Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc
Chương 14: Đứa nào dám túm cổ áo bà đây hả!
Về tới khách sạn dạ dày của Đồ Minh bắt đầu khó chịu, anh uống thuốc dạ dày nằm ở trên giường. Bình thường cũng không yếu ớt đến vậy, là do buổi trưa ăn món Giang Hồ có vị cay, đến tối thì ăn lẩu cay rồi uống rượu nên không trụ nổi. Lúc dạ dày đau thì có đọc sách cũng đọc không vào, đành mở tivi lên xem, cố gắng chịu đựng chờ thuốc bắt đầu phát huy tác dụng.
Chuông cửa vang lên, anh đi mở cửa, nhìn thấy Lư Mễ đang đứng ở ngoài, cô vẫn mặc bộ đồ lúc ở trên núi, tay xách theo hộp thức ăn, tóc đẫm mồ hôi dán trên mặt.
“Khách sạn hết cháo trắng rồi, tôi qua bên cạnh mua một bát. Dạ dày không khỏe ăn chút cháo trắng kèm với dưa muối thì sẽ đỡ hơn đó.” Cô đưa cháo trắng cho anh, ngay lúc này cô không phải là người đứng trong thang máy nói muốn ngủ với sếp, mà chỉ đơn giản là một người nhiệt tình lương thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui.
Anh có chút cảm động không nói thành lời. Anh biết Lư Mễ không phải loại người bởi vì anh là cấp trên nên mới đi mua cháo cho anh, cô đi mua cháo là bởi vì anh đã từng giúp cô, hoặc là cô tình nguyện làm thế. Điều ấy khiến cho sự quan tâm được thể hiện qua bát cháo này xem ra vô cùng chân thành, không trộn lẫn với bất kỳ động cơ hay mục đích nào khác.
Anh nhận bát cháo, vẫn còn nóng hổi, anh nói: “Cảm ơn.”
“Hì hì, đừng khách sáo, người nhà cả mà! Vậy sếp ăn đi, có chuyện gì thì a lô cho tôi, tôi vọt tới liền!”
“Được, vất vả cho cô rồi. Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải hoạt động cả ngày.”
“OK!”
Đồ Minh ăn xong bát cháo nóng mới cảm thấy đỡ hơn chút. Trước khi anh đi ngủ, Diêu Lộ An gửi tin nhắn đến: [Chiều nay đến, hai hôm nay hỏi thăm được chỗ nào có món Giang Hồ chưa?]
[Bảo Lumi dẫn cậu đi, có một chỗ được lắm.] Món Giang Hồ của Lư Mễ nhất định rất hợp khẩu vị với Diêu Lộ An, anh ấy không kén chọn hoàn cảnh, yêu cầu về khẩu vị khá cao.
[Cậu không đi à?]
[Tôi tiếp khách, dạ dày đau.]
[Sao lại đau?]
[Hai hôm liên tiếp ăn cay, còn uống rượu nữa.] Đồ Minh nói.
[Vậy cậu ăn cháo rồi nghỉ ngơi đi, ăn đồ thanh đạm thôi.] Diêu Lộ An căn dặn anh.
Trong giai đoạn quan trọng cuối cùng, Lăng Mỹ tuyên bố xu thế thị trường do Đồ Minh làm người quản lý dự án khác với phong cách trước đây của Lăng Mỹ, báo cáo xu thế thị trường năm nay rất “chuẩn”, phù hợp với chính sách và dân sinh, dùng lời của Luke mà nói: Báo cáo xu thế này rất biết cách xoa dịu lòng người.
Trước đó mọi người vẫn chưa có hiểu biết sâu sắc gì đối với năng lực và tài hoa của Đồ Minh. Ngày hôm đó Đồ Minh đứng trên bục, khí chất không quá sắc bén cũng không khoa trương, mang theo vài phần phong độ của người trí thức, cùng với sự chính trực uy nghiêm toát ra từ vẻ bề ngoài, trông giống như một cán bộ tuổi trẻ tài cao được mời tới từ chính phủ.
Tóm lại là mang đến một cảm giác rất đặc biệt.
Thượng Chi Đào vừa giúp Lư Mễ vừa nói: “Đây là người sếp giúp chị đánh nhau sao? Đây là người sếp mỗi ngày dạy dỗ chị sao?”
“Chính anh chính anh chính là anh! Chính là anh người thiếu niên anh hùng Na Tra ~” Lư Mễ hát một câu đáp lời Thượng Chi Đào, hai người đùa giỡn một trận đã đời, sau đó Lư Mễ hỏi Thượng Chi Đào: “Chuyện Tây Bắc đã nghĩ kỹ chưa?
“Vẫn đang nghĩ ạ.”
“Nếu như em đi, vậy chị sẽ chuẩn bị xin đi làm trợ giúp cho phòng triển lãm Tây Bắc của các em.” Lư Mễ nghiêm túc nghĩ, công việc ở phòng triển lãm vô cùng phức tạp, cô muốn đi giúp Thượng Chi Đào, để cho người quản lý dự án sắp nhậm chức này có nhiều thời gian đi xử lý những chuyện khác.
“Chẳng phải trước kia chị nói Tây Bắc là chốn đắng cay lạnh lẽo sao?”
“Học trò của chị cũng tới đấy rồi còn gì nữa? Mỗi tháng đi một hai lần với em.”
“Chị sợ em cô đơn thôi, em hiểu mà.”
Thượng Chi Đào cảm kích nhìn Lư Mễ: “Chị muốn ăn gì nào? Tối nay em mời.”
“Tối nay phải tiếp đón người đàn ông hoang dã họ Diêu kia rồi, cùng đi thôi!”
“Vậy thì có gì bất tiện không chị?”
“Có gì mà bất tiện, quán ven đường ấy chúng ta từng ăn rồi. Will thì không được, sức khỏe không cho phép, chúng ta gọi Lucy cùng đi đi, vừa hay có thể gọi thêm vài món nữa.”
“Thế thì được.”
Đồ Minh đúng là phế thật.
Dựa vào thuốc mà gắng sức đứng trên bục diễn thuyết xong, lúc đi xuống ngồi ở khu khách VIP, dạ dày quặn đau. Nhân viên phục vụ đi tới trước mặt anh, đổi cho anh một cốc nước ấm rồi đặt trên bàn của anh một tờ giấy được gấp lại, anh mở ra xem, bên trong là vài viên thuốc. Cũng chỉ có Lư Mễ mới biết anh bị bệnh thôi.
