Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Chương 127: Không lọt
Cẩu Tử lại vô cùng mừng rỡ, đi lên kéo tay Tống Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, mấy ngày nay ta rất nhớ ngươi, thư ngươi viết cho ta ta đều giữ gìn rất cẩn thận."
Tống Tiểu Bảo kỳ thật cũng không quá nhớ rõ đại tác phẩm của mình, nhưng Cẩu Tử đối xử rất thân thiết với nó, vì thế nó cũng cảm thấy rất thích Cẩu Tử. Từ trong túi móc ra hạt đậu ve Lâm Tiểu Mãn cho nhét vào tay Cẩu Tử, nó nói: "Cẩu Tử ca, ăn hạt đậu, cực kỳ ngon."
Trần Quế Chi cũng thấy Cẩu Tử, cười vẫy tay với nó, mở miệng hỏi: "Cẩu Tử về rồi à, mau tới để Trần nãi nãi nhìn xem cao lên bao nhiêu rồi nào? Nghe các cha của ngươi nói ngươi bây giờ học hành giỏi giang lắm, làm cho hai người vui sướng không nguôi, liên tục khoe với ta. Mấy ngày nay học hành thế nào, phu tử có nghiêm khắc không?" Biết bao nhiêu là câu hỏi nối tiếp nhau, Cẩu Tử quả thật không biết nên trả lời như thế nào.
Cẩu Tử tám tuổi, lúc Tống gia chuyển đi nó đã nhớ được chuyện. Nó rất có hảo cảm với người Tống gia, đặc biệt là sau khi biết ông bà nội của nó có thể lấy lại công bằng là nhờ cha Tiểu Bảo ra mặt. Nó mới chỉ tám tuổi, không biết nên báo đáp như thế nào, nhưng nó đã ghi tạc lòng tốt của Tống Thiêm Tài, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến nó nhớ mong Tiểu Bảo đến vậy.
Nghe Trần Quế Chi hỏi chuyện, Cẩu Tử nắm tay Tống Tiểu Bảo đi đến trước mặt Trần Quế Chi cho bà nhìn xem mình có cao lên không, sau đó mở miệng nói: "Phu tử của chúng cháu rất nghiêm, nhưng ngài đối xử với cháu rất tốt. Phu tử thích đánh vào lòng bàn tay, đau lắm. Nhưng mà chỉ những học trò nào không hoàn thành việc học thì phu tử mới đánh đòn thôi."
Đối với người thuộc thế hệ trước như Trần Quế Chi, cách dạy dỗ tốt nhất không phải mềm mỏng mà là nghiêm sư xuất cao đồ. Nghe Cẩu Tử kể về phu tử như vậy, bà cho rằng phu tử này là một người tài giỏi, dạy học trò cũng dụng tâm. Ước chừng chiều cao của Cẩu Tử xong, Trần Quế Chi gật gật đầu, một năm không gặp quả thật cao lên không ít.
Lại nghĩ đến Lâm Tiểu Mãn và Trần Đại Thạch mỏ quán trà bán đồ ăn trái cây, về mặt thức ăn khẳng định không tồi. Hơn nữa dựa vào tính tình của phu phu hai người, bọn họ khẳng định là sẽ lấy thứ tốt nhất ra để bồi dưỡng Cẩu Tử. Nhìn cái cằm tròn vo của Cẩu Tử là biết Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn mát tay cỡ nào.
Chờ vào phòng, Trần Quế Chi đi lấy quà đã chuẩn bị cho Cẩu Tử. Bà và Tống Đại Sơn tặng Cẩu Tử một cây vải, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu thì mua đầy đủ văn phòng tứ bảo, cả Tống Tiểu Bảo cũng mang về cho tiểu ca ca của mình một cái tượng người sứ.
Cẩu Tử nhìn mấy thứ này, ngại ngùng không dám lấy, cúi đầu đỏ mặt. Lâm Tiểu Mãn nghe tiếng đi ra, thấy cảnh này bèn cười, kéo Cẩu Tử nói với Trần Quế Chi nói: "Thẩm, các ngươi không cần tiêu pha như vậy, làm cho ta và Đại Thạch đều ngượng ngùng."
Trần Quế Chi lại nói: "Này thì có cái gì, Cẩu Tử chẳng khác nào cháu ruột của ta, mua cho nó vài thứ thì đã sao. Được rồi, các ngươi đừng đưa đẩy với ta nữa, mau nhận lấy đi. Ta còn chờ về sau Cẩu Tử có tiền đồ để được hưởng phúc của Cẩu Tử nữa kìa."
Lâm Tiểu Mãn lúc này mới nhận lấy quà. Tống gia lần này trở về cũng mang cho y và Trần Đại Thạch không ít thứ, ăn dùng mặc không thiếu thứ gì, làm cho y và Trần Đại Thạch cực kì ngượng ngùng, chỉ có thể càng thêm dụng tâm giúp đỡ Tống gia quản lý sản nghiệp và ruộng đất bên này.
Cẩu Tử vừa về, Tống Tiểu Bảo không đi đuổi ngỗng nữa mà đuổi theo Cẩu Tử chạy tới chạy lui. Hai đứa nhỏ không một chút nào lạ lẫm sau nhiều ngày không gặp mà ngược lại rất thân thiết, hơn nữa Tống Tiểu Bảo còn bé nên Cẩu Tử luôn nhường nhịn nó. Trần Đại Thạch ra sau nhà hái ít nho về. Quả nho cũng chỉ lớn bằng ngón út, vẫn còn phiếm màu xanh lá, vậy mà vẫn không chạy thoát khỏi ma chưởng của Tống Tiểu Bảo. Nó hái được rồi tung ta tung tăng mang đến chỗ Tống Thiêm Tài, bắt Tống Thiêm Tài ăn bằng được.
Thôi, tâm là tốt, hành động cũng là nên được tán dương, nhưng đối mặt với một đĩa nho xanh lè xanh lẹt chua muốn rụng răng kia, Tống Thiêm Tài lại chẳng có tâm tình nếm thử tấm lòng hiếu thảo của con trai một chút nào. Triệu Ngôn Tu ở bên cạnh thấy vẻ mặt khó xử của Tống Thiêm Tài, nghẹn cười.
Ăn cơm tối xong, Tống Đào Tử và Vạn thị cùng nhau tới. Vốn dĩ Đại Tỏa Tiểu Tỏa và con trai út Tường Đôn của nàng cũng muốn tới đây, nhưng sau khi nghe Vạn thị kể lễ gặp mặt hai lão Tống gia cho Nguyên Bảo là vàng, lại nghe có mấy bà cô không biết xấu hổ trong thôn mang cháu đến đòi lễ gặp mặt, nàng bèn không đưa các con theo.
Rốt cuộc nàng là cháu gái ruột của Tống Đại Sơn, nếu mang con qua đây, dựa vào quan hệ giữa nhà Tống Đại Sơn và nhà nàng, hẳn hai người sẽ cho mấy đứa nhỏ quà. Tống Đào Tử không phải người thiển cận, loại của hời này nàng khinh thường đi chiếm. Cho nên chỉ có một mình nàng đi theo nương tới thăm hai lão Tống gia.
Hơn nữa tiền lãi từ hầm băng mà Lưu Khôn Võ và Tống Thiêm Tài kết phường làm năm nay cũng không tồi, biết Tống gia về quê, Tống Đào Tử tới cửa hỏi thăm một phen cũng là hết sức bình thường. Hai huynh đệ Tống Đại Sơn và Tống Đại Hải chỉ có duy nhất một bé gái là nàng, cho nên đối với Tống Đào Tử, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi cũng khá là yêu thích.
Lần này trở về, hai lão Tống gia cũng chuẩn bị quà cho cả nhà Tống Đào Tử. Tuy rằng không nhiều bằng nhà Vạn thị nhưng cũng không ít. Vốn đang định gửi Vạn thị để bà mang về cho Tống Đào Tử, bây giờ Tống Đào Tử đã tới đây, vừa hay đưa nàng mang về. Đương nhiên, Tống Đào Tử tới cũng không đi người không, nàng đã làm cho hai lão Tống gia mỗi người một đôi giày, còn may một bộ quần áo cho Tống Tiểu Bảo. Từng đường kim mũi chỉ đều nhỏ mịn tinh tế, nhìn thôi là biết bỏ ra rất nhiều công sức.
