Mộng Xuân - Ngải Ngư
Chương 34
Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 34
Bạn Mộng 24
Buổi sáng thứ Năm, tiết học tiếng Anh ngập tràn trong âm nhạc.
Cả khối lớp 10 đồng loạt bật nhạc tiếng Anh. Ngay từ giờ giải lao tiết ba, loa phát thanh trong lớp đã vang lên một bản nhạc tiếng Anh du dương
“I will always stay here by your side.
I promise you I’ll never hide.”
Đây là lần đầu tiên Mạnh Cẩn nghe bài hát này.
Giai điệu nhẹ nhàng, lời ca dịu dàng nhanh chóng chiếm trọn trái tim cô.
Từ hôm ấy, bài hát này cũng trở thành ca khúc tiếng Anh yêu thích nhất của cô.
Mỗi tuần, trước giờ học nghe, cô luôn thầm mong sẽ lại được nghe bài hát ấy qua loa phát thanh. Nhưng lần nào cũng chỉ là niềm mong chờ vô vọng. Mạnh Cẩn ngồi đó, ánh mắt tràn đầy hy vọng rồi thất vọng rũ rượi, chống cằm lười nhác rút cuốn sách nghe tiếng Anh ra từ kệ sách.
Chiều thứ Năm cuối cùng của tháng Chín, sau giờ học tiết ba, các giáo viên phải tham dự một cuộc họp tổng kết.
Giáo viên tiếng Anh của lớp 9 và lớp 10 giao nhiệm vụ cho Mạnh Xuân lên phòng phát thanh phát bài nghe.
Vậy là trong khoảng thời gian ấy, từ loa phát thanh vang lên hai lần bài hát “Cry on My Shoulder”.
Cả tiết giải lao, Mạnh Cẩn vui mừng khôn xiết, miệng líu lo hát theo bài hát, hạnh phúc ngập tràn.
Trong khi đó, tại phòng phát thanh, Mạnh Xuân ngồi bên sách nghe, nhưng tay lại lặng lẽ viết hai dòng trong lời bài hát
“No matter whatI’ll be by your side.
I promise youI’ll always protect you.”
Khi trở lại lớp học, cậu thấy Mạnh Cẩn nhảy cẫng lên, ríu rít hỏi nhỏ: “Anh, anh cũng thích bài hát này à?”
Không đợi cậu trả lời, cô đã khẽ cười hạnh phúc: “Thật trùng hợp quá! Đây là bài hát tiếng Anh mà em thích nhất đó!”
Mạnh Xuân chỉ khẽ cười, một nụ cười bất lực nhưng dịu dàng.
Cô bé ngốc nghếch này làm sao nhận ra rằng cậu phát bài hát ấy chẳng phải vì thích nó, mà vì cô yêu thích nó.
Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh Tháng Mười đến cùng kỳ thi khảo sát đầu tiên.
Ngay ngày khai giảng sau kỳ nghỉ Quốc khánh, kỳ thi sẽ bắt đầu, khiến kỳ nghỉ lễ chẳng còn trọn vẹn.
Trong khi nhiều bạn học tranh thủ ôn tập, Mạnh Cẩn lại không phải kiểu học sinh tự giác. Còn anh trai cô, Mạnh Xuân, đã bắt đầu học võ mỗi sáng từ ngày 1/10, không thể suốt ngày ở nhà để trông cô học bài.
Nhưng mỗi khi anh ở nhà, cô liền “giả vờ” chăm chỉ.
Khi anh rời đi, Mạnh Cẩn lập tức chạy xuống phòng khách xem tivi.
Sáng ngày đầu kỳ nghỉ, trước khi ra ngoài, Mạnh Xuân chỉ định một số bài tập cho em gái làm, nghiêm túc dặn dò: “Anh sẽ kiểm tra khi về. Đừng có lười đấy!”
“Em biết rồi, em làm ngay đây!” Mạnh Cẩn cười hì hì, vẻ mặt cam đoan.
Thế nhưng, khi cậu vừa rời đi, cô đã chui ngay vào ghế sô pha, bật tivi xem mê mải.