Chuyển tầm mắt tìm cô, thấy cô đứng bên sân khấu cười với anh, chỉ tay vào điện thoại di động của mình, ý bảo anh đọc tin nhắn.
[Thuốc dạ dày và thuốc giảm đau đấy. Sếp mau uống đi.]
[Cảm ơn.]
Cuối cùng thì họ vẫn quyết định đến quán ăn bình dân ven đường, Diêu Lộ An và Lucy cũng đã đến. Diêu Lộ An nhìn sắc mặt không tốt của Đồ Minh, cười nhạo anh: “Nhìn xem cơ thể đã có tuổi này có phải không ổn rồi không?” Cười nhạo thì cười nhạo, nhưng vẫn gọi cho anh một phần cháo.
Lúc Lư Mễ và Thượng Chi Đào chạy đến, có mấy người đang ngồi nói chuyện phiếm đợi món ăn dọn lên. Diêu Lộ An ngồi ở phía xa giơ tay lên chào hỏi các cô, còn nhiệt tình hơn cả Luke.
“Thế nào? Có phải gu của em không? Nếu phải thì để chị giúp một tay.” Lư Mễ nói lí nhí trong miệng, xác nhận lại tâm ý của Thượng Chi Đào.
“Đẹp trai thật, nhưng không phải gu của em.”
“Thế được, chị biết rồi. Muốn yêu ai thì yêu đi, từ giờ chị không nhọc lòng về đời sống tình dục của em nữa đâu.”
“Cô quan tâm đến đời sống tình dục của người ta đến thế à?” Có một giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ sau lưng hai người, các cô quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Luke.
Lư Mễ lè lưỡi với Thượng Chi Đào, coi như không nghe Luke nói câu này, hỏi ngược lại anh ta: “Sao sếp ở đây? Trùng hợp thế?”
“Muốn đi đâu phải báo cáo với cô à?” Luke mỉa mai cô một câu, đi tới bên cạnh bàn bắt tay với Diêu Lộ An.
Lư Mễ đá chân Thượng Chi Đào, nhỏ giọng nói: “Em xem cái nết của Lừa Ngang Ngược kìa!”
“Trình độ tiếp đãi của Lăng Mỹ ổn chứ?” Luke chỉ vào quán ăn cũ kỹ này: “Lumi chọn đấy.”
“Có vẻ như ngân sách không nhiều lắm, nhưng tôi thích.”
“Ngon hơn nước sông Hằng phải không?” Đồ Minh trêu anh.
“… Lăng Mỹ đã tiến hành đào tạo thống nhất về kỹ năng giao tiếp cho người quản lý à?”
Mọi người bật cười.
Trong bữa tiệc, người khác ăn đồ ngon còn Đồ Minh thì ăn cháo, trông hơi thảm. Lư Mễ thấy anh tội nghiệp, bèn chạy đến quán bên cạnh mua một phần mì súp đặt trước mặt anh, dù sao cũng đỡ hơn là ăn cháo.
“Cũng biết nịnh lắm.” Luke châm chọc cô: “Bắt đầu giác ngộ rồi à?”
Lư Mễ không định đối nghịch với anh ta, quay đầu hỏi Diêu Lộ An: “Thầy Diêu, trong nhóm bạn bè của anh có người đàn ông tốt nào còn độc thân không? Flora của chúng tôi vẫn còn độc thân này.”
Bữa cơm này cứ ngấm ngầm đả kích nhau, Đồ Minh đau dạ dày, không thể chuyên tâm nghe bọn họ đấu nhau được, chỉ cảm thấy mình giống như rơi vào trong sương mù, khó khăn lắm mới ăn xong, nhanh chóng trở về khách sạn.
Cuối cùng Lư Mễ cũng thả lỏng được đôi chút, buổi đào tạo của ngày hôm sau đã làm xong từ sớm, đã có thời gian kéo Thượng Chi Đào đi chơi. Mới đầu là người hướng dẫn của Thượng Chi Đào, sau đó là làm bạn với cô ấy, những năm này họ đã cùng đi đến rất nhiều nơi, cô cũng đã chứng kiến Thượng Chi Đào trưởng thành vượt bậc không khác gì tốc độ phát triển của cây tre.
Trước khi đi, cô có mời xã giao Diêu Lộ An một tiếng: “Thầy Diêu có muốn đi phà với chúng tôi không?”
Diêu Lộ An không khách sáo chút nào, dĩ nhiên là đồng ý.
“Lâu rồi không đi phà, cùng đi thôi.” Luke chợt nói một câu.
“Tôi còn có việc, tạm thời không đi được.” Bữa cơm này Lucy bị dọa sợ, suốt buổi Lư Mễ và Luke cứ đả kích nhau, cô ấy không muốn tham gia nữa, kiếm cớ quay về khách sạn.
Mấy người họ cùng đi phà ngắm cảnh đêm ở thành phố núi, Lư Mễ hỏi Diêu Lộ An: “Hỏi thật nhé thầy Diêu, anh độc thân sao? Hay là bên cạnh anh có người nào độc thân giống anh không? Ngoại trừ Flora, tôi còn một người chị nữa…”
Diêu Lộ An cười nói: “Được.”
Lư Mễ và Diêu Lộ An khá ăn ý, cô mải mê nói chuyện với anh ấy. Càng nói càng thấy ăn rơ, bèn hẹn nhau sau khi về Bắc Kinh sẽ cùng đi chơi, ví dụ như lái mô tô.
Lư Mễ rất vui vì gặp được người có chung lý tưởng, cô cho Diêu Lộ An xem chiếc xe yêu dấu của mình: “Anh xem đi, đây là xe của tôi đấy, chúng ta có thể cùng đi với nhau!”
Diêu Lộ An liếc nhìn bức ảnh, đánh giá cô gái này tiêu tiền cũng bạo lắm: “Chủ xe Ducati tôn quý, rất vinh hạnh vì cô đã đồng ý lái xe dạo chơi với tôi.”
Lư Mễ cười hì hì: “Dư tiền ấy mà.”
Chuyến công tác này đã khiến cho Đồ Minh thay đổi ấn tượng đối với Lư Mễ. Cô làm việc rất bài bản, chỉ là cái miệng đó nói nhiều quá. Có lúc Đồ Minh sẽ cảm thấy huyệt thái dương của mình bị giật nhẹ vì phải nghe Lư Mễ nói hết câu này đến câu khác hệt như bắn súng liên thanh. Lúc quay về, ở trên máy bay Luke hỏi anh biểu hiện của Lư Mễ như thế nào, anh nói: “Là một nhân viên rất tốt, mỗi tội miệng không có công tắc đóng.”