Trần Quế Chi cầm giày và quần áo, trong lòng càng thêm cảm thấy ưng ý. Ba người phụ nữ lại bắt đầu chụm đầu tỉ tê với nhau, chủ yếu là Trần Quế Chi kể về cuộc sống ở Tuyền Châu, đương nhiên cũng không tránh được Vạn thị hỏi chuyện về Phó Văn Duệ. Tống Đào Tử nói không nhiều, lúc đầu chỉ nghe, cuối cùng mới chậm rãi chọn ra một vài chuyện thú vị trong một năm này kể cho Trần Quế Chi.
Nói một hồi lại nhắc đến Dương Lệ Nương, Trần Quế Chi vừa nghe bèn vội vàng hỏi: "Chuyện là như thế nào? Trước khi ta đi Tuyền Châu không phải nghe nói nó đã đính hôn rồi sao?"
Tống Đào Tử đã từng nghe chuyện Dương Lệ Nương làm ở Tống gia. Nàng là cháu gái ruột của Tống Đại Sơn, ngày thường Trần Quế Chi đãi nàng cũng không tệ cho nên nói chuyện cũng không cần quá cố kỵ. Nàng nói thẳng: "Còn không phải nhà trai kia chẳng biết ăn may kiểu gì mà phát tiểu tài, ghét bỏ Dương gia nghèo, không muốn cưới Dương Lệ Nương. Dương gia hành xử cũng quá tuyệt tình, đòi tiền lễ cao như vậy mà nửa xu của hồi môn cũng không muốn bỏ ra. Người nông thôn chọn dâu ai mà chẳng muốn chọn một nhà có của cải dày chút để kết thông gia. Tuy rằng nhà nào cũng thường coi trọng con trai nhiều hơn, nhưng mà cũng ít ai lại không màng đến chuyện con gái gả chồng như vậy."
Kỳ thật Tống Đào Tử còn có chuyện chưa nói, Dương Lệ Nương vừa mới đính hôn với người ta xong, nương của nàng đã kéo theo một nhà già trẻ tới chỗ người ta ăn trực. Nam tử của nhà kia cũng là người khá có năng lực, sau khi đính hôn bèn lên trấn trên mở một sạp mì nhỏ. Kết quả Dương gia khen ngược, ba ngày thì có tận hai ngày tới ăn không uống không, còn nói là Dương Lệ Nương bát tự tốt, vượng nhà trai phát tiểu tài.
Nhà kia thấy còn chưa thành thân mà bên đó đã bòn rút nhà bọn họ như vậy, nếu như thành thân thì chút sản nghiệp nho nhỏ còn không biết có phải sẽ đổi sang họ Dương không. Vì thế không nói hai lời bèn đi tìm bà mối tới Dương gia từ hôn. Dương gia không đồng ý, muốn cáo nhà trai hối hôn, bên kia cũng không sợ, chỉ rêu rao chuyện Dương gia không biết xấu hổ đi chiếm tiện nghi, cuối cùng Dương gia không lùi cũng buộc phải lùi.
Trần Quế Chi cho dù thế nào thì cũng là dì của Dương Lệ Nương, chuyện này bôi nhọ mặt mũi của Dương Lệ Nương, trên mặt Trần Quế Chi cũng không sáng sủa là bao. Nhưng Tống Đào Tử biết Trần Quế Chi cũng muốn biết tình hình gần đây của Dương Lệ Nương.
Vì thế nàng bèn nói "Đương gia của ta vì muốn Đại Tỏa Tiểu Tỏa tới trường tiện hơn nên đã mua một căn nhà ở trấn trên. Đến khi vào ở mới phát hiện, hoá ra người mà Hà đồ tể cách vách tục huyền chính là Dương Lệ Nương. Ta quả thật không có cố ý hỏi thăm, nhưng sống ở đó lâu rồi tự nhiên rõ ràng. Hà đồ tể năm nay 40, thời trẻ từng cưới hai đời vợ. Người thứ nhất bị nương của Hà đồ tể tra tấn không chịu nổi nữa, để lại một đứa con gái rồi hòa li chạy lấy người. Người thứ hai thì sinh được hai đứa con trai, đáng tiếc đại nhi tử mười mấy tuổi đã bệnh mất. Cũng không biết như thế nào Dương Lệ Nương lại lấy hắn. Con trai của Hà đồ tể đã có con, Dương Lệ Nương vừa vào cửa đã lên chức bà nội."
Vừa dứt lời, Trần Quế Chi lập tức nhíu mày lại. Bà coi như đã biết em gái ruột của mình là cái đức hạnh gì, khẳng định là thấy Hà đồ tể là người trấn trên, lại có chút gia nghiệp, về sau có thể giúp đỡ đệ đệ Dương Lệ Nương một phen. Nhưng Hà đồ tể đã lớn tuổi lại còn có con riêng, như vậy thì cũng quá không thích hợp.
"Ai, ta chuyển đi rồi nên cũng chẳng biết em gái và em rể của ta càng ngày càng không nên thân. Chuyện này cũng quá khó coi." Trần Quế Chi nhíu chặt mày nói.
Tống Đào Tử lại có chút muốn nói lại thôi, ngẫm lại vẫn mở miệng nói: "Kỳ thật thím cũng đừng lo lắng. Dương Lệ Nương vào Hà gia ngược lại không có hại. Nàng nhìn ôn hòa hiền lành cứ như cục bột, nhưng chỉ mới gả vào mấy tháng đã khiến cho Hà đồ tể dựng mắt trợn mày với hai đứa con trai. Trước đó vài ngày, cữu cữu của con trai Hà đồ tể tới cửa đòi phân sản nghiệp Hà gia, cuối cùng phần lớn nhà ở và đồng ruộng đều rơi vào trong tay hai huynh đệ. Hoá ra người vợ thứ hai kia cũng là người có thủ đoạn, nhà cửa ruộng đất đều ghi tạc trên danh nghĩa của bà ta, trở thành tài sản riêng của bà. Bây giờ chỉ còn Hà đồ tể và Dương Lệ Nương ở nhà cũ, không có đám con vợ trước chướng mắt, lại có tay nghề mổ lợn, cuộc sống trải qua cũng không tệ."
Chẳng qua hai người con trai của Hà đồ tể xem như hận thấu Dương Lệ Nương, nửa điểm thể diện cũng không cho nàng. Hiện tại cuộc sống dễ dàng, nhưng Hà đồ tể đã lớn tuổi như vậy, nếu như mấy năm này không tích cóp bạc dưỡng lão, về sau sinh hoạt của Dương Lệ Nương e là cũng gian nan.
Đương nhiên, Tống Đào Tử chỉ chọn mặt tốt để nói với Trần Quế Chi, mặt khác thì lại không nói. Tỷ như Hà đồ tể tuy rằng đối xử với Dương Lệ Nương không tồi, nhưng lại không có mấy hảo cảm với Dương gia. Ngày lễ ngày tết chỉ đưa hai cân thịt qua, mặt khác tứ lễ lại không thấy nửa phần. Dương gia còn tới làm loạn, bị Hà đồ tể một tay dao mổ lợn một tay đòn gánh dọa cho sợ chạy biến.
Trần Quế Chi nghe xong cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. Trước kia bà đã nhìn ra đứa cháu gái này của mình không phải người ngay thẳng. Bây giờ cuộc sống trải qua không mặn không nhạt như vậy cũng là do nó tự làm tự chịu, không trách được người khác. Nếu như đặt ở trước kia, Trần Quế Chi nói không chừng còn có tâm giúp đỡ một phen. Nhưng nghĩ đến mấy chuyện lúc trước, Trần Quế Chi lập tức chẳng muốn dây vào đó một chút nào nữa.
Tống Đào Tử thấy tâm tình Trần Quế Chi không tốt, ngược lại hỏi: "Thẩm, ngươi còn chưa biết chuyện của Phùng gia thôn đúng không?"
Trần Quế Chi nghe vậy quả nhiên hỏi: "Chuyện gì? Đào Tử, ngươi cũng biết thẩm và thúc của ngươi mới trở về chưa đến hai ngày, chỉ lo ở nhà nghỉ ngơi. Phùng gia thôn lại ở xa, ta quả thật không nghe được phong thanh gì. Lại sao thế?"
