Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi - Trang 2
Chương 46: Sương mù (3)
Nhà tù Thất Thất là nơi giam giữ những tội phạm quan trọng ở Hổ Thành, những tội phạm đã bị kết án hoặc là chung thân hoặc là tử hình, bởi vậy phần lớn người ngoài không được phép vào thăm hỏi, đặc biệt là Hàn Dung lại còn là “bệnh nhân đặc biệt”. Cũng may là có Lăng Đầu Trọc phát huy tác dụng ở thời khắc mấu chốt, lén lút báo trước để người ta mở cho Hàn Dung một cánh cửa sau.
Tù nhân đi tới từ một cánh cửa khác, chỉ có thể trao đổi với người tới thăm bằng điện thoại, ngăn cách một tấm kính.
“Hàn tiên sinh, cậu chờ một lát.” Viên cảnh sát rời khỏi, đi ra ngoài báo cáo với giám thị trại giam, đối phương đang nói chuyện với Lăng Phong, “Lát nữa có cần để lại mấy người canh giữ không? Phạm nhân trong này toàn tội nặng, tôi sợ bạn cậu sẽ bị tấn công.”
“Không cần đâu anh, em sợ phạm nhân mới là người bị tấn công.”
“Cậu nói gì cơ? Tín hiệu trong này không tốt, anh nghe không rõ, nói lại lần nữa đi?”
Lăng Phong pha trò: “Không có gì. Em cúp máy đây. Hôm nào em nhất định sẽ mời anh ăn cơm!”
Nhờ có Lăng Phong chào hỏi trước, quản giáo dẫn tới một phạm nhân dáng người gầy gò, sau khi dẫn người tới phòng thăm hỏi cũng rời đi luôn chứ không ở lại.
Còn tên phạm nhân gầy gò kia dĩ nhiên không ngờ lại được gặp Hàn Dung, cũng không đoán được lý do tại sao Hàn Dung lại tới thăm mình, bối rối đứng tại chỗ không muốn bước lên phía trước. Hàn Dung cũng không có hành vi gì quá khích, biểu cảm bình thường, khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười nho nhã. Anh cần ống nghe điện thoại giơ lên, ý bảo đối phương ra nhận.
Hàn Dung kiên nhẫn đợi người kia miễn cưỡng đi qua ngồi xuống, cầm ống nghe lên.
“Lâu rồi không gặp, Trương Già Bằng.” Hàn Dung lịch sự chào hỏi.
“Mày muốn gì?” Khẩu khí đối phương mất kiên nhẫn, có phần hơi hoảng loạn.
Hàn Dung: “Tao chẳng muốn làm gì cả.”
Trương Già Bằng: “Mày có hỏi gì tao cũng không nói đâu, khỏi cần mất công!”
“Kỳ lạ, tao chưa nói câu nào, sao mày lại biết tao muốn hỏi mày cái gì?”
“Bớt giả bộ đi! Hiện tại mày đang làm việc cho cảnh sát! Tới đây nói chuyện phiếm được chắc! Tao không biết, không biết cái gì hết!”
“Tin tức của mày nhạy thật. Mày cho rằng tao muốn hỏi mày tung tích của tên đồng phạm còn lại à?” Hàn Dung lắc đầu, “Tao lấy đâu ra lòng hảo tâm nhàm chán đó chứ, thủ đoạn của tao thế nào mày còn không rõ sao? Tao thấy mày hành động có phần chậm chạp, chắc là do tay chân năm đó bị tao đánh gãy không được chữa đàng hoàng, đồ ăn ở trong nhà tù tệ thế cơ à?”
Hàn Dung không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới lại khiến cho cảm xúc của Trương Già Bằng càng mất khống chế, đỏ mặt tía tai gào lên, “Mày bớt giả chồn tới chúc tết gà đi! Có rắm mau phóng…”
“Tao nhớ mày có một đứa con gái.”
Hàn Dung bình tĩnh trần thuật một câu, lại như một bàn tay sắt bóp lấy cổ Trương Già Bằng, làm cho gã cứng họng chỉ trong nháy mắt.