Chiều hôm đó, khi về, cậu lặng lẽ chạm vào chiếc tivi – nó vẫn còn nóng.
Lên đến tầng ba, cậu thấy cô đang ngồi ngay ngắn trong phòng sách, cặm cụi làm bài.
Mạnh Xuân bước vào, cầm tờ giấy bài tập lên xem.
Bài cậu giao mới chỉ làm được một nửa.
Cậu bình thản hỏi: “Sao chỉ làm một nửa?”
Mạnh Cẩn cố gắng che giấu, ấp úng đáp: “Những câu còn lại… khó quá, em không biết làm.”
Ngón tay cậu chỉ vào một câu cơ bản: “Câu này cũng không biết à?”
“… À…” “À?”
Cậu nhướng mày, ánh mắt đầy nghi vấn.
Cô đành phải chống chế: “Em… em bị sót, không nhìn thấy câu này…”
“Ồ.” Cậu đáp lại bằng một tiếng khẽ, dường như hiểu rõ tất cả.
Cậu không nói thêm gì nữa, chỉ cười nhẹ, rồi quay người bước ra.
Nhưng trong lòng, cậu đã có kế hoạch cho “chiến thuật giám sát” nghiêm khắc hơn vào những ngày tiếp theo.
Ngày thứ ba, trước khi rời khỏi nhà, Mạnh Xuân như thường lệ chỉ định một số bài tập cho Mạnh Cẩn và đặc biệt dặn dò: “Hôm nay bài tập đều dễ cả, cố gắng làm cho xong nhé.”
Mạnh Cẩn miệng thì đồng ý rất nhiệt tình, nhưng ngay sau khi anh trai vừa rời đi, cô đã chạy thẳng đến phòng khách, ngồi xem TV suốt cả buổi sáng.
Khi Mạnh Xuân trở về nhà, cơ thể ê ẩm sau buổi luyện võ, cậu phát hiện em gái mình vẫn đang chăm chú xem TV, hoàn toàn không nghe thấy tiếng cậu mở cửa.
Mãi đến khi cậu đứng chắn trước tầm nhìn của cô, Mạnh Cẩn vẫn chưa ý thức được gì, còn bất mãn đẩy cậu ra: “Anh đừng chắn tầm nhìn của em…”
Nói chưa xong, cô đột nhiên nhận ra điều gì đó không đúng, ngẩng mặt lên nhìn Mạnh Xuân đang cúi xuống nhìn mình với vẻ bình tĩnh.
“Ha ha… Anh, sao hôm nay anh về sớm vậy?” Cô cười gượng, mắt chớp chớp đầy vô tội.
Ánh mắt Mạnh Xuân không thay đổi, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Là em xem TV quá nhập tâm, quên cả thời gian thì đúng hơn?”
“Không… không có mà!” Mạnh Cẩn nhanh chóng đứng bật dậy, miệng lắp bắp: “Em đi làm bài tập ngay đây!”
Cô vừa nói vừa nhảy khỏi ghế sofa, chạy lên lầu với tốc độ ánh sáng.
Mạnh Xuân nhìn bóng lưng em gái bỏ chạy, khẽ cong môi cười, nhưng cố tình không đuổi theo.
Cậu chậm rãi bước lên cầu thang, lần này không vào phòng học của cô như hai ngày trước, mà quay về phòng mình. Sau khi thay đồ và tắm rửa, cậu nằm trên giường, quay lưng lại cửa, chờ “tiểu ngốc nghếch” tự tìm đến.
Mạnh Cẩn trong phòng học ngồi chờ mãi mà không thấy anh trai đến.
Cô nghe thấy cậu bước chân trên hành lang, nghe cậu mở vòi nước tắm, rồi lại nghe tiếng cậu trở về phòng.
Nhưng không thấy cậu đến phòng học.
Chẳng lẽ anh giận thật sao? Do cô không chịu học hành, chỉ lo xem TV?
Cô đã chuẩn bị sẵn cả một bài “làm nũng” để xin lỗi, nhưng đành đứng dậy đi tìm anh trai.
Đứng trước cửa phòng, cô gõ nhẹ vào cánh cửa: “Anh?”
Không có tiếng đáp.
