Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ
Chương 17: Sinh tồn trên hoang đảo (11)
Khi Trương Hằng thức dậy thì thấy Bear thật sự đang nướng con trăn tối qua suýt nữa đã nuốt chửng hắn.
“...”
“Cậu Trương, dậy rồi đấy à, vừa vặn kịp ăn sáng.” Nhà thám hiểm dùng cành cây trong tay khều đống lửa, sau đó chỉ một đống dính đầy máu tươi ở bên cạnh: “Da rắn, tôi vừa mới lột xong. Sau khi rửa sạch thì có thể dùng nó làm túi đựng nước gì đó, tốt hơn dùng thùng gỗ đậy kín nhiều. Hoặc cũng có thể lấy ra làm quần áo, khi mặc vào cũng có tác dụng hạ nhiệt, rất hữu dụng trong những ngày t nóng bức.”
“Cảm ơn anh vì chuyện tối qua.” Trương Hằng ngồi dậy, đầu tiên là nói tiếng cảm ơn với Bear, hắn còn thấy rõ vết bầm trên cánh tay của mình.
“Nào, đừng khách khí thế. Cậu từng cứu tôi trên biển mà, muốn sống được trong khu vực hoang dã thì phải giúp đỡ nhau mà.” Bear đưa một xiên thịt trăn nướng cho Trương Hằng.
Ban đầu Trương Hằng định từ chối, nhưng nghĩ lại thì đây có thể là cơ hội duy nhất trong cuộc đời để ăn thịt trăn mà không phải ngồi tù, thế nên hắn vẫn nhận lấy.
Hắn tò mò cắn một miếng, phát hiện hóa ra mùi vị cũng không tệ, chẳng tanh gì mấy, hơi giống thịt gà nhưng dai hơn một chút.
Nhớ lại tối hôm qua chính cái thứ này suýt nữa đã cướp mất tính mạng của mình, Trương Hằng lại mạnh dạn cắn thêm hai miếng.
...
Ăn sáng xong, hai người lại tiếp tục lên đường.
Bear tiếp tục phát huy tác dụng của một người dẫn đường đạt chuẩn, anh vừa đi trước dùng dao găm mở đường vừa giảng giải cho Trương Hằng về những sinh vật gặp được dọc đường.
“Con trăn mà chúng ta gặp phải tối hôm qua không phải kẻ săn mồi duy nhất trong khu rừng này, bởi vì khi ăn thì trăn thường nuốt chửng toàn bộ con mồi. Thị lực của chúng không được tốt, có lúc còn xuất hiện tình huống con mồi quá lớn khiến bọn nó căng vỡ bụng, nhưng khả năng tiêu hóa của chúng lại rất lợi hại. Bình thường thì nó có thể tiêu hóa cả máu thịt lẫn xương cốt, còn mấy bộ xương động vật chúng ta thấy trước đó có vài bộ khá hoàn chỉnh, không giống như chết trong tay nó.”
Trương Hằng lặng lẽ ghi nhớ những kiến thức dài dòng này, rất nhiều thứ lúc bình thường không thấy có tác dụng gì, nhưng không biết chừng lại có lúc phát huy tác dụng ấy chứ.
Ví dụ như Ede và ông anh mặc quần đùi đều không dạy hắn làm thế nào để dùng nước biển tạo ra muối. Nhưng hắn từng xem một video trên website nổi tiếng nào đó, dùng phương pháp đun nóng kết tinh và lọc nhiều lần để thu được muối ăn tương đối tinh khiết, nhờ đó giúp thức ăn trở nên ngon miệng hơn.
Thời tiểu học Trương Hằng từng đi theo ông ngoại tới Tây Song Bản Nạp, công viên rừng nguyên sinh ở đó đã để lại ấn tượng sâu sắc hắn cho hắn.
