Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc
Chương 102: Con trai, con gái
Hai người đi dạo quanh cửa hàng nội thất, Lư Mễ hô hào muốn tự quyết, nhưng khi đến nơi lại không biết chọn gì.
Cô nhìn món nào cũng thấy thiếu thiếu, xem được một lúc thì bắt đầu chán: “Thồi thồi thồi, chọn đại đi, em không xong rồi.” Chính thức đầu hàng.
“Không phải em nói là muốn tự chọn sao?” Đồ Minh thấy Lư Mễ bỏ cuộc còn nhanh hơn cả dự tính của anh.
“Em không quyết được nữa rồi, phức tạp quá.”
Khi nghe đến kích thước, tông màu, sự kết hợp thì đầu óc Lư Mễ bắt đầu quay cuồng, rồi cô đề nghị: “Thiết kế nội thất cả nhà theo yêu cầu đi!”
“Cũng được.”
“Có phải sẽ đỡ tốn công hơn không?”
“Đúng vậy.”
“Thế thì quyết định vậy đi.”
Biệt thự liền kề của Đồ Minh cuối cùng vẫn là do Lư Mễ quyết định. Cô chọn một công ty chuyên thiết kế nguyên căn, rồi vỗ tay nói: “Phần của em xong rồi, giờ là tới anh.”
“Cực thân em rồi.” Đồ Minh ra vẻ nghiêm túc vỗ vai Lư Mễ: “Phải cực khổ lắm mới đưa ra được quyết định quan trọng như này, em nghỉ ngơi đi, đợi anh.”
Lư Mễ ngồi xuống uống nước, lướt điện thoại, còn Đồ Minh thì tiếp tục trao đổi với nhà thiết kế về những bước tiếp theo. Anh thực sự rất nghiêm túc, mỗi chi tiết nhỏ đều phải thật rõ ràng. Những gì Lư Mễ không muốn động não thì anh đã làm hết.
Đỡ lo hẳn, sướng ghê.
Trong lúc đó, Lư Mễ nghe thấy Đồ Minh nói với người của công ty nội thất: “Cần đẩy nhanh tiến độ, nhưng phải đảm bảo chất lượng, các anh có thể cử người qua xem trước, cuối cùng sẽ chỉnh sửa theo bản vẽ của tôi.”
“Anh cần dọn vào ở gấp sao?” Người đó hỏi Đồ Minh.
Đồ Minh nghĩ thầm: Tôi đang gấp cưới vợ.
Đến lúc báo giá, Lư Mễ lại thấy xót.
Cô tự nhận là mình có tiền, nhưng chi một khoản lớn cho nội thất và thiết bị điện tử vẫn làm cô thấy hoảng. Lúc ra khỏi cửa cô cằn nhằn Đồ Minh: “Em đã bảo là anh mua căn nhỏ thôi mà, nhưng anh thì sao? Nhất định phải mua căn to. Giờ thì hay rồi, sửa nhà mà cứ như mua thêm một căn nữa vậy!”
“Mua một căn trăm mét vuông rồi cho thuê chẳng phải tốt hơn sao? Không biết tính toán gì cả!”
Lư Mễ lẩm bẩm mấy câu, rồi chợt nhận ra lúc này mình thật giống Lư Quốc Khánh.
Ba cô cũng vậy, hay đánh giá mọi thứ bằng giá trị của căn nhà. Ví dụ như: Cái này mua được một mét vuông rồi nhỉ?
Còn ông Hai thì so với cá, cái này mua được mấy ký cá hố?
Đồ Minh đợi cô than vãn xong mới nói: “Xót tiền rồi phải không?”
“Nhiều tiền thế, đâu phải là không có chỗ ở.”
“Không giống nhau.”
“Không giống chỗ nào?”
“Sau này ở sẽ khác.”
“Hừ.”
“Với lại cũng cho con cái có thêm không gian chạy nhảy.” Đồ Minh vô tình nói một câu như vậy.
“Con cái? Con cái gì cơ?” Lư Mễ giật mình hỏi: “Con cái ở đâu ra vậy?”
Lư Mễ thực sự bị dọa sợ. Cô vừa mới quyết tâm bước vào hôn nhân, hôn nhân còn chưa bước vào mà đã nghe nhắc đến “con cái”.
“Có thể vài năm nữa, chúng ta sẽ có một đứa con?”
“Em không muốn có con, sinh con đau lắm, mà người cũng sẽ xấu đi, hơn nữa chúng ta còn chưa kết hôn mà! Anh không thấy nói về con cái sớm quá sao? Liên quan gì đâu chứ! Anh hù em sắp ngất rồi!”
Dáng vẻ hoảng hốt của Lư Mễ rất hài hước, Đồ Minh bật cười, xoa đầu cô: “Sao em hoảng sợ thế, anh chỉ đùa thôi, chắc chắn là bây giờ chưa có con được đâu.”
“Đừng giăng bẫy em! Đừng nói bây giờ, sau này cũng không cần có!”
Lư Mễ trừng mắt nhìn anh rồi quay đầu chạy đi, tối hôm đó cô không ngủ được nên hỏi Thượng Chi Đào: [Em nói xem, có khi nào ổng đâm thủng bao cao su không? Liệu ổng có để cho chị lên xe trước rồi mua vé sau không?]
