Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Chương 45: Cữu
Tống Thiêm Tài rầm một tiếng mở toang cửa, người ở Trần gia đều chạy ra ngoài. Vừa thấy là Tống Thiêm Tài và Trần Quế Chi, trên mặt bọn họ đều dần hiện lên vẻ xấu hổ. Đại cữu Trần Vĩnh Thường nói: "Thiêm Tài, các ngươi tới rồi, mau vào đi, mau vào đi."
Tống Thiêm Tài lạnh lùng nói: "Cữu cữu, nương của ta khi nào có lỗi với Trần gia mà mới mùng hai tết đã chửi rủa nương? Cháu ngoại trai tới cửa chúc tết, không ngờ lại bị mắng như vậy, xem ra là Tống gia quá vô dụng nên lúc nào cũng có thể bị khi dễ. Ta thấy ngạch cửa của Trần gia quá cao, người cháu ngoại trai này trèo cao không nổi. Nương, các cậu các mợ chướng mắt chúng ta, chúng ta đi thôi. Nương có chồng con, cho dù không có nhà mẹ đẻ vẫn có thể thẳng lưng mà sống."
Trần Quế Chi xách đồ đạc, lau nước mắt nói: "Thiêm Tài đi thôi, ta nhiều năm lao tâm khổ tứ như vậy, không ngờ cuối cùng lại chỉ là một người chết, thành bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa. Nếu vậy còn tới làm cái gì? Ta từ khi gả ra ngoài đến nay đã nhiều năm, nhưng ở nhà mẹ đẻ ngay cả một sợi chỉ cũng chưa từng mang đi, vẫn luôn làm tròn bổn phận. Đi thôi, cánh cửa nhà mẹ đẻ này ta không bước qua nổi."
Đã có người ở đằng xa ngó nghía Trần gia. Vừa mới bị Trần Quế Nguyệt náo loạn một hồi, nếu như lại để Trần Quế Chi và cháu ngoại tú tài cứ thế đi mất, về sau Trần gia làm sao còn có thể ngẩng đầu nói chuyện ở trong thôn, mấy đứa trẻ biết bàn chuyện hôn nhân như thế nào?
Trần Vĩnh Thường và Trần Vĩnh Nhạc đầy trông mong nhìn Cao lão thái, trong ánh mắt toàn là cầu xin. Cao lão thái nhìn bốn đứa cháu nội của mình, thầm nghĩ: Thôi, thôi, con cái đều là nợ, có thế nào cũng không thể chậm trễ các tôn tử được.
Vì thế, Cao lão thái tiến lên nói với Trần Quế Chi: "Quế Chi à, em dâu của ngươi là người bộc tuệch, bị em gái ngươi chọc giận nên mới thế. Ngươi làm đại tỷ chẳng lẽ còn muốn so đo với nàng? Nàng thân mình có bệnh, không thể chịu khinh bỉ, ngươi nên thông cảm nhiều chút. Dù thế nào, xem ở mặt mũi các cháu trai, ngươi hãy tha thứ cho nàng lần này đi."
"Thiêm Tài à, tới đây, giận lẫy làm cái gì. Lại thế nào thì cũng là mợ ngươi, nàng chỉ lỡ miệng nói sai mà thôi. Ngươi muốn che chở nương, ta hiểu, nhưng dù vậy cũng không thể ngay cả cữu cữu cũng không nhận, bằng không người khác nhìn vào sẽ xét nét. Nào, để bà ngoại nhìn xem. Mãi không rút ra được thời gian đi thăm ngươi, chỉ biết ngươi hết bệnh rồi, hôm nay thấy mới coi như yên tâm." Cao lão thái mỉm cười nói với Tống Thiêm Tài.
Trần Quế Chi thấy nương bước ra chào hỏi, trên mặt thoáng hiện do dự. Lại nghe nương nhắc tới chuyện Tống Thiêm Tài bị bệnh, nghĩ đến nương còn cho nàng mượn hai lượng bạc, đãi nàng vẫn luôn không tồi, hôm nay nếu cứ thế rời đi, nương của nàng chỉ e sẽ khó xử. Trong lúc nhất thời nàng trở nên lưỡng lự, đành nhìn về phía Tống Thiêm Tài.
Tống Thiêm Tài lại nhàn nhạt nói: "Ta cũng không phải là không nhận cữu cữu, là các cữu cữu coi thường người cháu ngoại trai này. Tết nhất, thành tâm thành ý tới chúc tết lại bị mắng ngay từ ngoài cửa, chính tai nghe thấy mẹ ruột của mình bị mắng mà còn có thể coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh, vậy thì không đáng phận làm con, cũng không xứng làm tú tài, mất đi khí khái của người đọc sách."
Tống Thiêm Tài ngay từ đầu đối với người bà ngoại này vẫn luôn rất có hảo cảm, nhưng chung quy hai cữu cữu ở trong lòng bà vẫn nặng hơn nhiều. Bằng không nhiều năm như vậy, hai huynh đệ Trần gia cũng sẽ không bị nuông chiều đến mức không kiêng nể gì. Cự tuyệt lời cầu xin giúp đỡ của Tống gia mà vẫn có thể làm ra vẻ đúng lý hợp tình như vậy, còn không biết thu liễm hành vi.
Vốn dĩ hắn chỉ định gõ hai cữu cữu một chút rồi thôi, rốt cuộc bọn họ cũng không phải người đại gian đại ác gì cả, đều tại nghèo quá mà ra. Hắn cứ thế không xa không gần qua lại với nhà cữu cữu, cũng coi như cho Trần Quế Chi chút an ủi. Nhưng không ngờ lại nghe được những lời như vậy, nếu bọn họ đã chướng mắt Tống gia, vậy hắn cũng chẳng cần gì phải nhiệt tình đối đãi.
