Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến
Chương 33
Tôi có thể thừa nhận một cách rất thản nhiên tôi là một người không có tiền đồ gì, biểu hiện cụ thể ở việc hơn hai mươi tuổi rồi còn sợ ma.
Theo tôi phân tích, tôi sở dĩ sợ ma là bởi vì tôi đây quá tinh tế quá nhạy cảm, người như vậy luôn dễ dàng cảm nhận được vạn vật thế gian hơn.
Đương nhiên, thế gian không tồn tại tôi cũng có thể ảo tưởng ra được, ví dụ như…
Không đúng, không thể nói ma không tồn tại, không ai biết chúng nó đến tột cùng có tồn tại hay không.
Chu Hàm Chương cười nhìn tôi, cười đến khiến người ta giận.
Anh nói: “Tôi nói đùa thôi.”
“Anh điên à!” Tôi xù lông tại chỗ, cảm thấy lạnh toát sống lưng.
Giờ phút này Chu Hàm Chương nói gì cũng vô dụng, bởi vì tôi đã cảm thấy có một ma nữ đầu tóc rối bù ngồi trên vai tôi.
“Cổ tôi đau!”
“Sao vậy?”
“Có ma nữ đang ngồi lên tôi.”
Chu Hàm Chương đầu tiên hơi sửng sốt sau đó cười đến không hề còn chút hình tượng nào.
Người đàn ông này thật sự không phải thứ tốt gì, tôi thề, về sau lại đến tìm anh nữa tôi chính là heo!
Tôi xách cặp định đi ra ngoài, kết quả đột nhiên bị anh gọi lại. Tôi còn tưởng rằng Chu Hàm Chương bộc phát lòng thiện muốn đưa tôi về nhà, kết quả anh nói: “Không lấy áo khoác của cậu à.”
“Hận anh!” Tôi lại chạy tới cầm lấy áo khoác, kết quả mới vừa chạy vào trong sân thì Chu Hàm Chương đã ra ngoài cùng.
Tôi dẫm lên tuyết thật dày, phát hiện lúc này tuyết đã cao qua mắt cá chân tôi rồi.
Là tuyết lớn thật sự.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, bông tuyết lạnh lẽo dừng trên mặt tôi, vào đêm khuya vô cùng giúp tinh thần tỉnh táo.
“Này.” Chu Hàm Chương đứng ở cửa nói: “Hiện tại cậu xuống núi có lẽ hừng đông mới đến nhà.”
Ai nói không phải chứ.
Tôi lúc ấy thật sự không nên nóng đầu chạy đến nơi này của anh.
Tôi đến làm gì? Đến cũng chỉ bị ức hiếp.
Tôi quay đầu lại với vẻ mặt buồn thiu: “Vậy anh muốn cho tôi ngủ lại à?”
Tôi đã làm tốt chuẩn bị bị Chu Hàm Chương từ chối, tùy tiện ném ba lô xách trong tay lên nền tuyết, sau đó bắt đầu mặc áo khoác.
Nói thật, thời điểm đổ tuyết quả thật không lạnh mấy, tôi mặc áo lông đứng bên ngoài nửa ngày như thế cũng cảm thấy còn ổn, nhưng tưởng tượng đến việc mình phải đi đường núi xa như thế, sau khi xuống núi còn không biết phải về nhà như thế nào, tâm như tro tàn.
Tôi tâm như tro tàn.
“Ừ.”
“Dạ?”
Chu Hàm Chương nói: “Bên kia có phòng trống.”
Tôi nhìn qua theo hướng ngón tay anh, nửa ngày không phản ứng lại.
Anh đây là thật sự muốn cho tôi ở lại hay là lại đang chọc tôi vậy?
“Nhưng phòng trống không đốt lò sưởi, rất lạnh.” Chu Hàm Chương nói: “Nhà kho có máy sưởi điện và thảm điện, nếu cậu không sợ cháy, có thể dùng.”
Anh nói chuyện luôn luôn đều mỉa mai, cũng không biết người này đến tột cùng muốn thế nào.