[… Nghĩ lung tung. Ông Đồ không phải người như vậy.] Thượng Chi Đào bênh vực Đồ Minh.
[Ai mà biết được, ông Đồ nham hiểm cực! Đừng thấy ổng đeo kính nho nhã lịch sự mà lầm, ổng nham hiểm lắm đó! Chị đấu không lại ổng.] Lư Mễ dũng cảm thừa nhận rằng đầu óc của mình không bằng Đồ Minh, nhưng cô cũng không thấy xấu hổ, đầu óc mình không nhanh nhạy bằng người ta thì thôi vậy, có sao đâu!
[Em cười chết mất, hai người đấu trí rồi đấu dũng luôn hả?]
[Đúng vậy!]
Lư Mễ để điện thoại sang một bên, xuống giường lôi bao cao su ra xem, còn rất tốt, bao bì nguyên vẹn, tạm thời an toàn.
Cô cảm thấy mình không sợ trời không sợ đất, vậy mà lại bị hai chữ “con cái” làm mất ngủ cả đêm, hay thật!
Khi nhắm mắt lại, cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Lần này cô mơ một giấc mơ, vẫn là giấc mơ hôm trước. Đồ Minh đang dạy một cục bột nhỏ học, Lư Mễ hỏi: “Có gì mà phải học chứ?”
Cục bột đó nhìn Lư Mễ, nói: “Con thích học.”
…
Lư Mễ giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy Đồ Minh đang nằm ngủ bên cạnh. Anh mơ thấy chuyện vui gì mà ngủ ngon thế? Trên mặt còn mang theo nụ cười nữa?
Sao anh dám ngủ ngon vậy? Ban ngày nói linh tinh, ban đêm làm mình mất ngủ, còn anh thì lại ngủ ngon lành. Lư Mễ bóp mặt Đồ Minh thật mạnh làm anh giật mình thức dậy, anh nắm cổ tay cô: “Không ngủ à?”
“Ngủ không được.”
“Sao thế?”
“Tại vì chuyện con cái.”
Đồ Minh mở mắt, thấy Lư Mễ thật sự đang lo lắng, anh kéo cô vào lòng: “Hồi sáng anh chỉ đùa thôi, nhưng anh cũng thích trẻ con thật. Anh mơ thấy chúng ta có một cô con gái, nó đeo cặp kính nhỏ, đang ngồi đọc sách.”
“Đứa con trong mơ của anh cũng thích học hả?” Lư Mễ tròn xoe mắt, chuyện này thật là kỳ lạ.
“Cũng? Em cũng mơ thấy à?”
“Đúng rồi! Em mơ thấy một đứa nhóc lon ton theo anh học bài. Em kêu nó đừng học nữa, ra ngoài chơi đi con! Học hành mệt lắm, quan trọng là sức khỏe tinh thần. Nhưng nó lại nói là em không hiểu, nó thích học lắm. Làm em tức điên lên luôn. Mẹ mày mà không hiểu thì ai hiểu chứ?”
…
Đồ Minh cười không ngừng được, anh đưa tay che mắt, cười đến mức rung cả giường. Lư Mễ buồn cười thật, trong mơ mà còn cãi nhau với con mình! Đúng là chỉ có cô mới làm được thôi! Còn có chuyện gì mà cô không làm được không?
Cười đủ rồi, anh hỏi Lư Mễ: “Em có nhìn rõ đó là con trai hay con gái không?”
“Không rõ. Đẹp quá nên không phân biệt được trai hay gái.” Lư Mễ có hơi thất vọng, tâm trạng lúc này lại chuyển thành: Tại sao trong mơ Đồ Minh có thể nhìn rõ, còn mình thì không? Mình có bị mù đâu?
Không được! Phải nhìn lại lần nữa!
Cô nhắm mắt lại, kéo chăn lên đến cằm: “Ngủ thôi!”
Đồ Minh đã quen với tính khí thất thường của cô, anh ôm cô: “Ngủ đi!”
“Ừm, em sẽ ngủ để xem lần này có nhìn rõ trai hay gái không.”
“Nếu em không nhìn rõ, chi bằng chúng ta có một đứa ngay bây giờ, sinh ra rồi em sẽ nhìn rõ thôi.” Đồ Minh bắt đầu trêu cô, dáng vẻ Lư Mễ sợ xanh mặt rất thú vị, anh không nhịn được lại trêu chọc cô.
…
Lư Mễ suy nghĩ một hồi rồi đánh vào tay Đồ Minh: “Chơi trò khích tướng không có tác dụng với em đâu!”
“Ừm ừm, ngủ đi.”
Đêm tuyết rơi rất hợp để ngủ, bên ngoài lạnh lẽo, hai người trong chăn ôm nhau. Đồ Minh tỏa ra hơi ấm như một lò sưởi, Lư Mễ thì lạnh, nằm sát bên anh. Cả hai ngủ một mạch đến sáng, khi thức dậy, mọi thứ bên ngoài đã phủ một lớp trắng xóa.
