Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi - Trang 2

Chương 28: Mười tám tầng địa ngục (11)



“Tôi không làm gì sai, vì sao các người lại bắt tôi? Có lệnh bắt không? Tôi sẽ kiện các người tôi giam giữ phi pháp!”
Hai giờ sau, xe cảnh sát chở Lưu Khánh đi vào Cục cảnh sát, cửa xe mở ra toàn là tiếng gào thét của gã. Đinh Đinh đang chờ sẵn ở đó, gật đầu với viên cảnh sát phụ trách áp giải, “Sư huynh, cảm ơn anh!” Nói xong, cậu ta dùng còng tay khóa hai tay Lưu Khánh lại, kéo về phía phòng thẩm vấn.
Mặt Lưu Khánh tái mét, hung hăng chất vấn, “Mấy người dựa vào cái gì mà đòi thẩm vấn tôi? Có lấy được bằng chứng ra không? Tôi muốn kiện mấy người!”
“Bấm số 92456, anh có thể kiện thoải mái!” Nguyên Phi mỉm cười mở cửa phòng thẩm vấn, “Với điều kiện anh đi ra khỏi đây được.”
Sau lưng Lưu Khánh đổ mồ hôi lạnh, kích động kêu la: “Tôi không làm gì phạm pháp, mấy người dựa vào cái gì mà đòi bắt tôi?”
“Anh có phạm pháp hay không, hỏi mới biết được.” Đinh Đinh ấn gã ngồi lên ghế, sau đó đứng vào một góc, lạnh lùng canh giữ. Nguyên Phi ở bên ngoài đóng cửa phòng lại, Hàn Dung đang ngồi sẵn ở bàn, anh chống cằm cười hỏi: “Lưu tiên sinh, anh có biết là Bàng Đại Hải chết rồi không?”
Cơ thể Lưu Khánh cứng đờ.
Hàn Dung cười tươi hơn, “Nhìn bộ dạng này chắc là biết rồi. Lưu tiên sinh, đồng nghiệp của chúng tôi tìm được anh ở sân bay, anh xuất ngoại du lịch hay là định cư thế?
Lưu Khánh cao giọng: “Chúng tôi không quen biết nhau, vì sao tôi phải đổi lịch trình chỉ vì một người xa lạ?”
“Đừng vội phủi sạch quan hệ như vậy chứ Lưu tiên sinh.” Hàn Dung ôn hòa nói, “Nói lâu vậy rồi mà tôi quên không giới thiệu. Chúng tôi là tổ trọng án thành phố, đang phụ trách vụ án của Bàng Đại Hải. Chúng tôi gặp chút vấn đề cần sự phối hợp của anh. Bởi vì vụ án này rất quan trọng cho nên rất xin lỗi, vừa rồi đồng nghiệp của chúng tôi đã ‘mời’ anh tới mà chưa kịp ‘thông báo’ trước với anh.” Thái độ của Hàn Dung rất nho nhã lễ độ.
Lưu Khánh cười lạnh: “Mấy người cho rằng giải thích như vậy là tôi sẽ bỏ qua à? Tôi nhất định sẽ kiện mấy người! Nhất định! Còn nữa, tôi và Bàng Đại Hải chỉ là mối quan hệ quen biết sơ sơ, tôi không biết chuyện gì liên quan đến người kia cả! Mấy người tìm nhầm người rồi!”
“Kiện hay không là quyền lời của anh, chúng tôi không có quyền can thiệp.” Hàn Dung mở báo cáo ra, “Tháng 11 năm 2008, Lưu tiên sinh bắt đầu làm việc ở bệnh viên tâm thần Hổ Thành, lương tháng 3000 tệ, nửa năm sau tăng lên 3500 tệ. Tháng 4 năm 2009, tài khoản của anh tăng thêm một khoản thu kếch xù, cùng tháng đó anh mua một căn nhà trị giá 80 vạn tệ và một cái ô tô giá 10 vạn. Theo điều tra của chúng tôi, cha mẹ anh đều là nông dân bình thường, thu nhập không cao, trong nhà cũng không còn tài sản nào khác. Vậy xin hỏi anh giải thích nguồn thu nhập này như thế nào đây?”
Lưu Khánh có vẻ không ngờ Hàn Dung sẽ hỏi vấn đề này, trong mắt hiện lên một tia kinh hoàng, sau đó bình tĩnh lại, “Mấy người là tổ trọng án, vì sao lại điều tra kinh tế? Chuyện này thì có liên quan gì đến vụ án của Bàng Đại Hải? Sao? Dạo này pháp luật không cho phép người dân làm thêm nghề phụ nữa à?”
