Một Màu Xuân - Trang 3
Chương 44
Ánh nắng ban trưa chói chang, đoàn người qua lại như thoi. Tiêu Mãn Y mới ra khỏi hẻm nhỏ đã thấy kì lạ.
Trong đầu như lóe lên ý nghĩ gì đó song lại vô ý để tuột mất. Nàng ấy siết lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi, cả trái tim đều bị treo lên.
Đường dài trông không thấy đoạn cuối, đi về tây rồi rẽ trái, gần đó chỉ là một con hẻm nhỏ, nào có cửa hàng thuốc nào?
Ven đường có một sạp nhỏ bán chong chóng, giấy năm màu, nan trúc dài mảnh, hợp lại với nhau thành một vòng tròn, đón gió mà xoay tít. Tay Tiêu Mãn Y nắm chuôi kiếm, tiến lên hai bước hỏi:
– Ông ơi, hiệu thuốc gần đây nhất ở chỗ nào thế ạ?
Ông già làm chong chóng đã sáu mươi, tai mắt đều không còn nhạy bén, phản ứng thì cực chậm.
Trước kia Hoa Nguyệt cũng làm đèn cung đình năm màu lung linh, treo đầy một phòng, nom mà vui mắt. Tiêu Mãn Y trông chong chóng sặc sỡ, trong lòng quạnh quẽ, có phần hoang vu.
Ông già kia dán một đoạn nan trúc xong, lúc bấy mới chậm rãi nói:
– Đi về phía đông.
Như có sấm sét nổ trong đầu, nhịp tim Tiêu Mãn Y hẫng mất một nhịp. Nàng ấy bỗng nhớ ra suy nghĩ vừa vô ý biến mất, là một câu nói tinh quái của hoa đào Nam.
“Tôi thấy muốn đẩy cái ấm trà tròn vo này về một hướng rất cần có kỹ xảo”.
Lúc Diệp Nho xách ấm, nước trong ấm nghiêng đi, chỉ chảy về phía nam, vừa may không làm bỏng ba người bọn họ. Nắp ấm rơi cạch xuống đất như một tín hiệu, chỉ thoáng sau, người đàn ông mặc áo lông cáo cùng hai tên sai vặt đã xuất hiện ở trong lầu hí. Rõ ràng là mùa đông giá rét, vì sao gã sai vặt lại vên tay áo Diệp Nho lên mà đánh? Vì sao chỗ cổ tay lại chằng chịt vết xanh tím, da thịt không đâu là lành lặn?
Tiêu Mãn Y bỗng dưng nhớ tới ngày hôm đó lúc xuống núi cùng Nam Sương, hoa đào Nam đã nhắc tới chủ lầu Thanh Thanh.
Nàng nói:
– Tôi thấy lầu Thanh Thanh có gì đó quái lạ, có lẽ người chủ kia có liên quan tới giáo Hoa Ma.
Tất nhiên y nhân Tiêu cũng có nghe nói đến giáo Hoa Ma. Lúc người giáo này tu luyện độc công, sắc mặt trắng bệch, màu môi hồng tím, cánh tay đen thùi mang vân xanh tím, chính là dáng vẻ lúc trước của Diệp Nho.
Tiêu Mãn Y nghĩ đến đây, tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.
Người đàn ông mặc áo lông cáo đó vốn không phải khán giả thích nam, mà là đào kép thực thụ. Ít ngày trước, lần đầu tiên nàng ấy và Hoa Đào Nhỏ tới trấn Vân Thượng, Diệp Nho đã diễn khổ nhục kế cho nàng ấy xem, để nàng ất sinh lòng đồng cảm.
Mà ngày đó nàng ấy và Nam Sương lại tới tìm hắn ta. Diệp Nho lấy việc đánh rơi vỡ nắp ấm trà làm ám hiệu, lại lần nữa dẫn người đàn ông áo lông cáo tới diễn một màn khổ nhục kế.
Trên thực tế, mục tiêu Diệp Nho nhắm vào không phải y nhân Tiêu, mà là hoa đào Nam.
Hắn ta lường trước chắc chắn Tiêu Mãn Y sẽ rút dao tương trợ, cũng đoán chắc Nam Sương có thể nhìn ra điểm kì lạ trong đó. Nhưng hắn ta cược, cược tình nghĩa hoa đào Nam đối với Tiêu Mãn Y là thật hay giả.
Nếu tình nghĩa là thật, lúc Tiêu Mãn Y rẽ vào hẻm nhỏ theo Diệp Nho, chắc chắn Nam Sương cũng sẽ đi theo. Diệp Nho bèn mượn lúc phát độc công giả vờ bị thương, bảo Tiêu Mãn Y đi mua thuốc, thực tế chẳng qua chỉ là một chiêu điệu hổ ly sơn.
Tiêu Mãn Y lảo đảo tại chỗ, còn chưa đứng vững đã xoay người xông về phía con hẻm nhỏ lúc trước. Có lẽ vì trong lòng nôn nóng, nàng ấy liên tục lảo đảo, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống ròng ròng.
Mười chín năm kể từ khi sinh ra đến nay, đây là lần thứ hai y nhân Tiêu quýnh lên như thế, lần đầu tiên là lúc Hoa Nguyệt – thầy của nàng – qua đời.
