Một Tờ Hôn Thư - Lục Dược
Chương 60
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Vân Chi cùng Lục Huyền lên xe ngựa về nhà. Ban đầu trên đường đi mọi thứ đều bình thường, không lâu sau bắt đầu có tuyết rơi. Tuyết càng lúc càng rơi dày, về sau có xu hướng phát triển thành bão tuyết.
Có người mặc áo tơi đứng đợi bên đường, thấy xe ngựa của Lục Huyền vội vàng nghênh đón, tự giới thiệu lai lịch với Trường Hà, rồi chuyển lời của chủ nhà.
Trường Hà bẩm báo lại với Lục Huyền.
Lục Huyền gật đầu, xe ngựa liền theo quản gia này đến Tống phủ nghỉ chân, tránh bão tuyết.
Xe ngựa đến Tống gia, gia chủ Tống gia Tống Hòa Ngọc đích thân ra đón. Sau lưng ông ta, bên trái bên phải là vợ ông ta Uông thị và em trai ruột.
"Gia nhân từ xa đã nhìn thấy có xe ngựa đi trong bão tuyết, nhìn kỹ thì ra là Lục tướng quân." Tống Hòa Ngọc tươi cười nói, "Tuyết này đến quá bất ngờ, thực sự không thích hợp để ra ngoài. Cũng phải cảm ơn trận bão tuyết này, mới có cơ hội để Lục tướng quân ghé thăm hàn xá. Tống mỗ vô cùng vinh hạnh."
"Tống Đô hộ khách khí rồi, làm phiền ngài." Lục Huyền nói.
Tống Hòa Ngọc cười nói thêm vài câu, mời mọi người vào sảnh chính. Kỷ Vân Chi vừa ngồi xuống bên cạnh Lục Huyền không lâu, Uông thị đã tươi cười đến mời nàng đến hậu viện ngồi chơi.
Kỷ Vân Chi cùng Uông thị trò chuyện rồi rời khỏi sảnh chính, đi đến Nhã Uyển ở hậu viện. Khác với nước ấm dùng để tiếp đón Lục Huyền ở sảnh chính phía trước, nha hoàn của Uông thị mang lên những món điểm tâm tinh xảo và rượu ngọt để thiết đãi Kỷ Vân Chi.
Gặp gỡ lần đầu như người xa lạ, Uông thị thông minh khéo léo, là một chủ nhà chu đáo, hết lòng tiếp đãi Kỷ Vân Chi.
Tống gia dường như đã tìm hiểu về Kỷ Vân Chi từ trước, biết nàng thích đồ ngọt, Uông thị vừa giới thiệu điểm tâm, vừa trò chuyện vui vẻ với Kỷ Vân Chi, không khí hòa hợp, không giống như lần đầu gặp mặt.
Kỷ Vân Chi nếm thử vài loại bánh ngọt, thuận tay cầm một miếng bánh đậu nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại bị hương vị của nó làm kinh ngạc.
Nàng cong môi cười, nói: "Bánh ngọt trong phủ làm ngon thật, bánh đậu này nhìn không bắt mắt, nhưng bánh rất mịn, vị cũng rất ngon."
Uông thị cười giải thích: "Một nửa số bánh ngọt này là do phòng bếp trong phủ làm, số còn lại là mua ở ngoài. Bánh đậu này cũng được mua ở một tiệm bánh lâu đời bên ngoài."
"Vậy sao?" Kỷ Vân Chi hỏi địa chỉ cụ thể của tiệm bánh đậu này.
Uông thị thầm nghĩ vị Lục nhị thiếu phu nhân này quả nhiên đúng như lời đồn, rất thích các loại bánh ngọt. Kỷ Vân Chi xinh đẹp, cười lên rất ngọt ngào, không hề có chút xa cách nào của một phu nhân nhà cao cửa rộng. Uông thị từ ban đầu tiếp đón với vẻ dè dặt, đến giờ càng lúc càng thưởng thức và yêu thích nàng. Chỉ là bà nhìn lúm đồng tiền nhỏ bên khóe môi Kỷ Vân Chi, trong đầu hiện lên hình ảnh Kỷ Vân Chi và Lục Huyền đứng cạnh nhau.