Cô đứng bên cửa sổ uống sữa đậu nành nóng, nhìn đám trẻ dưới nhà đang chơi ném tuyết.
“Anh đi trước đây.” Đồ Minh mặc áo khoác, chuẩn bị mở cửa: “Sáng nay 9:30 anh có cuộc họp. Em lái xe cẩn thận, đường trơn đấy.”
“Ừm.” Lư Mễ chạy đến trước mặt anh, hôn anh: “Tạm biệt.”
Lúc ra khỏi nhà Lư Mễ có mang theo con dế, khi xuống tầng thì gặp ông Hai đang đi dạo.
“Đi làm à Mễ?” Ông Hai hỏi.
“Dạ vâng. Ông đi dạo cẩn thận nhé, đường trơn lắm đó.”
“Ừ! Hôm nay ông đi dạo công viên với ba cháu.”
“Chúc hai người đi dạo vui vẻ!”
Lư Mễ vẫy tay rồi chạy đi, vừa ở nhà lề mề một lúc mà đã sắp trễ giờ làm rồi.
Trong thang máy, cô gặp Daisy, nhìn cô ta có vẻ buồn bã ủ rũ.
“Sao vậy? Mất tiền à?”
“Đừng nhắc nữa, dự án làm tôi phát điên rồi.”
Lư Mễ nhìn cô ta, nhưng không nói gì thêm nữa.
Vương Kết Tư từng than phiền với Lư Mễ là trước đây Daisy rất thông minh, không hiểu sao lần này làm việc lại lơ ngơ, tạo ra mấy quy trình xét duyệt kỳ quặc. Nhân viên bên công ty Vương Kết Tư không chịu nổi, đã hai lần chất vấn Daisy: “Rốt cuộc ở đây ai mới là bên đối tác trả phí vậy?”
Lúc Lư Mễ đến chỗ làm việc mở máy tính lên, Daisy kéo ghế lại gần.
“Chuyện gì đó?”
“Cô giúp tôi nói chuyện với Vương Kết Tư được không? Bảo anh ta đừng làm khó tôi nữa.”
“Cậu ta làm khó cô hay cô làm khó cậu ta? Này, mấy quy trình xét duyệt gần đây của cô là sao thế? Lần trước tôi đến công ty của họ, Giám đốc dự án còn phàn nàn với tôi đấy.”
Daisy nhìn quanh rồi ghé sát vào tai Lư Mễ: “Cô tưởng tôi muốn thế à?”
“Ai ép cô?”
“Cô không biết à? Nghe nói Josh với Will sắp đổi vị trí cho nhau rồi.”
“? Đổi vị trí gì?”
Daisy vội vã ra dấu im lặng: “Hôm đó tôi đi ngang qua phòng làm việc của Tracy, nghe họ thảo luận về chuyện luân chuyển các vị trí quản lý cấp cao. Tracy với Luke còn tranh cãi nữa cơ!”
“Thế chuyện đó thì có liên quan gì đến chuyện cô tăng thêm quy trình cho phía đối tác?”
“Cô không hiểu Josh sao? Phòng kế hoạch của anh ta có quy trình nghiêm ngặt lắm!”
Lư Mễ hiểu rồi, Daisy đang đoán mò rằng Josh sẽ cải cách quy trình. Giỏi lắm, cứ nghe gió là nghĩ tới mưa ngay. Ông sếp mới còn chưa đến mà đã bắt đầu đặt cược rồi.
Cô giơ ngón cái lên khen: “Cô giỏi thật đấy, bắt sóng xu hướng nhanh quá. Để tôi xem đến lúc khách hàng than phiền với Will thì cô tính thế nào.”
“Luân chuyển vị trí chỉ là chuyện trong vài ngày tới thôi, tôi vượt qua được thì ổn hết.”
Lư Mễ không biết phải nói gì, từ đầu năm nay Daisy đã bắt đầu nóng vội rồi. Cô ta muốn tăng lương thăng chức, muốn tiến nhanh hơn trên con đường sự nghiệp. Thật uổng phí sự tin tưởng mà Đồ Minh đã dành cho cô ta.
Sau khi nói chuyện với Daisy xong, Lư Mễ hỏi Đồ Minh: [Anh có luân chuyển vị trí không?]
[?]
[Mọi người đang đồn kìa.]
[Trước đây từng bàn về việc luân chuyển vị trí quản lý nhưng bị Luke bác bỏ rồi. Có thể là năm sau hoặc năm sau nữa mới tính tiếp.]
Lư Mễ đọc tin nhắn này, nhớ lại dáng vẻ của Daisy vừa nãy, bật cười thành tiếng. Cô đứng dậy, đi đến chỗ của Daisy, gõ lên bàn của cô ta: “Ra ngoài nói chuyện đi.”
Daisy thấy Lư Mễ hiếm khi nghiêm túc như vậy, cô ta hỏi: “Sao thế? Tôi gây chuyện gì rồi hả?”
“Ra ngoài nào!”