Ngõ dài hẻm dài, trống huơ trống hoác. Tiêu Mãn Y ngơ ngác đi vào, manh chiếu cói vừa nãy có vết bị chém, cói ngổn ngang trên mặt đất.
Tiêu Mãn Y nhấc chân nhẹ nhàng đạp lên một nhánh cói. Cói gãy phát ra tiếng “rắc” lanh lảnh. Nàng ấy vô thức nhớ tới nụ cười của Nam Sương. Lúc thó gì đó mà bị mình bắt được, vẻ mặt ngượng ngùng của hoa đào Nam xấu hổ đến đỏ lên, có chút khờ dại, song vẻ tinh quái lại nhiều hơn.
Ngày đó nàng ấy bị Đỗ Niên Niên đánh một chưởng, tay nắm chặt lấy hoa hạnh liền đế, nắm đến đau mà vẫn không buông ra. Mục Diễn Phong nhìn thấy nàng ấy, nói vài câu làm người ta lạnh lòng rồi đi mất. Nàng ấy đứng nguyên chỗ cũ, thấy đáy lòng tiêu điều lạnh lẽo, giống như bây giờ vậy. May mà lúc đó Nam Sương đã tới, may mà cô nhóc ấy vui vẻ gọi “Yên Hoa”, nếu không lúc đó nàng ấy sẽ không nén được mà òa khóc, bị Mục Diễn Phong nhìn thấy, bị Đỗ Niên Niên nhìn thấy thì sẽ mất mặt cỡ nào chứ.
Sau mình hôn mê tỉnh lại, thấy nhóc Hoa Đào nghịch vòng tay hoa hạnh trên cổ tay nàng ấy với vẻ mặt tò mò. Ngón tay chọc chọc, nhụy h0a lắc lư, tròng mắt Hoa Đào Nhỏ cũng lấp lánh theo.
Lúc đó đang tức cành hông, không biết trút vào đâu, vừa tỉnh lại đã chỉ vào Hoa Đào mà mắng:
– Ngắm tí ngắm tí! Trừ ngắm tí ra, cô còn biết dùng từ khác không? Cô chỉ ngắm tí cô chỉ ngắm tí! Ngắm một tí chính là bắt nguồn động cơ bất lương của cô, cô ngắm xong sẽ muốn thử một tí, thử xong sẽ tiện tay lấy đi mất, thế là mất ngay!
Lúc đó Hoa đào Nam lại hơi cúi đầu, liếc mắt dòm nàng ấy, trong mắt có vẻ xấu hổ lại đượm nụ cười. Đợi nàng ấy trút giận xong lại tươi cười dịch nàng ấy lên gối, đắp kín chăn cho nàng ấy.
Từ nhỏ đến lớn chỉ có thầy Hoa Nguyệt là từng đối tốt với nàng ấy như vậy thôi, bây giờ lại thêm Hoa Đào Nhỏ.
– Thật ra cô cũng biết đúng không? – Tiêu Mãn Y lúng ta lúng túng nói – Cô thông minh như thế, chắc chắn biết hôm đó tự tôi không vui, trút hết tất cả hờn dỗi lên người cô. Cô cố chịu, còn cười ngây ngô với tôi, sao cô ngu xuẩn như thế chứ?!
Tiêu Mãn Y đá một cú vào manh chiếu bị đao chém qua đó, cói bay tán loạn xuống.
– Cô nương Tiêu. – Giọng nói lạnh nhạt mang theo nụ cười truyền đến từ phía sau.
Tiêu Mãn Y không chút nghĩ ngợi, rút kiếm chỉ về phía sau:
– Nam Sương đâu?
Đằng sau là người đàn ông áo lông cáo. Kiếm của Tiêu Mãn Y cách cổ của ông ta chỉ có một tấc nhưng ông ta chỉ là thờ ơ liếc kiếm một cái rồi mỉm cười nói:
– Tôi vốn tưởng rằng cô nương Tiêu phải dềnh dàng một lúc, không ngờ cô nhận ra nhanh như thế.
Tiêu Mãn Y không đáp, lạnh lùng nhìn ông ta, lại hỏi:
– Nam Sương đâu?
Người đàn ông áo lông cáo nhìn cói ngổn ngang đầy đất, lơ đãng nói:
– Tôi không biết cô nương Nam đi đâu, nhưng ắt hẳn cô nương Tiêu phải biết rõ kết cục của cô nương Nam hơn tại hạ chứ?
Tiêu Mãn Y vung kiếm bổ vào tường đá đánh keng một tiếng, rống lên giận dữ:
– Ông có ý gì?!
Người đàn ông áo lông cáo cười nói:
– Cô nương Tiêu đã biết thân phận của chủ lầu Thanh Thanh, vì sao không sớm nhắc nhở cô nương Nam?
– Tôi… – Nghe thấy lời ấy, Tiêu Mãn Y chợt sửng sốt, đang buồn bực, không ngờ người đàn ông áo lông cáo lại thêm một câu.
Ông ta nói:
– À tôi quên mất, cô nương Tiêu chỉ biết một mà không biết hai, thực ra chủ lầu Thanh Thanh cũng là chủ giáo Hoa Ma.