Hàn Dung mỉm cười: “Lúc anh nói chuyện mắt không ngừng nhìn lên trên, trong tâm lý học có nói đây là biểu hiện của chột dạ. Anh đang chột dạ cái gì thế?” Không đợi Lưu Khánh trả lời, Hàn Dung trầm mặt, cao giọng quát: “Bởi vì đây là phí ngậm miệng Bàng Đại Hải cho anh đúng không?!”
“Nói hươu nói vượn!” Lưu Khánh đứng bật dậy, ghế ngồi ngã lật ra đằng sau, gã xoay người muốn đi ra ngoài, vươn tay cầm nắm cửa, “Tôi phải rời khỏi đây, tôi không muốn phối hợp với các người! Các người không có quyền hạn chế tự do cá nhân của tôi!”
“Lưu tiên sinh, chín năm trước, có một cô gái tên là Dương Cầm chết đuối.” Giọng Hàn Dung lạnh lùng vang lên, chui vào lỗ tai Lưu Khánh không khác gì giọng nói của quỷ, tác động mạnh mẽ vào từng sợi dây thần kinh của gã.
“Mẹ của Dương Cầm là Dương Văn đã báo cảnh sát, sau đó anh chủ động đến tìm cảnh sát, nói mình là bác sĩ, tiết lộ chuyện Dương Cầm mắc chứng trầm cảm, có khuynh hướng tự sát.” Hàn Dung nói một câu, sắc mặt của Lưu Khánh tái thêm một tầng, khi cậu nói câu “chúng tôi nghi ngờ vụ án Dương Cầm chết đuối và Bàng Đại Hải có liên quan với nhau”, Lưu Khánh siết chặt nắm tay, nổi trận lôi đình rống: “Vụ án này đã kết thúc từ lâu, bây giờ mấy người muốn bức cung à?!” Lời vừa ra khỏi miệng, thần sắc Lưu Khánh lập tức biến đổi, sau đó gắt gao mím môi, biểu cảm cực kỳ khó coi.
Trong phòng thẩm vấn yên tĩnh vài phút, Hàn Dung bật cười trào phúng, ngẩng đầu nhìn Lưu Khánh, ung dung hỏi: “Anh đã biết chuyện gì để mà chúng tôi phải bức cung?”
“Anh cũng biết rõ bằng chứng năm đó anh cung cấp cho cảnh sát có vấn đề đúng không?”
“Anh cũng biết rõ mình sẽ không thoát được liên quan đến chuyện này đúng không?”
Mặt Lưu Khánh trắng bệch, nhưng gã vẫn cắn chặt răng như cũ, mạnh miệng: “Không phải mấy người muốn hỏi tôi có liên quan gì đến vụ án của Bàng Đại Hải hay không sao? Vụ án chín năm trước thì có liên quan gì đến chuyện này hay không sao?”
Hàn Dung cười chế giễu: “Lưu tiên sinh, anh hẳn là đã nghe câu ‘quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, không phải không báo, mà thời cơ chưa tới’ rồi đúng không? Bàng Đại Hải kết thù với ai, vì sao lại bị giết, những chuyện này anh có từng tự hỏi không? Rất xin lỗi, hiện tại cảnh sát chúng tôi chưa bắt được hung thủ giết Bàng Đại Hải. Vụ án này không có tiến triển gì, nguyên nhân có khả năng là do trong quá trình điều tra cảnh sát đã đi nhầm hướng, lấy được bằng chứng giả không chừng. Đương nhiên, tôi không có ý trách móc gì anh, chỉ đùa một chút để hòa hoãn bầu không khí thôi.”
Nhìn Lưu Khánh cứ như sắp khóc đến nơi, Hàn Dung nói tiếp: “Bây giờ cảnh sát đang suy đoán cái chết của Bàng Đại Hải có liên quan đến vụ án của Dương Cầm chín năm trước. Vậy thì vấn đề là, Lưu tiên sinh, anh cảm thấy hung thủ sau khi tàn nhẫn giết Bàng Đại Hải như vậy, liệu có bỏ qua cho anh không?”
Đinh Đinh đặt ảnh chụp hiện trường vụ án xuống trước mặt Lưu Khánh, khi nhìn thấy hình ảnh nhân côn chiên dầu kia, Lưu Khánh thực sự đã bật khóc.
