Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Chương 55: Phản chiến
Thẩm Bách Cường cũng coi như đầu óc linh hoạt, lập tức mắng lại Vạn Tiểu Hà: "Tiện nhân, rõ ràng chính là ngươi câu dẫn ta. Lúc trước ngươi nhìn trúng ta là người trấn trên, lại có nhà có tài sản nên mới thông đồng với ta. Đại lão gia, mong ngài nhìn thấu mọi việc, chớ để bị tiện nhân này lừa. Thảo dân tuy rằng khốn nạn nhưng còn chưa tới mức bức bách nữ tử. Phụ nhân này miệng đầy dối trá vu hãm ta, còn thỉnh đại lão gia trả lại cho ta một cái công đạo."
Vạn Tiểu Hà xem như nhìn thấu bộ mặt Thẩm Bách Cường. Hiện giờ Thẩm Bách Cường bởi vì nàng mà phải vào nha môn, cho dù về sau hai người đều được thả, Thẩm gia rốt cuộc cũng ở không nổi nữa rồi. Dựa vào cái tính khắc nghiệt kia của mụ già Tưởng thị, ăn tươi nuốt sống nàng cũng không phải không có khả năng.
Mà nhà mẹ đẻ nàng cũng không thể trở về. Vạn gia bởi vì nàng mà mất một số tiền lớn, cha mẹ lại bởi vì nàng mà vừa ăn đánh vừa chịu lao ngục, nàng trở về cũng không có trái ngọt để ăn. Đường lui đều hỏng bét, trong lòng Vạn Tiểu Hà càng thêm thê lương.
Nghĩ đến Thẩm Bách Cường luôn mở miệng nói với người ngoài là nàng hạ tiện, câu dẫn gã nên mới khiến gã lầm đường, trong lòng nàng lại nổi lên một trận tuyệt vọng. Vốn dĩ nàng là một nữ tử có hôn ước, việc này nàng chưa từng giấu diếm Thẩm Bách Cường. Là gã đầu tiên tới thông đồng nàng, sau lại dỗ ngọt lừa gạt nàng, mới dẫn tới nàng khuynh tâm với gã. Cũng chính là gã đã nói nhất định sẽ tới cửa cầu hôn, sẽ cưới nàng, cho nên nàng mới ỡm ờ gạo nấu thành cơm với gã. Nếu không phải tại Thẩm Bách Cường phá hỏng trinh tiết khiến nàng châu thai ám kết*, nàng cũng sẽ không đến nước chỉ có thể lựa chọn tư bôn cùng với Thẩm Bách Cường.
*Châu thai ám kết (珠胎暗结): Chửa hoang
Nhưng bây giờ lại thành đều tại nàng sai. Nghĩ mấy năm nay ở Thẩm gia chịu khổ, lại nghĩ đến đủ loại sắc mặt Thẩm Bách Cường đãi nàng, Vạn Tiểu Hà nảy sinh ra một cỗ tàn nhẫn. Muốn chết thì cùng chết, Thẩm Bách Cường hại cả đời nàng, vậy thì nàng cũng muốn Thẩm Bách Cường không chiếm được chỗ tốt.
Cho nên vừa rồi nàng mới có thể nói ra những lời như vậy.
Thái chủ bạc không ngờ mọi chuyện còn có thể phát triển theo hướng này. Một cái án lừa hôn tư thông không ngờ lại phát triển thành như vậy, là hắn không nghĩ tới. Chẳng qua việc này nếu đã bày ra, Thái chủ bạc cũng không thể bỏ mặc, dứt khoát bèn áp lại để sau tái thẩm, đi điều tra lấy thêm bằng chứng trước.
Kỳ thật loại chuyện này phần lớn đều lấy lời khai của bên nữ là chính. Như tình huống của Vạn Tiểu Hà, muốn lời nói của nàng trở thành sự thật cũng không khó, để xem Thái chủ bạc sẽ phán quyết như thế nào. Dù sao chuyện Thẩm Bách Cường và Vạn Tiểu Hà tư thông đã vô cùng rõ ràng, có phải bị ép buộc hay không chỉ hai người bọn họ mới biết. Nhưng loại chuyện này cuối cùng đa phần là nữ tử có hại, nếu như các nàng buông bỏ danh tiết trạng cáo, nam tử phần lớn đều phải nhận tội. Trừ khi hai người không có quan hệ, bằng không thông thường sẽ không thoát được tội.
Tống Thiêm Tài khá vừa lòng đối với phát triển kế tiếp của vụ việc. Để nhóm tiện nhân đấu tranh nội bộ là tiết mục mà hắn thích xem nhất. Vạn Tiểu Hà rơi xuống tình cảnh ngày hôm nay, nàng và Thẩm Bách Cường đều có một nửa trách nhiệm. Thẩm Bách Cường nếu như thật lòng thích Vạn Tiểu Hà thì nên thành thật tới cửa cầu hôn. Cha mẹ không đồng ý thì hai người có thể tìm cách, sẽ luôn có biện pháp. Nhưng tuyệt đối không phải giống như thế này, đùa bỡn Vạn Tiểu Hà, sau đó lại tỏ ra đủ loại ghét bỏ, tuyệt đối là một kẻ cặn bã.
Kết quả này Tống Thiêm Tài tương đối vừa lòng, nhưng hắn cũng rõ ràng, tống hai vợ chồng Vạn Đại Khuê vào trong nhà lao chỉ là bước đầu tiên, e là lúc này hai lão Vạn gia đã đánh tới nhà Tống Đại Hải rồi. Bây giờ hắn phải dẫn theo nha dịch tới Vạn gia đòi bạc. Nếu như không trả? Đành để hai vợ chồng Vạn Đại Khuê nếm chút đau khổ vậy.