Hàn Dung vẫn duy trì nụ cười mỉm như cũ, tiếp tục tung ra một quả bom khác: “Người xưa có câu, ‘cha thiếu nợ thì con trả’, chắc mày cũng từng nghe rồi đúng không?”
Trương Già Bằng lắp bắp: “Mày, mày muốn gì…”
“Tao muốn gì mày không đoán được à? Tao đợi nhiều năm vậy rồi mà mày vẫn chưa chết, pháp luật thật không công bằng. Cảnh sát đã vô dụng như vậy thì tự tao sẽ biết cách giải quyết. Mày khiến tao không có mẹ, tao cũng sẽ khiến mày không còn con gái, chẳng phải hòa nhau rồi sao? Chỗ khác nhau chính là mày phải ngồi trong nhà tù cả đời, còn tao nhờ phúc của mày, biến thành một bệnh nhân tâm thần không hơn không kém, dù tao giết người đi chăng nữa thì cũng đã có trong tay kim bài miễn tử! Tao biết ơn mày lắm đấy!” Hàn Dung nói xong treo điện thoại, không cho Trương Già Bằng cơ hội phản ứng, đứng dậy quay người rời khỏi phòng thăm hỏi.
“Ê! Mày quay lại! Quay lại!!!”
Tiếng gào thét của Trương Già Bằng quanh quẩn trong căn phòng nhỏ hẹp, nghe cực kỳ chói tai. Bởi vì gã đã được lĩnh giáo thủ đoạn tra tấn của Hàn Dung nên gã tin đối phương dám nói dám làm. Cơ thể gầy gò của gã co quắp lại, vô thức run bần bật.
*
Ở bên kia, Nguyên Phi cũng đã hỏi thăm xong, trở về xe báo cáo với Lăng Phong, “Sau khi xảy ra vụ án, có rất nhiều nhân viên đã từ chức. Lúc trước những người này cũng bị điều tra một lần, theo hồ sơ ghi lại thì không có vấn đề gì cả. Đội trưởng Lăng, vì sao chúng ta lại phải điều tra biến động nhân sự của ngân hàng?”
Lăng Phong hỏi: “Nếu cậu là nhân viên của ngân hàng, sau khi cướp ngân hàng cậu còn ở lại chỗ này làm việc không?”
Nguyên Phi trả lời: “Có chứ. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, sẽ không ai nghi ngờ em cả.”
“Hờ! Tên nhóc này thật không vừa…” Lăng Phong tiếp tục nói, “Cậu cũng nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất rồi còn gì, vậy nên người nhân viên đó rất có thể cũng ở lại Hổ Thành. Anh đoán chẳng bao lâu nữa gã cũng sẽ phát hiện chúng ta đang lật lại bản án cũ.”
“Vậy chẳng phải chúng ta đang rút dây động rừng rồi sao?”
“Phải làm cho bọn chúng sợ hãi, tự làm rối loạn trận tuyến! Lính mới, học hỏi đi!”
“Vẫn chưa hiểu các anh đang âm mưu làm gì…” Nguyên Phi nhỏ giọng thầm thì, tiếp tục báo cáo, “Trước khi xảy ra vụ án ba ngày, có một giao dịch viên xin nghỉ bệnh, sau đó trực tiếp gọi điện với giám đốc xin từ chức, nói đã xem tin tức trên TV, cảm thấy ngân hàng không an toàn nên muốn tìm công việc khác. Người đó biến mất một thời gian rồi lại quay về Hổ Thành. Nhưng rất kỳ lạ là thông tin này năm đó không được ghi chép trong hồ sơ nhân viên.”
Lăng Phong nhíu mày: “Để sót à?”
“Khi đó người phụ trách phá án không chuyên nghiệp như chúng ta, chưa kể cấp trên yêu cầu tránh làm quá rầm rộ, cố gắng điều tra trong âm thầm nhất có thể.”