Nhưng dù sao nơi đó cũng được con người khai thác, do cân nhắc tới tính an toàn nên họ chỉ mở một phần nhỏ cho du khách. Đó là lần đầu tiên Trương Hằng thấy rừng mưa nhiệt đới hoàn toàn tự nhiên như vậy. Hơn nữa, theo như lời của Bear thì quần thể sinh vật trong khu rừng trên hòn đảo này hết sức phong phú. Chuyện này cũng khiến Trương Hằng mở mang tầm mắt.
Ví như hắn từng thấy một con ếch xanh nhỏ ven đường có lớp da ở bụng hơi mờ, chỉ dài chừng 1-2 cm. Nhìn từ dưới lên có thể thấy được cả trái tim, lá gan và hệ tiêu hóa của nó, vô cùng thần kỳ.
“Ếch thủy tinh, thường sống trong rừng mưa nhiệt đới ở châu Nam Mỹ. Trước mắt trên thế giới đã phát hiện được 134 loại ếch thủy tinh, trong đó có 60 loại đã gần tuyệt chủng.” Nhà thám hiểm vừa nói vừa cẩn thận đặt con vật lên một chiếc lá.
“Thế cái này thì sao?” Trương Hằng chỉ vào một gốc đa có một chỗ nhô lên như khối u, trên đó còn mọc ra một cành mới.
“A, cây ổ rồng, cây ổ rồng là thực vật phụ sinh. Khi mới mọc sẽ có màu xanh nhạt, lúc lớn sẽ chuyển thành nâu nhạt. Bọn chúng thường sống nhờ trên thân hoặc cành của những loài cây khác, rất thường thấy trong rừng mưa nhiệt đới.”
Ngoài ra Trương Hằng còn thấy cả vượn cáo, nhưng thứ này không phải cáo cũng chẳng phải vượn. Chúng có cánh như dơi bao phủ phần cổ và tứ chi. sau khi giang ra có thể giúp nó bay lượn trên không trung, trông có vẻ khá thú vị. Nhện nhảy Bagheera Kiplingi, loài nhện ăn chay duy nhất trên thế giới, dùng lá non làm thức ăn, cái tên của nó thật sự quá khó đọc, Trương Hằng hỏi lại Bear ba lần vẫn không thể tin nổi. Chim thiên đường, còn gọi là chim seo cờ, tiếng kêu rất giống tiếng súng. Lần đầu tiên nghe thấy tiếng kêu của nó thì Trương Hằng đã dọa nhảy dựng lên. Nhưng hình dáng của nó rất đẹp, đặc biệt là lông đuôi, còn có thể đổi màu sắc...
Bear không nhịn được mà thốt lời cảm thán: “Nơi này đúng là thiên đường của sinh vật, đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều động vật thực vật nhiệt đới tập trung với nhau như vậy. Đúng là không thể tưởng tượng nổi, nếu các nhà khoa học nghiên cứu sinh vật mà biết thì nhất định sẽ yêu nơi này đến chết.”
Đúng lúc này, Trương Hằng như giẫm phải thứ gì. Hắn khom lưng xuống nhìn thì nhặt được một cái răng của loài động vật nào đó, dưới đáy còn một lỗ thủng hình tròn.
“Hình như thứ này được chế tạo thủ công, lỗ thủng tự nhiên sẽ không ngay ngắn như vậy.” Bear nhận lấy cái răng, quan sát kỹ vài lượt rồi nói: “Tôi biết có một số thổ dân sẽ dùng răng của con mồi làm đồ trang sức đeo trên cổ, dùng để khoe khoang sức mạnh của bọn họ. Con mồi càng lợi hại càng chứng minh sức mạnh của bọn họ, như vậy khi chọn bạn đời họ cũng dễ chọn được người mà mình để ý hơn. Tôi có một người bạn muốn cưới cô gái xinh đẹp nhất trong bộ lạc, nên đã một mình vào thảo nguyên săn sư tử, kết quả là không thể về được.”
“...”