Vạn thị bị chuyện Tống Thiêm Kim kể hôm qua làm cho giận tràn hông, cả một ngày hôm nay vẫn chưa vực nổi tinh thần. Tống Đại Hải ngược lại mải đau lòng vợ mình, lạch cạch bận rộn trong ngoài, chỉ hy vọng có thể an ủi nàng. Cũng may Vạn thị lớn tuổi như vậy nhưng cũng không phải người yếu đuối gì. Giận thì vẫn giận, nhưng việc này đã làm phiền đến tận Tống Thiêm Tài, Vạn thị bèn cùng Tống Đại Hải ở nhà chuẩn bị nấu một bữa cơm tối, mời cả nhà Tống Đại Sơn tới để bàn bạc kĩ càng xem chuyện này nên xử lý như thế nào. Hơn nửa năm này, cách xử sự và thủ đoạn của Tống Thiêm Tài đã khiến Vạn thị vô cùng tin phục.
Hai người vừa mới định bắt một con vịt giết thịt buổi tối đãi khách thì nghe thấy cửa lớn bị gõ rầm rầm. Vạn thị vốn đang không vui, nghe tiếng đập cửa thầm nghĩ: Ai mà lại không biết điều như vậy, cửa mà sập để xem nàng có bắt đền hay không.
Vừa nghĩ vừa chân không dừng bước chạy ra mở cửa, Vạn lão nhân vừa thấy Vạn thị đã chát một tiếng, cho Vạn thị một cái bạt tai, miệng còn mắng to: "Nghịch nữ, trong mắt ngươi còn có người cha như ta không? Đẩy ca ca tẩu tẩu vào trong nhà lao, là muốn ta tức chết ư? Đi, cùng ta tới nha môn, huỷ đơn kiện, nói với các lão gia trong nha môn là các ngươi sai rồi. Nếu không ta hôm nay sẽ chết ngay trước cửa nhà các ngươi."
Nương của Vạn thị, Vạn lão thái đi theo phía sau Vạn lão nhân cũng hát đệm: "Thanh Nhi, ngươi hãy nghe lời cha ngươi đi. Đều là cốt nhục chí thân, có giận đến đâu, ngươi đánh vài câu mắng vài câu là được rồi, sao có thể thật sự trí khí với ca ca tẩu tẩu. Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật. Xem ở mặt mũi của các cháu trai và hai lão chúng ta, ngươi không thể thật sự đẩy ca tẩu ngươi tới tận nha môn được. Thiêm Kim nó tuổi trẻ khí thịnh, ngươi làm nương sao lại không biết chuyện này. Nha môn dễ vào, đừng khiến hai nhà chúng ta đều phải mất mặt."
Vạn thị đầu tiên bị chính cha mình đánh cho tối tăm mặt mũi, lại nghe cha nương sỉ vả một trận bèn lập tức hiểu ra, Tống Thiêm Tài và Tống Thiêm Kim đã đem sự tình cáo lên nha môn, nha dịch tới Vạn gia bắt người. Nàng tưởng tượng đến nha môn đầu tiên là có chút sợ hãi. Đây không phải xé to chuyện sao. Nông dân chân đất như các nàng lại không thể trêu vào đám quan gia kia, đến lúc đó không chừng mời thần thì dễ mà tiễn thần thì khó.
Nhưng nàng lại nghĩ ngược lại, Tống Thiêm Tài là ai? Nàng quan sát nhiều ngày như vậy, trong lòng tổng cảm thấy Tống Thiêm Tài không phải kẻ lỗ mãng. Lại nghĩ đến Triệu Ngôn Tu, y tốt xấu gì cũng là công tử nhà cử nhân. Cho dù Triệu Ngôn Tu song thân đều mất, nhưng không chừng cha y có quan hệ với người trong nha môn. Bạn bè thân thích của cử nhân hẳn là đều có chút phân lượng, Tống Thiêm Tài tới nha môn chắc hẳn có chuẩn bị mà đi. Bằng không sẽ không thể hôm nay vừa tới nha môn, nha môn đã ngay lập tức giúp đỡ thụ lí, còn đến Vạn gia bắt người.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Vạn thị không còn cảm thấy lo lắng nữa. Che phần mặt bị đánh, nghĩ đến hành động của Vạn gia, lửa trong lòng nàng như được thổi bùng lên, hô to với Tống Đại Hải: "Đương gia, còn đứng đó làm gì, Tống gia từ khi nào trở nên dễ bắt nạt như vậy."
Vừa dứt câu, Tống Đại Hải lập tức cầm cái đòn gánh vọt tới, ồm ồm nói với hai lão Vạn gia: "Nhạc phụ nhạc mẫu, cơn gió nào đưa các ngươi tới đây. Ơ, cũng coi như khéo, hôm qua nhà ta mới nhìn thấy chất nữ Vạn Tiểu Hà nhà đại cữu tử. Ta giờ mới biết, đứa con dâu đã chết của ta thế nhưng lại gả cho người khác, còn sinh con. Ta không tìm đại cữu huynh tính sổ thì thôi, các ngươi ngược lại đến nhà ta đánh vợ ta. Tuy rằng ngươi là cha nương của vợ ta, nhưng nàng hiện giờ đã là người Tống gia, không hề là người của Vạn gia các ngươi."