“Sau đó vài năm vị lãnh đạo này cũng từ chức.” Lăng Phong thở dài, “Cậu đi tra thông tin của nhân viên xin từ chức kia đi, xem người đó hiện tại đang làm gì.”
“Vâng.”
Lăng Phong gọi điện cho Hàn Dung, kể lại sơ sơ những gì mới thu hoạch được.
Hàn Dung nghe xong, nói: “Những phạm nhân vẫn còn giá trị sử dụng như Trương Già Bằng theo lý thuyết hẳn là phải bị cách ly với bên ngoài mới đúng, nhưng gã vẫn biết mấy năm nay tôi giúp cảnh sát phá án, xem ra trong nội bộ vẫn có người liên lạc với gã. À đúng rồi, cậu có biết con gái của gã đang ở đâu không? Nhớ phải canh chừng.”
Lăng Phong kinh ngạc hỏi: “Con gái của gã mới bảy tuổi, có gì đáng ngờ chứ?”
“Hôm nay tôi uy hiếp Trương Già Bằng, nói phải bắt con gái của gã đền mạng. Gã vừa sợ vừa hận không thể xông ra liều mạng với tôi. Đặt giả thiết nếu con gái là điểm yếu của gã thì chẳng bao lâu nữa đứa bé này sẽ được đối phương cử người tới bảo vệ.”
“Đã biết.” Lăng Phong cúp điện thoại, Nguyên Phi vẫn luôn ngồi nghe bên cạnh, hỏi: “Vì sao một tên cặn bã như Trương Già Bằng lại không bị phán tử hình?”
“Cổ nhân có câu, ‘nhổ cỏ phải nhổ tận gốc’. Bởi vì ở hiện trường chúng ta đã bắn chết được một tên, bắt được một tên, tiền chưa hết hi vọng, người cũng chưa hết hi vọng, còn con cá lọt lưới chạy thoát được kia, chưa bị bắt nên không yên tâm, người bị bắt cũng không cam lòng.”
Nguyên Phi cái hiểu cái không.
Lăng Phong: “Nói chung là có lý do nên mới phải giữ lại Trương Già Bằng.”
“Vậy vì sao Trương Già Bằng không chịu khai ra?”
“Nếu gã khai ra, cậu nghĩ những tên cướp còn lại sẽ bỏ qua cho gia đình của gã chắc? Gã không khai nên mới khiến đối phương ăn ngon ngủ yên hầu hạ người nhà của gã. Đêm nay chúng ta tăng ca.”
Nguyên Phi đảo mắt, thở ra một hơi dài thườn thượt.
“Đừng lo, anh sẽ gọi cả Hàn Dung.”
Nguyên Phi khịt mũi coi thường, “Anh gọi kiểu gì được?”
Lăng Phong: “Chúng ta tới nhà Hàn Dung tăng ca.”
“……”
*
Hàn Dung ăn uống no nê, lúc ngồi ở sô pha nghỉ ngơi thì nhận được tin nhắn của một dãy số lạ.
[Vụ án tiến triển thế nào rồi?]
Hàn Dung trả lời: Ai thế?
[Anh hết đường xoay xở thì đánh cược vẫn tiếp tục.]
Nhìn thấy dòng này Hàn Dung biết ngay là yêu quái phương nào, gõ chữ hồi âm: Không hổ là chuyên gia tâm lý học, lòng hiếu kỳ của tôi bị cậu khơi lên rồi đó, đến tột cùng thì vụ án nào khiến cậu ngày đêm nhớ thương vậy?
Một hồi lâu sau bên kia mới trả lời: [Vụ án học sinh bị cưỡng hiếp và giết hại số 412]
Quý Diên rửa xong bát, đi ra ngồi xuống bên cạnh Hàn Dung, vừa gọt táo vừa hỏi: “Anh đang nhắn tin với ai vậy?”
“Cát Gia Kỳ.” Hàn Dung bỏ điện thoại xuống, “Dùng góc độ chuyên môn của em để nhìn thì đầu óc của tên Cát Gia Kỳ này có vấn đề không?”
Quý Diên mặt không cảm xúc nhìn lại.