Cao lão thái mang chút khó xử nói: "Thiêm Tài à, coi như cho bà ngoại chút mặt mũi. Mợ nhỏ của ngươi mắc chứng tim đập nhanh, bệnh này không thể bị tức giận. Chúng ta cũng là không còn cách nào, dù sao cũng không thể nhìn nàng phát bệnh khiến hai đứa nhỏ mất đi nương. Coi như bà ngoại xin lỗi ngươi, không cần chấp nhặt với nàng. Mà sao Tiểu Bảo không tới, bà ngoại cũng đã lâu chưa nhìn thấy chắt."
Nghe Cao lão thái nói vậy, Tống Thiêm Tài cũng không muốn ở trước cổng cãi vã, vốn định xin phép Cao lão thái trở về nhà, để đồ lại chạy lấy người, đúng lúc này lại nghe thấy từ trong phòng truyền ra tiếng gào của Phùng Tứ Phượng: "Ai u, ngực ta đau quá! Đương gia, ngươi chết rồi sao, còn không qua đây đỡ ta một phen. Ta còn phải tiếp đại cô tử cái giá lớn hơn trời của nhà ta, bằng không người ta sẽ phát giận. Ta lại không muốn phải chịu thêm một cái tát. Nữ nhi xuất giá của Trần gia các ngươi ta đều không thể chọc vào."
Đôi mắt Tống Thiêm Tài chợt lóe, nói với Cao lão thái: "Bà ngoại, chứng tim đập nhanh này là cha mẹ cho, lại không thể trách đến người khác. Cha mẹ sinh ta nuôi ta một hồi cũng không phải để ta phải chịu người khác khinh bỉ. Nếu mợ quý giá như vậy, nhà của chúng ta quả thật không chiêu đãi nổi. Về sau vẫn là đừng đến Tống gia nữa, bằng không thật sự nửa chết nửa sống ra đấy, Tống gia chúng ta lại không đền nổi. Đương nhiên, thân mình mợ không tốt, lại không thích nương của ta, chúng ta về sau cũng bèn không tới cửa. Ta nghĩ nếu không nhìn thấy người mình không thích thì hẳn sẽ không phát bệnh. Bằng không các biểu đệ không có nương, ta quả thực rất băn khoăn."
"Bà ngoại, chờ đầu xuân nếu ngài muốn, nương của ta sẽ tới đón ngài về nhà ta ở một đoạn thời gian, tẫn chút hiếu đạo. Rốt cuộc, ngài sinh dưỡng nàng một hồi, nàng cũng không phải là kẻ không lương tâm. Mặt khác, nương của ta lại không nợ ai, chỗ thân thích có qua có lại, ngươi tốt ta tốt mới thân càng thêm thân. Nếu nhà các cữu cữu không chào đón mẹ con chúng ta, chúng ta cũng sẽ không sấn vào để bị ghét"
Nói xong thuận tay nhét một cái túi đựng hai lượng bạc vào tay Cao lão thái, đây vốn dĩ là Trần Quế Chi ngay từ đầu chuẩn bị đưa.
Sau đó, hắn nói với Trần Quế Chi: "Nương, đi thôi. Mợ thể nhược như vậy, chúng ta lại không gánh nổi cái trách nhiệm này."
Nói xong lập tức lôi kéo Trần Quế Chi đi về phía xe bò. Trần Vĩnh Thường và Trần Vĩnh Nhạc lúc này ngược lại cơ linh, một kẻ ngăn xe bò, một kẻ lôi kéo Trần Quế Chi không cho đi. Xung quanh lại có mấy người đang nhìn trộm, Trần Vĩnh Nhạc vội vàng nói với Trần Quế Chi: "Tỷ, nàng chính là người như vậy, ngươi còn so đo với nàng làm gì. Ngươi mà đi, vậy các cháu trai của ngươi về sau còn muốn làm người, còn cưới vợ thành gia như thế nào? Coi như đệ đệ cầu xin ngươi, ngươi cùng ta trở về ngồi xuống đi."
Nghe xong lời này, Trần Quế Chi lập tức nổi giận. Cảm phiền hai đệ đệ này không phải thật lòng giữ lại nàng, mà là lo lắng cho cháu trai không có thanh danh khó mà bàn việc hôn nhân. Nếu không phải vì cái này, e là hôm nay nàng cho dù trực tiếp quay đầu chạy lấy người, bọn họ cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái. Không ngờ ở trong mắt bọn họ, người tỷ tỷ này lại đê tiện như vậy, một chút lửa giận cũng không có.
Trần Quế Chi hất tay Trần Vĩnh Nhạc ra nói: "Mặt mũi đều là tự mình kiếm, không phải người khác cho. Chỉ bằng ngươi đối với Thiêm Tài bệnh nặng khoanh tay đứng nhìn thì đừng nên mong chờ ta cho mặt mũi gì cả. Lúc trước hai người các ngươi chính là nửa phần mặt mũi cũng không cho người làm tỷ tỷ này, bây giờ còn muốn giày xéo người như vậy. Ta tự mình không bản lĩnh thì thôi, cũng không thể kéo theo nhi tử. Các ngươi đều muốn cưới dâu, ta cũng là người đã làm nãi nãi. Tết nhất từ ngoài cửa đã bị em dâu mắng, lại còn ở ngay trước mặt nhi tử. Bảo ta cho các ngươi thể diện, các ngươi làm sao không cho ta một chút thể diện. Bỏ đi bỏ đi, không nói nhiều như vậy nữa, về sau, chúng ta bèn cứ như vậy đi."
Nói xong còn lớn tiếng nói với Trần Vĩnh Thường đang cản xe bò: "Buông tay, chúng ta rời đi không có động tĩnh như vậy là tốt nhất, bằng không, thật sự kéo người trong thôn tới thì chính là các ngươi tự chuốc lấy."
