Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mộng Xuân - Ngải Ngư

Chương 67



Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 67
Góc nhìn của Cao Manh: Ân Khoan giúp cô
Cao Manh bắt đầu học múa cổ điển từ năm bốn tuổi.
Trong gần mười năm ấy, cô đã tham gia vô số các cuộc thi lớn nhỏ, giành được không ít giấy chứng nhận và cúp giải thưởng.
Cô thậm chí tin rằng, mình chắc chắn sẽ đi đến cùng trên con đường múa này.
Nhưng năm cô mười ba tuổi, việc điều trị viêm thận buộc phải sử dụng thuốc kích thích nội tố đã khiến cô béo lên, và giấc mơ về sự nghiệp múa của cô cũng tan vỡ như bong bóng xà phòng.
Trước khi bị bệnh, Cao Manh là một cô bé tuy trầm tính, ít nói nhưng rất tự tin.
Cô luôn đi đứng với dáng vẻ ngẩng cao đầu, lưng thẳng tắp, dáng điệu tao nhã đến lạ thường.
Dù có những cậu con trai thì thầm về thân hình của cô khi cô bước qua, nói những câu như “đỉnh thật”, “tuyệt thật” hay thậm chí những lời quá đáng như “chắc sờ vào sẽ rất thích”.
Nhưng cô không để ý, họ thích nói gì thì nói.
Cô vẫn ngẩng cao cái đầu kiêu hãnh của mình mà đi theo con đường của riêng mình.
Nhưng thực tế tàn nhẫn của việc béo lên vì bệnh không chỉ đả kích sự tự tin của cô, mà còn khiến cô phải đối mặt với những ác ý khủng khiếp.
Cô bắt đầu co rụt lại, càng thêm trầm lặng và khép kín bản thân hơn.
Ban đầu, Cao Manh nghĩ rằng những trò chế giễu và bắt nạt của mấy cậu bạn trong lớp chỉ là hành vi nghịch ngợm, bồng bột của lứa tuổi này, lấy việc trêu chọc con gái làm niềm vui.
Nhưng không lâu sau, cô nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Kẻ cầm đầu việc bắt nạt cô, chính là người từng dẫn đầu nhóm bình phẩm về thân hình của cô.
Cậu ta tên là Dương Cừu.
Ngày thứ hai sau khi Cao Manh trở lại trường học sau một tháng nghỉ chữa bệnh, Dương Cừu cố tình chặn cô lại trong lớp trước giờ học thể dục.
Chờ cho các bạn khác đã rời đi hết, cậu ta ngồi lên bàn của bạn cùng bàn cô, một chân gác lên mép bàn phía sau, nở nụ cười xấu xa:
“Cao Manh, không phải cậu ghê gớm lắm sao?”
Cao Manh chẳng hiểu cậu ta đang nói gì, Dương Cừu lại nói tiếp: “Tôi phải cảm ơn cậu vì đã từ chối tôi. Nếu không, bây giờ tôi chẳng còn mặt mũi mà nhìn ai nữa, phải chịu sự chế giễu của đám anh em vì đi chọn một con heo làm bạn gái rồi.”
Cao Manh mím chặt môi, không nói lời nào. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào rằng Dương Cừu từng tỏ tình với mình.
Trong ký ức của cô, không hề có tên Dương Cừu trong số những người đã trực tiếp tỏ tình với cô.
Có lẽ cậu ta gửi thư tình.
Những lá thư tình gửi qua người khác, Cao Mộng chưa từng nhận.
Thấy cô im lặng, Dương Cừu dùng tay chọc vào vai cô, cười nhạt hỏi:
“Sao thế? Béo lên thì thành câm luôn à? Hay là thành con heo câm rồi?”
Không ai thích bị gọi là “heo”, đặc biệt là Cao Manh – người từng kiêu ngạo đến thế.
“Cô béo thế này là bị sao thế? Ăn cám heo à?” Dương Cừu cười chế giễu.
Cao Manh cố nén nước mắt, cho đến khi Dương Cừu rời khỏi lớp, cô mới không kìm được mà nấc lên một tiếng.
Hóa ra, Dương Cừu nhắm vào cô là vì mối tư thù.
Vì cô từng từ chối cậu ta, nên cậu ta mang mối hận trong lòng.
Khi Cao Manh đang ép giọng khóc thút thít, cửa sau lớp học bị đẩy mở.
Cô không biết là ai, nhưng cũng không dám khóc nữa.
Cao Manh vội lau khô nước mắt, cúi đầu ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào quyển sách đang mở, giả vờ như mình đang học bài.
Người kia dường như chỉ vào để đặt áo khoác, sau đó lại bước ra.
Cao Manh chưa kịp thở phào, giọng nói đã vang lên từ cửa sau: “Sắp vào học rồi, mau xuống sân tập đi.”
Là Ân Khoan, lớp phó thể dục.
Thảo nào, ai lại quan tâm đến việc cô có học thể dục hay không.
Cao Manh lập tức đứng dậy, đi về phía cửa trước.
