Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến
Chương 42
Lời trêu đùa của Chu Hàm Chương khiến tôi cũng lười phải phản ứng anh, anh người này không thể đâu.
Tôi đi theo bên cạnh anh, làm bộ mình chính là một vật trang sức hình người không biết nói, Chu Hàm Chương đi về nơi nào tôi sẽ theo đến đó, anh mua đồ ăn cũng không hỏi ý kiến tôi, tôi cũng lười phải hé răng.
Nhưng mà đi, thứ như siêu thị này, đến một chuyến tóm lại không thể đến không.
Hai chúng tôi đi ngang qua kệ để hàng đồ uống, tôi cứ như vậy đảo qua, thấy nước Coca ra mẫu mới, bắt lấy tay xe đẩy của anh, vô thức nói một câu: “Ba ơi đợi lát nữa!”
Nói xong, thế giới như đều bị đóng băng.
Ngàn dặm đóng băng, vạn dặm tuyết bay, tôi xấu hổ đến ngón chân moi mặt đất, một tòa nhà cũng không cần đặt nền móng nữa.
Chu Hàm Chương ghét bỏ nhìn tôi: “Đam mê gì của cậu đây?”
Không có đam mê, tôi chỉ nhất thời nói lỡ thôi.
Chuyện này cũng không thể đều do tôi, chủ yếu là tôi vừa nãy vẫn luôn nghĩ việc ba tôi gọi điện thoại cho tôi mấy ngày hôm trước nói có người tặng cho ông một thùng đồ uống, nghĩ nghĩ thế là đầu óc và miệng liền không nhạy.
Chu Hàm Chương lại hỏi: “Chuyện này ba cậu biết không?”
“Tôi không phải cố ý!” Tôi cau mày vẻ mặt không vui nhìn anh, nhưng nói trở lại, tôi cũng không có lý do nổi giận với người ta, dù sao cũng là tôi tự mình nghĩ bậy bạ, anh vô tội.
Chu Hàm Chương hẳn không phải người biết nhìn sắc mặt người, nhưng anh thỉnh thoảng còn xem như có chút lương tâm, tôi cùng anh dạo siêu thị, giúp anh giải sầu, anh đại phát từ bi không trêu đùa tôi.
Náo loạn một chuyện quê quá quê, tôi cũng không muốn mua Coca nữa, mặt buồn thiu, căng da đầu đi theo anh ra ngoài.
Ra bên ngoài siêu thị rồi, Chu Hàm Chương hỏi tôi: “Không vui?”
Này thì kỳ lạ, anh không giống như người sẽ hỏi ra kiểu lời này.
“Không có.” Tôi nói: “Tâm trạng tôi rất tốt.”
Chu Hàm Chương cười cười, chỉ chỉ KFC bên cạnh siêu thị: “Tôi mời khách.”
Nói như thế nào đây, tôi người này thật sự rất dễ dỗ, cho chút đồ ăn thì chuyện gì cũng qua.
Tôi vui sướng mà đi theo Chu Hàm Chương vào KFC, trăm triệu không nghĩ tới, anh nói mời khách chính là mua kem ốc quế nửa giá cái thứ hai cho tôi.
“Ngài cũng thật có tâm.” Tôi thuận miệng khịa.
“Không ăn?”
“Ăn!” Đều mua cho tôi rồi, vì sao không ăn?
Tôi nhận lấy kem ốc quế từ trong tay anh, tìm một vị trí dựa cửa sổ ngồi xuống.
Siêu thị dưới chân núi ít người, KFC cũng ít người, tôi và Chu Hàm Chương mỗi người cầm một kem ốc quế ngồi ở đó, giống hai tên ngốc to xác.
“Thầy Chu,” Tôi nói: “Có chuyện này tôi khá tò mò, không biết có nên hỏi hay không.”
“Vậy đừng hỏi.”
Tôi biết ngay anh chắc chắn sẽ nói như vậy, nhưng tôi nếu mà thật sự không hỏi luôn, cũng quả thật không phải tính cách của tôi.
“Ngài kí sách với công ty chúng tôi, tôi thật sự vô cùng cảm ơn ngài.”
Chu Hàm Chương nhìn về phía tôi, sau khi nghe thấy tôi nói lời này, cả người nhích lại gần tựa vào lưng ghế.
Động tác rất nhỏ này bại lộ nội tâm của anh, anh hơi sinh ra một chút ít tâm lý phòng bị với tôi.
Này không tốt lắm, tôi là người muốn mở ra trái tim của anh.
“Ngài đừng nghiêm túc như vậy,” Tôi nhanh chóng lấy lòng: “Tôi chỉ tò mò.”