Trần Vĩnh Thường ngây ngốc nhìn đại tỷ lạnh mặt lạnh giọng với hắn, buông lỏng tay ra. Hắn chưa từng nghĩ đến có một ngày hắn sẽ bị đại tỷ luôn luôn hòa khí, thông cảm rộng lượng với mình răn dạy tận mặt như vậy. Cuối cùng chỉ biết nhìn Tống Thiêm Tài kéo Trần Quế Chi, đánh xe bò cứ thế rời đi.
Cao lão thái nhìn túi tiền trong tay không biết nên nói cái gì, huynh đệ tỷ muội hoà thuận yêu thương đều bị hai người đàn bà phá gia kia huỷ hoại. Con gái lớn của bà tính tình cực kì mềm mại, con rể cũng là người dễ nói chuyện, nàng cho rằng hai người này có thể thông cảm, nhường nhịn nhiều hơn, giữa các huynh đệ tỷ muội cũng bèn tường an không có việc gì. Nhưng bà lại quên mất, con rể không phải do bà sinh bà nuôi, Tống gia cũng không phải không bao giờ biết giận. Không tốt một cái, ngay cả chính mình cũng bị liên luỵ ở ngay trước mặt nữ nhi. Năm nay con rể không đến chỉ e là cũng tức giận. Cố tình còn náo loạn như vậy khiến người làm nương như bà cũng không thể mở miệng.
Bây giờ trở về, đứa cháu ngoại Tống Thiêm Tài này còn không biết sẽ nhìn nhà bọn họ bằng con mắt thế nào. Hắn họ Tống, lại đọc sách từ nhỏ, tính tình không thể so với cha mẹ hắn. Tống gia về sau đều là hắn làm chủ. Yên ổn mà sống thì không chịu nổi ư, sao nhất định cứ phải nháo đến mức đuổi hết thân thích đi mất, về sau bốn đứa cháu nội của bà còn có ai phụ giúp. Ai, già rồi, già rồi mà vẫn phải vì con cái nhọc lòng, khiến người khác nhìn vào chê cười.
Trần Vĩnh Thường và Trần Vĩnh Nhạc gục đầu xuống, quay lại nhìn nương bọn họ đang đứng sững ở cửa, trên mặt toàn vẻ đau buồn, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Trong phòng, Phùng Tứ Phượng nghe bên ngoài không có động tĩnh, thấy người đi rồi cũng im bặt lại. Lưu Tú Trinh lúc này mới vươn đầu, giả bộ kinh ngạc hỏi: "Đại cô tử và cháu ngoại trai đi rồi? Ta còn định giữ bọn họ ăn cơm nữa cơ đấy. Nương, đồ bọn họ mang tới đâu?"
Cao lão thái đánh nàng mấy phát. Cái sân chỉ cách nhà chính có vài bước chân, vừa rồi bọn h ọ nói chuyện cũng không che giấu, vợ lão đại không nghe thấy mới là lạ. Lúc ấy không ra nói chuyện khuyên bảo, trốn ở bên cạnh chế giễu, lúc này mới chịu ló mặt ra khoe mẽ, e đây là vì nghĩ đại nữ nhi đi rồi, đồ vật chắc chắn sẽ để lại. Đáng tiếc, đứa cháu ngoại Tống Thiêm Tài này đã nói rõ về sau sẽ không bao giờ tới nữa, vợ lão đại còn tưởng rằng không phải chuyện gì lớn ư, làm sao có thể để tứ lễ lại.
"Đồ vật? Cháu ngoại trai cũng đã bị đuổi đi, móc đâu ra đồ vật. Suốt ngày chỉ muốn chiếm tiện nghi, người ta lại không ngốc. Ngươi cho rằng chỉ có em dâu ngươi đắc tội một nhà Quế Chi, các ngươi không can hệ? Đừng quên, lần trước mượn tiền nhà ngươi cũng giả chết, hôm nay em dâu ngươi mắng chửi người ngươi còn ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, bọn họ còn có thể tiếp tục tới Trần gia mới là lạ. Không nhìn thấy hôm nay chỉ có một mình Quế Chi đến sao? Tống gia vốn đang giận, các ngươi còn làm ra chuyện như vậy, không đưa đồ tết cho các ngươi chính là chỉ điểm các ngươi, thế nào cũng phải hôm nay xé rách da mặt. Một đám bàn tính nhỏ gảy đến vang dội, lão thái bà ta đành vì cháu nội đau lòng, để xem các ngươi đến khi cần giúp đỡ biết đi tìm ai." Cao lão thái bùm bùm mắng một trận, quả thật đã tức giận đến khó nhịn.
Lưu Tú Trinh nửa ngày mới phản ứng lại được. Đại cô tử đi rồi, đồ cũng mang đi. Nghe ý tứ này, về sau Tống gia sẽ không tiếp tục qua lại với Trần gia, cũng đồng nghĩa với việc nhà bọn họ sẽ không bao giờ có thể moi được chỗ tốt từ nhà đại cô tử nữa. Ả có chút không tin nói: "Nương, đại cô tỷ rất dễ tính mà, sao có thể thật sự nổi giận với chúng ta được. Hơn nữa không phải còn có ngài sao? Nàng không cho ai mặt mũi thì thôi, lại có thể không cho ngài mặt mũi ư?"
