Một Màu Xuân - Trang 3
Chương 59
Thuyền nhỏ dập dềnh, nước chảy róc rách. Khi thuyền ô bồng xuyên qua cầu đá hình vòm, bên trong mui bỗng tối lại.
Giữa tối tăm, hình như có giấc mộng xưa cũ ào tới từ nơi xa xăm.
Năm ấy ngoài phái Thiên Thủy, hoa đào nở rộ, rực rỡ diễm lệ. Dưới ánh mặt trời, Vu Hoàn Chi mười bốn tuổi rẽ vào một chỗ ngoặt liền thấy hàng dặm mây hồng, một màu cảnh xuân.
Tất nhiên y không nghe thấy cô nương nhỏ khóc lóc ỉ ôi ở trước cửa phái Thiên Thủy. Y chỉ nhớ vừa rồi cúi người xem vết thương trên khóe miệng nàng, trong lúc vô tình, thoáng trông thấy dưới xương quai xanh của nàng có một dấu hoa đào, đẹp đẽ như mùa xuân.
– Biển người mênh mông, duyên tới duyên đi. Nàng bảo tôi lấy nàng, nhưng tôi chẳng biết đi đâu tìm. – Vu Hoàn Chi cười nói – Sau đó đã đến trang Lưu Vân, luôn bị việc vặt quấn thân, thêm nữa tôi muốn rửa sạch oan khuất cho cung Mộ Tuyết, không biết còn phải bôn ba bao nhiêu năm, bèn bỏ việc này.
Nam Sương nghe lời ấy thì cúi đầu trầm mặc một lúc, lát sau lại đến gần Vu Hoàn Chi hơn một chút, thẹn đỏ mặt nói:
– Lúc đó đầu tôi nhỏ, năm ấy đã mười một rồi nhưng thoạt nhìn chẳng khác nào trẻ con năm sáu tuổi. – Dừng một lát, nàng nuốt nước miếng rồi vụng về nói – Tôi quên không nói chàng lúc nào thì tới, cũng quên không nói tên của tôi cho chàng. Tôi sợ chàng tới muộn, đến năm mười chín tuổi mới đồng ý việc hôn nhân với các Vạn Hồng.
Thấy Vu Hoàn Chi mỉm cười nhìn nàng, hoa đào Nam tiếp tục nói:
– Chàng không biết tôi là ai, nhưng tôi biết chàng đấy. Khi luyện đến thức thứ ba của bảy thức Mộ Tuyết, nếu nội tức rối loạn sẽ có ban tím, vượt qua cửa ải này thẻ thì sẽ không sao nữa. Chàng biết bảy thức Mộ Tuyết, tay còn cầm lưỡi Vọng Tuyết, nhất định là thiếu cung chủ cung Mộ Tuyết. Tôi về nhà nói với cha đã gặp chàng, cha lại bảo tôi giữ bí mật, nói tuyệt đối không được để những người khác biết chuyện này, nhất là thầy tôi.
– Vốn dĩ, tôi cũng có thể đi tìm chàng. Nhưng chàng cũng biết, sau đó tôi bị cái danh “Hoa Đào Nước Nam”, luôn có người nói ngày sau nhất định tôi sẽ là họa thủy. Tôi không tiện đi tìm chàng nữa. Sau này gặp mặt rồi, đáng ra tôi cũng có thể làm quen với chàng, nhưng tôi thấy mình luôn có ý muốn gây họa cho chàng nên càng không biết nói thế nào nữa. – Nam Sương cười khan hai tiếng – Mười hai tuổi tôi bắt đầu trổ mã, sau đó thì không còn là dáng vẻ của cô bé con nữa. Lúc đó tôi nghĩ, nếu chàng có thể tới gặp, nói không chừng sẽ bằng lòng lấy tôi. Có điều bây giờ, cuối cùng chàng cũng thấy rồi.
Dứt lời, nàng lại cúi đầu thò tay vào trong túi ở tay áo, lấy ra cái ống sáo trúc nhỏ, đưa cho ma đầu họ Vu:
– Bấy giờ tôi thấy chàng giắt cây sáo nhỏ bên hông, cảm thấy chắc chắn chàng biết thổi sáo. Bữa trước đến trấn Vân Thượng với Yên Hoa, tôi đã mua một cái. – Nói xong, nàng suy nghĩ rồi lại thêm câu – Không phải thó, là mua.
Vu Hoàn Chi nhận lấy cây sáo, cụp mắt vuốt v3 thân sáo, lại ngước mắt nhìn Nam Sương một cách lặng lẽ thắm thiết:
– Năm ấy cho rằng, cô nhóc kia là người tập võ, ngày sau nhất định sẽ bước chân vào giang hồ. Nàng nói về sau gặp người đeo mạng che mặt đen thì nhất định phải vén lên. Tôi bèn mang theo tâm lí ăn may, nếu rời khỏi trang Lưu Vân sẽ đeo mạng che mặt, không biết có thể gặp lại hay không.