Hai người đi ra ngoài, tìm một góc khuất đứng nói chuyện. Lư Mễ nói với Daisy: “Tôi nói cho cô nghe này, chuyện luân chuyển vị trí mà cô vừa nói tôi hỏi khách hàng rồi. Cô biết là công ty mình nếu có luân chuyển vị trí thì sẽ thông báo trước với đối tác đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Đối tác nói họ chưa nhận được thông báo gì cả.”
… Daisy vỗ trán: “Thôi chết!”
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô ta đi, Lư Mễ thầm nghĩ, sao mà ngốc thế.
“Vương Kết Tư là đối tác lớn, cô làm cho đàng hoàng vào, đừng có mà làm bừa nữa, biết chưa? Nếu làm chậm tiến độ bàn giao rồi cô có gánh nổi không?”
“Cô nói đúng.” Daisy gật đầu: “Lumi, sao cô lại tốt với tôi thế?”
“Không phải là tôi tốt với cô đâu, tôi chỉ muốn sớm kết thúc dự án thôi. Cô chê mình ít việc quá à? Không có người mới vào, tôi sắp chết vì mệt rồi đây.”
“Được rồi được rồi.” Daisy nói xong rồi hạ giọng: “Lumi, tôi hỏi cô một chuyện.”
“Chuyện gì thế?”
Daisy hạ giọng xuống thêm chút nữa: “Hôm qua tôi với bạn vào cửa hàng nội thất, thấy một người trông rất giống cô… còn có Will nữa…”
“Tôi á? Đi cửa hàng nội thất?” Lư Mễ mắng thầm một tiếng, nghĩ bụng phen này xong đời rồi.
Daisy gật đầu, lấy điện thoại ra: “Cô xem đi, là hai người phải không?” Daisy vốn nhát gan, lúc thấy cảnh đó đã hết hồn không dám lại gần. Sợ nếu thật sự gặp phải thì rắc rối to. Cô ta chỉ chụp vội một bức ảnh từ xa.
Lư Mễ cầm lấy, biết nói gì nữa bây giờ, con mẹ nó đúng là hai người họ thật.
“Ôi trời! Cô nói tôi mới thấy giống thật đó chứ!”
“Thế này sao lại là giống? Đây không phải giống, mà là…”
“Tôi còn mong là vậy đấy!”
Lư Mễ bĩu môi, trả điện thoại lại cho Daisy: “Giống thật.”
“Thế rốt cuộc có phải không?”
“Phải.”
Nói xong rồi quay lưng bỏ đi, để lại Daisy sững sờ. Lư Mễ lúc thì bảo là phải, lúc thì bảo không, làm cô ta hoang mang đứng đó phóng to bức ảnh ra nhìn kỹ. Dù ảnh hơi mờ, nhưng người đang đứng nói chuyện với người ta chẳng phải Will sao? Người ngồi uống nước chẳng phải Lumi sao?
Daisy vội đuổi theo kéo tay Lư Mễ: “Lumi, cô cho tôi một lời chắc chắn đi, rốt cuộc có phải hai người không? Cô nói không phải sao? Nhưng trong ảnh rõ ràng là hai người mà. Còn nếu cô nói phải thì cô giải thích đi, ngày nào hai người cũng có mâu thuẫn, ai cũng biết Will không thích cô mà.”
“Tôi thề là tôi sẽ không nói với ai đâu, cô hoàn toàn có thể tin tưởng tôi. Cô nói tôi biết để tôi chết cho rõ ràng đi!”
“Cô có nói với người khác thì tôi cũng không sợ đâu!” Lư Mễ thở dài: “Thật ra tôi không định nói với ai, nhưng cô đã thấy rồi, vậy thôi để tôi nói cho cô biết nhé!”
“Cô còn nhớ chuyện của Will với bạn thân tôi không?”
“Nhớ, bạn thân của cô định chia tay Will.”
“Ừa, trước đó cô ấy thích người khác. Nhưng giờ thì quay ngoắt lại bàn chuyện cưới xin với Will rồi.” Lư Mễ nói như thật, khoác vai Daisy: “Bây giờ bạn thân của tôi thích Will lắm, vì Will vừa mua một căn biệt thự lớn.”
“Khoan đã Lumi.” Daisy cắt lời, “Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện cô với Will cùng đi cửa hàng nội thất?”
“Sao lại không liên quan? Cô đừng vội, để tôi kể hết đã.”
“Hai người họ mua một căn biệt thự, cần phải trang trí nội thất. Tình cờ tôi lại quen biết người ở cửa hàng nội thất, nói chung là để kiếm chút hoa hồng thôi ấy mà. Tôi cũng khổ lắm, cuối tuần mà phải đội tuyết đưa Will đi chọn đồ.”
“Thế sao bạn thân của cô không đi?” Daisy hỏi tiếp.
“Sao mà tôi biết được? Lúc chuẩn bị đi thì tự dưng bận việc, làm tôi tức muốn chết.”
Nói xong, Lư Mễ vỗ vai Daisy: “Giữ bí mật đấy nhé!”
Daisy cảm thấy có gì đó không đúng. Trong lòng cô ta, Lư Mễ và Đồ Minh chắc chắn không phải người cùng một thế giới, nhưng sao lại trùng hợp đến vậy?
