Mộng Xuân - Ngải Ngư
Chương 59
Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 59
Mộng Xuân 4: Lấy em
Tối hôm đó, sau khi Mạnh Cẩn tắm xong trở về phòng, cô nhìn thấy Mạnh Xuân đang tựa vào đầu giường của cô.
Mạnh Cẩn không tỏ vẻ gì, nhẹ nhàng bước đến. Cô vừa ngồi xuống bên giường, Mạnh Xuân đã ôm lấy cô từ bên cạnh. Cậu nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên cơ thể cô và thấp giọng hỏi: “Sao lại không sấy tóc?”
Mạnh Cẩn ậm ừ: “Lười quá…”
Mạnh Xuân bất đắc dĩ lấy khăn tắm từ tay cô, nhẹ nhàng lau tóc cho cô.
Một lúc sau, cậu đứng dậy đi lấy máy sấy tóc rồi bắt đầu sấy tóc cho cô.
Mạnh Cẩn vòng tay ôm lấy eo cậu, đôi tay không yên di chuyển trên lưng cậu.
Cô nghịch ngợm, cậu không ngăn cản mà mặc cô trêu đùa.
Khi Mạnh Xuân tắt máy sấy, Mạnh Cẩn vừa định đứng dậy thì bị cậu giữ lại, đẩy vai cô xuống giường.
“Đi đâu đấy?” Cậu hỏi với vẻ mặt nửa cười nửa không.
Mạnh Cẩn ngây ngô chớp mắt, môi mỉm cười nói: “Chải tóc chứ đi đâu.”
“Tóc bị sấy khô xù lên rồi, em phải chải cho mượt mà” cô đưa ra lý do rất hợp lý.
Mạnh Xuân không buông cô ra, ngược lại còn đẩy cô nằm xuống giường.
Cậu quỳ một chân lên giường, cúi xuống gần cô và nhẹ nhàng hôn lên môi cô, vừa cười vừa thì thầm: “Để anh chải tóc cho em sau.”
Mạnh Cẩn muốn đẩy cậu ra nhưng lại không thể cưỡng lại được, nhỏ giọng trách móc: “Anh làm gì thế…”
Mạnh Xuân lại cười, trả lời cô: “Quà đáp lễ.”
Lời cậu nói rất tự nhiên, Mạnh Cẩn chợt không hiểu.
Khi cô nhận ra ý của cậu, thì đã bị cậu hoàn toàn chiếm đoạt môi.
Mạnh Xuân nhẹ nhàng mơn trớn môi cô, Mạnh Cẩn cảm thấy choáng váng nhìn cậu gần trong gang tấc, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Cô ngoan ngoãn nép vào lòng cậu, để cậu tiến hành những gì mình muốn, đôi khi còn lúng túng đáp lại theo nhịp điệu của cậu.
Sự vụng về của cô chỉ khiến Mạnh Xuân muốn nhiều hơn nữa.
Hai người vật lộn trên giường, suýt chút nữa mất đi lý trí. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mạnh Cẩn đã gần cởi áo cậu, nhưng Mạnh Xuân kịp thời nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra khỏi cơn mê luyến.
Cậu lại dịu dàng hôn cô vài cái, rồi bế cô lên đặt lên bàn học.
Mạnh Xuân lấy một chiếc lược từ bên cạnh, bắt đầu nhẹ nhàng chải tóc cho cô.
Mạnh Cẩn vươn tay vòng qua cổ cậu, ngây ngô nhìn cậu cười.
Mạnh Xuân thấy cô đáng yêu, thở dài rồi dịu dàng hỏi: “Ngốc à?”
Mạnh Cẩn nghiêng đầu nói: “Mới nhận ra, tất cả những gì em mong muốn đều đã thành hiện thực.”
Mạnh Xuân không hỏi cô mong muốn gì, cậu biết rõ.
“Giờ chỉ mong mẹ sẽ khỏe lại.” Mạnh Cẩn nhẹ nhàng nói: “Em muốn bà có thể tận mắt chứng kiến chúng ta kết hôn, có con, và cùng bố tận hưởng niềm vui làm ông bà.”
“Không, không thể chỉ mong như vậy, mẹ chắc chắn sẽ thấy tất cả những điều này.” Mạnh Cẩn nói chắc nịch.
Mạnh Xuân vuốt tóc cô, an ủi: “Sẽ như vậy.”
“Chúng ta, mọi chuyện nhất định sẽ suôn sẻ.”
Mạnh Cẩn ôm lấy cậu, thì thầm bên tai cậu: “Anh, em rất thích anh.”
Mạnh Xuân đặt lược xuống, đưa tay ôm lấy cô.
Cậu không trả lời, chỉ hỏi: “Tối nay anh ở lại với em được không?”
