Mộng Xuân - Ngải Ngư
Chương 50
Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 50
Bạn Mộng 40
Mạnh Cẩn khóc rất lâu dưới cơn mưa lớn, mãi đến khi cảm xúc dần lắng xuống.
Sau đó, Mạnh Xuân nắm tay cô, từng bước một đưa cô về nhà.
Khi về đến cửa, cậu gấp dù lại, đặt vào ống đựng. Lúc này, cậu mới nhận ra quần áo mình đã ướt gần hết, nhưng phần trên người em gái gần như không dính một giọt mưa nào.
Thấy cô lại muốn khóc, Mạnh Xuân bật cười, đưa tay khẽ véo má cô, giọng dịu dàng pha chút dọa dẫm:
“Khóc nữa là mắt sẽ thành mắt cá bống đấy.”
Bàn tay cậu lạnh buốt.
Mạnh Cẩn mím môi, cố nuốt nước mắt trở lại. Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, cậu đưa tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói:
“Anh đi tắm rồi thay quần áo đây.”
“Vâng,” cô đáp nhỏ.
Vừa lúc cậu lên lầu, chiếc xe màu đen xuyên qua màn mưa, tiến vào sân nhà và dừng lại trong gara.
Một lát sau, Mạnh Thường bước vào từ cửa thông với gara.
Mạnh Cẩn thản nhiên chào:
“Bố.”
Ông khẽ “ừ,” ánh mắt dừng lại trên đôi mắt đỏ hoe của cô con gái, thầm thở dài, nhưng không hỏi gì thêm.
“Con lên lầu làm bài tập đây,” cô đeo cặp lên vai nói với ông.
Mạnh Thường gật đầu, giọng trầm ấm:
“Đi đi.”
Khi cô bước lên cầu thang, bóng dáng mảnh mai khuất dần, ánh mắt ông đầy thương xót.
Trước đó, ông đã bảo tài xế đến trường cấp ba Thẩm Thành để đón bọn trẻ, nhưng không thấy ai. Gọi điện thì cả hai không nghe, có lẽ điện thoại để im lặng.
Trên đường về, ông tình cờ thấy chúng ở trạm xe buýt gần nhà, đứng ôm nhau dưới cơn mưa.
Ông bảo tài xế tấp vào lề, ngồi trong xe nhìn từ phía đối diện. Ban đầu, ông nghĩ chúng đang lén lút yêu sớm. Nhưng dần dần, ông nhận ra điều gì đó khác thường.
Con gái ông đang khóc, khóc rất đau lòng.
Không cần hỏi, ông cũng đoán được nguyên do khiến con bé buồn đến vậy. Nỗi hối hận và tự trách bủa vây ông. Ông từng nghĩ, có lẽ vẫn còn cơ hội—cơ hội hàn gắn với vợ cũ, để con gái ông được toại nguyện. Nhưng cuộc gọi từ Thi Tư như một bản án tử hình, dập tắt mọi hy vọng.
Ngồi trong xe, ông lặng lẽ nhìn hai đứa con nắm tay nhau bước đi trong mưa. Sương mờ phủ lên bóng dáng chúng, cho đến khi ông không còn nhìn thấy gì nữa.
*
Sau khi tắm xong, Mạnh Xuân vào phòng làm việc ở tầng ba, nơi Mạnh Cẩn đang làm bài tập.
Cậu vừa đẩy cửa, cô đã quay đầu, gọi cậu lại:
“Anh, qua đây. Em không hiểu bài này…”
Mạnh Xuân thở dài, rút bút khỏi tay cô, kéo cô đứng lên:
“Xuống ăn cơm trước đi. Bố đang đợi.”
“Ăn xong anh giảng bài cho em.” Cậu dịu dàng dỗ.
“Dạ.” Mạnh Cẩn cười nhẹ.
Cơn mưa dường như đã cuốn đi mọi u buồn trong lòng cô. Sau hôm ấy, tâm trạng cô hoàn toàn trở lại bình thường. Cô không còn cố chấp tranh cãi với ai, cũng không tự làm khó bản thân nữa. Nhưng cơn mưa trưởng thành này cũng khiến cô không thể trở lại với sự vô tư như trước.
*
Sinh nhật năm nay của Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân so với năm ngoái có chút khác biệt—vắng Hạ Mẫn Mẫn, nhưng lại thêm Cao Manh.
Số người vẫn chỉ năm người, không thay đổi.
Mạnh Cẩn giữ đúng lời hứa, tặng Mạnh Xuân một bộ đồng phục bóng rổ.