Tính tình của Tống Đại Hải hiếu thắng hơn so với Tống Đại Sơn một chút. Biết nhạc gia của mình không nên thân như vậy, lại thấy vợ mình bị đánh, lửa giận lập tức bùng lên, nói chuyện cũng trở nên nặng lời.
Vạn lão đầu vẫn là lần đầu tiên bị con rể chống đối như vậy, nhưng lỗ tai coi như thính nghe được Tống gia nhìn thấy Vạn Tiểu Hà, ở trong lòng không ngừng mắng chết Vạn Tiểu Hà, ngoài miệng lại vẫn cố chống chế: "Người có tương tự, Tiểu Hà đã sớm đi rồi, các ngươi thấy người trông giống liền nói là Tiểu Hà, nào có chuyện như vậy. Người cũng đã táng, nào còn có thể đội mồ sống dậy, nhất định là các ngươi nhìn lầm rồi."
Vạn lão thái cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, đúng vậy, chuyện này không có khả năng. Người là ta và cha ngươi chính mắt nhìn táng hạ, chẳng lẽ còn có thể có giả."
Vạn thị lại nói: "Sự thật thì không thể chối cãi. Dù sao bây giờ đã cáo lên nha môn, ta nghĩ nha môn hẳn sẽ không sai. Cha nương, nếu như Thiêm Kim thật sự nhìn nhầm, nha môn sẽ tự thả đại ca đại tẩu trở về. Nếu như Tiểu Hà còn sống, bọn họ dám lừa hôn thì nên biết rằng Tống gia không phải dễ chọc. Các ngươi về đi, thân thể ta không thoải mái, không tiễn các ngươi."
Vạn lão đầu đâu chịu đi, Vạn lão thái xấu hổ tiếp lời: "Đều là người một nhà, làm sao lại nháo tới tận công đường rồi. Thiêm Kim không phải sắp đón dâu sao? Lại còn là cưới cô nương trấn trên, đại ca và đại tẩu ngươi cho dù phạm phải hồ đồ thì có sao, ngươi còn có thể thật sự so đo với bọn họ? Coi như nương cầu xin ngươi, tới nha môn nói chuyện, đưa đại ca đại tẩu ngươi trở lại đi. Chờ sau khi trở về, ta nhất định sẽ bắt hai súc sinh này tới nhận lỗi với ngươi, muốn đánh muốn chửi tùy ngươi. Thanh Nhi, ngươi tạm tha cho bọn họ lần này đi."
Vạn thị nghe lời này trong lòng vốn đã lạnh thấu nay lại càng lạnh hơn. Cái gì gọi là thì có sao? Nhi tử nàng năm nay mười chín, nam tử khác lớn tầm này đều đã được làm cha. Mấy năm trước, bởi vì cái danh khắc thê mà Tống Thiêm Kim đã phải chịu không biết bao nhiêu tủi nhục và ghét bỏ, chính hắn trong lòng cũng cực kì khó chịu. Nàng làm nương, vì chuyện hôn nhân mà đêm xuống không biết đã chảy bao nhiêu nước mắt, trong lòng không biết đã hối hận bao nhiêu lần. Áy náy cùng cực, nhưng không ngờ đó lại là một tuồng kịch mà đại ca và đại tẩu tốt của nàng liên hợp diễn với nhau.
Đây là muốn bức tử cả nhà bọn họ? Tống Thiêm Kim là con trai độc nhất của nàng và Tống Đại Hải, hương khói của Tống gia sơ sẩy một cái là lập tức bị chặt đứt. Chuyện như vậy trong mắt cha nương nàng vẫn là chẳng có gì to tát? Quả nhiên, đứa con gái như nàng ở trong mắt bọn họ cũng chẳng là cái thá gì.
Vạn thị giọng đầy căm hận: "Lúc bọn họ lừa hôn sao không nghĩ tới Thiêm Kim nhà ta về sau sẽ phải làm sao? Lừa hôn thì thôi, còn muốn hãm hại Thiêm Kim nhà ta khắc thê. Mấy năm nay Thiêm Kim chịu ủy khuất và bị gây khó dễ ai đền bù? Đại ca đại tẩu tốt kia của ta còn suốt ngày ra vẻ Tống gia chúng ta thiếu nợ bọn họ. Hừ, năm rồi tác oai tác quái, bức bách con ta cưới cái bài vị, cha nương biết nội tình sao không nói? Lúc ấy ta không phải huyết mạch chí thân của đại ca, không phải con gái ruột của các ngươi? Các ngươi và đại ca có khi nào cho ta một chút mặt mũi, không làm khó Thiêm Kim? Bây giờ mới nhớ tới chúng ta là huyết mạch chí thân, bảo ta cho các ngươi thể diện. Đã muộn, gieo gió thì gặt bão, ta không có bản lĩnh lớn như vậy, đi giúp kẻ đã hại nhi tử của ta."
Vạn lão đầu bị Vạn thị nói làm cho không xuống được đài, duỗi tay lại định đánh Vạn thị nhưng bị Tống Đại Hải chặn. Vạn lão đầu thuận thế theo tay Tống Đại Hải ngồi sụp xuống: "Ai u, cái lưng của ta, ta không đứng lên nổi, chết mất, chết mất. Con rể đánh cha vợ, thật không có thiên lý, không sống nổi nữa rồi. "Tống Đại Hải nghe vậy liền nóng nảy, lập tức định đỡ Vạn lão đầu nhưng bị Vạn thị kéo lại, trực tiếp nói với Vạn lão đầu và Vạn lão thái: "Hôm nay ta nói luôn cho mấy người biết, đại ca đại tẩu trừng phạt đúng tội, không phải ta không muốn giúp. Về sau ta sẽ không bao giờ về nhà mẹ đẻ, các ngươi cũng đừng đặt chân tới Tống gia nữa. Về sau coi như không có đứa con gái như ta. Dù sao như lời cha nương nói, con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi. Ta đã là người Tống gia, không can hệ gì tới Vạn gia. Các ngươi đừng có mà dùng cái chết để doạ ta, buộc ta đi cầu xin cho đại ca đại tẩu. Cha nương, các ngươi hôm nay chết ở cửa nhà ta cũng chẳng sao, ngày mai ta sẽ tới chết ở cửa Vạn gia. Một mạng đền một mạng, ta trả lại mạng mình cho các ngươi."
