Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 48: Hội đèn lồng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói qua chuyện này một lượt với Triệu Ngôn Tu, Triệu Ngôn Tu rất hào phóng tỏ vẻ Tống Thiêm Tài có thể toàn quyền quyết định, y chỉ phụ trách lấy tiền là được. Được tín nhiệm như vậy, Tống Thiêm Tài trong lòng cảm động khôn xiết, chỉ kém tặng cho vị tiểu đệ Triệu Ngôn Tu này một cái ôm thật chặt. Huynh đệ tốt là đây chứ đâu.
Cầm từ chỗ Triệu Ngôn Tu ba trăm lượng, Tống Thiêm Tài trở lại chính đường. Vẻ mặt của Lưu Khôn Võ và Lưu Khôn Văn đều mang theo chờ mong. Nếu như hầm băng xây xong, như vậy thu nhập mỗi năm đều sẽ rất cao, người trong nhà cũng có thể trải qua ngày lành. Con của Lưu Khôn Văn đã đến tuổi kết hôn, hai đứa nhỏ nhà Lưu Khôn Võ cũng sắp đi học, không có tiền thì tất cả đều chỉ là lời nói suông.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ phải gấp gáp tìm Tống Thiêm Tài bàn bạc. Nếu muốn xây hầm băng thì cũng chỉ có một tháng này. Một khi đầu xuân, cái gì cũng không làm được. Mà vừa rồi Tống Thiêm Tài không lập tức từ chối, chứng tỏ hắn có thể lấy ra được số tiền đó, điều này khiến trong lòng bọn họ nhiều thêm vài phần chờ mong.
Quả nhiên, chờ khi Tống Thiêm Tài quay trở lại mở miệng nói: "Ta và gia đệ đã thương lượng với nhau, cảm thấy có thể hợp tác cùng tỷ phu. Chẳng qua ta vẫn thích trước tiểu nhân sau quân tử. Hơn nữa ba trăm lượng bạc với ta mà nói cũng là một số tiền lớn, tiểu đệ ta không thể không thận trọng. Bởi vậy, ta muốn cùng tỷ phu các ngươi định ra khế ước. Phân rõ ràng các hạng mục bỏ vốn, phân công và chia lời, lập thành công văn sau đó tới nha môn công chứng, như vậy mọi người cũng có thể yên tâm hơn."
Yêu cầu của Tống Thiêm Tài không hề quá phận. Rốt cuộc, bỏ ra một số tiền lớn đến thế mà bằng chứng gì cũng không có thì mới là kỳ quái. Huynh đệ Lưu gia đương nhiên không phản đối. Ba người thương lượng nửa ngày, quyết định xong xuôi các hạng công việc, viết xuống công văn, cuối cùng tới nha môn tìm Thái chủ bạc, rất nhanh đã công chứng xong. Tống Thiêm Tài lấy ra ngân phiếu ba trăm lượng, huynh đệ Lưu gia ngựa không dừng vó lập tức đi xử lí chuyện hầm băng.
Sau khi trở về, Tống Thiêm Tài đẩy công văn tới trước mặt Triệu Ngôn Tu bảo y cất kĩ, tỏ vẻ thứ này về sau chính là lợi nhuận đầu tư của Triệu Ngôn Tu. Nếu không phải Triệu Ngôn Tu còn chưa lập hộ, lại có Triệu gia ở bên cạnh rình mò, Tống Thiêm Tài đã trực tiếp dùng tên của Triệu Ngôn Tu để định khế ước rồi.
Triệu Ngôn Tu có chút không muốn nhận, cảm thấy Tống Thiêm Tài làm vậy là coi y như người ngoài, tính toán quá rõ ràng. Tống Thiêm Tài không ngờ tiểu đệ này của mình tính tình lại ngược đời như vậy, có tiền lấy còn không vui. Tống Thiêm Tài kỳ thật nghĩ rất đơn giản, tiền tài động lòng người, cho dù là thân huynh đệ còn có thể vì tiền tài mà phản bội lẫn nhau cơ mà.