Con số trên áo đã từ “16” năm ngoái đổi thành “17.”
Trên nền trắng của bộ đồng phục, nét vẽ đen phác họa các nhân vật trong bộ truyện tranh cậu yêu thích Slam Dunk. Đây chính là bức vẽ tay của cô.
Quà của Mạnh Xuân dành cho cô là một chiếc đồng hồ đeo tay màu trắng.
Khi thấy chiếc đồng hồ, Cao Manh ghé sát, che miệng nói nhỏ với cô:
“Đồng hồ trắng nghĩa là tỏ tình đấy.”
Cô ngạc nhiên quay sang nhìn Cao Manh.
Cao Manh cười tươi:
“Tớ đọc trên mạng thấy bảo vậy.”
Vì câu nói này, cả buổi tối hôm đó, Mạnh Cẩn cứ bần thần.
Cô vừa hy vọng anh trai sẽ nói gì đó, vừa lo sợ cậu thực sự sẽ nói.
Khi khách đã về hết, cô và cậu như thường lệ dựng máy chụp ảnh kỷ niệm.
Cậu cố tình mặc bộ đồng phục bóng rổ cô tặng, còn cô thì nhờ anh đeo giúp chiếc đồng hồ cậu mua.
Hai anh em mặc lên mình món quà sinh nhật của đối phương, chụp bức ảnh kỷ niệm sinh nhật năm nay.
Năm ấy, Mạnh Cẩn mười sáu tuổi, còn Mạnh Xuân mười bảy.
Suốt mùa hè, Mạnh Xuân kiên trì đến võ quán tập luyện, và bất kể lúc nào có thời gian, cậu đều ở bên cạnh Mạnh Cẩn. Cậu cùng cô làm bài tập, tập đàn, đi chơi—dù làm gì anh cũng ở bên, trừ khi cô nói mình muốn gặp Cao Manh. Khi ấy, cậu mới để cô đi một mình.
Bước vào lớp 11, cả hai lặng lẽ tiến bước theo guồng quay của thời gian.
Mạnh Cẩn giờ đã có thể tập trung học hành, thành tích của cô ổn định, luôn nằm trong top 5 của lớp.
Dù cô và Hạ Mẫn Mẫn đã không còn qua lại, đôi lúc cả hai vẫn chạm mặt ở trường, như trong nhà ăn, cửa hàng nhỏ hay phòng thi. Nhưng từ đó trở đi, họ chưa từng nói với nhau một câu nào.
Đêm Giáng Sinh năm ấy, Mạnh Cẩn cùng bạn bè trao đổi táo để cầu bình an, cuối cùng nhận được từ anh trai một quả đào.
Cô bất ngờ nhìn quả đào trong tay, vui vẻ hỏi:
“Anh, sao lại tặng em đào thế?”
“Chúc em trường thọ à?” Cô tự hỏi rồi tự trả lời: “À đúng, đào là biểu tượng của sự trường thọ, mà trường thọ cũng có nghĩa là bình an.”
Nghe vậy, Mạnh Xuân vừa bất lực vừa bật cười.
Cậu tặng đào cho cô, không phải vì muốn giống ai khác. Thay vào đó, cậu chọn thứ độc đáo hơn—một quả đào. Không chỉ tượng trưng cho sức khỏe và trường thọ, đào còn mang ý nghĩa tình yêu, ám chỉ sự đồng lòng giữa hai trái tim. Cậu muốn họ đồng điệu với nhau.
Lập tức, cô nhét vào tay cậu một quả cam, tươi cười nói:
“Em cũng tặng anh một thứ không giống ai.”
Anh nhìn quả cam trong tay, trên đó còn có nét vẽ mặt cười của cô, khóe môi không khỏi cong lên.
Cuối cùng, hai anh em chia nhau ăn nửa quả đào và nửa quả cam, ngọt ngào trọn vẹn.
Tết năm 2007, Thi Tư không trở về Thẩm Thành ăn Tết cùng họ. Bà chỉ gọi một cuộc điện thoại cho Mạnh Cẩn vào đêm giao thừa.
Mạnh Cẩn ngoan ngoãn nghe từng lời mẹ nói, dịu dàng đáp lại. Sau khi dập máy, cô lại như chẳng có chuyện gì, cùng anh trai và bố chơi bài, trên mặt đầy những mảnh giấy dán phạt thua.
Đến Thanh Minh, hai anh em trở về Nam Thành tảo mộ ba mẹ anh lần nữa.