“Cậu bảo cô ấy câm miệng đi là được.” Luke nói đùa.
“Thế thì bất lịch sự lắm.”
“Vậy cậu chỉ có thể nghe thôi.”
Đồ Minh cười bất lực nói: “Ừm.”
Lư Mễ không biết mình bị sếp gán tội lắm mồm, có biết thì cũng chẳng quan trọng, lắm mồm thì lắm mồm thôi chứ sao!
Cô mới vừa xuống máy bay thì đã nhận được điện thoại của khách trọ, họ nói là đường cống bị nghẹt, bảo cô đến xem thử.
Lư Mễ bỏ hành lý ở nhà rồi lái xe đi.
Lái xe trong hẻm nhỏ rất khó khăn, cô dừng xe ở bãi đậu xe ở bên ngoài rồi mới đi vào.
Đã chạng vạng tối, đám trẻ con chạy tới chạy lui, có mấy đứa nhóc quen cô chào hỏi cô: “Chào dì Lư ạ.”
“Gọi chị chứ!”
Lư Mễ vụt vào nhà như một cơn gió, nhìn thấy đường cống bị nghẹt thật. Cô gọi người đến sửa, ngồi trên cái ghế gỗ nhỏ ở trong sân đợi.
Con của người thuê nhà còn rất nhỏ, là một bé gái chưa đầy hai tuổi, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng chạy vây quanh Lư Mễ.
Lư Mễ sợ cô bé té, ngồi trên ghế nhìn cô bé: “Ôi chao bà nhỏ ơi, đừng chạy! Ba mẹ đâu rồi?”
“Ba mẹ đi bệnh viện còn chưa về ạ.”
“Ai bệnh thế?”
“Ba nó.” Ông cụ không nói nhiều, Lư Mễ cũng không hỏi nhiều. Một lát sau, trả xong tiền sửa nước rồi đi ra sân nhỏ, nhìn thấy mấy ông bà cụ đang ngồi trong hẻm nói chuyện, cô ngồi xuống hỏi họ: “Người đàn ông trong nhà này bị bệnh gì vậy ạ?”
“Nghe nói là thận có vấn đề, tuần nào cũng phải đến bệnh viện lọc thận.”
“À, cảm ơn ông bà.”
Trong lòng Lư Mễ rất khó chịu, tiền thuê nhà của họ đã trễ nửa tháng, hôm đó bà nội bảo cô đến giục họ, cô có gọi điện thoại giục một lần, bây giờ biết chuyện của họ thì lại cảm thấy mình thật khốn nạn.
[Trong nhà xảy ra chuyện mà cũng không nói với tôi, không cần lo tiền thuê nhà nữa, cố gắng chữa bệnh đi, sớm ngày bình phục nhé.] Lư Mễ gửi tin nhắn cho người nhà đó.
Lư Mễ không ngờ rằng vào ngày gia đình mình tụ hội sẽ tình cờ gặp được Đồ Minh, còn có vợ trước của anh nữa.
Hôm đó là ngày nắng đẹp, người nhà họ Lư theo thường lệ nói muốn tụ tập. Thế là chọn một quán ăn theo phong cách Tây Bắc, ở trong góc đại sảnh ghép bàn, hơn mười người ngồi xuống, chuẩn bị càn quét một trận.
Quán ăn này có rất nhiều món mà cô thích ăn.
Nhớ lại lúc cô còn nhỏ, khi ba lãnh lương thường xuyên dẫn cô đi ăn, cả nhà ba người mỗi tháng được ăn một bữa ngon, món thường ăn nhất là thịt dê nướng, thịt bò xào trứng và bánh cóc phun mật.
Tâm trạng của Lư Mễ rất tốt, đứng lên bắt chuyện với người lớn trong nhà: “Để cháu để cháu, bà nội ngồi đi!”
Lư Tình ngồi bên cạnh cười cô: “Chắc là nó lại muốn bày trò quỷ gì nữa rồi đấy!”
“Chăm sóc các trưởng bối là vinh hạnh của em mà, em bày trò quỷ quái gì được chứ. Bà nội nói xem có đúng không nào!” Vui vẻ ngồi xuống, chuẩn bị nói với mọi người chuyện xóa bỏ tiền thuê nhà của gia đình kia.
Trong lúc giương mắt lên thì nhìn thấy một người đàn ông đi tới, anh tựa như một cơn gió mát nhè nhẹ, gương mặt không chút gợn sóng lộ ra thái độ điềm tĩnh, không phải là Will thì là ai! Đi theo sau là một người phụ nữ, người phụ nữ này đoan trang nền nã, khuôn mặt xinh đẹp, hai người ngồi đối diện ở phía trước cửa sổ.
Đây chính là người anh em tốt của cô, là người đại ca đã cứu mạng cô đấy!
Ái chà, đi hẹn hò bị người ta bắt gặp đây mà!
Lư Mễ không ngờ mình lại đụng phải tình cảnh như vậy, cô thấy hơi chột dạ, rụt cổ lại, không còn sức lực ồn ào như vừa rồi, chỉ ước bữa cơm này nhanh chóng kết thúc để mình còn chuồn lẹ.
Người nhà họ Lư lúc ăn cơm rất náo nhiệt, món ăn vừa lên, bà nội là người dẫn đầu hồi tưởng về những khổ cực trong quá khứ và cuộc sống hạnh phúc ở hiện tại. Bà ăn một miếng bột chiên, bột chiên này chấm với nước giấm rồi bỏ vào miệng là thơm phức không có gì để chê! Mắt bà nội đỏ lên: “Hồi xưa làm gì sung sướng như bây giờ! Bữa cơm khi đó dù chỉ có mì trộn nước tương thôi mà cũng cảm thấy thơm ngon lắm rồi!” Bà nói xong, chỉ tay vào Lư Mễ, rồi lại chỉ Lư Tình: “Mì trộn nước tương mà cũng nuôi được đám con cháu như thường, nhìn con gái nhà họ Lư chúng ta xinh đẹp biết bao!”