Trường kiếm rơi xuống đất đánh keng một tiếng. Tiêu Mãn Y ngạc nhiên nhìn lên phía trước, ngày đông lạnh lẽo, thái dương nàng ấy lại chảy mồ hôi ròng ròng.
– Ông nói cái gì?
Người đàn ông áo lông cáo cười, chắp tay bảo:
– Chỉ nói tới đây thôi.
Mặt Tiêu Mãn Y tái nhợt, trong đầu như có cả trăm ngàn suy nghĩ hỗn loạn chất đầy, lại như trống rỗng trắng xoá. Nàng ấy cúi gập người xuống, khoảng khắc tay nắm chặt chuôi kiếm, nỗi hận thù chợt đâm chồi lên. Tiêu Mãn Y nhặt phắt kiếm lên, chẳng màng con đường cách thức, đâm vừa về phía trước, vừa khóc nức nở gầm lên:
– Nếu ông đả thương cô ấy, tôi sẽ đánh chết ông!
Võ công của người đàn ông áo lông cáo không bằng, thấy y nhân Tiêu giơ kiếm bổ tới thì tránh đi ngay.
Tiêu Mãn Y nhào hụt, chân không đứng vững, loạng choạng ngã nhào trên đất, khóe miệng bị hòn đá trên mặt đất cứa ra một vết thương, búi tóc cũng bị xõa tung. Đầu gối đau đỡn, nàng ấy vẫn giãy giụa đứng lên.
Người đàn ông áo lông cáo thấy thế thì hơi nhíu mày, đoạt lấy kiếm của Tiêu Mãn Y trước khi nàng đứng lên, gập ngón tay phong bế huyệt vị của nàng ấy, khiến nàng ấy phải đứng nguyên tại chỗ.
Trường kiếm bị ném kêu keng keng bên cạnh Tiêu Mãn Y, người đàn ông áo lông cáo bỏ lại một câu rồi nghênh ngang mà đi.
– Khéo quá, vừa rồi cô nương Nam cũng từng nói như vậy.
“Nếu anh đả thương cô ấy, tôi sẽ cắn chết anh!”
Hết trưa, thái dương trốn vào tầng mây dày đặc. Cả chân trời toàn là màu xám trắng.
Tiêu Mãn Y bị điểm huyệt, dựa bên tường đá không nhúc nhích. Nàng ấy ngước mắt nhìn vòm trời đăm đăm, tay vẫn nắm chặt vòng tay hoa hạnh liền đế. Vừa rồi nàng ấy ngã xuống đất, hoa hạnh bị nắm lún vào trong lòng bàn tay, ắt hẳn lúc này, bàn tay đã bị cứa đứt rồi.
Cả người nàng ấy đau âm ỉ, bàn tay trái nóng như đang chảy máu, vết thương trên khóe miệng đã bị đông lại, đầu gối đau nhắc, chắc là sưng phù lên rồi.
Sau buổi trưa, ánh dương tắt dần, trời đột nhiên lạnh đi. Nàng ấy ra ngoài chỉ mặc trang phục gọn ghẽ, muốn chơi với Hoa Đào Nhỏ một lát rồi về, nào ngờ lại bị người ta điểm huyệt vét ở bên đường.
Tiêu Mãn Y nhắm mắt lại, trong mắt toàn là cảnh tượng vụn vặt.
Trước đây nàng ấy chỉ nhớ hai người, một là Hoa Nguyệt, một là Mục Diễn Phong. Bây giờ có thêm một vài người nữa, nàng ấy còn thường xuyên nhớ tới Hoa Đào Nhỏ, thi thoảng cảm thấy Vu Hoàn Chi và Giang Lam Sinh cũng không phải là kẻ chướng mắt như vậy.
Nghĩ thế, mười chín năm cuộc đời lại có chút thu hoạch.
Hoa Nguyệt nói, lúc nghỉ chân nhìn lại, nhớ lấy một trang giấy, viết lên trên cái tên khiến con bận lòng, chuyện khiến con bận lòng, nếu con có thể viết đầy một trang thì cả đời này đã rất viên mãn rồi.
Chuyện ngốc nghếch như vậy, hoa đào Nam từng làm, y nhân Tiêu cũng từng làm.
Tiêu Mãn Y nghĩ đúng là đáng tiếc, chỉ hận trong tay không có giấy bút, nếu không cứ vậy bị cóng chết ở đầu đường thì sẽ chẳng ai hay ngày viên mãn như hôm nay.
– Tiêu… Mãn Y? – Hình như có giọng nói quen thuộc truyền đến từ xa xăm.
Mí mắt nàng ấy rất nặng nề, run rẩy không mở ra, có lẽ là lại nghe lầm rồi.
Đầu hẻm lại truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo là tiếng gầm lên giận dữ:
– Tiêu Mãn Y!
Câu “được cái này mất cái khác” của Giang Lam Sinh làm Mục Diễn Phong không được yên suốt cả buổi sáng, chẳng biết trong lòng nôn nóng điều gì. Trước buổi trưa, ma đầu họ Vu thong thả tới phòng chính, tay cầm cái bảng gỗ khắc hoa mà dạo quanh, chỉ nói:
– Không ngủ được nữa.