Ừm, tổng thể có cảm giác hơi không hợp.
Kỷ Vân Chi ở lại chỗ Uông thị một lúc, bão tuyết dữ dội bên ngoài dần dần ngừng lại, chỉ còn lác đác vài bông tuyết rơi. Trường Hà đi theo nha hoàn của Tống phủ đến mời Kỷ Vân Chi - đã đến lúc phải khởi hành.
Kỷ Vân Chi cảm ơn Uông thị đã khoản đãi, đi ra sân trước.
Gia nhân của Tống gia đã quét sạch lớp tuyết dày, để lộ con đường lát đá ban đầu.
Lục Huyền đã đứng trước xe ngựa, vừa nói chuyện với Tống Hòa Ngọc vừa đợi Kỷ Vân Chi.
Thấy Lục Huyền đang đợi mình, Kỷ Vân Chi bước nhanh hơn.
Lục Huyền rời mắt khỏi Tống Hòa Ngọc, nhìn về phía Kỷ Vân Chi. Phía sau nàng, tuyết vừa tan, trời quang mây tạnh.
Hắn nheo mắt, nhìn thêm một cái.
"Thiếp đến muộn sao?" Kỷ Vân Chi mỉm cười ngọt ngào, ngẩng mặt nhìn Lục Huyền.
"Không." Lục Huyền đưa tay, đỡ Kỷ Vân Chi lên xe ngựa. Đầu ngón tay nàng đặt trong lòng bàn tay hắn hơi lạnh.
Lục Huyền cáo biệt nhà họ Tống, cũng bước lên xe ngựa.
Anh em nhà họ Tống và Uông thị đứng bên đường, tiễn xe ngựa đi khuất.
"Lạnh sao?" Lục Huyền kéo tay Kỷ Vân Chi, nắm lấy hai tay nàng trong lòng bàn tay mình, ủ ấm đầu ngón tay cho nàng.
Kỷ Vân Chi vốn định nói không lạnh, nhưng nhìn hai tay mình được Lục Huyền nắm chặt, nàng mím môi, dịu dàng cười với hắn.
Mãi đến khi đầu ngón tay Kỷ Vân Chi ấm bằng lòng bàn tay mình, Lục Huyền mới buông tay nàng ra.
Hắn trầm ngâm một lát, rồi lên tiếng dặn dò Trường Hà ở bên ngoài: "Sau khi trở về, đưa ta xem bảng điều động chức quan của nhà họ Tống những năm gần đây."
"Vâng." Trường Hà đáp.
Kỷ Vân Chi ngước mắt len lén quan sát Lục Huyền, hắn dựa vào thành xe, tư thế ngồi lười biếng nhưng bởi vì ngũ quan nghiêm nghị lạnh lùng nên không hề có vẻ tuỳ tiện, cho dù không suy nghĩ gì, hắn cũng luôn toát ra vẻ nghiêm túc trầm tư như đang lo nghĩ đại sự.
Lục Huyền nhìn lại, Kỷ Vân Chi thản nhiên rời mắt.
Bị trận tuyết này làm chậm trễ, khi trở về Lục gia đã gần giờ Tý. Kỷ Vân Chi vừa ngồi xuống, Lục Huyền nhận được một bức thư, hắn nhíu mày, thậm chí không ngồi xuống mà trực tiếp ra khỏi phủ.
Kỷ Vân Chi không khỏi cảm thán, nhân vật lớn đúng là nhân vật lớn, thật bận rộn!