Ở dưới bàn Lư Tình đá chân Lư Mễ, bảo cô nói chuyện. Trước đó hai người đã hứa hẹn trong những trường hợp như thế này thì phải thay phiên nhau làm diễn viên phụ, không để người lớn phải cô đơn, hôm nay đến phiên Lư Mễ rồi.
Nhưng Lư Mễ không dám nói chuyện. Lỗ tai bà nội không nhạy, cô nói chuyện thì phải lớn tiếng, mà lớn tiếng rồi sẽ bị Đồ Minh nghe thấy. Lúc ấy anh sẽ biết Lư Mễ ngồi ở bên cạnh nghe ngóng chuyện riêng tư của anh, sự hòa hợp mà hai người họ khó khăn lắm mới tìm được sẽ lập tức bị phá vỡ, rồi anh lại tiếp tục gây khó dễ cho cô, những ngày tháng ấy làm sao vượt qua nổi?
Cô nhỏ giọng nói với Lư Tình: “Hai trăm tệ, tiến lên nào bà chị!”
“Bọn cháu xinh như thế không phải là công lao của mì trộn nước tương, mà đó là do sự nuôi dưỡng quá tốt của ông bà nội ba mẹ chú thím cô dượng thôi ạ.” Lư Tình nhấp thu tiền trong điện thoại, đá bắp chân Lư Mễ, ý là: Chị mày làm được. Lư Mễ đá lại đáp trả cô ấy: Cảm ơn nha.
Thấy ánh mắt của Đồ Minh quét qua đây, đầu cô lại cúi thấp thêm một tấc.
Lúc Đồ Minh nói chuyện với Hình Vân, anh nghe thấy bên trong có một bàn lớn đang hoài niệm về những đắng cay ngọt bùi, họ nói chuyện vừa buồn cười vừa náo nhiệt, anh nhìn qua, thấy Lư Mễ đang chột dạ rụt cổ. Thì ra Lư Mễ như vậy là do cả nhà cô đều như vậy. Bỗng dưng Đồ Minh nảy ra một suy nghĩ như thế.
Trong nhà Đồ Minh trước giờ đều rất thanh tịnh. Dù có học sinh đến nhà thì họ vẫn nhỏ nhẹ nói chuyện với ba mẹ anh, rất ít khi tụ họp ở bên ngoài. Kể cả lúc tụ họp thì cũng chỉ trò chuyện về thiên văn, địa lý, triết học, chính trị. Nào giống như người nhà họ Lư, vừa ăn cơm vừa bày tỏ lòng biết ơn với mọi thứ. Đồ Minh hiểu được đại khái là như thế này, trước kia nhà họ Lư ở trong hẻm nhỏ sống những tháng ngày khổ cực. Đột nhiên có một ngày từ trên trời rơi xuống một chiếc bánh ngon, trong con hẻm đó có một khu bị dính quy hoạch. Khi ấy tiền bồi thường chẳng được bao nhiêu, nhưng nhà họ Lư có gan lớn, đã nghèo đến vậy rồi thì chẳng còn gì để mất nữa, họ không động tới số tiền đó, đi đến Môn Đầu Câu và Phong Đài mua một căn nhà trệt. Nhưng cũng may là lần này họ vượt qua được.
Dựa vào đầu cơ tích trữ thay đổi cuộc sống. Đồ Minh nghe thấy bà cụ tóc bạc nửa đầu nói tự giễu. Cách nói chuyện của Lư Mễ giống bà như đúc, chẳng có chút kiêng kị gì về những chuyện này, cũng không sợ người khác nói họ là nhà giàu mới nổi.
Đồ Minh hiểu Lư Mễ, nếu như lúc này bạn có nói cô ấy là nhà giàu mới nổi thì cô ấy cũng sẽ không cảm thấy bạn đang xem thường cô ấy, ngược lại sẽ hất cằm lên: “Ừ đấy! Giàu đấy thì sao nào!”
“Anh nhìn gì vậy?” Hình Vân nhẹ giọng hỏi anh.
“Không có gì.” Đồ Minh không nhìn họ nữa, cắn một miếng thức ăn tượng trưng rồi đặt đũa xuống: “Vậy nên ý cô là gì?”
“Em muốn bán căn nhà đó. Khu dân cư cũ quá, an ninh không tốt. Bị trộm một lần rồi nên em hơi sợ.”
“Nhà cho cô thì đã là của cô rồi, tùy cô.”
“Bán xong em sẽ đưa tiền cho anh.” Hình Vân cũng đặt đũa xuống, nhìn Đồ Minh: “Em không cần.”
Đồ Minh không biết tại sao cô ta phải phiền phức như thế làm gì, cần, rồi lại không cần, mãi không có hồi kết. Sự kiên nhẫn của anh sắp bị cô ta đánh bay hết rồi. À không, nó đã không còn nữa. Có phải là tất cả mọi người khi ly hôn đều trải qua những chuyện này không? Có lẽ là phải dây dưa đến tận mấy năm, con dao cùn cắt lên da thịt, không thể có một kết cục vui vẻ.
Lời nói đả thương người nằm ngay trong cổ họng đang được kìm nén, anh mím môi, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Người nhà họ Lư tính tiền đi ra ngoài, Lư Mễ trốn ở phía sau một người, vừa ra khỏi cửa đã thở phào nhẹ nhõm, xung phong nhận việc theo bà nội tới hẻm xem xét kiểm tra tình hình. Đồ Minh quay đầu lại nhìn bóng lưng của cô, anh quét mã tính tiền rồi nói với Hình Vân: “Nhà đã là của cô, cô muốn giữ lại hay bán đi cũng không cần phải nói với tôi. Lần sau nếu muốn gặp nhau thì đưa bạn trai cô theo đi, hoặc tốt nhất là không gặp nữa.”
Mặc áo khoác đi ra khỏi cửa.
Một trận gió nổi lên thổi bay vạt áo anh, nhìn từ xa giống như là một người sắp xuất gia, mang theo một chút tiên khí.
Lư Mễ sợ tiên khí thổi vào người mình, vội vàng nói với bà nội: “Bà nội ơi, chúng ta đi nhanh lên đi. Còn chậm rì rì nữa lỡ như không kịp kiểm tra thì sao!” Đỡ bà nội đi, bỗng nhiên lại bị người ta túm cổ áo.
“Đứa nào! Đứa nào dám gan túm cổ áo bà đây hả!” Cô chửi một câu rồi quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng Đồ Minh, trong phút chốc khí thế bay mất phân nửa: “Đây chẳng phải là Will sao? Sao mà trùng hợp thế!”