Tống Đào Tử bĩu môi nói: "Còn không phải nhà mẹ đẻ của Phùng Kim Hoa. Lưu thị kia chọn tới chọn lui cho tiểu nhi tử, cuối cùng chọn phải một đứa con dâu đanh đá điêu ngoa về. Ả vừa mới vào cửa đã tranh đấu với Lưu thị, ở nhà làm tiểu thư kiều quý cái gì cũng không chịu làm, vừa bảo ả làm việc là lập tức kêu eo đau lưng đau. Lưu thị lúc trước còn tưởng lúc lắc cái khoản mẹ chồng, nhưng nhà mẹ đẻ của đứa dâu út này nổi danh là hộ khó xơi ở Lưu gia thôn chúng ta, lại còn cực kì biết sinh con trai. Tiểu Lưu thị này có bốn huynh đệ ruột, nghe nói tiểu Lưu thị bị mẹ chồng làm khó bèn kéo đàn kéo đống tới cửa hỏi rõ lí lẽ. Nhìn một loạt nam tử cao to, Lưu thị sợ tới mức trốn ở trong phòng không dám ra ngoài. Những người này đập phá nhà Lưu thị lách cách loảng xoảng một trận, ngay cả Phùng Đại Thành cũng không dám lên tiếng."
"Chờ đến khi tiểu Lưu thị có chửa liền trực tiếp đón cha mẹ ruột của mình tới ở. Lưu Ngân Căn cũng là người cưới vợ quên nương, cũng không thèm quản. Lưu thị và Phùng Đại Thành ở trong chính nhà mình bị chèn ép không sống nổi nữa, cuối cùng tiểu Lưu thị lấy danh Phùng gia thôn đều do con trưởng dưỡng lão, muốn Lưu thị và Phùng Đại Thành tới nhà Phùng Kim Căn dưỡng lão. Phùng Kim Căn và Vạn Xuân Nhi không phải ăn chay, lại nói lúc phân gia đã viết công văn đầy đủ, muốn bọn họ dưỡng lão cũng được, chỉ cần phân một nửa nhà ở đồng ruộng của Phùng Ngân Căn ra đây. Trước kia chia cho Phùng Ngân Căn nhiều hơn đã viết rõ là để dưỡng lão cho hai lão Phùng gia." Nói đến đây, Tống Đào Tử lại cảm thấy Lưu thị và Phùng Đại Thành bị vậy là xứng đáng.
Trần Quế Chi nghe vậy liền có hứng thú, rốt cuộc Phùng Kim Hoa thật sự đã để lại cho bà ấn tượng quá kém. Nghe Phùng Kim Hoa sống không tốt, cho dù là người tự nhận tâm địa lương thiện như Trần Quế Chi cũng nhịn không được có chút thống khoái. Vì thế bà nói: "Ta đã sớm cảm thấy Lưu thị không phải thứ tốt nên mới dạy Phùng Kim Hoa thành như vậy. Bây giờ đứa con trai út mà mình yêu thương nhất không hiếu thuận, đó cũng là báo ứng của bà ta. Lúc trước bà ta làm dâu chẳng phải cũng không phụng dưỡng cha mẹ chồng sao. Đây đều là báo ứng cả, không trách được người khác."
Vạn thị tiếp lời: "Chứ còn gì. Huynh đệ Phùng gia cãi cọ một trận, vợ chồng Phùng Ngân Căn đâu chịu nhường ra nhà cửa đồng ruộng. Mà buồn cười nhất chính là Lưu thị vẫn còn thiên vị tiểu nhi tử, cũng nói đồng ruộng này đã phân cho tiểu nhi tử, không muốn đại nhi tử lấy đi. Phùng Kim Căn tức giận trực tiếp mặc kệ, khoá chặt cửa nẻo mang theo vợ đang lớn bụng tới nhà nhạc gia ở. Nhưng Lưu thị bất công lại không đổi được một chút cảm kích nào của vợ chồng Phùng Ngân Căn. Bọn họ cũng không cho Lưu thị và Phùng Đại Thành bước vào cửa. Còn chạy tới chùa nói Lưu thị và tiểu Lưu thị mệnh số bất hòa, không thể ở chung một chỗ. Bởi vậy, Phùng Đại Thành và Lưu thị chỉ có thể tới chỗ con gái Phùng Kim Hoa ở tạm, tính toán chờ tiểu Lưu thị sinh con xong mới trở về."
Vạn thị không biết nghĩ đến cái gì, cười nhạo một tiếng nói: "Ngươi cũng biết Phùng Kim Hoa là dạng người gì mà, đi đến chỗ nào cũng đều chỉ hận không thể lột xuống một lớp da. Cho dù là chính cha mẹ của mình, ả cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm. Lưu thị và Phùng Đại Thành qua đó ở, Phùng Kim Hoa mỗi ngày nấu hai bữa, không phải cháo khoai lang thì chính là cháo lương thực phụ, thêm bát canh suông nữa là xong cơm. Được hai ngày, Lưu thị và Phùng Đại Thành đói đến nỗi váng đầu hoa mắt. Thật sự nhịn không được nói với Phùng Kim Hoa vài câu, không ngờ Phùng Kim Hoa lập tức khóc than, lời trong lời ngoài đều nói ả là con gái đã xuất giá, nuôi cha mẹ là đã khó xử với nhà chồng lắm rồi. Nếu như cha mẹ còn ghét bỏ ả chiêu đãi không tốt, vậy thì ả cũng không còn cách nào. Trên đời này chẳng ai có con trai mà còn bắt con gái phải dưỡng lão tống chung cả."
"Lời này vừa ra, Phùng Đại Thành và Lưu thị xem như mất hết mặt mũi. Hai người dưới cơn tức giận trở về chỗ tiểu nhi tử, nhưng không ngờ tiểu Lưu thị lại ngang ngược không cho vào nhà. Lưu thị tính tình nóng nảy, nói muốn hưu tiểu Lưu thị, mẹ chồng nàng dâu hai người náo loạn một hồi, tiểu Lưu thị liền sinh non. Chuyện này chẳng khác nào thọc tổ ong vò vẽ. Huynh đệ cha mẹ của tiểu Lưu thị đều tìm tới cửa làm ầm ĩ với Lưu thị, cả đám bày ra bộ dạng liều mạng. Lưu thị không chống đỡ được, chỉ đành đồng ý về sau không ở với tiểu nhi tử, còn phải bồi thường mười lượng bạc. Đại nhi tử không có mặt, tiểu nhi tử không thể ở chung, Phùng Đại Thành và Lưu thị chỉ đành lợp một gian nhà tranh sống tạm. Chẳng qua Lưu thị cảm thấy bà ta xui xẻo như vậy đều là do Phùng Kim Hoa làm hại, thường xuyên tới chỗ Phùng Kim Hoa tống tiền. Mẹ con hai người cãi cọ liên miên khiến người Phùng gia thôn chê cười không ngớt." Vạn thị nói với Trần Quế Chi.
Phùng Kim Hoa và Tống Tiến Bảo lạc hộ ở Phùng gia thôn chính vì nghĩ có thể dựa vào nhà mẹ đẻ. Nhưng bây giờ đã xé rách mặt với nhà mẹ ruột, ở Phùng gia thôn bọn họ cũng phải chịu xa lánh. Năm trước đại hạn, nhà Tống Tiến Bảo chỉ có vài mẫu đất căn bản là không tới lượt chia nước tưới ruộng. Bây giờ hoàn toàn trở mặt với nhà mẹ đẻ, ở Phùng gia thôn bọn họ lại càng không chốn dung thân.
Vốn dĩ, Phùng Kim Hoa không phải chưa từng nghĩ đến chuyện tới Tống gia thơm lây. Nhưng Tống Thiêm Tài quá tàn nhẫn, động một cái là tống người vào đại lao, trong lòng ả vẫn khá dè chừng. Thật vất vả Tống gia mới chuyển đi, ả còn định tới vớt chút chỗ tốt, nhưng Tống gia tay chân cũng quá nhanh, qua tay sản nghiệp sạch sẽ, một chút chỗ tốt cũng không chừa lại cho ả.