Ở kiếp trước chứng kiến quá nhiều trường hợp anh em bạn bè tốt cùng nhau mở công ty, cuối cùng tan rã trong không vui. Nguyên nhân chính là gì, còn không phải là tiền tài sao? Tống Thiêm Tài thật sự không muốn có một ngày như vậy xảy ra với Triệu Ngôn Tu, cho nên mới nơi chốn phân rất rõ tiền bạc giữa hai người. Hắn cho rằng điều mình làm là đúng đắn, nhưng lại bỏ qua suy nghĩ của Triệu Ngôn Tu.
Bây giờ Triệu Ngôn Tu vừa cáu giận, Tống Thiêm Tài mới lập tức tỉnh ngộ. Triệu Ngôn Tu đãi hắn một mảnh chân tình, đương nhiên không thèm để ý tiền tài, hắn sao cứ phải phân biệt rành mạch với y, thế chẳng phải đã khiến y thương tâm rồi sao. Hắn làm vậy có khác nào biểu hiện thái độ không tín nhiệm và xa lạ. Triệu Ngôn Tu dùng cả một tấm chân tình, nhưng chính hắn lại dùng tâm thái đối đãi với đối tác, thậm chí là khách hàng để đối đãi y, quả thật có chút không công bằng.
Nghĩ vậy, Tống Thiêm Tài lập tức cảm thấy hổ thẹn, thổ hào Triệu Ngôn Tu đây còn chưa sợ bị lừa, tiểu bần nông như hắn có gì mà phải run rẩy. Kiếp trước hắn cả đời khôn khéo, không chiếm lợi của người khác, đồng thời cũng sẽ không để người khác chiếm lợi. Đây cũng là sau khi ăn không ít thua thiệt mới tu luyện ra được. Bởi vì bị lừa nhiều nên mới không dám tín nhiệm, móc hết tim phổi của mình ra với ai nữa. Cho nên dù có là người thân quen tới đâu thì hắn vẫn muốn tiền bạc phải phân minh.
Hắn tin một điều chính là không nên dùng tiền tài để thử thách tình cảm, cũng không cho người khác có cơ hội lựa chọn làm điều này. Bởi vậy, ở kiếp trước hắn có tiền đếm không xuể, bạn tốt cũng rất nhiều, nhưng chân chính có thể không hề phòng bị, giao phó phía sau lưng thì lại một kẻ cũng không. Vị đại ca nho thương kia cũng từng nói Tống Thiêm Tài hắn nhìn thì tùy tiện, nhưng tâm phòng lại cực kì nặng, đối với ai cũng sẽ giữ lại ba phần thiệt tình.
Lời tuy không dễ nghe nhưng cũng lại không thể chối cãi. Ai bảo Tống Thiêm Tài hắn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng? Ngay từ đầu hắn cũng không phải như vậy, ngu đần bị lừa còn giúp người ta đếm tiền. Đều là bị cuộc sống áp bức mà ra. Sống lâu rồi, chịu nhiều thua thiệt, tâm nhãn ngày càng nặng, tính tình cũng trở nên cứng rắn. Nếu không thể tự vực dậy được chính mình thì cũng sẽ không có chuyện nhà giàu mới nổi sau đó.
Chẳng qua Tống Thiêm Tài vẫn cực kì vừa lòng với cuộc sống hiện giờ. Tiểu đệ Triệu Ngôn Tu này cũng là người được hắn tán thành, hơn nữa còn vô cùng tín nhiệm. Một khi đã như vậy, hắn hà tất phải luôn tính toán chi li, phải phân biệt rõ ràng với Triệu Ngôn Tu? Chính hắn lại không phải kẻ thích chiếm lợi từ người khác. Triệu Ngôn Tu đối đãi tốt với hắn hắn nhớ kỹ, chẳng lẽ về sau hắn lại không tiếp tục đối tốt với Triệu Ngôn Tu nữa ư.
