bay đủ rồi, bây giờ không ngủ nữa mà thu xếp đi một mình đến Đại học Hokkaido.
Lư Mễ từng đến đây rồi, rừng cây, dòng suối nhỏ và tòa nhà giảng dạy trong khuôn viên không khác nhiều so với năm đó. Có một con đường chính dẫn đến phía trước, xe đạp bị chôn vùi một nửa trong tuyết, chơi rất vui.
Cô tự chơi một mình, lấy điện thoại chụp ảnh, ngồi xuống đứng lên quên trời quên đất, muốn chụp mình với phong cảnh nhưng nhớ ra là không mang theo gậy tự sướng, đặt điện thoại ở đâu cũng không chụp được.
“Để tôi giúp cô.”
Lư Mễ quay đầu lại thấy Đồ Minh, cô xị mặt: “Không cần.”
Đồ Minh không quan tâm đến câu “không cần” đó, bước tới trước mặt cô: “Là cô táy máy tay chân với tôi chứ không phải tôi táy máy tay chân với cô, sao cô lại làm mặt lạnh với tôi nhỉ?” Đột nhiên Đồ Minh nhắc đến chuyện này làm Lư Mễ không thể ngờ tới. Cô cãi lại: “Tôi say nên không biết gì cả!”
“Say mà vẫn biết Đường Ngũ Nghĩa tên Jack cơ đấy.”
“……”
“Say rồi mà động tác giở trò lưu manh với người ta cũng mạnh tay lắm.”
“Nếu say mà mất kiểm soát như thế thì sau này đừng uống nữa.”
“Tôi sợ cô cứ say một lần là sẽ mất đi một người bạn.”
Đồ Minh nói hết câu này đến câu khác, mặt rất nghiêm túc, Lư Mễ không thể đoán được anh nói thật hay đùa nên không thể xen lời vào.
Sau cùng cô bật ra một câu: “Liên quan gì đến anh!”
Đồ Minh cũng không đáp lại câu “liên quan gì đến anh” của cô, chỉ hỏi: “Phong cảnh đẹp thế này, có muốn chụp ảnh lưu niệm không?”
“Không cần anh quan tâm.”
“Tùy cô.”
Đồ Minh bỏ đi, như là rất tức giận. Lư Mễ bốc một nắm tuyết đuổi theo, nhảy lên nhét vào cổ anh, thấy Đồ Minh lạnh đến giật mình thì cô mới hả giận chạy đi.
Gần tối cô đến quán rượu, không thể thiếu bò Wagyu và cua Hoàng đế được, gọi thêm một chai rượu Sake Honjozo tự rót uống. Một ly rượu ấm mới uống một miếng mà đã bị ai đó giật đi, cô quay đầu lại thì nhìn thấy Đồ Minh.
Vẻ mặt anh rất tệ, nói bằng giọng máy móc: “Uống rượu một mình ở nơi đất khách quê người, định để người ta hốt xác mình à?”
“Anh bệnh hả? Anh quản gì mà nhiều thế?” Lư Mễ đưa tay giành lại ly rượu của mình, nhưng Đồ Minh đã ngửa đầu uống cạn. Cô ngẩn người, với tửu lượng như thế kia mà vị đại ca này còn dám cướp rượu của cô uống sao?
“Uống ít thôi, tốt cho cô.” Đồ Minh lại rót cho mình một ly.
“Chỉ có một chai Honjozo thì có gì được? Sapporo cũng không nhỏ, sao anh lại cứ khăng khăng tới đây, anh theo dõi tôi phải không?”
Đồ Minh không nói gì, ngồi xuống bên cạnh cô, rất nghiêm túc nhìn cô: “Chẳng lẽ không lên giường thì không thể làm bạn sao?”
“… Tôi thèm làm bạn với anh lắm hả?” Lư Mễ quay đầu đi.
“Thế phải làm sao đây?” Đồ Minh nhẹ giọng hỏi cô: “Tôi không muốn làm gì với cô, nhưng không làm bạn với cô thì tôi thấy rất khó chịu.”
Lư Mễ không nói gì, cô cố gắng nghĩ đến những gì Đường Ngũ Nghĩa dạy cô lúc trưa, nhưng trình độ dạy học của Đường Ngũ Nghĩa gà quá, chỉ bày cách chứ không nói dùng trong trường hợp nào.