“Được.” Mạnh Cẩn nhẹ nhàng gật đầu trong lòng cậu.
Hai người ôm nhau ngủ suốt đêm trong phòng của Mạnh Cẩn.
Sáng hôm sau, Thi Tư không xuất hiện ở tầng ba nữa.
Mạnh Cẩn bị nụ hôn của Mạnh Xuân đánh thức, cô mơ màng đáp lại, thỉnh thoảng còn phát ra những âm thanh nhẹ như đang làm nũng, khiến Mạnh Xuân hôn cô mãnh liệt hơn.
Mãi một lúc sau, cậu mới từ từ rút lui, vui vẻ cười nói: “Tiếp tục ngủ đi.”
Mạnh Cẩn không vui nói: “Giấc ngủ của em bị phá rồi.”
“Vậy dậy đi, xuống ăn sáng cùng anh nhé.” Cậu nói.
Mạnh Cẩn không muốn dậy, cuối cùng vẫn quyết định nằm lại trên giường.
Vào tối thứ Bảy, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân đã đến nhà hàng để ăn tối cùng với Ân Khoan và Cao Manh.
Khi họ đến, Ân Khoan đang nghiêng người, đầu hướng về phía Cao Manh, cùng cô ấy xem video trên điện thoại của Cao Manh. Tay cậu ấy tự nhiên đặt lên vai cô, hai người có vẻ rất thân mật.
“Ôi,” Mạnh Cẩn vừa xuất hiện đã bắt đầu trêu chọc: “Bao giờ hai người mới bắt đầu hẹn hò thế?”
Ân Khoan ngẩng đầu nhìn Mạnh Cẩn đang nắm tay Mạnh Xuân, không chịu thua kém, trêu lại: “Vậy còn cậu với anh trai cậu thì sao?”
“Chúng tôi còn cần phải nói sao?” Mạnh Cẩn đáp: “Cậu không phải đã biết rồi sao, tối sinh nhật hôm đó chúng tôi đã bỏ trốn cùng nhau rồi mà!”
Ân Khoan nói: “Thì tôi và Manh Manh còn bắt đầu sớm hơn các cậu, chúng tôi bắt đầu từ sau kỳ thi đại học.”
“Đó là sớm à?” Mạnh Cẩn nói: “Cậu còn muộn hơn chúng tôi cả tháng đấy!”
Ân Khoan cười: “Dù sao cũng là cùng một kỳ nghỉ hè thôi mà, có gì khác biệt đâu.”
Cả hai vừa gặp đã cãi nhau ỏm tỏi, Cao Manh và Mạnh Xuân chỉ biết ngồi nghe.
Khi Mạnh Cẩn ngồi xuống, Cao Manh mới có cơ hội hỏi cô: “Mạnh Cẩn, cậu ở nước ngoài có thích nghi không?”
Mạnh Cẩn mỉm cười trả lời: “Tớ đã quen rồi, hai tháng đầu bố mẹ tớ cũng ở đó, nên không cảm thấy quá khó khăn, đợi họ về nước, tớ cũng đã quen với mọi thứ ở đó, cảm giác cũng ổn.”
“Vậy còn cậu?” Mạnh Cẩn hỏi Cao Manh: “Ở đại học thế nào?”
“Khá tốt, chỉ là tập múa mệt lắm, nhưng cũng quen rồi.” Cao Manh cười nói.
Trong lúc họ nói chuyện, Ân Khoan đã gọi điện cho Tùy Ngộ An ở Anh.
Lúc này ở Anh đang là buổi trưa, khi Tùy Ngộ An nhận điện thoại thì đang ăn trưa.
“Alô, làm gì thế?” Cậu ấy không thèm khách sáo với Ân Khoan.
Ân Khoan đáp: “Tùy thiếu gia, bọn tao bốn người đang ăn tối, thiếu mỗi cậu thôi.”
Mạnh Cẩn lập tức lên tiếng: “Chào Tùy Ngộ An, năm mới cậu có về không?”
Tùy Ngộ An cười một tiếng rồi nói: “Không về đâu.”
“Ngày nghỉ quá ngắn, lười về.” Cậu giải thích.
“Vậy bọn tao phải đợi đến khi nào mới gặp lại thiếu gia đây?” Ân Khoan hỏi.
Tùy Ngộ An không biết, chỉ nói: “Có thể phải mấy năm nữa.”
“Trời ơi, mày nhẫn tâm quá vậy?” Ân Khoan cười nói: “Mày thật sự có thể bỏ bọn tao lâu như vậy không gặp sao?”
“Đến lúc đó ai còn nhớ mày là ai nữa!” Cậu ta cười trêu.