Lúc này Tống gia trở về, Phùng Kim Hoa cũng nghe nói. Biết Tống gia phát đạt, Tống Tiến Bảo ở trong phòng hút mấy điếu thuốc, ánh mắt nhìn Phùng Kim Hoa toàn là âm u. Phùng Kim Hoa cũng coi như hiểu biết Tống Tiến Bảo, biết được gã hận ả lúc trước trêu chọc Tống Thiêm Tài, chọc hai lão Tống gia ghét bỏ nên bây giờ bọn họ mới rơi xuống nông nỗi này.
Có suy nghĩ như vậy, hai vợ chồng có thể sống hoà hảo mới là lạ. Phùng Kim Hoa là người đanh đá, vốn dĩ chính là có vô lý cũng phải cãi cho thành có lý, sao có thể chịu bị Tống Tiến Bảo đổ lỗi. Hai vợ chồng trước kia đường mật ngọt ngào biết mấy, bây giờ lại thường xuyên trình diễn toàn vai võ phụ. Hơn nữa Phùng Đại Thành và Lưu thị còn tận dụng mọi cách tới chỗ Phùng Kim Hoa vớt chỗ tốt, cuộc sống của Phùng Kim Hoa trải qua càng thêm mệt mỏi, càng mệt lại càng oán, ngược lại tự biến mình trở thành cọp mẹ, người gặp người ngại.
Trần Quế Chi nghe xong chuyện của Phùng gia, tiếp tục hàn huyên một hồi với Tống Đào Tử Vạn thị rồi đi ngủ.
Mà Tống Thiêm Tài bên này không yên tâm Trần gia ở sau lưng làm chuyện quỷ, phái người thăm dò Trần gia. Lúc này mới phát hiện Trần gia không phải không nghĩ tới tìm Tống gia, mà là thật sự không có tinh thần tới tìm Tống gia. Cao lão thái vừa đi, Trần gia theo lý nên giữ đạo hiếu ba năm. Vốn dĩ, vợ chồng Trần Vĩnh Thường đã đính hôn cho Trần Trí Vinh, nhưng bởi vì tang sự của Cao lão thái nên lại phải huỷ. Ban đầu vợ chồng Trần Vĩnh Thường còn định tổ chức hôn sự luôn, nhưng vì có tang nên bây giờ chỉ có thể ngoan ngoãn để con trai giữ đạo hiếu.
Trần Trí Vinh mới chỉ là tiểu tử 17-18 tuổi, cứ như vậy bị lui thân, trong lòng nghẹn một bụng tức, bèn thường xuyên tới thôn của nhà gái tìm cách giải toả cơn bực tức. Nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Nhà đính hôn với Trần Trí Vinh sống ở Vạn gia thôn, Trần Trí Vinh thường xuyên tới Vạn gia thôn lượn lờ, không đụng phải vị tiền hôn thê, ngược lại gặp một tiểu quả phụ ở Vạn gia thôn. Tiểu quả phụ kia họ Chu, thường gọi là Chu quả phụ, gả đến Vạn gia thôn. Hộ nhà kia chỉ có một người con trai, cưới Chu quả phụ vốn để xung hỉ, nhưng cuối cùng vẫn không giữ được người, ngược lại để lại một đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ. Cha mẹ chồng của Chu quả phụ khá hiền lành, chờ Chu quả phụ sinh xong bèn nói cho phép nàng về nhà mẹ đẻ gả chồng, không cần thủ tiết cho người chồng đã mất.
Chu quả phụ ở nhà mẹ đẻ vốn không được yêu thương, bằng không cũng sẽ không bị gả tới đây xung hỉ. Nàng sinh con trai, lại thấy cuộc sống ở nhà chồng cũng không khổ sở nên không muốn trở về nhà mẹ đẻ. Nàng muốn ở lại, cha mẹ chồng đương nhiên không có gì để phản đối. Chỉ là con trai còn quá nhỏ, cha chồng lại lớn tuổi, trong nhà không có sức lao động, Chu quả phụ phải ra ngoài làm việc.
Chu quả phụ diện mạo không tồi, nước da lại trắng trẻo, sinh con xong dáng người lại đẹp hơn vài phần. Trần Trí Vinh nhìn liền phải lòng, quyết tâm muốn cưới Chu quả phụ làm vợ. Đáng tiếc, Chu quả phụ chướng mắt Trần Trí Vinh. Mấy chuyện của Trần gia Chu quả phụ tuy rằng ở Vạn gia thôn, nhưng có cô nương cùng thôn đính hôn ở Trần gia thôn, nàng vẫn biết được khá nhiều. Trần gia ngay cả tang sự của chính mẹ mình còn có thể chậm trễ là có thể hiểu bọn họ là dạng người gì. Nàng cho dù gả chồng cũng quyết không gả vào một nhà như vậy.
Nhưng việc này lại bị người truyền tới tai Lưu Tú Trinh. Lưu Tú Trinh tưởng Chu quả phụ thông đồng với con trai bảo bối của mình, lập tức nổi giận, xắn tay áo chạy tới nhà Chu quả phụ chửi đổng, khiến cho cha mẹ chồng của Chu quả phụ đều tức giận đến nỗi không xuống được giường. Chu quả phụ mặt non, khá vậy cũng không thể cứ thế cõng nồi, vừa mới ra giải thích vài câu đã bị Lưu Tú Trinh nhào lên hung hăng tát cho mấy cái, miệng còn hùng hùng hổ hổ mắng không ngừng, mắng cho Chu quả phụ nan kham đến cực điểm.
Mãi cho đến khi Trần Trí Vinh túm Lưu thị đi rồi mới bình yên trở lại. Chu quả phụ thật đúng là chưa từng phải chịu oan ức tới cỡ này, chỉ hận không thể tìm cái dây thừng thắt cổ. Sau đó cũng không biết là ai khuyên, Chu quả phụ vậy mà lại chuyển sang đồng ý gả cho Trần Trí Vinh, nhưng tiền đề là Trần Trí Vinh ở rể ở nhà chồng của nàng hiện tại, tục xưng cũng chính tìm chồng để nuôi con.
Lời này vừa ra, tiểu thanh niên Trần Trí Vinh bị cảm tình che mờ đầu óc ngay lập tức muốn đồng ý, nhưng Lưu Tú Trinh lại chết sống ngăn cản. Ả sinh con trai, cực cực khổ khổ nuôi lớn không phải là để nữ nhân nhà người khác coi như trâu ngựa. Nam tử ở rể nào còn có mặt mũi gì đáng nói, về sau ả sao còn có thể dựa vào đại nhi tử dưỡng lão tống chung.
Nhưng Trần Trí Vinh một lòng một dạ muốn cưới Chu quả phụ, nửa phần không nghe lọt tai lời cha mẹ. Lưu Tú Trinh giận quá lại tới nhà Chu quả phụ đại náo, kết quả lần này Chu quả phụ nói cái gì cũng không mở cửa. Lưu Tú Trinh mắng đến mỏi mồm, còn bị nước bẩn từ trong sân hắt ra khiến ả sắp tức đến phát điên.
Cuối cùng thấy Trần Trí Vinh không khuyên lại được, Lưu Tú Trinh đành phải đi mời bà mối tới chỗ Chu quả phụ cầu tình để Chu quả phụ gả lại đây. Nhưng Chu quả phụ chỉ nói nàng có gả thì tiền đề là tìm chồng nuôi con. Chu quả phụ kỳ thật trong lòng hận thấu người Trần gia, làm sao muốn gả cho Trần Trí Vinh. Đây chẳng qua là lớp ngụy trang để ly gián Lưu Tú Trinh và Trần Trí Vinh, đương nhiên là sẽ không đồng ý lời của Lưu Tú Trinh.
Lưu Tú Trinh thấy Chu quả phụ mềm cứng không ăn, dầu muối không ăn, con trai lại một lòng muốn cưới Chu quả phụ, trực tiếp tức đến ngã bệnh.
Tốt xấu gì cũng là người mẹ ruột đã sinh thành nuôi nấng mình, thấy Lưu Tú Trinh thực sự đổ bệnh, Trần Trí Vinh lúc này mới bình tĩnh lại. Tuy rằng không có đồng ý chuyện không cưới Chu quả phụ, nhưng hắn cũng không còn phản ứng quá mức nữa. Lưu Tú Trinh thấy vậy bèn nảy ý, cuối cùng lấy cái chết ép bức Trần Trí Vinh đồng ý không cưới Chu quả phụ, mặc cho Chu quả phụ kén chồng. Trần Trí Vinh coi như đã hận Lưu Tú Trinh, cả ngày ở nhà chọn mắt chọn mũi với Lưu Tú Trinh, nháo cho Trần gia không một khắc nào an ổn.