Vạn lão thái có chút thương cảm nói: "Thanh Nhi, xem cái tính tình của ngươi này. Ngươi là cục thịt từ trên người ta rơi xuống, chúng ta sao có thể không thương ngươi. Biết là ngươi che chở nhi tử, nhưng đó là đại ca ngươi. Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn cho dù khốn nạn đến đâu thì ta và cha ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu. Huynh muội các ngươi nháo thành như vậy không phải đang giày xéo tim ta sao? Xin ngươi chớ so đo với hắn, ta thay mặt hắn nhận lỗi với ngươi. Nhưng nha môn kia quả thật không phải nơi dành cho người ở, ngươi cứ đi giúp cầu xin đi."
Vạn thị không nói gì, dùng sức đóng sầm cửa lại, không thèm liếc mắt nhìn gương mặt bi thương của nương và bộ dạng tức muốn hộc máu của cha. Cho dù nương đãi nàng có vài phần thật lòng, nhưng ở trước mặt nhi tử lại kém quá nhiều. Nàng ban đầu cho rằng nhà mẹ đẻ ít nhất còn có nương là đối tốt với nàng, nhưng đến giờ mới hiểu được chẳng qua chỉ là mặt ngoài, trên thực tế vẫn là vì muốn nàng giúp đỡ huynh đệ mà thôi. Bằng không nhi tử của nàng làm sao sẽ bị bắt nạt đến nông nỗi như vậy.
Hai lão Vạn gia ở nhà Tống Đại Hải ăn bế môn canh*, trong lòng lại thật sự lo lắng cho vợ chồng lão đại, không còn cách nào chỉ đành về nhà trước, hỏi lão nhị xem vợ chồng lão đại bây giờ thế nào.
*Bế môn canh (闭门羹): chủ nhà cự tuyệt khách nhân vào cửa
Tống Đại Hải biết vợ mình trong lòng khổ sở, ngẫm nghĩ nói: "Nương đứa nhỏ, lần này ngươi thật sự không đi giúp cầu tình?"
Vạn thị mạnh miệng mềm lòng, nhìn mạnh mẽ nhưng ở trước mặt người nhà mẹ đẻ lại luôn không thể nhẫn tâm. Tống Đại Hải sợ Vạn thị nói lời tàn nhẫn về sau sẽ hối hận nên mới hỏi như vậy. Bằng không, Tống Đại Hải cũng chẳng thèm quan tâm đến sống chết của vợ chồng Vạn Đại Khuê làm gì.
Vạn thị lắc đầu nói: "Nếu Thiêm Tài đã tới nha môn thì khẳng định đã dùng quan hệ lo lót tiền mới làm rõ mấu chốt. Hắn trả cái giá lớn như vậy để đòi lại công đạo cho Thiêm Kim nhà chúng ta, ta không giúp được gì thì thôi, sao có thể thêm phiền cho hắn. Nếu như ta thật sự đi cầu tình, chẳng phải sẽ khiến Thiêm Tài trong ngoài đều không phải là người sao? Lật qua lật lại, đại lão gia trong nha môn còn tưởng rằng chúng ta đem hắn ra trêu đùa. Nếu như hắn bực bội, Thiêm Tài hẳn sẽ phải chịu liên lụy. Ta sẽ không mất lương tâm như vậy. Chờ mọi chuyện xong rồi, ta phải hỏi Thiêm Kim xem lần này đã tốn mất bao nhiêu để trả lại cho Thiêm Tài. Không thể để hắn đã giúp chúng ta mà còn phải cho không bạc."
Nghe Vạn thị nói vậy, Tống Đại Hải cũng cảm thấy có đạo lý, áp lo lắng xuống đáy lòng, hơi mong ngóng nhi tử và Tống Thiêm Tài trở lại.
Mà bên này, Tống Thiêm Tài dẫn theo nha dịch đến Vạn gia đòi tiền, sính lễ và các thứ lặt vặt khác tổng cộng hai mươi lượng bạc. Vạn lão đầu và Vạn lão thái mới đi một lúc đã lại nhìn thấy bảy tám nha dịch, trong lòng căng thẳng, vừa nghe Vạn Đại Khuê và Tôn Thất Xảo phải ngồi tù hai năm thì thiếu chút nữa đứng không vững.
Đối với Tống Thiêm Tài tới đòi nợ cũng giận chó đánh mèo. Vạn lão đầu lạnh giọng chơi xấu nói đòi tiền thì không có, muốn mạng thì có một cái, còn định nhào tới đánh Tống Thiêm Tài. Nha dịch đứng cạnh Tống Thiêm Tài tiến lên chặn lại, tuy rằng không có động thủ, nhưng ánh mắt hung hăng trừng khiến Vạn lão đầu không dám nhúc nhích.