Cao lão thái khó thở nói: "Ngươi tai điếc rồi à, không nghe thấy cháu ngoại Tống gia nói như thế nào ư. Về sau bọn họ vẫn sẽ hiếu kính ta, đón ta về ở, nhưng lại sẽ không tiếp tục qua lại với các ngươi. Lời cũng đã nói đến mức này, lão thái bà ta còn có thể làm sao bây giờ? Hắn họ Tống, có cha mẹ và tổ tông của mình, ta chỉ là bà ngoại khác họ, làm sao có thể thay hắn làm chủ. Ngay cả đại tỷ ngươi xuất giá tòng phu cũng không thể nghe theo ta. Người hiền lành cũng sẽ có lúc nổi nóng. Các ngươi đã bao giờ đối đãi tốt với nhà đại tỷ ngươi chút nào chưa hay đều chỉ qua loa lấy lệ? Người trong thôn không ai không nói đại tỷ ngươi đãi nhà mẹ đẻ tận tình tận nghĩa, nhưng các ngươi đãi nàng thế nào ai cũng đều thấy được. Tống gia cắt đứt quan hệ với các ngươi, các ngươi cho dù có đi nháo thì có thể nháo cái gì? Ngươi nhìn đi, về sau chắc chắn sẽ có lúc các ngươi cảm thấy hối hận."
Nói xong không thèm để ý tới vợ lão đại, thở phì phì đóng rầm cửa phòng.
Toàn bộ người trong phòng đều ngừng nghỉ, cả đám hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.
Trên đường, Trần Quế Chi hai mắt hồng hồng, sợ Tống Thiêm Tài thấy, vụng trộm dùng tay lau rất nhiều lần. Nhưng nước mắt đúng là không biết cố gắng, cứ không tự giác chảy xuống. Tống Thiêm Tài nhìn mà cảm thấy đau lòng. Trần gia dù không tốt đến đâu thì cũng là nhà mẹ đẻ của Trần Quế Chi, là huynh đệ của nàng, trong lòng nàng có thể dễ chịu mới là lạ.
Tống Thiêm Tài cũng không muốn khiến mọi chuyện rơi xuống đến tình trạng này, nhưng hai cữu cữu tuy rằng ngăn cản bọn họ, trên thực tế lại chẳng có bao nhiêu thật lòng. Hai mợ một kẻ không thấy bóng dáng, một kẻ ở trong phòng châm chọc mỉa mai, cứ như bị bắt gặp mắng chửi người ngay tại trận vẫn là Tống gia bọn họ sai vậy. Dưới tình huống đó, Tống Thiêm Tài vẫn bước chân vào Trần gia chẳng phải sẽ khiến bọn họ xem thường Tống gia sao? Hắn lại chịu không nổi cục tức này, cũng không thể để nương hắn chịu đựng bọn họ.
Cho nên, hắn kéo Trần Quế Chi rời đi. Nhưng thấy Trần Quế Chi thương tâm như vậy, trong lòng Tống Thiêm Tài cũng rầu rĩ, không biết phải nên khuyên như thế nào.
Chỉnh đốn tâm tình xong, Trần Quế Chi quay đầu lại nói với Tống Thiêm Tài: "Xem ta này, giận đến mức ngay cả hai bộ quần áo mang cho bà ngoại ngươi cũng quên đưa. Chờ thêm mấy ngày nữa Tiểu Mãn tới đây thì nhờ nó thay ta mang cho bà ngoại ngươi vậy."
Tống Thiêm Tài nói: "Nương, hôm nay ta cũng không phải không cho bà ngoại mặt mũi, chỉ là nuốt không trôi được cục tức này. Ngươi bị mợ nói như vậy nhưng bà cũng chẳng hề bước ra nói giúp ngươi một câu. Lúc bà ngoại mở miệng khuyên, ta vốn định bỏ qua, nhưng mợ nhỏ lại âm dương quái khí như thế, cữu cữu thì một chữ không nhả, ngay cả cản một chút thôi cũng không. Bà ngoại cũng chỉ khuyên chúng ta một sự nhịn chín sự lành, nửa điểm không suy nghĩ cho ngươi, cứ như chúng ta xứng đáng bị hại bị khinh bỉ vậy. Lòng ta lúc này mới không ngăn nổi lửa giận, vì thế mới khiến ngươi khó xử."
Trần Quế Chi lại lắc đầu nói: "Ta không khó xử, ngược lại đã làm khó ngươi rồi. Câu "ta kể cả có nhiều tiền đến đâu cũng sẽ không cho nàng lấy một xu"của mợ nhỏ ngươi đã khiến ta cảm thấy trong lòng rét lạnh. Thân thích như thế, ta còn cần bọn họ làm gì? Ngươi khi đó đã sắp mất mạng, nàng không cho ta vay tiền thì thôi, bây giờ còn có thể thở ra câu nói mát như thế, ta còn trông cậy được gì vào bọn họ. Ngươi cũng đừng trách bà ngoại ngươi, bà dù sao cũng là mẹ ruột của các cữu cữu ngươi, trong lòng khẳng định sẽ thiên vị họ hơn chút. Mợ nhỏ của ngươi quả thật có chứng tim đập nhanh, bà ngoại ngươi bình thường cũng phải nhường nàng vài ba phần. Cũng giống như ngươi nói, nuông chiều mãi khiến nàng thành thói quen nói chuyện đấu đá lung tung, làm việc gì cũng chẳng thèm kiêng nể, ai cũng không dám trêu nàng chọc nàng."
Tống Thiêm Tài thầm nghĩ: Đó là các ngươi dễ nói chuyện, nếu là ta, ngươi bị tim đập nhanh là tự ngươi có tật xấu, mắc gì bắt ta phải ủy khuất chính mình đi nhân nhượng ngươi? Nghĩ cũng đẹp thật đấy. Mạng là của ngươi, ngươi muốn làm, ta lại không quản được. Tự mình không quý trọng chính mạng sống của mình, chẳng lẽ còn bắt ta thay ngươi khẩn trương lo lắng? Thật sự muốn dùng mạng của ngươi để uy hiếp ta, ta nửa điểm không nao núng. Ngươi muốn chết thì cứ việc, ta không cấm.