Quả nhiên bên nước ngoài ít người là có nguyên nhân, Trương Hằng rất sáng suốt không bình luận gì về hành vi này. Tính ra thì hắn quan tâm tới một vấn đề khác hơn: “Tức là trên đảo này còn có thổ dân sinh sống? Không phải bộ tộc ăn thịt người đấy chứ?”
Bear lắc đầu: “Khả năng này không lớn, diện tích hòn đảo này không lớn mấy. Cậu nói là mình đã sống trên đảo hơn một năm, nếu trên đảo còn có những người khác thì không lý nào đến bây giờ mà hai bên còn chưa chạm mặt... Hơn nữa thứ này có vẻ cũ lắm rồi.”
“Tức là trước kia ở đây thật sự có thổ dân sinh sống?” Trương Hằng cũng sợ đến mướt mồ hôi. Nếu bây giờ những thổ dân đó vẫn còn sống, không khéo ngay ngày đầu tiên lên đảo thì hắn và Ede đều đã bị đối phương bắt bắt đi nấu canh rồi.
“Ừm, đi tiếp xem.”
Bear cũng thấy hứng thú, bản thân anh ta là nhà thám hiểm, những nền văn minh thế này có sức hấp dẫn khó tả với anh ta. Thậm chí anh ta còn quên luôn mình tới đây là để tìm cách rời khỏi hòn đảo và trở về thế giới văn minh. Hai người lại tiếp tục đi sâu vào trong đảo.
Tới lúc này thì bọn họ đã đi được một nửa lộ trình, càng đi sâu vào thì bọn họ càng phát hiện ra nhiều dấu vết tồn tại của con người.
Bear nhìn những căn nhà đã hư hỏng tới mức không còn ra hình thù gì, cùng với những công cụ bằng đá đã mọc đầy rêu xanh kia, có thể khẳng định khi xưa từng có một bộ lạc thổ dân sinh sống ở nơi này.
Chuyện gì đã xảy ra với họ, vì sao bây giờ lại biến mất không còn một ai? Nhà thám hiểm càng lúc càng thấy tò mò hơn.
“...”
“Cậu Trương, dậy rồi đấy à, vừa vặn kịp ăn sáng.” Nhà thám hiểm dùng cành cây trong tay khều đống lửa, sau đó chỉ một đống dính đầy máu tươi ở bên cạnh: “Da rắn, tôi vừa mới lột xong. Sau khi rửa sạch thì có thể dùng nó làm túi đựng nước gì đó, tốt hơn dùng thùng gỗ đậy kín nhiều. Hoặc cũng có thể lấy ra làm quần áo, khi mặc vào cũng có tác dụng hạ nhiệt, rất hữu dụng trong những ngày t nóng bức.”
“Cảm ơn anh vì chuyện tối qua.” Trương Hằng ngồi dậy, đầu tiên là nói tiếng cảm ơn với Bear, hắn còn thấy rõ vết bầm trên cánh tay của mình.
“Nào, đừng khách khí thế. Cậu từng cứu tôi trên biển mà, muốn sống được trong khu vực hoang dã thì phải giúp đỡ nhau mà.” Bear đưa một xiên thịt trăn nướng cho Trương Hằng.
Ban đầu Trương Hằng định từ chối, nhưng nghĩ lại thì đây có thể là cơ hội duy nhất trong cuộc đời để ăn thịt trăn mà không phải ngồi tù, thế nên hắn vẫn nhận lấy.
Hắn tò mò cắn một miếng, phát hiện hóa ra mùi vị cũng không tệ, chẳng tanh gì mấy, hơi giống thịt gà nhưng dai hơn một chút.
Nhớ lại tối hôm qua chính cái thứ này suýt nữa đã cướp mất tính mạng của mình, Trương Hằng lại mạnh dạn cắn thêm hai miếng.
...
Ăn sáng xong, hai người lại tiếp tục lên đường.