Hàn Dung đứng lên, thu dọn tài liệu trên bàn, thờ ơ nói: “Lưu tiên sinh, anh cũng là người thông minh, vẫn luôn biết mình cần cái gì, chỉ đơn giản là tiền thôi hả? Mà chỗ tiền đó chắc cũng bị anh tiêu sắp hết rồi… Việc cần nhất bây giờ là đi tìm các chú cảnh sát, chỉ có bọn họ mới bảo vệ được anh, đúng không?” Hàn Dung mỉm cười.
Mặt Lưu Khánh xám như tro tàn, ủ rũ nói: “Tôi thừa nhận, năm đó tôi làm giả khẩu cung.”
Đinh Đinh hỏi: “Anh và Bàng Đại Hải quen nhau như thế nào?”
“Chúng tôi quen nhau ở một gay bar. Ông ta biết tôi là bác sĩ tâm lý, còn xin một số lời khuyên. Sau đó có một lần tôi uống quá chén, gây gổ với một vị khách khác, không cẩn thận đánh đối phương thương nặng. Đối phương đòi bồi thường giá trên trời, nếu không trả sẽ kiện tôi! Lúc đó tôi vừa mới vào làm ở bệnh viện chưa được bao lâu, nếu chuyện này vỡ lở thì tôi xong đời mất! Trong lúc tôi chật vật không biết lấy đâu ra số tiền đó thì Bàng Đại Hải nói có thể giúp tôi, tôi nhất thời bị quỷ ám nên đã đồng ý. Ông ta muốn tôi nói dối, nói Dương Cầm lén đi tìm tôi điều trị trầm cảm, tiết lộ chuyện cô ấy muốn tự sát với tôi.
Sau đó lại đến Dương Văn tới công ty của Bàng Đại Hải gây chuyện, bị đưa vào bệnh viện của chúng tôi. Bước đầu làm giám định cho bà ấy, tôi thấy bà ấy hoàn toàn bình thường, nhưng Bàng Đại Hải muốn tôi tiếp tục nói dối, ông ta nói nếu tôi không giúp thì ông ta sẽ phanh phui chuyện kia ra, tôi không chỉ phải nhả tiền ra mà sự nghiệp cũng hết! Còn nếu tôi tiếp tục giúp đỡ thì ông ta sẽ cho tôi một căn nhà và một chiếc xe. Lúc ấy tôi đang chuẩn bị kết hôn với bạn gái, nhà gái yêu cầu phải có xe có nhà. Tôi vừa mới đi làm, lấy đâu ra được lắm tiền như vậy chứ?”
Đinh Đinh nghiêm túc hỏi: “Anh có biết chuyện Bàng Đại Hải mưu sát Dương Cầm không?”
“Chuyện này tôi thật sự không biết!” Lưu Khánh sợ tới mức thở hồng hộc, liên tục lắc đầu, “Tôi chỉ loáng thoáng nghe nói, cảm thấy cái chết của cô ấy có lẽ cũng không đơn giản.”
Hàn Dung quan sát biểu cảm của Lưu Khánh, nói: “Anh ta nói thật.”
*
Lưu Khánh bị chuyển sang tổ tố tụng dân sự.
Nguyên Phi chậc lưỡi, “Làm giả bệnh án, giả chứng cứ, người thế này mà cũng làm bác sĩ được à? Tôi cảm thấy nên bảo anh em đồng nghiệp bên tổ kinh tế điều tra lại tài sản của gã một lượt, loại người hám tiền này, sẵn sàng vi phạm pháp luật vì tiền, chưa biết chừng còn làm không ít chuyện xấu khác!”
Đinh Đinh cất hồ sơ vụ án của Dương Cầm vào ngăn kéo, “Vốn chỉ cho rằng Lý Nguyệt Nhiên là hung thủ giết Bàng Đại Hải, không ngờ chính Bàng Đại Hải cũng có liên quan đến một vụ án mạng khác.”
“À đúng rồi, nhắc tới Lý Nguyệt Nhiên tôi mới nhớ ra một chuyện.” Nguyên Phi nói, “Hôm trước tôi tới tìm chủ nhiệm lớp cấp hai của Lý Nguyệt Nhiên, ngoài dự kiến phát hiện Lý Nguyệt Nhiên và cháu trai của Bàng Đại Hải, Bàng Hà, là bạn cùng phòng kí túc xá, hơn nữa, giữa hai người bọn họ còn tồn tại một gút mắc rất nghiêm trọng. Lý Nguyệt Nhiên thích mặc đồ nữ, trộm nội y của nữ sinh, bị Bàng Hà tố giác. Cũng chính vì nguyên nhân này mà Lý Nguyệt Nhiên bị các nam sinh khác khinh thường, chịu bạo lực học đường trong thời gian dài.”
