Mộng Xuân - Ngải Ngư
Chương 3
Ăn sáng xong vừa kịp lúc giáo viên dạy đàn đến nhà, Mạnh Thường dẫn hai đứa nhỏ dọc theo hành lang đến phòng đàn ở phía đông.
Trong phòng có ba cây đàn màu đen xa xỉ.
Mạnh Thường nói với giáo viên piano: “Thầy Ứng, đây là con nuôi của tôi-Mạnh Xuân, từ nay cháu sẽ học đàn cùng Mộng Mộng, phiền thầy nhọc lòng rồi, học phí tôi sẽ trả đủ cho thầy.”
Ứng Uy cười nói: “Được, Mộng Mộng có nhiều bạn sẽ càng hứng thú học hơn.”
“Vậy hai đứa nhỏ này giao cho thầy.” Mạnh Thường nhẹ giọng nói, “Tôi còn có việc phải ra ngoài.”
Ứng Uy trả lời anh: “Anh cứ đi đi.”
Trong lúc hai người lớn đang nói chuyện, Mạnh Cẩn đã kéo Mạnh Xuân ra nghịch đàn.
Cô bé nắm lấy tay cậu đặt lên phím đàn, dạy cậu chơi từng nốt một.
Mạnh Xuân dù bị bé kéo ngón tay nhưng vẫn ngoan ngoãn để bé chơi, giai điệu hơi méo mó cứ vậy mà phát ra.
Đợi đến khi Mạnh Thường lái xe đi, Mạnh Cẩn không chỉ Mạnh Thường nữa, cô nhóc sung sướng muốn chạy ra sân chơi.
Ứng Uy không giận mà chỉ bình tĩnh hỏi cô bé: “Mấy ngày nữa là tới tiệc sinh nhật rồi, Mạnh Cẩn không muốn chơi đàn piano sao?”
Mạnh Cẩn lập tức ngoan ngoãn trở lại với cây đàn.
Ứng Uy đặt bé ngồi vững lên ghế, nói: “Đầu tiên hãy chơi lại bài “Ngôi sao nhỏ” mà hôm trước thầy chỉ em nhé.”
Mạnh Cẩn liền ra dáng chuẩn bị chơi đàn.
Mặc dù giữa chừng có sai một đoạn nhưng bé không hề tỏ ra luống cuống chút nào, mặt không đổi sắc tiếp tục chơi, tố chất tâm lý mạnh đến độ không thể nói hết bằng lời.
Sau khi chơi xong, Ứng Uy mới đánh giá: “Còn lâu mới được, đoạn giữa còn sai lỗ chỗ, nếu không chăm chỉ, kế hoạch chơi piano vào dịp sinh nhật tới có thể phải hủy đấy.”
Mạnh Cẩn chớp mắt, cụp đuôi nói với Ứng Uy: “Thầy ơi, thầy dạy em đi mà, em nhất định sẽ nghiêm túc luyện tập.”
Trước khi dạy Mạnh Cẩn, Ứng Uy hỏi Mạnh Xuân: “Mạnh Xuân đã từng học piano chưa?”
Mạnh Xuân liếc Mạnh Cẩn, không biết đang suy nghĩ gì lại lắc đầu: “Chưa ạ.”
Ứng Uy nhẹ giọng nói: “Chốc nữa thầy sẽ dạy em nhạc lý trước nhé, chúng ta phải hiểu về piano trước đã rồi mới học cách chơi nó.”
Mạnh Xuân trả lời: “Được ạ.”
Sau khi Ứng Uy chỉ Mạnh Cẩn học xong, để cô bé tự luyện tập mới tới dạy Mạnh Xuân, cho cậu học lại từ đầu.
Bất ngờ là Mạnh Xuân tiếp thu rất nhanh, giống như rất có thiên phú trong phương diện này.
Rất nhanh đã đến giờ giải lao, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân đứng bên cây đàn, Mạnh Cẩn đang chỉ Mạnh Xuân chơi bài “ngôi sao nhỏ” bé mới học.
Ứng Uy tận mắt nhìn Mạnh Xuân dùng ngón trỏ ấn lên phím đàn, mặc dù tốc độ dùng ngón trỏ khá chậm, tiết tấu bị rời rạc nhưng Ứng Uy lập tức nhận ra, Mạnh Xuân chơi không sai một nốt nào.