Lục Huyền không có ở đây, nàng thoải mái đá giày ra, hai chân gác lên thành ghế ngồi tự tại hơn, sau đó bưng bát sữa đậu nành nóng hổi Xuân Đào đưa tới, uống từng ngụm nhỏ, dòng nước ấm nóng chảy vào cơ thể, xua tan đi cái lạnh lẽo bên ngoài, cả người dần dần thoải mái.
"Nguyệt Nha Nhi, địa chỉ cửa hàng bánh đậu mà Tống phu nhân nói hôm nay ngươi đã ghi chép lại chưa?" Kỷ Vân Chi hỏi.
"Rõ!" Nguyệt Nha Nhi vỗ ngực, "Ngày mai ta sẽ tự mình đến đó, lôi kéo đầu bếp bánh ngọt về!"
Hai người nhìn nhau cười, Kỷ Vân Chi cũng không dặn dò thêm gì nữa. Chuyện đi khắp nơi tìm thầy giỏi, Vân Chí phường thường làm, Nguyệt Nha Nhi cũng có thể làm tốt.
Tối đó Lục Huyền không về, Kỷ Vân Chi gặp lại hắn đã là buổi chiều ngày hôm sau. Nàng từ chỗ lão phu nhân ra ngoài, từ xa đã thấy Lục Huyền và Lục Kha đi cùng nhau.
Xuân Đào nhỏ giọng nói: "Nô tỳ vừa nghe nói Nhị gia muốn đến trường học xem bài vở của Tam gia và Tứ gia."
Kỷ Vân Chi lập tức nhớ tới cảnh tượng lúc nhỏ nhìn thấy Lục Huyền đánh người ở trường học. May mắn là bây giờ nàng không cần phải đến trường học nữa, nàng vui mừng trở về Thừa Phong viện, vừa xem sổ sách của Vân Chí phường nửa tháng nay, vừa chờ Lục Huyền trở về.
Có những chuyện không cần nói cũng hiểu.
Trong lòng Kỷ Vân Chi biết chỉ cần tối nay Lục Huyền không ra ngoài, vậy thì chính là tối nay.
Mới buổi chiều, nàng đã bắt đầu thấp thỏm. Quyển sổ sách mà ngày thường chỉ cần một lúc là xem xong, nàng xem đi xem lại, cũng không nhìn vào trong lòng được chữ nào.
Có người mặc áo tơi đứng đợi bên đường, thấy xe ngựa của Lục Huyền vội vàng nghênh đón, tự giới thiệu lai lịch với Trường Hà, rồi chuyển lời của chủ nhà.
Trường Hà bẩm báo lại với Lục Huyền.
Lục Huyền gật đầu, xe ngựa liền theo quản gia này đến Tống phủ nghỉ chân, tránh bão tuyết.
Xe ngựa đến Tống gia, gia chủ Tống gia Tống Hòa Ngọc đích thân ra đón. Sau lưng ông ta, bên trái bên phải là vợ ông ta Uông thị và em trai ruột.
"Gia nhân từ xa đã nhìn thấy có xe ngựa đi trong bão tuyết, nhìn kỹ thì ra là Lục tướng quân." Tống Hòa Ngọc tươi cười nói, "Tuyết này đến quá bất ngờ, thực sự không thích hợp để ra ngoài. Cũng phải cảm ơn trận bão tuyết này, mới có cơ hội để Lục tướng quân ghé thăm hàn xá. Tống mỗ vô cùng vinh hạnh."
"Tống Đô hộ khách khí rồi, làm phiền ngài." Lục Huyền nói.
Tống Hòa Ngọc cười nói thêm vài câu, mời mọi người vào sảnh chính. Kỷ Vân Chi vừa ngồi xuống bên cạnh Lục Huyền không lâu, Uông thị đã tươi cười đến mời nàng đến hậu viện ngồi chơi.
Kỷ Vân Chi cùng Uông thị trò chuyện rồi rời khỏi sảnh chính, đi đến Nhã Uyển ở hậu viện. Khác với nước ấm dùng để tiếp đón Lục Huyền ở sảnh chính phía trước, nha hoàn của Uông thị mang lên những món điểm tâm tinh xảo và rượu ngọt để thiết đãi Kỷ Vân Chi.
