Một Màu Xuân - Trang 3
Chương 89
Sắc trời rất sáng sủa, mái nhà cong bằng ngói lưu ly sau cơn mưa được chiếu đến chói mắt. Nam Sương lại như rơi vào cõi mộng mê man. Trong mộng là khi còn bé, nàng cầm đôi vòng sắt vừa thó được, xoay người lại nhìn thấy công tử thiếu niên đứng ở dưới gốc hoa.
Nàng nói với y:
– Anh đẹp người, đẹp cả nết, ngày sau nhớ đến lấy tôi.
Thời gian như nước chảy, công tử thiếu niên năm đó đã trưởng thành rồi, ôn nhuận như ngọc, khí khái anh hùng, y lại đứng dưới tàng cây xanh um trong ngày xuân thề thốt hứa hẹn:
– Muôn kiếp mênh mang, Vu Hoàn Chi tôi chỉ có một tấm chân tình, nguyện cưới Nam Sương làm vợ, đời này kiếp này quyết không thay đổi.
Trong lòng Mục Diễn Phong chưa từng phẫn hận như vậy, khi hoa đào Nam lặng lẽ ch ảy nước mắt ở trong lòng hắn, có mấy khoảnh khắc Mục Diễn Phong chỉ hận không thể quay đầu lại, thành công cũng được thất bại cũng xong, liều cả tính mệnh đánh một trận với Âu Dương Nhạc.
Hắn không rõ vì sao Âu Dương Nhạc lại tàn nhẫn đuổi cùng giết tận bọn họ như thế, mà bây giờ hắn cũng không nghĩ ra.
Vu Hoàn Chi từng dặn dò, từ sau khi ra khỏi thành Tô châu, phải đi đường cái. Nhưng nhìn từ tình thế vừa rồi, đội ngũ đưa dâu đó rõ ràng chính là một cái trận pháp do Âu Dương Nhạc bày ra. Có thể thấy được nhanh vuốt của Âu Dương Nhạc đã trải rộng trong thành Tô Châu từ lâu.
Mục Diễn Phong khẽ cắn răng, lại quay người lại ở cuối ngõ, băng qua vài con phố, quyết định vòng về núi Thiên Bình, ra khỏi thành từ trấn phía nam Tô châu.
– Trong thành Tô Châu quá nguy hiểm. – Mục Diễn Phong nói – Thì ra lúc chúng ta ở trên núi Thiên Bình, Âu Dương Nhạc kề cà không đuổi theo là vì đến Tô châu bày thiên la địa võng.
Tiêu Mãn Y gật đầu, lại lo âu nhìn hoa đào Nam trong lòng hắn, cắn môi nói:
– Hoa Đào Nhỏ, đừng… đừng buồn nữa.
Nam Sương lại ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt nàng tan rã, khóe môi mấp máy mãi mới rặn ra mấy chữ:
– Công tử Hoàn…
Một tay Mục Diễn Phong nắm chặt Tiêu Mãn Y, một tay ôm Nam Sương vào trong lòng, dùng nội lực, lúc đi nhanh mang theo tiếng gió thổi.
Gió mát hất tay áo lên cũng khiến lời nói đứt đoạn của Nam Sương truyền vào trong tai Tiêu Mãn Y:
– Yên Hoa… công tử Hoàn… đi đâu rồi?
Tiếng nàng khàn khàn, chữ nào cũng run rẩy, Tiêu Mãn Y nghe thấy trong lòng cũng đau đớn, nàng ấy nghĩ ngợi chốc lát lại nói:
– Tôi không biết. Nhưng bất kể công tử Hoàn đi đâu, cô cũng phải giữ được tính mạng. – Nói rồi Tiêu Mãn Y bỗng nhiên gọi – Diễn Phong, dừng lại một lát.
Mục Diễn Phong ngẩn ra nhưng cũng dừng chân lại ngay tại đó.
Tiêu Mãn Y tiến lên, kéo Nam Sương ra khỏi lòng Mục Diễn Phong, bỗng nhiên nâng tay phải lên, chợt cho nàng một cái bạt tai:
– Hoa đào, cô tỉnh táo lại đi!
Ánh mắt của Nam Sương đã tan rã. Nhưng cái bạt tai bất thình lình đã kéo thần trí nàng về, hồi lâu sau, nàng kinh ngạc nhìn Tiêu Mãn Y, viền mắt còn có nước chảy ra:
– Yên… Hoa?
Tiếng nàng đau thương giống như con thú nhà không nhà để về, Tiêu Mãn Y nghe xong trong lòng cũng xót xa, không khỏi vươn tay vịn chặt hai vai nàng, nhẹ nhàng lắc:
– Sương, Sương ơi… – Nàng ấy nói, lần đầu tiên trong đời gọi tên của Nam Sương – Cô tỉnh táo lại đi, tỉnh táo lên có được không? Chúng ta đang chạy thoát thân, không kịp đau lòng, không có thời gian đau lòng nữa…
Nam Sương mở mắt ra, nhìn chăm chằm nàng ấy một lát, khóe môi bỗng nhiên nở một nụ cười cay đắng:
– Tiêu Tiêu…
Tiêu Tiêu, cách xưng hô mà chỉ có người thầy Hoa Nguyệt mới gọi nàng ấy, cái tên mà Hoa Nguyệt đặt cho nàng ấy.