Hàn Dung nghiêm túc bổ sung: “Ý anh là dùng ánh mắt của bác sĩ, không phải của bệnh nhân tâm thần.”
Quý Diên nói: “Dù là góc độ nào thì cũng không có vấn đề.”
Hàn Dung hưng phấn: “Tức là một người hoàn toàn bình thường, chính là kiểu có đủ tiêu chuẩn tống được vào tù đó hả?”
Quý Diên nói: “Không chắc 100%, giám định tinh thần cần rất nhiều yếu tố.”
“Anh hiểu rồi, rất cảm ơn bác sĩ đã chỉ giáo.” Hàn Dung mỉm cười ôm cánh tay Quý Diên, dựa vào người đối phương, đáng yêu như đang mở ra một nhân cách khác.
Quý Diên hít sâu một hơi khống chế cảm xúc, sau đó dịu dàng vòng tay ôm Hàn Dung vào lòng, chuẩn bị mở ra một màn “cuộc sống thăng hoa” thì chuông cửa lại vô tình vang lên, cùng với tiếng đập cửa ầm ầm.
Hàn Dung phân tích: “Gõ cửa kiểu này chắc chắn không phải là khách lạ mặt. Dựa vào tần suất nhấn chuông và gõ cửa thì có thể thấy hẳn là Lăng Đầu Trọc và thằng con trai của cậu ta. Em ra mở cửa đi, có khi đang có chuyện gấp.”
Bác sĩ Quý hung hăng đi ra mở cửa, Nguyên Phi lại cảm thấy hình dung bằng bốn chữ “khuôn mặt dữ tợn” mới chuẩn.
“Hàn Dung, có thông tin mới, anh muốn nghe không?” Lăng Phong cao giọng hô lên.
Hàn Dung cười đáp lại: “Mau lăn vào đi!”
Sau khi vào nhà, Nguyên Phi báo cáo: “Trước khi xảy ra vụ án ba ngày, nhân viên xin từ chức tên là Lý Khiêm, 42 tuổi, độc thân, làm nhân viên bảo hiểm, đang sống ở khu chung cư Hoa Điền. Công việc bình thường, nhà ở bình thường, nhìn không giống một nghi phạm cướp ngân hàng phất lên trong một đêm.”
Lăng Phong trừng mắt, “Chẳng lẽ còn muốn gã khua chiêng gõ trống chiêu cáo cho cả thiên hạ biết? Ngày mai cậu đi canh chừng Lý Khiêm đi.”
Hàn Dung hỏi: “Cậu cử người đi canh chừng con gái của Trương Già Bằng chưa?”
Lăng Phong: “Tôi tới để thông báo là anh và tôi sẽ đi canh chừng cô bé kia.”
“Không được.” Hàn Dung nói, “Nếu chúng ta cùng xuất hiện sẽ dọa con mồi chạy mất. Cậu không còn ai đáng tin nữa à? Cô bé kia đang ở đâu?”
“Khu chung cư Liễu Gia.”
Nguyên Phi: “Hay em nhờ anh em ở tổ truy quét mại dâm cắm chốt ở gần khu Liễu Gia canh chừng giúp?”
Lăng Phong: “Chuyện này càng ít người biết càng tốt.”
Nguyên Phi gãi mũi, “Hay là bảo chị Bạch? Người trong nhà sẽ yên tâm hơn.”
“Ngày mai bảo cô ấy đi canh chừng đi.” Hàn Dung đứng lên, cất con dao gọt hoa quả vào trong túi áo. Nguyên Phi và Lăng Phong căng thẳng nhìn đối phương chằm chằm, trăm miệng một lời hô lên: “Anh muốn làm gì thế?!”
Hàn Dung vừa mở cửa đi ra ngoài vừa nói: “Ông đây đã nói hết những lời độc ác rồi, giờ lý nào lại tự vả miệng mình? Đương nhiên là tới nhà cô bé kia dạo vài vòng rồi.”
Lăng Phong vội vàng dặn dò: “Quý Diên, mau theo sát anh ta đi, tôi sợ lát nữa anh ta không kiểm soát được bản thân.”
