Một Ngàn Đêm Ngủ Đông - Tu Nguyệt Nha
Chương 40: Dòng máu
Từ khoảnh khắc nụ hôn đó xảy ra, dường như mùa hè sẽ không thể kết thúc sớm.
Nhưng Bạch Nhung không có ý định thay đổi, cô nắm chặt vé máy bay trong tay, nghĩ nụ hôn không thể đại diện cho điều gì.
Cô đã từng gặp một số chàng trai đồng trang lứa, những người mà ai hôn cũng có thể ở bên, thậm chí có thể hẹn hò với hai ba cô gái cùng lúc.
Ngoại trừ việc bỏ chạy vào chiều hôm đó, sau đó Bạch Nhung không trốn tránh nữa. Thậm chí, cô còn tỏ ra như không có gì xảy ra, hết sức điềm nhiên và thanh thản.
Tối qua Navarre bận công việc nên đã đi vào thành phố, sáng nay anh lại bận ở xưởng rượu, nên cả hai vẫn chưa gặp lại.
Bữa trưa thường chỉ có Bạch Nhung và Opale dùng bữa cùng nhau trong lâu đài, nhưng trưa nay Léa cũng tình cờ xuống ăn.
Sau bữa trưa, Léa bắt đầu hỏi về tiến độ học tập của Opale, ba người ngồi trên ghế ngoài phòng ăn, vừa ăn trái cây vừa trò chuyện.
Opale nhắc đến việc Otto sẽ đến vào buổi chiều, Léa liền thuận miệng hỏi cô gái bên cạnh: “Đúng rồi, Liliane, cô có gặp André không? Tôi quên không tối qua cậu ấy có về không?”
“Ai cơ? Cô đang nói về ngài Navarre à? Ôi, tôi không thân với anh ấy lắm.” Bạch Nhung nhún vai, vẻ mặt thư giãn, vừa ăn một quả dâu tây vừa thắc mắc: “Cô biết đấy, tôi rất ít khi nói chuyện với anh ấy, tôi thậm chí không nhớ tên đầy đủ của anh ấy. Nếu cô muốn hỏi tôi về bất cứ điều gì liên quan đến anh ấy, thì đó thực sự là một sai lầm, vì tôi biết về anh ấy còn ít hơn tôi biết về chú chó cưng kia. Ít nhất thì tôi còn biết con chó đó thích chơi bóng.” Bạch Nhung chỉ vào con chó nhỏ đang nhảy nhót trong vườn.
Léa: “…?”
Léa định trả lời thì nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng phía sau.
“Không thân à?”
Giọng nói không hề biểu lộ cảm xúc, trong trẻo và lịch lãm hơn thường ngày, vô cùng cuốn hút.
Chỉ thấy người đàn ông đang dựa vào khung cửa bên cạnh, trên gương mặt mang một nụ cười mỉa mai, quan sát phản ứng của Bạch Nhung.
Bạch Nhung bình tĩnh nhìn lại: “Ồ, thưa ngài, lâu rồi không gặp.” Cô vừa ăn hoa quả, vừa giơ tay chỉ lên bầu trời xanh, “Ngài không thấy hôm nay thời tiết đẹp sao? Không một gợn mây.”
Navarre nghe cô quay lại dùng kính ngữ thì thích thú nhướng mày.
“Thời tiết?”
“Đúng vậy.” Sau đó, Bạch Nhung làm như không có gì, tự nhiên nói thêm vài câu về bữa trưa, thời tiết và độ chín của trái cây trong vườn nho gần đây.
Opale và Léa nhìn họ với vẻ mặt khó hiểu, ánh mắt di chuyển qua lại giữa hai người.
Navarre vẫn thong thả nhìn cô.
Quản gia Mathieu đến nhắc nhở: “Thưa ngài, ngài có thể ra ngoài rồi, vị khách đã đến xưởng rượu.”
Nghe vậy, Bạch Nhung vội vã vẫy tay với Navarre: “Ồ, ngài sắp ra ngoài à? Tạm biệt.”
Navarre liếc nhìn cô gái đang ngồi đó với vẻ mặt điềm tĩnh, khẽ cười lạnh.
Anh nhìn cô thêm một lúc, rồi nói: “Được, tạm biệt.”
— Không vấn đề gì.
Anh có thừa kiên nhẫn, có thể cho cô thêm hai ngày nữa để sắp xếp lại suy nghĩ.
*
Nhưng Bạch Nhung thì khác, khi bên kia cho cô thời gian, cô đã âm thầm dọn sạch phòng ngủ.
Léa nghe từ Laura mới biết cô sắp rời đi, liền đến hỏi ngay: “Liliane, tại sao cô đột nhiên muốn đi vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Nhung lại kể cho cô ấy lý do mà cô đã nói với Opale.
Nghe xong, sắc mặt Léa có phần lạnh nhạt: “Vậy sao? Tôi muốn xem vé máy bay của cô.”
Bạch Nhung bối rối đưa cho cô.
Léa nhận lấy, gấp lại và nhét vào túi áo của mình.
Bạch Nhung: “?”
“Cô không thể làm vậy, Léa.”
Léa nghĩ ngợi một lúc rồi cũng lấy vé ra trả lại cho cô.
Léa cúi đầu, thở dài: “Nếu cô muốn đi thì tôi không nên can thiệp.”
Bạch Nhung dịu giọng: “Đừng lo, Léa, tôi đã tìm được một giáo viên khác, chỉ cần mọi người không phiền, bất cứ lúc nào có thể gọi điện cho người đó đến, đây là số điện thoại…”
Léa lắc đầu, ngồi trên xe lăn, ngước nhìn cô, “André có biết chuyện này không?”
“Dù không thân thiết với anh ấy, nhưng tối nay tôi sẽ nói với anh ấy.”
Léa nhìn chằm chằm vào mặt cô hồi lâu, lại thở dài nặng nề, “Tôi không biết liệu hai người có hiểu lầm gì không, nhưng tôi hy vọng, cô có thể giải quyết hiểu lầm rồi hãy đi.”
Nói xong, người ngồi trên xe lăn bỗng dưng lau nước mắt một cách kỳ lạ.
“?”
Bạch Nhung không quên tình trạng trầm cảm của Léa, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào trạng thái sụp đổ cảm xúc. Cô hoảng hốt, vội vàng ngồi xuống an ủi, “Xin lỗi, tôi… tôi nghĩ có lẽ tôi đã làm gì đó không đúng? Yên tâm, tôi… thế này đi, tôi sẽ nói chuyện với Navarre ngay bây giờ! Tôi sẽ giải thích rõ ràng với anh ấy.”