Cuối cùng Tống Thiêm Tài mới không chút để ý nói: "Nếu Vạn gia không trả tiền cũng không sao, quan lão gia đã nói mười lượng bạc một năm, để vợ chồng Vạn Đại Khuê ngồi thêm hai năm tù cũng vừa đúng ý ta. Dù gì Tống gia ta cũng không thiếu mấy đồng tiền lẻ này, Vạn gia lão bá, ngài nói xem có đúng không?"
Vạn Tiểu Hà xem như nhìn thấu bộ mặt Thẩm Bách Cường. Hiện giờ Thẩm Bách Cường bởi vì nàng mà phải vào nha môn, cho dù về sau hai người đều được thả, Thẩm gia rốt cuộc cũng ở không nổi nữa rồi. Dựa vào cái tính khắc nghiệt kia của mụ già Tưởng thị, ăn tươi nuốt sống nàng cũng không phải không có khả năng.
Mà nhà mẹ đẻ nàng cũng không thể trở về. Vạn gia bởi vì nàng mà mất một số tiền lớn, cha mẹ lại bởi vì nàng mà vừa ăn đánh vừa chịu lao ngục, nàng trở về cũng không có trái ngọt để ăn. Đường lui đều hỏng bét, trong lòng Vạn Tiểu Hà càng thêm thê lương.
Nghĩ đến Thẩm Bách Cường luôn mở miệng nói với người ngoài là nàng hạ tiện, câu dẫn gã nên mới khiến gã lầm đường, trong lòng nàng lại nổi lên một trận tuyệt vọng. Vốn dĩ nàng là một nữ tử có hôn ước, việc này nàng chưa từng giấu diếm Thẩm Bách Cường. Là gã đầu tiên tới thông đồng nàng, sau lại dỗ ngọt lừa gạt nàng, mới dẫn tới nàng khuynh tâm với gã. Cũng chính là gã đã nói nhất định sẽ tới cửa cầu hôn, sẽ cưới nàng, cho nên nàng mới ỡm ờ gạo nấu thành cơm với gã. Nếu không phải tại Thẩm Bách Cường phá hỏng trinh tiết khiến nàng châu thai ám kết*, nàng cũng sẽ không đến nước chỉ có thể lựa chọn tư bôn cùng với Thẩm Bách Cường.
*Châu thai ám kết (珠胎暗结): Chửa hoang
Nhưng bây giờ lại thành đều tại nàng sai. Nghĩ mấy năm nay ở Thẩm gia chịu khổ, lại nghĩ đến đủ loại sắc mặt Thẩm Bách Cường đãi nàng, Vạn Tiểu Hà nảy sinh ra một cỗ tàn nhẫn. Muốn chết thì cùng chết, Thẩm Bách Cường hại cả đời nàng, vậy thì nàng cũng muốn Thẩm Bách Cường không chiếm được chỗ tốt.
Cho nên vừa rồi nàng mới có thể nói ra những lời như vậy.
Thái chủ bạc không ngờ mọi chuyện còn có thể phát triển theo hướng này. Một cái án lừa hôn tư thông không ngờ lại phát triển thành như vậy, là hắn không nghĩ tới. Chẳng qua việc này nếu đã bày ra, Thái chủ bạc cũng không thể bỏ mặc, dứt khoát bèn áp lại để sau tái thẩm, đi điều tra lấy thêm bằng chứng trước.
Kỳ thật loại chuyện này phần lớn đều lấy lời khai của bên nữ là chính. Như tình huống của Vạn Tiểu Hà, muốn lời nói của nàng trở thành sự thật cũng không khó, để xem Thái chủ bạc sẽ phán quyết như thế nào. Dù sao chuyện Thẩm Bách Cường và Vạn Tiểu Hà tư thông đã vô cùng rõ ràng, có phải bị ép buộc hay không chỉ hai người bọn họ mới biết. Nhưng loại chuyện này cuối cùng đa phần là nữ tử có hại, nếu như các nàng buông bỏ danh tiết trạng cáo, nam tử phần lớn đều phải nhận tội. Trừ khi hai người không có quan hệ, bằng không thông thường sẽ không thoát được tội.
Tống Thiêm Tài khá vừa lòng đối với phát triển kế tiếp của vụ việc. Để nhóm tiện nhân đấu tranh nội bộ là tiết mục mà hắn thích xem nhất. Vạn Tiểu Hà rơi xuống tình cảnh ngày hôm nay, nàng và Thẩm Bách Cường đều có một nửa trách nhiệm. Thẩm Bách Cường nếu như thật lòng thích Vạn Tiểu Hà thì nên thành thật tới cửa cầu hôn. Cha mẹ không đồng ý thì hai người có thể tìm cách, sẽ luôn có biện pháp. Nhưng tuyệt đối không phải giống như thế này, đùa bỡn Vạn Tiểu Hà, sau đó lại tỏ ra đủ loại ghét bỏ, tuyệt đối là một kẻ cặn bã.
Kết quả này Tống Thiêm Tài tương đối vừa lòng, nhưng hắn cũng rõ ràng, tống hai vợ chồng Vạn Đại Khuê vào trong nhà lao chỉ là bước đầu tiên, e là lúc này hai lão Vạn gia đã đánh tới nhà Tống Đại Hải rồi. Bây giờ hắn phải dẫn theo nha dịch tới Vạn gia đòi bạc. Nếu như không trả? Đành để hai vợ chồng Vạn Đại Khuê nếm chút đau khổ vậy.