Tiêu Mãn Y bừng tỉnh, chốc lát cũng cong khóe môi nở nụ cười cay đắng:
– Ừ, tôi là Tiêu Tiêu, chính là Tiêu Tiêu múa khúc Kinh Loan kia. – Nàng ấy mím môi rồi lại bảo – Nhưng tôi còn là Tiêu Mãn Y, là Yên Hoa mà sau này cô quen biết, là người mà anh cô thích.
– Sương ơi, cô xem, bây giờ chúng ta đang chạy thoát chết. Từ hôm qua cho tới hôm nay, rất nhiều rất nhiều người đều đã chết hết. Môn đồ của trang Lưu Vân, chị Hương Hương và công tử Tống, Âu Dương Vô Quá, Giang Lam Sinh và Đinh Nhụy ở lại trấn Vân Thượng cũng chưa rõ sống chết… Còn có, còn có công tử Hoàn của cô nữa. – Tiêu Mãn Y nói, khóe môi run rẩy – Công tử Hoàn cản lại trận mà Âu Dương Nhạc bày cho chúng ta, Sương ơi, cô tỉnh táo lại đi, đừng để y thành công dã tràng, đừng để y uổng công thích cô. Trong chúng ta không thể có người rời đi nữa.
Dừng một lát, Tiêu Mãn Y bỗng nhiên run rẩy vươn tay, một tay cầm lấy ống tay áo của Mục Diễn Phong, một tay cầm lấy góc áo Nam Sương:
– Tôi cũng có một quyển giấy đỏ đó. Là món quà thầy tặng lúc tôi năm tuổi, thầy bảo tôi viết người thực sự đặt trong lòng suốt cuộc đời. – Lúc Tiêu Mãn Y nói, từng giọt nước mắt chảy ra dọc theo viền mắt, nàng ấy lại run rẩy thò tay vào trong ngực, lấy xấp giấy đỏ đó ra rồi đưa cho Nam Sương – Sương ơi, cô xem, người tôi quý trọng trong cuộc đời ít như vậy, ngoại trừ thầy đã qua đời thì chỉ còn cô và Diễn Phong thôi. Cầu xin cô tỉnh táo lại được không?
Quyển giấy đỏ đó giống như của Nam Sương nhưng trên giấy đỏ của Tiêu Mãn Y chỉ có vẻn vẹn ba cái tên: Hoa Nguyệt, Mục Diễn Phong, Nam Sương.
Có lẽ là vì cảm thấy để lại quá nhiều chỗ trống, vì vậy nàng ấy viết thật to tên của ba người này, chiếm luôn một nửa vị trí.
Ánh mắt Mục Diễn Phong rơi vào tờ giấy đỏ kia, trong lòng cũng đau thắt lại. Lúc hắn quay đầu nhìn về hướng núi xa mênh mang, Nam Sương lại phóng mắt nhìn về phía thành Tô châu dưới ánh mặt trời chói chang.
Đã quá trưa, thành Tô châu bị ánh mặt trời chiếu đến mệt mỏi. Không có tiếng binh khí va chạm truyền đến nhưng nàng lại không biết phía sau sự tĩnh mịch vào giờ khắc này từng có bao nhiêu giết chóc bao nhiêu máu chảy.
Lát sau, hoa đào Nam xoay người, cười hì hì, mặc dù nụ cười vẫn có phần thảm đạm, nàng nói:
– Yên Hoa, chúng ta đi, tôi biết thức thứ hai của bảy thức Mộ Tuyết, có thể chạy rất nhanh.
Mục Diễn Phong sững sờ chốc lát rồi gật đầu, cười nói:
– Anh dẫn Mãn Y, em dùng khinh công đi theo anh.
Tiêu Mãn Y lại “hừ” một tiếng, liếc mắt nhìn nàng:
– Cô không buồn nữa à?
Lại có nước mắt tự dưng rỉ ra, Nam Sương giơ tay áo lên lau đi, gật đầu bảo:
– Buồn. Nhưng tôi đã nghĩ thông rồi, đợi việc này trôi qua, tôi sẽ đi tìm công tử Hoàn. Tìm được thì tốt, nếu không tìm được, nếu chàng ấy đã mất thì cũng sẽ không có tiểu Hoa Đào Nhỏ và tiểu công tử Hoàn của tôi nữa, thế thì tôi không sao sống nổi.
Tiêu Mãn Y nghe vậy muốn khuyên nhưng khoảnh khắc trông thấy biểu cảm bình thản trên mặt Nam Sương, nàng ấy đành nuốt lời trở về trong bụng, chỉ nói câu:
– Đi thôi.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu Mục Diễn Phong mất thì mình phải làm sao đây. Đạp khắp non sông để tìm hay là chỉ mong sống chết không rời.