Cả ngày hôm đó, cứ rảnh là Daisy lại suy nghĩ mãi về câu chuyện của Lư Mễ, rõ ràng là có lỗ hổng.
Cô nhìn món nào cũng thấy thiếu thiếu, xem được một lúc thì bắt đầu chán: “Thồi thồi thồi, chọn đại đi, em không xong rồi.” Chính thức đầu hàng.
“Không phải em nói là muốn tự chọn sao?” Đồ Minh thấy Lư Mễ bỏ cuộc còn nhanh hơn cả dự tính của anh.
“Em không quyết được nữa rồi, phức tạp quá.”
Khi nghe đến kích thước, tông màu, sự kết hợp thì đầu óc Lư Mễ bắt đầu quay cuồng, rồi cô đề nghị: “Thiết kế nội thất cả nhà theo yêu cầu đi!”
“Cũng được.”
“Có phải sẽ đỡ tốn công hơn không?”
“Đúng vậy.”
“Thế thì quyết định vậy đi.”
Biệt thự liền kề của Đồ Minh cuối cùng vẫn là do Lư Mễ quyết định. Cô chọn một công ty chuyên thiết kế nguyên căn, rồi vỗ tay nói: “Phần của em xong rồi, giờ là tới anh.”
“Cực thân em rồi.” Đồ Minh ra vẻ nghiêm túc vỗ vai Lư Mễ: “Phải cực khổ lắm mới đưa ra được quyết định quan trọng như này, em nghỉ ngơi đi, đợi anh.”
Lư Mễ ngồi xuống uống nước, lướt điện thoại, còn Đồ Minh thì tiếp tục trao đổi với nhà thiết kế về những bước tiếp theo. Anh thực sự rất nghiêm túc, mỗi chi tiết nhỏ đều phải thật rõ ràng. Những gì Lư Mễ không muốn động não thì anh đã làm hết.
Đỡ lo hẳn, sướng ghê.
Trong lúc đó, Lư Mễ nghe thấy Đồ Minh nói với người của công ty nội thất: “Cần đẩy nhanh tiến độ, nhưng phải đảm bảo chất lượng, các anh có thể cử người qua xem trước, cuối cùng sẽ chỉnh sửa theo bản vẽ của tôi.”
“Anh cần dọn vào ở gấp sao?” Người đó hỏi Đồ Minh.
Đồ Minh nghĩ thầm: Tôi đang gấp cưới vợ.
Đến lúc báo giá, Lư Mễ lại thấy xót.
Cô tự nhận là mình có tiền, nhưng chi một khoản lớn cho nội thất và thiết bị điện tử vẫn làm cô thấy hoảng. Lúc ra khỏi cửa cô cằn nhằn Đồ Minh: “Em đã bảo là anh mua căn nhỏ thôi mà, nhưng anh thì sao? Nhất định phải mua căn to. Giờ thì hay rồi, sửa nhà mà cứ như mua thêm một căn nữa vậy!”
“Mua một căn trăm mét vuông rồi cho thuê chẳng phải tốt hơn sao? Không biết tính toán gì cả!”
Lư Mễ lẩm bẩm mấy câu, rồi chợt nhận ra lúc này mình thật giống Lư Quốc Khánh.
Ba cô cũng vậy, hay đánh giá mọi thứ bằng giá trị của căn nhà. Ví dụ như: Cái này mua được một mét vuông rồi nhỉ?
Còn ông Hai thì so với cá, cái này mua được mấy ký cá hố?
Đồ Minh đợi cô than vãn xong mới nói: “Xót tiền rồi phải không?”
“Nhiều tiền thế, đâu phải là không có chỗ ở.”
“Không giống nhau.”
“Không giống chỗ nào?”
“Sau này ở sẽ khác.”
“Hừ.”
“Với lại cũng cho con cái có thêm không gian chạy nhảy.” Đồ Minh vô tình nói một câu như vậy.
“Con cái? Con cái gì cơ?” Lư Mễ giật mình hỏi: “Con cái ở đâu ra vậy?”
Lư Mễ thực sự bị dọa sợ. Cô vừa mới quyết tâm bước vào hôn nhân, hôn nhân còn chưa bước vào mà đã nghe nhắc đến “con cái”.
“Có thể vài năm nữa, chúng ta sẽ có một đứa con?”
“Em không muốn có con, sinh con đau lắm, mà người cũng sẽ xấu đi, hơn nữa chúng ta còn chưa kết hôn mà! Anh không thấy nói về con cái sớm quá sao? Liên quan gì đâu chứ! Anh hù em sắp ngất rồi!”
Dáng vẻ hoảng hốt của Lư Mễ rất hài hước, Đồ Minh bật cười, xoa đầu cô: “Sao em hoảng sợ thế, anh chỉ đùa thôi, chắc chắn là bây giờ chưa có con được đâu.”
“Đừng giăng bẫy em! Đừng nói bây giờ, sau này cũng không cần có!”
Lư Mễ trừng mắt nhìn anh rồi quay đầu chạy đi, tối hôm đó cô không ngủ được nên hỏi Thượng Chi Đào: [Em nói xem, có khi nào ổng đâm thủng bao cao su không? Liệu ổng có để cho chị lên xe trước rồi mua vé sau không?]