“Vẫn không được,” Tôi cũng không biết mình đến tột cùng muốn thế nào, hục hặc: “Tôi cũng không dám ở lại chọc người ghét.”
Tôi đã uống rất nhiều trà xanh, nhưng đây vẫn lần đầu tiên nhìn thấy một “trà xanh” sống, đó chính là tôi, bản thân tôi.
Chu Hàm Chương cười nhạo một tiếng, đột nhiên đi tới, khom lưng nhặt ba lô bị tôi ném trên nền tuyết lên.
Anh xách theo ba lô của tôi đi về phía dãy phòng nhỏ bên phải, tôi nhìn anh, không khỏi cười, sau đó trà lí trà khí mà đuổi kịp anh.
“Thầy Chu, ngoại trừ tôi anh còn từng cho ai khác ngủ lại không?”
Chu Hàm Chương không phản ứng tôi.
“Thầy Chu, phòng cho khách đó của anh vẫn luôn không ai ở, có thể nơi nơi đều là bụi không?”
Chu Hàm Chương vẫn lơ tôi.
“Thầy Chu, có chuyện tôi vẫn luôn không nói cho anh, thật ra tôi…”
Anh đứng lại, quay đầu lại nhìn tôi: “Cậu như thế nào?”
Tôi cười đến xấu hổ: “Lời này nói tiếp nữa có lẽ hơi ngượng ngùng, nhưng tôi thật sự rất sợ ma.”
Chu Hàm Chương nhìn chằm chằm tôi vài giây, sau đó không nói một lời mà tiếp tục đi về phía trước.
Tôi dẫm lên tuyết thật dày vụng về đi phía sau anh: “Cho nên về sau anh đừng lấy ma doạ tôi sợ nữa, thật sự dọa tôi rồi, anh cũng ngủ không ngon giấc.”
“Tôi quản cậu?”
“Anh mặc kệ tôi tôi cũng sẽ đi tìm anh.” Tôi người này da mặt siêu dày, tôi nói: “Tôi một mình một phòng sẽ sợ hãi, đến lúc đó hơn nửa đêm đi gõ cửa phòng anh, truyền ra sẽ có tai tiếng.”
Chu Hàm Chương không thèm để ý tới tôi, đi đến trước cửa một phòng, trực tiếp dùng chân đá tung cửa phòng ra, rất có tư thế ác bá thời xưa.
Làm tôi hơi bất ngờ là, Chu Hàm Chương rõ ràng nói đây là một phòng trống, nhưng lúc tôi đi vào lại cảm thấy hình như vẫn luôn có người ở, không chỉ có đồ đạc được thu dọn rất sạch sẽ, không dính bụi trần, hơn nữa cũng không lạnh như hầm băng vì không có máy sưởi giống như lời Chu Hàm Chương nói.
“Máy sưởi nóng mà!” Tôi vào cửa đã sờ soạng bộ tản nhiệt, nóng hầm hập, anh lại gạt tôi.
Chu Hàm Chương đặt ba lô của tôi lên trên ghế, xoay người liền đi: “Nhanh ngủ đi, ngày mai tuyết ngừng cậu xuống núi đi.”
Tôi đứng ở nơi đó nhìn anh ra cửa, bởi vì trời quá lạnh, tôi không đưa anh ra ngoài, mà đứng ở cửa mở hé cửa phòng nhìn lén anh.
Tôi như một tên trộm, trốn ở phía sau cửa, thấy anh lại dẫm lên dấu chân để lại khi chúng tôi đi trở về.
Khoảng sân lớn bị tuyết trắng bao trùm, anh một mình bước về phía trước, bóng lưng trông rất đơn bạc rất cô đơn, tuyết rơi lớn, dừng trên áo lông anh, khiến anh trông càng cô độc.
Núi trống, tuyết lớn, người cô đơn.
Đột nhiên tôi rất muốn gọi anh lại, nhưng gọi lại sau đó thì sao?
Tôi nói gì? Làm gì? Tôi cũng không biết.
Chu Hàm Chương đi trở về phòng sách, trước khi vào cửa nhìn thoáng về hướng tôi, tôi mở cửa phòng ra vẫy tay với anh, cách màn tuyết trắng, anh nhìn về phía tôi.
