Một Màu Xuân - Trang 3
Chương 93
Nam Sương mơ hồ ngửi được hương thơm thoang thoảng trong lúc ngủ, giống như trầm thủy hương thường được đốt trong phòng lúc nhỏ, thanh lọc giảm lo âu, đạm bạc nhã nhặn.
Kế đó sau khi nàng được gả đến các Vạn Hồng thì không còn thói quen này nữa. Đầu xuân năm nay, khi nàng đã thành thân, Vu Hoàn Chi dời một mảnh hoa đào đến hiên Huy Vũ trong trang Lưu Vân, như lớp màn màu hồng cho chái nhà lúc tỉnh mộng, mang theo sự ấm áp.
Nàng chậm rãi tỉnh lại, nghe trong phòng có người nói nhỏ, còn có mùi của thuốc. Giường ấm áp, không còn là cái giường cứng trong nhà trọ sau khi long đong từ Tô châu tới kinh thành nữa.
Tay Nam Sương khẽ chạm đến cái chăn mỏng mềm mại thì đột nhiên mở mắt ra, ngồi thẳng người đậy.
Nam Cửu Dương đang ngủ gà ngủ gật ở trước giường, thấy Nam Sương giật mình tỉnh dậy khỏi cơn mê man thì vội vàng chống người lên, cả mừng nói:
– Hoa Đào Nhỏ, con đã tỉnh rồi à?”
Nam Sương nhìn lại bốn phía, từng cơn gió thổi thốc vào nhà từ cửa sổ đang mở, phất qua tủ gỗ hoa lê và giường khắc hoa trước kia. Là khuê phòng trong phái Thiên Thủy của nàng.
Ngoài cửa sổ lá trúc xào xạc, xanh biếc như sóng.
Nhưng tất cả cảnh tượng yên bình lại làm cho lòng Nam Sương càng chùng xuống, nàng nhìn vẻ mặt mừng khấp khởi của Nam Cửu Dương, mãi mới cất giọng khàn khàn gọi “Cha”.
Một tiếng “cha” cách biệt đã lâu này làm Nam Cửu Dương mừng mừng tủi tủi. Từ khi hoa đào Nam sinh ra đến nay, hai cha con chưa bao giờ xa cách lâu như vậy, gần một năm chưa được gặp lại, Nam Cửu Dương tìm thấy những điều chưa từng có ở trên người con gái.
Đã không còn là Hoa Đào Nhỏ ngây thơ khờ khạo trước kia mà là hoa đào thêm sâu lắng lại càng xán lạn hơn.
Nam Cửu Dương gật đầu, còn chưa kịp nói, tay đã bị Nam Sương túm lấy. Ánh mắt nàng vô cùng lo lắng, giọng điệu cũng sốt ruột:
– Cha ơi, công tử Hoàn đâu?
Nam Cửu Dương ngẩn ra, lát sau đặt bát thuốc vừa mới cầm lên xuống, thở dài.
Nam Sương thấy Nam Cửu Dương như vậy, tâm trạng càng nặng nề còn cảm thấy thiếu sức sống, nàng đờ đẫn nói:
– Con nhớ mình và công tử Hoàn ở trước một nhà trọ phía tây thành. Con bị bệnh, công tử Hoàn dẫn con đi tìm đại phu, sau đó có một chiếc xe ngựa tới đầu đường… – Nam Sương dừng một lát, âm thanh càng thêm khô khốc – Tuy mắt công tử Hoàn đã bị mù nhưng tai cực thình, lúc đó chàng ấy…
– Hoa Đào Nhỏ. – Nam Cửu Dương cụp mắt, không dám nhìn nàng – Gì nhỉ, trước tiên con cứ điều dưỡng cơ thể mình cho tốt đã, Hoàn Chi… còn về Hoàn Chi thì tạm thời con đừng hỏi nữa…
Nghe Nam Cửu Dương đáp như vậy, đầu óc Nam Sương loạn hết cả lên, cắn chặt môi, vén chăn mền lên muốn đi ra ngoài phòng.
Nam Cửu Dương cuống quýt ngăn nàng lại, vội la lên:
– Hoa Đào Nhỏ, ôi, Hoa Đào Nhỏ, bây giờ con phải nghỉ ngơi nhiều hơn.
Động tác của Nam Sương dừng lại, bình tĩnh nhìn Nam Cửu Dương, nói dứt khoát:
– Thế cha hãy nói cho con biết bây giờ công tử Hoàn ra sao đi.
Nam Cửu Dương lại sửng sốt, chép miệng, mãi mới úp úp mở mở:
– Hoa Đào Nhỏ, chi bằng trước tiên con cứ nghỉ ngơi một đợt, sau một thời gian nữa cha sẽ nói cho con biết nhé?