Tống Tiểu Bảo kỳ thật cũng không quá nhớ rõ đại tác phẩm của mình, nhưng Cẩu Tử đối xử rất thân thiết với nó, vì thế nó cũng cảm thấy rất thích Cẩu Tử. Từ trong túi móc ra hạt đậu ve Lâm Tiểu Mãn cho nhét vào tay Cẩu Tử, nó nói: "Cẩu Tử ca, ăn hạt đậu, cực kỳ ngon."
Trần Quế Chi cũng thấy Cẩu Tử, cười vẫy tay với nó, mở miệng hỏi: "Cẩu Tử về rồi à, mau tới để Trần nãi nãi nhìn xem cao lên bao nhiêu rồi nào? Nghe các cha của ngươi nói ngươi bây giờ học hành giỏi giang lắm, làm cho hai người vui sướng không nguôi, liên tục khoe với ta. Mấy ngày nay học hành thế nào, phu tử có nghiêm khắc không?" Biết bao nhiêu là câu hỏi nối tiếp nhau, Cẩu Tử quả thật không biết nên trả lời như thế nào.
Cẩu Tử tám tuổi, lúc Tống gia chuyển đi nó đã nhớ được chuyện. Nó rất có hảo cảm với người Tống gia, đặc biệt là sau khi biết ông bà nội của nó có thể lấy lại công bằng là nhờ cha Tiểu Bảo ra mặt. Nó mới chỉ tám tuổi, không biết nên báo đáp như thế nào, nhưng nó đã ghi tạc lòng tốt của Tống Thiêm Tài, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến nó nhớ mong Tiểu Bảo đến vậy.
Nghe Trần Quế Chi hỏi chuyện, Cẩu Tử nắm tay Tống Tiểu Bảo đi đến trước mặt Trần Quế Chi cho bà nhìn xem mình có cao lên không, sau đó mở miệng nói: "Phu tử của chúng cháu rất nghiêm, nhưng ngài đối xử với cháu rất tốt. Phu tử thích đánh vào lòng bàn tay, đau lắm. Nhưng mà chỉ những học trò nào không hoàn thành việc học thì phu tử mới đánh đòn thôi."
Đối với người thuộc thế hệ trước như Trần Quế Chi, cách dạy dỗ tốt nhất không phải mềm mỏng mà là nghiêm sư xuất cao đồ. Nghe Cẩu Tử kể về phu tử như vậy, bà cho rằng phu tử này là một người tài giỏi, dạy học trò cũng dụng tâm. Ước chừng chiều cao của Cẩu Tử xong, Trần Quế Chi gật gật đầu, một năm không gặp quả thật cao lên không ít.
Lại nghĩ đến Lâm Tiểu Mãn và Trần Đại Thạch mỏ quán trà bán đồ ăn trái cây, về mặt thức ăn khẳng định không tồi. Hơn nữa dựa vào tính tình của phu phu hai người, bọn họ khẳng định là sẽ lấy thứ tốt nhất ra để bồi dưỡng Cẩu Tử. Nhìn cái cằm tròn vo của Cẩu Tử là biết Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn mát tay cỡ nào.
Chờ vào phòng, Trần Quế Chi đi lấy quà đã chuẩn bị cho Cẩu Tử. Bà và Tống Đại Sơn tặng Cẩu Tử một cây vải, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu thì mua đầy đủ văn phòng tứ bảo, cả Tống Tiểu Bảo cũng mang về cho tiểu ca ca của mình một cái tượng người sứ.
Cẩu Tử nhìn mấy thứ này, ngại ngùng không dám lấy, cúi đầu đỏ mặt. Lâm Tiểu Mãn nghe tiếng đi ra, thấy cảnh này bèn cười, kéo Cẩu Tử nói với Trần Quế Chi nói: "Thẩm, các ngươi không cần tiêu pha như vậy, làm cho ta và Đại Thạch đều ngượng ngùng."
Trần Quế Chi lại nói: "Này thì có cái gì, Cẩu Tử chẳng khác nào cháu ruột của ta, mua cho nó vài thứ thì đã sao. Được rồi, các ngươi đừng đưa đẩy với ta nữa, mau nhận lấy đi. Ta còn chờ về sau Cẩu Tử có tiền đồ để được hưởng phúc của Cẩu Tử nữa kìa."
Lâm Tiểu Mãn lúc này mới nhận lấy quà. Tống gia lần này trở về cũng mang cho y và Trần Đại Thạch không ít thứ, ăn dùng mặc không thiếu thứ gì, làm cho y và Trần Đại Thạch cực kì ngượng ngùng, chỉ có thể càng thêm dụng tâm giúp đỡ Tống gia quản lý sản nghiệp và ruộng đất bên này.
Cẩu Tử vừa về, Tống Tiểu Bảo không đi đuổi ngỗng nữa mà đuổi theo Cẩu Tử chạy tới chạy lui. Hai đứa nhỏ không một chút nào lạ lẫm sau nhiều ngày không gặp mà ngược lại rất thân thiết, hơn nữa Tống Tiểu Bảo còn bé nên Cẩu Tử luôn nhường nhịn nó. Trần Đại Thạch ra sau nhà hái ít nho về. Quả nho cũng chỉ lớn bằng ngón út, vẫn còn phiếm màu xanh lá, vậy mà vẫn không chạy thoát khỏi ma chưởng của Tống Tiểu Bảo. Nó hái được rồi tung ta tung tăng mang đến chỗ Tống Thiêm Tài, bắt Tống Thiêm Tài ăn bằng được.
Thôi, tâm là tốt, hành động cũng là nên được tán dương, nhưng đối mặt với một đĩa nho xanh lè xanh lẹt chua muốn rụng răng kia, Tống Thiêm Tài lại chẳng có tâm tình nếm thử tấm lòng hiếu thảo của con trai một chút nào. Triệu Ngôn Tu ở bên cạnh thấy vẻ mặt khó xử của Tống Thiêm Tài, nghẹn cười.
Ăn cơm tối xong, Tống Đào Tử và Vạn thị cùng nhau tới. Vốn dĩ Đại Tỏa Tiểu Tỏa và con trai út Tường Đôn của nàng cũng muốn tới đây, nhưng sau khi nghe Vạn thị kể lễ gặp mặt hai lão Tống gia cho Nguyên Bảo là vàng, lại nghe có mấy bà cô không biết xấu hổ trong thôn mang cháu đến đòi lễ gặp mặt, nàng bèn không đưa các con theo.
Rốt cuộc nàng là cháu gái ruột của Tống Đại Sơn, nếu mang con qua đây, dựa vào quan hệ giữa nhà Tống Đại Sơn và nhà nàng, hẳn hai người sẽ cho mấy đứa nhỏ quà. Tống Đào Tử không phải người thiển cận, loại của hời này nàng khinh thường đi chiếm. Cho nên chỉ có một mình nàng đi theo nương tới thăm hai lão Tống gia.
Hơn nữa tiền lãi từ hầm băng mà Lưu Khôn Võ và Tống Thiêm Tài kết phường làm năm nay cũng không tồi, biết Tống gia về quê, Tống Đào Tử tới cửa hỏi thăm một phen cũng là hết sức bình thường. Hai huynh đệ Tống Đại Sơn và Tống Đại Hải chỉ có duy nhất một bé gái là nàng, cho nên đối với Tống Đào Tử, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi cũng khá là yêu thích.
Lần này trở về, hai lão Tống gia cũng chuẩn bị quà cho cả nhà Tống Đào Tử. Tuy rằng không nhiều bằng nhà Vạn thị nhưng cũng không ít. Vốn đang định gửi Vạn thị để bà mang về cho Tống Đào Tử, bây giờ Tống Đào Tử đã tới đây, vừa hay đưa nàng mang về. Đương nhiên, Tống Đào Tử tới cũng không đi người không, nàng đã làm cho hai lão Tống gia mỗi người một đôi giày, còn may một bộ quần áo cho Tống Tiểu Bảo. Từng đường kim mũi chỉ đều nhỏ mịn tinh tế, nhìn thôi là biết bỏ ra rất nhiều công sức.