*
Bên lề con đường bên ngoài nhà máy rượu có một chiếc Ferrari màu đỏ rực rỡ. Otto dựa lưng vào cửa xe.
Chàng trai trẻ đeo kính râm lớn, mặc áo sơ mi hoa phong cách nhiệt đới, quần short đi biển màu sắc sặc sỡ, với mái tóc vàng óng dưới nắng trông như phát sáng, khiến bất kỳ ai đi ngang qua cũng phải nhìn anh ta thêm một lần.
Navarre từ phía nhà máy rượu bước đến, dừng lại, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, “?”
Otto chỉ tay vào đống thiết bị trên xe, vỗ tay đắc ý: “Đi thôi, lặn biển!”
“Cậu xong việc rồi à?”
“Tất nhiên, tôi thức đêm để hoàn thành công việc chỉ để dành ra nửa ngày cho buổi chiều đi chơi. Nhìn này, thiết bị tôi đã nhờ người mang đến đầy đủ rồi. Lên xe đi! Chúng ta sẽ đến vịnh mà lần trước đã ghé qua, không quá ba tiếng lái xe.” Otto leo lên xe, “Thực ra tôi định đi lướt sóng, nhưng hôm nay sóng không thích hợp. Chiều nay cậu không có kế hoạch gì khác đúng không? Tôi nghe Nino nói vậy.”
“Không.” Navarre mở cửa xe, ngồi xuống, nhận lấy chiếc mũ bóng chày mà Otto ném qua, “Dù có kế hoạch cũng sẽ hoãn lại, yên tâm, chút phép lịch sự này tôi vẫn có.” – Navarre cười lạnh, “Hiếm khi cậu đến Bordeaux, tôi không đến nỗi không dành ra được nửa ngày bận việc công, phải không?”
Otto búng ngón tay một cái, nở nụ cười tán thưởng tình bạn, không hổ danh là bạn thân từ nhỏ, nói đi là đi được ngay.
Navarre đội mũ lên, ngước nhìn trời, “Thời tiết thật sự tốt, không có gió, dưới nước có lẽ khá trong. Đã lâu rồi tôi không lặn.”
“Phải không? Tôi cũng thấy thời tiết đẹp quá nên mới đổi ý. May mà thiết bị vẫn còn trong khách sạn tôi thuê dài hạn.” Otto tự hào với đề xuất của mình, vừa uống nước ngọt vừa khởi động động cơ. Lúc này, một bóng người từ xa bước tới.
Trợ lý của Navarre, Nino, đứng dựa vào cửa xe, cúi đầu nói, “Thưa ngài, cô Bạch vừa gọi điện đến văn phòng.”
Navarre dừng động tác thắt dây an toàn lại.
“Cô ấy nói gì?”
“Cô ấy nói có việc quan trọng cần nói chuyện riêng với ngài —” Trợ lý ho khẽ, “Hình như cô ấy nói… chỉ có hai người, nói chuyện riêng.”
Navarre lộ vẻ hiểu rõ.
Ồ, có vẻ như cô gái này cuối cùng cũng giải quyết xong những khúc mắc trong lòng, quyết định đối mặt với mối quan hệ tình cảm rồi.
Anh cúi đầu, tự nhủ một cách tán thưởng: “Có vẻ như cô ấy đã tự thông suốt được.”
Otto quay đầu hỏi: “Cái gì cơ?”
“Không có gì.” Navarre mở cửa xe, bước ra ngoài, “Tôi phải đi rồi.”
“?”
Otto ngớ người mất ba giây, chỉ vào đống thiết bị đằng sau, từng cái một, nói: “Cậu đùa gì thế? Bộ đồ lặn, mặt nạ, ống thở, bộ điều chỉnh… tôi đã chuẩn bị đầy đủ, còn bổ sung cả những thiết bị bị thiếu…”
Navarre ddừng lại một chút, nhìn xa xa rồi lắc đầu: “Tôi đề nghị để lần sau cùng đi. Hôm nay cậu tìm cái gì khác để giải trí đi. Chơi bi-a chẳng hạn.”
Otto cũng bước xuống xe, hăng hái khoa tay múa chân: “Đợi đã, André, cậu vừa nói gì? Cậu biết tầm nhìn dưới nước hôm nay tốt đến thế nào không? Không có gió, không có sóng, cả ngày nắng đẹp không một gợn mây, là ngày tốt nhất để lặn trong thời gian gần đây…”
Navarre gật đầu, lắng nghe anh ta nói xong thì trả lời nghiêm túc: “Otto, cậu nghĩ kỹ xem, hôm nay cậu đến tìm tôi mà không báo trước, đúng không? Và tôi có việc khác.”
Otto hơi ngẩn ra, “Đúng, nhưng trước giờ tôi cũng chưa bao giờ thông báo trước…”
“Vậy thì trước đây cậu đã làm không đúng.”
“?”
Otto hiểu ra, “OK, tôi hiểu rồi, cậu đi ‘nói chuyện riêng’ với một cô gái. Đúng, bỏ lỡ cuộc hẹn với một cô gái thì sẽ rất tiếc, nhưng cậu có thể nói với cô ấy để hôm khác, hoặc lần sau hẹn bù và tặng cô ấy một món quà nhỏ là xong thôi mà? Cậu biết đấy, tôi đến Bordeaux là để làm việc, lần tới chúng ta gặp nhau chắc là vào dịp Halloween.”
Navarre nghe xong hơi ngập ngừng, động tác đóng cửa xe chững lại, “Đúng là sẽ rất tiếc…”
Otto cuối cùng cũng thấy được vẻ lưỡng lự trên gương mặt bạn mình, hài lòng gật đầu.
Navarre đột nhiên hỏi: “Cậu nhớ cái đồng hồ lần trước không? Chiếc Patek Philippe cậu từng nhắc đến?”
“Nhớ, sao thế?”
“Sinh nhật cậu lần tới, tôi nhất định sẽ tặng cậu.”
— Vừa dứt lời, anh đã ngồi lên chiếc xe của trợ lý, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa xe lại. Xe quay đầu phóng đi mất, để lại khói bụi phả vào mặt Otto.
“……”
*
Tại tầng dưới của lâu đài, trong một phòng khách dành cho khách quý, Bạch Nhung ngồi không yên trên ghế sofa.