Chẳng qua lời này Tống Thiêm Tài sẽ không nói với Trần Quế Chi.
Tống Thiêm Tài lạnh lùng nói: "Cữu cữu, nương của ta khi nào có lỗi với Trần gia mà mới mùng hai tết đã chửi rủa nương? Cháu ngoại trai tới cửa chúc tết, không ngờ lại bị mắng như vậy, xem ra là Tống gia quá vô dụng nên lúc nào cũng có thể bị khi dễ. Ta thấy ngạch cửa của Trần gia quá cao, người cháu ngoại trai này trèo cao không nổi. Nương, các cậu các mợ chướng mắt chúng ta, chúng ta đi thôi. Nương có chồng con, cho dù không có nhà mẹ đẻ vẫn có thể thẳng lưng mà sống."
Trần Quế Chi xách đồ đạc, lau nước mắt nói: "Thiêm Tài đi thôi, ta nhiều năm lao tâm khổ tứ như vậy, không ngờ cuối cùng lại chỉ là một người chết, thành bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa. Nếu vậy còn tới làm cái gì? Ta từ khi gả ra ngoài đến nay đã nhiều năm, nhưng ở nhà mẹ đẻ ngay cả một sợi chỉ cũng chưa từng mang đi, vẫn luôn làm tròn bổn phận. Đi thôi, cánh cửa nhà mẹ đẻ này ta không bước qua nổi."
Đã có người ở đằng xa ngó nghía Trần gia. Vừa mới bị Trần Quế Nguyệt náo loạn một hồi, nếu như lại để Trần Quế Chi và cháu ngoại tú tài cứ thế đi mất, về sau Trần gia làm sao còn có thể ngẩng đầu nói chuyện ở trong thôn, mấy đứa trẻ biết bàn chuyện hôn nhân như thế nào?
Trần Vĩnh Thường và Trần Vĩnh Nhạc đầy trông mong nhìn Cao lão thái, trong ánh mắt toàn là cầu xin. Cao lão thái nhìn bốn đứa cháu nội của mình, thầm nghĩ: Thôi, thôi, con cái đều là nợ, có thế nào cũng không thể chậm trễ các tôn tử được.
Vì thế, Cao lão thái tiến lên nói với Trần Quế Chi: "Quế Chi à, em dâu của ngươi là người bộc tuệch, bị em gái ngươi chọc giận nên mới thế. Ngươi làm đại tỷ chẳng lẽ còn muốn so đo với nàng? Nàng thân mình có bệnh, không thể chịu khinh bỉ, ngươi nên thông cảm nhiều chút. Dù thế nào, xem ở mặt mũi các cháu trai, ngươi hãy tha thứ cho nàng lần này đi."
"Thiêm Tài à, tới đây, giận lẫy làm cái gì. Lại thế nào thì cũng là mợ ngươi, nàng chỉ lỡ miệng nói sai mà thôi. Ngươi muốn che chở nương, ta hiểu, nhưng dù vậy cũng không thể ngay cả cữu cữu cũng không nhận, bằng không người khác nhìn vào sẽ xét nét. Nào, để bà ngoại nhìn xem. Mãi không rút ra được thời gian đi thăm ngươi, chỉ biết ngươi hết bệnh rồi, hôm nay thấy mới coi như yên tâm." Cao lão thái mỉm cười nói với Tống Thiêm Tài.
Trần Quế Chi thấy nương bước ra chào hỏi, trên mặt thoáng hiện do dự. Lại nghe nương nhắc tới chuyện Tống Thiêm Tài bị bệnh, nghĩ đến nương còn cho nàng mượn hai lượng bạc, đãi nàng vẫn luôn không tồi, hôm nay nếu cứ thế rời đi, nương của nàng chỉ e sẽ khó xử. Trong lúc nhất thời nàng trở nên lưỡng lự, đành nhìn về phía Tống Thiêm Tài.
Tống Thiêm Tài lại nhàn nhạt nói: "Ta cũng không phải là không nhận cữu cữu, là các cữu cữu coi thường người cháu ngoại trai này. Tết nhất, thành tâm thành ý tới chúc tết lại bị mắng ngay từ ngoài cửa, chính tai nghe thấy mẹ ruột của mình bị mắng mà còn có thể coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh, vậy thì không đáng phận làm con, cũng không xứng làm tú tài, mất đi khí khái của người đọc sách."
Tống Thiêm Tài ngay từ đầu đối với người bà ngoại này vẫn luôn rất có hảo cảm, nhưng chung quy hai cữu cữu ở trong lòng bà vẫn nặng hơn nhiều. Bằng không nhiều năm như vậy, hai huynh đệ Trần gia cũng sẽ không bị nuông chiều đến mức không kiêng nể gì. Cự tuyệt lời cầu xin giúp đỡ của Tống gia mà vẫn có thể làm ra vẻ đúng lý hợp tình như vậy, còn không biết thu liễm hành vi.
Vốn dĩ hắn chỉ định gõ hai cữu cữu một chút rồi thôi, rốt cuộc bọn họ cũng không phải người đại gian đại ác gì cả, đều tại nghèo quá mà ra. Hắn cứ thế không xa không gần qua lại với nhà cữu cữu, cũng coi như cho Trần Quế Chi chút an ủi. Nhưng không ngờ lại nghe được những lời như vậy, nếu bọn họ đã chướng mắt Tống gia, vậy hắn cũng chẳng cần gì phải nhiệt tình đối đãi.