Trần Quế Chi cầm giày và quần áo, trong lòng càng thêm cảm thấy ưng ý. Ba người phụ nữ lại bắt đầu chụm đầu tỉ tê với nhau, chủ yếu là Trần Quế Chi kể về cuộc sống ở Tuyền Châu, đương nhiên cũng không tránh được Vạn thị hỏi chuyện về Phó Văn Duệ. Tống Đào Tử nói không nhiều, lúc đầu chỉ nghe, cuối cùng mới chậm rãi chọn ra một vài chuyện thú vị trong một năm này kể cho Trần Quế Chi.
Nói một hồi lại nhắc đến Dương Lệ Nương, Trần Quế Chi vừa nghe bèn vội vàng hỏi: "Chuyện là như thế nào? Trước khi ta đi Tuyền Châu không phải nghe nói nó đã đính hôn rồi sao?"
Tống Đào Tử đã từng nghe chuyện Dương Lệ Nương làm ở Tống gia. Nàng là cháu gái ruột của Tống Đại Sơn, ngày thường Trần Quế Chi đãi nàng cũng không tệ cho nên nói chuyện cũng không cần quá cố kỵ. Nàng nói thẳng: "Còn không phải nhà trai kia chẳng biết ăn may kiểu gì mà phát tiểu tài, ghét bỏ Dương gia nghèo, không muốn cưới Dương Lệ Nương. Dương gia hành xử cũng quá tuyệt tình, đòi tiền lễ cao như vậy mà nửa xu của hồi môn cũng không muốn bỏ ra. Người nông thôn chọn dâu ai mà chẳng muốn chọn một nhà có của cải dày chút để kết thông gia. Tuy rằng nhà nào cũng thường coi trọng con trai nhiều hơn, nhưng mà cũng ít ai lại không màng đến chuyện con gái gả chồng như vậy."
Kỳ thật Tống Đào Tử còn có chuyện chưa nói, Dương Lệ Nương vừa mới đính hôn với người ta xong, nương của nàng đã kéo theo một nhà già trẻ tới chỗ người ta ăn trực. Nam tử của nhà kia cũng là người khá có năng lực, sau khi đính hôn bèn lên trấn trên mở một sạp mì nhỏ. Kết quả Dương gia khen ngược, ba ngày thì có tận hai ngày tới ăn không uống không, còn nói là Dương Lệ Nương bát tự tốt, vượng nhà trai phát tiểu tài.
Nhà kia thấy còn chưa thành thân mà bên đó đã bòn rút nhà bọn họ như vậy, nếu như thành thân thì chút sản nghiệp nho nhỏ còn không biết có phải sẽ đổi sang họ Dương không. Vì thế không nói hai lời bèn đi tìm bà mối tới Dương gia từ hôn. Dương gia không đồng ý, muốn cáo nhà trai hối hôn, bên kia cũng không sợ, chỉ rêu rao chuyện Dương gia không biết xấu hổ đi chiếm tiện nghi, cuối cùng Dương gia không lùi cũng buộc phải lùi.
Trần Quế Chi cho dù thế nào thì cũng là dì của Dương Lệ Nương, chuyện này bôi nhọ mặt mũi của Dương Lệ Nương, trên mặt Trần Quế Chi cũng không sáng sủa là bao. Nhưng Tống Đào Tử biết Trần Quế Chi cũng muốn biết tình hình gần đây của Dương Lệ Nương.
Vì thế nàng bèn nói "Đương gia của ta vì muốn Đại Tỏa Tiểu Tỏa tới trường tiện hơn nên đã mua một căn nhà ở trấn trên. Đến khi vào ở mới phát hiện, hoá ra người mà Hà đồ tể cách vách tục huyền chính là Dương Lệ Nương. Ta quả thật không có cố ý hỏi thăm, nhưng sống ở đó lâu rồi tự nhiên rõ ràng. Hà đồ tể năm nay 40, thời trẻ từng cưới hai đời vợ. Người thứ nhất bị nương của Hà đồ tể tra tấn không chịu nổi nữa, để lại một đứa con gái rồi hòa li chạy lấy người. Người thứ hai thì sinh được hai đứa con trai, đáng tiếc đại nhi tử mười mấy tuổi đã bệnh mất. Cũng không biết như thế nào Dương Lệ Nương lại lấy hắn. Con trai của Hà đồ tể đã có con, Dương Lệ Nương vừa vào cửa đã lên chức bà nội."
Vừa dứt lời, Trần Quế Chi lập tức nhíu mày lại. Bà coi như đã biết em gái ruột của mình là cái đức hạnh gì, khẳng định là thấy Hà đồ tể là người trấn trên, lại có chút gia nghiệp, về sau có thể giúp đỡ đệ đệ Dương Lệ Nương một phen. Nhưng Hà đồ tể đã lớn tuổi lại còn có con riêng, như vậy thì cũng quá không thích hợp.
"Ai, ta chuyển đi rồi nên cũng chẳng biết em gái và em rể của ta càng ngày càng không nên thân. Chuyện này cũng quá khó coi." Trần Quế Chi nhíu chặt mày nói.
Tống Đào Tử lại có chút muốn nói lại thôi, ngẫm lại vẫn mở miệng nói: "Kỳ thật thím cũng đừng lo lắng. Dương Lệ Nương vào Hà gia ngược lại không có hại. Nàng nhìn ôn hòa hiền lành cứ như cục bột, nhưng chỉ mới gả vào mấy tháng đã khiến cho Hà đồ tể dựng mắt trợn mày với hai đứa con trai. Trước đó vài ngày, cữu cữu của con trai Hà đồ tể tới cửa đòi phân sản nghiệp Hà gia, cuối cùng phần lớn nhà ở và đồng ruộng đều rơi vào trong tay hai huynh đệ. Hoá ra người vợ thứ hai kia cũng là người có thủ đoạn, nhà cửa ruộng đất đều ghi tạc trên danh nghĩa của bà ta, trở thành tài sản riêng của bà. Bây giờ chỉ còn Hà đồ tể và Dương Lệ Nương ở nhà cũ, không có đám con vợ trước chướng mắt, lại có tay nghề mổ lợn, cuộc sống trải qua cũng không tệ."
Chẳng qua hai người con trai của Hà đồ tể xem như hận thấu Dương Lệ Nương, nửa điểm thể diện cũng không cho nàng. Hiện tại cuộc sống dễ dàng, nhưng Hà đồ tể đã lớn tuổi như vậy, nếu như mấy năm này không tích cóp bạc dưỡng lão, về sau sinh hoạt của Dương Lệ Nương e là cũng gian nan.
Đương nhiên, Tống Đào Tử chỉ chọn mặt tốt để nói với Trần Quế Chi, mặt khác thì lại không nói. Tỷ như Hà đồ tể tuy rằng đối xử với Dương Lệ Nương không tồi, nhưng lại không có mấy hảo cảm với Dương gia. Ngày lễ ngày tết chỉ đưa hai cân thịt qua, mặt khác tứ lễ lại không thấy nửa phần. Dương gia còn tới làm loạn, bị Hà đồ tể một tay dao mổ lợn một tay đòn gánh dọa cho sợ chạy biến.
Trần Quế Chi nghe xong cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. Trước kia bà đã nhìn ra đứa cháu gái này của mình không phải người ngay thẳng. Bây giờ cuộc sống trải qua không mặn không nhạt như vậy cũng là do nó tự làm tự chịu, không trách được người khác. Nếu như đặt ở trước kia, Trần Quế Chi nói không chừng còn có tâm giúp đỡ một phen. Nhưng nghĩ đến mấy chuyện lúc trước, Trần Quế Chi lập tức chẳng muốn dây vào đó một chút nào nữa.
Tống Đào Tử thấy tâm tình Trần Quế Chi không tốt, ngược lại hỏi: "Thẩm, ngươi còn chưa biết chuyện của Phùng gia thôn đúng không?"
Trần Quế Chi nghe vậy quả nhiên hỏi: "Chuyện gì? Đào Tử, ngươi cũng biết thẩm và thúc của ngươi mới trở về chưa đến hai ngày, chỉ lo ở nhà nghỉ ngơi. Phùng gia thôn lại ở xa, ta quả thật không nghe được phong thanh gì. Lại sao thế?"