Lúc Âu Dương Nhạc đuổi đến, trời còn chưa tới hoàng hôn. Chân núi Thiên Bình xanh biếc sum suê, trăm hoa hoa nở rộ trên thảm cỏ thơm. Mục Diễn Phong nhìn về phía sau, chỉ thấy mấy bóng người hối hả đuổi theo.
Không chạy thoát được nữa, lúc ý nghĩ này hiện lên trong đầu Mục Diễn Phong, đáy lòng hắn bỗng nhiên dâng lên sự sảng khoái. Không chạy thoát cũng tốt, không chạy thoát thì hắn có thể khiến lưỡi kiếm nhuốm máu kẻ thù vì Mục Hương Hương, vì Tống Tiết, vì Vu Hoàn Chi.
Âu Dương Nhạc khẽ nhảy vọt lên, sau một khắc, tay ông ta cầm vòng vàng, chặn trước mặt Mục Diễn Phong.
– Cháu trai? – Âu Dương Nhạc cong khóe môi cười.
Lúc này Mục Diễn Phong mới chú ý tới trên người ông ta bị thương, một vệt máu kéo từ trước ngực đến phần bụng, mặc dù không sâu nhưng máu tươi trào ra đã nhuộm toàn bộ vạt áo trước.
Người có thể làm Âu Dương Nhạc bị thương đến mức này, không phải Vu Hoàn Chi thì không còn ai khác.
Nhưng Âu Dương Nhạc tổn thương đến mức này thì Vu Hoàn Chi sẽ ra sao? Trong lòng Mục Diễn Phong bỗng lạnh xuống như băng, hắn giận quá hóa cười:
– Chú?
Âu Dương Nhạc thấy vẻ mặt hắn như thế thì “hừ” một tiếng:
– Không ngờ con trai Vu Kinh Viễn lại tài cán như thế, đả thương toàn bộ nhân mã của ta, một chiêu thức thứ sáu của Mộ Tuyết làm ta bị thương đến mức này! – Dừng một chút, ông ta bỗng nhiên lại cười quỷ dị – Nhưng cháu biết nó làm ta bị thương như thế nào không?
Bỗng dưng Nam Sương lùi một bước về phía sau, không khỏi nắm thật chặt cổ tay của Tiêu Mãn Y.
– Nó không tránh không đỡ mà trực tiếp đón lấy thức thứ tư Tuyết Diếu Băng Thiên trong bảy thức Mộ Tuyết của ta, dùng thức thứ sáu đả thương ta. Tuyết Diếu Băng Thiên đánh trực diện sẽ có hậu quả thế nào? – Âu Dương Nhạc hỏi ngược lại.
Thức thứ tư Tuyết Diếu Băng Thiên trong bảy thức Mộ Tuyết dùng binh khí rạch không khí ra hình thành luồng khí xoáy, bắn kiếm khí từ trong đó ra khắp bầu trời. Nếu không tránh không đỡ thì kiếm khí khắp trời này sẽ xuyên qua cơ thể, chắc chắn phải chết.
Nam Sương bỗng thất thần rồi mất hết tri giác, nàng chỉ biết môi mình run rẩy, rặn ra vài chữ phẫn hận:
– Ta… phải giết ông.
– Cậu Vu đâu? – Bỗng nhiên Mục Diễn Phong hỏi – Ông nói cậu ấy đã chết thì cậu Vu đâu rồi?
Nam Sương ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Mục Diễn Phong, một câu nói này dường như một khối gỗ nổi cho kẻ sắp chết chìm, tự dưng xuất hiện một cơ hội sống sót.
Âu Dương Nhạc giật mình, lúc đó thân thể Vu Hoàn Chi bị kiếm khí bắn lên trên cao, sau khi rơi xuống quả thực chẳng biết ở đâu. Ông ta chỉ nghĩ Vu Hoàn Chi đã chết, bèn hối hả đuổi theo đám người Mục Diễn Phong.
Chính trong chớp nhoáng thất thần này, Mục Diễn Phong bỗng nắm cổ tay Nam Sương và Tiêu Mãn Y, nhảy lên không trung vọt ra khỏi vòng vây trùng điệp của mọi người, dùng nội lực đi vội mấy bước, đẩy bọn họ về phía trước:
– Sương ơi, mau dẫn Mãn Y đi!
Mắt thấy Âu Dương Nhạc sắp đuổi theo, Tiêu Mãn Y kinh hoảng mở to mắt, lại nói:
– Diễn Phong tôi không đi, tôi ở với chàng. – Dừng một lát, nàng ấy lại hoang cuống quýt bước lên phía trước mấy bước, đẩy Nam Sương ra đằng sau, bảo – Sương đi đi, tôi, khinh công của tôi không tốt, sẽ liên lụy đến cô.