Tùy Ngộ An hừ một tiếng rồi đáp lại: “Lời mày nhớ kỹ đó.”
“Đến lúc đó nếu mày còn nhớ tao là ai, thì gửi cho tao một triệu nhé.”
“Thật độc ác!” Ân Khoan vừa cười vừa mắng.
Sau đó, Tùy Ngộ An lại trò chuyện vài câu với Mạnh Xuân, rồi cuộc gọi kết thúc.
Bữa tối hôm đó Mạnh Cẩn rất vui vẻ, cảm giác như quay lại những ngày cùng họ ăn cơm và vui đùa khi còn học cấp ba.
Thời gian ở nhà trôi qua nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt, Mạnh Cẩn lại trở về trường đại học ở nước ngoài.
Cô mệt mỏi ngồi trong lớp học, nghe giáo sư giảng bài mà đầu óc mơ màng, vì vẫn chưa thích nghi với múi giờ.
Mãi vài ngày sau, Mạnh Cẩn mới dần quen lại với cuộc sống ở thành phố chỉ có một mình cô.
Tết năm đó, Mạnh Cẩn không về nước, nhưng Mạnh Xuân đã đến tìm cô.
Có anh trai ở bên, Mạnh Cẩn bỗng trở thành đứa trẻ không tự lo được gì, mọi thứ đều phải nhờ cậu chăm sóc.
Vào ngày Mạnh Xuân chuẩn bị về nước sau Tết, Mạnh Cẩn lại khóc một trận.
Đối với cô, mỗi lần phải chia xa anh trai đều rất đau khổ, và cô phải chịu đựng nỗi đau này nhiều lần.
Trước khi chia tay Mạnh Xuân, Mạnh Cẩn nhắc cậu giúp cô ở quê nhà cầu nguyện cho cả gia đình bình an khỏe mạnh.
Mạnh Cẩn gửi một bưu thiếp cho Mạnh Xuân, cậu nhận được vào tháng Hai.
Tối hôm đó, cậu đặc biệt về nhà một chuyến, chỉ để lấy bưu thiếp mà cô gửi về.
Trong bưu thiếp, cô viết: “Anh trai, em hiện đang ở sân bay, chỉ còn vài giờ nữa là có thể gặp anh rồi. Em thật vui quá ahhh!”
Trên bưu thiếp còn in một câu nói nổi tiếng của người nổi tiếng:
“Ánh trăng sáng cao trong đêm, giờ là mùa xuân. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhớ đến anh, lòng em trở nên trọn vẹn.”
— Chàng chăn cừu của Pessoa
Không ngờ cô lại chọn câu nói này, rất hợp với mùa xuân và với họ.
Mạnh Xuân chụp một bức ảnh về ánh trăng bên ngoài cửa sổ và gửi cho cô, rồi nhắn thêm: [Ngắm trăng nhớ người].
Mạnh Cẩn mất vài tiếng mới trả lời cậu:
[Nhận được bưu thiếp chưa?]
Mạnh Xuân trả lời: [Rồi.]
Mạnh Cẩn nói: [Em ở phương xa nhớ anh.]
Cậu nói: [Anh ở nhà chờ em về.]
Mạnh Cẩn nhìn vào màn hình, nở một nụ cười nhẹ rồi nhanh chóng đánh chữ: 【Rồi sao nữa?】
Mạnh Xuân trả lời chỉ hai chữ: 【Lấy em.】
Mạnh Cẩn bất giác rơi nước mắt, gõ lại: 【Được.】
Năm ngoái, bộ phim Mạnh Xuân đóng đã được công chiếu vào dịp lễ lao động, phản ứng của công chúng vượt xa mọi kỳ vọng. Vai diễn nam ba do Mạnh Xuân thể hiện nhận được sự chú ý lớn, cậu bỗng chốc trở lên nổi tiếng.
Mạnh Cẩn bắt đầu nhìn thấy tên Mạnh Xuân xuất hiện liên tục trên các trang tin giải trí. Hôm nay cậu tham gia phỏng vấn gì, hôm nay cậu quay quảng cáo nào, ngày mai lại có sự kiện gì, v.v., tất cả những thông tin đó đều được Mạnh Cẩn cập nhật kịp thời từ các bài báo.
Và đột ngột nổi tiếng không chỉ mang lại lượng fan khổng lồ và tài nguyên dồi dào, mà còn là sự xâm phạm quyền riêng tư. Thậm chí, cả việc Mạnh Xuân là con nuôi của Mạnh Thường cũng bị paparazzi đào ra.
Mạnh Cẩn lo lắng Mạnh Xuân không thể thích nghi với sự thay đổi này, nên gọi điện hỏi thăm, Mạnh Xuân trả lời: “Không tốt chút nào.”
