Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc
Chương 19: Anh ấy thích người nghiêm túc, thế nên tôi phải nghiêm túc
Diêu Lộ An cười: “Đồ Minh cho cô uống thuốc lú rồi hả?”
“Làm gì có. Tôi mà chịu há mồm cho anh ta đổ thuốc lú vào sao? Tôi có bị ngu đâu.” Lư Mễ bước tới mô tô: “Đi, chạy lên đỉnh núi chơi.”
Lần này xuất phát Lư Tình yên tĩnh hơn lúc nãy, chỉ cần Diêu Lộ An không tăng tốc ở khúc ngoặt thì cô sẽ không thét nữa. Diêu Lộ An tưởng cô bị hù đơ người rồi nên nhìn cô qua gương chiếu hậu, đúng lúc thấy Lư Tình nghiêng đầu ngắm phong cảnh, mái tóc lộ ra ngoài mũ bảo hiểm bị gió làm rối tung. Thậm chí có cảm giác như tranh sơn dầu. Diêu Lộ An cảm thấy người chị này của Lư Mễ và Lư Mễ cứ như là hai người qua đường vậy, hai chị em, một người thì ồn ào thấy sợ, một người thì tĩnh lặng ngu ngơ.
Diêu Lộ An chợt muốn đùa dai, đột ngột tăng tốc, Lư Tình hét lên vội vàng ôm eo anh, mặt kề sát trên lưng anh. Tuy Diêu Lộ An trông thì gầy nhưng hoàn toàn có thể chắn gió cho Lư Tình. Bỗng dưng mắt Lư Tình hơi cay, cô cúi đầu, mũ bảo hiểm chống phía sau lưng Diêu Lộ An, khóc.
Lúc Lư Tình ly hôn, ba Lư Quốc Phú tức giận đổ bệnh một thời gian. Trước lúc kết hôn nhà họ Lư cũng không đồng ý lắm, nhưng Lư Tình khư khư cố chấp lấy tên kia. Kết hôn năm đầu tiên, cô theo cả nhà chồng chuyển đến nơi khác ăn tết, bởi vì nhớ nhà mà đêm 30 gọi điện thoại khóc với ba mẹ.
Cho dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng gì đi nữa, cuối cùng vẫn phải buông bỏ.
Có lúc Lư Tình ước ao mình được như Lư Mễ, cô chỉ tiếc mình không thể giống như Lư Mễ, đánh chửi Tiền Hiểu Bân một trận, đá anh ta văng vào cống để anh ta thối đến chết, nhưng cô không làm được. Cô chỉ biết cố nén nước mắt nói: Tôi muốn ly hôn.
Chuyện mà cô không làm được, người nhà họ Lư muốn làm thay cô, nhưng bị cô ngăn cản.
Cứ như vậy đi, chịu thiệt một chút để nhanh chóng kết thúc, rất tốt.
Bây giờ cô ngồi sau xe Diêu Lộ An, cô chợt nghĩ, trên núi gió mát thế này mà mình lại chưa từng đến đây tận hưởng.
Lư Mễ chạy phía sau thấy cảnh này, tấm tắc một tiếng. Tốt lắm bà chị của tôi ơi, quan tâm nhiều thế tục như thế làm gì, tận hưởng lạc thú trước mắt đi!
Khi đó Lư Mễ luôn khuyên Lư Tình: Đàn ông hả, ly hôn thì lập tức đi ngủ với một người đi, sau đó chị sẽ phát hiện tên trước kia chẳng là cái đinh gì!
Lư Tình không đồng ý, thảo luận với cô: “Nhưng mày chia tay rồi cũng có ngủ với ai đâu…”
Tôi đang cố gắng đây! Chờ tôi ngủ được rồi tôi sẽ nói cho bà biết!
Nhóm người chạy lên núi, có mô tô, có trai xinh gái đẹp, họ ở nơi đó xếp thành hàng ngang, các cô gái xinh đẹp tay ôm mũ bảo hiểm tựa vào xe mô tô của mình, hoàng hôn cũng đẹp, gió thổi nhẹ nhàng, lát nữa sẽ có sương mù lờ mờ bao phủ, cứ như thế này chụp một tấm ảnh chung sẽ vô cùng hút mắt.
Các đồng đội bắt đầu mời mọc Lư Mễ: “Sau này cùng đi nữa nhé, có cô chúng tôi chụp ảnh cũng phong phú hơn nhiều.”
“Được. Khi nào rảnh tôi sẽ đến.” Lư Mễ không ngại ngùng chút nào. Cô cũng thường chạy lên núi một mình, cùng đám Trương Kình lái mô tô đến Ô Lan Bố Thống, Tây An, Liễu Châu, cô lái mô tô không phải vì thời thượng, đơn giản là bởi vì cô thích.
Diêu Lộ An cảm thấy cô Lư Mễ khá tốt, nói thế nào đây, Lư Mễ giống như rượu trắng nồng độ cao, người không uống rượu khi nhìn thấy số độ ghi trên chai sẽ bị chùn bước. Nhưng nếu như không nhịn được mà uống một ngụm thì cả cuống họng và lồng ngực đều sẽ bị cay nóng lên. Loại cảm giác đó rất đặc biệt, đặc biệt đến mức làm người ta nghiện, cũng làm người ta thấy thích.
Anh có lòng mời Đồ Minh đang uống trà hớp một ít rượu mạnh, gửi ảnh chụp chung cho anh, nói thêm: [Lư Mễ lái xe thực sự không tồi, không phải làm trò, lại còn xinh đẹp cá tính nữa.]