Trên đường từ Nam Thành trở về, tại sân bay, Mạnh Cẩn vô tình làm rơi điện thoại, màn hình lập tức nứt vỡ. Tuy vậy, nó vẫn dùng được.
Hôm sau, ngày cuối kỳ Thanh Minh, Mạnh Xuân vốn đang ở võ quán luyện quyền, lại nhận được một cuộc gọi gấp từ sư phụ, bảo đến ngay trường quay.
Đây là lần đầu tiên cậu đến hiện trường quay phim.
Khi xe của chú Trần đưa cậu đến, bố đang ngồi trước màn hình giám sát, dùng bộ đàm hướng dẫn diễn viên điều chỉnh góc đứng.
Cậu im lặng bước tới, đứng yên phía sau ông.
Người phụ trách trường quay hô lớn:
“Cảnh 207, máy 6!”
Tiếng vỗ bảng vang lên, cảnh quay bắt đầu. Hai diễn viên như có chút công phu thực sự, động tác tung quyền đá cước vô cùng mượt mà.
Qua màn hình, cậu chăm chú nhìn từng cảnh quay, bất giác bị cuốn hút.
Chỉ khi bố hô “Cắt! Cảnh này ổn, quay thêm vài góc cận nữa,” cậu mới giật mình bừng tỉnh.
Mạnh Thường quay lại, bất ngờ khi thấy con trai:
“Xuân Xuân? Con đến từ khi nào thế? Sao không lên tiếng?”
Cậu cười đáp:
“Con đứng đây một lúc rồi ạ.”
“Thầy con nói với con rồi chứ?” Mạnh Thường hỏi.
Sư phụ của cậu, Giang Trần—cũng là chỉ đạo võ thuật của bộ phim, đã kể qua trên điện thoại. Hóa ra, một diễn viên có vai nhỏ, chỉ quay vài cảnh đấu võ, bất ngờ bị viêm ruột thừa không thể tiếp tục. Nhưng lịch trình của đoàn phim rất gấp, không thể chờ. Vì thế, họ cần tìm người thay thế—một người có ngoại hình ổn, biết chút võ thuật, và quan trọng là đang rảnh.
Giang Trần nghĩ ngay đến cậu, nói rằng dù cậu mới tập võ hơn một năm, nhưng nếu chỉ diễn vài động tác trước máy quay thì hoàn toàn đủ khả năng.
Mạnh Thường suýt chút nữa quên rằng con trai mình cũng đã học võ thuật.
Vì vậy, Giang Trần mới gọi Mạnh Xuân đến để cứu nguy.
Trong lúc Mạnh Xuân thay trang phục, bố cậu tranh thủ giải thích về cảnh quay này. Sau đó, cậu chính thức bước vào buổi ghi hình. Với vẻ ngoài sáng sủa, cậu hoàn toàn không cần hóa trang thêm gì cả.
Lần đầu đứng giữa ống kính, bị bao vây bởi nhiều máy quay, Mạnh Xuân bối rối không biết nên nhìn vào đâu.
Qua bộ đàm, Mạnh Thường nhắc nhở:
“Xuân Xuân, không cần tìm góc máy đâu, máy quay sẽ tự động theo con.”
Cậu gật đầu đáp lại.
Đối thủ trong cảnh quay là một trong những diễn viên chính. Cậu cần thể hiện bản thân bị đánh bại và cuối cùng bị khống chế trên mặt đất.
Trước khi chính thức quay, cả hai luyện tập bằng cách giảm tốc độ, làm quen với các động tác để phối hợp mượt mà và thể hiện sự áp đảo của đối phương một cách tự nhiên.
Giang Trần cũng đứng bên cạnh, thỉnh thoảng chỉ dẫn.
Cảnh quay này phải lặp lại vài lần mới đạt, chủ yếu vì Mạnh Xuân thiếu kinh nghiệm, đôi lúc mắc lỗi. Dù vậy, quá trình vẫn diễn ra khá suôn sẻ.
Sau khi hoàn thành, Mạnh Thường gọi cậu đến để xem lại phần mình trong đoạn phim.
Nhìn vào màn hình giám sát, lòng cậu trào dâng cảm xúc mạnh mẽ.
Chiếc màn hình nhỏ này chứa đựng vô số cuộc đời trong kịch bản, cũng như giấc mơ của biết bao diễn viên ngoài đời.
Đột nhiên, cậu khát khao được như bố mình—người luôn theo dõi những cảnh quay qua màn hình đạo diễn, dùng góc nhìn này để khám phá muôn màu của cuộc sống.