Mạnh Cẩn lập tức cảm thấy lo lắng hơn, định nói sẽ xin nghỉ học về thăm cậu vài ngày, nhưng Mạnh Xuân đột ngột cười nói: “Nhớ em quá.”
Mạnh Cẩn không nghĩ ngợi nhiều liền đáp: “Vậy em xin nghỉ về tìm anh…”
Chưa kịp dứt lời, Mạnh Xuân liền ngắt lời: “Đừng mà, không thể làm gián đoạn việc học của em.”
“Gần đây paparazzi đang theo sát anh, nếu em về, sợ họ sẽ làm lộ thân phận của em.” Mạnh Xuân dỗ dành Mạnh Cẩn: “Đợi một thời gian nữa, anh sẽ qua nước ngoài tìm em, ở đó sẽ không bị chụp ảnh, an toàn hơn một chút.”
Mạnh Cẩn cười hỏi: “Em có thân phận gì cơ?”
Mạnh Xuân nghiêm túc trả lời: “Con gái của đạo diễn nổi tiếng Mạnh Thường.”
Mạnh Cẩn không nhịn được cười, rồi suy nghĩ một chút, nói: “Nếu em có thể dùng mối quan hệ của bố để đi tắt, cũng không phải là không được.”
“Đi tắt cái gì?” Mạnh Xuân hỏi.
“Ờ… không có gì đâu,” Mạnh Cẩn nói: “Chỉ là nói đùa thôi.”
Mạnh Xuân không biết rằng ngay lúc đó, Mạnh Cẩn đã bắt đầu suy nghĩ về công việc mình sẽ theo đuổi trong tương lai.
Vào tháng 7 năm đó, vào ngày sinh nhật của Mạnh Cẩn, cô nhận được bưu thiếp mà Mạnh Xuân đã gửi cho cô từ vài tháng trước. Anh chỉ viết một câu: “Dù em đi bao xa, cũng không thể ra khỏi trái tim của anh.”
Khi nhận được bưu thiếp này, Mạnh Cẩn đang chuẩn bị ra ngoài đi học. Trong giờ học, Mạnh Cẩn đột nhiên nhận được một tin nhắn từ Mạnh Xuân, cậu viết: 【Mộng Mộng, hoa dâm bụt trong vườn đã nở rồi.】
Mạnh Cẩn hiểu ngay ý cậu, trả lời: 【Em cũng rất nhớ anh, anh trai.】
Sau đó cô tiếp tục viết: 【Em đã nhận được bưu thiếp anh gửi rồi.】
Gửi xong câu đó, Mạnh Cẩn lại tiếp: 【Chúc mừng sinh nhật anh, anh trai, quà sinh nhật anh nhận được chưa?】
Mạnh Xuân ngay lập tức trả lời: 【Được rồi, nhận rồi.】
Cậu nói: 【Nhân tiện, quản lý của anh đã nhận một chương trình về trận đấu bóng rổ với các sao, đến lúc đó anh sẽ mặc áo bóng rổ mà em tặng và tham gia ghi hình chương trình.】
Mạnh Cẩn ngạc nhiên: 【Anh liều thế? Không sợ bị lộ à?】
Mạnh Xuân cười nói: 【Đây là áo limited, chỉ có một chiếc trên thế giới, họ đoán không ra thiết kế là ai đâu】
Sau một hồi trò chuyện, Mạnh Xuân biết Mạnh Cẩn phải học tiếp nên không làm phiền cô nữa.
Sau khi kết thúc ca học, Mạnh Cẩn gặp được Giang Tuyết, người cũng vừa xong một lớp. Hai cô gái cùng nhau đi ra ngoài trường.
Trong lúc họ đang bàn bạc xem sẽ đi ăn gì, Mạnh Cẩn bất chợt nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc: “Mộng Mộng.”
Mạnh Cẩn dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Mạnh Xuân đang đứng không xa, tay ôm một bó hoa hồng và mỉm cười nhìn cô.
Mạnh Cẩn ngây người một lát, sau đó lập tức vui mừng chạy về phía cậu.
“Anh trai!!!” Cô vui vẻ gọi lớn.
Ngay lúc đó, Giang Tuyết nhìn thấy Mạnh Cẩn lao vào lòng anh trai cô.
Rồi… Ờ???
Giang Tuyết nhìn cảnh tượng mà hai anh em đang hôn nhau, mắt trợn tròn nhìn họ.
Không… không phải là anh em sao?
Sao lại còn…
Chuyện này mà cũng xảy ra á????
Không phải, anh em sao lại như thế này được…
Á!
Tác giả có lời muốn nói: Bưu thiếp Mạnh Xuân gửi cho Mạnh Cẩn là thơ của Tagore.