Bear tiếp tục phát huy tác dụng của một người dẫn đường đạt chuẩn, anh vừa đi trước dùng dao găm mở đường vừa giảng giải cho Trương Hằng về những sinh vật gặp được dọc đường.
“Con trăn mà chúng ta gặp phải tối hôm qua không phải kẻ săn mồi duy nhất trong khu rừng này, bởi vì khi ăn thì trăn thường nuốt chửng toàn bộ con mồi. Thị lực của chúng không được tốt, có lúc còn xuất hiện tình huống con mồi quá lớn khiến bọn nó căng vỡ bụng, nhưng khả năng tiêu hóa của chúng lại rất lợi hại. Bình thường thì nó có thể tiêu hóa cả máu thịt lẫn xương cốt, còn mấy bộ xương động vật chúng ta thấy trước đó có vài bộ khá hoàn chỉnh, không giống như chết trong tay nó.”
Trương Hằng lặng lẽ ghi nhớ những kiến thức dài dòng này, rất nhiều thứ lúc bình thường không thấy có tác dụng gì, nhưng không biết chừng lại có lúc phát huy tác dụng ấy chứ.
Ví dụ như Ede và ông anh mặc quần đùi đều không dạy hắn làm thế nào để dùng nước biển tạo ra muối. Nhưng hắn từng xem một video trên website nổi tiếng nào đó, dùng phương pháp đun nóng kết tinh và lọc nhiều lần để thu được muối ăn tương đối tinh khiết, nhờ đó giúp thức ăn trở nên ngon miệng hơn.
Thời tiểu học Trương Hằng từng đi theo ông ngoại tới Tây Song Bản Nạp, công viên rừng nguyên sinh ở đó đã để lại ấn tượng sâu sắc hắn cho hắn.
Nhưng dù sao nơi đó cũng được con người khai thác, do cân nhắc tới tính an toàn nên họ chỉ mở một phần nhỏ cho du khách. Đó là lần đầu tiên Trương Hằng thấy rừng mưa nhiệt đới hoàn toàn tự nhiên như vậy. Hơn nữa, theo như lời của Bear thì quần thể sinh vật trong khu rừng trên hòn đảo này hết sức phong phú. Chuyện này cũng khiến Trương Hằng mở mang tầm mắt.
Ví như hắn từng thấy một con ếch xanh nhỏ ven đường có lớp da ở bụng hơi mờ, chỉ dài chừng 1-2 cm. Nhìn từ dưới lên có thể thấy được cả trái tim, lá gan và hệ tiêu hóa của nó, vô cùng thần kỳ.
“Ếch thủy tinh, thường sống trong rừng mưa nhiệt đới ở châu Nam Mỹ. Trước mắt trên thế giới đã phát hiện được 134 loại ếch thủy tinh, trong đó có 60 loại đã gần tuyệt chủng.” Nhà thám hiểm vừa nói vừa cẩn thận đặt con vật lên một chiếc lá.
“Thế cái này thì sao?” Trương Hằng chỉ vào một gốc đa có một chỗ nhô lên như khối u, trên đó còn mọc ra một cành mới.
“A, cây ổ rồng, cây ổ rồng là thực vật phụ sinh. Khi mới mọc sẽ có màu xanh nhạt, lúc lớn sẽ chuyển thành nâu nhạt. Bọn chúng thường sống nhờ trên thân hoặc cành của những loài cây khác, rất thường thấy trong rừng mưa nhiệt đới.”
Ngoài ra Trương Hằng còn thấy cả vượn cáo, nhưng thứ này không phải cáo cũng chẳng phải vượn. Chúng có cánh như dơi bao phủ phần cổ và tứ chi. sau khi giang ra có thể giúp nó bay lượn trên không trung, trông có vẻ khá thú vị. Nhện nhảy Bagheera Kiplingi, loài nhện ăn chay duy nhất trên thế giới, dùng lá non làm thức ăn, cái tên của nó thật sự quá khó đọc, Trương Hằng hỏi lại Bear ba lần vẫn không thể tin nổi. Chim thiên đường, còn gọi là chim seo cờ, tiếng kêu rất giống tiếng súng. Lần đầu tiên nghe thấy tiếng kêu của nó thì Trương Hằng đã dọa nhảy dựng lên. Nhưng hình dáng của nó rất đẹp, đặc biệt là lông đuôi, còn có thể đổi màu sắc...