Quý Diên bình tĩnh, “Không sao.”
“Cậu lấy đâu ra tự tin đó thế?”
“Anh ấy thích trẻ con, sẽ không làm gì tổn hại đến cô bé đâu.”
[Hết chương 46]
Tù nhân đi tới từ một cánh cửa khác, chỉ có thể trao đổi với người tới thăm bằng điện thoại, ngăn cách một tấm kính.
“Hàn tiên sinh, cậu chờ một lát.” Viên cảnh sát rời khỏi, đi ra ngoài báo cáo với giám thị trại giam, đối phương đang nói chuyện với Lăng Phong, “Lát nữa có cần để lại mấy người canh giữ không? Phạm nhân trong này toàn tội nặng, tôi sợ bạn cậu sẽ bị tấn công.”
“Không cần đâu anh, em sợ phạm nhân mới là người bị tấn công.”
“Cậu nói gì cơ? Tín hiệu trong này không tốt, anh nghe không rõ, nói lại lần nữa đi?”
Lăng Phong pha trò: “Không có gì. Em cúp máy đây. Hôm nào em nhất định sẽ mời anh ăn cơm!”
Nhờ có Lăng Phong chào hỏi trước, quản giáo dẫn tới một phạm nhân dáng người gầy gò, sau khi dẫn người tới phòng thăm hỏi cũng rời đi luôn chứ không ở lại.
Còn tên phạm nhân gầy gò kia dĩ nhiên không ngờ lại được gặp Hàn Dung, cũng không đoán được lý do tại sao Hàn Dung lại tới thăm mình, bối rối đứng tại chỗ không muốn bước lên phía trước. Hàn Dung cũng không có hành vi gì quá khích, biểu cảm bình thường, khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười nho nhã. Anh cần ống nghe điện thoại giơ lên, ý bảo đối phương ra nhận.
Hàn Dung kiên nhẫn đợi người kia miễn cưỡng đi qua ngồi xuống, cầm ống nghe lên.
“Lâu rồi không gặp, Trương Già Bằng.” Hàn Dung lịch sự chào hỏi.
“Mày muốn gì?” Khẩu khí đối phương mất kiên nhẫn, có phần hơi hoảng loạn.
Hàn Dung: “Tao chẳng muốn làm gì cả.”
Trương Già Bằng: “Mày có hỏi gì tao cũng không nói đâu, khỏi cần mất công!”
“Kỳ lạ, tao chưa nói câu nào, sao mày lại biết tao muốn hỏi mày cái gì?”
“Bớt giả bộ đi! Hiện tại mày đang làm việc cho cảnh sát! Tới đây nói chuyện phiếm được chắc! Tao không biết, không biết cái gì hết!”
“Tin tức của mày nhạy thật. Mày cho rằng tao muốn hỏi mày tung tích của tên đồng phạm còn lại à?” Hàn Dung lắc đầu, “Tao lấy đâu ra lòng hảo tâm nhàm chán đó chứ, thủ đoạn của tao thế nào mày còn không rõ sao? Tao thấy mày hành động có phần chậm chạp, chắc là do tay chân năm đó bị tao đánh gãy không được chữa đàng hoàng, đồ ăn ở trong nhà tù tệ thế cơ à?”
Hàn Dung không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới lại khiến cho cảm xúc của Trương Già Bằng càng mất khống chế, đỏ mặt tía tai gào lên, “Mày bớt giả chồn tới chúc tết gà đi! Có rắm mau phóng…”
“Tao nhớ mày có một đứa con gái.”
Hàn Dung bình tĩnh trần thuật một câu, lại như một bàn tay sắt bóp lấy cổ Trương Già Bằng, làm cho gã cứng họng chỉ trong nháy mắt.
Hàn Dung vẫn duy trì nụ cười mỉm như cũ, tiếp tục tung ra một quả bom khác: “Người xưa có câu, ‘cha thiếu nợ thì con trả’, chắc mày cũng từng nghe rồi đúng không?”