Cô lúc thì nhìn đồng hồ, lúc thì chống cằm, lơ đãng nhìn chiếc cốc cà phê trên bàn.
Ôi, sao cô lại nhút nhát, do dự và thay đổi thất thường như vậy? Đến lúc phải nói chuyện với đối phương thì cô lại không muốn nói gì nữa.
Thôi, không nói nữa, mai đi luôn vậy! Ai quan tâm anh ta nghĩ gì chứ.
Nghĩ đến đây, cô định đứng dậy định rời đi thì nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang bên ngoài.
Navarre đang nói chuyện với người hầu, có vẻ như chỉ hỏi vài câu đơn giản.
Bạch Nhung vừa đi đến cửa thì va phải một lồng ngực.
Navarre bước vào, cúi đầu nhìn cô: “Chẳng phải em muốn nói chuyện sao? Định đi đâu?”
Thân hình cao lớn đứng trước mặt, Bạch Nhung theo phản xạ lùi một bước: “Tôi… tôi muốn để lần khác nói.”
Khi lùi lại, vé máy bay trong túi áo rơi xuống thảm.
Navarre cúi đầu, bước thêm một bước.
Anh cúi người, những ngón tay thon dài nhặt tấm vé lên.
Ánh sáng buổi chiều chiếu qua cửa sổ phản chiếu trên làn da trắng muốt của anh.
Anh nhìn rõ tấm vé, dùng hai ngón tay kẹp lấy, giơ lên trước mặt cô: “Em định nói với tôi về chuyện này?”
“Vâng, tôi…”
So với vẻ hoảng loạn của cô, anh lại tỏ ra điềm tĩnh, giọng nói như hỏi một điều hết sức bình thường: “Em nghĩ chúng ta có mối quan hệ gì?”
Bạch Nhung ngơ ngác vì bị hỏi.
Dù giọng điệu rất ôn hòa, nhưng cô thấy rõ đôi mắt nâu ấy đang tối lại. Cô nuốt khan, “Bạn… chắc là vậy.”
Navarre gật đầu, rồi hỏi tiếp: “Tại buổi tiệc ở Paris, em uống say nên đã nói, để hiểu tâm tư của một cô gái thì phải nhìn thẳng vào mắt cô ấy, đúng không?”
Cô bối rối nhìn anh.
“Bây giờ, nhìn vào mắt tôi —” Anh bước gần thêm một bước, cười lạnh, “Bạn sao?”
“Em nghĩ ánh mắt của tôi như thế này là đang nhìn một người bạn sao?”
Bạch Nhung lảo đảo lùi lại, tựa lưng vào tường.
Anh đưa tay chặn bên cạnh cô, lòng bàn tay áp vào tường, khiến cô không thể thoát khỏi khoảng cách này.
Cô nhìn vào chiếc áo sơ mi xanh đậm trước mặt, lắp bắp cảnh báo: “Navarre, anh… anh hãy nói chuyện đàng hoàng, đừng đứng gần như vậy. Anh phải nhớ anh là một quý ông…”
“Quý ông?” Anh cười khẽ.
Không biết từ lúc nào, tay phải của anh chạm vào tay nắm cửa bên cạnh, nhẹ nhàng xoay một cái, cạch — một tiếng khẽ vang lên — cửa đóng lại.
Anh nói: “Liliane, tôi không phải là một quý ông.”
Bạch Nhung sửng sốt, vội vàng cúi người luồn qua cánh tay của anh, lùi sâu vào trong phòng, vừa lùi vừa lục lọi trên bàn trưng bày hẹp dài bên cạnh.
Trên bàn bày đủ các món đồ sưu tầm tinh xảo khiến người ta hoa mắt, có tượng điêu khắc, vật trang trí bằng đồng, bản đồ da…
Và, một con dao quân sự kiểu Mỹ.
“Vút” một tiếng, lưỡi dao tuốt khỏi vỏ, cả hai đều thoáng thấy ánh sáng dài hẹp lóe lên.
Navarre nhướn mày, ánh mắt trở nên sắc bén.
Đó là một con dao hai lưỡi nhỏ gọn, từng được sử dụng trong Thế chiến II, sau đó lưỡi dao bị hỏng nên đã được thay thế, nhưng chuôi dao vẫn giữ nguyên bản, rất tinh xảo.
Rất tốt, vốn có thể nói chuyện tử tế, nhưng giờ anh lại có hứng thú khác.
Bạch Nhung nắm chặt chuôi dao, hoảng hốt thốt ra: “Anh đang ở đây giằng co với tôi, nhưng anh đã giải quyết xong mối quan hệ với những phụ nữ khác chưa? Anh nên đi tìm quý cô Bertie ấy…”
Vừa nói ra câu này, cô lập tức hối hận.
Bạch Nhung đã nhiều lần chứng kiến sự im lặng sau buổi biểu diễn trong hội trường, trước khi tràng pháo tay nhiệt liệt bùng nổ, thường có khoảnh khắc “toàn bộ vũ trụ đều lặng im”.
Bây giờ, cô đang phải đối mặt với khoảnh khắc đó.
Nhìn biểu cảm của người đàn ông, nhìn nét cười mỉm nhẹ nhàng ở khóe miệng anh, hoàn toàn thể hiện niềm tự hào khi đã làm rõ mọi thứ. Rõ ràng, anh không phải là một chàng trai trẻ ngây ngô chỉ nghe những lời giận dỗi bên ngoài mà không nghe được sự chua xót bên trong. Nhìn vào ánh mắt đó, rõ ràng là anh đã hiểu rất rõ.
Anh thật sự đã hiểu rất rõ.
Hiểu rồi, anh nhẹ nhàng nâng tay, từ từ xé rách chiếc vé máy bay.
Bạch Nhung há hốc miệng, không thể tin nổi: “Anh… anh sao có thể làm như vậy!”
Anh từ tốn bước tới, phớt lờ lưỡi dao, ánh mắt dán chặt vào cô: “Tôi chỉ rung động với một cô gái, nhưng giờ cô ấy lại đang cầm dao chĩa vào tôi.”
Qua cuộc trò chuyện trước đây với Moreau, Bạch Nhung biết mối quan hệ giữa Navarre và cô gái tên Bertie vẫn chưa chính thức, nhưng từ những lời anh nói khi say, cô cũng đoán ít nhất anh có cảm tình với cô gái ấy.
Nghĩ đến điều này, giọng cô run rẩy vì ghen tị: “Tôi? Người anh miêu tả khi say hoàn toàn không phải là tôi…”
“Chắc chắn là em.”
