Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến
Chương 25
Quan hệ của tôi và Chu Hàm Chương rất vi diệu, khi tổ trưởng hỏi tiến độ của tôi, tôi thậm chí không biết nên trả lời ông như thế nào.
Nói khá tốt, Chu Hàm Chương rõ ràng rất không kiên nhẫn với tôi.
Nói không tốt, Chu Hàm Chương dường như còn có chút chăm sóc tôi cơ.
Tôi truyền nước xong, nói với Chu Hàm Chương: “Thầy Chu, ngày mai tôi tự mình đến là được, không cần ngài cố ý xuống núi đi cùng tôi đâu.”
Chu Hàm Chương cất sách của anh đi: “Tôi không có.”
“Anh không phải cố ý đến đi cùng tôi à? Cũng mang sách theo bên người rồi, là vậy nhỉ?”
“Tôi không có.”
Người đàn ông này, miệng còn cứng hơn thứ gì.
Lúc hai chúng tôi đi ra ngoài tôi trộm ngắm anh, anh đi rất nhanh, tôi phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp anh.
“Thầy Chu, hiện tại anh muốn đi đâu thế? Về nhà à?”
Chu Hàm Chương không quá muốn phản ứng tôi, chen ra khỏi đám đông, cho tôi một cảm giác rất muốn bỏ lại tôi, nhưng tôi quá thông minh, tuyệt đối không có khả năng để anh thực hiện được.
Tôi thành công bắt được anh trước khi anh lên xe, còn mặt dày mày dạn ngồi trên ghế phụ xe anh.
Chu Hàm Chương nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh.
“Thầy Chu, giờ ngài muốn đi đâu thế?”
“Cậu về nhà?” Anh hỏi.
Nói đến về nhà, tôi có một vấn đề vẫn chưa làm rõ ràng.
“Tôi có thể hỏi ngài một chuyện không?”
“Không thể.”
Tuy rằng anh nói không thể, nhưng tôi coi như không nghe thấy, tôi hỏi: “Ngài rốt cuộc tìm được nhà tôi thế nào vậy?”
Chuyện anh có thể sửa soạn mình đến ra dáng ra hình xuống núi này đã hiếm lạ rồi, chắc không phải là ra ngoài hẹn hò đó chứ?
Chu Hàm Chương người này chính là kiểu mười bàn tay đánh không thả một cái rắm trong truyền thuyết, mặc tôi hỏi như thế nào anh cũng không nói lời nào.
Anh lái xe đưa tôi đến một điểm trạm giao thông công cộng, sau đó giục tôi xuống xe.
Lòng tôi sinh một kế, ngoan ngoãn xuống xe.
Tôi xuống xe Chu Hàm Chương lập tức lái xe đi mất, không hai phút xe tôi chờ đã đến.
Từ nhỏ đến lớn, tôi người này thật ra không có chí khí gì, mục tiêu duy nhất trong cuộc sống chính là sống vui vẻ, dù sao đời người ngắn ngủn vài chục năm, không hưởng lạc cho tốt không làm thật tốt chuyện mình muốn làm, tồn tại còn nghĩa gì?
Cho nên, hiện tại tôi muốn đi làm chuyện khiến tôi vui vẻ.
Tôi ngồi xe buýt đến chân núi, khi xuống xe gió lạnh trực tiếp quăng tôi một cái tát mạnh.
Lạnh quá.
Gần độ cuối năm, nhiệt độ càng ngày càng thấp, trên núi không giống nội thành, sau khi đổ tuyết có công nhân vệ sinh dọn sạch, bên này không ai quản.
Tôi bước lên mặt đường trơn trượt lên núi, nhìn thời gian, đi lúc này có lẽ còn có thể ké Chu Hàm Chương một bữa cơm.
Nhưng tôi thật ra cũng không xác định anh có phải về thẳng nhà luôn sau khi tách ra với tôi không, lỡ đâu anh không ở nhà, tôi sẽ đành phải chờ.