Cô lại gọi: “Anh?”
Vẫn không có tiếng trả lời.
“Em vào nhé!” Cô dè dặt nói, rồi đẩy cửa bước vào.
Mạnh Xuân vẫn nằm nghiêng trên giường, quay lưng về phía cửa.
Mạnh Cẩn ngồi xuống bên giường, giọng nhỏ nhẹ, thành khẩn nhận lỗi: “Anh, em sai rồi. Anh đừng giận em nữa mà!”
Mạnh Xuân nằm im, môi anh khẽ nhếch cười.
Cô tiếp tục: “Là lỗi của em khi chưa làm xong bài tập đã chạy đi xem TV. Em biết sai rồi. Anh đừng phớt lờ em nữa, được không?”
“Anh…” Cô kéo nhẹ áo cậu, giọng như làm nũng: “Tha lỗi cho em lần này, được không?”
Mạnh Xuân vẫn không nói gì, không quay lại nhìn cô.
Mạnh Cẩn bắt đầu cảm thấy tủi thân, cúi đầu, mắt ngân ngấn nước.
Tiếng nức nở khe khẽ vang lên khiến Mạnh Xuân lập tức ngồi bật dậy.
Cậu nghiêng người về phía trước, nhìn em gái cúi đầu buồn bã, khẽ hỏi: “Lại khóc nhè à?”
Mạnh Cẩn ngẩng lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn cậu, môi mím lại đầy ấm ức.
Mạnh Xuân giơ tay lau nước mắt cho cô, bất lực thở dài: “Ba ngày liên tiếp, em lén xem TV cả buổi sáng, không chịu học hành, cũng không làm bài đầy đủ. Anh không giận sao được?”
Biết mình sai, cô cúi đầu im lặng, không dám cãi.
“Vì vài tập phim mà em còn học được cả cách nói dối. Anh không nên giận sao?” Cậu tiếp tục hỏi, giọng vẫn nhẹ nhàng.
“Mộng Mộng,” cậu nhẹ nhàng gọi cô, “em chẳng phải vì biết anh thương em, chiều em nên mới dám tùy tiện như thế, đúng không?”
“Em biết em không làm bài, em lén xem TV, thậm chí nói dối anh, cuối cùng anh cũng chẳng nỡ mắng em, chỉ tự mình giận trong lòng.” Câu nói của cậu khiến Mạnh Cẩn rơi nước mắt như mưa, tựa như cậu vừa mắng cô thậm tệ, nhưng thực tế, cậu chưa hề nói một lời nặng nề nào.
“Em biết anh giận vì điều gì không?” Cậu dịu dàng hỏi.
Cô ngoan ngoãn đáp: “Vì em nói dối anh.”
“Vậy tại sao lại phải nói dối anh?” Cậu kiên nhẫn hỏi, rồi nói thêm: “Nếu em không muốn học buổi sáng, thì chúng ta đổi sang buổi chiều. Buổi sáng em có thể tự do làm điều em thích.”
“Nếu em thấy bài anh giao quá nhiều, không làm hết được, em có thể nói anh, anh sẽ giảm bớt bài cho em.”
Mạnh Cẩn khẽ lắc đầu.
“Nếu em thấy ngồi học liên tục quá mệt mỏi, chúng ta có thể học một lúc rồi nghỉ một lúc, học thì nghiêm túc, chơi đến khi thỏa thích ý em.”
Cô đáp khẽ, giọng nghẹn ngào: “Dạ, được.”
Mạnh Xuân tiếp tục lau nước mắt cho cô, giọng pha chút yêu chiều: “Vậy sau này còn nói dối anh nữa không?”
Cô lập tức lắc đầu, như một cái trống lắc.
Cậu giả vờ dọa: “Nếu còn nói dối, anh sẽ thật sự giận, không thèm để ý đến em nữa.”
Cô giơ tay lên thề: “Em thề, sau này tuyệt đối không nói dối anh nữa. Nếu em làm sai…”
Câu nói còn dang dở thì Mạnh Xuân đã vội đưa tay bịt miệng cô: “Đừng nói nữa.”
Nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, như dòng suối thanh mát, cậu khẽ thì thầm: “Anh tin em.”