Navarre không dừng bước, bình tĩnh nói: “Tôi nhớ rõ những gì tôi đã nói.”
Anh khẽ nới lỏng cổ áo, liếc nhìn lưỡi dao, tiếp tục tiến tới từng bước, giọng nói trầm ấm đầy mê hoặc, từng lời từng chữ: “Em có biết không, Liliane? Trong thời chiến, cha tôi đã từng dùng con dao này để cứu người phụ nữ ông yêu. Trên đây đã từng có máu.”
Bạch Nhung khựng lại trong giây lát.
Con dao quân đội trong tay cô, những đường khắc tinh xảo trên cán dao, bề mặt bằng đồng với hoa văn kỳ dị khiến cô cảm thấy đây không phải là thứ vũ khí mà cô có thể kiểm soát.
Nhưng cô vẫn giơ tay, khi anh càng tiến đến gần, cô càng lùi lại, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Đừng lại gần tôi, nếu không… nếu không tôi sẽ —”
“Em sẽ làm gì?”
Đôi mắt sâu thẳm khẽ hạ xuống. Người đàn ông liếc nhìn lưỡi dao sắc lạnh, bình thản nói: “Liliane, con dao này rất bén, cả hai chúng ta đều có thể mất mạng vì nó. Đừng đùa giỡn.”
“Tôi không…”
Chưa kịp nói hết câu, con dao trong tay cô đột nhiên bị khống chế, nhanh chóng xoay hướng về phía tường — một bàn tay nắm chặt tay cô — con dao bị ném đi! Chuôi dao đập vào bức tường gạch xám phát ra tiếng vang trầm đục, rơi xuống chiếc bàn gỗ nhưng không hề bị tổn hại.
Ánh dao lóe qua tường.
Lóe qua đôi mắt mở to đầy kinh hãi của cô gái.
Cô đã bị tiếng động đó dọa sợ, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Cùng lúc đó, cơ thể cô bị xoay nửa vòng, bị người đàn ông kéo vào trong vòng tay ấm áp và rộng lớn.
Hơi thở nóng rực phả lên cổ cô.
“Em có biết đêm đó khi em say rượu, trên ghế sau xe tôi đã muốn làm gì không?” Navarre vừa giữ chặt khuỷu tay cô, vừa siết lấy eo cô, một tay nâng cằm cô lên từ phía sau. Khoảng cách chiều cao khiến Bạch Nhung phải khó chịu ngửa mặt lên để đối diện với ánh mắt anh.
“Muốn làm thế này —” Anh ghé sát, hơi thở chạm nhẹ vào má cô từ từ trượt xuống dưới.
Nhịp thở của cô trở nên gấp gáp.
Gương mặt anh tuấn hiện rõ trong ánh mắt cô, chiếm trọn tầm nhìn và nhịp tim của cô.
Thời gian dường như chậm chạp trôi đi, từng phút, từng giây, không có động tác hay sự thay đổi nào. Nhưng không biết từ lúc nào, đôi môi cô đã bị anh chiếm lấy trong một nụ hôn đột ngột.
Anh rất hài lòng khi nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng và bối rối của cô.
Đôi môi nhỏ nhắn, ẩm mềm, như một loại trái cây mọng nước chỉ chờ ai đó khẽ cắn để dòng nước ngọt tràn ra, mang lại hương vị tươi mới không bao giờ quên.
Cô gái khẽ run, vô thức lùi lại trong vòng tay anh, nhưng anh lập tức nghiêng người theo, không để cô thoát.
Trong khoảnh khắc, nhiệt độ nóng bỏng chạm vào nhau. Người đàn ông siết chặt lấy cằm cô, đắm mình trong đôi môi đỏ mọng, giọng nói đầy mê hoặc: “Còn nữa…”
Anh tiếp tục hút lấy, liếm nhẹ, thì thầm nhưng không rời khỏi đôi môi cô, nụ hôn ngọt ngào và sâu sắc. Như một loài sinh vật cổ xưa tìm kiếm con mồi phương Đông, dưới ánh trăng không bỏ sót một chút hương thơm nào trên môi cô.
Cảm xúc và hơi thở dần lún sâu, báo hiệu một sự dây dưa lâu dài.
Nhưng cô gái vẫn còn bỡ ngỡ, như một quả anh đào mới chín, nhỏ nhắn và dễ thương, run rẩy trong gió, giữ chặt những bí mật ngọt ngào, mặt đỏ bừng như có thể vỡ ra ngay khi bị chạm nhẹ.
Những lời cảnh báo gay gắt “Buông ra” thoát ra khỏi miệng cô lại trở nên yếu ớt và ngắt quãng. Thật xấu hổ, cô không thể đối mặt được nữa. Bạch Nhung tức giận nhắm mắt lại, khó chịu đến mức nước mắt rơm rớm, cơ thể rã rời không chút sức lực.
Tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ của cô khiến đối phương khựng lại, nhưng ngay sau đó, anh càng cuồng nhiệt và mãnh liệt hơn. Nụ hôn trở nên mạnh mẽ, như một kẻ biến thái đầy tinh tế.
Cô cố gắng thoát ra, nhưng anh chỉ siết chặt vòng tay hơn.
Ở trung tâm căn phòng, dưới ánh đèn pha lê, hai người trông như nhân vật trong bức tranh thời Trung cổ trên một tấm thảm treo.
Hàng mi dài và đen mượt của cô gái khẽ rung lên, lộ rõ sự bối rối, lo lắng và yếu đuối, mỗi khoảnh khắc đều khiến anh muốn nhiều hơn.
Một chút như vậy sao có thể đủ.
Nhưng người bị giam cầm trong vòng tay anh khó khăn thở dốc giữa những khoảng trống, hai tay siết chặt lấy vạt áo xanh đậm của anh, nhịp tim đập nhanh đến mức đáng thương, dường như cô không thể chịu nổi thêm giây phút nào nữa.
Cuối cùng, Navarre dừng lại đúng lúc, thả lỏng vòng tay, ngón tay lướt nhẹ qua đôi môi sưng đỏ của cô.
Bạch Nhung khép hờ mắt, lần đầu tiên trải qua cảm giác như bị đốt cháy bởi một nụ hôn.
Cô vẫn bị anh ôm chặt từ phía sau, cuộn mình trong vòng tay rộng lớn, nghe thấy giọng nói trầm thấp đùa cợt vang lên bên tai: “Ngọt quá, Liliane.”