Bà nội rút chân về, tò mò nhìn hai người quái dị này.
Đồ Minh lễ phép gật đầu với bà nội, sa sầm nét mặt hỏi Lư Mễ: “Cô trốn gì đấy?”
Chuông cửa vang lên, anh đi mở cửa, nhìn thấy Lư Mễ đang đứng ở ngoài, cô vẫn mặc bộ đồ lúc ở trên núi, tay xách theo hộp thức ăn, tóc đẫm mồ hôi dán trên mặt.
“Khách sạn hết cháo trắng rồi, tôi qua bên cạnh mua một bát. Dạ dày không khỏe ăn chút cháo trắng kèm với dưa muối thì sẽ đỡ hơn đó.” Cô đưa cháo trắng cho anh, ngay lúc này cô không phải là người đứng trong thang máy nói muốn ngủ với sếp, mà chỉ đơn giản là một người nhiệt tình lương thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui.
Anh có chút cảm động không nói thành lời. Anh biết Lư Mễ không phải loại người bởi vì anh là cấp trên nên mới đi mua cháo cho anh, cô đi mua cháo là bởi vì anh đã từng giúp cô, hoặc là cô tình nguyện làm thế. Điều ấy khiến cho sự quan tâm được thể hiện qua bát cháo này xem ra vô cùng chân thành, không trộn lẫn với bất kỳ động cơ hay mục đích nào khác.
Anh nhận bát cháo, vẫn còn nóng hổi, anh nói: “Cảm ơn.”
“Hì hì, đừng khách sáo, người nhà cả mà! Vậy sếp ăn đi, có chuyện gì thì a lô cho tôi, tôi vọt tới liền!”
“Được, vất vả cho cô rồi. Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải hoạt động cả ngày.”
“OK!”
Đồ Minh ăn xong bát cháo nóng mới cảm thấy đỡ hơn chút. Trước khi anh đi ngủ, Diêu Lộ An gửi tin nhắn đến: [Chiều nay đến, hai hôm nay hỏi thăm được chỗ nào có món Giang Hồ chưa?]
[Bảo Lumi dẫn cậu đi, có một chỗ được lắm.] Món Giang Hồ của Lư Mễ nhất định rất hợp khẩu vị với Diêu Lộ An, anh ấy không kén chọn hoàn cảnh, yêu cầu về khẩu vị khá cao.
[Cậu không đi à?]
[Tôi tiếp khách, dạ dày đau.]
[Sao lại đau?]
[Hai hôm liên tiếp ăn cay, còn uống rượu nữa.] Đồ Minh nói.
[Vậy cậu ăn cháo rồi nghỉ ngơi đi, ăn đồ thanh đạm thôi.] Diêu Lộ An căn dặn anh.
Trong giai đoạn quan trọng cuối cùng, Lăng Mỹ tuyên bố xu thế thị trường do Đồ Minh làm người quản lý dự án khác với phong cách trước đây của Lăng Mỹ, báo cáo xu thế thị trường năm nay rất “chuẩn”, phù hợp với chính sách và dân sinh, dùng lời của Luke mà nói: Báo cáo xu thế này rất biết cách xoa dịu lòng người.
Trước đó mọi người vẫn chưa có hiểu biết sâu sắc gì đối với năng lực và tài hoa của Đồ Minh. Ngày hôm đó Đồ Minh đứng trên bục, khí chất không quá sắc bén cũng không khoa trương, mang theo vài phần phong độ của người trí thức, cùng với sự chính trực uy nghiêm toát ra từ vẻ bề ngoài, trông giống như một cán bộ tuổi trẻ tài cao được mời tới từ chính phủ.
Tóm lại là mang đến một cảm giác rất đặc biệt.
Thượng Chi Đào vừa giúp Lư Mễ vừa nói: “Đây là người sếp giúp chị đánh nhau sao? Đây là người sếp mỗi ngày dạy dỗ chị sao?”
“Chính anh chính anh chính là anh! Chính là anh người thiếu niên anh hùng Na Tra ~” Lư Mễ hát một câu đáp lời Thượng Chi Đào, hai người đùa giỡn một trận đã đời, sau đó Lư Mễ hỏi Thượng Chi Đào: “Chuyện Tây Bắc đã nghĩ kỹ chưa?
“Vẫn đang nghĩ ạ.”
“Nếu như em đi, vậy chị sẽ chuẩn bị xin đi làm trợ giúp cho phòng triển lãm Tây Bắc của các em.” Lư Mễ nghiêm túc nghĩ, công việc ở phòng triển lãm vô cùng phức tạp, cô muốn đi giúp Thượng Chi Đào, để cho người quản lý dự án sắp nhậm chức này có nhiều thời gian đi xử lý những chuyện khác.
“Chẳng phải trước kia chị nói Tây Bắc là chốn đắng cay lạnh lẽo sao?”
“Học trò của chị cũng tới đấy rồi còn gì nữa? Mỗi tháng đi một hai lần với em.”
“Chị sợ em cô đơn thôi, em hiểu mà.”
Thượng Chi Đào cảm kích nhìn Lư Mễ: “Chị muốn ăn gì nào? Tối nay em mời.”
“Tối nay phải tiếp đón người đàn ông hoang dã họ Diêu kia rồi, cùng đi thôi!”
“Vậy thì có gì bất tiện không chị?”
“Có gì mà bất tiện, quán ven đường ấy chúng ta từng ăn rồi. Will thì không được, sức khỏe không cho phép, chúng ta gọi Lucy cùng đi đi, vừa hay có thể gọi thêm vài món nữa.”
“Thế thì được.”
Đồ Minh đúng là phế thật.
Dựa vào thuốc mà gắng sức đứng trên bục diễn thuyết xong, lúc đi xuống ngồi ở khu khách VIP, dạ dày quặn đau. Nhân viên phục vụ đi tới trước mặt anh, đổi cho anh một cốc nước ấm rồi đặt trên bàn của anh một tờ giấy được gấp lại, anh mở ra xem, bên trong là vài viên thuốc. Cũng chỉ có Lư Mễ mới biết anh bị bệnh thôi.
Chuyển tầm mắt tìm cô, thấy cô đứng bên sân khấu cười với anh, chỉ tay vào điện thoại di động của mình, ý bảo anh đọc tin nhắn.