Vạn thị bị chuyện Tống Thiêm Kim kể hôm qua làm cho giận tràn hông, cả một ngày hôm nay vẫn chưa vực nổi tinh thần. Tống Đại Hải ngược lại mải đau lòng vợ mình, lạch cạch bận rộn trong ngoài, chỉ hy vọng có thể an ủi nàng. Cũng may Vạn thị lớn tuổi như vậy nhưng cũng không phải người yếu đuối gì. Giận thì vẫn giận, nhưng việc này đã làm phiền đến tận Tống Thiêm Tài, Vạn thị bèn cùng Tống Đại Hải ở nhà chuẩn bị nấu một bữa cơm tối, mời cả nhà Tống Đại Sơn tới để bàn bạc kĩ càng xem chuyện này nên xử lý như thế nào. Hơn nửa năm này, cách xử sự và thủ đoạn của Tống Thiêm Tài đã khiến Vạn thị vô cùng tin phục.
Hai người vừa mới định bắt một con vịt giết thịt buổi tối đãi khách thì nghe thấy cửa lớn bị gõ rầm rầm. Vạn thị vốn đang không vui, nghe tiếng đập cửa thầm nghĩ: Ai mà lại không biết điều như vậy, cửa mà sập để xem nàng có bắt đền hay không.
Vừa nghĩ vừa chân không dừng bước chạy ra mở cửa, Vạn lão nhân vừa thấy Vạn thị đã chát một tiếng, cho Vạn thị một cái bạt tai, miệng còn mắng to: "Nghịch nữ, trong mắt ngươi còn có người cha như ta không? Đẩy ca ca tẩu tẩu vào trong nhà lao, là muốn ta tức chết ư? Đi, cùng ta tới nha môn, huỷ đơn kiện, nói với các lão gia trong nha môn là các ngươi sai rồi. Nếu không ta hôm nay sẽ chết ngay trước cửa nhà các ngươi."
Nương của Vạn thị, Vạn lão thái đi theo phía sau Vạn lão nhân cũng hát đệm: "Thanh Nhi, ngươi hãy nghe lời cha ngươi đi. Đều là cốt nhục chí thân, có giận đến đâu, ngươi đánh vài câu mắng vài câu là được rồi, sao có thể thật sự trí khí với ca ca tẩu tẩu. Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật. Xem ở mặt mũi của các cháu trai và hai lão chúng ta, ngươi không thể thật sự đẩy ca tẩu ngươi tới tận nha môn được. Thiêm Kim nó tuổi trẻ khí thịnh, ngươi làm nương sao lại không biết chuyện này. Nha môn dễ vào, đừng khiến hai nhà chúng ta đều phải mất mặt."
Vạn thị đầu tiên bị chính cha mình đánh cho tối tăm mặt mũi, lại nghe cha nương sỉ vả một trận bèn lập tức hiểu ra, Tống Thiêm Tài và Tống Thiêm Kim đã đem sự tình cáo lên nha môn, nha dịch tới Vạn gia bắt người. Nàng tưởng tượng đến nha môn đầu tiên là có chút sợ hãi. Đây không phải xé to chuyện sao. Nông dân chân đất như các nàng lại không thể trêu vào đám quan gia kia, đến lúc đó không chừng mời thần thì dễ mà tiễn thần thì khó.
Nhưng nàng lại nghĩ ngược lại, Tống Thiêm Tài là ai? Nàng quan sát nhiều ngày như vậy, trong lòng tổng cảm thấy Tống Thiêm Tài không phải kẻ lỗ mãng. Lại nghĩ đến Triệu Ngôn Tu, y tốt xấu gì cũng là công tử nhà cử nhân. Cho dù Triệu Ngôn Tu song thân đều mất, nhưng không chừng cha y có quan hệ với người trong nha môn. Bạn bè thân thích của cử nhân hẳn là đều có chút phân lượng, Tống Thiêm Tài tới nha môn chắc hẳn có chuẩn bị mà đi. Bằng không sẽ không thể hôm nay vừa tới nha môn, nha môn đã ngay lập tức giúp đỡ thụ lí, còn đến Vạn gia bắt người.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Vạn thị không còn cảm thấy lo lắng nữa. Che phần mặt bị đánh, nghĩ đến hành động của Vạn gia, lửa trong lòng nàng như được thổi bùng lên, hô to với Tống Đại Hải: "Đương gia, còn đứng đó làm gì, Tống gia từ khi nào trở nên dễ bắt nạt như vậy."
Vừa dứt câu, Tống Đại Hải lập tức cầm cái đòn gánh vọt tới, ồm ồm nói với hai lão Vạn gia: "Nhạc phụ nhạc mẫu, cơn gió nào đưa các ngươi tới đây. Ơ, cũng coi như khéo, hôm qua nhà ta mới nhìn thấy chất nữ Vạn Tiểu Hà nhà đại cữu tử. Ta giờ mới biết, đứa con dâu đã chết của ta thế nhưng lại gả cho người khác, còn sinh con. Ta không tìm đại cữu huynh tính sổ thì thôi, các ngươi ngược lại đến nhà ta đánh vợ ta. Tuy rằng ngươi là cha nương của vợ ta, nhưng nàng hiện giờ đã là người Tống gia, không hề là người của Vạn gia các ngươi."
Tính tình của Tống Đại Hải hiếu thắng hơn so với Tống Đại Sơn một chút. Biết nhạc gia của mình không nên thân như vậy, lại thấy vợ mình bị đánh, lửa giận lập tức bùng lên, nói chuyện cũng trở nên nặng lời.