– Ngờ đâu sau đó gặp nhau lại là đêm nàng xuất giá ở các Vạn Hồng. Lúc đó nhìn thấy dấu hoa đào dưới xương quai xanh của nàng, tất nhiên trong lòng vô cùng kinh ngạc. Nhưng tôi được lệnh của minh chủ, phải đưa nàng về trang Lưu Vân làm thiếu phu nhân. Dưới tình thế cấp bách, không kịp suy nghĩ nhiều. Sau đó mỗi khi nghĩ lại, trong lòng cũng có hối hận, may mà…
Nói đến đây, Vu Hoàn Chi bỗng nhiên ngừng lại, y cười:
– Khúc sáo thì tôi biết một sơn điệu của đất Thục, thổi cho nàng nghe nhé. – Y đứng dậy sửa lại tay áo rồi chìa tay về hướng hoa đào Nam – Đến đuôi thuyền nào.
Bầu trời phương xa đã có tia sáng nhàn nhạt, Vu Hoàn Chi đứng ở giữa trời nước, áo quần phấp phới, tựa như thần tiên giáng trần.
Khúc nhạc đất Thục trong mênh mang có uyển chuyển, sơn điệu vừa vui mừng vừa du dương.
Nam Sương dựa vào mui thuyền, lẳng lặng mà nghe. Vẻ mặt của nàng là vẻ trầm mặc xa xăm hiếm có.
Rất nhiều lời đều không nói ra.
Ví như ngày xuân khi họ gặp nhau chính là ngày giỗ của Hoa Nguyệt. Hoa Đào Nhỏ ra ngoài thấy cái vòng sắt kia, cũng động lòng. Sau, chợt có một người tới bên nói với nàng: Vòng sắt tốt, có đi có về.
Nam Sương cũng thầm nghĩ trong lòng như thế: Nếu người bên cạnh rời đi thì trở về là được.
Ví như khi hoa đào rực rỡ, họ biệt li, Vu Hoàn Chi vô ý sử dụng nội tức lại tìm được cách đột phá cửa ải. Từ khi cung Mộ Tuyết xảy ra chuyện đến nay đã hơn một năm, đó là lần đầu tiên y ngước mắt thưởng thức vạn dặm ráng chiều lẫn trong sắc đào tươi mới, thời gian u tối cuối cùng cũng có được một màu xuân.
Vậy thì những thứ tình cảm có phần phiền muộn ấy cũng không cần phải nói hết ra. Dù sao sau đó gặp lại, hắn đã hiểu được cái gọi là quý trọng, nàng thì hiểu được cái gọi là thích, ngày sau chỉ cần quyết chí tiến lên là đủ rồi.
Bánh xe thời gian luôn kì diệu là thế.
Năm ấy kinh thành náo nhiệt vô cùng. Một tháng trước khi ma đầu nhỏ gặp Hoa Đào Nhỏ, một thủy lâu được xây nên ở tây bắc kinh thành, có một cô gái vóc dáng thướt tha, vang danh khắp chốn bằng một khúc Kinh Loan.
Chẳng mấy ngày sau, Mục Diễn Phong mười bốn tuổi thấy một cậu bé thanh tú tìm mình.
Trong hoa hạnh trắng muốt bay tán loạn, hắn cong miệng cười, dửng dưng nói:
– Anh tên là Mục Diễn Phong? Cái tên này thật là hay. Tôi tên Tiêu Mãn Y, không uy phong như của anh nhưng tôi sẽ là một người uy phong.
Hoàng hôn hôm đó nhợt nhạt, khói ráng mỏng manh. Khi thuyền ô bồng ghé vào bên ngõ, người đi đường đã thưa thớt.
Khói bếp nổi lên, bên bờ, người đàn bà đã giặt áo quần xong, đang xách thùng gỗ trở về. Trẻ con nhà ấy ra ngoài tìm mẹ, nắm góc áo người đàn bà giặt quần áo nọ, trở về với vẻ hết sức phấn khởi.
Nam Sương nhìn một chốc, chợt nhớ tới việc chính, vỗ gáy thật mạnh:
– Đúng rồi!
– Có phải muốn nói đến chuyện của Giang Lam Sinh không? – Vu Hoàn Chi hỏi.
Nam Sương gật đầu:
– Ừ. Trước đó vài ngày, anh ta đã đến Tô châu, có thể khiến quan phủ điều tra ra bí mật của tiêu cục Tô Duyệt, chứng tỏ nhất định có lai lịch. Anh ta là người kinh thành, trước đây lại quen biết tôi. Cha tôi ở kinh thành quả thật có một người bạn họ Giang… Nhưng người kia là vương gia. Phái Thiên Thủy là môn phái võ lâm, tôi không hiểu rõ lắm đối với chuyện trong triều, vì vậy không đoán ra thân phận của anh ta, chỉ biết anh ta có thể là công tử của vương gia…
– Cửu vương gia của kinh thành. – Vu Hoàn Chi nói – Không chỉ có vậy, hắn còn là công tử Như Ngọc trong lời đồn. Ngày mai đến các Vạn Hồng với ba người họ, hai ta phải cẩn thận hơn.