Suốt đường đi, Ân Khoan bước nhanh phía trước, Cao Manh giữ khoảng cách không gần không xa theo sau.
Lúc đó, Cao Manh không biết rằng, hai năm sau đó, nếu không có Ân Khoan, cô sẽ không thể ở lại lớp này cho đến khi tốt nghiệp cấp hai.
Khi tất cả mọi người xa lánh và cô lập cô, chỉ có Ân Khoan sẵn sàng đứng bên cô, chống lại cả thế giới.
Vì bệnh tật, Cao Manh không chỉ phải đến bệnh viện tái khám định kỳ mà còn phải uống thuốc lâu dài, cả đông y lẫn tây y.
Cô thực sự trở thành một “bình thuốc di động”.
Và thế là, trên người Cao Manh dần dần lưu lại mùi thuốc bắc.
Rồi cô lại bị tấn công.
Dương Cừu nói rằng mùi trên người cô thật khó ngửi.
Và thế là, những cậu bạn chơi chung với Dương Cừu bắt đầu lấy đó làm trò cười để trêu chọc và khinh thường cô.
Dần dần, các bạn trong lớp đều giữ khoảng cách với cô.
Không ai dám chọc giận Dương Cừu, vì chọc vào cậu ta là sẽ bị cậu và đám bạn kiếm cớ gây chuyện.
Không ai muốn tự rước họa vào thân.
Ngày hôm đó, khi lớp trưởng sắp xếp lại chỗ ngồi, Cao Manh được ghép ngồi cùng bàn với một cậu bạn trong lớp.
Cậu ta vốn là người hay đi theo Dương Cừu, cũng là một trong những kẻ từng bắt nạt Cao Manh, tự nhiên chẳng ưa gì cô.
Trong lúc mọi người chuyển bàn ghế, cậu ta lên tiếng với vẻ ghét bỏ: “Có ai muốn đổi chỗ không?”
“Tôi không muốn ngồi cùng với đầu heo đâu, tôi sợ mình cũng sẽ thành đầu heo.”
Nói xong, cả nhóm con trai phá lên cười sảng khoái.
Cao Manh cúi gằm mặt ngồi tại chỗ, cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, ngượng ngùng và xấu hổ.
Cô rất muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi những con người trước mắt.
“Dương Tĩnh, đổi bàn không?”
“Giang Hạ, làm ơn, đổi bàn với tôi đi?”
“Cứu tôi với! Tôi thật sự không muốn ngồi cùng!”
Khi tất cả đều từ chối đổi chỗ, Ân Khoan đột nhiên bước tới, ôm sách của mình, đặt chúng xuống bàn bên cạnh Cao Manh.
“Để tôi đổi với cậu,” cậu nói.
Cậu bạn kia ngạc nhiên nhưng mừng rỡ, vỗ vai Ân Khoan cười lớn:
“Lớp phó thể dục đúng là người tốt!”
Dương Cừu cũng cười nhếch mép, giọng điệu chế giễu:
“Ân Khoan, chúng tôi thật sự phải cảm ơn cậu.”
Ân Khoan vẫn bình thản đáp:
“Không cần cảm ơn. Tôi thích ngửi mùi thuốc bắc.”
Cao Manh không ngờ rằng lại có người tự nguyện ngồi cùng bàn với cô.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu bạn vốn không quen biết lắm, ánh mắt đầy sự khó tin.
Cậu ấy có biết mình đang làm gì không?
Cậu ấy không sợ bị liên lụy sao?
Không sợ sẽ bị cô làm ảnh hưởng, rồi cũng bị cô lập sao?
Thế nhưng, chàng trai đang mím môi cúi đầu sắp xếp sách vở kia dường như không hề để tâm đến những gì sẽ xảy ra với mình sau này.
*
Tối hôm đó, sau khi uống thuốc, Cao Manh gọi mẹ mình lại.
“Mẹ.”
Cô ngồi trước bàn học, tay siết chặt cây bút như đang muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng, những lời ấy lại không thể thốt ra.
“Sao thế, Manh Manh?” Mẹ cô dịu dàng hỏi, mái tóc bà đã lấm tấm bạc vì lo lắng cho con suốt thời gian qua.
Cao Manh nhìn bà và nở nụ cười yếu ớt:
“Không có gì. Mẹ đi ngủ sớm đi.”
Khi mẹ rời đi, Cao Manh mới thở hắt ra một hơi dài.
Thực ra, cô đã định nói: “Mẹ ơi, con muốn chuyển trường.”
Cô thực sự, thực sự ghét việc đến trường.
Cô không muốn đối mặt với những người đó một chút nào.
Chỉ cần nghĩ đến những lời sỉ nhục mà mình sẽ phải chịu ngày mai, cô lại cảm thấy toàn thân khó chịu, thậm chí buồn nôn.
Nhưng, bố mẹ đã quá vất vả vì cô.
Cao Manh không muốn họ thêm lo lắng.