[Thuốc dạ dày và thuốc giảm đau đấy. Sếp mau uống đi.]
[Cảm ơn.]
Cuối cùng thì họ vẫn quyết định đến quán ăn bình dân ven đường, Diêu Lộ An và Lucy cũng đã đến. Diêu Lộ An nhìn sắc mặt không tốt của Đồ Minh, cười nhạo anh: “Nhìn xem cơ thể đã có tuổi này có phải không ổn rồi không?” Cười nhạo thì cười nhạo, nhưng vẫn gọi cho anh một phần cháo.
Lúc Lư Mễ và Thượng Chi Đào chạy đến, có mấy người đang ngồi nói chuyện phiếm đợi món ăn dọn lên. Diêu Lộ An ngồi ở phía xa giơ tay lên chào hỏi các cô, còn nhiệt tình hơn cả Luke.
“Thế nào? Có phải gu của em không? Nếu phải thì để chị giúp một tay.” Lư Mễ nói lí nhí trong miệng, xác nhận lại tâm ý của Thượng Chi Đào.
“Đẹp trai thật, nhưng không phải gu của em.”
“Thế được, chị biết rồi. Muốn yêu ai thì yêu đi, từ giờ chị không nhọc lòng về đời sống tình dục của em nữa đâu.”
“Cô quan tâm đến đời sống tình dục của người ta đến thế à?” Có một giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ sau lưng hai người, các cô quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Luke.
Lư Mễ lè lưỡi với Thượng Chi Đào, coi như không nghe Luke nói câu này, hỏi ngược lại anh ta: “Sao sếp ở đây? Trùng hợp thế?”
“Muốn đi đâu phải báo cáo với cô à?” Luke mỉa mai cô một câu, đi tới bên cạnh bàn bắt tay với Diêu Lộ An.
Lư Mễ đá chân Thượng Chi Đào, nhỏ giọng nói: “Em xem cái nết của Lừa Ngang Ngược kìa!”
“Trình độ tiếp đãi của Lăng Mỹ ổn chứ?” Luke chỉ vào quán ăn cũ kỹ này: “Lumi chọn đấy.”
“Có vẻ như ngân sách không nhiều lắm, nhưng tôi thích.”
“Ngon hơn nước sông Hằng phải không?” Đồ Minh trêu anh.
“… Lăng Mỹ đã tiến hành đào tạo thống nhất về kỹ năng giao tiếp cho người quản lý à?”
Mọi người bật cười.
Trong bữa tiệc, người khác ăn đồ ngon còn Đồ Minh thì ăn cháo, trông hơi thảm. Lư Mễ thấy anh tội nghiệp, bèn chạy đến quán bên cạnh mua một phần mì súp đặt trước mặt anh, dù sao cũng đỡ hơn là ăn cháo.
“Cũng biết nịnh lắm.” Luke châm chọc cô: “Bắt đầu giác ngộ rồi à?”
Lư Mễ không định đối nghịch với anh ta, quay đầu hỏi Diêu Lộ An: “Thầy Diêu, trong nhóm bạn bè của anh có người đàn ông tốt nào còn độc thân không? Flora của chúng tôi vẫn còn độc thân này.”
Bữa cơm này cứ ngấm ngầm đả kích nhau, Đồ Minh đau dạ dày, không thể chuyên tâm nghe bọn họ đấu nhau được, chỉ cảm thấy mình giống như rơi vào trong sương mù, khó khăn lắm mới ăn xong, nhanh chóng trở về khách sạn.
Cuối cùng Lư Mễ cũng thả lỏng được đôi chút, buổi đào tạo của ngày hôm sau đã làm xong từ sớm, đã có thời gian kéo Thượng Chi Đào đi chơi. Mới đầu là người hướng dẫn của Thượng Chi Đào, sau đó là làm bạn với cô ấy, những năm này họ đã cùng đi đến rất nhiều nơi, cô cũng đã chứng kiến Thượng Chi Đào trưởng thành vượt bậc không khác gì tốc độ phát triển của cây tre.
Trước khi đi, cô có mời xã giao Diêu Lộ An một tiếng: “Thầy Diêu có muốn đi phà với chúng tôi không?”
Diêu Lộ An không khách sáo chút nào, dĩ nhiên là đồng ý.
“Lâu rồi không đi phà, cùng đi thôi.” Luke chợt nói một câu.
“Tôi còn có việc, tạm thời không đi được.” Bữa cơm này Lucy bị dọa sợ, suốt buổi Lư Mễ và Luke cứ đả kích nhau, cô ấy không muốn tham gia nữa, kiếm cớ quay về khách sạn.
Mấy người họ cùng đi phà ngắm cảnh đêm ở thành phố núi, Lư Mễ hỏi Diêu Lộ An: “Hỏi thật nhé thầy Diêu, anh độc thân sao? Hay là bên cạnh anh có người nào độc thân giống anh không? Ngoại trừ Flora, tôi còn một người chị nữa…”
Diêu Lộ An cười nói: “Được.”
Lư Mễ và Diêu Lộ An khá ăn ý, cô mải mê nói chuyện với anh ấy. Càng nói càng thấy ăn rơ, bèn hẹn nhau sau khi về Bắc Kinh sẽ cùng đi chơi, ví dụ như lái mô tô.
Lư Mễ rất vui vì gặp được người có chung lý tưởng, cô cho Diêu Lộ An xem chiếc xe yêu dấu của mình: “Anh xem đi, đây là xe của tôi đấy, chúng ta có thể cùng đi với nhau!”
Diêu Lộ An liếc nhìn bức ảnh, đánh giá cô gái này tiêu tiền cũng bạo lắm: “Chủ xe Ducati tôn quý, rất vinh hạnh vì cô đã đồng ý lái xe dạo chơi với tôi.”
Lư Mễ cười hì hì: “Dư tiền ấy mà.”
Chuyến công tác này đã khiến cho Đồ Minh thay đổi ấn tượng đối với Lư Mễ. Cô làm việc rất bài bản, chỉ là cái miệng đó nói nhiều quá. Có lúc Đồ Minh sẽ cảm thấy huyệt thái dương của mình bị giật nhẹ vì phải nghe Lư Mễ nói hết câu này đến câu khác hệt như bắn súng liên thanh. Lúc quay về, ở trên máy bay Luke hỏi anh biểu hiện của Lư Mễ như thế nào, anh nói: “Là một nhân viên rất tốt, mỗi tội miệng không có công tắc đóng.”