Gặp gỡ lần đầu như người xa lạ, Uông thị thông minh khéo léo, là một chủ nhà chu đáo, hết lòng tiếp đãi Kỷ Vân Chi.
Tống gia dường như đã tìm hiểu về Kỷ Vân Chi từ trước, biết nàng thích đồ ngọt, Uông thị vừa giới thiệu điểm tâm, vừa trò chuyện vui vẻ với Kỷ Vân Chi, không khí hòa hợp, không giống như lần đầu gặp mặt.
Kỷ Vân Chi nếm thử vài loại bánh ngọt, thuận tay cầm một miếng bánh đậu nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại bị hương vị của nó làm kinh ngạc.
Nàng cong môi cười, nói: "Bánh ngọt trong phủ làm ngon thật, bánh đậu này nhìn không bắt mắt, nhưng bánh rất mịn, vị cũng rất ngon."
Uông thị cười giải thích: "Một nửa số bánh ngọt này là do phòng bếp trong phủ làm, số còn lại là mua ở ngoài. Bánh đậu này cũng được mua ở một tiệm bánh lâu đời bên ngoài."
"Vậy sao?" Kỷ Vân Chi hỏi địa chỉ cụ thể của tiệm bánh đậu này.
Uông thị thầm nghĩ vị Lục nhị thiếu phu nhân này quả nhiên đúng như lời đồn, rất thích các loại bánh ngọt. Kỷ Vân Chi xinh đẹp, cười lên rất ngọt ngào, không hề có chút xa cách nào của một phu nhân nhà cao cửa rộng. Uông thị từ ban đầu tiếp đón với vẻ dè dặt, đến giờ càng lúc càng thưởng thức và yêu thích nàng. Chỉ là bà nhìn lúm đồng tiền nhỏ bên khóe môi Kỷ Vân Chi, trong đầu hiện lên hình ảnh Kỷ Vân Chi và Lục Huyền đứng cạnh nhau.
Ừm, tổng thể có cảm giác hơi không hợp.
Kỷ Vân Chi ở lại chỗ Uông thị một lúc, bão tuyết dữ dội bên ngoài dần dần ngừng lại, chỉ còn lác đác vài bông tuyết rơi. Trường Hà đi theo nha hoàn của Tống phủ đến mời Kỷ Vân Chi - đã đến lúc phải khởi hành.
Kỷ Vân Chi cảm ơn Uông thị đã khoản đãi, đi ra sân trước.
Gia nhân của Tống gia đã quét sạch lớp tuyết dày, để lộ con đường lát đá ban đầu.
Lục Huyền đã đứng trước xe ngựa, vừa nói chuyện với Tống Hòa Ngọc vừa đợi Kỷ Vân Chi.
Thấy Lục Huyền đang đợi mình, Kỷ Vân Chi bước nhanh hơn.
Lục Huyền rời mắt khỏi Tống Hòa Ngọc, nhìn về phía Kỷ Vân Chi. Phía sau nàng, tuyết vừa tan, trời quang mây tạnh.
Hắn nheo mắt, nhìn thêm một cái.
"Thiếp đến muộn sao?" Kỷ Vân Chi mỉm cười ngọt ngào, ngẩng mặt nhìn Lục Huyền.
"Không." Lục Huyền đưa tay, đỡ Kỷ Vân Chi lên xe ngựa. Đầu ngón tay nàng đặt trong lòng bàn tay hắn hơi lạnh.
Lục Huyền cáo biệt nhà họ Tống, cũng bước lên xe ngựa.
Anh em nhà họ Tống và Uông thị đứng bên đường, tiễn xe ngựa đi khuất.
"Lạnh sao?" Lục Huyền kéo tay Kỷ Vân Chi, nắm lấy hai tay nàng trong lòng bàn tay mình, ủ ấm đầu ngón tay cho nàng.