Chương 34
Bạn Mộng 24
Buổi sáng thứ Năm, tiết học tiếng Anh ngập tràn trong âm nhạc.
Cả khối lớp 10 đồng loạt bật nhạc tiếng Anh. Ngay từ giờ giải lao tiết ba, loa phát thanh trong lớp đã vang lên một bản nhạc tiếng Anh du dương
“I will always stay here by your side.
I promise you I’ll never hide.”
Đây là lần đầu tiên Mạnh Cẩn nghe bài hát này.
Giai điệu nhẹ nhàng, lời ca dịu dàng nhanh chóng chiếm trọn trái tim cô.
Từ hôm ấy, bài hát này cũng trở thành ca khúc tiếng Anh yêu thích nhất của cô.
Mỗi tuần, trước giờ học nghe, cô luôn thầm mong sẽ lại được nghe bài hát ấy qua loa phát thanh. Nhưng lần nào cũng chỉ là niềm mong chờ vô vọng. Mạnh Cẩn ngồi đó, ánh mắt tràn đầy hy vọng rồi thất vọng rũ rượi, chống cằm lười nhác rút cuốn sách nghe tiếng Anh ra từ kệ sách.
Chiều thứ Năm cuối cùng của tháng Chín, sau giờ học tiết ba, các giáo viên phải tham dự một cuộc họp tổng kết.
Giáo viên tiếng Anh của lớp 9 và lớp 10 giao nhiệm vụ cho Mạnh Xuân lên phòng phát thanh phát bài nghe.
Vậy là trong khoảng thời gian ấy, từ loa phát thanh vang lên hai lần bài hát “Cry on My Shoulder”.
Cả tiết giải lao, Mạnh Cẩn vui mừng khôn xiết, miệng líu lo hát theo bài hát, hạnh phúc ngập tràn.
Trong khi đó, tại phòng phát thanh, Mạnh Xuân ngồi bên sách nghe, nhưng tay lại lặng lẽ viết hai dòng trong lời bài hát
“No matter whatI’ll be by your side.
I promise youI’ll always protect you.”
Khi trở lại lớp học, cậu thấy Mạnh Cẩn nhảy cẫng lên, ríu rít hỏi nhỏ: “Anh, anh cũng thích bài hát này à?”
Không đợi cậu trả lời, cô đã khẽ cười hạnh phúc: “Thật trùng hợp quá! Đây là bài hát tiếng Anh mà em thích nhất đó!”
Mạnh Xuân chỉ khẽ cười, một nụ cười bất lực nhưng dịu dàng.
Cô bé ngốc nghếch này làm sao nhận ra rằng cậu phát bài hát ấy chẳng phải vì thích nó, mà vì cô yêu thích nó.
Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh Tháng Mười đến cùng kỳ thi khảo sát đầu tiên.
Ngay ngày khai giảng sau kỳ nghỉ Quốc khánh, kỳ thi sẽ bắt đầu, khiến kỳ nghỉ lễ chẳng còn trọn vẹn.
Trong khi nhiều bạn học tranh thủ ôn tập, Mạnh Cẩn lại không phải kiểu học sinh tự giác. Còn anh trai cô, Mạnh Xuân, đã bắt đầu học võ mỗi sáng từ ngày 1/10, không thể suốt ngày ở nhà để trông cô học bài.
Nhưng mỗi khi anh ở nhà, cô liền “giả vờ” chăm chỉ.
Khi anh rời đi, Mạnh Cẩn lập tức chạy xuống phòng khách xem tivi.
Sáng ngày đầu kỳ nghỉ, trước khi ra ngoài, Mạnh Xuân chỉ định một số bài tập cho em gái làm, nghiêm túc dặn dò: “Anh sẽ kiểm tra khi về. Đừng có lười đấy!”
“Em biết rồi, em làm ngay đây!” Mạnh Cẩn cười hì hì, vẻ mặt cam đoan.
Thế nhưng, khi cậu vừa rời đi, cô đã chui ngay vào ghế sô pha, bật tivi xem mê mải.
Chiều hôm đó, khi về, cậu lặng lẽ chạm vào chiếc tivi – nó vẫn còn nóng.