_
Lời của tác giả: Không phải là không có vị giác sao.
🥀: độ dài trung bình của một nụ hôn sau này là cỡ đó 😉
Nhưng Bạch Nhung không có ý định thay đổi, cô nắm chặt vé máy bay trong tay, nghĩ nụ hôn không thể đại diện cho điều gì.
Cô đã từng gặp một số chàng trai đồng trang lứa, những người mà ai hôn cũng có thể ở bên, thậm chí có thể hẹn hò với hai ba cô gái cùng lúc.
Ngoại trừ việc bỏ chạy vào chiều hôm đó, sau đó Bạch Nhung không trốn tránh nữa. Thậm chí, cô còn tỏ ra như không có gì xảy ra, hết sức điềm nhiên và thanh thản.
Tối qua Navarre bận công việc nên đã đi vào thành phố, sáng nay anh lại bận ở xưởng rượu, nên cả hai vẫn chưa gặp lại.
Bữa trưa thường chỉ có Bạch Nhung và Opale dùng bữa cùng nhau trong lâu đài, nhưng trưa nay Léa cũng tình cờ xuống ăn.
Sau bữa trưa, Léa bắt đầu hỏi về tiến độ học tập của Opale, ba người ngồi trên ghế ngoài phòng ăn, vừa ăn trái cây vừa trò chuyện.
Opale nhắc đến việc Otto sẽ đến vào buổi chiều, Léa liền thuận miệng hỏi cô gái bên cạnh: “Đúng rồi, Liliane, cô có gặp André không? Tôi quên không tối qua cậu ấy có về không?”
“Ai cơ? Cô đang nói về ngài Navarre à? Ôi, tôi không thân với anh ấy lắm.” Bạch Nhung nhún vai, vẻ mặt thư giãn, vừa ăn một quả dâu tây vừa thắc mắc: “Cô biết đấy, tôi rất ít khi nói chuyện với anh ấy, tôi thậm chí không nhớ tên đầy đủ của anh ấy. Nếu cô muốn hỏi tôi về bất cứ điều gì liên quan đến anh ấy, thì đó thực sự là một sai lầm, vì tôi biết về anh ấy còn ít hơn tôi biết về chú chó cưng kia. Ít nhất thì tôi còn biết con chó đó thích chơi bóng.” Bạch Nhung chỉ vào con chó nhỏ đang nhảy nhót trong vườn.
Léa: “…?”
Léa định trả lời thì nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng phía sau.
“Không thân à?”
Giọng nói không hề biểu lộ cảm xúc, trong trẻo và lịch lãm hơn thường ngày, vô cùng cuốn hút.
Chỉ thấy người đàn ông đang dựa vào khung cửa bên cạnh, trên gương mặt mang một nụ cười mỉa mai, quan sát phản ứng của Bạch Nhung.
Bạch Nhung bình tĩnh nhìn lại: “Ồ, thưa ngài, lâu rồi không gặp.” Cô vừa ăn hoa quả, vừa giơ tay chỉ lên bầu trời xanh, “Ngài không thấy hôm nay thời tiết đẹp sao? Không một gợn mây.”
Navarre nghe cô quay lại dùng kính ngữ thì thích thú nhướng mày.
“Thời tiết?”
“Đúng vậy.” Sau đó, Bạch Nhung làm như không có gì, tự nhiên nói thêm vài câu về bữa trưa, thời tiết và độ chín của trái cây trong vườn nho gần đây.
Opale và Léa nhìn họ với vẻ mặt khó hiểu, ánh mắt di chuyển qua lại giữa hai người.
Navarre vẫn thong thả nhìn cô.
Quản gia Mathieu đến nhắc nhở: “Thưa ngài, ngài có thể ra ngoài rồi, vị khách đã đến xưởng rượu.”
Nghe vậy, Bạch Nhung vội vã vẫy tay với Navarre: “Ồ, ngài sắp ra ngoài à? Tạm biệt.”
Navarre liếc nhìn cô gái đang ngồi đó với vẻ mặt điềm tĩnh, khẽ cười lạnh.
Anh nhìn cô thêm một lúc, rồi nói: “Được, tạm biệt.”
— Không vấn đề gì.
Anh có thừa kiên nhẫn, có thể cho cô thêm hai ngày nữa để sắp xếp lại suy nghĩ.
*
Nhưng Bạch Nhung thì khác, khi bên kia cho cô thời gian, cô đã âm thầm dọn sạch phòng ngủ.
Léa nghe từ Laura mới biết cô sắp rời đi, liền đến hỏi ngay: “Liliane, tại sao cô đột nhiên muốn đi vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Nhung lại kể cho cô ấy lý do mà cô đã nói với Opale.
Nghe xong, sắc mặt Léa có phần lạnh nhạt: “Vậy sao? Tôi muốn xem vé máy bay của cô.”
Bạch Nhung bối rối đưa cho cô.
Léa nhận lấy, gấp lại và nhét vào túi áo của mình.
Bạch Nhung: “?”
“Cô không thể làm vậy, Léa.”
Léa nghĩ ngợi một lúc rồi cũng lấy vé ra trả lại cho cô.
Léa cúi đầu, thở dài: “Nếu cô muốn đi thì tôi không nên can thiệp.”
Bạch Nhung dịu giọng: “Đừng lo, Léa, tôi đã tìm được một giáo viên khác, chỉ cần mọi người không phiền, bất cứ lúc nào có thể gọi điện cho người đó đến, đây là số điện thoại…”
Léa lắc đầu, ngồi trên xe lăn, ngước nhìn cô, “André có biết chuyện này không?”
“Dù không thân thiết với anh ấy, nhưng tối nay tôi sẽ nói với anh ấy.”
Léa nhìn chằm chằm vào mặt cô hồi lâu, lại thở dài nặng nề, “Tôi không biết liệu hai người có hiểu lầm gì không, nhưng tôi hy vọng, cô có thể giải quyết hiểu lầm rồi hãy đi.”
Nói xong, người ngồi trên xe lăn bỗng dưng lau nước mắt một cách kỳ lạ.
“?”
Bạch Nhung không quên tình trạng trầm cảm của Léa, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào trạng thái sụp đổ cảm xúc. Cô hoảng hốt, vội vàng ngồi xuống an ủi, “Xin lỗi, tôi… tôi nghĩ có lẽ tôi đã làm gì đó không đúng? Yên tâm, tôi… thế này đi, tôi sẽ nói chuyện với Navarre ngay bây giờ! Tôi sẽ giải thích rõ ràng với anh ấy.”