Tống Đào Tử bĩu môi nói: "Còn không phải nhà mẹ đẻ của Phùng Kim Hoa. Lưu thị kia chọn tới chọn lui cho tiểu nhi tử, cuối cùng chọn phải một đứa con dâu đanh đá điêu ngoa về. Ả vừa mới vào cửa đã tranh đấu với Lưu thị, ở nhà làm tiểu thư kiều quý cái gì cũng không chịu làm, vừa bảo ả làm việc là lập tức kêu eo đau lưng đau. Lưu thị lúc trước còn tưởng lúc lắc cái khoản mẹ chồng, nhưng nhà mẹ đẻ của đứa dâu út này nổi danh là hộ khó xơi ở Lưu gia thôn chúng ta, lại còn cực kì biết sinh con trai. Tiểu Lưu thị này có bốn huynh đệ ruột, nghe nói tiểu Lưu thị bị mẹ chồng làm khó bèn kéo đàn kéo đống tới cửa hỏi rõ lí lẽ. Nhìn một loạt nam tử cao to, Lưu thị sợ tới mức trốn ở trong phòng không dám ra ngoài. Những người này đập phá nhà Lưu thị lách cách loảng xoảng một trận, ngay cả Phùng Đại Thành cũng không dám lên tiếng."
"Chờ đến khi tiểu Lưu thị có chửa liền trực tiếp đón cha mẹ ruột của mình tới ở. Lưu Ngân Căn cũng là người cưới vợ quên nương, cũng không thèm quản. Lưu thị và Phùng Đại Thành ở trong chính nhà mình bị chèn ép không sống nổi nữa, cuối cùng tiểu Lưu thị lấy danh Phùng gia thôn đều do con trưởng dưỡng lão, muốn Lưu thị và Phùng Đại Thành tới nhà Phùng Kim Căn dưỡng lão. Phùng Kim Căn và Vạn Xuân Nhi không phải ăn chay, lại nói lúc phân gia đã viết công văn đầy đủ, muốn bọn họ dưỡng lão cũng được, chỉ cần phân một nửa nhà ở đồng ruộng của Phùng Ngân Căn ra đây. Trước kia chia cho Phùng Ngân Căn nhiều hơn đã viết rõ là để dưỡng lão cho hai lão Phùng gia." Nói đến đây, Tống Đào Tử lại cảm thấy Lưu thị và Phùng Đại Thành bị vậy là xứng đáng.
Trần Quế Chi nghe vậy liền có hứng thú, rốt cuộc Phùng Kim Hoa thật sự đã để lại cho bà ấn tượng quá kém. Nghe Phùng Kim Hoa sống không tốt, cho dù là người tự nhận tâm địa lương thiện như Trần Quế Chi cũng nhịn không được có chút thống khoái. Vì thế bà nói: "Ta đã sớm cảm thấy Lưu thị không phải thứ tốt nên mới dạy Phùng Kim Hoa thành như vậy. Bây giờ đứa con trai út mà mình yêu thương nhất không hiếu thuận, đó cũng là báo ứng của bà ta. Lúc trước bà ta làm dâu chẳng phải cũng không phụng dưỡng cha mẹ chồng sao. Đây đều là báo ứng cả, không trách được người khác."
Vạn thị tiếp lời: "Chứ còn gì. Huynh đệ Phùng gia cãi cọ một trận, vợ chồng Phùng Ngân Căn đâu chịu nhường ra nhà cửa đồng ruộng. Mà buồn cười nhất chính là Lưu thị vẫn còn thiên vị tiểu nhi tử, cũng nói đồng ruộng này đã phân cho tiểu nhi tử, không muốn đại nhi tử lấy đi. Phùng Kim Căn tức giận trực tiếp mặc kệ, khoá chặt cửa nẻo mang theo vợ đang lớn bụng tới nhà nhạc gia ở. Nhưng Lưu thị bất công lại không đổi được một chút cảm kích nào của vợ chồng Phùng Ngân Căn. Bọn họ cũng không cho Lưu thị và Phùng Đại Thành bước vào cửa. Còn chạy tới chùa nói Lưu thị và tiểu Lưu thị mệnh số bất hòa, không thể ở chung một chỗ. Bởi vậy, Phùng Đại Thành và Lưu thị chỉ có thể tới chỗ con gái Phùng Kim Hoa ở tạm, tính toán chờ tiểu Lưu thị sinh con xong mới trở về."
Vạn thị không biết nghĩ đến cái gì, cười nhạo một tiếng nói: "Ngươi cũng biết Phùng Kim Hoa là dạng người gì mà, đi đến chỗ nào cũng đều chỉ hận không thể lột xuống một lớp da. Cho dù là chính cha mẹ của mình, ả cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm. Lưu thị và Phùng Đại Thành qua đó ở, Phùng Kim Hoa mỗi ngày nấu hai bữa, không phải cháo khoai lang thì chính là cháo lương thực phụ, thêm bát canh suông nữa là xong cơm. Được hai ngày, Lưu thị và Phùng Đại Thành đói đến nỗi váng đầu hoa mắt. Thật sự nhịn không được nói với Phùng Kim Hoa vài câu, không ngờ Phùng Kim Hoa lập tức khóc than, lời trong lời ngoài đều nói ả là con gái đã xuất giá, nuôi cha mẹ là đã khó xử với nhà chồng lắm rồi. Nếu như cha mẹ còn ghét bỏ ả chiêu đãi không tốt, vậy thì ả cũng không còn cách nào. Trên đời này chẳng ai có con trai mà còn bắt con gái phải dưỡng lão tống chung cả."
"Lời này vừa ra, Phùng Đại Thành và Lưu thị xem như mất hết mặt mũi. Hai người dưới cơn tức giận trở về chỗ tiểu nhi tử, nhưng không ngờ tiểu Lưu thị lại ngang ngược không cho vào nhà. Lưu thị tính tình nóng nảy, nói muốn hưu tiểu Lưu thị, mẹ chồng nàng dâu hai người náo loạn một hồi, tiểu Lưu thị liền sinh non. Chuyện này chẳng khác nào thọc tổ ong vò vẽ. Huynh đệ cha mẹ của tiểu Lưu thị đều tìm tới cửa làm ầm ĩ với Lưu thị, cả đám bày ra bộ dạng liều mạng. Lưu thị không chống đỡ được, chỉ đành đồng ý về sau không ở với tiểu nhi tử, còn phải bồi thường mười lượng bạc. Đại nhi tử không có mặt, tiểu nhi tử không thể ở chung, Phùng Đại Thành và Lưu thị chỉ đành lợp một gian nhà tranh sống tạm. Chẳng qua Lưu thị cảm thấy bà ta xui xẻo như vậy đều là do Phùng Kim Hoa làm hại, thường xuyên tới chỗ Phùng Kim Hoa tống tiền. Mẹ con hai người cãi cọ liên miên khiến người Phùng gia thôn chê cười không ngớt." Vạn thị nói với Trần Quế Chi.
Phùng Kim Hoa và Tống Tiến Bảo lạc hộ ở Phùng gia thôn chính vì nghĩ có thể dựa vào nhà mẹ đẻ. Nhưng bây giờ đã xé rách mặt với nhà mẹ ruột, ở Phùng gia thôn bọn họ cũng phải chịu xa lánh. Năm trước đại hạn, nhà Tống Tiến Bảo chỉ có vài mẫu đất căn bản là không tới lượt chia nước tưới ruộng. Bây giờ hoàn toàn trở mặt với nhà mẹ đẻ, ở Phùng gia thôn bọn họ lại càng không chốn dung thân.
Vốn dĩ, Phùng Kim Hoa không phải chưa từng nghĩ đến chuyện tới Tống gia thơm lây. Nhưng Tống Thiêm Tài quá tàn nhẫn, động một cái là tống người vào đại lao, trong lòng ả vẫn khá dè chừng. Thật vất vả Tống gia mới chuyển đi, ả còn định tới vớt chút chỗ tốt, nhưng Tống gia tay chân cũng quá nhanh, qua tay sản nghiệp sạch sẽ, một chút chỗ tốt cũng không chừa lại cho ả.
Lúc này Tống gia trở về, Phùng Kim Hoa cũng nghe nói. Biết Tống gia phát đạt, Tống Tiến Bảo ở trong phòng hút mấy điếu thuốc, ánh mắt nhìn Phùng Kim Hoa toàn là âm u. Phùng Kim Hoa cũng coi như hiểu biết Tống Tiến Bảo, biết được gã hận ả lúc trước trêu chọc Tống Thiêm Tài, chọc hai lão Tống gia ghét bỏ nên bây giờ bọn họ mới rơi xuống nông nỗi này.