Lên đến tầng ba, cậu thấy cô đang ngồi ngay ngắn trong phòng sách, cặm cụi làm bài.
Mạnh Xuân bước vào, cầm tờ giấy bài tập lên xem.
Bài cậu giao mới chỉ làm được một nửa.
Cậu bình thản hỏi: “Sao chỉ làm một nửa?”
Mạnh Cẩn cố gắng che giấu, ấp úng đáp: “Những câu còn lại… khó quá, em không biết làm.”
Ngón tay cậu chỉ vào một câu cơ bản: “Câu này cũng không biết à?”
“… À…” “À?”
Cậu nhướng mày, ánh mắt đầy nghi vấn.
Cô đành phải chống chế: “Em… em bị sót, không nhìn thấy câu này…”
“Ồ.” Cậu đáp lại bằng một tiếng khẽ, dường như hiểu rõ tất cả.
Cậu không nói thêm gì nữa, chỉ cười nhẹ, rồi quay người bước ra.
Nhưng trong lòng, cậu đã có kế hoạch cho “chiến thuật giám sát” nghiêm khắc hơn vào những ngày tiếp theo.
Ngày thứ ba, trước khi rời khỏi nhà, Mạnh Xuân như thường lệ chỉ định một số bài tập cho Mạnh Cẩn và đặc biệt dặn dò: “Hôm nay bài tập đều dễ cả, cố gắng làm cho xong nhé.”
Mạnh Cẩn miệng thì đồng ý rất nhiệt tình, nhưng ngay sau khi anh trai vừa rời đi, cô đã chạy thẳng đến phòng khách, ngồi xem TV suốt cả buổi sáng.
Khi Mạnh Xuân trở về nhà, cơ thể ê ẩm sau buổi luyện võ, cậu phát hiện em gái mình vẫn đang chăm chú xem TV, hoàn toàn không nghe thấy tiếng cậu mở cửa.
Mãi đến khi cậu đứng chắn trước tầm nhìn của cô, Mạnh Cẩn vẫn chưa ý thức được gì, còn bất mãn đẩy cậu ra: “Anh đừng chắn tầm nhìn của em…”
Nói chưa xong, cô đột nhiên nhận ra điều gì đó không đúng, ngẩng mặt lên nhìn Mạnh Xuân đang cúi xuống nhìn mình với vẻ bình tĩnh.
“Ha ha… Anh, sao hôm nay anh về sớm vậy?” Cô cười gượng, mắt chớp chớp đầy vô tội.
Ánh mắt Mạnh Xuân không thay đổi, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Là em xem TV quá nhập tâm, quên cả thời gian thì đúng hơn?”
“Không… không có mà!” Mạnh Cẩn nhanh chóng đứng bật dậy, miệng lắp bắp: “Em đi làm bài tập ngay đây!”
Cô vừa nói vừa nhảy khỏi ghế sofa, chạy lên lầu với tốc độ ánh sáng.
Mạnh Xuân nhìn bóng lưng em gái bỏ chạy, khẽ cong môi cười, nhưng cố tình không đuổi theo.
Cậu chậm rãi bước lên cầu thang, lần này không vào phòng học của cô như hai ngày trước, mà quay về phòng mình. Sau khi thay đồ và tắm rửa, cậu nằm trên giường, quay lưng lại cửa, chờ “tiểu ngốc nghếch” tự tìm đến.
Mạnh Cẩn trong phòng học ngồi chờ mãi mà không thấy anh trai đến.
Cô nghe thấy cậu bước chân trên hành lang, nghe cậu mở vòi nước tắm, rồi lại nghe tiếng cậu trở về phòng.
Nhưng không thấy cậu đến phòng học.
Chẳng lẽ anh giận thật sao? Do cô không chịu học hành, chỉ lo xem TV?
Cô đã chuẩn bị sẵn cả một bài “làm nũng” để xin lỗi, nhưng đành đứng dậy đi tìm anh trai.
Đứng trước cửa phòng, cô gõ nhẹ vào cánh cửa: “Anh?”
Không có tiếng đáp.
Cô lại gọi: “Anh?”