Bấy giờ Nam Sương nhìn thấy Âu Dương Nhạc cầm vòng vàng trong tay, chợt vọt lên không trung đuổi theo, Mục Diễn Phong lại vung kiếm trong tay, hướng mà kiếm khí bắn vào chính là dăm ba tên sát thủ đi theo Âu Dương Nhạc.
Lúc hắn nghiêng người né tránh thì đã quá muộn, vòng vàng đập trúng lưng của hắn, phun ra một ngụm máu tươi, phun ở trên quần áo Tiêu Mãn Y.
Tiêu Mãn Y chưa từng thấy Mục Diễn Phong bị người ta đả thương, chưa từng thấy hắn bị thương đến mức chật vật như hôm nay. Lúc nàng ấy hốt hoảng đi đỡ Mục Diễn Phong lại bị Mục Diễn Phong gạt tay đẩy vào trong lòng Nam Sương:
– Đi! – Hắn quát thật to.
– Diễn Phong, tôi…
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Mục Diễn Phong chứa vẻ cay đắng, trước khi hắn nâng kiếm xoay người đã nhẹ giọng nói:
– Mãn Y, nàng có biết không, tôi không thể mất đi nàng nữa, không thể mất đi nàng nữa…
Khi Nam Sương dùng nội lực dẫn Tiêu Mãn Y trốn đi, nàng không dám quay đầu nhìn trên mảnh đất cằn cỗi nhỏ cỏ thơm um tùm ấy có cuộc tỉ thí mãnh liệt và đáng sợ cỡ nào.
Nước mắt của nàng và Tiêu Mãn Y đã chảy đến khô cạn, tim cũng không còn đau nữa, chỉ chừa lại cái lẻ loi trống vắng như rơi vào một cái động không đáy muôn kiếp chẳng gượng dậy nổi nữa.
Trước buổi hoàng hôn, bọn họ dừng bước ở giữa núi non xanh biếc. Đường núi phía trước quẹo trái, là đường trở về trang Lưu Vân trước kia. Nam Sương ngước mắt nhìn về hướng lầu gác thấp thoáng, bỗng nhiên gọi:
– Tiêu Tiêu.
Tiêu Mãn Y đi lên trước, kề vai nhìn đường về nhà lúc trước với nàng, chốc lát sau mới cất tiếng hỏi:
– Hoa đào, cô… có thể mất công tử Hoàn được không?
Tim Nam Sương thắt lại, cúi đầu cắn răng nói:
– Làm sao có thể?
– Sáng sớm hôm nay, tôi thấy chị Hương Hương và anh rể có thể sống chung chăn chết chung huyệt thì rất cảm động. – Tiêu Mãn Y nói – Tôi nghĩ tôi cũng phải ở bên Diễn Phong, một đời một kiếp một đôi mình.
Nam Sương gật đầu, nói:
– Tôi cũng vậy, tôi phải đi tìm công tử Hoàn. – Dứt lời, nàng ngoảnh lại nhìn Tiêu Mãn Y, chỉ thấy Tiêu Mãn Y cũng quay đầu nhìn nàng.
Trên mặt của hai cô gái vẫn có vệt nước mắt, lại nhìn nhau rồi cười.
Hoàng hôn hôm ấy dát cả núi rừng trong sắc vàng. Ngọn lửa từng đốt trang Lưu Vân vẫn chưa lan tràn được bao lâu mà đã thiêu rụi trong trang thành chốn hoang tàn. Có hai cô gái từ từ đi qua trong chốn đổ nát thê lương còn sót lại sau cơn tai kiếp.
Bọn họ kể hết từng cơn hân hoan và cảm động ngày xưa, nhìn thấy sự cố chấp và tình yêu sâu sắc ở trong thôn trang tiêu điều đổ nát này.
– Tôi phải đến hiên Huy Vũ. – Nam Sương nói – Trước đây công tử Hoàn đã làm một chiếc đèn cung đình cho tôi, tôi quên mất không mang theo người rồi.
Ngủ lại một đêm trong trang Lưu Vân, ngày hôm sau liền trở về Tô châu. Đây là quyết định của họ, dù đến lúc đó sẽ gặp phải Âu Dương Nhạc, dù trước khi tìm được Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong đã là ngọc nát hương tan.
Trước hiên Huy Vũ có hoa đào được dời tới lúc đầu xuân. Hoa đào rực rỡ dưới ánh chiều tà dát vàng, dưới cột hành lang sụp đổ đều là vết tích từng bị lửa lớn thiêu rụi.
Chung quanh toàn là ngói vỡ gạch bể, Nam Sương và Tiêu Mãn Y nhẹ nhàng đẩy cửa hiên Huy Vũ ra. Trong sơn trang yên tĩnh mà tàn tạ, cửa mở “két” một tiếng tựa như tiếng kêu đau buồn của chim nhạn vạch qua ngang trời trong buổi cuối thu vắng lặng.
Nhưng vào lúc này, khi Nam Sương và Tiêu Mãn Y vào phòng, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân chậm chạp không có sức lực.
Tiếng bước chân ngừng lại ngay tức khắc.