Vạn lão đầu vẫn là lần đầu tiên bị con rể chống đối như vậy, nhưng lỗ tai coi như thính nghe được Tống gia nhìn thấy Vạn Tiểu Hà, ở trong lòng không ngừng mắng chết Vạn Tiểu Hà, ngoài miệng lại vẫn cố chống chế: "Người có tương tự, Tiểu Hà đã sớm đi rồi, các ngươi thấy người trông giống liền nói là Tiểu Hà, nào có chuyện như vậy. Người cũng đã táng, nào còn có thể đội mồ sống dậy, nhất định là các ngươi nhìn lầm rồi."
Vạn lão thái cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, đúng vậy, chuyện này không có khả năng. Người là ta và cha ngươi chính mắt nhìn táng hạ, chẳng lẽ còn có thể có giả."
Vạn thị lại nói: "Sự thật thì không thể chối cãi. Dù sao bây giờ đã cáo lên nha môn, ta nghĩ nha môn hẳn sẽ không sai. Cha nương, nếu như Thiêm Kim thật sự nhìn nhầm, nha môn sẽ tự thả đại ca đại tẩu trở về. Nếu như Tiểu Hà còn sống, bọn họ dám lừa hôn thì nên biết rằng Tống gia không phải dễ chọc. Các ngươi về đi, thân thể ta không thoải mái, không tiễn các ngươi."
Vạn lão đầu đâu chịu đi, Vạn lão thái xấu hổ tiếp lời: "Đều là người một nhà, làm sao lại nháo tới tận công đường rồi. Thiêm Kim không phải sắp đón dâu sao? Lại còn là cưới cô nương trấn trên, đại ca và đại tẩu ngươi cho dù phạm phải hồ đồ thì có sao, ngươi còn có thể thật sự so đo với bọn họ? Coi như nương cầu xin ngươi, tới nha môn nói chuyện, đưa đại ca đại tẩu ngươi trở lại đi. Chờ sau khi trở về, ta nhất định sẽ bắt hai súc sinh này tới nhận lỗi với ngươi, muốn đánh muốn chửi tùy ngươi. Thanh Nhi, ngươi tạm tha cho bọn họ lần này đi."
Vạn thị nghe lời này trong lòng vốn đã lạnh thấu nay lại càng lạnh hơn. Cái gì gọi là thì có sao? Nhi tử nàng năm nay mười chín, nam tử khác lớn tầm này đều đã được làm cha. Mấy năm trước, bởi vì cái danh khắc thê mà Tống Thiêm Kim đã phải chịu không biết bao nhiêu tủi nhục và ghét bỏ, chính hắn trong lòng cũng cực kì khó chịu. Nàng làm nương, vì chuyện hôn nhân mà đêm xuống không biết đã chảy bao nhiêu nước mắt, trong lòng không biết đã hối hận bao nhiêu lần. Áy náy cùng cực, nhưng không ngờ đó lại là một tuồng kịch mà đại ca và đại tẩu tốt của nàng liên hợp diễn với nhau.
Đây là muốn bức tử cả nhà bọn họ? Tống Thiêm Kim là con trai độc nhất của nàng và Tống Đại Hải, hương khói của Tống gia sơ sẩy một cái là lập tức bị chặt đứt. Chuyện như vậy trong mắt cha nương nàng vẫn là chẳng có gì to tát? Quả nhiên, đứa con gái như nàng ở trong mắt bọn họ cũng chẳng là cái thá gì.
Vạn thị giọng đầy căm hận: "Lúc bọn họ lừa hôn sao không nghĩ tới Thiêm Kim nhà ta về sau sẽ phải làm sao? Lừa hôn thì thôi, còn muốn hãm hại Thiêm Kim nhà ta khắc thê. Mấy năm nay Thiêm Kim chịu ủy khuất và bị gây khó dễ ai đền bù? Đại ca đại tẩu tốt kia của ta còn suốt ngày ra vẻ Tống gia chúng ta thiếu nợ bọn họ. Hừ, năm rồi tác oai tác quái, bức bách con ta cưới cái bài vị, cha nương biết nội tình sao không nói? Lúc ấy ta không phải huyết mạch chí thân của đại ca, không phải con gái ruột của các ngươi? Các ngươi và đại ca có khi nào cho ta một chút mặt mũi, không làm khó Thiêm Kim? Bây giờ mới nhớ tới chúng ta là huyết mạch chí thân, bảo ta cho các ngươi thể diện. Đã muộn, gieo gió thì gặt bão, ta không có bản lĩnh lớn như vậy, đi giúp kẻ đã hại nhi tử của ta."
Vạn lão đầu bị Vạn thị nói làm cho không xuống được đài, duỗi tay lại định đánh Vạn thị nhưng bị Tống Đại Hải chặn. Vạn lão đầu thuận thế theo tay Tống Đại Hải ngồi sụp xuống: "Ai u, cái lưng của ta, ta không đứng lên nổi, chết mất, chết mất. Con rể đánh cha vợ, thật không có thiên lý, không sống nổi nữa rồi. "Tống Đại Hải nghe vậy liền nóng nảy, lập tức định đỡ Vạn lão đầu nhưng bị Vạn thị kéo lại, trực tiếp nói với Vạn lão đầu và Vạn lão thái: "Hôm nay ta nói luôn cho mấy người biết, đại ca đại tẩu trừng phạt đúng tội, không phải ta không muốn giúp. Về sau ta sẽ không bao giờ về nhà mẹ đẻ, các ngươi cũng đừng đặt chân tới Tống gia nữa. Về sau coi như không có đứa con gái như ta. Dù sao như lời cha nương nói, con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi. Ta đã là người Tống gia, không can hệ gì tới Vạn gia. Các ngươi đừng có mà dùng cái chết để doạ ta, buộc ta đi cầu xin cho đại ca đại tẩu. Cha nương, các ngươi hôm nay chết ở cửa nhà ta cũng chẳng sao, ngày mai ta sẽ tới chết ở cửa Vạn gia. Một mạng đền một mạng, ta trả lại mạng mình cho các ngươi."