[Lái mô tô rất nguy hiểm, mọi người nhớ chú ý an toàn.] Đồ Minh chỉ nói câu này, không còn gì nữa. Năm đó trong trường học có một giáo viên đi phượt vào kỳ nghỉ, ở trên đường cao tốc bị gió thổi mạnh không kìm xe được, cả người và xe đều bị ngã, chết rất thê thảm. Đồ Minh từng nói chuyện này với Diêu Lộ An, cố gắng khuyên anh ấy từ bỏ mô tô, Diêu Lộ An nói: Sống chết có số, phú quý do trời.
Tuy thái độ đối mặt với sống chết không giống nhau, nhưng cũng là bạn bè giàu sinh ra tử.
Đồ Minh nghĩ sở thích của người khác không liên quan gì tới anh, nhưng đến tối vẫn gửi tin tức ở trang web kia cho Lư Mễ: [Lái mô tô là chuyện rất nguy hiểm, một người bạn Đông Bắc của tôi từng nói: Nếu muốn chết nhanh thì cứ tăng tốc.]
[Lái xe ô tô cũng rất nguy hiểm. Đi bộ cũng nguy hiểm, đi máy bay hay tàu cao tốc cũng nguy hiểm mà.] Lư Mễ nhắn lại anh, chỉ đơn giản là muốn nghe Đồ Minh tụng kinh nhiều một chút, cô cảm thấy vui.
Đồ Minh rất nghiêm túc phổ cập cho cô: [Ô tô là sắt bọc thịt, mô tô là thịt bọc sắt, hệ số nguy hiểm không giống nhau.] Ngay sau đó gửi tới rất nhiều video tai nạn mô tô, có người nằm trên đất kêu rên, chân vắt lên lưới sắt ven đường, đầu bị nghiền nát, cái gì có máu chảy đầm đìa thì gửi tới cái đó, mong Lư Mễ có thể tiếp thu lời dạy dỗ này mà từ bỏ lái mô tô.
Lư Mễ tự do quen rồi, cũng ngang tàng quen rồi, bỗng nhiên bây giờ nhảy ra một người phổ cập kiến thức an toàn cho cô, lại còn tận tình khuyên bảo như vậy, cô không ghét, thậm chí còn thấy cảm động. Cô nhắn lại cho anh: [Tôi lái xe không mang theo tâm lý thi đua, không phô diễn, không uống rượu, tuân thủ luật giao thông nên nguy hiểm không cao. Nhưng cảm ơn sếp, tôi sẽ chú ý an toàn.]
Lư Mễ cố nén kích động muốn đùa giỡn với Đồ Minh, chỉ nói lời đứng đắn.
[Tai họa thường đến bất ngờ mà không hề báo trước.] Đồ Minh nói với cô: [Cô còn trẻ, có nhiều thứ để chơi, tại sao nhất định phải lái mô tô? Mục đích ban đầu của cô khi lái mô tô là gì thế?]
[Thì để ra ngoài dạo chơi thôi.]
[Ra ngoài chơi thì cô có thể đi máy bay, tàu cao tốc, xe khách, phương tiện giao thông không chỉ có mỗi loại này.]
[Tôi thích hóng gió trên đường cơ!]
[Vậy thì cô có thể đi bộ mà.] Đồ Minh chỉ cho Lư Mễ một con đường sáng: [Đi bộ hóng gió càng lâu thì cô có thể ngắm phong cảnh kỹ hơn.]
… Lư Mễ cầm điện thoại cười lớn, cô có thể tưởng tượng được giờ phút này nhất định là Đồ Minh đang nghiêm mặt, đánh chữ rồi lại xóa, đánh chữ rồi lại kiểm tra, bởi vì anh không cho phép mình mắc lỗi chính tả.
[Tôi cũng có thể học tennis đàng hoàng, nhưng sếp có chịu dạy tôi đâu.] Lư Mễ bắt lấy cơ hội được voi đòi tiên, con cáo nhỏ tâm tư sáng ngời, thoáng cái đã lộ ra.
[Tôi dạy cô chơi tennis thì cô không lái mô tô nữa à?] Đồ Minh hỏi cô.
[Đúng, ngày mai tôi sẽ bán Ducati, quyết tâm học tennis cho giỏi!]
[Vậy cô vẫn nên lái mô tô thì hơn.]
[Lo lắng tôi gặp chuyện không may đều là giả!] Lư Mễ gửi tới một meme khóc lớn cho anh: [Sếp chỉ tụng kinh cho có lệ thôi chứ không phải thật lòng quan tâm người khác.]
Đồ Minh không nhắn lại cô, chuyện nên làm anh đã làm rồi, anh sẽ không để mình bị ràng buộc về mặt đạo đức bởi lời nói hay ảnh hưởng của Lư Mễ nữa.
Lư Mễ nói với Diêu Lộ An: [Will khuyên tôi đừng lái mô tô nữa.]
[Cậu ta gửi video tai nạn xe cộ máu me đầm đìa cho cô phải không?] Diêu Lộ An hỏi cô.
[Gửi rồi, gửi nhiều lắm.]
[Đấy mới chính là Đồ Minh.] Diêu Lộ An tổng kết.
[Ừm! Đàn ông tốt! Tôi khốn nạn quá! Tôi không nên đòi ngủ với sếp!]
Sáng hôm sau, lần đầu tiên Lư Mễ đến công ty sớm, cô muốn làm một nhân viên tốt, đến chiều thì đi Quế Lâm công tác với Thượng Chi Đào. Có lẽ ở Lăng Mỹ cũng chỉ có Thượng Chi Đào mới có thể khiến cô dậy sớm thôi.
Lư Mễ đứng ở phòng trà rửa cốc mà cứ ngáp liên tục, bất cẩn xối nước lên ống tay áo, cô ‘ôi đệt’ một tiếng, luống cuống lau cánh tay. Nghe được tiếng có người mở tủ thì quay đầu lại, thấy Đồ Minh đang cầm túi trà. Cả người sạch sẽ nhẹ nhàng, vừa nhìn đã biết là kiểu người ăn uống lành mạnh, ngủ đúng giờ, chăm tập thể dục rèn luyện sức khỏe.