“Tò mò <Vĩnh Hạng> đến tột cùng là viết gì? Viết cho ai? Đúng không?”
Chu Hàm Chương biết, chút tâm tư nhỏ này của tôi quả nhiên không giấu được anh.
“Là ý như vậy.” Tôi nói: “Quyển sách đó với ngài mà nói hẳn có ý nghĩa phi phàm ha.”
Tôi liếm kem ốc quế: “Nói rõ trước, tôi tuyệt đối tôn trọng ý nguyện cá nhân của ngài, chỉ là tôi cảm thấy nếu tôi là ngài, viết một quyển sách cho người tôi rất quý trọng, như vậy tôi sẽ rất hy vọng nó có thể xuất bản.”
“Tại sao?”
“Bởi vì hy vọng để người đời cùng tôi ghi khắc đoạn tình cảm này.” Tôi nói: “Đương nhiên, tôi đây có thể được gọi là kiểu nhân cách kịch tính*? Tóm lại tôi cảm thấy, một người giữ một phần bí mật thật sự quá khó khăn, cũng quá nặng nề, nếu là hồi ức ngọt ngào, chia sẻ ra sẽ ngọt ngào gấp bội, nếu là hồi ức đau khổ, sau khi chia sẻ sẽ được giải thoát.”
* Rối loạn nhân cách kịch tính là một rối loạn nhân cách đặc trưng bởi một hình thái phổ biến của sự xúc cảm quá mức và tìm kiếm sự chú ý quá mức
Chu Hàm Chương cười cười, không nói chuyện.
Tôi biết lời tôi nói có lẽ anh nghe thấy rất ngốc, thậm chí anh có lẽ sẽ cảm thấy tôi lại lần nữa muốn lừa bản thảo của anh đứng từ góc độ của một nhà xuất bản.
“Nhưng tôi không phải anh,” Tôi tận khả năng để mình biểu hiện ra thành khẩn một ít: “Ý nghĩ của tôi cũng không có tính đại biểu.”
Tôi cắn một miếng vỏ kem ốc quế, thơm thơm giòn giòn.
“Thầy Chu, hai ngày này tôi thật ra có đang nghiêm túc nghĩ lại.”
Chu Hàm Chương hơi bất ngờ: “Ồ? Nghĩ lại cái gì?”
“Mấy ngày nay tôi thêm phiền phức cho ngài không ít đúng không?” Tôi nói: “Tôi người này da mặt dày, vì ham muốn riêng của bản thân đối với ngài lì lợm la liếm, nhiễu loạn tiết tấu cuộc sống của ngài, rất khiến người phiền.”
“Cho nên sao?” Anh hỏi.
Tôi không hiểu sao bắt đầu chột dạ, đương nhiên, nghiêm khắc nói đến cũng không tính không thể hiểu sao, tôi quả thật hẳn là chột dạ, bởi vì tôi thật sự quấy rầy đến cuộc sống của Chu Hàm Chương.
“Nhưng thật ra cũng không có gì cho nên.” Tôi xoa xoa mũi, lấy can đảm hỏi anh: “Anh là hy vọng tôi làm xong quyển sách này thì nhanh chóng cút sang một bên, hay là hy vọng tôi tiếp tục can thiệp vào cuộc sống của ngài?”
Tôi không xác định hỏi như vậy có thể mạo phạm đến Chu Hàm Chương hay không, nhưng tôi thật sự cảm thấy anh thật ra rất khát vọng có người làm bạn, chỉ là người này mạnh miệng, khó được nói chút gì còn luôn là mỉa mai, không ai đọc hiểu được ý nghĩ chân chính của anh.
Thật ra tôi có lẽ cũng đọc không hiểu, nhưng mỗi lần nhìn anh kẹp thuốc lá ngẩn người, tôi đều cảm thấy thế giới của anh quá yên tĩnh, yên tĩnh đến có chút đáng sợ.
Tôi có lẽ thật sự là người tốt bụng trời sinh, rất muốn bầu bạn với anh — tôi thề, sở dĩ sẽ nghĩ như vậy, tuyệt đối không chỉ có thèm muốn sách anh viết và sách anh cất chứa!
Chu Hàm Chương cũng có sức hút nhân cách, sức hút nhân cách của anh cụ thể biểu hiện ở…
“Cậu rốt cuộc muốn nói gì?” Chu Hàm Chương cắt ngang tôi đang đi vào cõi thần tiên.
Tôi nói: “Tôi chỉ là muốn nói…”
Tôi chần chờ một chút, cuối cùng vẫn hèn: “Kem ốc quế này thật sự ăn khá ngon á.”