Không phải Tống Thiêm Tài khoe khoang, văn thải võ công của Triệu Ngôn Tu tuy rằng mạnh hơn hắn rất nhiều lần, nhưng để nói đến chuyện làm giàu như thế nào thì y cho dù có thúc ngựa cũng không đuổi kịp được hắn. Bây giờ hắn vay tiền Triệu Ngôn Tu làm vốn, về sau kiếm được bao nhiêu trừ tiền vốn ra đều chia một nửa cho Triệu Ngôn Tu không phải được rồi sao.
Hơn nữa, Triệu Ngôn Tu tiêu xài phung phí như vậy, vẫn là nên để hắn giúp y đặt mua chút sản nghiệp sinh lời ổn định thì hơn. Yên bình sống cả đời ăn uống không lo mới là mục tiêu đứng đắn. Đương nhiên, có tiền vốn thì hắn cũng có thể mau chóng tiền đẻ ra tiền, phương thức kiếm tiền để lựa chọn cũng phong phú hơn rất nhiều.
Nghĩ vậy, Tống Thiêm Tài cũng không tiếp tục từ chối Triệu Ngôn Tu nữa. Chẳng qua làm buôn bán luôn có nguy hiểm, Tống Thiêm Tài cũng không phải là kẻ không có đầu óc, sẽ không đổ hết của cải vào buôn bán. Hắn trên có già dưới có trẻ, còn thiếu nợ Triệu Ngôn Tu, nếu như gặp bất trắc thì toi cả nút.
Cho nên, hắn chỉ vay Triệu Ngôn Tu ba nghìn lượng bạc, phần còn lại khuyên Triệu Ngôn Tu đừng nên dùng. Đây đều là tiền dự phòng, không đến vạn bất đắc dĩ thì không được lấy ra. Về sau, đặt mua gia nghiệp hay đồng ruộng gì đó, Tống Thiêm Tài hào khí tận trời tỏ vẻ, Triệu Ngôn Tu chỉ cần đi theo hắn hưởng phúc là được.
Huynh đệ Lưu Khôn Võ làm việc vô cùng nhanh nhẹn. Tuy rằng tết đến không có người nào đi làm việc, nhưng tiền ở trước mặt hết thảy đều dễ nói, rất nhanh sau đó hầm băng đã bắt đầu khởi công. Tạc băng, vận băng, đập băng, trữ băng, hai ba mươi người đàn ông khoẻ mạnh nửa đêm bắt đầu làm việc, toàn thân bọc kín trong da dê, làm một mạch đến canh ba mới nghỉ ngơi.
Lưu Khôn Văn có kinh nghiệm dẫn đầu, Lưu Khôn Võ cũng không hề lười biếng, chỉ chưa đến mười ngày, hai người đã gầy đi vài cân thịt. Điều này khiến cho Tống Thiêm Tài đến xem tiến độ cũng phải tặc lưỡi, không ngờ chỉ trữ băng thôi mà cũng phải tốn công như vậy. Hắn còn tưởng rằng trời giá rét thế này, cứ ở ngay bên ngoài nhà đông nước thành băng rồi dọn vào hầm một phát là xong.
Không ngờ lại hoàn toàn không phải như vậy. Nếu như không có kinh nghiệm, chỉ riêng tạc băng thôi đã trở thành vấn đề lớn. Lại nhìn huynh đệ Lưu gia bận rộn mệt như chó, Tống Thiêm Tài bỗng nhiên cảm thấy bỏ ra ba trăm lượng, không cần phải làm một cái gì cũng có thể được chia bốn thành quả thật là quá lời. Nếu không phải huynh đệ Lưu gia thật sự không lấy ra được nhiều bạc như vậy thì e là cũng sẽ không đến kéo hắn nhập cổ. Hắn trừ bỏ tiền ra, một chút việc nhỏ cũng không thể giúp.
