Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc

Chương 11: Là… sếp của tao đấy sao?



Ba mẹ Đồ Minh sống trong trường học. Hai ông bà ở trường Đại học cả đời, ngày ngày tiếp xúc với tri thức, không biết nhiều về thế giới bên ngoài, điều này hiện nay rất hiếm thấy.
Thực ra Đồ Minh rất giống ba mẹ, dường như chưa từng bước ra khỏi vùng an toàn này. Từ nhà trẻ, Tiểu học, Trung học, Đại học, đều ở trong phạm vi 5km, sau khi tốt nghiệp đi dạy ở trường hai năm. Trong mắt ba mẹ, lần phản nghịch duy nhất của anh đó là nghỉ dạy ở trường rồi bước chân vào doanh nghiệp xã hội.
Trong nhà ba mẹ rất yên tĩnh.
Hai ông bà ở trong căn nhà 70m2, không nhỏ lắm, hai người cũng không định dời ra ngoài, như thế này đã tốt lắm rồi. Hình như người nhà họ Đồ không có ham muốn lớn lao gì đối với vật chất, nói cho cùng cũng là do sự thanh cao toát ra từ cốt cách bên trong, mà sự thanh cao này quả thực là được di truyền.
Sau khi Đồ Minh vào nhà, ba anh đang xem tin thời sự, mẹ Dịch Vãn Thu đang tưới hoa.
Dịch Vãn Thu nhìn thấy anh vào nhà thì bảo anh đi rửa tay, trong lúc vô tình nhìn khóe miệng bị rách của anh thì cảm thấy lạ, bèn hỏi anh: “Miệng con bị sao vậy?”
“Đánh nhau.” Đồ Minh trả lời hời hợt, anh không nghĩ bị thương thì có gì to tát, nhưng cũng sợ người lớn trong nhà lo lắng.
“Đánh nhau? Đánh với ai?”
“Có người quấy rối cấp dưới của con nên con giúp cô ấy.”
Dịch Vãn Thu nhìn kỹ hơn, cũng không nặng lắm, chỉ là mặt mày hốc hác, nhìn hơi khó coi. Bà kéo Đồ Minh ngồi lên ghế sofa nói chuyện với anh: “Ban ngày ban mặt mà dám quấy rối người ta sao? Có chuyện như vậy nữa à? Đang sống ở xã hội pháp trị đấy.”
“Bạn trai cũ.”
“Chia tay mà còn đến quấy rối? Cô gái kia không sao chứ?”
Đồ Minh nhớ đến dáng vẻ nhe nanh múa vuốt của Lư Mễ, đúng là không để mình chịu thua thiệt: “Không sao.”
“Vậy được rồi.”
“Có phải là cô gái lần trước mình gặp ở chợ không?” Cô gái kia Dịch Vãn Thu vẫn còn nhớ, con bé đó trông rất hài hước, không phải dạng vừa, quả thật là người có thể gây ra chuyện đánh nhau. Bà cũng thông minh lắm, vừa đoán đã trúng ngay.
Dù Đồ Minh không ngạc nhiên với sự nhạy bén của Dịch Vãn Thu, nhưng anh vẫn cảm thấy buồn cười. Trên người Lư Mễ có dán nhãn đánh nhau sao? Anh nhịn không được cười một tiếng: “Mẹ nhạy bén thật.”
“Đoán đúng rồi à? Xem ra đầu óc và mắt nhìn người của mẹ vẫn tốt nhỉ.”
“Tốt lắm.”
Ánh mắt của Đồ Yến Lương từ trên tivi chuyển đến mặt Đồ Minh, nhìn anh rồi nói: “Dùng nắm đấm đấu đá cũng chẳng hay ho gì đâu, lần sau gặp phải chuyện như vậy thì phải báo cảnh sát trước.”
“Vâng.” Đồ Minh tựa người trên ghế sofa xem tivi với Đồ Yến Lương. Nhà họ ngày nào cũng có tiết mục chính là xem tin thời sự, đều đặn mấy chục năm không thay đổi. Đồ Yến Lương xem tin thời sự cũng không đưa ra bất cứ lời bình gì.
Hai ba con yên tĩnh xem tin tức, Dịch Vãn Thu đi xào rau, vô cùng có trình tự. Xem tin thời sự xong, Đồ Minh đi vào nhà bếp giúp Dịch Vãn Thu một tay. Dịch Vãn Thu đưa dưa chuột cho anh rửa: “Thái sợi cho mẹ.”
“Vâng.”
Dịch Vãn Thu nhìn phòng khách, lặng lẽ nói: “Hôm qua Hình Vân tới đây.” Bà không muốn để cho Đồ Yến Lương nghe thấy. Đối với chuyện Đồ Minh và Hình Vân ly hôn, Đồ Yến Lương có quan điểm khác với bà. Ông cho rằng nếu đã ly hôn rồi thì đôi bên không nên tiếp tục qua lại thân mật gì nữa.