“Chào buổi sáng sếp, sếp cũng uống trà hả?”
Đồ Minh chuyên tâm pha trà, nghiêng đầu nhìn cô, thờ ơ nói một câu: “Bớt nói tục đi.”
“Tôi nói tục hồi nào?” Lư Mễ hỏi ngược lại anh: “Ôi đệt mà cũng tính là nói tục hả? Trợ từ ngữ khí thôi mà?”
Đồ Minh nghe cô nói thế thì muốn lên máu ngay, xoay người đi. Vừa đến văn phòng mới nhớ tới chuyện của Ô Mông, bèn quay lại nói với Lư Mễ: “Hôm nay Ô Mông đến nhậm chức, hai người quen nhau, vậy phiền cô làm người hướng dẫn cho cô ấy.”
“Không cần đâu nhỉ? Tự sếp làm người hướng dẫn cũng được mà. Tôi nói chuyện chẳng sâu chẳng nông, làm việc cũng không đáng tin, lỡ như lại đào tạo ra một người giống hệt tôi đi làm tan làm đúng giờ thì không tốt lắm đâu! Kẻo lại làm sếp tức chết nữa!”
“Tôi không xin ý kiến của cô, đây là cấp trên sắp xếp công việc cho cấp dưới.” Thái độ của Đồ Minh rất ôn hòa: “Flora là do cô đào tạo, cô ấy làm việc rất xuất sắc, cũng không giống cô đi làm tan làm đúng giờ, thế nên hành vi là nhờ vào sự rèn luyện của mình, nhưng cách thức làm việc thì cần phải được chỉ dẫn, tôi tin tưởng cô cũng có thể dẫn dắt được Ô Mông.”
Phong cách nói chuyện lúc cứng lúc mềm, thằng em của sếp chắc không cùng phong cách với sếp đâu nhỉ? Lư Mễ thầm mắng anh, quay đầu đi.
Cô ngồi ở chỗ làm việc sắp xếp công việc xong xuôi, gần mười giờ Ô Mông gửi tin nhắn cho cô: [Chị Lư Mễ, em làm xong thủ tục nhậm chức rồi.]
[Chờ tôi, tôi đón cô.]
Lư Mễ thấy Ô Mông đứng từ xa, hôm nay cô ấy không giống lúc ở buổi sự kiện vào hôm đó, lúc ở buổi sự kiện là kiểu thông minh lanh lợi, phong cách làm việc nhanh gọn. Hôm nay dịu dàng hơn chút. Nói sao đây, trong đầu Lư Mễ chợt nhớ đến ngày đó cô tình cờ gặp vợ cũ của Đồ Minh, thực ra hai người này trông khá giống nhau.
Ô Mông chào cô: “Lumi.”
“Khí chất được đấy!” Lư Mễ dựng ngón cái khen cô ấy: “Đi, đưa cô đi lên tầng gặp Will. Đúng rồi, đặt tên tiếng Anh chưa?”
“Đặt rồi, Erin.”
“Tên đẹp nhỉ, Erin.”
Lư Mễ gõ cửa phòng làm việc của Đồ Minh, nghe Đồ Minh nói mời vào. Anh đang nói chuyện điện thoại, dùng tay ra hiệu xin lỗi, chỉ vào hai ghế trước, ý bảo Lư Mễ và Ô Mông ngồi. Ô Mông cười với Đồ Minh, dáng vẻ giơ tay lên chào hỏi rất vui vẻ thân mật, không hề có ý che giấu mối quan hệ cấp trên và cấp dưới tốt đẹp giữa họ.
Lư Mễ đối với trạng thái của Ô Mông và Đồ Minh làm như không thấy, bảo Ô Mông ngồi xuống, rót một ly nước cho cô ấy rồi mới ngồi xuống. Đồ Minh tắt điện thoại nói: “Xin lỗi, bàn bạc một dự án với Luke. Thế nào Ô Mông, tên tiếng Anh đặt chưa?”
“Rồi ạ, Erin.”
“Ừm, Erin. Hoan nghênh cô đến Lăng Mỹ làm việc, tôi sắp xếp một người có kinh nghiệm dày dặn nhất trong bộ phận làm người hướng dẫn cho cô, cô và Lumi cũng đã biết nhau trước rồi, sẽ bớt được quá trình làm quen.” Đồ Minh nhìn Lư Mễ, thái độ của cô hơi khác thường, không nhiệt tình như trước.
“Cảm ơn Will, vất vả cho Lumi rồi.”
“Vất vả gì chứ, cô đã giỏi sẵn rồi thì có gì mà vất vả? Chỉ đơn giản là dẫn dắt cô theo đúng quy trình. Cô sẽ học hỏi và thích nghi với công việc mới nhanh thôi.” Lư Mễ nói xong rồi cười với Ô Mông: “Hay là tôi đi ra ngoài trước nhé, cho cô và Will ôn chuyện?”
“Không cần ôn chuyện, giao Erin cho cô.” Đồ Minh chỉ laptop: “Tôi còn một cuộc họp trực tuyến, chiều nay cô xuất phát đi Quế Lâm sao?”
“Đúng vậy.”
“Sáng mai tôi đến.”
“Hả? Chẳng phải nói chuyến công tác này sếp sẽ không đi sao?”
“Vốn là như vậy, nhưng vừa rồi Luke nói đối tác Vương Kết Tư sẽ tới, cũng mời chúng tôi tới thảo luận một số chuyện. Cho nên có lẽ cần phải làm phiền cô sau khi đến nơi rồi thì giúp tôi sắp xếp tiệc chiêu đãi.”