Trương Già Bằng lắp bắp: “Mày, mày muốn gì…”
“Tao muốn gì mày không đoán được à? Tao đợi nhiều năm vậy rồi mà mày vẫn chưa chết, pháp luật thật không công bằng. Cảnh sát đã vô dụng như vậy thì tự tao sẽ biết cách giải quyết. Mày khiến tao không có mẹ, tao cũng sẽ khiến mày không còn con gái, chẳng phải hòa nhau rồi sao? Chỗ khác nhau chính là mày phải ngồi trong nhà tù cả đời, còn tao nhờ phúc của mày, biến thành một bệnh nhân tâm thần không hơn không kém, dù tao giết người đi chăng nữa thì cũng đã có trong tay kim bài miễn tử! Tao biết ơn mày lắm đấy!” Hàn Dung nói xong treo điện thoại, không cho Trương Già Bằng cơ hội phản ứng, đứng dậy quay người rời khỏi phòng thăm hỏi.
“Ê! Mày quay lại! Quay lại!!!”
Tiếng gào thét của Trương Già Bằng quanh quẩn trong căn phòng nhỏ hẹp, nghe cực kỳ chói tai. Bởi vì gã đã được lĩnh giáo thủ đoạn tra tấn của Hàn Dung nên gã tin đối phương dám nói dám làm. Cơ thể gầy gò của gã co quắp lại, vô thức run bần bật.
*
Ở bên kia, Nguyên Phi cũng đã hỏi thăm xong, trở về xe báo cáo với Lăng Phong, “Sau khi xảy ra vụ án, có rất nhiều nhân viên đã từ chức. Lúc trước những người này cũng bị điều tra một lần, theo hồ sơ ghi lại thì không có vấn đề gì cả. Đội trưởng Lăng, vì sao chúng ta lại phải điều tra biến động nhân sự của ngân hàng?”
Lăng Phong hỏi: “Nếu cậu là nhân viên của ngân hàng, sau khi cướp ngân hàng cậu còn ở lại chỗ này làm việc không?”
Nguyên Phi trả lời: “Có chứ. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, sẽ không ai nghi ngờ em cả.”
“Hờ! Tên nhóc này thật không vừa…” Lăng Phong tiếp tục nói, “Cậu cũng nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất rồi còn gì, vậy nên người nhân viên đó rất có thể cũng ở lại Hổ Thành. Anh đoán chẳng bao lâu nữa gã cũng sẽ phát hiện chúng ta đang lật lại bản án cũ.”
“Vậy chẳng phải chúng ta đang rút dây động rừng rồi sao?”
“Phải làm cho bọn chúng sợ hãi, tự làm rối loạn trận tuyến! Lính mới, học hỏi đi!”
“Vẫn chưa hiểu các anh đang âm mưu làm gì…” Nguyên Phi nhỏ giọng thầm thì, tiếp tục báo cáo, “Trước khi xảy ra vụ án ba ngày, có một giao dịch viên xin nghỉ bệnh, sau đó trực tiếp gọi điện với giám đốc xin từ chức, nói đã xem tin tức trên TV, cảm thấy ngân hàng không an toàn nên muốn tìm công việc khác. Người đó biến mất một thời gian rồi lại quay về Hổ Thành. Nhưng rất kỳ lạ là thông tin này năm đó không được ghi chép trong hồ sơ nhân viên.”
Lăng Phong nhíu mày: “Để sót à?”
“Khi đó người phụ trách phá án không chuyên nghiệp như chúng ta, chưa kể cấp trên yêu cầu tránh làm quá rầm rộ, cố gắng điều tra trong âm thầm nhất có thể.”
“Sau đó vài năm vị lãnh đạo này cũng từ chức.” Lăng Phong thở dài, “Cậu đi tra thông tin của nhân viên xin từ chức kia đi, xem người đó hiện tại đang làm gì.”
“Vâng.”
Lăng Phong gọi điện cho Hàn Dung, kể lại sơ sơ những gì mới thu hoạch được.