Mục Diễn Phong đang muốn hỏi cho ra nhẽ, nào ngờ Vu Hoàn Chi ngồi xuống phòng chính với vẻ mặt thảnh thơi, bảo:
– Tôi ở đây thay anh, Hoa Đào, Yên Hoa lại chuồn xuống núi rồi.
Ngụ ý chính anh đi tìm hai người họ về đây.
Mục Diễn Phong bèn xuống núi ngay, nghĩ hai người chỉ lòng vòng ở lầu Thanh Thanh thôi, nào ngờ dạo khắp sân khấu lầu Thanh Thanh vẫn không thấy tung tích hai người.
Lúc này hắn mới nghiêm túc đi tìm, may mà vừa quẹo vào còn hẻm nhỏ đã nhìn thấy y nhân Tiêu vô cùng chật vật dựa ở bên tường.
Tiêu Mãn Y chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Mục Diễn Phong thì không biết đang mơ hay là hiện thực, muốn nhếch miệng cười nhưng bị điểm huyệt đạo rồi. Trong đôi mắt tan nát của nàng ấy từ từ nổi lên nụ cười có phần hiu quạnh, Mục Diễn Phong thấy thế thì tim thắt lại.
Hắn ngồi xổm xuống giải huyệt cho nàng, đang định nhíu mày chất vấn, nhưng không ngờ người y nhân Tiêu mềm nhũn, ngã ngay xuống bên phải.
Mục Diễn Phong cuống quýt đỡ lấy nàng ấy, định thần nhìn lại, chỉ thấy khóe miệng nàng bị rách, tóc tai tán loạn, người lạnh như băng, tay trái vẫn nắm chặt thành một quả đấm nhỏ. Dáng vẻ ấy khiến giọng điệu của hắn không khỏi mềm đi:
– Sao lại thành thế này? Em Sương đâu?
Tiêu Mãn Y nghe vậy, hai mắt lại mất sắc, vừa định trả lời thì cả người cóng đến mức rùng mình mấy cái.
Mục Diễn Phong bèn vội vàng cởi áo khoác, bọc lấy y nhân Tiêu. Áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể và mùi thơm thanh khiết ấm áp như một luồng ánh sáng che chắn mạnh mẽ bảo vệ Tiêu Mãn Y ở bên trong.
Như người thui thủi đi trong ao đầm vớ được một cây côn gỗ đủ để chống đỡ cơ thể, Tiêu Mãn Y nâng tay phải lên run rẩy nắm lấy vạt áo Mục Diễn Phong, thì thào nói:
– Diễn Phong, tôi lạc mất Hoa Đào rồi. Chúng ta, chúng ta mau đi tìm cô ấy.
Ánh mắt nàng ấy hơi tan rã, song giọng điệu lại hết sức cấp thiết.
Mục Diễn Phong mấp máy miệng, tầng mây trải rộng trong ánh mắt, cảm xúc khôn tả lại như đâm vào đáy lòng. Hắn gật đầu, tiến lên nâng Tiêu Mãn Y dậy, dịu giọng hỏi:
– Đứng lên được không?
Tiêu Mãn Y nâng cánh tay trái, lau mạnh vết máu ở khóe miệng, cắn răng gật đầu:
– Được!
Tuy là trời đông giá rét, nhưng may mà khí hậu Giang Nam không lạnh lẽo giống phương bắco, Tiêu Mãn Y lẻ loi ở đầu hẻm một hai canh giờ cũng không đến mức tổn thương do giá rét. Nàng ấy thư giãn xương đùi, chịu đựng cơn đau ở đầu gối, tay phải được Mục Diễn Phong cầm, tay trái thì vịn tường, vừa gắng gượng đứng lên vừa nghẹn ngào nói:
– Diễn Phong, mau đi tìm Hoa Đào, tìm Hoa Đào…
Tay trái chống vách tường của nàng ấy vẫn nắm lại. Hình nắm đấm cổ quái lồi lõm, Mục Diễn Phong nhíu mày lại như nhớ ra cái gì bèn tách người nàng ấy ra, ánh mắt sững sờ rơi vào tay trái nàng ấy.
– Cô nắm cái gì đấy?!
Lúc bấy Tiêu Mãn Y mới nhìn lại theo ánh mắt hắn, bàn tay chảy đầy máu ngưng kết ở rìa.
Nàng ấy vừa định rụt tay trái lại, nhưng không ngờ Mục Diễn Phong đã tóm lấy cổ tay, cương quyết cạy năm ngón tay ra.
Tiêu Mãn Y đau đến mức kêu một tiếng thảm thiết. Lòng bàn tay xòe ra, đóa hoa hạnh liền đế trên vòng úp ngược vào lòng bàn tay, lún vào vân da, xung quanh đầy vết máu.
Nàng ấy hơi sửng sốt rồi lại nhếch miệng cười miễn cưỡng giống như trẻ con làm sai, pha thêm vẻ ương bướng thường ngày, nói:
– Vừa nãy tôi hơi sợ…
Còn chưa nói xong, Mục Diễn Phong bỗng vòng cánh tay ôm chặt nàng ấy vào lòng, cả giận nói:
– Sớm biết cô dùng vòng tay như vậy thì lúc đầu nên ném đi mới phải!