Trước đây, ngoài Mạnh Cẩn, cậu không có bất kỳ mục tiêu hay ước mơ nào khác khiến mình cảm thấy mãnh liệt. Nhưng ngay lúc này, trái tim mình đập rộn ràng vì giấc mơ làm đạo diễn.
Khi đã hoàn thành toàn bộ cảnh quay của mình, cậu mới cầm điện thoại lên và phát hiện Mạnh Cẩn đã gửi nhiều tin nhắn, còn gọi hai cuộc điện thoại.
Cậu lập tức gọi lại.
Khi vừa bắt máy, cô đã vội hỏi:
“Anh? Anh đang ở đâu? Sao giờ vẫn chưa về? Trời tối rồi…”
Nghe giọng cô đầy lo lắng, cậu dịu dàng trả lời:
“Anh đến trường quay của bố với sư phụ để giúp đỡ. Xong việc rồi, anh về ngay đây.”
“Ra vậy,” cô thở phào, “Em còn tưởng có chuyện gì xảy ra. Anh không trả lời tin nhắn, cũng không nghe máy làm em lo chết đi được.”
Cậu cười nhẹ, nói lời xin lỗi:
“Lỗi của anh. Đáng lẽ phải báo em một tiếng. Anh sai rồi, lần sau không để thế nữa.”
Cô bật cười, thoải mái nói:
“Không sao đâu.”
Rồi cô hỏi thêm:
“Anh ăn gì chưa?”
“Chưa ăn.” Cậu thật thà đáp.
“Cả đoàn vẫn chưa ăn à?” Cô ngạc nhiên.
Cậu cười, giải thích:
“Vừa quay xong, giờ họ đang phát cơm, nhưng anh không ăn ở đây. Anh muốn về ăn cùng em.”
Giang Trần, lúc này đang đưa tiền thù lao cho Mạnh Xuân, nghe thấy liền bật cười.
“Thằng nhóc này, cả đời chắc chỉ sống vì con bé đó thôi.”
Ông nhét tiền vào tay cậu, ra hiệu rằng cậu có thể về.
Không chần chừ, Mạnh Xuân chạy ngay ra xe của chú Trần.
Trên đường về, cậu chia sẻ niềm vui với em gái:
“Mộng Mộng, em có bao giờ nghĩ mình muốn làm gì trong tương lai không?”
“Hả?” Cô bị câu hỏi bất ngờ làm bối rối.
Cậu cười khẽ, giọng đầy hào hứng:
“Hôm nay đến trường quay, tận mắt thấy bố làm việc, anh thật sự bị chiếc màn hình giám sát đạo diễn đó mê hoặc. Chiếc máy này rất kỳ diệu, nó chứa đựng biết bao cuộc đời—trong phim lẫn ngoài đời. Với anh, nó thật sự có sức hút mãnh liệt.”
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh trai đam mê điều gì đến vậy, sự phấn khích trong lời nói của cậu lan tỏa khiến cô cũng vui lây. Đồng thời, cô thầm ngưỡng mộ cậu—ngưỡng mộ vì anh đã có ước mơ và mục tiêu rõ ràng.
“Anh,” cô mỉm cười hỏi:
“Vậy sau này anh muốn làm đạo diễn giống bố à?”
“Nếu có thể.” Cậu đáp.
Cô không chút do dự khẳng định:
“Nhất định được mà!”
Cô tin tưởng tuyệt đối vào cậu, lặp lại lần nữa:
“Anh chắc chắn làm được.”
Cậu bật cười, giọng cưng chiều:
“Đồ ngốc.”
Nhưng ngay sau đó, cô bỗng nghiêm túc:
“Anh này, liệu mỗi người có cần phải có lý tưởng không? Có phải học sinh cấp ba nhất định phải có mục tiêu rõ ràng?”
Cậu chưa kịp trả lời, cô đã tiếp tục: “Em không có lý tưởng hay mục tiêu gì cả. Em không biết mình nên cố gắng vì trường đại học nào, cũng không biết một năm sau nên chọn ngành gì. Em không có ý tưởng gì hết.”
Giọng nói của cô lạc lõng như một đứa trẻ lạc đường, đầy bất an và bối rối.
Lời của editor: “Thời gian sẽ giúp bạn tìm thấy lý tưởng của mình.”
Với hai nhân vật chính, họ không chỉ đối mặt với tình cảm mà còn đối diện với những băn khoăn về tương lai. Mong rằng các bạn sẽ đồng hành cùng họ trong hành trình trưởng thành này.