Động tác sửa sang hồ sơ của Đinh Đinh dừng lại, hỏi: “Bàng Hà nói cậu ta nhìn thấy Lý Nguyệt Nhiên trộm nội y của nữ sinh hả?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng Dương Cầm lại nói chính mắt cô ấy nhìn thấy Bàng Hà mặc đồ nữ, thân mật với Bàng Đại Hải?”
Nguyên Phi gật đầu, “Không sai.”
Hai người nhìn nhau vài phút, hậu tri hậu giác nhận ra, sắc mặt biến đổi.
Lăng Phong uống nốt cốc cà phê đen, tổng kết thay hai người kia: “Thực ra năm đó người trộm nội y của nữ sinh là Bàng Hà, người thích mặc đồ nữ là Bàng Hà, xui xẻo bị Lý Nguyệt Nhiên bắt gặp. Bàng Hà sợ Lý Nguyệt Nhiên tố cáo mình nên vu cho Lý Nguyệt Nhiên làm, Lý Nguyệt Nhiên chẳng những bị oan mà còn bị bạo lực học đường, trong lòng ngập tràn thù hận với Bàng Hà, nhưng không bao lâu sau Bàng Hà bị tai nạn giao thông chết, chuyện này vẫn luôn là gút mắc trong lòng Lý Nguyệt Nhiên. Lớn lên, Lý Nguyệt Nhiên tình cờ gặp lại Bàng Đại Hải, để hả giận, cậu ta đã giết Bàng Đại Hải. Hai đứa đang nghĩ như vậy phải không?”
Đinh Đinh và Nguyên Phi cùng gật đầu.
Lăng Phong nói: “Suy luận rất hoàn mỹ, nhưng muốn thẩm phán tin thì dựa vào những cái này chưa đủ. Đinh Đinh, có lấy thêm được bằng chứng nào ở hiện trường không?”
Đinh Đinh thất vọng lắc đầu, giọng nhỏ xíu: “Không phát hiện được dấu vân tay nào hết.”
“Đừng nản chí, phá án chính là như vậy, kéo tơ lột kén, từng tầng từng tầng một, vạch trần chân tướng. Anh nghĩ ở quán bar hẳn sẽ tìm thêm được một ít manh mối, kế tiếp phải chờ bộ đôi 007 kia rồi!”
Sau khi thẩm vấn Lưu Khánh xong, Hàn Dung vội vàng tới quán bar làm việc. Hôm nay là đầu tuần, lượng khách ít nhất. Tiểu Hồng ở quầy lễ tân buồn chán đuổi ruồi, trong khi quản lý đang kiểm tra lại khu VIP, gã nhanh như chớp tiếp cận Hàn Dung, bày ra tư thế quyến rũ, phóng điện liên tục.
“Không biết tại sao, tôi cảm thấy đêm nay anh rất đặc biệt.”
Hàn Dung lau xong một cái ly chân cao, vươn tay nắm cằm Tiểu Hồng, khóe miệng hơi cong, nhìn thẳng vào mắt đối phương, sau đó ghé vào tai gã, cố ý hạ tông giọng xuống, nhẹ nhàng nhả chữ: “Có lẽ là do bóng đêm quá quyến rũ…”
Tiểu Hồng bị Hàn Dung phun khí, mặt mũi đỏ rực, trong lòng như có con nai đang chạy loạn, nũng nịu nói: “Đáng ghét ~ muốn hẹn người ta đêm nay thì cứ nói thẳng đi ~”
“Choang —-” Quý Diên ở cách đó không xa đang dọn bàn, không cẩn thận làm rơi một cái ly chân cao, mặt lạnh lùng vô cảm suýt nữa dọa khách chạy mất dép, ngữ khí cứng nhắc giải thích: “Sorry, trượt tay.”
“Không, không sao!” Vị khách vốn muốn tranh thủ lợi dụng lúc hắn đang dọn dẹp, vội vàng thu cái móng heo về, trong lòng nổi lên gió bão: Hu hu hu, biểu cảm của cậu chàng đẹp trai này đáng sợ quá!
Chương trước Chương tiếp
Loading...