Chương 59
Mộng Xuân 4: Lấy em
Tối hôm đó, sau khi Mạnh Cẩn tắm xong trở về phòng, cô nhìn thấy Mạnh Xuân đang tựa vào đầu giường của cô.
Mạnh Cẩn không tỏ vẻ gì, nhẹ nhàng bước đến. Cô vừa ngồi xuống bên giường, Mạnh Xuân đã ôm lấy cô từ bên cạnh. Cậu nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên cơ thể cô và thấp giọng hỏi: “Sao lại không sấy tóc?”
Mạnh Cẩn ậm ừ: “Lười quá…”
Mạnh Xuân bất đắc dĩ lấy khăn tắm từ tay cô, nhẹ nhàng lau tóc cho cô.
Một lúc sau, cậu đứng dậy đi lấy máy sấy tóc rồi bắt đầu sấy tóc cho cô.
Mạnh Cẩn vòng tay ôm lấy eo cậu, đôi tay không yên di chuyển trên lưng cậu.
Cô nghịch ngợm, cậu không ngăn cản mà mặc cô trêu đùa.
Khi Mạnh Xuân tắt máy sấy, Mạnh Cẩn vừa định đứng dậy thì bị cậu giữ lại, đẩy vai cô xuống giường.
“Đi đâu đấy?” Cậu hỏi với vẻ mặt nửa cười nửa không.
Mạnh Cẩn ngây ngô chớp mắt, môi mỉm cười nói: “Chải tóc chứ đi đâu.”
“Tóc bị sấy khô xù lên rồi, em phải chải cho mượt mà” cô đưa ra lý do rất hợp lý.
Mạnh Xuân không buông cô ra, ngược lại còn đẩy cô nằm xuống giường.
Cậu quỳ một chân lên giường, cúi xuống gần cô và nhẹ nhàng hôn lên môi cô, vừa cười vừa thì thầm: “Để anh chải tóc cho em sau.”
Mạnh Cẩn muốn đẩy cậu ra nhưng lại không thể cưỡng lại được, nhỏ giọng trách móc: “Anh làm gì thế…”
Mạnh Xuân lại cười, trả lời cô: “Quà đáp lễ.”
Lời cậu nói rất tự nhiên, Mạnh Cẩn chợt không hiểu.
Khi cô nhận ra ý của cậu, thì đã bị cậu hoàn toàn chiếm đoạt môi.
Mạnh Xuân nhẹ nhàng mơn trớn môi cô, Mạnh Cẩn cảm thấy choáng váng nhìn cậu gần trong gang tấc, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Cô ngoan ngoãn nép vào lòng cậu, để cậu tiến hành những gì mình muốn, đôi khi còn lúng túng đáp lại theo nhịp điệu của cậu.
Sự vụng về của cô chỉ khiến Mạnh Xuân muốn nhiều hơn nữa.
Hai người vật lộn trên giường, suýt chút nữa mất đi lý trí. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mạnh Cẩn đã gần cởi áo cậu, nhưng Mạnh Xuân kịp thời nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra khỏi cơn mê luyến.
Cậu lại dịu dàng hôn cô vài cái, rồi bế cô lên đặt lên bàn học.
Mạnh Xuân lấy một chiếc lược từ bên cạnh, bắt đầu nhẹ nhàng chải tóc cho cô.
Mạnh Cẩn vươn tay vòng qua cổ cậu, ngây ngô nhìn cậu cười.
Mạnh Xuân thấy cô đáng yêu, thở dài rồi dịu dàng hỏi: “Ngốc à?”
Mạnh Cẩn nghiêng đầu nói: “Mới nhận ra, tất cả những gì em mong muốn đều đã thành hiện thực.”
Mạnh Xuân không hỏi cô mong muốn gì, cậu biết rõ.
“Giờ chỉ mong mẹ sẽ khỏe lại.” Mạnh Cẩn nhẹ nhàng nói: “Em muốn bà có thể tận mắt chứng kiến chúng ta kết hôn, có con, và cùng bố tận hưởng niềm vui làm ông bà.”
“Không, không thể chỉ mong như vậy, mẹ chắc chắn sẽ thấy tất cả những điều này.” Mạnh Cẩn nói chắc nịch.
Mạnh Xuân vuốt tóc cô, an ủi: “Sẽ như vậy.”
“Chúng ta, mọi chuyện nhất định sẽ suôn sẻ.”
Mạnh Cẩn ôm lấy cậu, thì thầm bên tai cậu: “Anh, em rất thích anh.”
Mạnh Xuân đặt lược xuống, đưa tay ôm lấy cô.
Cậu không trả lời, chỉ hỏi: “Tối nay anh ở lại với em được không?”