Chương 50
Bạn Mộng 40
Mạnh Cẩn khóc rất lâu dưới cơn mưa lớn, mãi đến khi cảm xúc dần lắng xuống.
Sau đó, Mạnh Xuân nắm tay cô, từng bước một đưa cô về nhà.
Khi về đến cửa, cậu gấp dù lại, đặt vào ống đựng. Lúc này, cậu mới nhận ra quần áo mình đã ướt gần hết, nhưng phần trên người em gái gần như không dính một giọt mưa nào.
Thấy cô lại muốn khóc, Mạnh Xuân bật cười, đưa tay khẽ véo má cô, giọng dịu dàng pha chút dọa dẫm:
“Khóc nữa là mắt sẽ thành mắt cá bống đấy.”
Bàn tay cậu lạnh buốt.
Mạnh Cẩn mím môi, cố nuốt nước mắt trở lại. Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, cậu đưa tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói:
“Anh đi tắm rồi thay quần áo đây.”
“Vâng,” cô đáp nhỏ.
Vừa lúc cậu lên lầu, chiếc xe màu đen xuyên qua màn mưa, tiến vào sân nhà và dừng lại trong gara.
Một lát sau, Mạnh Thường bước vào từ cửa thông với gara.
Mạnh Cẩn thản nhiên chào:
“Bố.”
Ông khẽ “ừ,” ánh mắt dừng lại trên đôi mắt đỏ hoe của cô con gái, thầm thở dài, nhưng không hỏi gì thêm.
“Con lên lầu làm bài tập đây,” cô đeo cặp lên vai nói với ông.
Mạnh Thường gật đầu, giọng trầm ấm:
“Đi đi.”
Khi cô bước lên cầu thang, bóng dáng mảnh mai khuất dần, ánh mắt ông đầy thương xót.
Trước đó, ông đã bảo tài xế đến trường cấp ba Thẩm Thành để đón bọn trẻ, nhưng không thấy ai. Gọi điện thì cả hai không nghe, có lẽ điện thoại để im lặng.
Trên đường về, ông tình cờ thấy chúng ở trạm xe buýt gần nhà, đứng ôm nhau dưới cơn mưa.
Ông bảo tài xế tấp vào lề, ngồi trong xe nhìn từ phía đối diện. Ban đầu, ông nghĩ chúng đang lén lút yêu sớm. Nhưng dần dần, ông nhận ra điều gì đó khác thường.
Con gái ông đang khóc, khóc rất đau lòng.
Không cần hỏi, ông cũng đoán được nguyên do khiến con bé buồn đến vậy. Nỗi hối hận và tự trách bủa vây ông. Ông từng nghĩ, có lẽ vẫn còn cơ hội—cơ hội hàn gắn với vợ cũ, để con gái ông được toại nguyện. Nhưng cuộc gọi từ Thi Tư như một bản án tử hình, dập tắt mọi hy vọng.
Ngồi trong xe, ông lặng lẽ nhìn hai đứa con nắm tay nhau bước đi trong mưa. Sương mờ phủ lên bóng dáng chúng, cho đến khi ông không còn nhìn thấy gì nữa.
*
Sau khi tắm xong, Mạnh Xuân vào phòng làm việc ở tầng ba, nơi Mạnh Cẩn đang làm bài tập.
Cậu vừa đẩy cửa, cô đã quay đầu, gọi cậu lại:
“Anh, qua đây. Em không hiểu bài này…”
Mạnh Xuân thở dài, rút bút khỏi tay cô, kéo cô đứng lên:
“Xuống ăn cơm trước đi. Bố đang đợi.”
“Ăn xong anh giảng bài cho em.” Cậu dịu dàng dỗ.
“Dạ.” Mạnh Cẩn cười nhẹ.
Cơn mưa dường như đã cuốn đi mọi u buồn trong lòng cô. Sau hôm ấy, tâm trạng cô hoàn toàn trở lại bình thường. Cô không còn cố chấp tranh cãi với ai, cũng không tự làm khó bản thân nữa. Nhưng cơn mưa trưởng thành này cũng khiến cô không thể trở lại với sự vô tư như trước.
*
Sinh nhật năm nay của Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân so với năm ngoái có chút khác biệt—vắng Hạ Mẫn Mẫn, nhưng lại thêm Cao Manh.
Số người vẫn chỉ năm người, không thay đổi.
Mạnh Cẩn giữ đúng lời hứa, tặng Mạnh Xuân một bộ đồng phục bóng rổ.