Nếu không phải học trước thì trí nhớ cũng phải thuộc dạng quá tốt, chỉ nhìn một lần đã có thể nhớ chính xác từng âm tiết.
Vừa mới kết thúc buổi học, Mạnh Cẩn đã lao như bay ra ngoài.
Ứng Uy đứng ở cửa phòng đàn dặn dò Mạnh Cẩn: “Mạnh Cẩn đừng ham chơi quá, nhớ dành thời gian tập đàn lần sau đến lớp thầy sẽ kiểm tra bài “ngôi sao nhỏ” đó, nhưng nếu lại mắc lội phải bị phạt.”
Mạnh Cẩn cất cao giọng đáp: “Dạ thầy! Em nhất định sẽ không đánh sai một nốt nào!”
Cô bé cười nói xong, liện chạy ùa vào phòng ngủ chơi búp bê.
Mạnh Xuân lễ phép nói với Ứng Uy: “Chào thầy ạ.”
Ứng Uy ôn hòa đáp lại: “Tạm biệt.”
Mạnh Cẩn đẩy cửa sổ phòng ra, hét về phía cậu: “Mạnh Xuân, mau tới đây!”
Mạnh Xuân tuy không biết cô bé định làm gì, nhưng vẫn đi tới chỗ bé.
Mạnh Cẩn đắp chiếc chăn nhỏ lên người, nói với Mạnh Xuân: “Mau tới đây chơi trò gia đình, ta sẽ làm vợ, còn mi phải làm chồng ta.”
Mạnh Xuân từ từ chớp mắt: “?”
Mạnh Cẩn chỉ vào những con thỏ bông và gấu bông đang ngồi trên ghế, tiếp tục nói với Mạnh Xuân: “Đây là con chúng ta, thỏ thỏ và gấu gấu.”
Mạnh Xuân “…”
Mạnh Cẩn chỉ đạo tình tiết: “Anh ra ngoài làm việc đi, sau đó tan sở rồi về nhà, em muốn ly hôn với anh.”
Mạnh Xuân cau mày cam chịu: “Tại sao phải ly hôn?” Cậu khó hiểu hỏi.
Mạnh Cẩn bắt chước lời bố mẹ, ra vẻ thâm trầm nói với anh: “Bởi vì chúng ta ở cạnh nhau như đang trói buộc, nên cho nhau tự do thì hơn,như vậy chúng ta vẫn sẽ trở thành bạn tốt.”
Mạnh Xuân nói: “Anh không muốn ly hôn”
Mạnh Cẩn trợn to mắt, “Tại sao?”
Cậu bướng bỉnh nói: “Thà rằng không kết hôn ngay từ đầu, còn nếu đã kết hôn thì không được ly hôn.”
Mạnh Cẩn chớp mắt “Nhưng bố mẹ ta kết hôn rồi vẫn ly hôn đó thôi.”
“Đấy là bọn họ, đâu phải anh.” Cậu thản nhiên nói, sau đó mới hỏi: “Em muốn chơi trò gia đình là để tái hiện lại cuộc sống của bố mẹ à?”
“Đúng vậy” Mạnh Cẩn gật đầu “Ta đã sắp xếp cốt truyện rồi đó, sau đó còn phục hôn nữa!”
Cô bé hớn hở nói với Mạnh Xuân: “Sau này bố mẹ sẽ phục hôn. Tình cảm hai người họ tốt như vậy, chắc chắn vẫn còn yêu nhau lắm.”
Mạnh Xuân không hiểu quá nhiều về vấn đề này, nên cậu không nói thêm gì.
Vì vở kịch của cô bé dựa trên chính cuộc đời bố mẹ mình, cậu miễn cưỡng phải “ly hôn” với bé.
Nhưng…
Mạnh Xuân chỉ vào hai chú thú bông đặt trên ghế, hỏi Mạnh Cẩn: “Bố mẹ em chỉ có một đứa con, tại sao em lại xếp hai đứa này ngồi cạnh nhau.”