– Công tử Như Ngọc… Cửu vương gia… Ý chàng là…
– Ừ. – Chân trời dần hiện lên tia sáng xanh mờ, nuốt chửng ráng chiều, Vu Hoàn Chi trông về phương xa – Công tử Như Nhóc lập được công lớn trong chuyện hủy diệt cung Mộ Tuyết năm ấy…
Mấy ngày nay bên trong trang Lưu Vân vẫn nhàn nhã tự tại.
Người giang hồ nhao nhao dồn sự chú ý đến việc khôi phục cung Mộ Tuyết, vì thế người đến trang thăm viếng đã bớt đi rất nhiều.
Vu Hoàn Chi và Nam Sương đã đi mấy ngày, cuộc sống của thiếu chủ Mục vừa tiêu dao vừa dư dật.
Hắn tập võ trước khi ăn, tập võ sau khi ăn, lo nghĩ trước khi ngủ, lo nghĩ khi tỉnh lại, thật là bận rộn.
Người bình thường mà lo âu thì biểu hiện thông thường là nói nhiều, dễ giận, cáu kỉnh. Còn Mục Diễn Phong thì khác, hắn chỉ cực kì do dự thiếu quyết đoán ở một phương diện nào đó mà thôi.
Mục Hương Hương vốn không quan tâm, sau đó nghe a hoàn trong trang kể lại động thái dạo này của thiếu chủ Mục thì sợ hãi trong lòng, vội vàng kéo Tống Tiết, hấp tấp tới vườn Phong Hòa.
Lúc đó trời đã sắp tối, Mục Diễn Phong mới vừa ăn cơm tối xong.
Mục Hương Hương và Tống Tiết mở to mắt nhìn em trai uy phong lừng lẫy trước kia quanh quẩn ở trước nhà giữa rồi đi vòng qua bên cầu nhỏ, bên đình, dưới mái nhà cong cong, cuối cùng lại trở về trước nhà giữa. Lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, mãi đến khi trăng sáng treo cao.
Mục Diễn Phong đi tới trước nhà giữa, cắn răng, bước lên bậc thang đẩy cửa phòng ra.
Mục Hương Hương lập tức gọi Tống Tiết, hai người lén lút đi theo.
Trong nhà giữa, ánh đèn ấm áp. Mục Diễn Phong nhẹ chân nhẹ tay vào gian trong, ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường.
Lông mi anh tuấn rung rung, hắn yên lặng nhìn Tiêu Mãn Y, lại dém chăn cho nàng ấy theo thói quen, nói:
– Cậu Vu nói, chờ họ tìm quyết Thần Sát về thì nàng có thể tỉnh lại. Tính ra, họ cũng đã đi rất nhiều ngày rồi. Nàng an tâm ngủ đi… – Nói đến đây, hắn dừng lại, ánh nến chiếu vào con ngươi sáng ngời, ánh mắt khẽ lóe lên – Thật ra nếu nàng có thể sớm tỉnh lại cũng tốt. Tôi, tôi sẽ không đuổi nàng đi nữa. Nếu nàng thích, cũng có thể tiếp tục ở đây. Đây là, ừm… đây là phòng của tôi… Ý tôi là, tôi có thể dọn đến phòng sách.
– Em không dọn đến phòng sách, chẳng lẽ còn muốn ngủ ở đây hay sao? – Tiếng Mục Hương Hương bỗng truyền đến từ phía sau.
Mục Diễn Phong cả kinh, quay phắt đầu lại nhìn, thấy Tống Tiết và Mục Hương Hương đứng ở bên bình phong gỗ lim, Mục Hương Hương đang trừng mắt nhìn hắn.
– Chị, anh rể. – Mục Diễn Phong vội vàng đứng dậy – Anh chị đến thăm em ạ?
Mục Hương Hương lạnh nhạt liếc về hướng giường một cái:
– Em đi theo chị.
Mục Diễn Phong thấy vẻ mặt nàng khác thường, do dự một chút, bước tới góc đổi chao đèn thành màu tối trước rồi mới theo Mục Hương Hương ra nhà giữa.
– Em nói xem, Nam Sương đó, em cưới hay là không cưới? – Mặc dù câu hỏi của Mục Hương Hương sắc bén, nhưng trong giọng nói không có ý trách móc nặng nề. Dù sao trước đó vài ngày, dáng vẻ mất hồn mất vía của Mục Diễn Phong vì cho rằng Tiêu Mãn Y đã qua đời thật sự khiến người làm chị như nàng sợ hãi.
Mục Diễn Phong nghe vậy thì ngây ra một lát, bỗng nhiên nghiêm trang nói:
– Chị, ngày sau đừng nói câu này nữa. Nếu cậu Vu mà nghe, chắc chắn sẽ muốn diệt em.
– Con nuôi dính vào thật rồi à? – Mục Hương Hương nói – Quan hệ giữa mấy đứa phức tạp quá đấy.
Nói rồi, nàng ấy nhìn về hướng Tống Tiết.
