Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Một Đêm Xuân

Chương 21



Thái dương của ta giật giật.
"Lúc trước ngươi bảo ta quyến rũ cha ngươi, không phải là để tranh giành gia sản, mà là để biến ta thành quân cờ của ngươi, tiện cho việc dò la tin tức, đúng không?"
"Quá rõ ràng rồi."
"Để ta quyến rũ Giang Từ Dạ là..." Ta rùng mình trong lòng, "Ngay từ đầu, ta đã là quân cờ mà ngươi dùng để đối phó với Giang Từ Dạ, ngươi muốn dùng ta để hủy hoại hắn."
Hắn thở dài: "Làm một mỹ nhân ngốc nghếch không tốt sao? Vì sao nhất định phải biết chân tướng vậy?"
Ta hít một hơi lạnh: "Muốn ta dọn đến phủ của ngươi, là vì muốn đợi đứa bé trong bụng ta ra đời, dùng đứa bé này để khống chế Giang Từ Dạ, đúng không?"
Giang Từ Dạ là Tể tướng, quyền thế hiển hách, nếu con của Quý phi muốn đăng cơ, nhất định phải loại bỏ chướng ngại vật là Giang Từ Dạ, nếu còn có hắn, cho dù hoàng đế có băng hà, người đăng cơ cũng chỉ có thể là tiểu thái tử, con ruột của Đại tiểu thư.
Và đứa con của ta chính là điểm mấu chốt để khống chế Giang Từ Dạ.
Cho dù Giang Từ Dạ đã không còn yêu ta nữa, thì hắn vẫn là người luôn bảo vệ người thân hết mực, chắc chắn sẽ quan tâm đến huyết mạch của mình.
Ngay từ đầu câu chuyện, ta đã là quân cờ mà Giang Đình Dã dùng để đối phó với Giang Từ Dạ, một quân cờ nông cạn và ngu muội.
Giang Đình Dã nhìn ta, không nói gì, đồng tử đen láy trong bóng tối ánh lên màu xanh lam nhàn nhạt.
"Ngươi thật đáng sợ, Giang Đình Dã."
Hắn im lặng một lúc, chậm rãi hỏi: "Nếu ta nói, chỉ là vì muốn gặp nàng, mỗi ngày đều muốn gặp nàng, nàng có tin không?"
"Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao? Tô Tĩnh Uyển, Quý phi, các nàng đều cho rằng ngươi thật lòng yêu các nàng đúng không? Ngươi diễn quá giỏi, Giang Đình Dã à."
Hắn cụp mắt xuống, thờ ơ nghịch chiếc mặt nạ trong tay: "Ta rất thành thật với nàng, không phải sao? Ta đã thẳng thắn nói hết bí mật của mình với nàng, nàng là người duy nhất nghe được bí mật của ta mà vẫn sống đấy."
Thủ đoạn thao túng nữ nhân của Giang Đình Dã thật sự quá cao minh, hắn có thể dùng vài ba câu nói khiến người ta cho rằng mình là người duy nhất hắn trân trọng.
Ta trấn tĩnh lại, lúc này đối đầu với hắn cũng chẳng có lợi ích gì, chỉ có thể giả vờ thuận theo.