Thấy mọi việc đã đi vào quỹ đạo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vừa nhập hạ là lập tức có thể kiếm tiền. Tâm tình của Tống Thiêm Tài rất tốt, sau khi về nhà còn đặc biệt mang sang cho Vạn thị không ít thức ăn, nhờ nàng đưa hộ qua nhà đường tỷ Tống Đào Tử, tỏ ý là tuy rằng hắn không ra sức, nhưng công tác hậu cần hắn vẫn có thể giúp đỡ một chút.
Vạn thị cũng biết Tống Thiêm Tài đang hợp tác làm ăn cùng con rể. Tuy rằng không biết Tống Thiêm Tài góp bao nhiêu, nhưng nhìn khẩu khí của con rể thì hẳn là một số tiền lớn. Nàng vốn đã cảm thấy Tống Thiêm Tài rất có bản lĩnh, bởi vậy lại càng ước gì có thể thân cận nhiều hơn với Tống Thiêm Tài, cũng coi như lôi kéo cho con trai mình một chỗ dựa tốt về sau.
Con gái nàng nói vụ làm ăn này Tống Thiêm Tài xuất lực lớn, về sau nhi tử Tống Thiêm Kim nếu muốn đi theo con rể làm việc cũng tiện mở miệng hơn. Rốt cuộc, Tống Thiêm Kim chính là đường đệ của Tống Thiêm Tài. Một bút không viết ra được hai chữ Tống khác nhau, ở trong mắt mọi người, hai đứa đều là người của Tống gia.
Cũng chính bởi hiểu rõ điều này, Vạn thị vội vàng cưới dâu cũng phải lôi kéo tham khảo ý kiến Trần Quế Chi, hạ quyết tâm tạo dựng mối quan hệ chị em dâu hoà hảo. Trần Quế Chi là mẹ ruột của Tống Thiêm Tài, một câu của nàng có đôi khi còn mạnh hơn cả trăm câu nghìn câu của mình, nhất định phải đối đãi nàng ấy thật tốt.
Nháy mắt đã trôi qua nửa cái tết, rất nhanh sau đó sẽ đến tết Nguyên Tiêu. Ngày này các cửa hàng tửu điếm ở trấn trên đều đã mở cửa trở lại, Tống Thiêm Kim từ sáng sớm đã tới tửu lâu làm việc. Nhưng quán trà Tống gia lại chưa mở. Khách chủ yếu của bọn họ là nhóm chạy thương, bây giờ còn chưa ra giêng, bình thường mọi người sẽ chưa rời khỏi nhà.
Tống Thiêm Tài cũng bèn không vội mở quán. Qua đầu xuân, hắn chuẩn bị nhân lúc thời tiết ấm áp cùng Triệu Ngôn Tu tới Tuyền Châu một chuyến, trước khi trời nóng bức sẽ trở về. Nhưng trước khi đi hắn phải dàn xếp mọi việc trong nhà cho ổn thoả, bằng không Tống gia một nhà có già có trẻ, hắn ở bên ngoài sẽ không yên tâm.
Huống chi còn có mấy cặp mắt luôn thời khắc nhìn chằm chằm Tống gia, hận không thể cắn rớt của Tống gia một miếng thịt mới thoả lòng. Tống Đại Sơn tuy rằng hiện giờ thoáng kiên cường hơn chút, Trần Quế Chi hành sự cũng không giống trước đây, nhưng để cho Tống Thiêm Tài chân chính yên tâm thì lại vẫn chưa thể đủ.
Hắn lúc này ngược lại hơi hối hận vì đã để Trần Đại Thạch bọn họ đi trồng củ sen. Nếu không phải làm việc này, hắn đã có thể nhờ Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn đến Tống gia ở, giúp Tống gia trấn tà, uy hiếp một số kẻ không có ý tốt.