Trong đầu như lóe lên ý nghĩ gì đó song lại vô ý để tuột mất. Nàng ấy siết lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi, cả trái tim đều bị treo lên.
Đường dài trông không thấy đoạn cuối, đi về tây rồi rẽ trái, gần đó chỉ là một con hẻm nhỏ, nào có cửa hàng thuốc nào?
Ven đường có một sạp nhỏ bán chong chóng, giấy năm màu, nan trúc dài mảnh, hợp lại với nhau thành một vòng tròn, đón gió mà xoay tít. Tay Tiêu Mãn Y nắm chuôi kiếm, tiến lên hai bước hỏi:
– Ông ơi, hiệu thuốc gần đây nhất ở chỗ nào thế ạ?
Ông già làm chong chóng đã sáu mươi, tai mắt đều không còn nhạy bén, phản ứng thì cực chậm.
Trước kia Hoa Nguyệt cũng làm đèn cung đình năm màu lung linh, treo đầy một phòng, nom mà vui mắt. Tiêu Mãn Y trông chong chóng sặc sỡ, trong lòng quạnh quẽ, có phần hoang vu.
Ông già kia dán một đoạn nan trúc xong, lúc bấy mới chậm rãi nói:
– Đi về phía đông.
Như có sấm sét nổ trong đầu, nhịp tim Tiêu Mãn Y hẫng mất một nhịp. Nàng ấy bỗng nhớ ra suy nghĩ vừa vô ý biến mất, là một câu nói tinh quái của hoa đào Nam.
“Tôi thấy muốn đẩy cái ấm trà tròn vo này về một hướng rất cần có kỹ xảo”.
Lúc Diệp Nho xách ấm, nước trong ấm nghiêng đi, chỉ chảy về phía nam, vừa may không làm bỏng ba người bọn họ. Nắp ấm rơi cạch xuống đất như một tín hiệu, chỉ thoáng sau, người đàn ông mặc áo lông cáo cùng hai tên sai vặt đã xuất hiện ở trong lầu hí. Rõ ràng là mùa đông giá rét, vì sao gã sai vặt lại vên tay áo Diệp Nho lên mà đánh? Vì sao chỗ cổ tay lại chằng chịt vết xanh tím, da thịt không đâu là lành lặn?
Tiêu Mãn Y bỗng dưng nhớ tới ngày hôm đó lúc xuống núi cùng Nam Sương, hoa đào Nam đã nhắc tới chủ lầu Thanh Thanh.
Nàng nói:
– Tôi thấy lầu Thanh Thanh có gì đó quái lạ, có lẽ người chủ kia có liên quan tới giáo Hoa Ma.
Tất nhiên y nhân Tiêu cũng có nghe nói đến giáo Hoa Ma. Lúc người giáo này tu luyện độc công, sắc mặt trắng bệch, màu môi hồng tím, cánh tay đen thùi mang vân xanh tím, chính là dáng vẻ lúc trước của Diệp Nho.
Tiêu Mãn Y nghĩ đến đây, tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.
Người đàn ông mặc áo lông cáo đó vốn không phải khán giả thích nam, mà là đào kép thực thụ. Ít ngày trước, lần đầu tiên nàng ấy và Hoa Đào Nhỏ tới trấn Vân Thượng, Diệp Nho đã diễn khổ nhục kế cho nàng ấy xem, để nàng ất sinh lòng đồng cảm.
Mà ngày đó nàng ấy và Nam Sương lại tới tìm hắn ta. Diệp Nho lấy việc đánh rơi vỡ nắp ấm trà làm ám hiệu, lại lần nữa dẫn người đàn ông áo lông cáo tới diễn một màn khổ nhục kế.
Trên thực tế, mục tiêu Diệp Nho nhắm vào không phải y nhân Tiêu, mà là hoa đào Nam.
Hắn ta lường trước chắc chắn Tiêu Mãn Y sẽ rút dao tương trợ, cũng đoán chắc Nam Sương có thể nhìn ra điểm kì lạ trong đó. Nhưng hắn ta cược, cược tình nghĩa hoa đào Nam đối với Tiêu Mãn Y là thật hay giả.
Nếu tình nghĩa là thật, lúc Tiêu Mãn Y rẽ vào hẻm nhỏ theo Diệp Nho, chắc chắn Nam Sương cũng sẽ đi theo. Diệp Nho bèn mượn lúc phát độc công giả vờ bị thương, bảo Tiêu Mãn Y đi mua thuốc, thực tế chẳng qua chỉ là một chiêu điệu hổ ly sơn.
Tiêu Mãn Y lảo đảo tại chỗ, còn chưa đứng vững đã xoay người xông về phía con hẻm nhỏ lúc trước. Có lẽ vì trong lòng nôn nóng, nàng ấy liên tục lảo đảo, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống ròng ròng.
Mười chín năm kể từ khi sinh ra đến nay, đây là lần thứ hai y nhân Tiêu quýnh lên như thế, lần đầu tiên là lúc Hoa Nguyệt – thầy của nàng – qua đời.