“Được.” Mạnh Cẩn nhẹ nhàng gật đầu trong lòng cậu.
Hai người ôm nhau ngủ suốt đêm trong phòng của Mạnh Cẩn.
Sáng hôm sau, Thi Tư không xuất hiện ở tầng ba nữa.
Mạnh Cẩn bị nụ hôn của Mạnh Xuân đánh thức, cô mơ màng đáp lại, thỉnh thoảng còn phát ra những âm thanh nhẹ như đang làm nũng, khiến Mạnh Xuân hôn cô mãnh liệt hơn.
Mãi một lúc sau, cậu mới từ từ rút lui, vui vẻ cười nói: “Tiếp tục ngủ đi.”
Mạnh Cẩn không vui nói: “Giấc ngủ của em bị phá rồi.”
“Vậy dậy đi, xuống ăn sáng cùng anh nhé.” Cậu nói.
Mạnh Cẩn không muốn dậy, cuối cùng vẫn quyết định nằm lại trên giường.
Vào tối thứ Bảy, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân đã đến nhà hàng để ăn tối cùng với Ân Khoan và Cao Manh.
Khi họ đến, Ân Khoan đang nghiêng người, đầu hướng về phía Cao Manh, cùng cô ấy xem video trên điện thoại của Cao Manh. Tay cậu ấy tự nhiên đặt lên vai cô, hai người có vẻ rất thân mật.
“Ôi,” Mạnh Cẩn vừa xuất hiện đã bắt đầu trêu chọc: “Bao giờ hai người mới bắt đầu hẹn hò thế?”
Ân Khoan ngẩng đầu nhìn Mạnh Cẩn đang nắm tay Mạnh Xuân, không chịu thua kém, trêu lại: “Vậy còn cậu với anh trai cậu thì sao?”
“Chúng tôi còn cần phải nói sao?” Mạnh Cẩn đáp: “Cậu không phải đã biết rồi sao, tối sinh nhật hôm đó chúng tôi đã bỏ trốn cùng nhau rồi mà!”
Ân Khoan nói: “Thì tôi và Manh Manh còn bắt đầu sớm hơn các cậu, chúng tôi bắt đầu từ sau kỳ thi đại học.”
“Đó là sớm à?” Mạnh Cẩn nói: “Cậu còn muộn hơn chúng tôi cả tháng đấy!”
Ân Khoan cười: “Dù sao cũng là cùng một kỳ nghỉ hè thôi mà, có gì khác biệt đâu.”
Cả hai vừa gặp đã cãi nhau ỏm tỏi, Cao Manh và Mạnh Xuân chỉ biết ngồi nghe.
Khi Mạnh Cẩn ngồi xuống, Cao Manh mới có cơ hội hỏi cô: “Mạnh Cẩn, cậu ở nước ngoài có thích nghi không?”
Mạnh Cẩn mỉm cười trả lời: “Tớ đã quen rồi, hai tháng đầu bố mẹ tớ cũng ở đó, nên không cảm thấy quá khó khăn, đợi họ về nước, tớ cũng đã quen với mọi thứ ở đó, cảm giác cũng ổn.”
“Vậy còn cậu?” Mạnh Cẩn hỏi Cao Manh: “Ở đại học thế nào?”
“Khá tốt, chỉ là tập múa mệt lắm, nhưng cũng quen rồi.” Cao Manh cười nói.
Trong lúc họ nói chuyện, Ân Khoan đã gọi điện cho Tùy Ngộ An ở Anh.
Lúc này ở Anh đang là buổi trưa, khi Tùy Ngộ An nhận điện thoại thì đang ăn trưa.
“Alô, làm gì thế?” Cậu ấy không thèm khách sáo với Ân Khoan.
Ân Khoan đáp: “Tùy thiếu gia, bọn tao bốn người đang ăn tối, thiếu mỗi cậu thôi.”
Mạnh Cẩn lập tức lên tiếng: “Chào Tùy Ngộ An, năm mới cậu có về không?”
Tùy Ngộ An cười một tiếng rồi nói: “Không về đâu.”
“Ngày nghỉ quá ngắn, lười về.” Cậu giải thích.
“Vậy bọn tao phải đợi đến khi nào mới gặp lại thiếu gia đây?” Ân Khoan hỏi.
Tùy Ngộ An không biết, chỉ nói: “Có thể phải mấy năm nữa.”
“Trời ơi, mày nhẫn tâm quá vậy?” Ân Khoan cười nói: “Mày thật sự có thể bỏ bọn tao lâu như vậy không gặp sao?”
“Đến lúc đó ai còn nhớ mày là ai nữa!” Cậu ta cười trêu.