Bây giờ Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn một lòng nhào vào việc trồng củ sen, trong lúc nhất thời quả thật không thể phân thân tới đây. Kỳ thật, hắn cực kỳ coi trọng cả nhà của đường tỷ mình, đặc biệt là Lưu Khôn Võ, làm việc hữu dũng hữu mưu, hậu phương còn có thân thích đắc lực. Nếu có thể, hắn hy vọng Lưu Khôn Võ có thể giúp mình để mắt Tống gia một chút. Lưu gia thôn cách Tống gia thôn cũng không xa, chờ đến lúc đó, hắn có thể nói một tiếng với Vạn thị, đón hai đứa nhỏ Lưu gia tới ở một đoạn thời gian. Như vậy Lưu Khôn Võ có thể ở lại đây, cũng tiện đi lại chỗ tiệm tạp hoá. Thật sự mà nói thì Tống gia thôn cách trấn trên vẫn gần hơn so với Lưu gia thôn.
Vì bàn tính nhỏ trong lòng, Tống Thiêm Tài dự định kéo gần thêm quan hệ với nhà Tống Đại Hải. Trước khi ra cửa hắn phải tính toán thật kỹ lưỡng, có thế mới phát hiện nhân khẩu của Tống gia quả thật quá đơn bạc, lại còn không đùm bọc keo sơn. Nếu như vẫn tiếp tục xa cách với một nhà Tống Đại Hải, bọn họ ở trong thôn chỉ e sẽ ngày càng rơi vào thế yếu. Ai, Tống Thiêm Tài rốt cuộc thấu hiểu ở kiếp trước vì sao các cụ ở quê lại muốn đẻ nhiều như vậy. Ở nông hộ nhân gia, thật không gì có thể khiến người tự tin hơn sức lao động và thanh tráng niên.
Thừa dịp tết Nguyên Tiêu, Tống Thiêm Tài đề nghị cả nhà lên trấn trên ngắm đèn, còn mời cả Vạn thị và Tống Đại Hải. Tuy nhiên vì buổi tối Tống Thiêm Kim sẽ trở về với bọn họ, cho nên bọn họ cũng bèn không cùng đi xem náo nhiệt. Vì thế buổi chiều, năm người Tống gia ngồi xe bò bắt đầu xuất phát lên trấn trên.
Mười lăm tết Nguyên Tiêu, trấn trên vô cùng náo nhiệt. Tống Tiểu Bảo ở trên xe bò ngủ cả một đường, vừa đến trấn trên đã tỉnh táo tinh thần sáng láng. Bọn họ tìm một chỗ chuyên trông giữ trâu, ngựa, la. Nơi này là do quan phủ sai người mở, là nơi cho gia súc của các hương thân nghỉ ngơi, mỗi lần mất bốn văn tiền. Bình thường các hộ nông gia tiếc rẻ số tiền này nên đều sẽ để một người ở lại trông xe. Tống gia hôm nay đi chơi nên đương nhiên sẽ không bủn xỉn mấy văn tiền lẻ này. Xếp xe bò, nhận thẻ bài, sau đó người một nhà bèn bắt đầu đi dạo phố.
Mặt trời vừa lặn, trên phố tây đã dựng đầy đủ loại sạp hàng, có bán mặt nạ, có bán đồ chơi làm bằng đường, có bán túi tiền thêu, nhưng nhiều nhất là bán bánh trôi và đèn lồng. Những chiếc đèn được làm vô cùng tinh xảo, đèn con thỏ, đèn hoa sen, đèn cây, đèn cung đình, đèn lụa,... vân vân, rực rỡ muôn màu, đẹp không sao tả xiết.
Mà đa số đèn lồng treo ở sạp đều kèm theo một cuộn giấy nhỏ, trên giấy viết đáp án tương ứng với câu đố của lão bản. Nếu muốn mua đèn mà không tốn tiền thì phải giải đố. Đây cũng là một loại mánh lới hấp dẫn khách hàng của các thương gia. Bởi vậy, bầu không khí tết Nguyên Tiêu cũng càng thêm nồng nhiệt.