Khổ nhục kế, tôi cũng nghĩ kỹ rồi, anh tốt nhất đừng ở nhà, tôi sẽ ở tại cửa nhà anh chờ anh một cách đáng thương, chờ lúc anh trở về thì sẽ thấy một tôi run bần bật, đến lúc đó, Chu Hàm Chương sinh lòng áy náy với tôi, tôi nói cái gì anh cũng sẽ đồng ý.
Không sai, tôi lại bắt đầu nằm mơ rồi.
Đường lên núi thật sự mệt, tôi thở hổn hển, đến sau lại thế nhưng ra một thân mồ hôi.
Tôi đột nhiên tò mò nơi Chu Hàm Chương ở trước kia ở đâu, cũng tò mò anh đến tột cùng xảy ra chuyện gì nhất định phải bán nhà đi để giải quyết.
Nhưng nói trở lại, Chu Hàm Chương rất thích hợp cuộc sống ẩn cư trong núi này, trước khi tin tức về sách mới của anh được thả ra, hẳn là vẫn luôn tiêu dao tự tại không ai quấy rầy, tôi cũng nghĩ tới cuộc sống như vậy.
Chủ yếu là, tôi cảm thấy anh hẳn không thiếu tiền.
Cuộc sống không thiếu tiền là cuộc sống tốt.
Lúc tôi gõ vang cửa nhà Chu Hàm Chương đã mệt đến sắp nói không ra lời, thật ra tôi ngày thường không yếu như vậy, khẳng định vẫn là bởi vì bệnh mới vậy.
Gõ cửa gõ nửa ngày, lúc tôi cho rằng anh thật sự chưa trở về, thầy Chu Hàm Chương kính yêu của tôi mở cửa nhà anh ra.
Trường hợp này hình như đã từng quen biết, anh mặc áo khoác len màu xám nửa vĩnh cửu của anh, ngậm thuốc lá của anh.
Chu Hàm Chương thấy là tôi đứng ở cửa, rõ ràng có chút bất ngờ.
“Sao cậu lại đến nữa?”
Tôi nói: “Thầy Chu, chúng ta có thể đi vào nói không? Tôi sắp mệt chết rồi.”
Tôi thật sự là quen thuộc với anh rồi, lá gan cũng bắt đầu lớn, cũng dám đưa ra yêu cầu với anh.
“Tôi khát dữ lắm rồi, có thể cho tôi ly nước được không?” Tôi chính là điển hình của được nước lấn tới, Chu Hàm Chương không quăng tôi ra ngoài thật sự là người quá đẹp trai và tốt bụng.
Anh để tôi vào nhà, rót nước cho tôi, tôi ngồi ở kia còn đang thở hổn hển.
Anh đặt ly nước ở trước mặt tôi, lạnh mặt nhìn tôi nói: “Sao cậu lại đến nữa?”
Tôi uống một hớp lớn nước, thở hổn hển trong chốc lát, rốt cuộc hoãn lại.
Tôi nói: “Tôi đến cảm ơn anh.”
Chu Hàm Chương nhíu mày, có lẽ không thể tưởng được đến tột cùng trong hồ lô của tôi bán thuốc gì.
“Thầy Chu,” Tôi nói: “Tôi vừa mới nghĩ đến anh tự mình chăm sóc tôi bị bệnh, tôi lại vẫn chưa chính thức nói lời cảm ơn ngài, vậy trong lòng cứ khó chịu, cho nên mới vừa tách ra với ngài tôi bèn đến, tôi phải tới cửa cảm ơn mới có thể biểu hiện ra thành ý của tôi.”
“Muốn biểu hiện thành ý?”
Tôi gật gật đầu.
Anh đi đến bên kia bàn, kéo ngăn kéo ra, đưa cho tôi mấy tờ biên lai: “Trả lại tiền thuốc men cho tôi đi.”