“Được, giao cho tôi thì sếp cứ yên tâm.” Lư Mễ đứng lên, nói với Ô Mông: “Đi, đưa cô đi làm quen đồng nghiệp nhé?”
“Được ạ.”
Lư Mễ dẫn Ô Mông đi gặp đồng nghiệp, hết sức tránh né việc cô ấy là cấp dưới cũ của Đồ Minh, tin này vô cùng nhạy cảm, Lư Mễ có chừng mực, nếu như người trong cuộc không tự nói thì cô cũng sẽ không nói, cô thấy không cần thiết. Ở chốn công sở này có rất nhiều người suy nghĩ phức tạp, mà cô không phải là người nằm trong số đó. Nhưng cũng có đồng nghiệp lén lút hỏi Lư Mễ: “Học trò của cô có bối cảnh dữ dội lắm phải không?” Lư Mễ nói đùa: “Bối cảnh gì? Con cái của cán bộ cao cấp? Cô chủ con nhà giàu? Sao mà thế được, có bối cảnh thì đã trực tiếp làm sếp của chúng ta rồi, đến phiên tôi làm người hướng dẫn sao?”
Cứ thế mà cười ha hả cho qua chuyện.
Đồ Minh ngồi trong phòng làm việc nhìn Lư Mễ dẫn Ô Mông đi làm quen với mọi người, mỗi lần đi đến trước bàn làm việc đều cười rất vui vẻ, nhìn có vẻ không đứng đắn, nhưng thật sự có thể dẫn dắt đồng nghiệp hòa hợp với nhau, so với nghiêm túc trịnh trọng giới thiệu thì càng có hiệu quả hơn.
Đến trưa, Lư Mễ và Thượng Chi Đào kéo vali đi, trên xe taxi gửi tin nhắn cho Đồ Minh: [Đưa Erin đi làm quen với đồng nghiệp; gửi tài liệu công việc để cô ấy tự học, có vấn đề gì cô ấy có thể tìm tôi bất cứ lúc nào; tôi cũng để cô ấy tham gia vào dự án truyền thông đó với Daisy rồi.]
[Tốt lắm, vất vả cho cô rồi.]
[Không vất vả, là việc tôi nên làm mà.]
Lư Mễ đưa điện thoại cho Thượng Chi Đào xem: “Thấy chị đạo đức giả chưa này, gì mà không vất vả, là việc tôi nên làm mà. Trong lòng còn đang mắng thầm sếp đấy! Nhìn cách sếp cho chị đi làm công việc vất vả không có kết quả tốt này đi, bồi dưỡng một học trò để sa thải cô giáo này sao?”
“Em nghĩ không có đâu. Sa thải ai đi nữa thì cũng sẽ không sa thải chị.”
“Những người trong bộ phận của chúng ta người sau tinh thông diễn xuất hơn người trước, lúc nào cũng thầm chửi bới công việc vất vả, nhưng ở trước mặt sếp thì lại gáy: Tôi làm được hết! Tôi giỏi lắm! Tôi không cần nghỉ ngơi! Vừa mới chữa bệnh xong nằm trong bệnh viện mà còn cố tạo nét như này: Mau đỡ tôi dậy! Tôi còn làm được mà! Lư Mễ nhái lại biểu hiện của đồng nghiệp ở phòng họp: “Trông có giống đồ đần không cơ chứ? Ngày nào cũng thế có thấy mệt không?”
Thượng Chi Đào bị cô trêu cười ha hả: “Vậy còn chị thì sao, người khác nói vậy còn chị thì nói gì nào?”
“Chị nói gì được? Đương nhiên là chị sẽ nói: OK bạn giỏi lắm bạn lên đi, bạn thích làm thì bạn làm, dù sao tôi cũng không làm được. Tôi tan làm rồi, tôi còn nhiều việc lắm! Có thời gian chị đến nhà ông hai tám chuyện tào lao không tốt sao? Hay là về nhà ba mẹ chị ăn bữa cơm vui biết bao! Đi thăm bà nội chị cũng là được mà? Ai mà thèm lãng phí thời gian với họ!”
“Chị nói xem Will có biết bọn họ đang diễn trò không?” Thượng Chi Đào nghĩ rồi hỏi Lư Mễ.
“Chắc không biết đâu nhỉ? Anh ta đui mà! Cũng có thể biết mà giả vờ ngơ ngáo đấy!”
“Nhưng lần trước anh ấy nói hy vọng có thể giúp mỗi một người sắp xếp lại quy trình làm việc, nâng cao hiệu suất, để mọi người có thời gian trở về nghỉ ngơi tận hưởng cuộc sống. Em cảm thấy anh ấy nghiêm túc đó.”
“Anh ta làm gì cũng nghiêm túc mà, lúc khuyên chị đừng lái mô tô nữa cũng nghiêm túc lắm! Chơi tennis cũng nghiêm túc, bắt chị chấm công cũng nghiêm túc.” Lư Mễ ngồi ở ghế sau, nói: “Diêu Lộ An nói với chị, từ nhỏ Will đã thích người nghiêm túc rồi.”
“Chị nghĩ Will phải nên thích em, em nghiêm túc nhất.”
“Mau nghỉ ngơi đi!” Thượng Chi Đào học giọng điệu của Lư Mễ: “Không phải gu của em.”
“Gu mày là ai? Lừa Ngang Ngược à?” Lư Mễ nghiêng đầu trêu cô ấy, không chờ cô ấy trả lời đã nói: “Lừa Ngang Ngược cũng được, cứ tận hưởng đi, không chịu thiệt đâu.”
Hai người cười nói vui vẻ, tài xế taxi nghe thấy các cô chém gió mà cũng cười theo: “Mấy cô nói chuyện vui quá!”