Ngõ dài hẻm dài, trống huơ trống hoác. Tiêu Mãn Y ngơ ngác đi vào, manh chiếu cói vừa nãy có vết bị chém, cói ngổn ngang trên mặt đất.
Tiêu Mãn Y nhấc chân nhẹ nhàng đạp lên một nhánh cói. Cói gãy phát ra tiếng “rắc” lanh lảnh. Nàng ấy vô thức nhớ tới nụ cười của Nam Sương. Lúc thó gì đó mà bị mình bắt được, vẻ mặt ngượng ngùng của hoa đào Nam xấu hổ đến đỏ lên, có chút khờ dại, song vẻ tinh quái lại nhiều hơn.
Ngày đó nàng ấy bị Đỗ Niên Niên đánh một chưởng, tay nắm chặt lấy hoa hạnh liền đế, nắm đến đau mà vẫn không buông ra. Mục Diễn Phong nhìn thấy nàng ấy, nói vài câu làm người ta lạnh lòng rồi đi mất. Nàng ấy đứng nguyên chỗ cũ, thấy đáy lòng tiêu điều lạnh lẽo, giống như bây giờ vậy. May mà lúc đó Nam Sương đã tới, may mà cô nhóc ấy vui vẻ gọi “Yên Hoa”, nếu không lúc đó nàng ấy sẽ không nén được mà òa khóc, bị Mục Diễn Phong nhìn thấy, bị Đỗ Niên Niên nhìn thấy thì sẽ mất mặt cỡ nào chứ.
Sau mình hôn mê tỉnh lại, thấy nhóc Hoa Đào nghịch vòng tay hoa hạnh trên cổ tay nàng ấy với vẻ mặt tò mò. Ngón tay chọc chọc, nhụy h0a lắc lư, tròng mắt Hoa Đào Nhỏ cũng lấp lánh theo.
Lúc đó đang tức cành hông, không biết trút vào đâu, vừa tỉnh lại đã chỉ vào Hoa Đào mà mắng:
– Ngắm tí ngắm tí! Trừ ngắm tí ra, cô còn biết dùng từ khác không? Cô chỉ ngắm tí cô chỉ ngắm tí! Ngắm một tí chính là bắt nguồn động cơ bất lương của cô, cô ngắm xong sẽ muốn thử một tí, thử xong sẽ tiện tay lấy đi mất, thế là mất ngay!
Lúc đó Hoa đào Nam lại hơi cúi đầu, liếc mắt dòm nàng ấy, trong mắt có vẻ xấu hổ lại đượm nụ cười. Đợi nàng ấy trút giận xong lại tươi cười dịch nàng ấy lên gối, đắp kín chăn cho nàng ấy.
Từ nhỏ đến lớn chỉ có thầy Hoa Nguyệt là từng đối tốt với nàng ấy như vậy thôi, bây giờ lại thêm Hoa Đào Nhỏ.
– Thật ra cô cũng biết đúng không? – Tiêu Mãn Y lúng ta lúng túng nói – Cô thông minh như thế, chắc chắn biết hôm đó tự tôi không vui, trút hết tất cả hờn dỗi lên người cô. Cô cố chịu, còn cười ngây ngô với tôi, sao cô ngu xuẩn như thế chứ?!
Tiêu Mãn Y đá một cú vào manh chiếu bị đao chém qua đó, cói bay tán loạn xuống.
– Cô nương Tiêu. – Giọng nói lạnh nhạt mang theo nụ cười truyền đến từ phía sau.
Tiêu Mãn Y không chút nghĩ ngợi, rút kiếm chỉ về phía sau:
– Nam Sương đâu?
Đằng sau là người đàn ông áo lông cáo. Kiếm của Tiêu Mãn Y cách cổ của ông ta chỉ có một tấc nhưng ông ta chỉ là thờ ơ liếc kiếm một cái rồi mỉm cười nói:
– Tôi vốn tưởng rằng cô nương Tiêu phải dềnh dàng một lúc, không ngờ cô nhận ra nhanh như thế.
Tiêu Mãn Y không đáp, lạnh lùng nhìn ông ta, lại hỏi:
– Nam Sương đâu?
Người đàn ông áo lông cáo nhìn cói ngổn ngang đầy đất, lơ đãng nói:
– Tôi không biết cô nương Nam đi đâu, nhưng ắt hẳn cô nương Tiêu phải biết rõ kết cục của cô nương Nam hơn tại hạ chứ?
Tiêu Mãn Y vung kiếm bổ vào tường đá đánh keng một tiếng, rống lên giận dữ:
– Ông có ý gì?!
Người đàn ông áo lông cáo cười nói:
– Cô nương Tiêu đã biết thân phận của chủ lầu Thanh Thanh, vì sao không sớm nhắc nhở cô nương Nam?
– Tôi… – Nghe thấy lời ấy, Tiêu Mãn Y chợt sửng sốt, đang buồn bực, không ngờ người đàn ông áo lông cáo lại thêm một câu.
Ông ta nói:
– À tôi quên mất, cô nương Tiêu chỉ biết một mà không biết hai, thực ra chủ lầu Thanh Thanh cũng là chủ giáo Hoa Ma.