Tống Tiết gật đầu thật mạnh, hai tay vỗ trên đùi, thổn thức nói:
– Trước kia, chị em và anh thấy hình như em không có ý với cô nương Tiêu kia, nhưng lại gần gũi với công tử Hoàn, tưởng là… tưởng là hai đứa…
– Gì ạ? – Mục Diễn Phong vô tri nhấp một ngụm trà.
Mục Hương Hương tiếp lời:
– Ban đầu, chị làm chị gái nên cũng không đồng ý chuyện này. Sau đó thấy hai em tình nghĩa rất hậu, cũng không nhẫn tâm chia rẽ… ừm, à, uyên uyên.
– Uyên uyên? – Mục Diễn Phong lại nhấp một ngụm trà – Chị, chị đang nói ai với ai đấy?
– Ôi, Phong ơi, em cần gì phải thế chứ? – Tưởng là Mục Diễn Phong đang cố hết sức che giấu, Tống Tiết lại than thở – Chị em và anh đã sớm lường trước suy nghĩ đó của em rồi. Sau đó bọn anh thấy một đại mĩ nhân như cô nương Tiêu ở bên cạnh mà em chưa từng động lòng, liền nghĩ hay là thuận theo ý em. Sau đó, bọn anh nhận công tử Hoàn làm con nuôi, ý là coi y như người trong nhà.
– Vâng. – Mục Diễn Phong gật đầu như có điều suy nghĩ, tiếp tục uống trà – Cậu Vu rày đây mai đó, mấy năm nay ở lại trang Lưu Vân, nơi này quả thực cũng coi như nhà của y.
Mục Hương Hương nói tiếp:
– Chị nghĩ công tử Hoàn cũng hiểu ý của bọn chị. Nếu đã coi y như người trong nhà, vậy thì bọn chị cũng chấp nhận tình đoạn tụ Long Dương[1] của các em. Từ đó, em là em trai chị, y là em rể của chị. Nào ngờ… – Mục Hương Hương vỗ bàn – Nào ngờ Vu Hoàn Chi này đúng thật là không ra gì!
Sau tiếng vỗ bàn vang dội này, cả miệng nước trà của Mục Diễn Phong đều phun ra ngoài.
Hắn sặc mãi, ho đến mức ngay cả một câu “Trời ơi” cũng không kêu được, chốc lát chỉ nôn ra một âm tiết:
– Chị…
– Tên Vu Hoàn Chi này trở về từ thành Phượng Dương, dẫn theo gã Giang Lam Sinh quyến rũ thì thôi, còn luôn làm mình làm mẩy với Giang Lam Sinh ngay trước mặt em! – Mục Hương Hương tức giận nói – Cái này thì cũng được thôi. Chị còn có thể nhân cơ hội này bẻ thẳng em trai nhà mình. Cô vợ như Nam Sương tốt biết bao, đó là người mà cha tự mình chọn lựa cho em đấy. Nào ngờ tên Vu Hoàn Chi này đứng núi này trông núi nọ, ngoài sáng hòa hợp với Giang Lam Sinh, trong tối lại vui vẻ với Hoa Đào Nước Nam.
Nói đến đây, Mục Hương Hương bi phẫn thở hổn hển:
– Phong, chị thấy, bây giờ bên cạnh em chỉ có con nhóc Tiêu Mãn Y kia là hiền lành. Ngày sau đợi nàng tỉnh lại, em lấy nàng làm vợ đi. Khỏi cần nhớ đến tên đàn ông bội bạc Vu Hoàn Chi kia nữa.
Lúc này Mục Diễn Phong đã sặc xong. Hắn dựa lưng vào ghế, ngước đầu, từ từ nhắm hai mắt, nâng tay phải lên véo ấn đường, kêu lên:
– Trời ơi…
Mục Hương Hương thấy hắn sa sút tinh thần như vậy, không khỏi đồng cảm, tới bên cạnh hắn, vỗ vai hắn và nói:
– Phong, đừng đau lòng nữa. Hoa Đào Nước Nam đã đi theo Vu Hoàn Chi rồi đúng không? Giang Lam Sinh đó cũng chưa chắc đã thật lòng với Vu Hoàn Chi. Chị đã phái người đi thăm dò thân phận của hắn ta. Em biết hắn ta là ai không? Hắn ta chính là cửu vương gia của kinh thành. Nhà Giang Lam Sinh không phải hoàng tộc, họ Giang cũng không phải hoàng tộc. Cha hắn lập chiến công, được phong vương gia. Còn Giang Lam Sinh cũng là nhờ lập được kì công cho triều đình vào hơn tám năm trước mới được sách phong cửu vương gia. Em nói xem, nếu không phải là có toan tính thì sao một tên vương gia lại từ kinh thành đến Tô châu chứ?
– Hơn tám năm trước, lập được kì công cho triều đình… – Mục Diễn Phong cúi đầu, lúc nghe thấy câu ấy, trong đầu bỗng nảy ra suy nghĩ – Chị, ý chị là…
[1] Long Dương là nam sủng của Ngụy An Ly vương. Nói chung dùng để chỉ tình yêu đồng tính.