Nam Sương chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, còn chưa đáp lời đã nghe cửa phòng bị đẩy ra kêu “lạch cạch”, người đứng ngoài cửa chính là Vu Kinh Viễn mặt mày lạnh nhạt.
Vu Kinh Viễn mặc áo dài xanh nhạt, tia sáng lờ mờ càng làm vẻ mặt ông thêm ảm đạm. Nam Cửu Dương quay đầu lại nhìn bèn cười ngượng ngùng nói:
– Hoa, Hoa Đào Nhỏ mới vừa tỉnh.
Nam Sương cũng cúi đầu gọi:
– Thầy.
Vu Kinh Viễn gật đầu, mặt vẫn trầm như nước. Tiếng gió ngoài cửa sổ càng mạnh hơn, Vu Kinh Viễn bình thản quét mắt vào trong phòng, bước tới trước giường cầm lấy thuốc để bên cạnh, dịu giọng nói:
– Con uống thuốc trước đi, Hoàn Chi không có gì đáng ngại.
Hoa đào Nam bán tín bán nghi nhìn Vu Kinh Viễn, khuôn mặt ông sau hơi nóng nghi ngút của thuốc có phần mơ hồ. Lát sau, nàng mím môi gật đầu, nhận lấy thuốc uống một hơi cạn sạch.
Điều bất ngờ là chén kia thuốc không quá đắng mà có chút vị chua chát.
Nam Cửu Dương nghĩ thầm dù Vu Hoàn Chi không có gì đáng ngại nhưng bữa trước y liều mạng bảo vệ con gái mình nên bị thương, dù sao cũng là mình thẹn với Vu Kinh Viễn cho nên thấy vẻ mặt phớt lờ mình của Vu Kinh Viễn chỉ đành thản nhiên chịu đựng.
Nào ngờ Vu Kinh Viễn vẫn chưa hết tức giận, nhận lấy bát thuốc đã hết của Nam Sương, ném “cạch” một tiếng xuống bàn cạnh giường, lạnh lùng nói:
– Ông không quan tâm cháu ngoại của ông nhưng tôi quan tâm.
Vừa dứt lời, Nam Cửu Dương và Nam Sương cùng sửng sốt.
Lát sau, Nam Cửu Dương cụp mắt dòm cái bát không đó, nghiêm nghị nói:
– Ông đổ oan cho tôi, sao tôi lại không quan tâm cháu ngoại của tôi…
Vu Kinh Viễn đưa tay kéo cái chăn mỏng trên người Nam Sương lên trên, bình thản liếc Nam Cửu Dương một cái, hỏi:
– Vừa rồi Sương hỏi ông về tình hình của Hoàn Chi, ông quanh co không chịu nói là cớ làm sao?
Nam Cửu Dương ngẩn người, cười ngượng ngùng đáp:
– Là vì tôi sợ Hoa Đào Nhỏ biết Tiểu Hoàn Tử bị thương sẽ lo lắng rối loạn tâm thần. Đại phu nói trước mắt Hoa Đào Nhỏ tuyệt đối không thể mừng rỡ đau buồn, nếu động thai khí thì sẽ không ổn.
Vu Kinh Viễn “hừ” một tiếng, trách móc nặng nề:
– Ông cố gắng che giấu, ra vẻ khó mà nói ra khỏi miệng không phải là muốn nói cho Sương biết Hoàn Chi đã xảy ra chuyện ư?
Nam Cửu Dương lại sững sờ một lúc, quay đầu nhìn Nam Sương, hỏi:
– Hoa Đào Nhỏ, vừa nãy con tưởng là Tiểu Hoàn Tử đã xảy ra chuyện à? – Không chờ hoa đào Nam trả lời, Nam Cửu Dương lại tự mình bật cười ha hả – Tiểu Hoàn Tử là con rể cha chọn trúng, bị chút thương tích thôi chứ làm sao có thể gặp chuyện gì? Nhìn sống lưng thẳng tắp kia, thân hình kia, chậc chậc chậc chậc…
Nam Sương nghe Nam Cửu Dương khen Vu Hoàn Chi, trong lòng cũng hết sức vui vẻ, cả mừng nói:
– Cha từng gặp công tử Hoàn rồi ạ? – Nói đoạn, mặt nàng đột nhiên ửng hồng, cười – Con thấy lưng chàng thẳng tắp, cha cũng cảm thấy tốt chứ?
– Tốt tốt tốt. – Nam Cửu Dương hài lòng gật đầu – Mẹ ơi, cậu ấy quá uy vũ, quá có tài, quá là đàn ông, nhanh như vậy đã hoàn thành giấc mơ ông ngoại của cha mộng, biết phấn đấu quá biết phấn đấu quá.
Nam Sương kinh ngạc nghe cha mình cứ “quá” mãi, vừa cười hì hì theo vừa nói:
– Giấc mơ ông ngoại gì ạ? Cha muốn ôm cháu ngoại ạ?