Tôi hối hận rồi.
Tôi không nên đến.
Nói khá tốt, Chu Hàm Chương rõ ràng rất không kiên nhẫn với tôi.
Nói không tốt, Chu Hàm Chương dường như còn có chút chăm sóc tôi cơ.
Tôi truyền nước xong, nói với Chu Hàm Chương: “Thầy Chu, ngày mai tôi tự mình đến là được, không cần ngài cố ý xuống núi đi cùng tôi đâu.”
Chu Hàm Chương cất sách của anh đi: “Tôi không có.”
“Anh không phải cố ý đến đi cùng tôi à? Cũng mang sách theo bên người rồi, là vậy nhỉ?”
“Tôi không có.”
Người đàn ông này, miệng còn cứng hơn thứ gì.
Lúc hai chúng tôi đi ra ngoài tôi trộm ngắm anh, anh đi rất nhanh, tôi phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp anh.
“Thầy Chu, hiện tại anh muốn đi đâu thế? Về nhà à?”
Chu Hàm Chương không quá muốn phản ứng tôi, chen ra khỏi đám đông, cho tôi một cảm giác rất muốn bỏ lại tôi, nhưng tôi quá thông minh, tuyệt đối không có khả năng để anh thực hiện được.
Tôi thành công bắt được anh trước khi anh lên xe, còn mặt dày mày dạn ngồi trên ghế phụ xe anh.
Chu Hàm Chương nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh.
“Thầy Chu, giờ ngài muốn đi đâu thế?”
“Cậu về nhà?” Anh hỏi.
Nói đến về nhà, tôi có một vấn đề vẫn chưa làm rõ ràng.
“Tôi có thể hỏi ngài một chuyện không?”
“Không thể.”
Tuy rằng anh nói không thể, nhưng tôi coi như không nghe thấy, tôi hỏi: “Ngài rốt cuộc tìm được nhà tôi thế nào vậy?”
Chuyện anh có thể sửa soạn mình đến ra dáng ra hình xuống núi này đã hiếm lạ rồi, chắc không phải là ra ngoài hẹn hò đó chứ?
Chu Hàm Chương người này chính là kiểu mười bàn tay đánh không thả một cái rắm trong truyền thuyết, mặc tôi hỏi như thế nào anh cũng không nói lời nào.
Anh lái xe đưa tôi đến một điểm trạm giao thông công cộng, sau đó giục tôi xuống xe.
Lòng tôi sinh một kế, ngoan ngoãn xuống xe.
Tôi xuống xe Chu Hàm Chương lập tức lái xe đi mất, không hai phút xe tôi chờ đã đến.
Từ nhỏ đến lớn, tôi người này thật ra không có chí khí gì, mục tiêu duy nhất trong cuộc sống chính là sống vui vẻ, dù sao đời người ngắn ngủn vài chục năm, không hưởng lạc cho tốt không làm thật tốt chuyện mình muốn làm, tồn tại còn nghĩa gì?
Cho nên, hiện tại tôi muốn đi làm chuyện khiến tôi vui vẻ.
Tôi ngồi xe buýt đến chân núi, khi xuống xe gió lạnh trực tiếp quăng tôi một cái tát mạnh.
Lạnh quá.
Gần độ cuối năm, nhiệt độ càng ngày càng thấp, trên núi không giống nội thành, sau khi đổ tuyết có công nhân vệ sinh dọn sạch, bên này không ai quản.
Tôi bước lên mặt đường trơn trượt lên núi, nhìn thời gian, đi lúc này có lẽ còn có thể ké Chu Hàm Chương một bữa cơm.
Nhưng tôi thật ra cũng không xác định anh có phải về thẳng nhà luôn sau khi tách ra với tôi không, lỡ đâu anh không ở nhà, tôi sẽ đành phải chờ.