“Cậu bảo cô ấy câm miệng đi là được.” Luke nói đùa.
“Thế thì bất lịch sự lắm.”
“Vậy cậu chỉ có thể nghe thôi.”
Đồ Minh cười bất lực nói: “Ừm.”
Lư Mễ không biết mình bị sếp gán tội lắm mồm, có biết thì cũng chẳng quan trọng, lắm mồm thì lắm mồm thôi chứ sao!
Cô mới vừa xuống máy bay thì đã nhận được điện thoại của khách trọ, họ nói là đường cống bị nghẹt, bảo cô đến xem thử.
Lư Mễ bỏ hành lý ở nhà rồi lái xe đi.
Lái xe trong hẻm nhỏ rất khó khăn, cô dừng xe ở bãi đậu xe ở bên ngoài rồi mới đi vào.
Đã chạng vạng tối, đám trẻ con chạy tới chạy lui, có mấy đứa nhóc quen cô chào hỏi cô: “Chào dì Lư ạ.”
“Gọi chị chứ!”
Lư Mễ vụt vào nhà như một cơn gió, nhìn thấy đường cống bị nghẹt thật. Cô gọi người đến sửa, ngồi trên cái ghế gỗ nhỏ ở trong sân đợi.
Con của người thuê nhà còn rất nhỏ, là một bé gái chưa đầy hai tuổi, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng chạy vây quanh Lư Mễ.
Lư Mễ sợ cô bé té, ngồi trên ghế nhìn cô bé: “Ôi chao bà nhỏ ơi, đừng chạy! Ba mẹ đâu rồi?”
“Ba mẹ đi bệnh viện còn chưa về ạ.”
“Ai bệnh thế?”
“Ba nó.” Ông cụ không nói nhiều, Lư Mễ cũng không hỏi nhiều. Một lát sau, trả xong tiền sửa nước rồi đi ra sân nhỏ, nhìn thấy mấy ông bà cụ đang ngồi trong hẻm nói chuyện, cô ngồi xuống hỏi họ: “Người đàn ông trong nhà này bị bệnh gì vậy ạ?”
“Nghe nói là thận có vấn đề, tuần nào cũng phải đến bệnh viện lọc thận.”
“À, cảm ơn ông bà.”
Trong lòng Lư Mễ rất khó chịu, tiền thuê nhà của họ đã trễ nửa tháng, hôm đó bà nội bảo cô đến giục họ, cô có gọi điện thoại giục một lần, bây giờ biết chuyện của họ thì lại cảm thấy mình thật khốn nạn.
[Trong nhà xảy ra chuyện mà cũng không nói với tôi, không cần lo tiền thuê nhà nữa, cố gắng chữa bệnh đi, sớm ngày bình phục nhé.] Lư Mễ gửi tin nhắn cho người nhà đó.
Lư Mễ không ngờ rằng vào ngày gia đình mình tụ hội sẽ tình cờ gặp được Đồ Minh, còn có vợ trước của anh nữa.
Hôm đó là ngày nắng đẹp, người nhà họ Lư theo thường lệ nói muốn tụ tập. Thế là chọn một quán ăn theo phong cách Tây Bắc, ở trong góc đại sảnh ghép bàn, hơn mười người ngồi xuống, chuẩn bị càn quét một trận.
Quán ăn này có rất nhiều món mà cô thích ăn.
Nhớ lại lúc cô còn nhỏ, khi ba lãnh lương thường xuyên dẫn cô đi ăn, cả nhà ba người mỗi tháng được ăn một bữa ngon, món thường ăn nhất là thịt dê nướng, thịt bò xào trứng và bánh cóc phun mật.
Tâm trạng của Lư Mễ rất tốt, đứng lên bắt chuyện với người lớn trong nhà: “Để cháu để cháu, bà nội ngồi đi!”
Lư Tình ngồi bên cạnh cười cô: “Chắc là nó lại muốn bày trò quỷ gì nữa rồi đấy!”
“Chăm sóc các trưởng bối là vinh hạnh của em mà, em bày trò quỷ quái gì được chứ. Bà nội nói xem có đúng không nào!” Vui vẻ ngồi xuống, chuẩn bị nói với mọi người chuyện xóa bỏ tiền thuê nhà của gia đình kia.
Trong lúc giương mắt lên thì nhìn thấy một người đàn ông đi tới, anh tựa như một cơn gió mát nhè nhẹ, gương mặt không chút gợn sóng lộ ra thái độ điềm tĩnh, không phải là Will thì là ai! Đi theo sau là một người phụ nữ, người phụ nữ này đoan trang nền nã, khuôn mặt xinh đẹp, hai người ngồi đối diện ở phía trước cửa sổ.
Đây chính là người anh em tốt của cô, là người đại ca đã cứu mạng cô đấy!
Ái chà, đi hẹn hò bị người ta bắt gặp đây mà!
Lư Mễ không ngờ mình lại đụng phải tình cảnh như vậy, cô thấy hơi chột dạ, rụt cổ lại, không còn sức lực ồn ào như vừa rồi, chỉ ước bữa cơm này nhanh chóng kết thúc để mình còn chuồn lẹ.
Người nhà họ Lư lúc ăn cơm rất náo nhiệt, món ăn vừa lên, bà nội là người dẫn đầu hồi tưởng về những khổ cực trong quá khứ và cuộc sống hạnh phúc ở hiện tại. Bà ăn một miếng bột chiên, bột chiên này chấm với nước giấm rồi bỏ vào miệng là thơm phức không có gì để chê! Mắt bà nội đỏ lên: “Hồi xưa làm gì sung sướng như bây giờ! Bữa cơm khi đó dù chỉ có mì trộn nước tương thôi mà cũng cảm thấy thơm ngon lắm rồi!” Bà nói xong, chỉ tay vào Lư Mễ, rồi lại chỉ Lư Tình: “Mì trộn nước tương mà cũng nuôi được đám con cháu như thường, nhìn con gái nhà họ Lư chúng ta xinh đẹp biết bao!”
Ở dưới bàn Lư Tình đá chân Lư Mễ, bảo cô nói chuyện. Trước đó hai người đã hứa hẹn trong những trường hợp như thế này thì phải thay phiên nhau làm diễn viên phụ, không để người lớn phải cô đơn, hôm nay đến phiên Lư Mễ rồi.