“Đến làm gì ạ?”
“Rau củ ba nó trồng trong sân chín rồi, nó hái một ít dưa chuột và cà chua tới đây, còn ôm theo một quả bí đỏ nữa.”
Mối quan hệ của Dịch Vãn Thu và Hình Vân rất tốt, mẹ chồng nàng dâu chưa từng nảy sinh xích mích. Cả hai người tính tình đều trầm tĩnh, sở thích khá giống nhau, chuyên ngành tương thông. Lúc Đồ Minh và Hình Vân ly hôn, Dịch Vãn Thu buồn bã một thời gian lâu, cảm thấy mối nhân duyên tốt đẹp như vậy mà bị đứt đoạn thì khá là đáng tiếc.
Đồ Minh nhìn quả bí đỏ trong góc, nói với Dịch Vãn Thu: “Mối quan hệ của mẹ và cô ấy rất tốt, hai người cứ gặp nhau trò chuyện vui vẻ như thường đi, thế cũng tốt.”
“Hai đứa có khả năng tái hôn không? Mẹ thấy Hình Vân hình như là không nỡ.”
“Không đâu.” Đồ Minh quyết đoán trả lời: “Chuyện cũng đã trôi qua rồi, không cần phải thế. Gương vỡ không thể lành lại, nước đã đổ đi rồi cũng khó hốt lại được. Không cần thiết cưỡng cầu.”
“Suy cho cùng vẫn là do tình cảm không sâu đậm thôi.” Dịch Vãn Thu chợt nói.
Ban đầu nhìn bọn họ sống chung với nhau rất yên bình, có phong cách của người đã kết hôn hai mươi, ba mươi năm, hai người làm việc gì cũng sẽ thương lượng với nhau, chưa từng xảy ra mâu thuẫn, Dịch Vãn Thu có thể nhìn thấy kết cục dành cho họ chính là sống bên nhau đến răng long đầu bạc. Bà cảm thấy như vậy cũng không có gì bất ổn, ít ra nó khá ổn định, nhưng không ngờ một khi đã ầm ĩ thì lại ầm ĩ đến mức ly hôn như thế này.
Đồ Minh không có cách nào đánh giá tình cảm sâu hay cạn, dù sao yêu nhau hai, ba năm, kết hôn ba, bốn năm, lúc ly hôn anh cũng thấy buồn. Trái tim con người đều bằng xương bằng thịt.
Dịch Vãn Thu thấy anh không nói chuyện thì bèn nói một hơi.
Lúc ăn cơm điện thoại của Đồ Minh vang lên, anh nhìn thông báo trên màn hình: Hình Vân.
Đồ Minh không muốn ba mẹ hỏi nhiều, đi tới ban công nghe máy: “Chuyện gì vậy?”
“Anh có thể tới đây giúp em một việc không?” Đầu dây bên kia giọng Hình Vân nghe rất bối rối, không nhịn được mà khóc nức nở: “Có trộm vào nhà.” Ở trong lòng Hình Vân, mặc dù đã ly hôn nhưng Đồ Minh vẫn là người mà cô ta có thể tin tưởng.
“Báo cảnh sát chưa? Có bị mất đồ gì quý giá không?” Đồ Minh hỏi cô.
“Báo cảnh sát rồi. Cảnh sát sẽ tới ngay.” Hình Vân dừng một chút: “Nhẫn cưới mất rồi.”
“Bạn trai cô đâu?”
“Anh ấy đi công tác rồi.”
“Ừm, bốn mươi phút nữa tôi đến.”
Đồ Minh trở lại bàn ăn, ăn cơm nhanh rồi ra ngoài. Vừa ra tới trước cửa Dịch Vãn Thu đã hỏi anh đi đâu, anh suy nghĩ rồi quyết định không nói chuyện nhà Hình Vân có trộm cho bà nghe, sợ bà lo lắng, cũng sợ bà hỏi đông hỏi tây.
Lúc lên xe rồi mới gọi cho chị của Hình Vân là Hình Lộ trước, nói rõ sự việc. Sau đó nói với Hình Lộ: “Chị cũng tới đó với tôi đi.”
Hình Lộ muốn để cho bọn họ ở riêng với nhau, nhưng nhớ tới tính cách hơi quái đản của Đồ Minh. Bọn họ ly hôn rồi, Đồ Minh và Hình Vân không còn quan hệ gì nữa, anh sẽ không đồng ý ở riêng với Hình Vân, anh muốn tránh hiềm nghi. Chị ta đành phải đồng ý: “Được, vậy gặp ở dưới tầng nhà nó.”