Tùy Ngộ An hừ một tiếng rồi đáp lại: “Lời mày nhớ kỹ đó.”
“Đến lúc đó nếu mày còn nhớ tao là ai, thì gửi cho tao một triệu nhé.”
“Thật độc ác!” Ân Khoan vừa cười vừa mắng.
Sau đó, Tùy Ngộ An lại trò chuyện vài câu với Mạnh Xuân, rồi cuộc gọi kết thúc.
Bữa tối hôm đó Mạnh Cẩn rất vui vẻ, cảm giác như quay lại những ngày cùng họ ăn cơm và vui đùa khi còn học cấp ba.
Thời gian ở nhà trôi qua nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt, Mạnh Cẩn lại trở về trường đại học ở nước ngoài.
Cô mệt mỏi ngồi trong lớp học, nghe giáo sư giảng bài mà đầu óc mơ màng, vì vẫn chưa thích nghi với múi giờ.
Mãi vài ngày sau, Mạnh Cẩn mới dần quen lại với cuộc sống ở thành phố chỉ có một mình cô.
Tết năm đó, Mạnh Cẩn không về nước, nhưng Mạnh Xuân đã đến tìm cô.
Có anh trai ở bên, Mạnh Cẩn bỗng trở thành đứa trẻ không tự lo được gì, mọi thứ đều phải nhờ cậu chăm sóc.
Vào ngày Mạnh Xuân chuẩn bị về nước sau Tết, Mạnh Cẩn lại khóc một trận.
Đối với cô, mỗi lần phải chia xa anh trai đều rất đau khổ, và cô phải chịu đựng nỗi đau này nhiều lần.
Trước khi chia tay Mạnh Xuân, Mạnh Cẩn nhắc cậu giúp cô ở quê nhà cầu nguyện cho cả gia đình bình an khỏe mạnh.
Mạnh Cẩn gửi một bưu thiếp cho Mạnh Xuân, cậu nhận được vào tháng Hai.
Tối hôm đó, cậu đặc biệt về nhà một chuyến, chỉ để lấy bưu thiếp mà cô gửi về.
Trong bưu thiếp, cô viết: “Anh trai, em hiện đang ở sân bay, chỉ còn vài giờ nữa là có thể gặp anh rồi. Em thật vui quá ahhh!”
Trên bưu thiếp còn in một câu nói nổi tiếng của người nổi tiếng:
“Ánh trăng sáng cao trong đêm, giờ là mùa xuân. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhớ đến anh, lòng em trở nên trọn vẹn.”
— Chàng chăn cừu của Pessoa
Không ngờ cô lại chọn câu nói này, rất hợp với mùa xuân và với họ.
Mạnh Xuân chụp một bức ảnh về ánh trăng bên ngoài cửa sổ và gửi cho cô, rồi nhắn thêm: [Ngắm trăng nhớ người].
Mạnh Cẩn mất vài tiếng mới trả lời cậu:
[Nhận được bưu thiếp chưa?]
Mạnh Xuân trả lời: [Rồi.]
Mạnh Cẩn nói: [Em ở phương xa nhớ anh.]
Cậu nói: [Anh ở nhà chờ em về.]
Mạnh Cẩn nhìn vào màn hình, nở một nụ cười nhẹ rồi nhanh chóng đánh chữ: 【Rồi sao nữa?】
Mạnh Xuân trả lời chỉ hai chữ: 【Lấy em.】
Mạnh Cẩn bất giác rơi nước mắt, gõ lại: 【Được.】
Năm ngoái, bộ phim Mạnh Xuân đóng đã được công chiếu vào dịp lễ lao động, phản ứng của công chúng vượt xa mọi kỳ vọng. Vai diễn nam ba do Mạnh Xuân thể hiện nhận được sự chú ý lớn, cậu bỗng chốc trở lên nổi tiếng.
Mạnh Cẩn bắt đầu nhìn thấy tên Mạnh Xuân xuất hiện liên tục trên các trang tin giải trí. Hôm nay cậu tham gia phỏng vấn gì, hôm nay cậu quay quảng cáo nào, ngày mai lại có sự kiện gì, v.v., tất cả những thông tin đó đều được Mạnh Cẩn cập nhật kịp thời từ các bài báo.
Và đột ngột nổi tiếng không chỉ mang lại lượng fan khổng lồ và tài nguyên dồi dào, mà còn là sự xâm phạm quyền riêng tư. Thậm chí, cả việc Mạnh Xuân là con nuôi của Mạnh Thường cũng bị paparazzi đào ra.
Mạnh Cẩn lo lắng Mạnh Xuân không thể thích nghi với sự thay đổi này, nên gọi điện hỏi thăm, Mạnh Xuân trả lời: “Không tốt chút nào.”