Trường kiếm rơi xuống đất đánh keng một tiếng. Tiêu Mãn Y ngạc nhiên nhìn lên phía trước, ngày đông lạnh lẽo, thái dương nàng ấy lại chảy mồ hôi ròng ròng.
– Ông nói cái gì?
Người đàn ông áo lông cáo cười, chắp tay bảo:
– Chỉ nói tới đây thôi.
Mặt Tiêu Mãn Y tái nhợt, trong đầu như có cả trăm ngàn suy nghĩ hỗn loạn chất đầy, lại như trống rỗng trắng xoá. Nàng ấy cúi gập người xuống, khoảng khắc tay nắm chặt chuôi kiếm, nỗi hận thù chợt đâm chồi lên. Tiêu Mãn Y nhặt phắt kiếm lên, chẳng màng con đường cách thức, đâm vừa về phía trước, vừa khóc nức nở gầm lên:
– Nếu ông đả thương cô ấy, tôi sẽ đánh chết ông!
Võ công của người đàn ông áo lông cáo không bằng, thấy y nhân Tiêu giơ kiếm bổ tới thì tránh đi ngay.
Tiêu Mãn Y nhào hụt, chân không đứng vững, loạng choạng ngã nhào trên đất, khóe miệng bị hòn đá trên mặt đất cứa ra một vết thương, búi tóc cũng bị xõa tung. Đầu gối đau đỡn, nàng ấy vẫn giãy giụa đứng lên.
Người đàn ông áo lông cáo thấy thế thì hơi nhíu mày, đoạt lấy kiếm của Tiêu Mãn Y trước khi nàng đứng lên, gập ngón tay phong bế huyệt vị của nàng ấy, khiến nàng ấy phải đứng nguyên tại chỗ.
Trường kiếm bị ném kêu keng keng bên cạnh Tiêu Mãn Y, người đàn ông áo lông cáo bỏ lại một câu rồi nghênh ngang mà đi.
– Khéo quá, vừa rồi cô nương Nam cũng từng nói như vậy.
“Nếu anh đả thương cô ấy, tôi sẽ cắn chết anh!”
Hết trưa, thái dương trốn vào tầng mây dày đặc. Cả chân trời toàn là màu xám trắng.
Tiêu Mãn Y bị điểm huyệt, dựa bên tường đá không nhúc nhích. Nàng ấy ngước mắt nhìn vòm trời đăm đăm, tay vẫn nắm chặt vòng tay hoa hạnh liền đế. Vừa rồi nàng ấy ngã xuống đất, hoa hạnh bị nắm lún vào trong lòng bàn tay, ắt hẳn lúc này, bàn tay đã bị cứa đứt rồi.
Cả người nàng ấy đau âm ỉ, bàn tay trái nóng như đang chảy máu, vết thương trên khóe miệng đã bị đông lại, đầu gối đau nhắc, chắc là sưng phù lên rồi.
Sau buổi trưa, ánh dương tắt dần, trời đột nhiên lạnh đi. Nàng ấy ra ngoài chỉ mặc trang phục gọn ghẽ, muốn chơi với Hoa Đào Nhỏ một lát rồi về, nào ngờ lại bị người ta điểm huyệt vét ở bên đường.
Tiêu Mãn Y nhắm mắt lại, trong mắt toàn là cảnh tượng vụn vặt.
Trước đây nàng ấy chỉ nhớ hai người, một là Hoa Nguyệt, một là Mục Diễn Phong. Bây giờ có thêm một vài người nữa, nàng ấy còn thường xuyên nhớ tới Hoa Đào Nhỏ, thi thoảng cảm thấy Vu Hoàn Chi và Giang Lam Sinh cũng không phải là kẻ chướng mắt như vậy.
Nghĩ thế, mười chín năm cuộc đời lại có chút thu hoạch.
Hoa Nguyệt nói, lúc nghỉ chân nhìn lại, nhớ lấy một trang giấy, viết lên trên cái tên khiến con bận lòng, chuyện khiến con bận lòng, nếu con có thể viết đầy một trang thì cả đời này đã rất viên mãn rồi.
Chuyện ngốc nghếch như vậy, hoa đào Nam từng làm, y nhân Tiêu cũng từng làm.
Tiêu Mãn Y nghĩ đúng là đáng tiếc, chỉ hận trong tay không có giấy bút, nếu không cứ vậy bị cóng chết ở đầu đường thì sẽ chẳng ai hay ngày viên mãn như hôm nay.
– Tiêu… Mãn Y? – Hình như có giọng nói quen thuộc truyền đến từ xa xăm.
Mí mắt nàng ấy rất nặng nề, run rẩy không mở ra, có lẽ là lại nghe lầm rồi.
Đầu hẻm lại truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo là tiếng gầm lên giận dữ:
– Tiêu Mãn Y!
Câu “được cái này mất cái khác” của Giang Lam Sinh làm Mục Diễn Phong không được yên suốt cả buổi sáng, chẳng biết trong lòng nôn nóng điều gì. Trước buổi trưa, ma đầu họ Vu thong thả tới phòng chính, tay cầm cái bảng gỗ khắc hoa mà dạo quanh, chỉ nói:
– Không ngủ được nữa.