Nam Cửu Dương sửng sốt, Vu Kinh Viễn vừa đưa bát thuốc cho a hoàn ở đằng sau, nghe vậy cũng không khỏi kinh ngạc quay đầu.
Trên giường, Nam Sương vẫn tỏ vẻ mặt vô tri, vui vẻ chờ cha mình trả lời.
Vu Kinh Viễn khẽ nhíu mày, lại hỏi:
– Sương à, con vẫn chưa biết à?
– Dạ? – Nam Sương lại sửng sốt– Biết gì… ạ!
Trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ. Nam Cửu Dương chỉ có một đứa con gái duy nhất là nàng, nếu như Nam Cửu Dương muốn ôm cháu ngoại thì nói cách khác… Trong khoảnh khắc, Nam Sương hết sức sửng sốt, chỉ ngây người nhìn Nam Cửu Dương, lại nhìn Vu Kinh Viễn rồi nuốt nước miếng.
Tay bất giác xoa bụng dưới, chắc chắn vẫn bằng phẳng như bình thường. Nhưng dù là ai cũng không nghĩ ra được, phía dưới sự bằng phẳng và yên bình đó lại có một sinh mệnh lặng lẽ đang thai nghén.
Ngoài cửa chợt truyền tới tiếng bước chân vội vã, còn có ai đó đang cao giọng nói chuyện, giọng điệu ngang ngược lại tiêu sái, cực kỳ giống vị tiên sinh già buôn bán trăm lần lỗ cả trăm ở phố đông trước kia.
Nhưng Nam Sương lại không hề nghe thấy, khóe môi từ từ cong lên, cười một mình lộ ra hai cái răng khểnh. Trước đây nói muốn sinh tiểu công tử Hoàn và tiểu Hoa Đào Nhỏ, không ngờ sau khi long đong lận đận cuối cùng cũng đạt được ước nguyện.
– Sương ơi… – Trong phòng như loáng thoáng truyền đến tiếng Vu Hoàn Chi.
Nụ cười trên khóe môi Nam Sương càng tươi hơn, tự nghĩ nếu sinh con trai thì phải đặt tên gì mới hay, sinh con gái thì có gọi là Vu Tiểu Đào thật không.
Trái lo phải nghĩ cũng chẳng nghĩ ra kết quả, Nam Sương vén chăn lên, cúi đầu muốn tìm giày để đi, còn ngẩng đầu cười nói với Nam Cửu Dương:
– Con đi thăm công tử… – Chưa nói xong đã thấy trong phòng có một người áo xanh được dát đầy ánh mặt trời, nhìn nàng khẽ cười.
– Công tử Hoàn… – Nam Sương thì thào gọi một tiếng.
Vu Hoàn Chi đã gầy đi, sắc mặt hơi tái nhưng đã không còn vẻ mệt mỏi mấy ngày trước. Hai mắt y như thể đã khôi phục ánh sáng, bình thản nhìn về phía Nam Sương.
Trong phòng, miệng Mục Chiêu gặm một cái bánh hoa quế, mừng rỡ nhìn đôi vợ chồng này, Vu Kinh Viễn cũng chắp tay không nói gì.
Vu Hoàn Chi dò dẫm tiến lên hai bước, nụ cười nơi khóe miệng lan khắp mặt mày, y nói:
– Sương à, tôi biết rồi.
Vu Hoàn Chi là như thế, cho dù mừng rỡ cũng sẽ không lộ ra ngoài mặt như người bình thường. Nhưng hoa đào Nam thì lại là vì quá đỗi vui mừng, ngược lại không biết biểu đạt tâm trạng của mình ra sao. Một lúc lâu sau, nàng đưa tay cọ trên vạt áo một cách mất tự nhiên, khoác áo ngoài tiến lên đỡ lấy Vu Hoàn Chi, ấp úng mãi mới nói:
– Vừa rồi tôi đang suy nghĩ, nếu sinh con gái thì đặt tên Vu Tiểu Đào, sinh con trai thì… đặt là gì đây?
Vu Hoàn Chi ngây ra, còn chưa kịp trả lời đã nghe Nam Cửu Dương vui vẻ tấm tắc hai tiếng, Vu Kinh Viễn hơi nhíu mày, trong mắt lại lộ ra nụ cười hiếm có:
– Điều dưỡng cơ thể cho tốt trước đã, nghĩ xa thế làm gì?
Bên kia, Mục Chiêu lại chán nản dựa lên trên ghế, năm ngón tay luân phiên gõ án kỷ, thở dài một tiếng nói:
– Cả nhà đoàn tụ, hâm mộ quá.
Hoa đào Nam ngẩn người, chớp mắt nói:
– Chú Vu yên tâm, anh Mục là người tốt tự có trời giúp.