Nhưng Lư Mễ không dám nói chuyện. Lỗ tai bà nội không nhạy, cô nói chuyện thì phải lớn tiếng, mà lớn tiếng rồi sẽ bị Đồ Minh nghe thấy. Lúc ấy anh sẽ biết Lư Mễ ngồi ở bên cạnh nghe ngóng chuyện riêng tư của anh, sự hòa hợp mà hai người họ khó khăn lắm mới tìm được sẽ lập tức bị phá vỡ, rồi anh lại tiếp tục gây khó dễ cho cô, những ngày tháng ấy làm sao vượt qua nổi?
Cô nhỏ giọng nói với Lư Tình: “Hai trăm tệ, tiến lên nào bà chị!”
“Bọn cháu xinh như thế không phải là công lao của mì trộn nước tương, mà đó là do sự nuôi dưỡng quá tốt của ông bà nội ba mẹ chú thím cô dượng thôi ạ.” Lư Tình nhấp thu tiền trong điện thoại, đá bắp chân Lư Mễ, ý là: Chị mày làm được. Lư Mễ đá lại đáp trả cô ấy: Cảm ơn nha.
Thấy ánh mắt của Đồ Minh quét qua đây, đầu cô lại cúi thấp thêm một tấc.
Lúc Đồ Minh nói chuyện với Hình Vân, anh nghe thấy bên trong có một bàn lớn đang hoài niệm về những đắng cay ngọt bùi, họ nói chuyện vừa buồn cười vừa náo nhiệt, anh nhìn qua, thấy Lư Mễ đang chột dạ rụt cổ. Thì ra Lư Mễ như vậy là do cả nhà cô đều như vậy. Bỗng dưng Đồ Minh nảy ra một suy nghĩ như thế.
Trong nhà Đồ Minh trước giờ đều rất thanh tịnh. Dù có học sinh đến nhà thì họ vẫn nhỏ nhẹ nói chuyện với ba mẹ anh, rất ít khi tụ họp ở bên ngoài. Kể cả lúc tụ họp thì cũng chỉ trò chuyện về thiên văn, địa lý, triết học, chính trị. Nào giống như người nhà họ Lư, vừa ăn cơm vừa bày tỏ lòng biết ơn với mọi thứ. Đồ Minh hiểu được đại khái là như thế này, trước kia nhà họ Lư ở trong hẻm nhỏ sống những tháng ngày khổ cực. Đột nhiên có một ngày từ trên trời rơi xuống một chiếc bánh ngon, trong con hẻm đó có một khu bị dính quy hoạch. Khi ấy tiền bồi thường chẳng được bao nhiêu, nhưng nhà họ Lư có gan lớn, đã nghèo đến vậy rồi thì chẳng còn gì để mất nữa, họ không động tới số tiền đó, đi đến Môn Đầu Câu và Phong Đài mua một căn nhà trệt. Nhưng cũng may là lần này họ vượt qua được.
Dựa vào đầu cơ tích trữ thay đổi cuộc sống. Đồ Minh nghe thấy bà cụ tóc bạc nửa đầu nói tự giễu. Cách nói chuyện của Lư Mễ giống bà như đúc, chẳng có chút kiêng kị gì về những chuyện này, cũng không sợ người khác nói họ là nhà giàu mới nổi.
Đồ Minh hiểu Lư Mễ, nếu như lúc này bạn có nói cô ấy là nhà giàu mới nổi thì cô ấy cũng sẽ không cảm thấy bạn đang xem thường cô ấy, ngược lại sẽ hất cằm lên: “Ừ đấy! Giàu đấy thì sao nào!”
“Anh nhìn gì vậy?” Hình Vân nhẹ giọng hỏi anh.
“Không có gì.” Đồ Minh không nhìn họ nữa, cắn một miếng thức ăn tượng trưng rồi đặt đũa xuống: “Vậy nên ý cô là gì?”
“Em muốn bán căn nhà đó. Khu dân cư cũ quá, an ninh không tốt. Bị trộm một lần rồi nên em hơi sợ.”
“Nhà cho cô thì đã là của cô rồi, tùy cô.”
“Bán xong em sẽ đưa tiền cho anh.” Hình Vân cũng đặt đũa xuống, nhìn Đồ Minh: “Em không cần.”
Đồ Minh không biết tại sao cô ta phải phiền phức như thế làm gì, cần, rồi lại không cần, mãi không có hồi kết. Sự kiên nhẫn của anh sắp bị cô ta đánh bay hết rồi. À không, nó đã không còn nữa. Có phải là tất cả mọi người khi ly hôn đều trải qua những chuyện này không? Có lẽ là phải dây dưa đến tận mấy năm, con dao cùn cắt lên da thịt, không thể có một kết cục vui vẻ.
Lời nói đả thương người nằm ngay trong cổ họng đang được kìm nén, anh mím môi, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Người nhà họ Lư tính tiền đi ra ngoài, Lư Mễ trốn ở phía sau một người, vừa ra khỏi cửa đã thở phào nhẹ nhõm, xung phong nhận việc theo bà nội tới hẻm xem xét kiểm tra tình hình. Đồ Minh quay đầu lại nhìn bóng lưng của cô, anh quét mã tính tiền rồi nói với Hình Vân: “Nhà đã là của cô, cô muốn giữ lại hay bán đi cũng không cần phải nói với tôi. Lần sau nếu muốn gặp nhau thì đưa bạn trai cô theo đi, hoặc tốt nhất là không gặp nữa.”
Mặc áo khoác đi ra khỏi cửa.
Một trận gió nổi lên thổi bay vạt áo anh, nhìn từ xa giống như là một người sắp xuất gia, mang theo một chút tiên khí.
Lư Mễ sợ tiên khí thổi vào người mình, vội vàng nói với bà nội: “Bà nội ơi, chúng ta đi nhanh lên đi. Còn chậm rì rì nữa lỡ như không kịp kiểm tra thì sao!” Đỡ bà nội đi, bỗng nhiên lại bị người ta túm cổ áo.
“Đứa nào! Đứa nào dám gan túm cổ áo bà đây hả!” Cô chửi một câu rồi quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng Đồ Minh, trong phút chốc khí thế bay mất phân nửa: “Đây chẳng phải là Will sao? Sao mà trùng hợp thế!”
Bà nội rút chân về, tò mò nhìn hai người quái dị này.
Đồ Minh lễ phép gật đầu với bà nội, sa sầm nét mặt hỏi Lư Mễ: “Cô trốn gì đấy?”