Cao lão thái mang chút khó xử nói: "Thiêm Tài à, coi như cho bà ngoại chút mặt mũi. Mợ nhỏ của ngươi mắc chứng tim đập nhanh, bệnh này không thể bị tức giận. Chúng ta cũng là không còn cách nào, dù sao cũng không thể nhìn nàng phát bệnh khiến hai đứa nhỏ mất đi nương. Coi như bà ngoại xin lỗi ngươi, không cần chấp nhặt với nàng. Mà sao Tiểu Bảo không tới, bà ngoại cũng đã lâu chưa nhìn thấy chắt."
Nghe Cao lão thái nói vậy, Tống Thiêm Tài cũng không muốn ở trước cổng cãi vã, vốn định xin phép Cao lão thái trở về nhà, để đồ lại chạy lấy người, đúng lúc này lại nghe thấy từ trong phòng truyền ra tiếng gào của Phùng Tứ Phượng: "Ai u, ngực ta đau quá! Đương gia, ngươi chết rồi sao, còn không qua đây đỡ ta một phen. Ta còn phải tiếp đại cô tử cái giá lớn hơn trời của nhà ta, bằng không người ta sẽ phát giận. Ta lại không muốn phải chịu thêm một cái tát. Nữ nhi xuất giá của Trần gia các ngươi ta đều không thể chọc vào."
Đôi mắt Tống Thiêm Tài chợt lóe, nói với Cao lão thái: "Bà ngoại, chứng tim đập nhanh này là cha mẹ cho, lại không thể trách đến người khác. Cha mẹ sinh ta nuôi ta một hồi cũng không phải để ta phải chịu người khác khinh bỉ. Nếu mợ quý giá như vậy, nhà của chúng ta quả thật không chiêu đãi nổi. Về sau vẫn là đừng đến Tống gia nữa, bằng không thật sự nửa chết nửa sống ra đấy, Tống gia chúng ta lại không đền nổi. Đương nhiên, thân mình mợ không tốt, lại không thích nương của ta, chúng ta về sau cũng bèn không tới cửa. Ta nghĩ nếu không nhìn thấy người mình không thích thì hẳn sẽ không phát bệnh. Bằng không các biểu đệ không có nương, ta quả thực rất băn khoăn."
"Bà ngoại, chờ đầu xuân nếu ngài muốn, nương của ta sẽ tới đón ngài về nhà ta ở một đoạn thời gian, tẫn chút hiếu đạo. Rốt cuộc, ngài sinh dưỡng nàng một hồi, nàng cũng không phải là kẻ không lương tâm. Mặt khác, nương của ta lại không nợ ai, chỗ thân thích có qua có lại, ngươi tốt ta tốt mới thân càng thêm thân. Nếu nhà các cữu cữu không chào đón mẹ con chúng ta, chúng ta cũng sẽ không sấn vào để bị ghét"
Nói xong thuận tay nhét một cái túi đựng hai lượng bạc vào tay Cao lão thái, đây vốn dĩ là Trần Quế Chi ngay từ đầu chuẩn bị đưa.
Sau đó, hắn nói với Trần Quế Chi: "Nương, đi thôi. Mợ thể nhược như vậy, chúng ta lại không gánh nổi cái trách nhiệm này."
Nói xong lập tức lôi kéo Trần Quế Chi đi về phía xe bò. Trần Vĩnh Thường và Trần Vĩnh Nhạc lúc này ngược lại cơ linh, một kẻ ngăn xe bò, một kẻ lôi kéo Trần Quế Chi không cho đi. Xung quanh lại có mấy người đang nhìn trộm, Trần Vĩnh Nhạc vội vàng nói với Trần Quế Chi: "Tỷ, nàng chính là người như vậy, ngươi còn so đo với nàng làm gì. Ngươi mà đi, vậy các cháu trai của ngươi về sau còn muốn làm người, còn cưới vợ thành gia như thế nào? Coi như đệ đệ cầu xin ngươi, ngươi cùng ta trở về ngồi xuống đi."
Nghe xong lời này, Trần Quế Chi lập tức nổi giận. Cảm phiền hai đệ đệ này không phải thật lòng giữ lại nàng, mà là lo lắng cho cháu trai không có thanh danh khó mà bàn việc hôn nhân. Nếu không phải vì cái này, e là hôm nay nàng cho dù trực tiếp quay đầu chạy lấy người, bọn họ cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái. Không ngờ ở trong mắt bọn họ, người tỷ tỷ này lại đê tiện như vậy, một chút lửa giận cũng không có.
Trần Quế Chi hất tay Trần Vĩnh Nhạc ra nói: "Mặt mũi đều là tự mình kiếm, không phải người khác cho. Chỉ bằng ngươi đối với Thiêm Tài bệnh nặng khoanh tay đứng nhìn thì đừng nên mong chờ ta cho mặt mũi gì cả. Lúc trước hai người các ngươi chính là nửa phần mặt mũi cũng không cho người làm tỷ tỷ này, bây giờ còn muốn giày xéo người như vậy. Ta tự mình không bản lĩnh thì thôi, cũng không thể kéo theo nhi tử. Các ngươi đều muốn cưới dâu, ta cũng là người đã làm nãi nãi. Tết nhất từ ngoài cửa đã bị em dâu mắng, lại còn ở ngay trước mặt nhi tử. Bảo ta cho các ngươi thể diện, các ngươi làm sao không cho ta một chút thể diện. Bỏ đi bỏ đi, không nói nhiều như vậy nữa, về sau, chúng ta bèn cứ như vậy đi."
Nói xong còn lớn tiếng nói với Trần Vĩnh Thường đang cản xe bò: "Buông tay, chúng ta rời đi không có động tĩnh như vậy là tốt nhất, bằng không, thật sự kéo người trong thôn tới thì chính là các ngươi tự chuốc lấy."