Mục Diễn Phong đang muốn hỏi cho ra nhẽ, nào ngờ Vu Hoàn Chi ngồi xuống phòng chính với vẻ mặt thảnh thơi, bảo:
– Tôi ở đây thay anh, Hoa Đào, Yên Hoa lại chuồn xuống núi rồi.
Ngụ ý chính anh đi tìm hai người họ về đây.
Mục Diễn Phong bèn xuống núi ngay, nghĩ hai người chỉ lòng vòng ở lầu Thanh Thanh thôi, nào ngờ dạo khắp sân khấu lầu Thanh Thanh vẫn không thấy tung tích hai người.
Lúc này hắn mới nghiêm túc đi tìm, may mà vừa quẹo vào còn hẻm nhỏ đã nhìn thấy y nhân Tiêu vô cùng chật vật dựa ở bên tường.
Tiêu Mãn Y chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Mục Diễn Phong thì không biết đang mơ hay là hiện thực, muốn nhếch miệng cười nhưng bị điểm huyệt đạo rồi. Trong đôi mắt tan nát của nàng ấy từ từ nổi lên nụ cười có phần hiu quạnh, Mục Diễn Phong thấy thế thì tim thắt lại.
Hắn ngồi xổm xuống giải huyệt cho nàng, đang định nhíu mày chất vấn, nhưng không ngờ người y nhân Tiêu mềm nhũn, ngã ngay xuống bên phải.
Mục Diễn Phong cuống quýt đỡ lấy nàng ấy, định thần nhìn lại, chỉ thấy khóe miệng nàng bị rách, tóc tai tán loạn, người lạnh như băng, tay trái vẫn nắm chặt thành một quả đấm nhỏ. Dáng vẻ ấy khiến giọng điệu của hắn không khỏi mềm đi:
– Sao lại thành thế này? Em Sương đâu?
Tiêu Mãn Y nghe vậy, hai mắt lại mất sắc, vừa định trả lời thì cả người cóng đến mức rùng mình mấy cái.
Mục Diễn Phong bèn vội vàng cởi áo khoác, bọc lấy y nhân Tiêu. Áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể và mùi thơm thanh khiết ấm áp như một luồng ánh sáng che chắn mạnh mẽ bảo vệ Tiêu Mãn Y ở bên trong.
Như người thui thủi đi trong ao đầm vớ được một cây côn gỗ đủ để chống đỡ cơ thể, Tiêu Mãn Y nâng tay phải lên run rẩy nắm lấy vạt áo Mục Diễn Phong, thì thào nói:
– Diễn Phong, tôi lạc mất Hoa Đào rồi. Chúng ta, chúng ta mau đi tìm cô ấy.
Ánh mắt nàng ấy hơi tan rã, song giọng điệu lại hết sức cấp thiết.
Mục Diễn Phong mấp máy miệng, tầng mây trải rộng trong ánh mắt, cảm xúc khôn tả lại như đâm vào đáy lòng. Hắn gật đầu, tiến lên nâng Tiêu Mãn Y dậy, dịu giọng hỏi:
– Đứng lên được không?
Tiêu Mãn Y nâng cánh tay trái, lau mạnh vết máu ở khóe miệng, cắn răng gật đầu:
– Được!
Tuy là trời đông giá rét, nhưng may mà khí hậu Giang Nam không lạnh lẽo giống phương bắco, Tiêu Mãn Y lẻ loi ở đầu hẻm một hai canh giờ cũng không đến mức tổn thương do giá rét. Nàng ấy thư giãn xương đùi, chịu đựng cơn đau ở đầu gối, tay phải được Mục Diễn Phong cầm, tay trái thì vịn tường, vừa gắng gượng đứng lên vừa nghẹn ngào nói:
– Diễn Phong, mau đi tìm Hoa Đào, tìm Hoa Đào…
Tay trái chống vách tường của nàng ấy vẫn nắm lại. Hình nắm đấm cổ quái lồi lõm, Mục Diễn Phong nhíu mày lại như nhớ ra cái gì bèn tách người nàng ấy ra, ánh mắt sững sờ rơi vào tay trái nàng ấy.
– Cô nắm cái gì đấy?!
Lúc bấy Tiêu Mãn Y mới nhìn lại theo ánh mắt hắn, bàn tay chảy đầy máu ngưng kết ở rìa.
Nàng ấy vừa định rụt tay trái lại, nhưng không ngờ Mục Diễn Phong đã tóm lấy cổ tay, cương quyết cạy năm ngón tay ra.
Tiêu Mãn Y đau đến mức kêu một tiếng thảm thiết. Lòng bàn tay xòe ra, đóa hoa hạnh liền đế trên vòng úp ngược vào lòng bàn tay, lún vào vân da, xung quanh đầy vết máu.
Nàng ấy hơi sửng sốt rồi lại nhếch miệng cười miễn cưỡng giống như trẻ con làm sai, pha thêm vẻ ương bướng thường ngày, nói:
– Vừa nãy tôi hơi sợ…
Còn chưa nói xong, Mục Diễn Phong bỗng vòng cánh tay ôm chặt nàng ấy vào lòng, cả giận nói:
– Sớm biết cô dùng vòng tay như vậy thì lúc đầu nên ném đi mới phải!