Tống Tiểu Bảo ngồi trên cánh tay Trần Quế Chi, vừa đảo mắt đã lập tức nhìn chằm chằm vào chiếc đèn con thỏ không nháy mắt. Nó lôi kéo Trần Quế Chi, chỉ vào đèn con thỏ nói: "Nãi nãi, con thỏ, con thỏ, Tiểu Bảo muốn con thỏ."
Chủ quán kia cũng là người nhanh nhạy. Thấy nhóm người Tống gia ăn mặc đều không tệ, Tống Tiểu Bảo lại khẳng định là đứa bé được cưng chiều, hắn lập tức tiến lên gỡ chiếc đèn con thỏ xuống, cười nói với Trần Quế Chi: "Đại tỷ, ánh mắt của tôn tử nhà ngài thật sự rất tốt. Chiếc đèn con thỏ này là lão sư phụ của thôn chúng ta dựng khung xương, vô cùng uyển chuyển lại nhẹ nhàng rắn chắc. Hơn nữa giấy màu này đều được đắp lên từng mảnh một. Trong tất cả các sạp ở đây không nhà ai cũng có đèn con thỏ làm được tinh xảo đẹp đẽ như của nhà ta đâu. Ngài xem, nhân dịp lễ đến, ngài mua cho tôn tử một chiếc đi."
Nói xong, chủ quán đưa cán đèn qua cho Tống Tiểu Bảo. Tống Tiểu Bảo lại không lấy, chỉ mặt đầy trông mong nhìn Trần Quế Chi, cứ như đang hỏi Trần Quế Chi nó có thể nhận hay không. Tống Thiêm Tài vẫn luôn cường điệu giáo dục Tống Tiểu Bảo, không cho nó nhận đồ của người xa lạ.
Tống Tiểu Bảo cũng coi như có trí nhớ, còn nhớ kỹ. Tuy rằng thích chiếc đèn con thỏ này, khá vậy vẫn biết trông mong nhìn Trần Quế Chi chứ không tự mình nhận lấy. Trần Quế Chi thấy vẻ mặt này của Tống Tiểu Bảo chỉ hận không thể móc cả tâm can ra cho nó, huống chi là một cái đèn con thỏ, bèn lập tức sảng khoái móc tiền ra mua, hiếm khi hào phóng một lần, không mất thời gian cò kè mặc cả.
Tống Tiểu Bảo nhận được đèn con thỏ bèn cảm thấy mỹ mãn, không thèm nhìn những chiếc đèn khác nữa, chỉ toàn tâm toàn ý nâng niu chiếc đèn con thỏ trong tay. Đôi mắt Tống Thiêm Tài thì lại tăm tia các sạp ăn vặt xung quanh, nhìn xem có cái gì ăn ngon.
Phải nói chủng loại đồ ăn vặt ở mấy sạp hàng này rất đa dạng. Có khoanh tay*, sủi cảo, mì sợi, bánh nướng các loại, còn có bánh trôi đủ màu, đặc biệt là có một sạp hàng ăn vặt bày đầy chén nhỏ, chén cũng chỉ lớn hơn chén rượu một chút, trong mỗi chén có hai cái bánh trôi, lượng người ăn cũng cực kì đông.
*Khoanh tay (hoành thánh): cách gọi của người Tứ Xuyên. Có 2 nguyên nhân: Thứ nhất là vì nó da mỏng dễ chín, chỉ trong thời gian một cái khoanh tay là có thể múc ra ăn. Thứ hai là trông nó giống như người khoanh tay.

Đôi mắt của quần chúng sáng như tuyết. Theo nguyên tắc nơi nào nhiều người thì chạy tới đó, Tống Thiêm Tài cực kì nhanh nhẹn gia nhập vào bên trong đội ngũ xếp hàng chờ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...