Tôi đi theo bên cạnh anh, làm bộ mình chính là một vật trang sức hình người không biết nói, Chu Hàm Chương đi về nơi nào tôi sẽ theo đến đó, anh mua đồ ăn cũng không hỏi ý kiến tôi, tôi cũng lười phải hé răng.
Nhưng mà đi, thứ như siêu thị này, đến một chuyến tóm lại không thể đến không.
Hai chúng tôi đi ngang qua kệ để hàng đồ uống, tôi cứ như vậy đảo qua, thấy nước Coca ra mẫu mới, bắt lấy tay xe đẩy của anh, vô thức nói một câu: “Ba ơi đợi lát nữa!”
Nói xong, thế giới như đều bị đóng băng.
Ngàn dặm đóng băng, vạn dặm tuyết bay, tôi xấu hổ đến ngón chân moi mặt đất, một tòa nhà cũng không cần đặt nền móng nữa.
Chu Hàm Chương ghét bỏ nhìn tôi: “Đam mê gì của cậu đây?”
Không có đam mê, tôi chỉ nhất thời nói lỡ thôi.
Chuyện này cũng không thể đều do tôi, chủ yếu là tôi vừa nãy vẫn luôn nghĩ việc ba tôi gọi điện thoại cho tôi mấy ngày hôm trước nói có người tặng cho ông một thùng đồ uống, nghĩ nghĩ thế là đầu óc và miệng liền không nhạy.
Chu Hàm Chương lại hỏi: “Chuyện này ba cậu biết không?”
“Tôi không phải cố ý!” Tôi cau mày vẻ mặt không vui nhìn anh, nhưng nói trở lại, tôi cũng không có lý do nổi giận với người ta, dù sao cũng là tôi tự mình nghĩ bậy bạ, anh vô tội.
Chu Hàm Chương hẳn không phải người biết nhìn sắc mặt người, nhưng anh thỉnh thoảng còn xem như có chút lương tâm, tôi cùng anh dạo siêu thị, giúp anh giải sầu, anh đại phát từ bi không trêu đùa tôi.
Náo loạn một chuyện quê quá quê, tôi cũng không muốn mua Coca nữa, mặt buồn thiu, căng da đầu đi theo anh ra ngoài.
Ra bên ngoài siêu thị rồi, Chu Hàm Chương hỏi tôi: “Không vui?”
Này thì kỳ lạ, anh không giống như người sẽ hỏi ra kiểu lời này.
“Không có.” Tôi nói: “Tâm trạng tôi rất tốt.”
Chu Hàm Chương cười cười, chỉ chỉ KFC bên cạnh siêu thị: “Tôi mời khách.”
Nói như thế nào đây, tôi người này thật sự rất dễ dỗ, cho chút đồ ăn thì chuyện gì cũng qua.
Tôi vui sướng mà đi theo Chu Hàm Chương vào KFC, trăm triệu không nghĩ tới, anh nói mời khách chính là mua kem ốc quế nửa giá cái thứ hai cho tôi.
“Ngài cũng thật có tâm.” Tôi thuận miệng khịa.
“Không ăn?”
“Ăn!” Đều mua cho tôi rồi, vì sao không ăn?
Tôi nhận lấy kem ốc quế từ trong tay anh, tìm một vị trí dựa cửa sổ ngồi xuống.
Siêu thị dưới chân núi ít người, KFC cũng ít người, tôi và Chu Hàm Chương mỗi người cầm một kem ốc quế ngồi ở đó, giống hai tên ngốc to xác.
“Thầy Chu,” Tôi nói: “Có chuyện này tôi khá tò mò, không biết có nên hỏi hay không.”
“Vậy đừng hỏi.”
Tôi biết ngay anh chắc chắn sẽ nói như vậy, nhưng tôi nếu mà thật sự không hỏi luôn, cũng quả thật không phải tính cách của tôi.
“Ngài kí sách với công ty chúng tôi, tôi thật sự vô cùng cảm ơn ngài.”
Chu Hàm Chương nhìn về phía tôi, sau khi nghe thấy tôi nói lời này, cả người nhích lại gần tựa vào lưng ghế.
Động tác rất nhỏ này bại lộ nội tâm của anh, anh hơi sinh ra một chút ít tâm lý phòng bị với tôi.
Này không tốt lắm, tôi là người muốn mở ra trái tim của anh.
“Ngài đừng nghiêm túc như vậy,” Tôi nhanh chóng lấy lòng: “Tôi chỉ tò mò.”