Giữa tối tăm, hình như có giấc mộng xưa cũ ào tới từ nơi xa xăm.
Năm ấy ngoài phái Thiên Thủy, hoa đào nở rộ, rực rỡ diễm lệ. Dưới ánh mặt trời, Vu Hoàn Chi mười bốn tuổi rẽ vào một chỗ ngoặt liền thấy hàng dặm mây hồng, một màu cảnh xuân.
Tất nhiên y không nghe thấy cô nương nhỏ khóc lóc ỉ ôi ở trước cửa phái Thiên Thủy. Y chỉ nhớ vừa rồi cúi người xem vết thương trên khóe miệng nàng, trong lúc vô tình, thoáng trông thấy dưới xương quai xanh của nàng có một dấu hoa đào, đẹp đẽ như mùa xuân.
– Biển người mênh mông, duyên tới duyên đi. Nàng bảo tôi lấy nàng, nhưng tôi chẳng biết đi đâu tìm. – Vu Hoàn Chi cười nói – Sau đó đã đến trang Lưu Vân, luôn bị việc vặt quấn thân, thêm nữa tôi muốn rửa sạch oan khuất cho cung Mộ Tuyết, không biết còn phải bôn ba bao nhiêu năm, bèn bỏ việc này.
Nam Sương nghe lời ấy thì cúi đầu trầm mặc một lúc, lát sau lại đến gần Vu Hoàn Chi hơn một chút, thẹn đỏ mặt nói:
– Lúc đó đầu tôi nhỏ, năm ấy đã mười một rồi nhưng thoạt nhìn chẳng khác nào trẻ con năm sáu tuổi. – Dừng một lát, nàng nuốt nước miếng rồi vụng về nói – Tôi quên không nói chàng lúc nào thì tới, cũng quên không nói tên của tôi cho chàng. Tôi sợ chàng tới muộn, đến năm mười chín tuổi mới đồng ý việc hôn nhân với các Vạn Hồng.
Thấy Vu Hoàn Chi mỉm cười nhìn nàng, hoa đào Nam tiếp tục nói:
– Chàng không biết tôi là ai, nhưng tôi biết chàng đấy. Khi luyện đến thức thứ ba của bảy thức Mộ Tuyết, nếu nội tức rối loạn sẽ có ban tím, vượt qua cửa ải này thẻ thì sẽ không sao nữa. Chàng biết bảy thức Mộ Tuyết, tay còn cầm lưỡi Vọng Tuyết, nhất định là thiếu cung chủ cung Mộ Tuyết. Tôi về nhà nói với cha đã gặp chàng, cha lại bảo tôi giữ bí mật, nói tuyệt đối không được để những người khác biết chuyện này, nhất là thầy tôi.
– Vốn dĩ, tôi cũng có thể đi tìm chàng. Nhưng chàng cũng biết, sau đó tôi bị cái danh “Hoa Đào Nước Nam”, luôn có người nói ngày sau nhất định tôi sẽ là họa thủy. Tôi không tiện đi tìm chàng nữa. Sau này gặp mặt rồi, đáng ra tôi cũng có thể làm quen với chàng, nhưng tôi thấy mình luôn có ý muốn gây họa cho chàng nên càng không biết nói thế nào nữa. – Nam Sương cười khan hai tiếng – Mười hai tuổi tôi bắt đầu trổ mã, sau đó thì không còn là dáng vẻ của cô bé con nữa. Lúc đó tôi nghĩ, nếu chàng có thể tới gặp, nói không chừng sẽ bằng lòng lấy tôi. Có điều bây giờ, cuối cùng chàng cũng thấy rồi.
Dứt lời, nàng lại cúi đầu thò tay vào trong túi ở tay áo, lấy ra cái ống sáo trúc nhỏ, đưa cho ma đầu họ Vu:
– Bấy giờ tôi thấy chàng giắt cây sáo nhỏ bên hông, cảm thấy chắc chắn chàng biết thổi sáo. Bữa trước đến trấn Vân Thượng với Yên Hoa, tôi đã mua một cái. – Nói xong, nàng suy nghĩ rồi lại thêm câu – Không phải thó, là mua.
Vu Hoàn Chi nhận lấy cây sáo, cụp mắt vuốt v3 thân sáo, lại ngước mắt nhìn Nam Sương một cách lặng lẽ thắm thiết:
– Năm ấy cho rằng, cô nhóc kia là người tập võ, ngày sau nhất định sẽ bước chân vào giang hồ. Nàng nói về sau gặp người đeo mạng che mặt đen thì nhất định phải vén lên. Tôi bèn mang theo tâm lí ăn may, nếu rời khỏi trang Lưu Vân sẽ đeo mạng che mặt, không biết có thể gặp lại hay không.