Nam Sương và Tiêu Mãn Y cũng không dám quay đầu lại.
Sau cơn tĩnh mịch đằng đẵng, đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài, tiếng nói của người kia khàn khàn, từ từ hỏi:
– Sương… Là nàng sao?
Nàng nói với y:
– Anh đẹp người, đẹp cả nết, ngày sau nhớ đến lấy tôi.
Thời gian như nước chảy, công tử thiếu niên năm đó đã trưởng thành rồi, ôn nhuận như ngọc, khí khái anh hùng, y lại đứng dưới tàng cây xanh um trong ngày xuân thề thốt hứa hẹn:
– Muôn kiếp mênh mang, Vu Hoàn Chi tôi chỉ có một tấm chân tình, nguyện cưới Nam Sương làm vợ, đời này kiếp này quyết không thay đổi.
Trong lòng Mục Diễn Phong chưa từng phẫn hận như vậy, khi hoa đào Nam lặng lẽ ch ảy nước mắt ở trong lòng hắn, có mấy khoảnh khắc Mục Diễn Phong chỉ hận không thể quay đầu lại, thành công cũng được thất bại cũng xong, liều cả tính mệnh đánh một trận với Âu Dương Nhạc.
Hắn không rõ vì sao Âu Dương Nhạc lại tàn nhẫn đuổi cùng giết tận bọn họ như thế, mà bây giờ hắn cũng không nghĩ ra.
Vu Hoàn Chi từng dặn dò, từ sau khi ra khỏi thành Tô châu, phải đi đường cái. Nhưng nhìn từ tình thế vừa rồi, đội ngũ đưa dâu đó rõ ràng chính là một cái trận pháp do Âu Dương Nhạc bày ra. Có thể thấy được nhanh vuốt của Âu Dương Nhạc đã trải rộng trong thành Tô Châu từ lâu.
Mục Diễn Phong khẽ cắn răng, lại quay người lại ở cuối ngõ, băng qua vài con phố, quyết định vòng về núi Thiên Bình, ra khỏi thành từ trấn phía nam Tô châu.
– Trong thành Tô Châu quá nguy hiểm. – Mục Diễn Phong nói – Thì ra lúc chúng ta ở trên núi Thiên Bình, Âu Dương Nhạc kề cà không đuổi theo là vì đến Tô châu bày thiên la địa võng.
Tiêu Mãn Y gật đầu, lại lo âu nhìn hoa đào Nam trong lòng hắn, cắn môi nói:
– Hoa Đào Nhỏ, đừng… đừng buồn nữa.
Nam Sương lại ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt nàng tan rã, khóe môi mấp máy mãi mới rặn ra mấy chữ:
– Công tử Hoàn…
Một tay Mục Diễn Phong nắm chặt Tiêu Mãn Y, một tay ôm Nam Sương vào trong lòng, dùng nội lực, lúc đi nhanh mang theo tiếng gió thổi.
Gió mát hất tay áo lên cũng khiến lời nói đứt đoạn của Nam Sương truyền vào trong tai Tiêu Mãn Y:
– Yên Hoa… công tử Hoàn… đi đâu rồi?
Tiếng nàng khàn khàn, chữ nào cũng run rẩy, Tiêu Mãn Y nghe thấy trong lòng cũng đau đớn, nàng ấy nghĩ ngợi chốc lát lại nói:
– Tôi không biết. Nhưng bất kể công tử Hoàn đi đâu, cô cũng phải giữ được tính mạng. – Nói rồi Tiêu Mãn Y bỗng nhiên gọi – Diễn Phong, dừng lại một lát.
Mục Diễn Phong ngẩn ra nhưng cũng dừng chân lại ngay tại đó.
Tiêu Mãn Y tiến lên, kéo Nam Sương ra khỏi lòng Mục Diễn Phong, bỗng nhiên nâng tay phải lên, chợt cho nàng một cái bạt tai:
– Hoa đào, cô tỉnh táo lại đi!
Ánh mắt của Nam Sương đã tan rã. Nhưng cái bạt tai bất thình lình đã kéo thần trí nàng về, hồi lâu sau, nàng kinh ngạc nhìn Tiêu Mãn Y, viền mắt còn có nước chảy ra:
– Yên… Hoa?
Tiếng nàng đau thương giống như con thú nhà không nhà để về, Tiêu Mãn Y nghe xong trong lòng cũng xót xa, không khỏi vươn tay vịn chặt hai vai nàng, nhẹ nhàng lắc:
– Sương, Sương ơi… – Nàng ấy nói, lần đầu tiên trong đời gọi tên của Nam Sương – Cô tỉnh táo lại đi, tỉnh táo lên có được không? Chúng ta đang chạy thoát thân, không kịp đau lòng, không có thời gian đau lòng nữa…
Nam Sương mở mắt ra, nhìn chăm chằm nàng ấy một lát, khóe môi bỗng nhiên nở một nụ cười cay đắng:
– Tiêu Tiêu…
Tiêu Tiêu, cách xưng hô mà chỉ có người thầy Hoa Nguyệt mới gọi nàng ấy, cái tên mà Hoa Nguyệt đặt cho nàng ấy.