“Tò mò <Vĩnh Hạng> đến tột cùng là viết gì? Viết cho ai? Đúng không?”
Chu Hàm Chương biết, chút tâm tư nhỏ này của tôi quả nhiên không giấu được anh.
“Là ý như vậy.” Tôi nói: “Quyển sách đó với ngài mà nói hẳn có ý nghĩa phi phàm ha.”
Tôi liếm kem ốc quế: “Nói rõ trước, tôi tuyệt đối tôn trọng ý nguyện cá nhân của ngài, chỉ là tôi cảm thấy nếu tôi là ngài, viết một quyển sách cho người tôi rất quý trọng, như vậy tôi sẽ rất hy vọng nó có thể xuất bản.”
“Tại sao?”
“Bởi vì hy vọng để người đời cùng tôi ghi khắc đoạn tình cảm này.” Tôi nói: “Đương nhiên, tôi đây có thể được gọi là kiểu nhân cách kịch tính*? Tóm lại tôi cảm thấy, một người giữ một phần bí mật thật sự quá khó khăn, cũng quá nặng nề, nếu là hồi ức ngọt ngào, chia sẻ ra sẽ ngọt ngào gấp bội, nếu là hồi ức đau khổ, sau khi chia sẻ sẽ được giải thoát.”
* Rối loạn nhân cách kịch tính là một rối loạn nhân cách đặc trưng bởi một hình thái phổ biến của sự xúc cảm quá mức và tìm kiếm sự chú ý quá mức
Chu Hàm Chương cười cười, không nói chuyện.
Tôi biết lời tôi nói có lẽ anh nghe thấy rất ngốc, thậm chí anh có lẽ sẽ cảm thấy tôi lại lần nữa muốn lừa bản thảo của anh đứng từ góc độ của một nhà xuất bản.
“Nhưng tôi không phải anh,” Tôi tận khả năng để mình biểu hiện ra thành khẩn một ít: “Ý nghĩ của tôi cũng không có tính đại biểu.”
Tôi cắn một miếng vỏ kem ốc quế, thơm thơm giòn giòn.
“Thầy Chu, hai ngày này tôi thật ra có đang nghiêm túc nghĩ lại.”
Chu Hàm Chương hơi bất ngờ: “Ồ? Nghĩ lại cái gì?”
“Mấy ngày nay tôi thêm phiền phức cho ngài không ít đúng không?” Tôi nói: “Tôi người này da mặt dày, vì ham muốn riêng của bản thân đối với ngài lì lợm la liếm, nhiễu loạn tiết tấu cuộc sống của ngài, rất khiến người phiền.”
“Cho nên sao?” Anh hỏi.
Tôi không hiểu sao bắt đầu chột dạ, đương nhiên, nghiêm khắc nói đến cũng không tính không thể hiểu sao, tôi quả thật hẳn là chột dạ, bởi vì tôi thật sự quấy rầy đến cuộc sống của Chu Hàm Chương.
“Nhưng thật ra cũng không có gì cho nên.” Tôi xoa xoa mũi, lấy can đảm hỏi anh: “Anh là hy vọng tôi làm xong quyển sách này thì nhanh chóng cút sang một bên, hay là hy vọng tôi tiếp tục can thiệp vào cuộc sống của ngài?”
Tôi không xác định hỏi như vậy có thể mạo phạm đến Chu Hàm Chương hay không, nhưng tôi thật sự cảm thấy anh thật ra rất khát vọng có người làm bạn, chỉ là người này mạnh miệng, khó được nói chút gì còn luôn là mỉa mai, không ai đọc hiểu được ý nghĩ chân chính của anh.
Thật ra tôi có lẽ cũng đọc không hiểu, nhưng mỗi lần nhìn anh kẹp thuốc lá ngẩn người, tôi đều cảm thấy thế giới của anh quá yên tĩnh, yên tĩnh đến có chút đáng sợ.
Tôi có lẽ thật sự là người tốt bụng trời sinh, rất muốn bầu bạn với anh — tôi thề, sở dĩ sẽ nghĩ như vậy, tuyệt đối không chỉ có thèm muốn sách anh viết và sách anh cất chứa!
Chu Hàm Chương cũng có sức hút nhân cách, sức hút nhân cách của anh cụ thể biểu hiện ở…
“Cậu rốt cuộc muốn nói gì?” Chu Hàm Chương cắt ngang tôi đang đi vào cõi thần tiên.
Tôi nói: “Tôi chỉ là muốn nói…”
Tôi chần chờ một chút, cuối cùng vẫn hèn: “Kem ốc quế này thật sự ăn khá ngon á.”