Con số trên áo đã từ “16” năm ngoái đổi thành “17.”
Trên nền trắng của bộ đồng phục, nét vẽ đen phác họa các nhân vật trong bộ truyện tranh cậu yêu thích Slam Dunk. Đây chính là bức vẽ tay của cô.
Quà của Mạnh Xuân dành cho cô là một chiếc đồng hồ đeo tay màu trắng.
Khi thấy chiếc đồng hồ, Cao Manh ghé sát, che miệng nói nhỏ với cô:
“Đồng hồ trắng nghĩa là tỏ tình đấy.”
Cô ngạc nhiên quay sang nhìn Cao Manh.
Cao Manh cười tươi:
“Tớ đọc trên mạng thấy bảo vậy.”
Vì câu nói này, cả buổi tối hôm đó, Mạnh Cẩn cứ bần thần.
Cô vừa hy vọng anh trai sẽ nói gì đó, vừa lo sợ cậu thực sự sẽ nói.
Khi khách đã về hết, cô và cậu như thường lệ dựng máy chụp ảnh kỷ niệm.
Cậu cố tình mặc bộ đồng phục bóng rổ cô tặng, còn cô thì nhờ anh đeo giúp chiếc đồng hồ cậu mua.
Hai anh em mặc lên mình món quà sinh nhật của đối phương, chụp bức ảnh kỷ niệm sinh nhật năm nay.
Năm ấy, Mạnh Cẩn mười sáu tuổi, còn Mạnh Xuân mười bảy.
Suốt mùa hè, Mạnh Xuân kiên trì đến võ quán tập luyện, và bất kể lúc nào có thời gian, cậu đều ở bên cạnh Mạnh Cẩn. Cậu cùng cô làm bài tập, tập đàn, đi chơi—dù làm gì anh cũng ở bên, trừ khi cô nói mình muốn gặp Cao Manh. Khi ấy, cậu mới để cô đi một mình.
Bước vào lớp 11, cả hai lặng lẽ tiến bước theo guồng quay của thời gian.
Mạnh Cẩn giờ đã có thể tập trung học hành, thành tích của cô ổn định, luôn nằm trong top 5 của lớp.
Dù cô và Hạ Mẫn Mẫn đã không còn qua lại, đôi lúc cả hai vẫn chạm mặt ở trường, như trong nhà ăn, cửa hàng nhỏ hay phòng thi. Nhưng từ đó trở đi, họ chưa từng nói với nhau một câu nào.
Đêm Giáng Sinh năm ấy, Mạnh Cẩn cùng bạn bè trao đổi táo để cầu bình an, cuối cùng nhận được từ anh trai một quả đào.
Cô bất ngờ nhìn quả đào trong tay, vui vẻ hỏi:
“Anh, sao lại tặng em đào thế?”
“Chúc em trường thọ à?” Cô tự hỏi rồi tự trả lời: “À đúng, đào là biểu tượng của sự trường thọ, mà trường thọ cũng có nghĩa là bình an.”
Nghe vậy, Mạnh Xuân vừa bất lực vừa bật cười.
Cậu tặng đào cho cô, không phải vì muốn giống ai khác. Thay vào đó, cậu chọn thứ độc đáo hơn—một quả đào. Không chỉ tượng trưng cho sức khỏe và trường thọ, đào còn mang ý nghĩa tình yêu, ám chỉ sự đồng lòng giữa hai trái tim. Cậu muốn họ đồng điệu với nhau.
Lập tức, cô nhét vào tay cậu một quả cam, tươi cười nói:
“Em cũng tặng anh một thứ không giống ai.”
Anh nhìn quả cam trong tay, trên đó còn có nét vẽ mặt cười của cô, khóe môi không khỏi cong lên.
Cuối cùng, hai anh em chia nhau ăn nửa quả đào và nửa quả cam, ngọt ngào trọn vẹn.
Tết năm 2007, Thi Tư không trở về Thẩm Thành ăn Tết cùng họ. Bà chỉ gọi một cuộc điện thoại cho Mạnh Cẩn vào đêm giao thừa.
Mạnh Cẩn ngoan ngoãn nghe từng lời mẹ nói, dịu dàng đáp lại. Sau khi dập máy, cô lại như chẳng có chuyện gì, cùng anh trai và bố chơi bài, trên mặt đầy những mảnh giấy dán phạt thua.
Đến Thanh Minh, hai anh em trở về Nam Thành tảo mộ ba mẹ anh lần nữa.