Mục Chiêu mở mắt ra chán nản nhìn nàng, lát sau nhắm mắt thản nhiên nói:
– Chú không hề lo lắng cho thằng nhóc nhà mình chút nào, mạng nó cứng lắm, dù là bọn chú đã vào phần mộ hết rồi thì nó cũng không vào đâu. – Dứt lời, ông lại mở mắt ra, cười hì hì bảo – Quả thật chú khá thích cái tên Vu Bất Cử này, nhưng nếu như Hoa Đào Nhỏ đã gọi thằng Phong là anh thì cũng đổi cách xưng hô với chú đi.
Vu Kinh Viễn lạnh lùng liếc mắt nhìn ông, còn rót một chén trà ngồi xuống bên cạnh.
– Gọi cha nuôi thì sao ạ? – Vu Hoàn Chi bình thản cười – Sương và thiếu chủ là anh em kết bái, gọi minh chủ là cha nuôi, theo lý chắc không quá đáng.
Mục Chiêu vui mừng nhìn Nam Cửu Dương, lại thoáng liếc về hướng Vu Kinh Viễn qua khóe mắt, tấm tắc nói:
– Đào Thiển à, cậu con trai này của ông dễ chung sống hơn ông nhiểu.
Ngoài phòng ánh sáng rực rỡ, bởi vì cỏ cây xanh um nên dù giữa hè mà phái Thiên Thủy vẫn mát mẻ khoan khoái. Gió phất qua, trong vườn lá trúc lao xao, xanh biếc như sóng biển.
Hơn hai tháng gian nan trải qua muôn vàn hiểm nguy, cuối cùng cũng đổi được sự yên tĩnh trong chốc lát, đoàn tụ trong chốc lát.
Mục Chiêu vừa nhấp một ngụm trà vừa cả mừng nói:
– Theo cha, vợ chồng hai đứa đúng là thần giao cách cảm, đều đã ngủ mê man ba ngày.
– Đúng thế. – Nam Cửu Dương kết luận – Hoa Đào Nhỏ vừa tỉnh, Tiểu Hoàn Tử cũng tỉnh.
Ngoài phòng hoa dâm bụt kép đang nở rộ, từng bó hồng nhạt làm lòng người vui vẻ, Nam Sương lại cúi đầu cười hỏi:
– Bây giờ con đang nghĩ điều dưỡng thân thể thật tốt, đặt cái tên cho tiểu công tử Hoàn. Sau đó sẽ cùng công tử Hoàn luyện võ công rồi đi tìm anh và Yên Hoa.
Vu Hoàn Chi mỉm cười:
– Sương thấy cái tên nào hay?
Vu Kinh Viễn bình thản liếc nhìn y một cái, lại hỏi:
– Mắt con làm sao vậy? Mù rồi?
Cha con xa cách nhiều năm lần đầu gặp lại, mặc dù trong đó có nhiều khúc mắc hơn nữa thì sau khi vật đổi sao dời cũng nên tan thành mây khói. Nhưng Vu Hoàn Chi và Vu Kinh Viễn lại đều có tính cách không lộ ra ngoài, bề ngoài thanh tao trong lòng lại cố chấp với chuyện đã nhận định.
Một lúc lâu sau, chỉ nghe Vu Hoàn Chi hờ hững giải thích:
– Lúc bấy con trúng độc, cố dùng cách của phổ Chuyển Nguyệt, điều khí đi đón thức thứ tư của bảy thức Mộ Tuyết nên mắt đã mù rồi.
Dù Vu Hoàn Chi đáp đơn giản nhưng Vu Kinh Viễn suy nghĩ trước sau một lát thì đã biết rõ lúc đó y dùng cách vận khí của “phổ Chuyển Nguyệt” ngăn cản “Tuyết Diếu Băng Thiên”, nhưng lúc đó y đã trúng độc liền cho rằng hai mắt của mình bị thương vì độc tố và kiếm khí.
Vu Kinh Viễn cầm chén trà trong tay, nhìn lá trà chìm nổi trong chén, lại nói:
– Phổ Chuyển Nguyệt hình thành từ khí, không thể phá vỡ, không có lý nào làm khiên chắn quanh người con mà lại không bảo vệ cặp mắt của con. Nếu mắt con không bị kiếm khí của bảy thức Mộ Tuyết gây thương tích thì sau đó con mù cũng không phải là do độc tố gây ra.
Vu Hoàn Chi nghe vậy thì sửng sốt, chỉ nghe Nam Cửu Dương vội vàng tiếp lời:
– Ý ông là ông có cách chữa mắt của Hoàn Chi? Chữa thế nào?
Người cả phòng đều nín thở chăm chú, Vu Kinh Viễn để chén trà xuống, đang muốn nói cách ra lại nghe hoa đào Nam vừa rồi vẫn luôn đắm chìm trong suy nghĩ bỗng nhiên vui vẻ nói:
– Có rồi, tôi nghĩ ra tên của con trai chúng ta rồi!