Đôi mắt hạnh nhân trong veo xinh xắn của Mạnh Cẩn lóe lên, cô bé nghiêm túc trả lời cậu từng chữ: “Vốn dĩ chỉ có một mình ta, hiện tại còn có cả mi nữa, vậy là hai người rồi.”
Mạnh Xuân ngẩn người, cậu không ngờ rằng cô đã tính cả mình vào gia đình.
Mạnh Cẩn không biết câu trả lời của mình ảnh hưởng thế nào tới Mạnh Xuân, cô bé vẫn hứng khởi nói: “Mau đi làm đi, ta còn phải ly hôn với mi nữa!”
Mạnh Xuân “…”
Cậu chưa kịp phản ứng đã bị Mạnh Cẩn đẩy ra khỏi phòng.
Mạnh Xuân đứng ở cửa phòng ngủ ngẩn người một lúc, sau đó liền nghe thấy tiếng gọi của Mạnh Cẩn phát ra từ bên trong: “Được rồi! Bây giờ đã tới giờ tan tầm, mi có thể gõ cửa rồi đó!”
Lúc này Mạnh Xuân mới tỉnh táo lại, theo lời cô bé nói, cậu giơ tay gõ cửa phòng ngủ của cô bé.
Mạnh Cẩn ở bên trong nhập tâm chỉ dạy cậu: “Mi phải nói gì đi chứ!”
Mạnh Xuân mờ mịt nói: “Nói gì?”
Mạnh Cẩn làm mẫu cho cậu: “Nói là—vợ yêu, anh đã về rồi!”
Mạnh Xuân “…”
Cậu vẫn một mực im lặng, nhất quyết không nói.
Mạnh Cẩn lại nói: “Bố ta mỗi lần về nhà đều nói vậy với mẹ.”
Mạnh Xuân không còn cách nào khác, đành cắn răng hợp tác cùng cô bé: “Vợ…yêu, anh về rồi.”
Gian nan mãi mới nói xong xưng hô, cậu cố gắng nói nhanh bốn từ tiếp theo.
Sau đó, Mạnh Cẩn mới chịu mở cửa cho cậu vào.
Mạnh Cẩn quấn chăn lên người, cố tình xõa mái tóc mà sáng nay dì giúp việc mới thắt cho.
Mạnh Cẩn giả làm mẹ của hai đứa trẻ, bắt chước giọng điệu của người lớn: “Tôi nghĩ nếu cứ cố chấp lãng phí thời gian chỉ làm hao mòn tình cảm dành cho nhau. Thiết nghĩ chúng ta nên kết thúc ở đây, quay trở lại làm bạn được không?”
Mạnh Xuân nhìn cô bé, lại nghe bé nói tiếp: “Chúng ta ly hôn đi.”
Dựa theo mạch truyện, cậu trả lời rất đơn giản, gãy gọn: “Được”
“Được cái rắm í!” Mạnh Cẩn tức giận nói: “Bố ta còn níu kéo mẹ ta nữa! Tại sao mi không níu hửm!”
“À…” Mạnh Xuân tùy ý thay đổi lời nói: “Anh không muốn ly hôn.”
Mạnh Cẩn cứ khăng khăng đòi ly hôn, Mạnh Xuân lại kiên trì nói: “Anh không muốn ly hôn.”
“Ly hôn!”
“Anh không muốn ly hôn.”
“Em nói ly hôn!”
(Lời của editor: Vì Mộng Mộng vẫn chưa chịu gọi Xuân Xuân là anh nên tui vẫn để xưng hô là “ta-mi“, tới khúc vào vở kịch sẽ để là “anh-em” cho đúng nhé)
“Anh không muốn ly hôn.”
Hai người cứ nói qua nói lại không biết bao nhiêu vòng, cuối cùng Mạnh Cẩn nóng nảy, cô bé buột miệng nói: “Sao anh lại nói thế, em làm phiền anh mà.”
Mạnh Xuân cho rằng cô vẫn đang đóng vai người nhà nên lại nói câu đó: “Anh sẽ không ly hôn.”
Mạnh Cẩn rất không vui kéo chăn ra, ném nó vào tay của Mạnh Xuân.
Cô bé xoay người ngồi xuống giường, ủ rũ nói: “Thôi không chơi nữa, chơi trò gia đình với mi chán chết!”