“Vậy chú cũng nói cùng tụi cháu đi! Xem chúng ta có thể tấu hài đến mức nào nữa!”
“Làm gì có. Tôi mà chịu há mồm cho anh ta đổ thuốc lú vào sao? Tôi có bị ngu đâu.” Lư Mễ bước tới mô tô: “Đi, chạy lên đỉnh núi chơi.”
Lần này xuất phát Lư Tình yên tĩnh hơn lúc nãy, chỉ cần Diêu Lộ An không tăng tốc ở khúc ngoặt thì cô sẽ không thét nữa. Diêu Lộ An tưởng cô bị hù đơ người rồi nên nhìn cô qua gương chiếu hậu, đúng lúc thấy Lư Tình nghiêng đầu ngắm phong cảnh, mái tóc lộ ra ngoài mũ bảo hiểm bị gió làm rối tung. Thậm chí có cảm giác như tranh sơn dầu. Diêu Lộ An cảm thấy người chị này của Lư Mễ và Lư Mễ cứ như là hai người qua đường vậy, hai chị em, một người thì ồn ào thấy sợ, một người thì tĩnh lặng ngu ngơ.
Diêu Lộ An chợt muốn đùa dai, đột ngột tăng tốc, Lư Tình hét lên vội vàng ôm eo anh, mặt kề sát trên lưng anh. Tuy Diêu Lộ An trông thì gầy nhưng hoàn toàn có thể chắn gió cho Lư Tình. Bỗng dưng mắt Lư Tình hơi cay, cô cúi đầu, mũ bảo hiểm chống phía sau lưng Diêu Lộ An, khóc.
Lúc Lư Tình ly hôn, ba Lư Quốc Phú tức giận đổ bệnh một thời gian. Trước lúc kết hôn nhà họ Lư cũng không đồng ý lắm, nhưng Lư Tình khư khư cố chấp lấy tên kia. Kết hôn năm đầu tiên, cô theo cả nhà chồng chuyển đến nơi khác ăn tết, bởi vì nhớ nhà mà đêm 30 gọi điện thoại khóc với ba mẹ.
Cho dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng gì đi nữa, cuối cùng vẫn phải buông bỏ.
Có lúc Lư Tình ước ao mình được như Lư Mễ, cô chỉ tiếc mình không thể giống như Lư Mễ, đánh chửi Tiền Hiểu Bân một trận, đá anh ta văng vào cống để anh ta thối đến chết, nhưng cô không làm được. Cô chỉ biết cố nén nước mắt nói: Tôi muốn ly hôn.
Chuyện mà cô không làm được, người nhà họ Lư muốn làm thay cô, nhưng bị cô ngăn cản.
Cứ như vậy đi, chịu thiệt một chút để nhanh chóng kết thúc, rất tốt.
Bây giờ cô ngồi sau xe Diêu Lộ An, cô chợt nghĩ, trên núi gió mát thế này mà mình lại chưa từng đến đây tận hưởng.
Lư Mễ chạy phía sau thấy cảnh này, tấm tắc một tiếng. Tốt lắm bà chị của tôi ơi, quan tâm nhiều thế tục như thế làm gì, tận hưởng lạc thú trước mắt đi!
Khi đó Lư Mễ luôn khuyên Lư Tình: Đàn ông hả, ly hôn thì lập tức đi ngủ với một người đi, sau đó chị sẽ phát hiện tên trước kia chẳng là cái đinh gì!
Lư Tình không đồng ý, thảo luận với cô: “Nhưng mày chia tay rồi cũng có ngủ với ai đâu…”
Tôi đang cố gắng đây! Chờ tôi ngủ được rồi tôi sẽ nói cho bà biết!
Nhóm người chạy lên núi, có mô tô, có trai xinh gái đẹp, họ ở nơi đó xếp thành hàng ngang, các cô gái xinh đẹp tay ôm mũ bảo hiểm tựa vào xe mô tô của mình, hoàng hôn cũng đẹp, gió thổi nhẹ nhàng, lát nữa sẽ có sương mù lờ mờ bao phủ, cứ như thế này chụp một tấm ảnh chung sẽ vô cùng hút mắt.
Các đồng đội bắt đầu mời mọc Lư Mễ: “Sau này cùng đi nữa nhé, có cô chúng tôi chụp ảnh cũng phong phú hơn nhiều.”
“Được. Khi nào rảnh tôi sẽ đến.” Lư Mễ không ngại ngùng chút nào. Cô cũng thường chạy lên núi một mình, cùng đám Trương Kình lái mô tô đến Ô Lan Bố Thống, Tây An, Liễu Châu, cô lái mô tô không phải vì thời thượng, đơn giản là bởi vì cô thích.
Diêu Lộ An cảm thấy cô Lư Mễ khá tốt, nói thế nào đây, Lư Mễ giống như rượu trắng nồng độ cao, người không uống rượu khi nhìn thấy số độ ghi trên chai sẽ bị chùn bước. Nhưng nếu như không nhịn được mà uống một ngụm thì cả cuống họng và lồng ngực đều sẽ bị cay nóng lên. Loại cảm giác đó rất đặc biệt, đặc biệt đến mức làm người ta nghiện, cũng làm người ta thấy thích.
Anh có lòng mời Đồ Minh đang uống trà hớp một ít rượu mạnh, gửi ảnh chụp chung cho anh, nói thêm: [Lư Mễ lái xe thực sự không tồi, không phải làm trò, lại còn xinh đẹp cá tính nữa.]
[Lái mô tô rất nguy hiểm, mọi người nhớ chú ý an toàn.] Đồ Minh chỉ nói câu này, không còn gì nữa. Năm đó trong trường học có một giáo viên đi phượt vào kỳ nghỉ, ở trên đường cao tốc bị gió thổi mạnh không kìm xe được, cả người và xe đều bị ngã, chết rất thê thảm. Đồ Minh từng nói chuyện này với Diêu Lộ An, cố gắng khuyên anh ấy từ bỏ mô tô, Diêu Lộ An nói: Sống chết có số, phú quý do trời.