Có suy nghĩ như vậy, hai vợ chồng có thể sống hoà hảo mới là lạ. Phùng Kim Hoa là người đanh đá, vốn dĩ chính là có vô lý cũng phải cãi cho thành có lý, sao có thể chịu bị Tống Tiến Bảo đổ lỗi. Hai vợ chồng trước kia đường mật ngọt ngào biết mấy, bây giờ lại thường xuyên trình diễn toàn vai võ phụ. Hơn nữa Phùng Đại Thành và Lưu thị còn tận dụng mọi cách tới chỗ Phùng Kim Hoa vớt chỗ tốt, cuộc sống của Phùng Kim Hoa trải qua càng thêm mệt mỏi, càng mệt lại càng oán, ngược lại tự biến mình trở thành cọp mẹ, người gặp người ngại.
Trần Quế Chi nghe xong chuyện của Phùng gia, tiếp tục hàn huyên một hồi với Tống Đào Tử Vạn thị rồi đi ngủ.
Mà Tống Thiêm Tài bên này không yên tâm Trần gia ở sau lưng làm chuyện quỷ, phái người thăm dò Trần gia. Lúc này mới phát hiện Trần gia không phải không nghĩ tới tìm Tống gia, mà là thật sự không có tinh thần tới tìm Tống gia. Cao lão thái vừa đi, Trần gia theo lý nên giữ đạo hiếu ba năm. Vốn dĩ, vợ chồng Trần Vĩnh Thường đã đính hôn cho Trần Trí Vinh, nhưng bởi vì tang sự của Cao lão thái nên lại phải huỷ. Ban đầu vợ chồng Trần Vĩnh Thường còn định tổ chức hôn sự luôn, nhưng vì có tang nên bây giờ chỉ có thể ngoan ngoãn để con trai giữ đạo hiếu.
Trần Trí Vinh mới chỉ là tiểu tử 17-18 tuổi, cứ như vậy bị lui thân, trong lòng nghẹn một bụng tức, bèn thường xuyên tới thôn của nhà gái tìm cách giải toả cơn bực tức. Nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Nhà đính hôn với Trần Trí Vinh sống ở Vạn gia thôn, Trần Trí Vinh thường xuyên tới Vạn gia thôn lượn lờ, không đụng phải vị tiền hôn thê, ngược lại gặp một tiểu quả phụ ở Vạn gia thôn. Tiểu quả phụ kia họ Chu, thường gọi là Chu quả phụ, gả đến Vạn gia thôn. Hộ nhà kia chỉ có một người con trai, cưới Chu quả phụ vốn để xung hỉ, nhưng cuối cùng vẫn không giữ được người, ngược lại để lại một đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ. Cha mẹ chồng của Chu quả phụ khá hiền lành, chờ Chu quả phụ sinh xong bèn nói cho phép nàng về nhà mẹ đẻ gả chồng, không cần thủ tiết cho người chồng đã mất.
Chu quả phụ ở nhà mẹ đẻ vốn không được yêu thương, bằng không cũng sẽ không bị gả tới đây xung hỉ. Nàng sinh con trai, lại thấy cuộc sống ở nhà chồng cũng không khổ sở nên không muốn trở về nhà mẹ đẻ. Nàng muốn ở lại, cha mẹ chồng đương nhiên không có gì để phản đối. Chỉ là con trai còn quá nhỏ, cha chồng lại lớn tuổi, trong nhà không có sức lao động, Chu quả phụ phải ra ngoài làm việc.
Chu quả phụ diện mạo không tồi, nước da lại trắng trẻo, sinh con xong dáng người lại đẹp hơn vài phần. Trần Trí Vinh nhìn liền phải lòng, quyết tâm muốn cưới Chu quả phụ làm vợ. Đáng tiếc, Chu quả phụ chướng mắt Trần Trí Vinh. Mấy chuyện của Trần gia Chu quả phụ tuy rằng ở Vạn gia thôn, nhưng có cô nương cùng thôn đính hôn ở Trần gia thôn, nàng vẫn biết được khá nhiều. Trần gia ngay cả tang sự của chính mẹ mình còn có thể chậm trễ là có thể hiểu bọn họ là dạng người gì. Nàng cho dù gả chồng cũng quyết không gả vào một nhà như vậy.
Nhưng việc này lại bị người truyền tới tai Lưu Tú Trinh. Lưu Tú Trinh tưởng Chu quả phụ thông đồng với con trai bảo bối của mình, lập tức nổi giận, xắn tay áo chạy tới nhà Chu quả phụ chửi đổng, khiến cho cha mẹ chồng của Chu quả phụ đều tức giận đến nỗi không xuống được giường. Chu quả phụ mặt non, khá vậy cũng không thể cứ thế cõng nồi, vừa mới ra giải thích vài câu đã bị Lưu Tú Trinh nhào lên hung hăng tát cho mấy cái, miệng còn hùng hùng hổ hổ mắng không ngừng, mắng cho Chu quả phụ nan kham đến cực điểm.
Mãi cho đến khi Trần Trí Vinh túm Lưu thị đi rồi mới bình yên trở lại. Chu quả phụ thật đúng là chưa từng phải chịu oan ức tới cỡ này, chỉ hận không thể tìm cái dây thừng thắt cổ. Sau đó cũng không biết là ai khuyên, Chu quả phụ vậy mà lại chuyển sang đồng ý gả cho Trần Trí Vinh, nhưng tiền đề là Trần Trí Vinh ở rể ở nhà chồng của nàng hiện tại, tục xưng cũng chính tìm chồng để nuôi con.
Lời này vừa ra, tiểu thanh niên Trần Trí Vinh bị cảm tình che mờ đầu óc ngay lập tức muốn đồng ý, nhưng Lưu Tú Trinh lại chết sống ngăn cản. Ả sinh con trai, cực cực khổ khổ nuôi lớn không phải là để nữ nhân nhà người khác coi như trâu ngựa. Nam tử ở rể nào còn có mặt mũi gì đáng nói, về sau ả sao còn có thể dựa vào đại nhi tử dưỡng lão tống chung.
Nhưng Trần Trí Vinh một lòng một dạ muốn cưới Chu quả phụ, nửa phần không nghe lọt tai lời cha mẹ. Lưu Tú Trinh giận quá lại tới nhà Chu quả phụ đại náo, kết quả lần này Chu quả phụ nói cái gì cũng không mở cửa. Lưu Tú Trinh mắng đến mỏi mồm, còn bị nước bẩn từ trong sân hắt ra khiến ả sắp tức đến phát điên.
Cuối cùng thấy Trần Trí Vinh không khuyên lại được, Lưu Tú Trinh đành phải đi mời bà mối tới chỗ Chu quả phụ cầu tình để Chu quả phụ gả lại đây. Nhưng Chu quả phụ chỉ nói nàng có gả thì tiền đề là tìm chồng nuôi con. Chu quả phụ kỳ thật trong lòng hận thấu người Trần gia, làm sao muốn gả cho Trần Trí Vinh. Đây chẳng qua là lớp ngụy trang để ly gián Lưu Tú Trinh và Trần Trí Vinh, đương nhiên là sẽ không đồng ý lời của Lưu Tú Trinh.
Lưu Tú Trinh thấy Chu quả phụ mềm cứng không ăn, dầu muối không ăn, con trai lại một lòng muốn cưới Chu quả phụ, trực tiếp tức đến ngã bệnh.
Tốt xấu gì cũng là người mẹ ruột đã sinh thành nuôi nấng mình, thấy Lưu Tú Trinh thực sự đổ bệnh, Trần Trí Vinh lúc này mới bình tĩnh lại. Tuy rằng không có đồng ý chuyện không cưới Chu quả phụ, nhưng hắn cũng không còn phản ứng quá mức nữa. Lưu Tú Trinh thấy vậy bèn nảy ý, cuối cùng lấy cái chết ép bức Trần Trí Vinh đồng ý không cưới Chu quả phụ, mặc cho Chu quả phụ kén chồng. Trần Trí Vinh coi như đã hận Lưu Tú Trinh, cả ngày ở nhà chọn mắt chọn mũi với Lưu Tú Trinh, nháo cho Trần gia không một khắc nào an ổn.