Mạnh Xuân ngơ ngác đứng trước cửa phòng, không biết mình đã làm sai điều gì.
Cậu rõ ràng đã làm theo những gì cô bé nói mà.
Ngay cả khi cô yêu cầu cậu gọi cô là “vợ yêu”, dù cảm thấy xấu hổ nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn gọi vậy…
Mạnh Cẩn ngả người nằm xuống giường, chán nản nghịch tóc mình.
Nằm xuống được một lúc, cô bé đã ngủ từ khi nào không hay.
Mạnh Xuân cầm theo tấm chăn cô bé đáp cho mình lúc nãy đắp lên người bé, sau đó ngồi xổm xuống bên mép giường cô bé, thật cẩn thận vươn tay đặt vào bàn tay đang cuộn tròn.
Không lâu sau, cậu cứ ngồi vậy mà ngủ thiếp đi.
Mạnh Thường vừa về nhà đã thấy con gái dạng hết tay chân ngủ trên giường, còn Mạnh Xuân thì ngồi trên sàn nhà, hai tay của hai đứa đan chặt vào nhau, ghé đầu lên thành giường ngủ ngon lành.
Mạnh Thường bất lực bật cười.
Anh đi tới muốn bế Mạnh Xuân về phòng, ấy vậy mà Mạnh Xuân trong nháy mắt tỉnh lại, hoảng sợ nhìn Mạnh Thường
Tay của Mạnh Xuân vẫn bị Mạnh Cẩn nắm chặt, Mạnh Thường định gỡ tay con gái ra thì bị Mạnh Xuân nhẹ giọng nói: “Bố nuôi đừng đánh thức Mộng Mộng, con ngồi dưới đất là được rồi.”
Làm sao Mạnh Thường có thể để Mạnh Xuân ngồi dưới đất được.
Anh đặt Mạnh Xuân xuống, sau đó bế Mạnh Cẩn lên đặt con gái sang một bên, sau đó lại cúi xuống bế Mạnh Xuân lên trên giường của Mạnh Cẩn, để cậu nằm cạnh Mạnh Cẩn, rồi đắp chăn lên cho cả hai.
Từ đầu đến cuối, hai đứa vẫn nắm tay nhau mãi không buông.
Mạnh Thường xuyên qua lớp chăn mỏng vỗ về Mạnh Xuân, dịu dàng nói: “Con mau ngủ tiếp đi.”
Mạnh Xuân ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, nhưng sau khi Mạnh Thường nhẹ nhàng đóng cửa thì từ từ mở mắt ra.
Cậu quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Mạnh Cẩn đang ngủ say bên cạnh mình.
Trong mắt cậu, cô gái nhỏ xinh xắn hệt như búp bê Tây Dương này tựa như vầng trăng đằng kia.
Độc nhất vô nhị, sáng tỏ trong lòng, cao cao tại thượng.
Cậu muốn hái cô xuống rồi cất giấu ở sâu trong túi mình, nhưng cậu lại không lỡ để cô rơi xuống thế gian phàm trần này.
Cô bé là đại tiểu thư của cậu.
Cho dù cô bé có kiêu căng tùy hứng với cậu bao nhiêu, cậu cũng không muốn phải tranh cãi với cô.
Hôm nay, khi cậu biết cô bé coi mình là người nhà, cậu tựa như chú chó hoang không biết đi đâu tìm được nơi trú ngụ cho linh hồn mình.
Từ nay về sau, cậu sẽ chiến đấu vì cô.
Chẳng sợ khi lao xuống núi đao biển lửa, cậu vẫn cam tâm tình nguyện.
“Thực xin lỗi”
Mạnh Xuân thủ thỉ với Mạnh Cẩn đang say ngủ: “Đừng bỏ rơi anh, đừng không quan tâm tới anh.”
Dưới tấm chăn mỏng, bàn tay của cô gái muốn được nới lỏng, rút ra, nhưng bất ngờ lại bị chàng trai nắm lấy, giữ chặt trong lòng bàn tay.
Trong phòng có ba cây đàn màu đen xa xỉ.
Mạnh Thường nói với giáo viên piano: “Thầy Ứng, đây là con nuôi của tôi-Mạnh Xuân, từ nay cháu sẽ học đàn cùng Mộng Mộng, phiền thầy nhọc lòng rồi, học phí tôi sẽ trả đủ cho thầy.”