Tuy thái độ đối mặt với sống chết không giống nhau, nhưng cũng là bạn bè giàu sinh ra tử.
Đồ Minh nghĩ sở thích của người khác không liên quan gì tới anh, nhưng đến tối vẫn gửi tin tức ở trang web kia cho Lư Mễ: [Lái mô tô là chuyện rất nguy hiểm, một người bạn Đông Bắc của tôi từng nói: Nếu muốn chết nhanh thì cứ tăng tốc.]
[Lái xe ô tô cũng rất nguy hiểm. Đi bộ cũng nguy hiểm, đi máy bay hay tàu cao tốc cũng nguy hiểm mà.] Lư Mễ nhắn lại anh, chỉ đơn giản là muốn nghe Đồ Minh tụng kinh nhiều một chút, cô cảm thấy vui.
Đồ Minh rất nghiêm túc phổ cập cho cô: [Ô tô là sắt bọc thịt, mô tô là thịt bọc sắt, hệ số nguy hiểm không giống nhau.] Ngay sau đó gửi tới rất nhiều video tai nạn mô tô, có người nằm trên đất kêu rên, chân vắt lên lưới sắt ven đường, đầu bị nghiền nát, cái gì có máu chảy đầm đìa thì gửi tới cái đó, mong Lư Mễ có thể tiếp thu lời dạy dỗ này mà từ bỏ lái mô tô.
Lư Mễ tự do quen rồi, cũng ngang tàng quen rồi, bỗng nhiên bây giờ nhảy ra một người phổ cập kiến thức an toàn cho cô, lại còn tận tình khuyên bảo như vậy, cô không ghét, thậm chí còn thấy cảm động. Cô nhắn lại cho anh: [Tôi lái xe không mang theo tâm lý thi đua, không phô diễn, không uống rượu, tuân thủ luật giao thông nên nguy hiểm không cao. Nhưng cảm ơn sếp, tôi sẽ chú ý an toàn.]
Lư Mễ cố nén kích động muốn đùa giỡn với Đồ Minh, chỉ nói lời đứng đắn.
[Tai họa thường đến bất ngờ mà không hề báo trước.] Đồ Minh nói với cô: [Cô còn trẻ, có nhiều thứ để chơi, tại sao nhất định phải lái mô tô? Mục đích ban đầu của cô khi lái mô tô là gì thế?]
[Thì để ra ngoài dạo chơi thôi.]
[Ra ngoài chơi thì cô có thể đi máy bay, tàu cao tốc, xe khách, phương tiện giao thông không chỉ có mỗi loại này.]
[Tôi thích hóng gió trên đường cơ!]
[Vậy thì cô có thể đi bộ mà.] Đồ Minh chỉ cho Lư Mễ một con đường sáng: [Đi bộ hóng gió càng lâu thì cô có thể ngắm phong cảnh kỹ hơn.]
… Lư Mễ cầm điện thoại cười lớn, cô có thể tưởng tượng được giờ phút này nhất định là Đồ Minh đang nghiêm mặt, đánh chữ rồi lại xóa, đánh chữ rồi lại kiểm tra, bởi vì anh không cho phép mình mắc lỗi chính tả.
[Tôi cũng có thể học tennis đàng hoàng, nhưng sếp có chịu dạy tôi đâu.] Lư Mễ bắt lấy cơ hội được voi đòi tiên, con cáo nhỏ tâm tư sáng ngời, thoáng cái đã lộ ra.
[Tôi dạy cô chơi tennis thì cô không lái mô tô nữa à?] Đồ Minh hỏi cô.
[Đúng, ngày mai tôi sẽ bán Ducati, quyết tâm học tennis cho giỏi!]
[Vậy cô vẫn nên lái mô tô thì hơn.]
[Lo lắng tôi gặp chuyện không may đều là giả!] Lư Mễ gửi tới một meme khóc lớn cho anh: [Sếp chỉ tụng kinh cho có lệ thôi chứ không phải thật lòng quan tâm người khác.]
Đồ Minh không nhắn lại cô, chuyện nên làm anh đã làm rồi, anh sẽ không để mình bị ràng buộc về mặt đạo đức bởi lời nói hay ảnh hưởng của Lư Mễ nữa.
Lư Mễ nói với Diêu Lộ An: [Will khuyên tôi đừng lái mô tô nữa.]
[Cậu ta gửi video tai nạn xe cộ máu me đầm đìa cho cô phải không?] Diêu Lộ An hỏi cô.
[Gửi rồi, gửi nhiều lắm.]
[Đấy mới chính là Đồ Minh.] Diêu Lộ An tổng kết.
[Ừm! Đàn ông tốt! Tôi khốn nạn quá! Tôi không nên đòi ngủ với sếp!]
Sáng hôm sau, lần đầu tiên Lư Mễ đến công ty sớm, cô muốn làm một nhân viên tốt, đến chiều thì đi Quế Lâm công tác với Thượng Chi Đào. Có lẽ ở Lăng Mỹ cũng chỉ có Thượng Chi Đào mới có thể khiến cô dậy sớm thôi.
Lư Mễ đứng ở phòng trà rửa cốc mà cứ ngáp liên tục, bất cẩn xối nước lên ống tay áo, cô ‘ôi đệt’ một tiếng, luống cuống lau cánh tay. Nghe được tiếng có người mở tủ thì quay đầu lại, thấy Đồ Minh đang cầm túi trà. Cả người sạch sẽ nhẹ nhàng, vừa nhìn đã biết là kiểu người ăn uống lành mạnh, ngủ đúng giờ, chăm tập thể dục rèn luyện sức khỏe.