Thế nên, cô không thể nói ra được. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô chỉ có thể tiếp tục gắng gượng, ngày ngày ép mình đè nén sự chống đối mãnh liệt để đến lớp.
*
Trưa hôm sau, tại căng tin trường, Cao Manh lại bị Dương Cừu và nhóm bạn cậu ta chế giễu trước mặt rất nhiều người.
Họ cười cợt cô ăn nhiều, nói rằng cô chẳng khác gì heo.
Từ hôm đó, để tránh bị tấn công thêm, Cao Manh không còn ăn trưa ở căng tin nữa.
Mỗi sáng, cô mua sữa Vương Tử, xúc xích và bánh mì sây ở siêu thị trước cổng trường.
Ba món này, vốn là bữa ăn cô thường dùng để lấp đầy dạ dày sau những buổi tập múa mệt nhoài, giờ đây trở thành bữa trưa hàng ngày của cô.
*
Cao Manh lo rằng mình sẽ kéo Ân Khoan vào rắc rối, vì thế, cô chưa bao giờ nói chuyện với cậu.
Hai người rõ ràng là bạn cùng bàn, nhưng lại giống như hai kẻ xa lạ.
Thế nhưng, Cao Manh dần dần nhận ra có điều gì đó không ổn.
Mỗi khi đám con trai gọi cô là “đầu heo”, nếu Ân Khoan có mặt, cậu sẽ lập tức gọi người đó bằng biệt danh mà họ ghét nhất.
Ví dụ như, Dương Cừu cực kỳ ghét bị gọi là “con khỉ” vì dáng vẻ hơi giống khỉ của mình.
Cậu bạn không muốn ngồi chung với Cao Manh thì ghét bị gọi là “ngao ca”. Một người khác trong nhóm của Dương Cừu thì chẳng chịu nổi cái tên “bốn mắt”.
Ân Khoan luôn gọi những biệt danh đó bằng giọng điệu tưng tửng, như thể cậu chỉ đang đùa vui, y hệt cách họ trêu chọc Cao Manh.
Cách cư xử của cậu chẳng quá đáng để đẩy mọi chuyện đến mức xung đột.
Mỗi lần họ lén dán những mẩu giấy vẽ hình rùa hoặc đầu heo lên lưng Cao Manh, Ân Khoan đều tiện tay gỡ xuống khi đi ngang qua cô. Sau đó, cậu dán thẳng lên mặt người vừa dán nó lên lưng cô, cũng với thái độ như đùa giỡn.
Thậm chí, khi Dương Cừu ném bài tập cho Cao Manh, bắt cô làm hộ, Ân Khoan luôn trả lại chúng, vừa cười vừa nói: “Anh bạn, cô ấy là người của tôi rồi, cậu nhờ người khác làm đi.”
Nói xong, cậu ném cả xấp bài tập của mình lên bàn Cao Manh, nhíu mày ra vẻ khó chịu mà bảo:
“Mau làm cho tôi.”
Cao Manh lật từng trang bài tập, nhưng chẳng thấy đề nào cần cô làm.
Tất cả bài tập đều đã được hoàn thành, chỉ thiếu tên và lớp.
Cô đành viết hộ cậu tên và lớp lên từng tờ bài tập.
Từ đó, mỗi ngày Ân Khoan đều ném bài tập của mình cho Cao Manh, ra vẻ lạnh lùng mà ra lệnh cô viết hộ.
Cậu còn làm ra vẻ khó chịu hơn cả đám người Dương Cừu.
Thấy vậy, Dương Cừu bắt đầu mất hứng trêu chọc Cao Manh.
Bởi vì cậu ta nghĩ, ngay cả khi mình không động vào Cao Manh, Ân Khoan cũng sẽ khiến cô không dễ chịu chút nào.
Còn Cao Manh thì hiểu, Ân Khoan đang bảo vệ cô.
Cô hồi tưởng rất nhiều lần, nhưng không tìm được bất kỳ khoảnh khắc nào trong ký ức mà Ân Khoan đứng về phía Dương Cừu để bắt nạt cô
Cậu chưa từng làm vậy.
Giờ đây, cậu còn đang dùng cách riêng của mình để ngăn cô bị bọn họ trêu chọc.
Cao Manh không hiểu vì sao Ân Khoan lại làm chuyện “hao công tổn sức” như vậy.
Nếu để Dương Cừu nhận ra cậu đang âm thầm giúp cô, Ân Khoan cũng sẽ bị kéo vào vòng xoáy này.
Có lẽ, bản chất cậu ấy là người chính trực và tốt bụng, vì thế mới giúp đỡ cô.
Đó là lý do duy nhất mà Cao Manh có thể nghĩ ra.
Cũng chính vì thế, cô quyết định không được gây thêm phiền phức cho cậu.
Cao Manh bắt đầu né tránh Ân Khoan.
Ở trường, nếu gặp cậu, cô lập tức tìm đường vòng.
Thậm chí, nếu tình cờ gặp ngoài đường, cô cũng giả vờ như không thấy, cúi đầu lẳng lặng đi qua.
Chương trước Chương tiếp
Loading...