Kế đó sau khi nàng được gả đến các Vạn Hồng thì không còn thói quen này nữa. Đầu xuân năm nay, khi nàng đã thành thân, Vu Hoàn Chi dời một mảnh hoa đào đến hiên Huy Vũ trong trang Lưu Vân, như lớp màn màu hồng cho chái nhà lúc tỉnh mộng, mang theo sự ấm áp.
Nàng chậm rãi tỉnh lại, nghe trong phòng có người nói nhỏ, còn có mùi của thuốc. Giường ấm áp, không còn là cái giường cứng trong nhà trọ sau khi long đong từ Tô châu tới kinh thành nữa.
Tay Nam Sương khẽ chạm đến cái chăn mỏng mềm mại thì đột nhiên mở mắt ra, ngồi thẳng người đậy.
Nam Cửu Dương đang ngủ gà ngủ gật ở trước giường, thấy Nam Sương giật mình tỉnh dậy khỏi cơn mê man thì vội vàng chống người lên, cả mừng nói:
– Hoa Đào Nhỏ, con đã tỉnh rồi à?”
Nam Sương nhìn lại bốn phía, từng cơn gió thổi thốc vào nhà từ cửa sổ đang mở, phất qua tủ gỗ hoa lê và giường khắc hoa trước kia. Là khuê phòng trong phái Thiên Thủy của nàng.
Ngoài cửa sổ lá trúc xào xạc, xanh biếc như sóng.
Nhưng tất cả cảnh tượng yên bình lại làm cho lòng Nam Sương càng chùng xuống, nàng nhìn vẻ mặt mừng khấp khởi của Nam Cửu Dương, mãi mới cất giọng khàn khàn gọi “Cha”.
Một tiếng “cha” cách biệt đã lâu này làm Nam Cửu Dương mừng mừng tủi tủi. Từ khi hoa đào Nam sinh ra đến nay, hai cha con chưa bao giờ xa cách lâu như vậy, gần một năm chưa được gặp lại, Nam Cửu Dương tìm thấy những điều chưa từng có ở trên người con gái.
Đã không còn là Hoa Đào Nhỏ ngây thơ khờ khạo trước kia mà là hoa đào thêm sâu lắng lại càng xán lạn hơn.
Nam Cửu Dương gật đầu, còn chưa kịp nói, tay đã bị Nam Sương túm lấy. Ánh mắt nàng vô cùng lo lắng, giọng điệu cũng sốt ruột:
– Cha ơi, công tử Hoàn đâu?
Nam Cửu Dương ngẩn ra, lát sau đặt bát thuốc vừa mới cầm lên xuống, thở dài.
Nam Sương thấy Nam Cửu Dương như vậy, tâm trạng càng nặng nề còn cảm thấy thiếu sức sống, nàng đờ đẫn nói:
– Con nhớ mình và công tử Hoàn ở trước một nhà trọ phía tây thành. Con bị bệnh, công tử Hoàn dẫn con đi tìm đại phu, sau đó có một chiếc xe ngựa tới đầu đường… – Nam Sương dừng một lát, âm thanh càng thêm khô khốc – Tuy mắt công tử Hoàn đã bị mù nhưng tai cực thình, lúc đó chàng ấy…
– Hoa Đào Nhỏ. – Nam Cửu Dương cụp mắt, không dám nhìn nàng – Gì nhỉ, trước tiên con cứ điều dưỡng cơ thể mình cho tốt đã, Hoàn Chi… còn về Hoàn Chi thì tạm thời con đừng hỏi nữa…
Nghe Nam Cửu Dương đáp như vậy, đầu óc Nam Sương loạn hết cả lên, cắn chặt môi, vén chăn mền lên muốn đi ra ngoài phòng.
Nam Cửu Dương cuống quýt ngăn nàng lại, vội la lên:
– Hoa Đào Nhỏ, ôi, Hoa Đào Nhỏ, bây giờ con phải nghỉ ngơi nhiều hơn.
Động tác của Nam Sương dừng lại, bình tĩnh nhìn Nam Cửu Dương, nói dứt khoát:
– Thế cha hãy nói cho con biết bây giờ công tử Hoàn ra sao đi.
Nam Cửu Dương lại sửng sốt, chép miệng, mãi mới úp úp mở mở:
– Hoa Đào Nhỏ, chi bằng trước tiên con cứ nghỉ ngơi một đợt, sau một thời gian nữa cha sẽ nói cho con biết nhé?
Nam Sương chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, còn chưa đáp lời đã nghe cửa phòng bị đẩy ra kêu “lạch cạch”, người đứng ngoài cửa chính là Vu Kinh Viễn mặt mày lạnh nhạt.