[… Nghĩ lung tung. Ông Đồ không phải người như vậy.] Thượng Chi Đào bênh vực Đồ Minh.
[Ai mà biết được, ông Đồ nham hiểm cực! Đừng thấy ổng đeo kính nho nhã lịch sự mà lầm, ổng nham hiểm lắm đó! Chị đấu không lại ổng.] Lư Mễ dũng cảm thừa nhận rằng đầu óc của mình không bằng Đồ Minh, nhưng cô cũng không thấy xấu hổ, đầu óc mình không nhanh nhạy bằng người ta thì thôi vậy, có sao đâu!
[Em cười chết mất, hai người đấu trí rồi đấu dũng luôn hả?]
[Đúng vậy!]
Lư Mễ để điện thoại sang một bên, xuống giường lôi bao cao su ra xem, còn rất tốt, bao bì nguyên vẹn, tạm thời an toàn.
Cô cảm thấy mình không sợ trời không sợ đất, vậy mà lại bị hai chữ “con cái” làm mất ngủ cả đêm, hay thật!
Khi nhắm mắt lại, cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Lần này cô mơ một giấc mơ, vẫn là giấc mơ hôm trước. Đồ Minh đang dạy một cục bột nhỏ học, Lư Mễ hỏi: “Có gì mà phải học chứ?”
Cục bột đó nhìn Lư Mễ, nói: “Con thích học.”
…
Lư Mễ giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy Đồ Minh đang nằm ngủ bên cạnh. Anh mơ thấy chuyện vui gì mà ngủ ngon thế? Trên mặt còn mang theo nụ cười nữa?
Sao anh dám ngủ ngon vậy? Ban ngày nói linh tinh, ban đêm làm mình mất ngủ, còn anh thì lại ngủ ngon lành. Lư Mễ bóp mặt Đồ Minh thật mạnh làm anh giật mình thức dậy, anh nắm cổ tay cô: “Không ngủ à?”
“Ngủ không được.”
“Sao thế?”
“Tại vì chuyện con cái.”
Đồ Minh mở mắt, thấy Lư Mễ thật sự đang lo lắng, anh kéo cô vào lòng: “Hồi sáng anh chỉ đùa thôi, nhưng anh cũng thích trẻ con thật. Anh mơ thấy chúng ta có một cô con gái, nó đeo cặp kính nhỏ, đang ngồi đọc sách.”
“Đứa con trong mơ của anh cũng thích học hả?” Lư Mễ tròn xoe mắt, chuyện này thật là kỳ lạ.
“Cũng? Em cũng mơ thấy à?”
“Đúng rồi! Em mơ thấy một đứa nhóc lon ton theo anh học bài. Em kêu nó đừng học nữa, ra ngoài chơi đi con! Học hành mệt lắm, quan trọng là sức khỏe tinh thần. Nhưng nó lại nói là em không hiểu, nó thích học lắm. Làm em tức điên lên luôn. Mẹ mày mà không hiểu thì ai hiểu chứ?”
…
Đồ Minh cười không ngừng được, anh đưa tay che mắt, cười đến mức rung cả giường. Lư Mễ buồn cười thật, trong mơ mà còn cãi nhau với con mình! Đúng là chỉ có cô mới làm được thôi! Còn có chuyện gì mà cô không làm được không?
Cười đủ rồi, anh hỏi Lư Mễ: “Em có nhìn rõ đó là con trai hay con gái không?”
“Không rõ. Đẹp quá nên không phân biệt được trai hay gái.” Lư Mễ có hơi thất vọng, tâm trạng lúc này lại chuyển thành: Tại sao trong mơ Đồ Minh có thể nhìn rõ, còn mình thì không? Mình có bị mù đâu?
Không được! Phải nhìn lại lần nữa!
Cô nhắm mắt lại, kéo chăn lên đến cằm: “Ngủ thôi!”
Đồ Minh đã quen với tính khí thất thường của cô, anh ôm cô: “Ngủ đi!”
“Ừm, em sẽ ngủ để xem lần này có nhìn rõ trai hay gái không.”
“Nếu em không nhìn rõ, chi bằng chúng ta có một đứa ngay bây giờ, sinh ra rồi em sẽ nhìn rõ thôi.” Đồ Minh bắt đầu trêu cô, dáng vẻ Lư Mễ sợ xanh mặt rất thú vị, anh không nhịn được lại trêu chọc cô.
…
Lư Mễ suy nghĩ một hồi rồi đánh vào tay Đồ Minh: “Chơi trò khích tướng không có tác dụng với em đâu!”
“Ừm ừm, ngủ đi.”
Đêm tuyết rơi rất hợp để ngủ, bên ngoài lạnh lẽo, hai người trong chăn ôm nhau. Đồ Minh tỏa ra hơi ấm như một lò sưởi, Lư Mễ thì lạnh, nằm sát bên anh. Cả hai ngủ một mạch đến sáng, khi thức dậy, mọi thứ bên ngoài đã phủ một lớp trắng xóa.
Cô đứng bên cửa sổ uống sữa đậu nành nóng, nhìn đám trẻ dưới nhà đang chơi ném tuyết.