Bear không nhịn được mà thốt lời cảm thán: “Nơi này đúng là thiên đường của sinh vật, đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều động vật thực vật nhiệt đới tập trung với nhau như vậy. Đúng là không thể tưởng tượng nổi, nếu các nhà khoa học nghiên cứu sinh vật mà biết thì nhất định sẽ yêu nơi này đến chết.”
Đúng lúc này, Trương Hằng như giẫm phải thứ gì. Hắn khom lưng xuống nhìn thì nhặt được một cái răng của loài động vật nào đó, dưới đáy còn một lỗ thủng hình tròn.
“Hình như thứ này được chế tạo thủ công, lỗ thủng tự nhiên sẽ không ngay ngắn như vậy.” Bear nhận lấy cái răng, quan sát kỹ vài lượt rồi nói: “Tôi biết có một số thổ dân sẽ dùng răng của con mồi làm đồ trang sức đeo trên cổ, dùng để khoe khoang sức mạnh của bọn họ. Con mồi càng lợi hại càng chứng minh sức mạnh của bọn họ, như vậy khi chọn bạn đời họ cũng dễ chọn được người mà mình để ý hơn. Tôi có một người bạn muốn cưới cô gái xinh đẹp nhất trong bộ lạc, nên đã một mình vào thảo nguyên săn sư tử, kết quả là không thể về được.”
“...”
Quả nhiên bên nước ngoài ít người là có nguyên nhân, Trương Hằng rất sáng suốt không bình luận gì về hành vi này. Tính ra thì hắn quan tâm tới một vấn đề khác hơn: “Tức là trên đảo này còn có thổ dân sinh sống? Không phải bộ tộc ăn thịt người đấy chứ?”
Bear lắc đầu: “Khả năng này không lớn, diện tích hòn đảo này không lớn mấy. Cậu nói là mình đã sống trên đảo hơn một năm, nếu trên đảo còn có những người khác thì không lý nào đến bây giờ mà hai bên còn chưa chạm mặt... Hơn nữa thứ này có vẻ cũ lắm rồi.”
“Tức là trước kia ở đây thật sự có thổ dân sinh sống?” Trương Hằng cũng sợ đến mướt mồ hôi. Nếu bây giờ những thổ dân đó vẫn còn sống, không khéo ngay ngày đầu tiên lên đảo thì hắn và Ede đều đã bị đối phương bắt bắt đi nấu canh rồi.
“Ừm, đi tiếp xem.”
Bear cũng thấy hứng thú, bản thân anh ta là nhà thám hiểm, những nền văn minh thế này có sức hấp dẫn khó tả với anh ta. Thậm chí anh ta còn quên luôn mình tới đây là để tìm cách rời khỏi hòn đảo và trở về thế giới văn minh. Hai người lại tiếp tục đi sâu vào trong đảo.
Tới lúc này thì bọn họ đã đi được một nửa lộ trình, càng đi sâu vào thì bọn họ càng phát hiện ra nhiều dấu vết tồn tại của con người.
Bear nhìn những căn nhà đã hư hỏng tới mức không còn ra hình thù gì, cùng với những công cụ bằng đá đã mọc đầy rêu xanh kia, có thể khẳng định khi xưa từng có một bộ lạc thổ dân sinh sống ở nơi này.
Chuyện gì đã xảy ra với họ, vì sao bây giờ lại biến mất không còn một ai? Nhà thám hiểm càng lúc càng thấy tò mò hơn.