*
Bên lề con đường bên ngoài nhà máy rượu có một chiếc Ferrari màu đỏ rực rỡ. Otto dựa lưng vào cửa xe.
Chàng trai trẻ đeo kính râm lớn, mặc áo sơ mi hoa phong cách nhiệt đới, quần short đi biển màu sắc sặc sỡ, với mái tóc vàng óng dưới nắng trông như phát sáng, khiến bất kỳ ai đi ngang qua cũng phải nhìn anh ta thêm một lần.
Navarre từ phía nhà máy rượu bước đến, dừng lại, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, “?”
Otto chỉ tay vào đống thiết bị trên xe, vỗ tay đắc ý: “Đi thôi, lặn biển!”
“Cậu xong việc rồi à?”
“Tất nhiên, tôi thức đêm để hoàn thành công việc chỉ để dành ra nửa ngày cho buổi chiều đi chơi. Nhìn này, thiết bị tôi đã nhờ người mang đến đầy đủ rồi. Lên xe đi! Chúng ta sẽ đến vịnh mà lần trước đã ghé qua, không quá ba tiếng lái xe.” Otto leo lên xe, “Thực ra tôi định đi lướt sóng, nhưng hôm nay sóng không thích hợp. Chiều nay cậu không có kế hoạch gì khác đúng không? Tôi nghe Nino nói vậy.”
“Không.” Navarre mở cửa xe, ngồi xuống, nhận lấy chiếc mũ bóng chày mà Otto ném qua, “Dù có kế hoạch cũng sẽ hoãn lại, yên tâm, chút phép lịch sự này tôi vẫn có.” – Navarre cười lạnh, “Hiếm khi cậu đến Bordeaux, tôi không đến nỗi không dành ra được nửa ngày bận việc công, phải không?”
Otto búng ngón tay một cái, nở nụ cười tán thưởng tình bạn, không hổ danh là bạn thân từ nhỏ, nói đi là đi được ngay.
Navarre đội mũ lên, ngước nhìn trời, “Thời tiết thật sự tốt, không có gió, dưới nước có lẽ khá trong. Đã lâu rồi tôi không lặn.”
“Phải không? Tôi cũng thấy thời tiết đẹp quá nên mới đổi ý. May mà thiết bị vẫn còn trong khách sạn tôi thuê dài hạn.” Otto tự hào với đề xuất của mình, vừa uống nước ngọt vừa khởi động động cơ. Lúc này, một bóng người từ xa bước tới.
Trợ lý của Navarre, Nino, đứng dựa vào cửa xe, cúi đầu nói, “Thưa ngài, cô Bạch vừa gọi điện đến văn phòng.”
Navarre dừng động tác thắt dây an toàn lại.
“Cô ấy nói gì?”
“Cô ấy nói có việc quan trọng cần nói chuyện riêng với ngài —” Trợ lý ho khẽ, “Hình như cô ấy nói… chỉ có hai người, nói chuyện riêng.”
Navarre lộ vẻ hiểu rõ.
Ồ, có vẻ như cô gái này cuối cùng cũng giải quyết xong những khúc mắc trong lòng, quyết định đối mặt với mối quan hệ tình cảm rồi.
Anh cúi đầu, tự nhủ một cách tán thưởng: “Có vẻ như cô ấy đã tự thông suốt được.”
Otto quay đầu hỏi: “Cái gì cơ?”
“Không có gì.” Navarre mở cửa xe, bước ra ngoài, “Tôi phải đi rồi.”
“?”
Otto ngớ người mất ba giây, chỉ vào đống thiết bị đằng sau, từng cái một, nói: “Cậu đùa gì thế? Bộ đồ lặn, mặt nạ, ống thở, bộ điều chỉnh… tôi đã chuẩn bị đầy đủ, còn bổ sung cả những thiết bị bị thiếu…”
Navarre ddừng lại một chút, nhìn xa xa rồi lắc đầu: “Tôi đề nghị để lần sau cùng đi. Hôm nay cậu tìm cái gì khác để giải trí đi. Chơi bi-a chẳng hạn.”
Otto cũng bước xuống xe, hăng hái khoa tay múa chân: “Đợi đã, André, cậu vừa nói gì? Cậu biết tầm nhìn dưới nước hôm nay tốt đến thế nào không? Không có gió, không có sóng, cả ngày nắng đẹp không một gợn mây, là ngày tốt nhất để lặn trong thời gian gần đây…”
Navarre gật đầu, lắng nghe anh ta nói xong thì trả lời nghiêm túc: “Otto, cậu nghĩ kỹ xem, hôm nay cậu đến tìm tôi mà không báo trước, đúng không? Và tôi có việc khác.”
Otto hơi ngẩn ra, “Đúng, nhưng trước giờ tôi cũng chưa bao giờ thông báo trước…”
“Vậy thì trước đây cậu đã làm không đúng.”
“?”
Otto hiểu ra, “OK, tôi hiểu rồi, cậu đi ‘nói chuyện riêng’ với một cô gái. Đúng, bỏ lỡ cuộc hẹn với một cô gái thì sẽ rất tiếc, nhưng cậu có thể nói với cô ấy để hôm khác, hoặc lần sau hẹn bù và tặng cô ấy một món quà nhỏ là xong thôi mà? Cậu biết đấy, tôi đến Bordeaux là để làm việc, lần tới chúng ta gặp nhau chắc là vào dịp Halloween.”
Navarre nghe xong hơi ngập ngừng, động tác đóng cửa xe chững lại, “Đúng là sẽ rất tiếc…”
Otto cuối cùng cũng thấy được vẻ lưỡng lự trên gương mặt bạn mình, hài lòng gật đầu.
Navarre đột nhiên hỏi: “Cậu nhớ cái đồng hồ lần trước không? Chiếc Patek Philippe cậu từng nhắc đến?”
“Nhớ, sao thế?”
“Sinh nhật cậu lần tới, tôi nhất định sẽ tặng cậu.”
— Vừa dứt lời, anh đã ngồi lên chiếc xe của trợ lý, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa xe lại. Xe quay đầu phóng đi mất, để lại khói bụi phả vào mặt Otto.
“……”
*
Tại tầng dưới của lâu đài, trong một phòng khách dành cho khách quý, Bạch Nhung ngồi không yên trên ghế sofa.
Cô lúc thì nhìn đồng hồ, lúc thì chống cằm, lơ đãng nhìn chiếc cốc cà phê trên bàn.