“Anh đi trước đây.” Đồ Minh mặc áo khoác, chuẩn bị mở cửa: “Sáng nay 9:30 anh có cuộc họp. Em lái xe cẩn thận, đường trơn đấy.”
“Ừm.” Lư Mễ chạy đến trước mặt anh, hôn anh: “Tạm biệt.”
Lúc ra khỏi nhà Lư Mễ có mang theo con dế, khi xuống tầng thì gặp ông Hai đang đi dạo.
“Đi làm à Mễ?” Ông Hai hỏi.
“Dạ vâng. Ông đi dạo cẩn thận nhé, đường trơn lắm đó.”
“Ừ! Hôm nay ông đi dạo công viên với ba cháu.”
“Chúc hai người đi dạo vui vẻ!”
Lư Mễ vẫy tay rồi chạy đi, vừa ở nhà lề mề một lúc mà đã sắp trễ giờ làm rồi.
Trong thang máy, cô gặp Daisy, nhìn cô ta có vẻ buồn bã ủ rũ.
“Sao vậy? Mất tiền à?”
“Đừng nhắc nữa, dự án làm tôi phát điên rồi.”
Lư Mễ nhìn cô ta, nhưng không nói gì thêm nữa.
Vương Kết Tư từng than phiền với Lư Mễ là trước đây Daisy rất thông minh, không hiểu sao lần này làm việc lại lơ ngơ, tạo ra mấy quy trình xét duyệt kỳ quặc. Nhân viên bên công ty Vương Kết Tư không chịu nổi, đã hai lần chất vấn Daisy: “Rốt cuộc ở đây ai mới là bên đối tác trả phí vậy?”
Lúc Lư Mễ đến chỗ làm việc mở máy tính lên, Daisy kéo ghế lại gần.
“Chuyện gì đó?”
“Cô giúp tôi nói chuyện với Vương Kết Tư được không? Bảo anh ta đừng làm khó tôi nữa.”
“Cậu ta làm khó cô hay cô làm khó cậu ta? Này, mấy quy trình xét duyệt gần đây của cô là sao thế? Lần trước tôi đến công ty của họ, Giám đốc dự án còn phàn nàn với tôi đấy.”
Daisy nhìn quanh rồi ghé sát vào tai Lư Mễ: “Cô tưởng tôi muốn thế à?”
“Ai ép cô?”
“Cô không biết à? Nghe nói Josh với Will sắp đổi vị trí cho nhau rồi.”
“? Đổi vị trí gì?”
Daisy vội vã ra dấu im lặng: “Hôm đó tôi đi ngang qua phòng làm việc của Tracy, nghe họ thảo luận về chuyện luân chuyển các vị trí quản lý cấp cao. Tracy với Luke còn tranh cãi nữa cơ!”
“Thế chuyện đó thì có liên quan gì đến chuyện cô tăng thêm quy trình cho phía đối tác?”
“Cô không hiểu Josh sao? Phòng kế hoạch của anh ta có quy trình nghiêm ngặt lắm!”
Lư Mễ hiểu rồi, Daisy đang đoán mò rằng Josh sẽ cải cách quy trình. Giỏi lắm, cứ nghe gió là nghĩ tới mưa ngay. Ông sếp mới còn chưa đến mà đã bắt đầu đặt cược rồi.
Cô giơ ngón cái lên khen: “Cô giỏi thật đấy, bắt sóng xu hướng nhanh quá. Để tôi xem đến lúc khách hàng than phiền với Will thì cô tính thế nào.”
“Luân chuyển vị trí chỉ là chuyện trong vài ngày tới thôi, tôi vượt qua được thì ổn hết.”
Lư Mễ không biết phải nói gì, từ đầu năm nay Daisy đã bắt đầu nóng vội rồi. Cô ta muốn tăng lương thăng chức, muốn tiến nhanh hơn trên con đường sự nghiệp. Thật uổng phí sự tin tưởng mà Đồ Minh đã dành cho cô ta.
Sau khi nói chuyện với Daisy xong, Lư Mễ hỏi Đồ Minh: [Anh có luân chuyển vị trí không?]
[?]
[Mọi người đang đồn kìa.]
[Trước đây từng bàn về việc luân chuyển vị trí quản lý nhưng bị Luke bác bỏ rồi. Có thể là năm sau hoặc năm sau nữa mới tính tiếp.]
Lư Mễ đọc tin nhắn này, nhớ lại dáng vẻ của Daisy vừa nãy, bật cười thành tiếng. Cô đứng dậy, đi đến chỗ của Daisy, gõ lên bàn của cô ta: “Ra ngoài nói chuyện đi.”
Daisy thấy Lư Mễ hiếm khi nghiêm túc như vậy, cô ta hỏi: “Sao thế? Tôi gây chuyện gì rồi hả?”
“Ra ngoài nào!”
Hai người đi ra ngoài, tìm một góc khuất đứng nói chuyện. Lư Mễ nói với Daisy: “Tôi nói cho cô nghe này, chuyện luân chuyển vị trí mà cô vừa nói tôi hỏi khách hàng rồi. Cô biết là công ty mình nếu có luân chuyển vị trí thì sẽ thông báo trước với đối tác đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Đối tác nói họ chưa nhận được thông báo gì cả.”
