Một Đêm Xuân
Chương 5
Ánh mắt hắn chuyển đi, lại rơi vào đầu ngón tay đỏ ửng vì lạnh của ta, giọng nói lại lạnh lùng.
"Tay ngươi lại làm sao nữa?"
"Ta nghe nói dùng tuyết nấu trà ngon lắm, nên muốn lấy một ít về cho ngươi thử, tuyết trên cây cũng không phải đều sạch, ta phải chọn từng chút một, lạnh lâu quá nên tay hơi đỏ..."
Vốn tưởng có thể làm hắn cảm động, nào ngờ sắc mặt hắn càng thêm lạnh lùng, lời nói cũng như trộn lẫn băng giá: "Không ai bảo ngươi làm những việc này cả."
"..." Người này thật sự là quá khó chiều.
Ta bĩu môi, tỏ vẻ không quan tâm: "Ồ, suýt thì quên mất, thứ ta đã chạm vào, dù có sạch đến mấy ngươi cũng không cần."
Hắn liếc nhìn ta, cảm xúc phức tạp: "Ta không có ý đó."
Ta mím môi không nói, xoa xoa hai tay.
Hắn im lặng nhìn chằm chằm vào tay ta, một lúc lâu sau, thở dài như thỏa hiệp: "Triệu Oanh Oanh, ngươi không cần phải hạ mình lấy lòng ta."
Ta vốn định lấy cớ luyện đàn để ở riêng với Giang Từ Dạ, tìm cơ hội hành động, ai ngờ hắn đề phòng ta nghiêm ngặt, còn gọi cả nhị tiểu thư đến luyện đàn cùng.
Nhị tiểu thư mặt ủ mày chau, lười biếng không muốn học, bèn lấy cớ: "Đại ca, đàn của muội bị mẹ nhỏ mượn rồi."
Giang Từ Dạ không hề động lòng: "Nàng ấy dùng của ta, không cần mượn của muội."
Ta không từ bỏ ý định, đầu óc xoay chuyển, nói với Giang Từ Dạ: "Ta và nhị tiểu thư không cùng trình độ, dạy cùng nhau e rằng không ổn?"
Giang Từ Dạ bận rộn gảy dây chỉnh âm, không ngẩng đầu lên: "Ngươi đã nghe con bé đàn bao giờ chưa?"
Ta nhìn về phía nhị tiểu thư, nàng ấy đang xoắn một lọn tóc, cười gượng gạo với ta.
"..."
Ta là giả vờ, nhị tiểu thư mới thật sự là thiên tài, tai ta sắp bị nàng ấy hành hạ đến tàn phế rồi.
Hôm nay Giang Từ Dạ không có ở đây, ta hỏi thăm nhị tiểu thư: "Đúng rồi, hôm nay đại ca của ngươi ra ngoài làm gì vậy?
Nàng ghé sát tai ta, thì thầm đầy bí ẩn: "Ta nghe lén được rằng đại ca của ta và bằng hữu muốn đến Thiên Hương Lâu ngắm hoa khôi."
?
Ta sững sờ, không thể tin nổi: "Ca ca của ngươi ư? Không thể nào!"
Nhị tiểu thư hưng phấn: “Nếu không tin thì đi cùng ta xem xem.”
Nàng ấy đưa ta đi thay y phục của nam nhân, chui qua lỗ chó, đi tới Thiên Hương Lâu bằng những con đường quen thuộc.
Khi đứng ở cửa, ta nhìn nhị tiểu thư với vẻ mặt đầy mong đợi, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
"Giang Uyển Uyển, ngươi dám lừa ta?"
Giang Từ Dạ người kia thanh cao như ngọc, sao có thể đặt chân đến chốn lầu xanh?
Ta thật quá hồ đồ.
Nhị tiểu thư lè lưỡi: "Mẹ nhỏ à, ngươi cứ cùng ta vào chơi một chút đi, dù sao ngươi cũng là trưởng bối, đại ca có biết cũng sẽ không trách phạt ngươi đâu."
Vừa nói, nàng bỗng nhìn chằm chằm về phía xa, há hốc miệng, bộ dạng như gặp quỷ.
"Lại có chuyện gì vậy?"
Nàng luống cuống, vội vàng kéo ta sang một bên: "Đại... đại ca, thật sự đến rồi..."
Ta thuận theo ánh mắt nàng ấy nhìn sang, người vừa bước xuống từ chiếc kiệu kia, quả nhiên là Giang Từ Dạ.