Tiêu Mãn Y bừng tỉnh, chốc lát cũng cong khóe môi nở nụ cười cay đắng:
– Ừ, tôi là Tiêu Tiêu, chính là Tiêu Tiêu múa khúc Kinh Loan kia. – Nàng ấy mím môi rồi lại bảo – Nhưng tôi còn là Tiêu Mãn Y, là Yên Hoa mà sau này cô quen biết, là người mà anh cô thích.
– Sương ơi, cô xem, bây giờ chúng ta đang chạy thoát chết. Từ hôm qua cho tới hôm nay, rất nhiều rất nhiều người đều đã chết hết. Môn đồ của trang Lưu Vân, chị Hương Hương và công tử Tống, Âu Dương Vô Quá, Giang Lam Sinh và Đinh Nhụy ở lại trấn Vân Thượng cũng chưa rõ sống chết… Còn có, còn có công tử Hoàn của cô nữa. – Tiêu Mãn Y nói, khóe môi run rẩy – Công tử Hoàn cản lại trận mà Âu Dương Nhạc bày cho chúng ta, Sương ơi, cô tỉnh táo lại đi, đừng để y thành công dã tràng, đừng để y uổng công thích cô. Trong chúng ta không thể có người rời đi nữa.
Dừng một lát, Tiêu Mãn Y bỗng nhiên run rẩy vươn tay, một tay cầm lấy ống tay áo của Mục Diễn Phong, một tay cầm lấy góc áo Nam Sương:
– Tôi cũng có một quyển giấy đỏ đó. Là món quà thầy tặng lúc tôi năm tuổi, thầy bảo tôi viết người thực sự đặt trong lòng suốt cuộc đời. – Lúc Tiêu Mãn Y nói, từng giọt nước mắt chảy ra dọc theo viền mắt, nàng ấy lại run rẩy thò tay vào trong ngực, lấy xấp giấy đỏ đó ra rồi đưa cho Nam Sương – Sương ơi, cô xem, người tôi quý trọng trong cuộc đời ít như vậy, ngoại trừ thầy đã qua đời thì chỉ còn cô và Diễn Phong thôi. Cầu xin cô tỉnh táo lại được không?
Quyển giấy đỏ đó giống như của Nam Sương nhưng trên giấy đỏ của Tiêu Mãn Y chỉ có vẻn vẹn ba cái tên: Hoa Nguyệt, Mục Diễn Phong, Nam Sương.
Có lẽ là vì cảm thấy để lại quá nhiều chỗ trống, vì vậy nàng ấy viết thật to tên của ba người này, chiếm luôn một nửa vị trí.
Ánh mắt Mục Diễn Phong rơi vào tờ giấy đỏ kia, trong lòng cũng đau thắt lại. Lúc hắn quay đầu nhìn về hướng núi xa mênh mang, Nam Sương lại phóng mắt nhìn về phía thành Tô châu dưới ánh mặt trời chói chang.
Đã quá trưa, thành Tô châu bị ánh mặt trời chiếu đến mệt mỏi. Không có tiếng binh khí va chạm truyền đến nhưng nàng lại không biết phía sau sự tĩnh mịch vào giờ khắc này từng có bao nhiêu giết chóc bao nhiêu máu chảy.
Lát sau, hoa đào Nam xoay người, cười hì hì, mặc dù nụ cười vẫn có phần thảm đạm, nàng nói:
– Yên Hoa, chúng ta đi, tôi biết thức thứ hai của bảy thức Mộ Tuyết, có thể chạy rất nhanh.
Mục Diễn Phong sững sờ chốc lát rồi gật đầu, cười nói:
– Anh dẫn Mãn Y, em dùng khinh công đi theo anh.
Tiêu Mãn Y lại “hừ” một tiếng, liếc mắt nhìn nàng:
– Cô không buồn nữa à?
Lại có nước mắt tự dưng rỉ ra, Nam Sương giơ tay áo lên lau đi, gật đầu bảo:
– Buồn. Nhưng tôi đã nghĩ thông rồi, đợi việc này trôi qua, tôi sẽ đi tìm công tử Hoàn. Tìm được thì tốt, nếu không tìm được, nếu chàng ấy đã mất thì cũng sẽ không có tiểu Hoa Đào Nhỏ và tiểu công tử Hoàn của tôi nữa, thế thì tôi không sao sống nổi.
Tiêu Mãn Y nghe vậy muốn khuyên nhưng khoảnh khắc trông thấy biểu cảm bình thản trên mặt Nam Sương, nàng ấy đành nuốt lời trở về trong bụng, chỉ nói câu:
– Đi thôi.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu Mục Diễn Phong mất thì mình phải làm sao đây. Đạp khắp non sông để tìm hay là chỉ mong sống chết không rời.