– Ngờ đâu sau đó gặp nhau lại là đêm nàng xuất giá ở các Vạn Hồng. Lúc đó nhìn thấy dấu hoa đào dưới xương quai xanh của nàng, tất nhiên trong lòng vô cùng kinh ngạc. Nhưng tôi được lệnh của minh chủ, phải đưa nàng về trang Lưu Vân làm thiếu phu nhân. Dưới tình thế cấp bách, không kịp suy nghĩ nhiều. Sau đó mỗi khi nghĩ lại, trong lòng cũng có hối hận, may mà…
Nói đến đây, Vu Hoàn Chi bỗng nhiên ngừng lại, y cười:
– Khúc sáo thì tôi biết một sơn điệu của đất Thục, thổi cho nàng nghe nhé. – Y đứng dậy sửa lại tay áo rồi chìa tay về hướng hoa đào Nam – Đến đuôi thuyền nào.
Bầu trời phương xa đã có tia sáng nhàn nhạt, Vu Hoàn Chi đứng ở giữa trời nước, áo quần phấp phới, tựa như thần tiên giáng trần.
Khúc nhạc đất Thục trong mênh mang có uyển chuyển, sơn điệu vừa vui mừng vừa du dương.
Nam Sương dựa vào mui thuyền, lẳng lặng mà nghe. Vẻ mặt của nàng là vẻ trầm mặc xa xăm hiếm có.
Rất nhiều lời đều không nói ra.
Ví như ngày xuân khi họ gặp nhau chính là ngày giỗ của Hoa Nguyệt. Hoa Đào Nhỏ ra ngoài thấy cái vòng sắt kia, cũng động lòng. Sau, chợt có một người tới bên nói với nàng: Vòng sắt tốt, có đi có về.
Nam Sương cũng thầm nghĩ trong lòng như thế: Nếu người bên cạnh rời đi thì trở về là được.
Ví như khi hoa đào rực rỡ, họ biệt li, Vu Hoàn Chi vô ý sử dụng nội tức lại tìm được cách đột phá cửa ải. Từ khi cung Mộ Tuyết xảy ra chuyện đến nay đã hơn một năm, đó là lần đầu tiên y ngước mắt thưởng thức vạn dặm ráng chiều lẫn trong sắc đào tươi mới, thời gian u tối cuối cùng cũng có được một màu xuân.
Vậy thì những thứ tình cảm có phần phiền muộn ấy cũng không cần phải nói hết ra. Dù sao sau đó gặp lại, hắn đã hiểu được cái gọi là quý trọng, nàng thì hiểu được cái gọi là thích, ngày sau chỉ cần quyết chí tiến lên là đủ rồi.
Bánh xe thời gian luôn kì diệu là thế.
Năm ấy kinh thành náo nhiệt vô cùng. Một tháng trước khi ma đầu nhỏ gặp Hoa Đào Nhỏ, một thủy lâu được xây nên ở tây bắc kinh thành, có một cô gái vóc dáng thướt tha, vang danh khắp chốn bằng một khúc Kinh Loan.
Chẳng mấy ngày sau, Mục Diễn Phong mười bốn tuổi thấy một cậu bé thanh tú tìm mình.
Trong hoa hạnh trắng muốt bay tán loạn, hắn cong miệng cười, dửng dưng nói:
– Anh tên là Mục Diễn Phong? Cái tên này thật là hay. Tôi tên Tiêu Mãn Y, không uy phong như của anh nhưng tôi sẽ là một người uy phong.
Hoàng hôn hôm đó nhợt nhạt, khói ráng mỏng manh. Khi thuyền ô bồng ghé vào bên ngõ, người đi đường đã thưa thớt.
Khói bếp nổi lên, bên bờ, người đàn bà đã giặt áo quần xong, đang xách thùng gỗ trở về. Trẻ con nhà ấy ra ngoài tìm mẹ, nắm góc áo người đàn bà giặt quần áo nọ, trở về với vẻ hết sức phấn khởi.
Nam Sương nhìn một chốc, chợt nhớ tới việc chính, vỗ gáy thật mạnh:
– Đúng rồi!
– Có phải muốn nói đến chuyện của Giang Lam Sinh không? – Vu Hoàn Chi hỏi.
Nam Sương gật đầu:
– Ừ. Trước đó vài ngày, anh ta đã đến Tô châu, có thể khiến quan phủ điều tra ra bí mật của tiêu cục Tô Duyệt, chứng tỏ nhất định có lai lịch. Anh ta là người kinh thành, trước đây lại quen biết tôi. Cha tôi ở kinh thành quả thật có một người bạn họ Giang… Nhưng người kia là vương gia. Phái Thiên Thủy là môn phái võ lâm, tôi không hiểu rõ lắm đối với chuyện trong triều, vì vậy không đoán ra thân phận của anh ta, chỉ biết anh ta có thể là công tử của vương gia…
– Cửu vương gia của kinh thành. – Vu Hoàn Chi nói – Không chỉ có vậy, hắn còn là công tử Như Ngọc trong lời đồn. Ngày mai đến các Vạn Hồng với ba người họ, hai ta phải cẩn thận hơn.