“Chào buổi sáng sếp, sếp cũng uống trà hả?”
Đồ Minh chuyên tâm pha trà, nghiêng đầu nhìn cô, thờ ơ nói một câu: “Bớt nói tục đi.”
“Tôi nói tục hồi nào?” Lư Mễ hỏi ngược lại anh: “Ôi đệt mà cũng tính là nói tục hả? Trợ từ ngữ khí thôi mà?”
Đồ Minh nghe cô nói thế thì muốn lên máu ngay, xoay người đi. Vừa đến văn phòng mới nhớ tới chuyện của Ô Mông, bèn quay lại nói với Lư Mễ: “Hôm nay Ô Mông đến nhậm chức, hai người quen nhau, vậy phiền cô làm người hướng dẫn cho cô ấy.”
“Không cần đâu nhỉ? Tự sếp làm người hướng dẫn cũng được mà. Tôi nói chuyện chẳng sâu chẳng nông, làm việc cũng không đáng tin, lỡ như lại đào tạo ra một người giống hệt tôi đi làm tan làm đúng giờ thì không tốt lắm đâu! Kẻo lại làm sếp tức chết nữa!”
“Tôi không xin ý kiến của cô, đây là cấp trên sắp xếp công việc cho cấp dưới.” Thái độ của Đồ Minh rất ôn hòa: “Flora là do cô đào tạo, cô ấy làm việc rất xuất sắc, cũng không giống cô đi làm tan làm đúng giờ, thế nên hành vi là nhờ vào sự rèn luyện của mình, nhưng cách thức làm việc thì cần phải được chỉ dẫn, tôi tin tưởng cô cũng có thể dẫn dắt được Ô Mông.”
Phong cách nói chuyện lúc cứng lúc mềm, thằng em của sếp chắc không cùng phong cách với sếp đâu nhỉ? Lư Mễ thầm mắng anh, quay đầu đi.
Cô ngồi ở chỗ làm việc sắp xếp công việc xong xuôi, gần mười giờ Ô Mông gửi tin nhắn cho cô: [Chị Lư Mễ, em làm xong thủ tục nhậm chức rồi.]
[Chờ tôi, tôi đón cô.]
Lư Mễ thấy Ô Mông đứng từ xa, hôm nay cô ấy không giống lúc ở buổi sự kiện vào hôm đó, lúc ở buổi sự kiện là kiểu thông minh lanh lợi, phong cách làm việc nhanh gọn. Hôm nay dịu dàng hơn chút. Nói sao đây, trong đầu Lư Mễ chợt nhớ đến ngày đó cô tình cờ gặp vợ cũ của Đồ Minh, thực ra hai người này trông khá giống nhau.
Ô Mông chào cô: “Lumi.”
“Khí chất được đấy!” Lư Mễ dựng ngón cái khen cô ấy: “Đi, đưa cô đi lên tầng gặp Will. Đúng rồi, đặt tên tiếng Anh chưa?”
“Đặt rồi, Erin.”
“Tên đẹp nhỉ, Erin.”
Lư Mễ gõ cửa phòng làm việc của Đồ Minh, nghe Đồ Minh nói mời vào. Anh đang nói chuyện điện thoại, dùng tay ra hiệu xin lỗi, chỉ vào hai ghế trước, ý bảo Lư Mễ và Ô Mông ngồi. Ô Mông cười với Đồ Minh, dáng vẻ giơ tay lên chào hỏi rất vui vẻ thân mật, không hề có ý che giấu mối quan hệ cấp trên và cấp dưới tốt đẹp giữa họ.
Lư Mễ đối với trạng thái của Ô Mông và Đồ Minh làm như không thấy, bảo Ô Mông ngồi xuống, rót một ly nước cho cô ấy rồi mới ngồi xuống. Đồ Minh tắt điện thoại nói: “Xin lỗi, bàn bạc một dự án với Luke. Thế nào Ô Mông, tên tiếng Anh đặt chưa?”
“Rồi ạ, Erin.”
“Ừm, Erin. Hoan nghênh cô đến Lăng Mỹ làm việc, tôi sắp xếp một người có kinh nghiệm dày dặn nhất trong bộ phận làm người hướng dẫn cho cô, cô và Lumi cũng đã biết nhau trước rồi, sẽ bớt được quá trình làm quen.” Đồ Minh nhìn Lư Mễ, thái độ của cô hơi khác thường, không nhiệt tình như trước.
“Cảm ơn Will, vất vả cho Lumi rồi.”
“Vất vả gì chứ, cô đã giỏi sẵn rồi thì có gì mà vất vả? Chỉ đơn giản là dẫn dắt cô theo đúng quy trình. Cô sẽ học hỏi và thích nghi với công việc mới nhanh thôi.” Lư Mễ nói xong rồi cười với Ô Mông: “Hay là tôi đi ra ngoài trước nhé, cho cô và Will ôn chuyện?”
“Không cần ôn chuyện, giao Erin cho cô.” Đồ Minh chỉ laptop: “Tôi còn một cuộc họp trực tuyến, chiều nay cô xuất phát đi Quế Lâm sao?”
“Đúng vậy.”
“Sáng mai tôi đến.”
“Hả? Chẳng phải nói chuyến công tác này sếp sẽ không đi sao?”
“Vốn là như vậy, nhưng vừa rồi Luke nói đối tác Vương Kết Tư sẽ tới, cũng mời chúng tôi tới thảo luận một số chuyện. Cho nên có lẽ cần phải làm phiền cô sau khi đến nơi rồi thì giúp tôi sắp xếp tiệc chiêu đãi.”