Mạnh Cẩn lập tức cảm thấy lo lắng hơn, định nói sẽ xin nghỉ học về thăm cậu vài ngày, nhưng Mạnh Xuân đột ngột cười nói: “Nhớ em quá.”
Mạnh Cẩn không nghĩ ngợi nhiều liền đáp: “Vậy em xin nghỉ về tìm anh…”
Chưa kịp dứt lời, Mạnh Xuân liền ngắt lời: “Đừng mà, không thể làm gián đoạn việc học của em.”
“Gần đây paparazzi đang theo sát anh, nếu em về, sợ họ sẽ làm lộ thân phận của em.” Mạnh Xuân dỗ dành Mạnh Cẩn: “Đợi một thời gian nữa, anh sẽ qua nước ngoài tìm em, ở đó sẽ không bị chụp ảnh, an toàn hơn một chút.”
Mạnh Cẩn cười hỏi: “Em có thân phận gì cơ?”
Mạnh Xuân nghiêm túc trả lời: “Con gái của đạo diễn nổi tiếng Mạnh Thường.”
Mạnh Cẩn không nhịn được cười, rồi suy nghĩ một chút, nói: “Nếu em có thể dùng mối quan hệ của bố để đi tắt, cũng không phải là không được.”
“Đi tắt cái gì?” Mạnh Xuân hỏi.
“Ờ… không có gì đâu,” Mạnh Cẩn nói: “Chỉ là nói đùa thôi.”
Mạnh Xuân không biết rằng ngay lúc đó, Mạnh Cẩn đã bắt đầu suy nghĩ về công việc mình sẽ theo đuổi trong tương lai.
Vào tháng 7 năm đó, vào ngày sinh nhật của Mạnh Cẩn, cô nhận được bưu thiếp mà Mạnh Xuân đã gửi cho cô từ vài tháng trước. Anh chỉ viết một câu: “Dù em đi bao xa, cũng không thể ra khỏi trái tim của anh.”
Khi nhận được bưu thiếp này, Mạnh Cẩn đang chuẩn bị ra ngoài đi học. Trong giờ học, Mạnh Cẩn đột nhiên nhận được một tin nhắn từ Mạnh Xuân, cậu viết: 【Mộng Mộng, hoa dâm bụt trong vườn đã nở rồi.】
Mạnh Cẩn hiểu ngay ý cậu, trả lời: 【Em cũng rất nhớ anh, anh trai.】
Sau đó cô tiếp tục viết: 【Em đã nhận được bưu thiếp anh gửi rồi.】
Gửi xong câu đó, Mạnh Cẩn lại tiếp: 【Chúc mừng sinh nhật anh, anh trai, quà sinh nhật anh nhận được chưa?】
Mạnh Xuân ngay lập tức trả lời: 【Được rồi, nhận rồi.】
Cậu nói: 【Nhân tiện, quản lý của anh đã nhận một chương trình về trận đấu bóng rổ với các sao, đến lúc đó anh sẽ mặc áo bóng rổ mà em tặng và tham gia ghi hình chương trình.】
Mạnh Cẩn ngạc nhiên: 【Anh liều thế? Không sợ bị lộ à?】
Mạnh Xuân cười nói: 【Đây là áo limited, chỉ có một chiếc trên thế giới, họ đoán không ra thiết kế là ai đâu】
Sau một hồi trò chuyện, Mạnh Xuân biết Mạnh Cẩn phải học tiếp nên không làm phiền cô nữa.
Sau khi kết thúc ca học, Mạnh Cẩn gặp được Giang Tuyết, người cũng vừa xong một lớp. Hai cô gái cùng nhau đi ra ngoài trường.
Trong lúc họ đang bàn bạc xem sẽ đi ăn gì, Mạnh Cẩn bất chợt nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc: “Mộng Mộng.”
Mạnh Cẩn dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Mạnh Xuân đang đứng không xa, tay ôm một bó hoa hồng và mỉm cười nhìn cô.
Mạnh Cẩn ngây người một lát, sau đó lập tức vui mừng chạy về phía cậu.
“Anh trai!!!” Cô vui vẻ gọi lớn.
Ngay lúc đó, Giang Tuyết nhìn thấy Mạnh Cẩn lao vào lòng anh trai cô.
Rồi… Ờ???
Giang Tuyết nhìn cảnh tượng mà hai anh em đang hôn nhau, mắt trợn tròn nhìn họ.
Không… không phải là anh em sao?
Sao lại còn…
Chuyện này mà cũng xảy ra á????
Không phải, anh em sao lại như thế này được…
Á!
Tác giả có lời muốn nói: Bưu thiếp Mạnh Xuân gửi cho Mạnh Cẩn là thơ của Tagore.