Hàn Dung nghe xong, nói: “Những phạm nhân vẫn còn giá trị sử dụng như Trương Già Bằng theo lý thuyết hẳn là phải bị cách ly với bên ngoài mới đúng, nhưng gã vẫn biết mấy năm nay tôi giúp cảnh sát phá án, xem ra trong nội bộ vẫn có người liên lạc với gã. À đúng rồi, cậu có biết con gái của gã đang ở đâu không? Nhớ phải canh chừng.”
Lăng Phong kinh ngạc hỏi: “Con gái của gã mới bảy tuổi, có gì đáng ngờ chứ?”
“Hôm nay tôi uy hiếp Trương Già Bằng, nói phải bắt con gái của gã đền mạng. Gã vừa sợ vừa hận không thể xông ra liều mạng với tôi. Đặt giả thiết nếu con gái là điểm yếu của gã thì chẳng bao lâu nữa đứa bé này sẽ được đối phương cử người tới bảo vệ.”
“Đã biết.” Lăng Phong cúp điện thoại, Nguyên Phi vẫn luôn ngồi nghe bên cạnh, hỏi: “Vì sao một tên cặn bã như Trương Già Bằng lại không bị phán tử hình?”
“Cổ nhân có câu, ‘nhổ cỏ phải nhổ tận gốc’. Bởi vì ở hiện trường chúng ta đã bắn chết được một tên, bắt được một tên, tiền chưa hết hi vọng, người cũng chưa hết hi vọng, còn con cá lọt lưới chạy thoát được kia, chưa bị bắt nên không yên tâm, người bị bắt cũng không cam lòng.”
Nguyên Phi cái hiểu cái không.
Lăng Phong: “Nói chung là có lý do nên mới phải giữ lại Trương Già Bằng.”
“Vậy vì sao Trương Già Bằng không chịu khai ra?”
“Nếu gã khai ra, cậu nghĩ những tên cướp còn lại sẽ bỏ qua cho gia đình của gã chắc? Gã không khai nên mới khiến đối phương ăn ngon ngủ yên hầu hạ người nhà của gã. Đêm nay chúng ta tăng ca.”
Nguyên Phi đảo mắt, thở ra một hơi dài thườn thượt.
“Đừng lo, anh sẽ gọi cả Hàn Dung.”
Nguyên Phi khịt mũi coi thường, “Anh gọi kiểu gì được?”
Lăng Phong: “Chúng ta tới nhà Hàn Dung tăng ca.”
“……”
*
Hàn Dung ăn uống no nê, lúc ngồi ở sô pha nghỉ ngơi thì nhận được tin nhắn của một dãy số lạ.
[Vụ án tiến triển thế nào rồi?]
Hàn Dung trả lời: Ai thế?
[Anh hết đường xoay xở thì đánh cược vẫn tiếp tục.]
Nhìn thấy dòng này Hàn Dung biết ngay là yêu quái phương nào, gõ chữ hồi âm: Không hổ là chuyên gia tâm lý học, lòng hiếu kỳ của tôi bị cậu khơi lên rồi đó, đến tột cùng thì vụ án nào khiến cậu ngày đêm nhớ thương vậy?
Một hồi lâu sau bên kia mới trả lời: [Vụ án học sinh bị cưỡng hiếp và giết hại số 412]
Quý Diên rửa xong bát, đi ra ngồi xuống bên cạnh Hàn Dung, vừa gọt táo vừa hỏi: “Anh đang nhắn tin với ai vậy?”
“Cát Gia Kỳ.” Hàn Dung bỏ điện thoại xuống, “Dùng góc độ chuyên môn của em để nhìn thì đầu óc của tên Cát Gia Kỳ này có vấn đề không?”
Quý Diên mặt không cảm xúc nhìn lại.
Hàn Dung nghiêm túc bổ sung: “Ý anh là dùng ánh mắt của bác sĩ, không phải của bệnh nhân tâm thần.”
Quý Diên nói: “Dù là góc độ nào thì cũng không có vấn đề.”