Trên đường từ Nam Thành trở về, tại sân bay, Mạnh Cẩn vô tình làm rơi điện thoại, màn hình lập tức nứt vỡ. Tuy vậy, nó vẫn dùng được.
Hôm sau, ngày cuối kỳ Thanh Minh, Mạnh Xuân vốn đang ở võ quán luyện quyền, lại nhận được một cuộc gọi gấp từ sư phụ, bảo đến ngay trường quay.
Đây là lần đầu tiên cậu đến hiện trường quay phim.
Khi xe của chú Trần đưa cậu đến, bố đang ngồi trước màn hình giám sát, dùng bộ đàm hướng dẫn diễn viên điều chỉnh góc đứng.
Cậu im lặng bước tới, đứng yên phía sau ông.
Người phụ trách trường quay hô lớn:
“Cảnh 207, máy 6!”
Tiếng vỗ bảng vang lên, cảnh quay bắt đầu. Hai diễn viên như có chút công phu thực sự, động tác tung quyền đá cước vô cùng mượt mà.
Qua màn hình, cậu chăm chú nhìn từng cảnh quay, bất giác bị cuốn hút.
Chỉ khi bố hô “Cắt! Cảnh này ổn, quay thêm vài góc cận nữa,” cậu mới giật mình bừng tỉnh.
Mạnh Thường quay lại, bất ngờ khi thấy con trai:
“Xuân Xuân? Con đến từ khi nào thế? Sao không lên tiếng?”
Cậu cười đáp:
“Con đứng đây một lúc rồi ạ.”
“Thầy con nói với con rồi chứ?” Mạnh Thường hỏi.
Sư phụ của cậu, Giang Trần—cũng là chỉ đạo võ thuật của bộ phim, đã kể qua trên điện thoại. Hóa ra, một diễn viên có vai nhỏ, chỉ quay vài cảnh đấu võ, bất ngờ bị viêm ruột thừa không thể tiếp tục. Nhưng lịch trình của đoàn phim rất gấp, không thể chờ. Vì thế, họ cần tìm người thay thế—một người có ngoại hình ổn, biết chút võ thuật, và quan trọng là đang rảnh.
Giang Trần nghĩ ngay đến cậu, nói rằng dù cậu mới tập võ hơn một năm, nhưng nếu chỉ diễn vài động tác trước máy quay thì hoàn toàn đủ khả năng.
Mạnh Thường suýt chút nữa quên rằng con trai mình cũng đã học võ thuật.
Vì vậy, Giang Trần mới gọi Mạnh Xuân đến để cứu nguy.
Trong lúc Mạnh Xuân thay trang phục, bố cậu tranh thủ giải thích về cảnh quay này. Sau đó, cậu chính thức bước vào buổi ghi hình. Với vẻ ngoài sáng sủa, cậu hoàn toàn không cần hóa trang thêm gì cả.
Lần đầu đứng giữa ống kính, bị bao vây bởi nhiều máy quay, Mạnh Xuân bối rối không biết nên nhìn vào đâu.
Qua bộ đàm, Mạnh Thường nhắc nhở:
“Xuân Xuân, không cần tìm góc máy đâu, máy quay sẽ tự động theo con.”
Cậu gật đầu đáp lại.
Đối thủ trong cảnh quay là một trong những diễn viên chính. Cậu cần thể hiện bản thân bị đánh bại và cuối cùng bị khống chế trên mặt đất.
Trước khi chính thức quay, cả hai luyện tập bằng cách giảm tốc độ, làm quen với các động tác để phối hợp mượt mà và thể hiện sự áp đảo của đối phương một cách tự nhiên.
Giang Trần cũng đứng bên cạnh, thỉnh thoảng chỉ dẫn.
Cảnh quay này phải lặp lại vài lần mới đạt, chủ yếu vì Mạnh Xuân thiếu kinh nghiệm, đôi lúc mắc lỗi. Dù vậy, quá trình vẫn diễn ra khá suôn sẻ.
Sau khi hoàn thành, Mạnh Thường gọi cậu đến để xem lại phần mình trong đoạn phim.
Nhìn vào màn hình giám sát, lòng cậu trào dâng cảm xúc mạnh mẽ.
Chiếc màn hình nhỏ này chứa đựng vô số cuộc đời trong kịch bản, cũng như giấc mơ của biết bao diễn viên ngoài đời.
Đột nhiên, cậu khát khao được như bố mình—người luôn theo dõi những cảnh quay qua màn hình đạo diễn, dùng góc nhìn này để khám phá muôn màu của cuộc sống.