Lúc Đồ Minh đến thì Hình Lộ đã đến rồi.
Hình Vân và bạn trai ở lại trong căn nhà cũ của Đồ Minh, trong khu dân cư rất cũ, nhưng xung quanh đã được đồng bộ với khu học chính. Vào lúc này hơn mười giờ đêm, lúc bọn họ đi lên thì cảnh sát đã ghi nhận thông tin xong, đồ đạc trong nhà loạn hết cả lên.
“Sao lại có trộm vậy? Thời đại nào rồi mà còn có trộm đột nhập vào nhà. Cảnh sát nói sao?” Hình Lộ hỏi cô ta.
“Nhìn thấy hai người đàn ông trên camera, nhưng ai cũng che mặt.”
“Hàng xóm thì sao? Không có manh mối gì à?”
“Hai ông bà ở đối diện hơn tám mươi tuổi rồi, họ bị lảng tai.”
Hình Lộ đi tới đi lui trong nhà, phòng khách thì ổn hơn chút, còn phòng ngủ thì bị lật tung lên. Hình Vân đi theo phía sau Hình Lộ vào phòng ngủ, một lát sau Đồ Minh nghe thấy tiếng khóc của Hình Vân: “Em chỉ thấy tiếc chiếc nhẫn kia thôi.”
Hình Vân rất thích chiếc nhẫn kim cương đó. Năm ấy cô ta kéo Đồ Minh đi trung tâm thương mại, tự chọn chiếc nhẫn này, giá gần một trăm nghìn tệ. Lúc đó gần một trăm nghìn tệ đối với họ không phải số tiền nhỏ, nhưng mà cô ta thích. Đồ Minh không nói gì, bỏ tiền ra mua cho cô ta.
Sau khi ly hôn Hình Vân tháo ra đặt ở một nơi. Thỉnh thoảng lúc quét tước nhà cửa sẽ lấy ra xem, kim cương long lanh óng ánh, chất lượng vô cùng tốt, tựa như nó có thể chứng minh năm đó bọn họ từng yêu nhau. Có những thời điểm hiếm hoi Hình Vân nghĩ có phải mình đã sai rồi hay không, người chính trực như Đồ Minh thì sao mà ngoại tình được? Còn cô ta, rốt cuộc tại sao phải phản bội hôn nhân? Có rất nhiều chuyện cô ta không tự giải thích được, cũng không hiểu rõ, chỉ có thể dùng cách này để giải quyết.
Lúc ly hôn phân chia tài sản, Đồ Minh cho cô ta một căn nhà, một chiếc xe khá xịn, một nửa tiền tiết kiệm và chiếc nhẫn kim cương này. Khi đó Hình Vân xem thỏa thuận, nói một câu: Thế này so với việc từ bỏ tài sản chung rồi ra đi tay trắng thì có gì khác nhau? Xét cho cùng cũng không phải sai lầm ở phía anh, anh chỉ là một người đàn ông đúng nghĩa mà thôi. Ít ra chứng minh được rằng ban đầu cô ta không lấy lầm người.
Bây giờ nhẫn mất rồi, hai người sẽ chấm dứt hoàn toàn, Hình Vân cảm thấy hơi đau lòng.
Hình Lộ nghe cô ta khóc thì hơi buồn bực, nhưng dù gì thì cũng là em gái mình, chị ta không thể nói nặng lời, chỉ có thể liên tục khuyên nhủ cô ta: “Đừng khóc. Mất thì cũng đã mất rồi, có khóc thì nó cũng không quay lại được.”
Hình Lộ vẫn mong tính cách của Hình Vân có thể dứt khoát hoặc là tỉnh táo hơn nữa. Có chuyện gì thì nói thẳng ra, dù có cãi nhau vài lần thì sao, cãi nhau rồi sẽ hiểu nhau hơn, vẫn có tác dụng hơn là cứ hoang tưởng mình bị hại rồi vượt quá giới hạn như vậy. Giống như bây giờ, cứ nói thẳng với Đồ Minh là: “Em tiếc chiếc nhẫn ấy, bởi vì đó chiếc nhẫn mà anh mua cho em”. Thật sự khó nói đến vậy sao?
Đồ Minh đứng ở bên ngoài, nghe tiếng khóc bên trong dừng lại rồi mới gõ cửa phòng, Hình Vân mở cửa với đôi mắt sưng húp, câu đầu tiên Đồ Minh nói khi bước vào là: “Tối nay đến khách sạn đi, trong nhà không an toàn.”
Hình Vân biết đây là điều mà Đồ Minh quan tâm nhất. Anh rất lý trí, gặp phải chuyện gì đó thì sẽ nghĩ cách giải quyết trước chứ không suy nghĩ theo cảm tính. Cô ta đáp lại một tiếng: “Vâng.”