Theo tôi phân tích, tôi sở dĩ sợ ma là bởi vì tôi đây quá tinh tế quá nhạy cảm, người như vậy luôn dễ dàng cảm nhận được vạn vật thế gian hơn.
Đương nhiên, thế gian không tồn tại tôi cũng có thể ảo tưởng ra được, ví dụ như…
Không đúng, không thể nói ma không tồn tại, không ai biết chúng nó đến tột cùng có tồn tại hay không.
Chu Hàm Chương cười nhìn tôi, cười đến khiến người ta giận.
Anh nói: “Tôi nói đùa thôi.”
“Anh điên à!” Tôi xù lông tại chỗ, cảm thấy lạnh toát sống lưng.
Giờ phút này Chu Hàm Chương nói gì cũng vô dụng, bởi vì tôi đã cảm thấy có một ma nữ đầu tóc rối bù ngồi trên vai tôi.
“Cổ tôi đau!”
“Sao vậy?”
“Có ma nữ đang ngồi lên tôi.”
Chu Hàm Chương đầu tiên hơi sửng sốt sau đó cười đến không hề còn chút hình tượng nào.
Người đàn ông này thật sự không phải thứ tốt gì, tôi thề, về sau lại đến tìm anh nữa tôi chính là heo!
Tôi xách cặp định đi ra ngoài, kết quả đột nhiên bị anh gọi lại. Tôi còn tưởng rằng Chu Hàm Chương bộc phát lòng thiện muốn đưa tôi về nhà, kết quả anh nói: “Không lấy áo khoác của cậu à.”
“Hận anh!” Tôi lại chạy tới cầm lấy áo khoác, kết quả mới vừa chạy vào trong sân thì Chu Hàm Chương đã ra ngoài cùng.
Tôi dẫm lên tuyết thật dày, phát hiện lúc này tuyết đã cao qua mắt cá chân tôi rồi.
Là tuyết lớn thật sự.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, bông tuyết lạnh lẽo dừng trên mặt tôi, vào đêm khuya vô cùng giúp tinh thần tỉnh táo.
“Này.” Chu Hàm Chương đứng ở cửa nói: “Hiện tại cậu xuống núi có lẽ hừng đông mới đến nhà.”
Ai nói không phải chứ.
Tôi lúc ấy thật sự không nên nóng đầu chạy đến nơi này của anh.
Tôi đến làm gì? Đến cũng chỉ bị ức hiếp.
Tôi quay đầu lại với vẻ mặt buồn thiu: “Vậy anh muốn cho tôi ngủ lại à?”
Tôi đã làm tốt chuẩn bị bị Chu Hàm Chương từ chối, tùy tiện ném ba lô xách trong tay lên nền tuyết, sau đó bắt đầu mặc áo khoác.
Nói thật, thời điểm đổ tuyết quả thật không lạnh mấy, tôi mặc áo lông đứng bên ngoài nửa ngày như thế cũng cảm thấy còn ổn, nhưng tưởng tượng đến việc mình phải đi đường núi xa như thế, sau khi xuống núi còn không biết phải về nhà như thế nào, tâm như tro tàn.
Tôi tâm như tro tàn.
“Ừ.”
“Dạ?”
Chu Hàm Chương nói: “Bên kia có phòng trống.”
Tôi nhìn qua theo hướng ngón tay anh, nửa ngày không phản ứng lại.
Anh đây là thật sự muốn cho tôi ở lại hay là lại đang chọc tôi vậy?
“Nhưng phòng trống không đốt lò sưởi, rất lạnh.” Chu Hàm Chương nói: “Nhà kho có máy sưởi điện và thảm điện, nếu cậu không sợ cháy, có thể dùng.”
Anh nói chuyện luôn luôn đều mỉa mai, cũng không biết người này đến tột cùng muốn thế nào.
“Vẫn không được,” Tôi cũng không biết mình đến tột cùng muốn thế nào, hục hặc: “Tôi cũng không dám ở lại chọc người ghét.”