Vu Kinh Viễn mặc áo dài xanh nhạt, tia sáng lờ mờ càng làm vẻ mặt ông thêm ảm đạm. Nam Cửu Dương quay đầu lại nhìn bèn cười ngượng ngùng nói:
– Hoa, Hoa Đào Nhỏ mới vừa tỉnh.
Nam Sương cũng cúi đầu gọi:
– Thầy.
Vu Kinh Viễn gật đầu, mặt vẫn trầm như nước. Tiếng gió ngoài cửa sổ càng mạnh hơn, Vu Kinh Viễn bình thản quét mắt vào trong phòng, bước tới trước giường cầm lấy thuốc để bên cạnh, dịu giọng nói:
– Con uống thuốc trước đi, Hoàn Chi không có gì đáng ngại.
Hoa đào Nam bán tín bán nghi nhìn Vu Kinh Viễn, khuôn mặt ông sau hơi nóng nghi ngút của thuốc có phần mơ hồ. Lát sau, nàng mím môi gật đầu, nhận lấy thuốc uống một hơi cạn sạch.
Điều bất ngờ là chén kia thuốc không quá đắng mà có chút vị chua chát.
Nam Cửu Dương nghĩ thầm dù Vu Hoàn Chi không có gì đáng ngại nhưng bữa trước y liều mạng bảo vệ con gái mình nên bị thương, dù sao cũng là mình thẹn với Vu Kinh Viễn cho nên thấy vẻ mặt phớt lờ mình của Vu Kinh Viễn chỉ đành thản nhiên chịu đựng.
Nào ngờ Vu Kinh Viễn vẫn chưa hết tức giận, nhận lấy bát thuốc đã hết của Nam Sương, ném “cạch” một tiếng xuống bàn cạnh giường, lạnh lùng nói:
– Ông không quan tâm cháu ngoại của ông nhưng tôi quan tâm.
Vừa dứt lời, Nam Cửu Dương và Nam Sương cùng sửng sốt.
Lát sau, Nam Cửu Dương cụp mắt dòm cái bát không đó, nghiêm nghị nói:
– Ông đổ oan cho tôi, sao tôi lại không quan tâm cháu ngoại của tôi…
Vu Kinh Viễn đưa tay kéo cái chăn mỏng trên người Nam Sương lên trên, bình thản liếc Nam Cửu Dương một cái, hỏi:
– Vừa rồi Sương hỏi ông về tình hình của Hoàn Chi, ông quanh co không chịu nói là cớ làm sao?
Nam Cửu Dương ngẩn người, cười ngượng ngùng đáp:
– Là vì tôi sợ Hoa Đào Nhỏ biết Tiểu Hoàn Tử bị thương sẽ lo lắng rối loạn tâm thần. Đại phu nói trước mắt Hoa Đào Nhỏ tuyệt đối không thể mừng rỡ đau buồn, nếu động thai khí thì sẽ không ổn.
Vu Kinh Viễn “hừ” một tiếng, trách móc nặng nề:
– Ông cố gắng che giấu, ra vẻ khó mà nói ra khỏi miệng không phải là muốn nói cho Sương biết Hoàn Chi đã xảy ra chuyện ư?
Nam Cửu Dương lại sững sờ một lúc, quay đầu nhìn Nam Sương, hỏi:
– Hoa Đào Nhỏ, vừa nãy con tưởng là Tiểu Hoàn Tử đã xảy ra chuyện à? – Không chờ hoa đào Nam trả lời, Nam Cửu Dương lại tự mình bật cười ha hả – Tiểu Hoàn Tử là con rể cha chọn trúng, bị chút thương tích thôi chứ làm sao có thể gặp chuyện gì? Nhìn sống lưng thẳng tắp kia, thân hình kia, chậc chậc chậc chậc…
Nam Sương nghe Nam Cửu Dương khen Vu Hoàn Chi, trong lòng cũng hết sức vui vẻ, cả mừng nói:
– Cha từng gặp công tử Hoàn rồi ạ? – Nói đoạn, mặt nàng đột nhiên ửng hồng, cười – Con thấy lưng chàng thẳng tắp, cha cũng cảm thấy tốt chứ?
– Tốt tốt tốt. – Nam Cửu Dương hài lòng gật đầu – Mẹ ơi, cậu ấy quá uy vũ, quá có tài, quá là đàn ông, nhanh như vậy đã hoàn thành giấc mơ ông ngoại của cha mộng, biết phấn đấu quá biết phấn đấu quá.
Nam Sương kinh ngạc nghe cha mình cứ “quá” mãi, vừa cười hì hì theo vừa nói:
– Giấc mơ ông ngoại gì ạ? Cha muốn ôm cháu ngoại ạ?