Trước đây, ngoài Mạnh Cẩn, cậu không có bất kỳ mục tiêu hay ước mơ nào khác khiến mình cảm thấy mãnh liệt. Nhưng ngay lúc này, trái tim mình đập rộn ràng vì giấc mơ làm đạo diễn.
Khi đã hoàn thành toàn bộ cảnh quay của mình, cậu mới cầm điện thoại lên và phát hiện Mạnh Cẩn đã gửi nhiều tin nhắn, còn gọi hai cuộc điện thoại.
Cậu lập tức gọi lại.
Khi vừa bắt máy, cô đã vội hỏi:
“Anh? Anh đang ở đâu? Sao giờ vẫn chưa về? Trời tối rồi…”
Nghe giọng cô đầy lo lắng, cậu dịu dàng trả lời:
“Anh đến trường quay của bố với sư phụ để giúp đỡ. Xong việc rồi, anh về ngay đây.”
“Ra vậy,” cô thở phào, “Em còn tưởng có chuyện gì xảy ra. Anh không trả lời tin nhắn, cũng không nghe máy làm em lo chết đi được.”
Cậu cười nhẹ, nói lời xin lỗi:
“Lỗi của anh. Đáng lẽ phải báo em một tiếng. Anh sai rồi, lần sau không để thế nữa.”
Cô bật cười, thoải mái nói:
“Không sao đâu.”
Rồi cô hỏi thêm:
“Anh ăn gì chưa?”
“Chưa ăn.” Cậu thật thà đáp.
“Cả đoàn vẫn chưa ăn à?” Cô ngạc nhiên.
Cậu cười, giải thích:
“Vừa quay xong, giờ họ đang phát cơm, nhưng anh không ăn ở đây. Anh muốn về ăn cùng em.”
Giang Trần, lúc này đang đưa tiền thù lao cho Mạnh Xuân, nghe thấy liền bật cười.
“Thằng nhóc này, cả đời chắc chỉ sống vì con bé đó thôi.”
Ông nhét tiền vào tay cậu, ra hiệu rằng cậu có thể về.
Không chần chừ, Mạnh Xuân chạy ngay ra xe của chú Trần.
Trên đường về, cậu chia sẻ niềm vui với em gái:
“Mộng Mộng, em có bao giờ nghĩ mình muốn làm gì trong tương lai không?”
“Hả?” Cô bị câu hỏi bất ngờ làm bối rối.
Cậu cười khẽ, giọng đầy hào hứng:
“Hôm nay đến trường quay, tận mắt thấy bố làm việc, anh thật sự bị chiếc màn hình giám sát đạo diễn đó mê hoặc. Chiếc máy này rất kỳ diệu, nó chứa đựng biết bao cuộc đời—trong phim lẫn ngoài đời. Với anh, nó thật sự có sức hút mãnh liệt.”
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh trai đam mê điều gì đến vậy, sự phấn khích trong lời nói của cậu lan tỏa khiến cô cũng vui lây. Đồng thời, cô thầm ngưỡng mộ cậu—ngưỡng mộ vì anh đã có ước mơ và mục tiêu rõ ràng.
“Anh,” cô mỉm cười hỏi:
“Vậy sau này anh muốn làm đạo diễn giống bố à?”
“Nếu có thể.” Cậu đáp.
Cô không chút do dự khẳng định:
“Nhất định được mà!”
Cô tin tưởng tuyệt đối vào cậu, lặp lại lần nữa:
“Anh chắc chắn làm được.”
Cậu bật cười, giọng cưng chiều:
“Đồ ngốc.”
Nhưng ngay sau đó, cô bỗng nghiêm túc:
“Anh này, liệu mỗi người có cần phải có lý tưởng không? Có phải học sinh cấp ba nhất định phải có mục tiêu rõ ràng?”
Cậu chưa kịp trả lời, cô đã tiếp tục: “Em không có lý tưởng hay mục tiêu gì cả. Em không biết mình nên cố gắng vì trường đại học nào, cũng không biết một năm sau nên chọn ngành gì. Em không có ý tưởng gì hết.”
Giọng nói của cô lạc lõng như một đứa trẻ lạc đường, đầy bất an và bối rối.
Lời của editor: “Thời gian sẽ giúp bạn tìm thấy lý tưởng của mình.”
Với hai nhân vật chính, họ không chỉ đối mặt với tình cảm mà còn đối diện với những băn khoăn về tương lai. Mong rằng các bạn sẽ đồng hành cùng họ trong hành trình trưởng thành này.