Cô cúi đầu chỉ lo ăn chân cua, vừa ăn vừa nghĩ về câu nói gây ức chế của Đồ Minh, anh đúng là buồn cười, không cho ngủ là anh, không cho ngủ mà còn bắt làm bạn cũng là anh, anh tưởng anh là ông trời chắc!
Cô ôm một bụng tức, uống thêm vài ly rượu nữa rồi đặt ly xuống, ngón tay gõ lên sàn gỗ: “Anh theo tôi ra đây.”
Bên cạnh quán rượu là một con hẻm nhỏ hẹp tối om không một bóng người, Lư Mễ đi vào trong, thấy Đồ Minh đứng yên đó không động đậy, cô nói với anh: “Anh qua đây, hôm nay chúng ta nói chuyện cho rõ ràng.”
Đồ Minh nhìn thấy sự giận dữ trên mặt Lư Mễ, còn tệ hơn cả những lần trước đây, anh đi theo cô vào, bước đến bên cạnh cô.
Lư Mễ đẩy anh vào tường, cả người ép sát vào anh, Đồ Minh định tránh khỏi cô nhưng lại bị cô dồn hết sức lực ấn trở lại: “Đừng có nhúc nhích!”
Mới vừa tốn sức nên vẫn còn đang mệt, nhịp thở không đều: “Tôi chỉ muốn xem thử chuyện gì sẽ xảy ra.” Răng cắn vào cổ anh, đầu lưỡi liếm qua mạch máu, hơi thở nóng rực của cô phả vào anh.
Đồ Minh hít sâu một hơi nhìn cô, không đẩy cô ra nữa, cũng không nói gì thêm.
“Nếu lần đầu tiên ở nhà tôi mà tôi không sờ thấy cái này, tôi sẽ không làm lại lần thứ hai.”
“Anh chắc chắn giữa tôi và anh chỉ là tôi tự mình đa tình sao! Thế thì đây là gì, anh nói cho tôi biết đi!”
Lực tay của Lư Mễ thả lỏng, đầu ngón tay lướt qua anh, cô thấy Đồ Minh nín thở.
“Thật ra rất đơn giản, anh thả nó ra, tôi sẽ đưa nó vào, anh không cần phải giả vờ làm thánh nhân, tôi cũng không cần phải lao tâm khổ tứ nữa. Có khó đến vậy không? Nam nữ trưởng thành không phải chỉ có mỗi chuyện này thôi sao?” Môi của Lư Mễ áp sát tai anh thì thầm: “Sao anh phiền phức thế, anh làm vậy thấy có gì vui không?”
“Cô biết sự khác biệt giữa con người và động vật là gì không?” Cuối cùng Đồ Minh cũng nói: “Động vật không biết kiềm chế dục vọng của mình, nhưng con người thì biết. Phản ứng này nếu ai khác làm vậy với tôi thì tôi cũng sẽ có.”
“Tôi có thể quan hệ với một người, nhưng chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi sẽ không lên giường với người mà tôi không yêu.”
Đồ Minh siết chặt cổ tay cô, Lư Mễ thấy rất khó chịu vì lời nói của anh, cô cố tình không buông tay, kiễng chân lên hôn anh. Đồ Minh nghiêng đầu tránh đi, nghe Lư Mễ nói vẻ tủi thân: “Hôm nay anh không cho tôi hôn thì sau này tôi sẽ không bao giờ hôn anh nữa!”
“Khi trở về tôi sẽ xin nghỉ việc! Tránh xa anh ra!”
Chưa bao giờ Lư Mễ phải chịu đựng nỗi uất ức như vậy, mọi đả kích trong đời cô đều từ Đồ Minh mà ra. Dù cô cố gắng thế nào thì anh cũng không đáp lại, khiến cho cô giống hệt như một kẻ ngốc! Thậm chí mắt Lư Mễ đã đỏ lên, khi đối diện với ánh mắt của Đồ Minh, anh vẫn đứng im không động đậy, cũng không còn đẩy cô ra nữa, cô áp môi mình lên khóe môi anh, chạm nhẹ một hồi.
Chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy.
Trái tim Đồ Minh nổ vang, như đoàn tàu sắp khởi hành.