Lúc Âu Dương Nhạc đuổi đến, trời còn chưa tới hoàng hôn. Chân núi Thiên Bình xanh biếc sum suê, trăm hoa hoa nở rộ trên thảm cỏ thơm. Mục Diễn Phong nhìn về phía sau, chỉ thấy mấy bóng người hối hả đuổi theo.
Không chạy thoát được nữa, lúc ý nghĩ này hiện lên trong đầu Mục Diễn Phong, đáy lòng hắn bỗng nhiên dâng lên sự sảng khoái. Không chạy thoát cũng tốt, không chạy thoát thì hắn có thể khiến lưỡi kiếm nhuốm máu kẻ thù vì Mục Hương Hương, vì Tống Tiết, vì Vu Hoàn Chi.
Âu Dương Nhạc khẽ nhảy vọt lên, sau một khắc, tay ông ta cầm vòng vàng, chặn trước mặt Mục Diễn Phong.
– Cháu trai? – Âu Dương Nhạc cong khóe môi cười.
Lúc này Mục Diễn Phong mới chú ý tới trên người ông ta bị thương, một vệt máu kéo từ trước ngực đến phần bụng, mặc dù không sâu nhưng máu tươi trào ra đã nhuộm toàn bộ vạt áo trước.
Người có thể làm Âu Dương Nhạc bị thương đến mức này, không phải Vu Hoàn Chi thì không còn ai khác.
Nhưng Âu Dương Nhạc tổn thương đến mức này thì Vu Hoàn Chi sẽ ra sao? Trong lòng Mục Diễn Phong bỗng lạnh xuống như băng, hắn giận quá hóa cười:
– Chú?
Âu Dương Nhạc thấy vẻ mặt hắn như thế thì “hừ” một tiếng:
– Không ngờ con trai Vu Kinh Viễn lại tài cán như thế, đả thương toàn bộ nhân mã của ta, một chiêu thức thứ sáu của Mộ Tuyết làm ta bị thương đến mức này! – Dừng một chút, ông ta bỗng nhiên lại cười quỷ dị – Nhưng cháu biết nó làm ta bị thương như thế nào không?
Bỗng dưng Nam Sương lùi một bước về phía sau, không khỏi nắm thật chặt cổ tay của Tiêu Mãn Y.
– Nó không tránh không đỡ mà trực tiếp đón lấy thức thứ tư Tuyết Diếu Băng Thiên trong bảy thức Mộ Tuyết của ta, dùng thức thứ sáu đả thương ta. Tuyết Diếu Băng Thiên đánh trực diện sẽ có hậu quả thế nào? – Âu Dương Nhạc hỏi ngược lại.
Thức thứ tư Tuyết Diếu Băng Thiên trong bảy thức Mộ Tuyết dùng binh khí rạch không khí ra hình thành luồng khí xoáy, bắn kiếm khí từ trong đó ra khắp bầu trời. Nếu không tránh không đỡ thì kiếm khí khắp trời này sẽ xuyên qua cơ thể, chắc chắn phải chết.
Nam Sương bỗng thất thần rồi mất hết tri giác, nàng chỉ biết môi mình run rẩy, rặn ra vài chữ phẫn hận:
– Ta… phải giết ông.
– Cậu Vu đâu? – Bỗng nhiên Mục Diễn Phong hỏi – Ông nói cậu ấy đã chết thì cậu Vu đâu rồi?
Nam Sương ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Mục Diễn Phong, một câu nói này dường như một khối gỗ nổi cho kẻ sắp chết chìm, tự dưng xuất hiện một cơ hội sống sót.
Âu Dương Nhạc giật mình, lúc đó thân thể Vu Hoàn Chi bị kiếm khí bắn lên trên cao, sau khi rơi xuống quả thực chẳng biết ở đâu. Ông ta chỉ nghĩ Vu Hoàn Chi đã chết, bèn hối hả đuổi theo đám người Mục Diễn Phong.
Chính trong chớp nhoáng thất thần này, Mục Diễn Phong bỗng nắm cổ tay Nam Sương và Tiêu Mãn Y, nhảy lên không trung vọt ra khỏi vòng vây trùng điệp của mọi người, dùng nội lực đi vội mấy bước, đẩy bọn họ về phía trước:
– Sương ơi, mau dẫn Mãn Y đi!
Mắt thấy Âu Dương Nhạc sắp đuổi theo, Tiêu Mãn Y kinh hoảng mở to mắt, lại nói:
– Diễn Phong tôi không đi, tôi ở với chàng. – Dừng một lát, nàng ấy lại hoang cuống quýt bước lên phía trước mấy bước, đẩy Nam Sương ra đằng sau, bảo – Sương đi đi, tôi, khinh công của tôi không tốt, sẽ liên lụy đến cô.
Bấy giờ Nam Sương nhìn thấy Âu Dương Nhạc cầm vòng vàng trong tay, chợt vọt lên không trung đuổi theo, Mục Diễn Phong lại vung kiếm trong tay, hướng mà kiếm khí bắn vào chính là dăm ba tên sát thủ đi theo Âu Dương Nhạc.