… Daisy vỗ trán: “Thôi chết!”
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô ta đi, Lư Mễ thầm nghĩ, sao mà ngốc thế.
“Vương Kết Tư là đối tác lớn, cô làm cho đàng hoàng vào, đừng có mà làm bừa nữa, biết chưa? Nếu làm chậm tiến độ bàn giao rồi cô có gánh nổi không?”
“Cô nói đúng.” Daisy gật đầu: “Lumi, sao cô lại tốt với tôi thế?”
“Không phải là tôi tốt với cô đâu, tôi chỉ muốn sớm kết thúc dự án thôi. Cô chê mình ít việc quá à? Không có người mới vào, tôi sắp chết vì mệt rồi đây.”
“Được rồi được rồi.” Daisy nói xong rồi hạ giọng: “Lumi, tôi hỏi cô một chuyện.”
“Chuyện gì thế?”
Daisy hạ giọng xuống thêm chút nữa: “Hôm qua tôi với bạn vào cửa hàng nội thất, thấy một người trông rất giống cô… còn có Will nữa…”
“Tôi á? Đi cửa hàng nội thất?” Lư Mễ mắng thầm một tiếng, nghĩ bụng phen này xong đời rồi.
Daisy gật đầu, lấy điện thoại ra: “Cô xem đi, là hai người phải không?” Daisy vốn nhát gan, lúc thấy cảnh đó đã hết hồn không dám lại gần. Sợ nếu thật sự gặp phải thì rắc rối to. Cô ta chỉ chụp vội một bức ảnh từ xa.
Lư Mễ cầm lấy, biết nói gì nữa bây giờ, con mẹ nó đúng là hai người họ thật.
“Ôi trời! Cô nói tôi mới thấy giống thật đó chứ!”
“Thế này sao lại là giống? Đây không phải giống, mà là…”
“Tôi còn mong là vậy đấy!”
Lư Mễ bĩu môi, trả điện thoại lại cho Daisy: “Giống thật.”
“Thế rốt cuộc có phải không?”
“Phải.”
Nói xong rồi quay lưng bỏ đi, để lại Daisy sững sờ. Lư Mễ lúc thì bảo là phải, lúc thì bảo không, làm cô ta hoang mang đứng đó phóng to bức ảnh ra nhìn kỹ. Dù ảnh hơi mờ, nhưng người đang đứng nói chuyện với người ta chẳng phải Will sao? Người ngồi uống nước chẳng phải Lumi sao?
Daisy vội đuổi theo kéo tay Lư Mễ: “Lumi, cô cho tôi một lời chắc chắn đi, rốt cuộc có phải hai người không? Cô nói không phải sao? Nhưng trong ảnh rõ ràng là hai người mà. Còn nếu cô nói phải thì cô giải thích đi, ngày nào hai người cũng có mâu thuẫn, ai cũng biết Will không thích cô mà.”
“Tôi thề là tôi sẽ không nói với ai đâu, cô hoàn toàn có thể tin tưởng tôi. Cô nói tôi biết để tôi chết cho rõ ràng đi!”
“Cô có nói với người khác thì tôi cũng không sợ đâu!” Lư Mễ thở dài: “Thật ra tôi không định nói với ai, nhưng cô đã thấy rồi, vậy thôi để tôi nói cho cô biết nhé!”
“Cô còn nhớ chuyện của Will với bạn thân tôi không?”
“Nhớ, bạn thân của cô định chia tay Will.”
“Ừa, trước đó cô ấy thích người khác. Nhưng giờ thì quay ngoắt lại bàn chuyện cưới xin với Will rồi.” Lư Mễ nói như thật, khoác vai Daisy: “Bây giờ bạn thân của tôi thích Will lắm, vì Will vừa mua một căn biệt thự lớn.”
“Khoan đã Lumi.” Daisy cắt lời, “Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện cô với Will cùng đi cửa hàng nội thất?”
“Sao lại không liên quan? Cô đừng vội, để tôi kể hết đã.”
“Hai người họ mua một căn biệt thự, cần phải trang trí nội thất. Tình cờ tôi lại quen biết người ở cửa hàng nội thất, nói chung là để kiếm chút hoa hồng thôi ấy mà. Tôi cũng khổ lắm, cuối tuần mà phải đội tuyết đưa Will đi chọn đồ.”
“Thế sao bạn thân của cô không đi?” Daisy hỏi tiếp.
“Sao mà tôi biết được? Lúc chuẩn bị đi thì tự dưng bận việc, làm tôi tức muốn chết.”
Nói xong, Lư Mễ vỗ vai Daisy: “Giữ bí mật đấy nhé!”
Daisy cảm thấy có gì đó không đúng. Trong lòng cô ta, Lư Mễ và Đồ Minh chắc chắn không phải người cùng một thế giới, nhưng sao lại trùng hợp đến vậy?
Cả ngày hôm đó, cứ rảnh là Daisy lại suy nghĩ mãi về câu chuyện của Lư Mễ, rõ ràng là có lỗ hổng.