Hắn khoác trên mình chiếc áo choàng lông cáo trắng viền tuyết, mái tóc đen nhánh được búi gọn bằng một chiếc trâm ngọc bạch, dáng người cao ráo, dung mạo tuấn tú như ngọc, đúng là một công tử phong lưu phóng khoáng.
Các cô nương đứng đón khách ở cửa đều nhìn đến ngây người, như ong bướm vây quanh hắn.
"Mẹ nhỏ, chúng ta mau đi thôi... Nếu bị đại ca phát hiện thì xong đời."
Nhị tiểu thư kéo ta định chuồn đi.
Ta nheo mắt: "Uyển Uyển, ngươi không muốn xem hoa khôi nữa sao?"
Ta thật sự muốn xem Giang Từ Dạ thích kiểu hoa khôi gì.
"Muốn chứ, nhưng đại ca..."
Ta chỉ vào quầy hàng bán mặt nạ cách đó không xa: "Đeo mặt nạ chẳng phải được rồi sao."
Mắt nàng ấy sáng lên, vỗ tay nói: "Đúng vậy!"
Đêm nay, Thiên Hương Lâu tổ chức buổi đấu giá đêm đầu tiên của hoa khôi, bên trong đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo, ngay cả chỗ ngồi sang trọng cũng không còn chỗ trống.
Ta và nhị tiểu thư chỉ có thể chen chúc ở đại sảnh.
Lúc này, cuộc đấu giá đang diễn ra vô cùng sôi nổi.
Có người gào to nâng giá lên năm ngàn lượng.
Tú bà cười đến không khép được miệng: "Năm ngàn lượng lần một."
"Năm ngàn lượng lần hai."
Khi bà ta định hô tiếp, Giang Từ Dạ ở phòng sang trọng nhấp một ngụm rượu, người áo đen bên cạnh hắn lập tức hiểu ý, ra giá cao: "Một vạn lượng."
Mọi người xôn xao, Giang Từ Dạ đã giành được đêm đầu tiên của hoa khôi đêm nay.
Tú bà tươi cười rạng rỡ, bước lên mời Giang Từ Dạ lên khuê phòng của hoa khôi trên tầng cao nhất.
"Không thể nào, đại ca là loại người này sao?"
Ta nhấp một ngụm rượu, tặc lưỡi: "Ca ca của ngươi thật biết cách giả vờ."
Lòng hiếu thắng của ta bị khơi dậy, bỏ một vạn lượng mua đêm đầu tiên của hoa khôi, ta thật sự muốn xem hoa khôi kia đẹp hơn ta đến mức nào.
Thấy Giang Từ Dạ đã lên tầng cao nhất, ta lấy cớ đi rửa tay, tránh nhị tiểu thư, lẻn vào hậu viện Thiên Hương Lâu, thay một bộ váy lụa mỏng, đeo mạng che mặt, giả làm người đưa rượu, trà trộn lên tầng cao nhất.
Đang lúc sắp đến gần phòng của Giang Từ Dạ, một quản sự của Thiên Hương Lâu gọi ta lại: "Sao ta thấy ngươi lạ mặt thế?"
"Tiểu nhân mới đến không lâu."
Hắn còn định nói gì đó, lúc này lại có người gọi hắn, hắn phẩy tay, bảo ta đi đưa rượu đến một căn phòng cuối hành lang.
Không còn cách nào khác, ta đành bưng khay rượu đi về phía đó.
Gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nam lười biếng: "Ai?"
"Người đưa rượu ạ.”
Người bên trong rõ ràng khựng lại một chút: "Vào đi."
Đẩy cửa vào, chỉ thấy bên trong bày trí xa hoa lộng lẫy, phía sâu màn lụa đỏ buông rủ, bóng người ẩn hiện.
Ta nhìn thấy một nam tử phong lưu đang nằm nghiêng, vài nữ tử xinh đẹp vây quanh hầu hạ.
Ta đặt rượu xuống định đi, nam tử bên trong bỗng cười khẩy: "Tiểu nha đầu, ngươi có hiểu quy củ không?"
Ta dừng bước: "Công tử, ta mới đến. Có gì làm không đúng mong công tử chỉ giáo."
Một nữ tử cười duyên: "Tiểu nha đầu, ngươi phải đưa rượu vào chứ, chẳng lẽ còn muốn chủ nhân tự mình ra rót sao?"
Ta bĩu môi, thật phiền phức, chỉ đành cắn răng vén màn lụa đỏ bước vào.