Trần Vĩnh Thường ngây ngốc nhìn đại tỷ lạnh mặt lạnh giọng với hắn, buông lỏng tay ra. Hắn chưa từng nghĩ đến có một ngày hắn sẽ bị đại tỷ luôn luôn hòa khí, thông cảm rộng lượng với mình răn dạy tận mặt như vậy. Cuối cùng chỉ biết nhìn Tống Thiêm Tài kéo Trần Quế Chi, đánh xe bò cứ thế rời đi.
Cao lão thái nhìn túi tiền trong tay không biết nên nói cái gì, huynh đệ tỷ muội hoà thuận yêu thương đều bị hai người đàn bà phá gia kia huỷ hoại. Con gái lớn của bà tính tình cực kì mềm mại, con rể cũng là người dễ nói chuyện, nàng cho rằng hai người này có thể thông cảm, nhường nhịn nhiều hơn, giữa các huynh đệ tỷ muội cũng bèn tường an không có việc gì. Nhưng bà lại quên mất, con rể không phải do bà sinh bà nuôi, Tống gia cũng không phải không bao giờ biết giận. Không tốt một cái, ngay cả chính mình cũng bị liên luỵ ở ngay trước mặt nữ nhi. Năm nay con rể không đến chỉ e là cũng tức giận. Cố tình còn náo loạn như vậy khiến người làm nương như bà cũng không thể mở miệng.
Bây giờ trở về, đứa cháu ngoại Tống Thiêm Tài này còn không biết sẽ nhìn nhà bọn họ bằng con mắt thế nào. Hắn họ Tống, lại đọc sách từ nhỏ, tính tình không thể so với cha mẹ hắn. Tống gia về sau đều là hắn làm chủ. Yên ổn mà sống thì không chịu nổi ư, sao nhất định cứ phải nháo đến mức đuổi hết thân thích đi mất, về sau bốn đứa cháu nội của bà còn có ai phụ giúp. Ai, già rồi, già rồi mà vẫn phải vì con cái nhọc lòng, khiến người khác nhìn vào chê cười.
Trần Vĩnh Thường và Trần Vĩnh Nhạc gục đầu xuống, quay lại nhìn nương bọn họ đang đứng sững ở cửa, trên mặt toàn vẻ đau buồn, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Trong phòng, Phùng Tứ Phượng nghe bên ngoài không có động tĩnh, thấy người đi rồi cũng im bặt lại. Lưu Tú Trinh lúc này mới vươn đầu, giả bộ kinh ngạc hỏi: "Đại cô tử và cháu ngoại trai đi rồi? Ta còn định giữ bọn họ ăn cơm nữa cơ đấy. Nương, đồ bọn họ mang tới đâu?"
Cao lão thái đánh nàng mấy phát. Cái sân chỉ cách nhà chính có vài bước chân, vừa rồi bọn h ọ nói chuyện cũng không che giấu, vợ lão đại không nghe thấy mới là lạ. Lúc ấy không ra nói chuyện khuyên bảo, trốn ở bên cạnh chế giễu, lúc này mới chịu ló mặt ra khoe mẽ, e đây là vì nghĩ đại nữ nhi đi rồi, đồ vật chắc chắn sẽ để lại. Đáng tiếc, đứa cháu ngoại Tống Thiêm Tài này đã nói rõ về sau sẽ không bao giờ tới nữa, vợ lão đại còn tưởng rằng không phải chuyện gì lớn ư, làm sao có thể để tứ lễ lại.
"Đồ vật? Cháu ngoại trai cũng đã bị đuổi đi, móc đâu ra đồ vật. Suốt ngày chỉ muốn chiếm tiện nghi, người ta lại không ngốc. Ngươi cho rằng chỉ có em dâu ngươi đắc tội một nhà Quế Chi, các ngươi không can hệ? Đừng quên, lần trước mượn tiền nhà ngươi cũng giả chết, hôm nay em dâu ngươi mắng chửi người ngươi còn ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, bọn họ còn có thể tiếp tục tới Trần gia mới là lạ. Không nhìn thấy hôm nay chỉ có một mình Quế Chi đến sao? Tống gia vốn đang giận, các ngươi còn làm ra chuyện như vậy, không đưa đồ tết cho các ngươi chính là chỉ điểm các ngươi, thế nào cũng phải hôm nay xé rách da mặt. Một đám bàn tính nhỏ gảy đến vang dội, lão thái bà ta đành vì cháu nội đau lòng, để xem các ngươi đến khi cần giúp đỡ biết đi tìm ai." Cao lão thái bùm bùm mắng một trận, quả thật đã tức giận đến khó nhịn.
Lưu Tú Trinh nửa ngày mới phản ứng lại được. Đại cô tử đi rồi, đồ cũng mang đi. Nghe ý tứ này, về sau Tống gia sẽ không tiếp tục qua lại với Trần gia, cũng đồng nghĩa với việc nhà bọn họ sẽ không bao giờ có thể moi được chỗ tốt từ nhà đại cô tử nữa. Ả có chút không tin nói: "Nương, đại cô tỷ rất dễ tính mà, sao có thể thật sự nổi giận với chúng ta được. Hơn nữa không phải còn có ngài sao? Nàng không cho ai mặt mũi thì thôi, lại có thể không cho ngài mặt mũi ư?"