Khổ nhục kế, tôi cũng nghĩ kỹ rồi, anh tốt nhất đừng ở nhà, tôi sẽ ở tại cửa nhà anh chờ anh một cách đáng thương, chờ lúc anh trở về thì sẽ thấy một tôi run bần bật, đến lúc đó, Chu Hàm Chương sinh lòng áy náy với tôi, tôi nói cái gì anh cũng sẽ đồng ý.
Không sai, tôi lại bắt đầu nằm mơ rồi.
Đường lên núi thật sự mệt, tôi thở hổn hển, đến sau lại thế nhưng ra một thân mồ hôi.
Tôi đột nhiên tò mò nơi Chu Hàm Chương ở trước kia ở đâu, cũng tò mò anh đến tột cùng xảy ra chuyện gì nhất định phải bán nhà đi để giải quyết.
Nhưng nói trở lại, Chu Hàm Chương rất thích hợp cuộc sống ẩn cư trong núi này, trước khi tin tức về sách mới của anh được thả ra, hẳn là vẫn luôn tiêu dao tự tại không ai quấy rầy, tôi cũng nghĩ tới cuộc sống như vậy.
Chủ yếu là, tôi cảm thấy anh hẳn không thiếu tiền.
Cuộc sống không thiếu tiền là cuộc sống tốt.
Lúc tôi gõ vang cửa nhà Chu Hàm Chương đã mệt đến sắp nói không ra lời, thật ra tôi ngày thường không yếu như vậy, khẳng định vẫn là bởi vì bệnh mới vậy.
Gõ cửa gõ nửa ngày, lúc tôi cho rằng anh thật sự chưa trở về, thầy Chu Hàm Chương kính yêu của tôi mở cửa nhà anh ra.
Trường hợp này hình như đã từng quen biết, anh mặc áo khoác len màu xám nửa vĩnh cửu của anh, ngậm thuốc lá của anh.
Chu Hàm Chương thấy là tôi đứng ở cửa, rõ ràng có chút bất ngờ.
“Sao cậu lại đến nữa?”
Tôi nói: “Thầy Chu, chúng ta có thể đi vào nói không? Tôi sắp mệt chết rồi.”
Tôi thật sự là quen thuộc với anh rồi, lá gan cũng bắt đầu lớn, cũng dám đưa ra yêu cầu với anh.
“Tôi khát dữ lắm rồi, có thể cho tôi ly nước được không?” Tôi chính là điển hình của được nước lấn tới, Chu Hàm Chương không quăng tôi ra ngoài thật sự là người quá đẹp trai và tốt bụng.
Anh để tôi vào nhà, rót nước cho tôi, tôi ngồi ở kia còn đang thở hổn hển.
Anh đặt ly nước ở trước mặt tôi, lạnh mặt nhìn tôi nói: “Sao cậu lại đến nữa?”
Tôi uống một hớp lớn nước, thở hổn hển trong chốc lát, rốt cuộc hoãn lại.
Tôi nói: “Tôi đến cảm ơn anh.”
Chu Hàm Chương nhíu mày, có lẽ không thể tưởng được đến tột cùng trong hồ lô của tôi bán thuốc gì.
“Thầy Chu,” Tôi nói: “Tôi vừa mới nghĩ đến anh tự mình chăm sóc tôi bị bệnh, tôi lại vẫn chưa chính thức nói lời cảm ơn ngài, vậy trong lòng cứ khó chịu, cho nên mới vừa tách ra với ngài tôi bèn đến, tôi phải tới cửa cảm ơn mới có thể biểu hiện ra thành ý của tôi.”
“Muốn biểu hiện thành ý?”
Tôi gật gật đầu.
Anh đi đến bên kia bàn, kéo ngăn kéo ra, đưa cho tôi mấy tờ biên lai: “Trả lại tiền thuốc men cho tôi đi.”
Tôi hối hận rồi.
Tôi không nên đến.