"Giang Đình Dã, ta nghe theo ngươi, sẽ dọn đến phủ ngươi."
.....
Lúc trở về, đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, Giang Từ Dạ đã đợi ở cung của Đại tiểu thư, sắc mặt không được vui cho lắm.
Nhị tiểu thư lập tức ôm lấy ta: "Hù c.h.ế.t ta rồi, tưởng ngươi đi lạc mất, đại ca đã điều động cấm quân, đang bảo tỷ tỷ hạ lệnh lục soát cả cung."
Ta không khỏi nhìn về phía Giang Từ Dạ, hắn cũng đang nhìn ta, ánh mắt như ngọn lửa rơi trên môi ta, lòng ta chợt thót.
Giang Đình Dã từ phía sau ta bước lên: "Mẹ nhỏ lạc đường, may mà gặp được ta."
Đại tiểu thư thở phào nhẹ nhõm, lại đưa tay chỉnh cổ áo cho Giang Đình Dã: "Đã là Phó thống lĩnh rồi, còn hấp tấp như vậy, ra ngoài mà cổ áo cũng không chỉnh cho ngay ngắn, chẳng sợ người ngoài chê cười sao."
Giang Đình Dã làm như không có chuyện gì, một bộ dạng lười nhác: "Tỷ tỷ ta là Hoàng hậu, ca ca ta là Tể tướng, ai dám chê cười ta?"
Trong lòng ta mắng Giang Đình Dã một trận te tua, sao lại có người giả tạo đến thế chứ?
Đại tiểu thư bị hắn chọc cười: "Đệ đó, luôn ngông cuồng như vậy, không biết nên nói đệ thế nào cho phải."
"Nhị ca ỷ vào sự cưng chiều của ca ca tỷ tỷ, nên mới ngạo mạn như thế."
Giang Đình Dã trực tiếp xách cổ áo Nhị tiểu thư: "Ngứa đòn rồi phải không?"
Nhị tiểu thư lập tức nhận thua, đôi mắt to long lanh cầu xin: "Nhị ca, lâu rồi không gặp, huynh lại đẹp trai hơn rồi."
Giang Đình Dã khẽ hừ một tiếng, buông nàng ra: "Coi như tiểu nha đầu nhà ngươi biết điều."
Ta thật sự bái phục Giang Đình Dã, diễn còn giỏi hơn cả diễn viên trên sân khấu.
Lại nói chuyện ồn ào một hồi, Giang Đình Dã đề nghị: "Đại ca công vụ bận rộn, chi bằng để mẹ nhỏ và Nhị muội đến chỗ ta ở, dù sao cái chức Phó thống lĩnh này của ta cũng chỉ là hữu danh vô thực, rảnh rỗi không có việc gì còn có thể dẫn hai người các nàng đi chơi khắp nơi."
Nhị tiểu thư vừa nghe, mắt sáng lên: "Hay quá."
Giang Từ Dạ nắm chặt chén trà, những ngón tay thon dài ẩn chứa sức mạnh, hắn không lộ vẻ gì, hỏi ta: "Ý của ngươi thế nào?"


Ánh mắt hắn thật sự quá nguy hiểm, ta cảm thấy mình như bị đặt trên lửa mà nướng.
"Ta thấy... cũng được, đều là người một nhà."
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, giọng nói không nghe ra vui giận: "Ta không có ý kiến."
Giang Từ Dạ tức giận rồi, một trực giác mạnh mẽ mách bảo ta như vậy.
Ra khỏi hoàng cung, theo đề nghị của Giang Đình Dã, chúng ta đến hẻm Đông Giao ăn hoành thánh.
Giang Đình Dã làm như không có ai xung quanh, gắp mấy cái từ bát của mình sang cho ta: "Mẹ nhỏ ăn thêm mấy cái đi, người đang mang thai, phải ăn gấp đôi phần của người bình thường đấy."
Ta bực bội trong lòng, lại liếc nhìn Giang Từ Dạ, hoành thánh vừa ra khỏi nồi còn bốc hơi nghi ngút, hắn ngồi đối diện ta, gương mặt mơ hồ, khóe miệng hơi hạ xuống mang theo vẻ lạnh lẽo đáng sợ.
Lòng ta chùng xuống, ăn không biết ngon.
Hồn bay phách lạc mà trở về phủ của Giang Từ Dạ, ngồi một lúc, uống một chén trà định thần lại, lắc chuông gọi người hầu đến thu dọn đồ đạc.
Có người đẩy cửa vào, ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ, thuận miệng phân phó: "Tối nay thu dọn hết đi, sáng mai sẽ đi ngay."
Người đến không nói gì, ta quay đầu lại nhìn, trong lòng giật mình.
"Sao ngươi lại đến đây?"
Giang Từ Dạ đóng cửa lại, cài then, thân hình chìm trong bóng tối, đôi mày mắt màu mực nhạt dưới sự khắc họa của bóng tối càng thêm sâu thẳm và sắc bén.
Ánh mắt sâu thẳm của hắn rơi trên môi ta, giọng nói bình thản đến không thể bình thản hơn: "Môi ngươi rất đỏ."
Ta nhớ lại những lúc thân mật nhất với hắn trước đây, mỗi lần hôn xong, hắn đều ôm chặt ta vào lòng, không để ta đi.
"Không muốn để người khác nhìn thấy nàng như thế này."
Ta lập tức hiểu ý nghĩa tế nhị của hắn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...