Nam Cửu Dương sửng sốt, Vu Kinh Viễn vừa đưa bát thuốc cho a hoàn ở đằng sau, nghe vậy cũng không khỏi kinh ngạc quay đầu.
Trên giường, Nam Sương vẫn tỏ vẻ mặt vô tri, vui vẻ chờ cha mình trả lời.
Vu Kinh Viễn khẽ nhíu mày, lại hỏi:
– Sương à, con vẫn chưa biết à?
– Dạ? – Nam Sương lại sửng sốt– Biết gì… ạ!
Trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ. Nam Cửu Dương chỉ có một đứa con gái duy nhất là nàng, nếu như Nam Cửu Dương muốn ôm cháu ngoại thì nói cách khác… Trong khoảnh khắc, Nam Sương hết sức sửng sốt, chỉ ngây người nhìn Nam Cửu Dương, lại nhìn Vu Kinh Viễn rồi nuốt nước miếng.
Tay bất giác xoa bụng dưới, chắc chắn vẫn bằng phẳng như bình thường. Nhưng dù là ai cũng không nghĩ ra được, phía dưới sự bằng phẳng và yên bình đó lại có một sinh mệnh lặng lẽ đang thai nghén.
Ngoài cửa chợt truyền tới tiếng bước chân vội vã, còn có ai đó đang cao giọng nói chuyện, giọng điệu ngang ngược lại tiêu sái, cực kỳ giống vị tiên sinh già buôn bán trăm lần lỗ cả trăm ở phố đông trước kia.
Nhưng Nam Sương lại không hề nghe thấy, khóe môi từ từ cong lên, cười một mình lộ ra hai cái răng khểnh. Trước đây nói muốn sinh tiểu công tử Hoàn và tiểu Hoa Đào Nhỏ, không ngờ sau khi long đong lận đận cuối cùng cũng đạt được ước nguyện.
– Sương ơi… – Trong phòng như loáng thoáng truyền đến tiếng Vu Hoàn Chi.
Nụ cười trên khóe môi Nam Sương càng tươi hơn, tự nghĩ nếu sinh con trai thì phải đặt tên gì mới hay, sinh con gái thì có gọi là Vu Tiểu Đào thật không.
Trái lo phải nghĩ cũng chẳng nghĩ ra kết quả, Nam Sương vén chăn lên, cúi đầu muốn tìm giày để đi, còn ngẩng đầu cười nói với Nam Cửu Dương:
– Con đi thăm công tử… – Chưa nói xong đã thấy trong phòng có một người áo xanh được dát đầy ánh mặt trời, nhìn nàng khẽ cười.
– Công tử Hoàn… – Nam Sương thì thào gọi một tiếng.
Vu Hoàn Chi đã gầy đi, sắc mặt hơi tái nhưng đã không còn vẻ mệt mỏi mấy ngày trước. Hai mắt y như thể đã khôi phục ánh sáng, bình thản nhìn về phía Nam Sương.
Trong phòng, miệng Mục Chiêu gặm một cái bánh hoa quế, mừng rỡ nhìn đôi vợ chồng này, Vu Kinh Viễn cũng chắp tay không nói gì.
Vu Hoàn Chi dò dẫm tiến lên hai bước, nụ cười nơi khóe miệng lan khắp mặt mày, y nói:
– Sương à, tôi biết rồi.
Vu Hoàn Chi là như thế, cho dù mừng rỡ cũng sẽ không lộ ra ngoài mặt như người bình thường. Nhưng hoa đào Nam thì lại là vì quá đỗi vui mừng, ngược lại không biết biểu đạt tâm trạng của mình ra sao. Một lúc lâu sau, nàng đưa tay cọ trên vạt áo một cách mất tự nhiên, khoác áo ngoài tiến lên đỡ lấy Vu Hoàn Chi, ấp úng mãi mới nói:
– Vừa rồi tôi đang suy nghĩ, nếu sinh con gái thì đặt tên Vu Tiểu Đào, sinh con trai thì… đặt là gì đây?
Vu Hoàn Chi ngây ra, còn chưa kịp trả lời đã nghe Nam Cửu Dương vui vẻ tấm tắc hai tiếng, Vu Kinh Viễn hơi nhíu mày, trong mắt lại lộ ra nụ cười hiếm có:
– Điều dưỡng cơ thể cho tốt trước đã, nghĩ xa thế làm gì?
Bên kia, Mục Chiêu lại chán nản dựa lên trên ghế, năm ngón tay luân phiên gõ án kỷ, thở dài một tiếng nói:
– Cả nhà đoàn tụ, hâm mộ quá.
Hoa đào Nam ngẩn người, chớp mắt nói:
– Chú Vu yên tâm, anh Mục là người tốt tự có trời giúp.