Ôi, sao cô lại nhút nhát, do dự và thay đổi thất thường như vậy? Đến lúc phải nói chuyện với đối phương thì cô lại không muốn nói gì nữa.
Thôi, không nói nữa, mai đi luôn vậy! Ai quan tâm anh ta nghĩ gì chứ.
Nghĩ đến đây, cô định đứng dậy định rời đi thì nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang bên ngoài.
Navarre đang nói chuyện với người hầu, có vẻ như chỉ hỏi vài câu đơn giản.
Bạch Nhung vừa đi đến cửa thì va phải một lồng ngực.
Navarre bước vào, cúi đầu nhìn cô: “Chẳng phải em muốn nói chuyện sao? Định đi đâu?”
Thân hình cao lớn đứng trước mặt, Bạch Nhung theo phản xạ lùi một bước: “Tôi… tôi muốn để lần khác nói.”
Khi lùi lại, vé máy bay trong túi áo rơi xuống thảm.
Navarre cúi đầu, bước thêm một bước.
Anh cúi người, những ngón tay thon dài nhặt tấm vé lên.
Ánh sáng buổi chiều chiếu qua cửa sổ phản chiếu trên làn da trắng muốt của anh.
Anh nhìn rõ tấm vé, dùng hai ngón tay kẹp lấy, giơ lên trước mặt cô: “Em định nói với tôi về chuyện này?”
“Vâng, tôi…”
So với vẻ hoảng loạn của cô, anh lại tỏ ra điềm tĩnh, giọng nói như hỏi một điều hết sức bình thường: “Em nghĩ chúng ta có mối quan hệ gì?”
Bạch Nhung ngơ ngác vì bị hỏi.
Dù giọng điệu rất ôn hòa, nhưng cô thấy rõ đôi mắt nâu ấy đang tối lại. Cô nuốt khan, “Bạn… chắc là vậy.”
Navarre gật đầu, rồi hỏi tiếp: “Tại buổi tiệc ở Paris, em uống say nên đã nói, để hiểu tâm tư của một cô gái thì phải nhìn thẳng vào mắt cô ấy, đúng không?”
Cô bối rối nhìn anh.
“Bây giờ, nhìn vào mắt tôi —” Anh bước gần thêm một bước, cười lạnh, “Bạn sao?”
“Em nghĩ ánh mắt của tôi như thế này là đang nhìn một người bạn sao?”
Bạch Nhung lảo đảo lùi lại, tựa lưng vào tường.
Anh đưa tay chặn bên cạnh cô, lòng bàn tay áp vào tường, khiến cô không thể thoát khỏi khoảng cách này.
Cô nhìn vào chiếc áo sơ mi xanh đậm trước mặt, lắp bắp cảnh báo: “Navarre, anh… anh hãy nói chuyện đàng hoàng, đừng đứng gần như vậy. Anh phải nhớ anh là một quý ông…”
“Quý ông?” Anh cười khẽ.
Không biết từ lúc nào, tay phải của anh chạm vào tay nắm cửa bên cạnh, nhẹ nhàng xoay một cái, cạch — một tiếng khẽ vang lên — cửa đóng lại.
Anh nói: “Liliane, tôi không phải là một quý ông.”
Bạch Nhung sửng sốt, vội vàng cúi người luồn qua cánh tay của anh, lùi sâu vào trong phòng, vừa lùi vừa lục lọi trên bàn trưng bày hẹp dài bên cạnh.
Trên bàn bày đủ các món đồ sưu tầm tinh xảo khiến người ta hoa mắt, có tượng điêu khắc, vật trang trí bằng đồng, bản đồ da…
Và, một con dao quân sự kiểu Mỹ.
“Vút” một tiếng, lưỡi dao tuốt khỏi vỏ, cả hai đều thoáng thấy ánh sáng dài hẹp lóe lên.
Navarre nhướn mày, ánh mắt trở nên sắc bén.
Đó là một con dao hai lưỡi nhỏ gọn, từng được sử dụng trong Thế chiến II, sau đó lưỡi dao bị hỏng nên đã được thay thế, nhưng chuôi dao vẫn giữ nguyên bản, rất tinh xảo.
Rất tốt, vốn có thể nói chuyện tử tế, nhưng giờ anh lại có hứng thú khác.
Bạch Nhung nắm chặt chuôi dao, hoảng hốt thốt ra: “Anh đang ở đây giằng co với tôi, nhưng anh đã giải quyết xong mối quan hệ với những phụ nữ khác chưa? Anh nên đi tìm quý cô Bertie ấy…”
Vừa nói ra câu này, cô lập tức hối hận.
Bạch Nhung đã nhiều lần chứng kiến sự im lặng sau buổi biểu diễn trong hội trường, trước khi tràng pháo tay nhiệt liệt bùng nổ, thường có khoảnh khắc “toàn bộ vũ trụ đều lặng im”.
Bây giờ, cô đang phải đối mặt với khoảnh khắc đó.
Nhìn biểu cảm của người đàn ông, nhìn nét cười mỉm nhẹ nhàng ở khóe miệng anh, hoàn toàn thể hiện niềm tự hào khi đã làm rõ mọi thứ. Rõ ràng, anh không phải là một chàng trai trẻ ngây ngô chỉ nghe những lời giận dỗi bên ngoài mà không nghe được sự chua xót bên trong. Nhìn vào ánh mắt đó, rõ ràng là anh đã hiểu rất rõ.
Anh thật sự đã hiểu rất rõ.
Hiểu rồi, anh nhẹ nhàng nâng tay, từ từ xé rách chiếc vé máy bay.
Bạch Nhung há hốc miệng, không thể tin nổi: “Anh… anh sao có thể làm như vậy!”
Anh từ tốn bước tới, phớt lờ lưỡi dao, ánh mắt dán chặt vào cô: “Tôi chỉ rung động với một cô gái, nhưng giờ cô ấy lại đang cầm dao chĩa vào tôi.”
Qua cuộc trò chuyện trước đây với Moreau, Bạch Nhung biết mối quan hệ giữa Navarre và cô gái tên Bertie vẫn chưa chính thức, nhưng từ những lời anh nói khi say, cô cũng đoán ít nhất anh có cảm tình với cô gái ấy.
Nghĩ đến điều này, giọng cô run rẩy vì ghen tị: “Tôi? Người anh miêu tả khi say hoàn toàn không phải là tôi…”
“Chắc chắn là em.”
Navarre không dừng bước, bình tĩnh nói: “Tôi nhớ rõ những gì tôi đã nói.”