Tôi đã uống rất nhiều trà xanh, nhưng đây vẫn lần đầu tiên nhìn thấy một “trà xanh” sống, đó chính là tôi, bản thân tôi.
Chu Hàm Chương cười nhạo một tiếng, đột nhiên đi tới, khom lưng nhặt ba lô bị tôi ném trên nền tuyết lên.
Anh xách theo ba lô của tôi đi về phía dãy phòng nhỏ bên phải, tôi nhìn anh, không khỏi cười, sau đó trà lí trà khí mà đuổi kịp anh.
“Thầy Chu, ngoại trừ tôi anh còn từng cho ai khác ngủ lại không?”
Chu Hàm Chương không phản ứng tôi.
“Thầy Chu, phòng cho khách đó của anh vẫn luôn không ai ở, có thể nơi nơi đều là bụi không?”
Chu Hàm Chương vẫn lơ tôi.
“Thầy Chu, có chuyện tôi vẫn luôn không nói cho anh, thật ra tôi…”
Anh đứng lại, quay đầu lại nhìn tôi: “Cậu như thế nào?”
Tôi cười đến xấu hổ: “Lời này nói tiếp nữa có lẽ hơi ngượng ngùng, nhưng tôi thật sự rất sợ ma.”
Chu Hàm Chương nhìn chằm chằm tôi vài giây, sau đó không nói một lời mà tiếp tục đi về phía trước.
Tôi dẫm lên tuyết thật dày vụng về đi phía sau anh: “Cho nên về sau anh đừng lấy ma doạ tôi sợ nữa, thật sự dọa tôi rồi, anh cũng ngủ không ngon giấc.”
“Tôi quản cậu?”
“Anh mặc kệ tôi tôi cũng sẽ đi tìm anh.” Tôi người này da mặt siêu dày, tôi nói: “Tôi một mình một phòng sẽ sợ hãi, đến lúc đó hơn nửa đêm đi gõ cửa phòng anh, truyền ra sẽ có tai tiếng.”
Chu Hàm Chương không thèm để ý tới tôi, đi đến trước cửa một phòng, trực tiếp dùng chân đá tung cửa phòng ra, rất có tư thế ác bá thời xưa.
Làm tôi hơi bất ngờ là, Chu Hàm Chương rõ ràng nói đây là một phòng trống, nhưng lúc tôi đi vào lại cảm thấy hình như vẫn luôn có người ở, không chỉ có đồ đạc được thu dọn rất sạch sẽ, không dính bụi trần, hơn nữa cũng không lạnh như hầm băng vì không có máy sưởi giống như lời Chu Hàm Chương nói.
“Máy sưởi nóng mà!” Tôi vào cửa đã sờ soạng bộ tản nhiệt, nóng hầm hập, anh lại gạt tôi.
Chu Hàm Chương đặt ba lô của tôi lên trên ghế, xoay người liền đi: “Nhanh ngủ đi, ngày mai tuyết ngừng cậu xuống núi đi.”
Tôi đứng ở nơi đó nhìn anh ra cửa, bởi vì trời quá lạnh, tôi không đưa anh ra ngoài, mà đứng ở cửa mở hé cửa phòng nhìn lén anh.
Tôi như một tên trộm, trốn ở phía sau cửa, thấy anh lại dẫm lên dấu chân để lại khi chúng tôi đi trở về.
Khoảng sân lớn bị tuyết trắng bao trùm, anh một mình bước về phía trước, bóng lưng trông rất đơn bạc rất cô đơn, tuyết rơi lớn, dừng trên áo lông anh, khiến anh trông càng cô độc.
Núi trống, tuyết lớn, người cô đơn.
Đột nhiên tôi rất muốn gọi anh lại, nhưng gọi lại sau đó thì sao?
Tôi nói gì? Làm gì? Tôi cũng không biết.
Chu Hàm Chương đi trở về phòng sách, trước khi vào cửa nhìn thoáng về hướng tôi, tôi mở cửa phòng ra vẫy tay với anh, cách màn tuyết trắng, anh nhìn về phía tôi.