– Công tử Như Ngọc… Cửu vương gia… Ý chàng là…
– Ừ. – Chân trời dần hiện lên tia sáng xanh mờ, nuốt chửng ráng chiều, Vu Hoàn Chi trông về phương xa – Công tử Như Nhóc lập được công lớn trong chuyện hủy diệt cung Mộ Tuyết năm ấy…
Mấy ngày nay bên trong trang Lưu Vân vẫn nhàn nhã tự tại.
Người giang hồ nhao nhao dồn sự chú ý đến việc khôi phục cung Mộ Tuyết, vì thế người đến trang thăm viếng đã bớt đi rất nhiều.
Vu Hoàn Chi và Nam Sương đã đi mấy ngày, cuộc sống của thiếu chủ Mục vừa tiêu dao vừa dư dật.
Hắn tập võ trước khi ăn, tập võ sau khi ăn, lo nghĩ trước khi ngủ, lo nghĩ khi tỉnh lại, thật là bận rộn.
Người bình thường mà lo âu thì biểu hiện thông thường là nói nhiều, dễ giận, cáu kỉnh. Còn Mục Diễn Phong thì khác, hắn chỉ cực kì do dự thiếu quyết đoán ở một phương diện nào đó mà thôi.
Mục Hương Hương vốn không quan tâm, sau đó nghe a hoàn trong trang kể lại động thái dạo này của thiếu chủ Mục thì sợ hãi trong lòng, vội vàng kéo Tống Tiết, hấp tấp tới vườn Phong Hòa.
Lúc đó trời đã sắp tối, Mục Diễn Phong mới vừa ăn cơm tối xong.
Mục Hương Hương và Tống Tiết mở to mắt nhìn em trai uy phong lừng lẫy trước kia quanh quẩn ở trước nhà giữa rồi đi vòng qua bên cầu nhỏ, bên đình, dưới mái nhà cong cong, cuối cùng lại trở về trước nhà giữa. Lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, mãi đến khi trăng sáng treo cao.
Mục Diễn Phong đi tới trước nhà giữa, cắn răng, bước lên bậc thang đẩy cửa phòng ra.
Mục Hương Hương lập tức gọi Tống Tiết, hai người lén lút đi theo.
Trong nhà giữa, ánh đèn ấm áp. Mục Diễn Phong nhẹ chân nhẹ tay vào gian trong, ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường.
Lông mi anh tuấn rung rung, hắn yên lặng nhìn Tiêu Mãn Y, lại dém chăn cho nàng ấy theo thói quen, nói:
– Cậu Vu nói, chờ họ tìm quyết Thần Sát về thì nàng có thể tỉnh lại. Tính ra, họ cũng đã đi rất nhiều ngày rồi. Nàng an tâm ngủ đi… – Nói đến đây, hắn dừng lại, ánh nến chiếu vào con ngươi sáng ngời, ánh mắt khẽ lóe lên – Thật ra nếu nàng có thể sớm tỉnh lại cũng tốt. Tôi, tôi sẽ không đuổi nàng đi nữa. Nếu nàng thích, cũng có thể tiếp tục ở đây. Đây là, ừm… đây là phòng của tôi… Ý tôi là, tôi có thể dọn đến phòng sách.
– Em không dọn đến phòng sách, chẳng lẽ còn muốn ngủ ở đây hay sao? – Tiếng Mục Hương Hương bỗng truyền đến từ phía sau.
Mục Diễn Phong cả kinh, quay phắt đầu lại nhìn, thấy Tống Tiết và Mục Hương Hương đứng ở bên bình phong gỗ lim, Mục Hương Hương đang trừng mắt nhìn hắn.
– Chị, anh rể. – Mục Diễn Phong vội vàng đứng dậy – Anh chị đến thăm em ạ?
Mục Hương Hương lạnh nhạt liếc về hướng giường một cái:
– Em đi theo chị.
Mục Diễn Phong thấy vẻ mặt nàng khác thường, do dự một chút, bước tới góc đổi chao đèn thành màu tối trước rồi mới theo Mục Hương Hương ra nhà giữa.
– Em nói xem, Nam Sương đó, em cưới hay là không cưới? – Mặc dù câu hỏi của Mục Hương Hương sắc bén, nhưng trong giọng nói không có ý trách móc nặng nề. Dù sao trước đó vài ngày, dáng vẻ mất hồn mất vía của Mục Diễn Phong vì cho rằng Tiêu Mãn Y đã qua đời thật sự khiến người làm chị như nàng sợ hãi.
Mục Diễn Phong nghe vậy thì ngây ra một lát, bỗng nhiên nghiêm trang nói:
– Chị, ngày sau đừng nói câu này nữa. Nếu cậu Vu mà nghe, chắc chắn sẽ muốn diệt em.
– Con nuôi dính vào thật rồi à? – Mục Hương Hương nói – Quan hệ giữa mấy đứa phức tạp quá đấy.
Nói rồi, nàng ấy nhìn về hướng Tống Tiết.