Kỷ Vân Chi vốn định nói không lạnh, nhưng nhìn hai tay mình được Lục Huyền nắm chặt, nàng mím môi, dịu dàng cười với hắn.
Mãi đến khi đầu ngón tay Kỷ Vân Chi ấm bằng lòng bàn tay mình, Lục Huyền mới buông tay nàng ra.
Hắn trầm ngâm một lát, rồi lên tiếng dặn dò Trường Hà ở bên ngoài: "Sau khi trở về, đưa ta xem bảng điều động chức quan của nhà họ Tống những năm gần đây."
"Vâng." Trường Hà đáp.
Kỷ Vân Chi ngước mắt len lén quan sát Lục Huyền, hắn dựa vào thành xe, tư thế ngồi lười biếng nhưng bởi vì ngũ quan nghiêm nghị lạnh lùng nên không hề có vẻ tuỳ tiện, cho dù không suy nghĩ gì, hắn cũng luôn toát ra vẻ nghiêm túc trầm tư như đang lo nghĩ đại sự.
Lục Huyền nhìn lại, Kỷ Vân Chi thản nhiên rời mắt.
Bị trận tuyết này làm chậm trễ, khi trở về Lục gia đã gần giờ Tý. Kỷ Vân Chi vừa ngồi xuống, Lục Huyền nhận được một bức thư, hắn nhíu mày, thậm chí không ngồi xuống mà trực tiếp ra khỏi phủ.
Kỷ Vân Chi không khỏi cảm thán, nhân vật lớn đúng là nhân vật lớn, thật bận rộn!
Lục Huyền không có ở đây, nàng thoải mái đá giày ra, hai chân gác lên thành ghế ngồi tự tại hơn, sau đó bưng bát sữa đậu nành nóng hổi Xuân Đào đưa tới, uống từng ngụm nhỏ, dòng nước ấm nóng chảy vào cơ thể, xua tan đi cái lạnh lẽo bên ngoài, cả người dần dần thoải mái.
"Nguyệt Nha Nhi, địa chỉ cửa hàng bánh đậu mà Tống phu nhân nói hôm nay ngươi đã ghi chép lại chưa?" Kỷ Vân Chi hỏi.
"Rõ!" Nguyệt Nha Nhi vỗ ngực, "Ngày mai ta sẽ tự mình đến đó, lôi kéo đầu bếp bánh ngọt về!"
Hai người nhìn nhau cười, Kỷ Vân Chi cũng không dặn dò thêm gì nữa. Chuyện đi khắp nơi tìm thầy giỏi, Vân Chí phường thường làm, Nguyệt Nha Nhi cũng có thể làm tốt.
Tối đó Lục Huyền không về, Kỷ Vân Chi gặp lại hắn đã là buổi chiều ngày hôm sau. Nàng từ chỗ lão phu nhân ra ngoài, từ xa đã thấy Lục Huyền và Lục Kha đi cùng nhau.
Xuân Đào nhỏ giọng nói: "Nô tỳ vừa nghe nói Nhị gia muốn đến trường học xem bài vở của Tam gia và Tứ gia."
Kỷ Vân Chi lập tức nhớ tới cảnh tượng lúc nhỏ nhìn thấy Lục Huyền đánh người ở trường học. May mắn là bây giờ nàng không cần phải đến trường học nữa, nàng vui mừng trở về Thừa Phong viện, vừa xem sổ sách của Vân Chí phường nửa tháng nay, vừa chờ Lục Huyền trở về.
Có những chuyện không cần nói cũng hiểu.
Trong lòng Kỷ Vân Chi biết chỉ cần tối nay Lục Huyền không ra ngoài, vậy thì chính là tối nay.
Mới buổi chiều, nàng đã bắt đầu thấp thỏm. Quyển sổ sách mà ngày thường chỉ cần một lúc là xem xong, nàng xem đi xem lại, cũng không nhìn vào trong lòng được chữ nào.