Lúc hắn nghiêng người né tránh thì đã quá muộn, vòng vàng đập trúng lưng của hắn, phun ra một ngụm máu tươi, phun ở trên quần áo Tiêu Mãn Y.
Tiêu Mãn Y chưa từng thấy Mục Diễn Phong bị người ta đả thương, chưa từng thấy hắn bị thương đến mức chật vật như hôm nay. Lúc nàng ấy hốt hoảng đi đỡ Mục Diễn Phong lại bị Mục Diễn Phong gạt tay đẩy vào trong lòng Nam Sương:
– Đi! – Hắn quát thật to.
– Diễn Phong, tôi…
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Mục Diễn Phong chứa vẻ cay đắng, trước khi hắn nâng kiếm xoay người đã nhẹ giọng nói:
– Mãn Y, nàng có biết không, tôi không thể mất đi nàng nữa, không thể mất đi nàng nữa…
Khi Nam Sương dùng nội lực dẫn Tiêu Mãn Y trốn đi, nàng không dám quay đầu nhìn trên mảnh đất cằn cỗi nhỏ cỏ thơm um tùm ấy có cuộc tỉ thí mãnh liệt và đáng sợ cỡ nào.
Nước mắt của nàng và Tiêu Mãn Y đã chảy đến khô cạn, tim cũng không còn đau nữa, chỉ chừa lại cái lẻ loi trống vắng như rơi vào một cái động không đáy muôn kiếp chẳng gượng dậy nổi nữa.
Trước buổi hoàng hôn, bọn họ dừng bước ở giữa núi non xanh biếc. Đường núi phía trước quẹo trái, là đường trở về trang Lưu Vân trước kia. Nam Sương ngước mắt nhìn về hướng lầu gác thấp thoáng, bỗng nhiên gọi:
– Tiêu Tiêu.
Tiêu Mãn Y đi lên trước, kề vai nhìn đường về nhà lúc trước với nàng, chốc lát sau mới cất tiếng hỏi:
– Hoa đào, cô… có thể mất công tử Hoàn được không?
Tim Nam Sương thắt lại, cúi đầu cắn răng nói:
– Làm sao có thể?
– Sáng sớm hôm nay, tôi thấy chị Hương Hương và anh rể có thể sống chung chăn chết chung huyệt thì rất cảm động. – Tiêu Mãn Y nói – Tôi nghĩ tôi cũng phải ở bên Diễn Phong, một đời một kiếp một đôi mình.
Nam Sương gật đầu, nói:
– Tôi cũng vậy, tôi phải đi tìm công tử Hoàn. – Dứt lời, nàng ngoảnh lại nhìn Tiêu Mãn Y, chỉ thấy Tiêu Mãn Y cũng quay đầu nhìn nàng.
Trên mặt của hai cô gái vẫn có vệt nước mắt, lại nhìn nhau rồi cười.
Hoàng hôn hôm ấy dát cả núi rừng trong sắc vàng. Ngọn lửa từng đốt trang Lưu Vân vẫn chưa lan tràn được bao lâu mà đã thiêu rụi trong trang thành chốn hoang tàn. Có hai cô gái từ từ đi qua trong chốn đổ nát thê lương còn sót lại sau cơn tai kiếp.
Bọn họ kể hết từng cơn hân hoan và cảm động ngày xưa, nhìn thấy sự cố chấp và tình yêu sâu sắc ở trong thôn trang tiêu điều đổ nát này.
– Tôi phải đến hiên Huy Vũ. – Nam Sương nói – Trước đây công tử Hoàn đã làm một chiếc đèn cung đình cho tôi, tôi quên mất không mang theo người rồi.
Ngủ lại một đêm trong trang Lưu Vân, ngày hôm sau liền trở về Tô châu. Đây là quyết định của họ, dù đến lúc đó sẽ gặp phải Âu Dương Nhạc, dù trước khi tìm được Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong đã là ngọc nát hương tan.
Trước hiên Huy Vũ có hoa đào được dời tới lúc đầu xuân. Hoa đào rực rỡ dưới ánh chiều tà dát vàng, dưới cột hành lang sụp đổ đều là vết tích từng bị lửa lớn thiêu rụi.
Chung quanh toàn là ngói vỡ gạch bể, Nam Sương và Tiêu Mãn Y nhẹ nhàng đẩy cửa hiên Huy Vũ ra. Trong sơn trang yên tĩnh mà tàn tạ, cửa mở “két” một tiếng tựa như tiếng kêu đau buồn của chim nhạn vạch qua ngang trời trong buổi cuối thu vắng lặng.
Nhưng vào lúc này, khi Nam Sương và Tiêu Mãn Y vào phòng, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân chậm chạp không có sức lực.
Tiếng bước chân ngừng lại ngay tức khắc.
Nam Sương và Tiêu Mãn Y cũng không dám quay đầu lại.
Sau cơn tĩnh mịch đằng đẵng, đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài, tiếng nói của người kia khàn khàn, từ từ hỏi:
– Sương… Là nàng sao?