Vạn lão thái có chút thương cảm nói: "Thanh Nhi, xem cái tính tình của ngươi này. Ngươi là cục thịt từ trên người ta rơi xuống, chúng ta sao có thể không thương ngươi. Biết là ngươi che chở nhi tử, nhưng đó là đại ca ngươi. Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn cho dù khốn nạn đến đâu thì ta và cha ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu. Huynh muội các ngươi nháo thành như vậy không phải đang giày xéo tim ta sao? Xin ngươi chớ so đo với hắn, ta thay mặt hắn nhận lỗi với ngươi. Nhưng nha môn kia quả thật không phải nơi dành cho người ở, ngươi cứ đi giúp cầu xin đi."
Vạn thị không nói gì, dùng sức đóng sầm cửa lại, không thèm liếc mắt nhìn gương mặt bi thương của nương và bộ dạng tức muốn hộc máu của cha. Cho dù nương đãi nàng có vài phần thật lòng, nhưng ở trước mặt nhi tử lại kém quá nhiều. Nàng ban đầu cho rằng nhà mẹ đẻ ít nhất còn có nương là đối tốt với nàng, nhưng đến giờ mới hiểu được chẳng qua chỉ là mặt ngoài, trên thực tế vẫn là vì muốn nàng giúp đỡ huynh đệ mà thôi. Bằng không nhi tử của nàng làm sao sẽ bị bắt nạt đến nông nỗi như vậy.
Hai lão Vạn gia ở nhà Tống Đại Hải ăn bế môn canh*, trong lòng lại thật sự lo lắng cho vợ chồng lão đại, không còn cách nào chỉ đành về nhà trước, hỏi lão nhị xem vợ chồng lão đại bây giờ thế nào.
*Bế môn canh (闭门羹): chủ nhà cự tuyệt khách nhân vào cửa
Tống Đại Hải biết vợ mình trong lòng khổ sở, ngẫm nghĩ nói: "Nương đứa nhỏ, lần này ngươi thật sự không đi giúp cầu tình?"
Vạn thị mạnh miệng mềm lòng, nhìn mạnh mẽ nhưng ở trước mặt người nhà mẹ đẻ lại luôn không thể nhẫn tâm. Tống Đại Hải sợ Vạn thị nói lời tàn nhẫn về sau sẽ hối hận nên mới hỏi như vậy. Bằng không, Tống Đại Hải cũng chẳng thèm quan tâm đến sống chết của vợ chồng Vạn Đại Khuê làm gì.
Vạn thị lắc đầu nói: "Nếu Thiêm Tài đã tới nha môn thì khẳng định đã dùng quan hệ lo lót tiền mới làm rõ mấu chốt. Hắn trả cái giá lớn như vậy để đòi lại công đạo cho Thiêm Kim nhà chúng ta, ta không giúp được gì thì thôi, sao có thể thêm phiền cho hắn. Nếu như ta thật sự đi cầu tình, chẳng phải sẽ khiến Thiêm Tài trong ngoài đều không phải là người sao? Lật qua lật lại, đại lão gia trong nha môn còn tưởng rằng chúng ta đem hắn ra trêu đùa. Nếu như hắn bực bội, Thiêm Tài hẳn sẽ phải chịu liên lụy. Ta sẽ không mất lương tâm như vậy. Chờ mọi chuyện xong rồi, ta phải hỏi Thiêm Kim xem lần này đã tốn mất bao nhiêu để trả lại cho Thiêm Tài. Không thể để hắn đã giúp chúng ta mà còn phải cho không bạc."
Nghe Vạn thị nói vậy, Tống Đại Hải cũng cảm thấy có đạo lý, áp lo lắng xuống đáy lòng, hơi mong ngóng nhi tử và Tống Thiêm Tài trở lại.
Mà bên này, Tống Thiêm Tài dẫn theo nha dịch đến Vạn gia đòi tiền, sính lễ và các thứ lặt vặt khác tổng cộng hai mươi lượng bạc. Vạn lão đầu và Vạn lão thái mới đi một lúc đã lại nhìn thấy bảy tám nha dịch, trong lòng căng thẳng, vừa nghe Vạn Đại Khuê và Tôn Thất Xảo phải ngồi tù hai năm thì thiếu chút nữa đứng không vững.
Đối với Tống Thiêm Tài tới đòi nợ cũng giận chó đánh mèo. Vạn lão đầu lạnh giọng chơi xấu nói đòi tiền thì không có, muốn mạng thì có một cái, còn định nhào tới đánh Tống Thiêm Tài. Nha dịch đứng cạnh Tống Thiêm Tài tiến lên chặn lại, tuy rằng không có động thủ, nhưng ánh mắt hung hăng trừng khiến Vạn lão đầu không dám nhúc nhích.
Cuối cùng Tống Thiêm Tài mới không chút để ý nói: "Nếu Vạn gia không trả tiền cũng không sao, quan lão gia đã nói mười lượng bạc một năm, để vợ chồng Vạn Đại Khuê ngồi thêm hai năm tù cũng vừa đúng ý ta. Dù gì Tống gia ta cũng không thiếu mấy đồng tiền lẻ này, Vạn gia lão bá, ngài nói xem có đúng không?"