Cao lão thái khó thở nói: "Ngươi tai điếc rồi à, không nghe thấy cháu ngoại Tống gia nói như thế nào ư. Về sau bọn họ vẫn sẽ hiếu kính ta, đón ta về ở, nhưng lại sẽ không tiếp tục qua lại với các ngươi. Lời cũng đã nói đến mức này, lão thái bà ta còn có thể làm sao bây giờ? Hắn họ Tống, có cha mẹ và tổ tông của mình, ta chỉ là bà ngoại khác họ, làm sao có thể thay hắn làm chủ. Ngay cả đại tỷ ngươi xuất giá tòng phu cũng không thể nghe theo ta. Người hiền lành cũng sẽ có lúc nổi nóng. Các ngươi đã bao giờ đối đãi tốt với nhà đại tỷ ngươi chút nào chưa hay đều chỉ qua loa lấy lệ? Người trong thôn không ai không nói đại tỷ ngươi đãi nhà mẹ đẻ tận tình tận nghĩa, nhưng các ngươi đãi nàng thế nào ai cũng đều thấy được. Tống gia cắt đứt quan hệ với các ngươi, các ngươi cho dù có đi nháo thì có thể nháo cái gì? Ngươi nhìn đi, về sau chắc chắn sẽ có lúc các ngươi cảm thấy hối hận."
Nói xong không thèm để ý tới vợ lão đại, thở phì phì đóng rầm cửa phòng.
Toàn bộ người trong phòng đều ngừng nghỉ, cả đám hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.
Trên đường, Trần Quế Chi hai mắt hồng hồng, sợ Tống Thiêm Tài thấy, vụng trộm dùng tay lau rất nhiều lần. Nhưng nước mắt đúng là không biết cố gắng, cứ không tự giác chảy xuống. Tống Thiêm Tài nhìn mà cảm thấy đau lòng. Trần gia dù không tốt đến đâu thì cũng là nhà mẹ đẻ của Trần Quế Chi, là huynh đệ của nàng, trong lòng nàng có thể dễ chịu mới là lạ.
Tống Thiêm Tài cũng không muốn khiến mọi chuyện rơi xuống đến tình trạng này, nhưng hai cữu cữu tuy rằng ngăn cản bọn họ, trên thực tế lại chẳng có bao nhiêu thật lòng. Hai mợ một kẻ không thấy bóng dáng, một kẻ ở trong phòng châm chọc mỉa mai, cứ như bị bắt gặp mắng chửi người ngay tại trận vẫn là Tống gia bọn họ sai vậy. Dưới tình huống đó, Tống Thiêm Tài vẫn bước chân vào Trần gia chẳng phải sẽ khiến bọn họ xem thường Tống gia sao? Hắn lại chịu không nổi cục tức này, cũng không thể để nương hắn chịu đựng bọn họ.
Cho nên, hắn kéo Trần Quế Chi rời đi. Nhưng thấy Trần Quế Chi thương tâm như vậy, trong lòng Tống Thiêm Tài cũng rầu rĩ, không biết phải nên khuyên như thế nào.
Chỉnh đốn tâm tình xong, Trần Quế Chi quay đầu lại nói với Tống Thiêm Tài: "Xem ta này, giận đến mức ngay cả hai bộ quần áo mang cho bà ngoại ngươi cũng quên đưa. Chờ thêm mấy ngày nữa Tiểu Mãn tới đây thì nhờ nó thay ta mang cho bà ngoại ngươi vậy."
Tống Thiêm Tài nói: "Nương, hôm nay ta cũng không phải không cho bà ngoại mặt mũi, chỉ là nuốt không trôi được cục tức này. Ngươi bị mợ nói như vậy nhưng bà cũng chẳng hề bước ra nói giúp ngươi một câu. Lúc bà ngoại mở miệng khuyên, ta vốn định bỏ qua, nhưng mợ nhỏ lại âm dương quái khí như thế, cữu cữu thì một chữ không nhả, ngay cả cản một chút thôi cũng không. Bà ngoại cũng chỉ khuyên chúng ta một sự nhịn chín sự lành, nửa điểm không suy nghĩ cho ngươi, cứ như chúng ta xứng đáng bị hại bị khinh bỉ vậy. Lòng ta lúc này mới không ngăn nổi lửa giận, vì thế mới khiến ngươi khó xử."
Trần Quế Chi lại lắc đầu nói: "Ta không khó xử, ngược lại đã làm khó ngươi rồi. Câu "ta kể cả có nhiều tiền đến đâu cũng sẽ không cho nàng lấy một xu"của mợ nhỏ ngươi đã khiến ta cảm thấy trong lòng rét lạnh. Thân thích như thế, ta còn cần bọn họ làm gì? Ngươi khi đó đã sắp mất mạng, nàng không cho ta vay tiền thì thôi, bây giờ còn có thể thở ra câu nói mát như thế, ta còn trông cậy được gì vào bọn họ. Ngươi cũng đừng trách bà ngoại ngươi, bà dù sao cũng là mẹ ruột của các cữu cữu ngươi, trong lòng khẳng định sẽ thiên vị họ hơn chút. Mợ nhỏ của ngươi quả thật có chứng tim đập nhanh, bà ngoại ngươi bình thường cũng phải nhường nàng vài ba phần. Cũng giống như ngươi nói, nuông chiều mãi khiến nàng thành thói quen nói chuyện đấu đá lung tung, làm việc gì cũng chẳng thèm kiêng nể, ai cũng không dám trêu nàng chọc nàng."
Tống Thiêm Tài thầm nghĩ: Đó là các ngươi dễ nói chuyện, nếu là ta, ngươi bị tim đập nhanh là tự ngươi có tật xấu, mắc gì bắt ta phải ủy khuất chính mình đi nhân nhượng ngươi? Nghĩ cũng đẹp thật đấy. Mạng là của ngươi, ngươi muốn làm, ta lại không quản được. Tự mình không quý trọng chính mạng sống của mình, chẳng lẽ còn bắt ta thay ngươi khẩn trương lo lắng? Thật sự muốn dùng mạng của ngươi để uy hiếp ta, ta nửa điểm không nao núng. Ngươi muốn chết thì cứ việc, ta không cấm.
Chẳng qua lời này Tống Thiêm Tài sẽ không nói với Trần Quế Chi.