Hàn Dung hưng phấn: “Tức là một người hoàn toàn bình thường, chính là kiểu có đủ tiêu chuẩn tống được vào tù đó hả?”
Quý Diên nói: “Không chắc 100%, giám định tinh thần cần rất nhiều yếu tố.”
“Anh hiểu rồi, rất cảm ơn bác sĩ đã chỉ giáo.” Hàn Dung mỉm cười ôm cánh tay Quý Diên, dựa vào người đối phương, đáng yêu như đang mở ra một nhân cách khác.
Quý Diên hít sâu một hơi khống chế cảm xúc, sau đó dịu dàng vòng tay ôm Hàn Dung vào lòng, chuẩn bị mở ra một màn “cuộc sống thăng hoa” thì chuông cửa lại vô tình vang lên, cùng với tiếng đập cửa ầm ầm.
Hàn Dung phân tích: “Gõ cửa kiểu này chắc chắn không phải là khách lạ mặt. Dựa vào tần suất nhấn chuông và gõ cửa thì có thể thấy hẳn là Lăng Đầu Trọc và thằng con trai của cậu ta. Em ra mở cửa đi, có khi đang có chuyện gấp.”
Bác sĩ Quý hung hăng đi ra mở cửa, Nguyên Phi lại cảm thấy hình dung bằng bốn chữ “khuôn mặt dữ tợn” mới chuẩn.
“Hàn Dung, có thông tin mới, anh muốn nghe không?” Lăng Phong cao giọng hô lên.
Hàn Dung cười đáp lại: “Mau lăn vào đi!”
Sau khi vào nhà, Nguyên Phi báo cáo: “Trước khi xảy ra vụ án ba ngày, nhân viên xin từ chức tên là Lý Khiêm, 42 tuổi, độc thân, làm nhân viên bảo hiểm, đang sống ở khu chung cư Hoa Điền. Công việc bình thường, nhà ở bình thường, nhìn không giống một nghi phạm cướp ngân hàng phất lên trong một đêm.”
Lăng Phong trừng mắt, “Chẳng lẽ còn muốn gã khua chiêng gõ trống chiêu cáo cho cả thiên hạ biết? Ngày mai cậu đi canh chừng Lý Khiêm đi.”
Hàn Dung hỏi: “Cậu cử người đi canh chừng con gái của Trương Già Bằng chưa?”
Lăng Phong: “Tôi tới để thông báo là anh và tôi sẽ đi canh chừng cô bé kia.”
“Không được.” Hàn Dung nói, “Nếu chúng ta cùng xuất hiện sẽ dọa con mồi chạy mất. Cậu không còn ai đáng tin nữa à? Cô bé kia đang ở đâu?”
“Khu chung cư Liễu Gia.”
Nguyên Phi: “Hay em nhờ anh em ở tổ truy quét mại dâm cắm chốt ở gần khu Liễu Gia canh chừng giúp?”
Lăng Phong: “Chuyện này càng ít người biết càng tốt.”
Nguyên Phi gãi mũi, “Hay là bảo chị Bạch? Người trong nhà sẽ yên tâm hơn.”
“Ngày mai bảo cô ấy đi canh chừng đi.” Hàn Dung đứng lên, cất con dao gọt hoa quả vào trong túi áo. Nguyên Phi và Lăng Phong căng thẳng nhìn đối phương chằm chằm, trăm miệng một lời hô lên: “Anh muốn làm gì thế?!”
Hàn Dung vừa mở cửa đi ra ngoài vừa nói: “Ông đây đã nói hết những lời độc ác rồi, giờ lý nào lại tự vả miệng mình? Đương nhiên là tới nhà cô bé kia dạo vài vòng rồi.”
Lăng Phong vội vàng dặn dò: “Quý Diên, mau theo sát anh ta đi, tôi sợ lát nữa anh ta không kiểm soát được bản thân.”
Quý Diên bình tĩnh, “Không sao.”
“Cậu lấy đâu ra tự tin đó thế?”
“Anh ấy thích trẻ con, sẽ không làm gì tổn hại đến cô bé đâu.”
[Hết chương 46]