Anh khẽ nới lỏng cổ áo, liếc nhìn lưỡi dao, tiếp tục tiến tới từng bước, giọng nói trầm ấm đầy mê hoặc, từng lời từng chữ: “Em có biết không, Liliane? Trong thời chiến, cha tôi đã từng dùng con dao này để cứu người phụ nữ ông yêu. Trên đây đã từng có máu.”
Bạch Nhung khựng lại trong giây lát.
Con dao quân đội trong tay cô, những đường khắc tinh xảo trên cán dao, bề mặt bằng đồng với hoa văn kỳ dị khiến cô cảm thấy đây không phải là thứ vũ khí mà cô có thể kiểm soát.
Nhưng cô vẫn giơ tay, khi anh càng tiến đến gần, cô càng lùi lại, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Đừng lại gần tôi, nếu không… nếu không tôi sẽ —”
“Em sẽ làm gì?”
Đôi mắt sâu thẳm khẽ hạ xuống. Người đàn ông liếc nhìn lưỡi dao sắc lạnh, bình thản nói: “Liliane, con dao này rất bén, cả hai chúng ta đều có thể mất mạng vì nó. Đừng đùa giỡn.”
“Tôi không…”
Chưa kịp nói hết câu, con dao trong tay cô đột nhiên bị khống chế, nhanh chóng xoay hướng về phía tường — một bàn tay nắm chặt tay cô — con dao bị ném đi! Chuôi dao đập vào bức tường gạch xám phát ra tiếng vang trầm đục, rơi xuống chiếc bàn gỗ nhưng không hề bị tổn hại.
Ánh dao lóe qua tường.
Lóe qua đôi mắt mở to đầy kinh hãi của cô gái.
Cô đã bị tiếng động đó dọa sợ, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Cùng lúc đó, cơ thể cô bị xoay nửa vòng, bị người đàn ông kéo vào trong vòng tay ấm áp và rộng lớn.
Hơi thở nóng rực phả lên cổ cô.
“Em có biết đêm đó khi em say rượu, trên ghế sau xe tôi đã muốn làm gì không?” Navarre vừa giữ chặt khuỷu tay cô, vừa siết lấy eo cô, một tay nâng cằm cô lên từ phía sau. Khoảng cách chiều cao khiến Bạch Nhung phải khó chịu ngửa mặt lên để đối diện với ánh mắt anh.
“Muốn làm thế này —” Anh ghé sát, hơi thở chạm nhẹ vào má cô từ từ trượt xuống dưới.
Nhịp thở của cô trở nên gấp gáp.
Gương mặt anh tuấn hiện rõ trong ánh mắt cô, chiếm trọn tầm nhìn và nhịp tim của cô.
Thời gian dường như chậm chạp trôi đi, từng phút, từng giây, không có động tác hay sự thay đổi nào. Nhưng không biết từ lúc nào, đôi môi cô đã bị anh chiếm lấy trong một nụ hôn đột ngột.
Anh rất hài lòng khi nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng và bối rối của cô.
Đôi môi nhỏ nhắn, ẩm mềm, như một loại trái cây mọng nước chỉ chờ ai đó khẽ cắn để dòng nước ngọt tràn ra, mang lại hương vị tươi mới không bao giờ quên.
Cô gái khẽ run, vô thức lùi lại trong vòng tay anh, nhưng anh lập tức nghiêng người theo, không để cô thoát.
Trong khoảnh khắc, nhiệt độ nóng bỏng chạm vào nhau. Người đàn ông siết chặt lấy cằm cô, đắm mình trong đôi môi đỏ mọng, giọng nói đầy mê hoặc: “Còn nữa…”
Anh tiếp tục hút lấy, liếm nhẹ, thì thầm nhưng không rời khỏi đôi môi cô, nụ hôn ngọt ngào và sâu sắc. Như một loài sinh vật cổ xưa tìm kiếm con mồi phương Đông, dưới ánh trăng không bỏ sót một chút hương thơm nào trên môi cô.
Cảm xúc và hơi thở dần lún sâu, báo hiệu một sự dây dưa lâu dài.
Nhưng cô gái vẫn còn bỡ ngỡ, như một quả anh đào mới chín, nhỏ nhắn và dễ thương, run rẩy trong gió, giữ chặt những bí mật ngọt ngào, mặt đỏ bừng như có thể vỡ ra ngay khi bị chạm nhẹ.
Những lời cảnh báo gay gắt “Buông ra” thoát ra khỏi miệng cô lại trở nên yếu ớt và ngắt quãng. Thật xấu hổ, cô không thể đối mặt được nữa. Bạch Nhung tức giận nhắm mắt lại, khó chịu đến mức nước mắt rơm rớm, cơ thể rã rời không chút sức lực.
Tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ của cô khiến đối phương khựng lại, nhưng ngay sau đó, anh càng cuồng nhiệt và mãnh liệt hơn. Nụ hôn trở nên mạnh mẽ, như một kẻ biến thái đầy tinh tế.
Cô cố gắng thoát ra, nhưng anh chỉ siết chặt vòng tay hơn.
Ở trung tâm căn phòng, dưới ánh đèn pha lê, hai người trông như nhân vật trong bức tranh thời Trung cổ trên một tấm thảm treo.
Hàng mi dài và đen mượt của cô gái khẽ rung lên, lộ rõ sự bối rối, lo lắng và yếu đuối, mỗi khoảnh khắc đều khiến anh muốn nhiều hơn.
Một chút như vậy sao có thể đủ.
Nhưng người bị giam cầm trong vòng tay anh khó khăn thở dốc giữa những khoảng trống, hai tay siết chặt lấy vạt áo xanh đậm của anh, nhịp tim đập nhanh đến mức đáng thương, dường như cô không thể chịu nổi thêm giây phút nào nữa.
Cuối cùng, Navarre dừng lại đúng lúc, thả lỏng vòng tay, ngón tay lướt nhẹ qua đôi môi sưng đỏ của cô.
Bạch Nhung khép hờ mắt, lần đầu tiên trải qua cảm giác như bị đốt cháy bởi một nụ hôn.
Cô vẫn bị anh ôm chặt từ phía sau, cuộn mình trong vòng tay rộng lớn, nghe thấy giọng nói trầm thấp đùa cợt vang lên bên tai: “Ngọt quá, Liliane.”
_
Lời của tác giả: Không phải là không có vị giác sao.
🥀: độ dài trung bình của một nụ hôn sau này là cỡ đó 😉