“Mang theo quần áo và đồ dùng hàng ngày.”
Lúc xuống tầng Hình Vân nhìn thấy vết thương trên khóe miệng Đồ Minh, hỏi anh: “Miệng anh bị sao vậy?”
“Đánh nhau.”
“Anh?” Đánh nhau?” Hình Vân hơi bất ngờ, chí ít thì trong nhận thức của cô ta, Đồ Minh không phải là người thích đánh nhau.
“Ừm, tình cờ thôi.” Đồ Minh cũng không nhiều lời, lặng lẽ kéo hành lý của Hình Vân.
Hình Lộ liếc mắt nhìn Hình Vân, chị ta rất tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều. Với tính cách này của hai người họ thì có thể trải qua thứ cảm xúc mãnh liệt gì được sao?
Đồ Minh và Hình Lộ đưa Hình Vân đến khách sạn, Hình Lộ căn dặn Hình Vân ngày mai phải sắp xếp người đến đổi khóa, còn hỏi cô ta: “Khi nào Vương Tùng về?”
“Sáng sớm ngày mai.”
“Ừm.”
Khi Hình Vân đi rồi Hình Lộ mới hỏi Đồ Minh: “Cậu không ngại nó và Vương Tùng sống cùng nhau trong căn nhà đó chứ?”
“Nhà đã cho thì là của cô ấy. Cô ấy muốn ở với ai cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Cậu cũng được lắm đấy, đáng mặt đàn ông.” Hình Lộ quay đầu lại nhìn về phía khách sạn, suy nghĩ chốc lát rồi nói với Đồ Minh: “Cậu biết trong nhà mất rất nhiều đồ không? Mấy món đồ quý giá của Hình Vân cũng bị mất hết rồi, nhưng nó chỉ tiếc chiếc nhẫn kia thôi.”
“Tôi nhớ không lầm thì chiếc nhẫn kim cương đó không rẻ. Có thấy tiếc thì cũng rất bình thường.” Đồ Minh nói.
“Sao cậu lại không cảm thấy…”
“Nếu như cô ấy biết tiếc nuối tình cảm của chúng tôi thì sẽ không đi ngoại tình.”
Đã ly hôn rồi mà còn nói đến mấy chuyện này, thế chẳng phải là cởi quần đánh rắm uổng công vô ích sao? Tuy rằng Đồ Minh có bề ngoài ôn hòa nhã nhặn, nhưng bên trong thì ngang ngược tàn nhẫn. Anh có thể chấp nhận chuyện Hình Vân không hài lòng về cuộc hôn nhân này, họ có thể ngồi xuống từ từ thảo luận lại với nhau cho rõ ràng. Nhưng anh không thể chấp nhận bản thân cô ta đã ngoại tình rồi mà còn nghi ngờ anh ngoại tình.
Anh rất ghét như thế.
Anh lái xe về nhà, sắp một giờ sáng, đã bỏ lỡ giờ giấc đi ngủ của anh rồi. Anh tìm chỗ dừng xe, mở cửa sổ, ở bên lề đường hóng gió một lát. Hình Vân gửi tin nhắn nói cảm ơn anh, mãi một lúc sau anh mới nhắn lại: [Nhẫn mất thì cũng đã mất rồi, không cần phải cảm thấy tiếc. Lần sau kết hôn thì mua một chiếc mới, nếu đã ly hôn thì phải nhìn về phía trước.]
[Hình như anh không có chút hoài niệm nào. Đây mới là điểm làm em đau lòng nhất.]
[Đừng mâu thuẫn như vậy, vừa muốn ly hôn, vừa muốn chồng trước nhớ nhung đến mình. Thế thì không hay lắm đâu. Đi ngủ sớm đi, đừng nhắn lại nữa.]
Một cơn gió thổi qua mặt anh, lúc này điện thoại lại vang lên. Anh ấn nghe máy, nghe thấy bên kia vô cùng ồn ào, lát sau có tiếng phụ nữ truyền đến: “Anh là ân nhân cứu mạng của Lư Mễ nhà chúng tôi phải không?”
… Từ ân nhân cứu mạng này nghe hơi quái dị, Đồ Minh nhíu mày: “Không phải, ai vậy?”
“Lư Mễ nói muốn cảm ơn anh. Anh đợi chút…” Người phụ nữ kia hạ thấp giọng: “Chút nữa anh nói ‘đừng khách sáo’ là được. Nó say rồi, nói không thể thiếu nợ ân tình của người ta. Gọi xong cuộc điện thoại này nó mới chịu về nhà ngủ.”
Người phụ nữ nói xong cũng không đợi Đồ Minh phản ứng lại, đưa điện thoại tới bên miệng Lư Mễ: “Nói đi này bà nội ơi!”
“Là ông sếp thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ của tao đấy sao?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...