Vẫn không có tiếng trả lời.
“Em vào nhé!” Cô dè dặt nói, rồi đẩy cửa bước vào.
Mạnh Xuân vẫn nằm nghiêng trên giường, quay lưng về phía cửa.
Mạnh Cẩn ngồi xuống bên giường, giọng nhỏ nhẹ, thành khẩn nhận lỗi: “Anh, em sai rồi. Anh đừng giận em nữa mà!”
Mạnh Xuân nằm im, môi anh khẽ nhếch cười.
Cô tiếp tục: “Là lỗi của em khi chưa làm xong bài tập đã chạy đi xem TV. Em biết sai rồi. Anh đừng phớt lờ em nữa, được không?”
“Anh…” Cô kéo nhẹ áo cậu, giọng như làm nũng: “Tha lỗi cho em lần này, được không?”
Mạnh Xuân vẫn không nói gì, không quay lại nhìn cô.
Mạnh Cẩn bắt đầu cảm thấy tủi thân, cúi đầu, mắt ngân ngấn nước.
Tiếng nức nở khe khẽ vang lên khiến Mạnh Xuân lập tức ngồi bật dậy.
Cậu nghiêng người về phía trước, nhìn em gái cúi đầu buồn bã, khẽ hỏi: “Lại khóc nhè à?”
Mạnh Cẩn ngẩng lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn cậu, môi mím lại đầy ấm ức.
Mạnh Xuân giơ tay lau nước mắt cho cô, bất lực thở dài: “Ba ngày liên tiếp, em lén xem TV cả buổi sáng, không chịu học hành, cũng không làm bài đầy đủ. Anh không giận sao được?”
Biết mình sai, cô cúi đầu im lặng, không dám cãi.
“Vì vài tập phim mà em còn học được cả cách nói dối. Anh không nên giận sao?” Cậu tiếp tục hỏi, giọng vẫn nhẹ nhàng.
“Mộng Mộng,” cậu nhẹ nhàng gọi cô, “em chẳng phải vì biết anh thương em, chiều em nên mới dám tùy tiện như thế, đúng không?”
“Em biết em không làm bài, em lén xem TV, thậm chí nói dối anh, cuối cùng anh cũng chẳng nỡ mắng em, chỉ tự mình giận trong lòng.” Câu nói của cậu khiến Mạnh Cẩn rơi nước mắt như mưa, tựa như cậu vừa mắng cô thậm tệ, nhưng thực tế, cậu chưa hề nói một lời nặng nề nào.
“Em biết anh giận vì điều gì không?” Cậu dịu dàng hỏi.
Cô ngoan ngoãn đáp: “Vì em nói dối anh.”
“Vậy tại sao lại phải nói dối anh?” Cậu kiên nhẫn hỏi, rồi nói thêm: “Nếu em không muốn học buổi sáng, thì chúng ta đổi sang buổi chiều. Buổi sáng em có thể tự do làm điều em thích.”
“Nếu em thấy bài anh giao quá nhiều, không làm hết được, em có thể nói anh, anh sẽ giảm bớt bài cho em.”
Mạnh Cẩn khẽ lắc đầu.
“Nếu em thấy ngồi học liên tục quá mệt mỏi, chúng ta có thể học một lúc rồi nghỉ một lúc, học thì nghiêm túc, chơi đến khi thỏa thích ý em.”
Cô đáp khẽ, giọng nghẹn ngào: “Dạ, được.”
Mạnh Xuân tiếp tục lau nước mắt cho cô, giọng pha chút yêu chiều: “Vậy sau này còn nói dối anh nữa không?”
Cô lập tức lắc đầu, như một cái trống lắc.
Cậu giả vờ dọa: “Nếu còn nói dối, anh sẽ thật sự giận, không thèm để ý đến em nữa.”
Cô giơ tay lên thề: “Em thề, sau này tuyệt đối không nói dối anh nữa. Nếu em làm sai…”
Câu nói còn dang dở thì Mạnh Xuân đã vội đưa tay bịt miệng cô: “Đừng nói nữa.”
Nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, như dòng suối thanh mát, cậu khẽ thì thầm: “Anh tin em.”