Tống Tiết gật đầu thật mạnh, hai tay vỗ trên đùi, thổn thức nói:
– Trước kia, chị em và anh thấy hình như em không có ý với cô nương Tiêu kia, nhưng lại gần gũi với công tử Hoàn, tưởng là… tưởng là hai đứa…
– Gì ạ? – Mục Diễn Phong vô tri nhấp một ngụm trà.
Mục Hương Hương tiếp lời:
– Ban đầu, chị làm chị gái nên cũng không đồng ý chuyện này. Sau đó thấy hai em tình nghĩa rất hậu, cũng không nhẫn tâm chia rẽ… ừm, à, uyên uyên.
– Uyên uyên? – Mục Diễn Phong lại nhấp một ngụm trà – Chị, chị đang nói ai với ai đấy?
– Ôi, Phong ơi, em cần gì phải thế chứ? – Tưởng là Mục Diễn Phong đang cố hết sức che giấu, Tống Tiết lại than thở – Chị em và anh đã sớm lường trước suy nghĩ đó của em rồi. Sau đó bọn anh thấy một đại mĩ nhân như cô nương Tiêu ở bên cạnh mà em chưa từng động lòng, liền nghĩ hay là thuận theo ý em. Sau đó, bọn anh nhận công tử Hoàn làm con nuôi, ý là coi y như người trong nhà.
– Vâng. – Mục Diễn Phong gật đầu như có điều suy nghĩ, tiếp tục uống trà – Cậu Vu rày đây mai đó, mấy năm nay ở lại trang Lưu Vân, nơi này quả thực cũng coi như nhà của y.
Mục Hương Hương nói tiếp:
– Chị nghĩ công tử Hoàn cũng hiểu ý của bọn chị. Nếu đã coi y như người trong nhà, vậy thì bọn chị cũng chấp nhận tình đoạn tụ Long Dương[1] của các em. Từ đó, em là em trai chị, y là em rể của chị. Nào ngờ… – Mục Hương Hương vỗ bàn – Nào ngờ Vu Hoàn Chi này đúng thật là không ra gì!
Sau tiếng vỗ bàn vang dội này, cả miệng nước trà của Mục Diễn Phong đều phun ra ngoài.
Hắn sặc mãi, ho đến mức ngay cả một câu “Trời ơi” cũng không kêu được, chốc lát chỉ nôn ra một âm tiết:
– Chị…
– Tên Vu Hoàn Chi này trở về từ thành Phượng Dương, dẫn theo gã Giang Lam Sinh quyến rũ thì thôi, còn luôn làm mình làm mẩy với Giang Lam Sinh ngay trước mặt em! – Mục Hương Hương tức giận nói – Cái này thì cũng được thôi. Chị còn có thể nhân cơ hội này bẻ thẳng em trai nhà mình. Cô vợ như Nam Sương tốt biết bao, đó là người mà cha tự mình chọn lựa cho em đấy. Nào ngờ tên Vu Hoàn Chi này đứng núi này trông núi nọ, ngoài sáng hòa hợp với Giang Lam Sinh, trong tối lại vui vẻ với Hoa Đào Nước Nam.
Nói đến đây, Mục Hương Hương bi phẫn thở hổn hển:
– Phong, chị thấy, bây giờ bên cạnh em chỉ có con nhóc Tiêu Mãn Y kia là hiền lành. Ngày sau đợi nàng tỉnh lại, em lấy nàng làm vợ đi. Khỏi cần nhớ đến tên đàn ông bội bạc Vu Hoàn Chi kia nữa.
Lúc này Mục Diễn Phong đã sặc xong. Hắn dựa lưng vào ghế, ngước đầu, từ từ nhắm hai mắt, nâng tay phải lên véo ấn đường, kêu lên:
– Trời ơi…
Mục Hương Hương thấy hắn sa sút tinh thần như vậy, không khỏi đồng cảm, tới bên cạnh hắn, vỗ vai hắn và nói:
– Phong, đừng đau lòng nữa. Hoa Đào Nước Nam đã đi theo Vu Hoàn Chi rồi đúng không? Giang Lam Sinh đó cũng chưa chắc đã thật lòng với Vu Hoàn Chi. Chị đã phái người đi thăm dò thân phận của hắn ta. Em biết hắn ta là ai không? Hắn ta chính là cửu vương gia của kinh thành. Nhà Giang Lam Sinh không phải hoàng tộc, họ Giang cũng không phải hoàng tộc. Cha hắn lập chiến công, được phong vương gia. Còn Giang Lam Sinh cũng là nhờ lập được kì công cho triều đình vào hơn tám năm trước mới được sách phong cửu vương gia. Em nói xem, nếu không phải là có toan tính thì sao một tên vương gia lại từ kinh thành đến Tô châu chứ?
– Hơn tám năm trước, lập được kì công cho triều đình… – Mục Diễn Phong cúi đầu, lúc nghe thấy câu ấy, trong đầu bỗng nảy ra suy nghĩ – Chị, ý chị là…
[1] Long Dương là nam sủng của Ngụy An Ly vương. Nói chung dùng để chỉ tình yêu đồng tính.