“Được, giao cho tôi thì sếp cứ yên tâm.” Lư Mễ đứng lên, nói với Ô Mông: “Đi, đưa cô đi làm quen đồng nghiệp nhé?”
“Được ạ.”
Lư Mễ dẫn Ô Mông đi gặp đồng nghiệp, hết sức tránh né việc cô ấy là cấp dưới cũ của Đồ Minh, tin này vô cùng nhạy cảm, Lư Mễ có chừng mực, nếu như người trong cuộc không tự nói thì cô cũng sẽ không nói, cô thấy không cần thiết. Ở chốn công sở này có rất nhiều người suy nghĩ phức tạp, mà cô không phải là người nằm trong số đó. Nhưng cũng có đồng nghiệp lén lút hỏi Lư Mễ: “Học trò của cô có bối cảnh dữ dội lắm phải không?” Lư Mễ nói đùa: “Bối cảnh gì? Con cái của cán bộ cao cấp? Cô chủ con nhà giàu? Sao mà thế được, có bối cảnh thì đã trực tiếp làm sếp của chúng ta rồi, đến phiên tôi làm người hướng dẫn sao?”
Cứ thế mà cười ha hả cho qua chuyện.
Đồ Minh ngồi trong phòng làm việc nhìn Lư Mễ dẫn Ô Mông đi làm quen với mọi người, mỗi lần đi đến trước bàn làm việc đều cười rất vui vẻ, nhìn có vẻ không đứng đắn, nhưng thật sự có thể dẫn dắt đồng nghiệp hòa hợp với nhau, so với nghiêm túc trịnh trọng giới thiệu thì càng có hiệu quả hơn.
Đến trưa, Lư Mễ và Thượng Chi Đào kéo vali đi, trên xe taxi gửi tin nhắn cho Đồ Minh: [Đưa Erin đi làm quen với đồng nghiệp; gửi tài liệu công việc để cô ấy tự học, có vấn đề gì cô ấy có thể tìm tôi bất cứ lúc nào; tôi cũng để cô ấy tham gia vào dự án truyền thông đó với Daisy rồi.]
[Tốt lắm, vất vả cho cô rồi.]
[Không vất vả, là việc tôi nên làm mà.]
Lư Mễ đưa điện thoại cho Thượng Chi Đào xem: “Thấy chị đạo đức giả chưa này, gì mà không vất vả, là việc tôi nên làm mà. Trong lòng còn đang mắng thầm sếp đấy! Nhìn cách sếp cho chị đi làm công việc vất vả không có kết quả tốt này đi, bồi dưỡng một học trò để sa thải cô giáo này sao?”
“Em nghĩ không có đâu. Sa thải ai đi nữa thì cũng sẽ không sa thải chị.”
“Những người trong bộ phận của chúng ta người sau tinh thông diễn xuất hơn người trước, lúc nào cũng thầm chửi bới công việc vất vả, nhưng ở trước mặt sếp thì lại gáy: Tôi làm được hết! Tôi giỏi lắm! Tôi không cần nghỉ ngơi! Vừa mới chữa bệnh xong nằm trong bệnh viện mà còn cố tạo nét như này: Mau đỡ tôi dậy! Tôi còn làm được mà! Lư Mễ nhái lại biểu hiện của đồng nghiệp ở phòng họp: “Trông có giống đồ đần không cơ chứ? Ngày nào cũng thế có thấy mệt không?”
Thượng Chi Đào bị cô trêu cười ha hả: “Vậy còn chị thì sao, người khác nói vậy còn chị thì nói gì nào?”
“Chị nói gì được? Đương nhiên là chị sẽ nói: OK bạn giỏi lắm bạn lên đi, bạn thích làm thì bạn làm, dù sao tôi cũng không làm được. Tôi tan làm rồi, tôi còn nhiều việc lắm! Có thời gian chị đến nhà ông hai tám chuyện tào lao không tốt sao? Hay là về nhà ba mẹ chị ăn bữa cơm vui biết bao! Đi thăm bà nội chị cũng là được mà? Ai mà thèm lãng phí thời gian với họ!”
“Chị nói xem Will có biết bọn họ đang diễn trò không?” Thượng Chi Đào nghĩ rồi hỏi Lư Mễ.
“Chắc không biết đâu nhỉ? Anh ta đui mà! Cũng có thể biết mà giả vờ ngơ ngáo đấy!”
“Nhưng lần trước anh ấy nói hy vọng có thể giúp mỗi một người sắp xếp lại quy trình làm việc, nâng cao hiệu suất, để mọi người có thời gian trở về nghỉ ngơi tận hưởng cuộc sống. Em cảm thấy anh ấy nghiêm túc đó.”
“Anh ta làm gì cũng nghiêm túc mà, lúc khuyên chị đừng lái mô tô nữa cũng nghiêm túc lắm! Chơi tennis cũng nghiêm túc, bắt chị chấm công cũng nghiêm túc.” Lư Mễ ngồi ở ghế sau, nói: “Diêu Lộ An nói với chị, từ nhỏ Will đã thích người nghiêm túc rồi.”
“Chị nghĩ Will phải nên thích em, em nghiêm túc nhất.”
“Mau nghỉ ngơi đi!” Thượng Chi Đào học giọng điệu của Lư Mễ: “Không phải gu của em.”
“Gu mày là ai? Lừa Ngang Ngược à?” Lư Mễ nghiêng đầu trêu cô ấy, không chờ cô ấy trả lời đã nói: “Lừa Ngang Ngược cũng được, cứ tận hưởng đi, không chịu thiệt đâu.”
Hai người cười nói vui vẻ, tài xế taxi nghe thấy các cô chém gió mà cũng cười theo: “Mấy cô nói chuyện vui quá!”
“Vậy chú cũng nói cùng tụi cháu đi! Xem chúng ta có thể tấu hài đến mức nào nữa!”