Mục Chiêu mở mắt ra chán nản nhìn nàng, lát sau nhắm mắt thản nhiên nói:
– Chú không hề lo lắng cho thằng nhóc nhà mình chút nào, mạng nó cứng lắm, dù là bọn chú đã vào phần mộ hết rồi thì nó cũng không vào đâu. – Dứt lời, ông lại mở mắt ra, cười hì hì bảo – Quả thật chú khá thích cái tên Vu Bất Cử này, nhưng nếu như Hoa Đào Nhỏ đã gọi thằng Phong là anh thì cũng đổi cách xưng hô với chú đi.
Vu Kinh Viễn lạnh lùng liếc mắt nhìn ông, còn rót một chén trà ngồi xuống bên cạnh.
– Gọi cha nuôi thì sao ạ? – Vu Hoàn Chi bình thản cười – Sương và thiếu chủ là anh em kết bái, gọi minh chủ là cha nuôi, theo lý chắc không quá đáng.
Mục Chiêu vui mừng nhìn Nam Cửu Dương, lại thoáng liếc về hướng Vu Kinh Viễn qua khóe mắt, tấm tắc nói:
– Đào Thiển à, cậu con trai này của ông dễ chung sống hơn ông nhiểu.
Ngoài phòng ánh sáng rực rỡ, bởi vì cỏ cây xanh um nên dù giữa hè mà phái Thiên Thủy vẫn mát mẻ khoan khoái. Gió phất qua, trong vườn lá trúc lao xao, xanh biếc như sóng biển.
Hơn hai tháng gian nan trải qua muôn vàn hiểm nguy, cuối cùng cũng đổi được sự yên tĩnh trong chốc lát, đoàn tụ trong chốc lát.
Mục Chiêu vừa nhấp một ngụm trà vừa cả mừng nói:
– Theo cha, vợ chồng hai đứa đúng là thần giao cách cảm, đều đã ngủ mê man ba ngày.
– Đúng thế. – Nam Cửu Dương kết luận – Hoa Đào Nhỏ vừa tỉnh, Tiểu Hoàn Tử cũng tỉnh.
Ngoài phòng hoa dâm bụt kép đang nở rộ, từng bó hồng nhạt làm lòng người vui vẻ, Nam Sương lại cúi đầu cười hỏi:
– Bây giờ con đang nghĩ điều dưỡng thân thể thật tốt, đặt cái tên cho tiểu công tử Hoàn. Sau đó sẽ cùng công tử Hoàn luyện võ công rồi đi tìm anh và Yên Hoa.
Vu Hoàn Chi mỉm cười:
– Sương thấy cái tên nào hay?
Vu Kinh Viễn bình thản liếc nhìn y một cái, lại hỏi:
– Mắt con làm sao vậy? Mù rồi?
Cha con xa cách nhiều năm lần đầu gặp lại, mặc dù trong đó có nhiều khúc mắc hơn nữa thì sau khi vật đổi sao dời cũng nên tan thành mây khói. Nhưng Vu Hoàn Chi và Vu Kinh Viễn lại đều có tính cách không lộ ra ngoài, bề ngoài thanh tao trong lòng lại cố chấp với chuyện đã nhận định.
Một lúc lâu sau, chỉ nghe Vu Hoàn Chi hờ hững giải thích:
– Lúc bấy con trúng độc, cố dùng cách của phổ Chuyển Nguyệt, điều khí đi đón thức thứ tư của bảy thức Mộ Tuyết nên mắt đã mù rồi.
Dù Vu Hoàn Chi đáp đơn giản nhưng Vu Kinh Viễn suy nghĩ trước sau một lát thì đã biết rõ lúc đó y dùng cách vận khí của “phổ Chuyển Nguyệt” ngăn cản “Tuyết Diếu Băng Thiên”, nhưng lúc đó y đã trúng độc liền cho rằng hai mắt của mình bị thương vì độc tố và kiếm khí.
Vu Kinh Viễn cầm chén trà trong tay, nhìn lá trà chìm nổi trong chén, lại nói:
– Phổ Chuyển Nguyệt hình thành từ khí, không thể phá vỡ, không có lý nào làm khiên chắn quanh người con mà lại không bảo vệ cặp mắt của con. Nếu mắt con không bị kiếm khí của bảy thức Mộ Tuyết gây thương tích thì sau đó con mù cũng không phải là do độc tố gây ra.
Vu Hoàn Chi nghe vậy thì sửng sốt, chỉ nghe Nam Cửu Dương vội vàng tiếp lời:
– Ý ông là ông có cách chữa mắt của Hoàn Chi? Chữa thế nào?
Người cả phòng đều nín thở chăm chú, Vu Kinh Viễn để chén trà xuống, đang muốn nói cách ra lại nghe hoa đào Nam vừa rồi vẫn luôn đắm chìm trong suy nghĩ bỗng nhiên vui vẻ nói:
– Có rồi, tôi nghĩ ra tên của con trai chúng ta rồi!