Ứng Uy cười nói: “Được, Mộng Mộng có nhiều bạn sẽ càng hứng thú học hơn.”
“Vậy hai đứa nhỏ này giao cho thầy.” Mạnh Thường nhẹ giọng nói, “Tôi còn có việc phải ra ngoài.”
Ứng Uy trả lời anh: “Anh cứ đi đi.”
Trong lúc hai người lớn đang nói chuyện, Mạnh Cẩn đã kéo Mạnh Xuân ra nghịch đàn.
Cô bé nắm lấy tay cậu đặt lên phím đàn, dạy cậu chơi từng nốt một.
Mạnh Xuân dù bị bé kéo ngón tay nhưng vẫn ngoan ngoãn để bé chơi, giai điệu hơi méo mó cứ vậy mà phát ra.
Đợi đến khi Mạnh Thường lái xe đi, Mạnh Cẩn không chỉ Mạnh Thường nữa, cô nhóc sung sướng muốn chạy ra sân chơi.
Ứng Uy không giận mà chỉ bình tĩnh hỏi cô bé: “Mấy ngày nữa là tới tiệc sinh nhật rồi, Mạnh Cẩn không muốn chơi đàn piano sao?”
Mạnh Cẩn lập tức ngoan ngoãn trở lại với cây đàn.
Ứng Uy đặt bé ngồi vững lên ghế, nói: “Đầu tiên hãy chơi lại bài “Ngôi sao nhỏ” mà hôm trước thầy chỉ em nhé.”
Mạnh Cẩn liền ra dáng chuẩn bị chơi đàn.
Mặc dù giữa chừng có sai một đoạn nhưng bé không hề tỏ ra luống cuống chút nào, mặt không đổi sắc tiếp tục chơi, tố chất tâm lý mạnh đến độ không thể nói hết bằng lời.
Sau khi chơi xong, Ứng Uy mới đánh giá: “Còn lâu mới được, đoạn giữa còn sai lỗ chỗ, nếu không chăm chỉ, kế hoạch chơi piano vào dịp sinh nhật tới có thể phải hủy đấy.”
Mạnh Cẩn chớp mắt, cụp đuôi nói với Ứng Uy: “Thầy ơi, thầy dạy em đi mà, em nhất định sẽ nghiêm túc luyện tập.”
Trước khi dạy Mạnh Cẩn, Ứng Uy hỏi Mạnh Xuân: “Mạnh Xuân đã từng học piano chưa?”
Mạnh Xuân liếc Mạnh Cẩn, không biết đang suy nghĩ gì lại lắc đầu: “Chưa ạ.”
Ứng Uy nhẹ giọng nói: “Chốc nữa thầy sẽ dạy em nhạc lý trước nhé, chúng ta phải hiểu về piano trước đã rồi mới học cách chơi nó.”
Mạnh Xuân trả lời: “Được ạ.”
Sau khi Ứng Uy chỉ Mạnh Cẩn học xong, để cô bé tự luyện tập mới tới dạy Mạnh Xuân, cho cậu học lại từ đầu.
Bất ngờ là Mạnh Xuân tiếp thu rất nhanh, giống như rất có thiên phú trong phương diện này.
Rất nhanh đã đến giờ giải lao, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân đứng bên cây đàn, Mạnh Cẩn đang chỉ Mạnh Xuân chơi bài “ngôi sao nhỏ” bé mới học.
Ứng Uy tận mắt nhìn Mạnh Xuân dùng ngón trỏ ấn lên phím đàn, mặc dù tốc độ dùng ngón trỏ khá chậm, tiết tấu bị rời rạc nhưng Ứng Uy lập tức nhận ra, Mạnh Xuân chơi không sai một nốt nào.
Nếu không phải học trước thì trí nhớ cũng phải thuộc dạng quá tốt, chỉ nhìn một lần đã có thể nhớ chính xác từng âm tiết.
Vừa mới kết thúc buổi học, Mạnh Cẩn đã lao như bay ra ngoài.
Ứng Uy đứng ở cửa phòng đàn dặn dò Mạnh Cẩn: “Mạnh Cẩn đừng ham chơi quá, nhớ dành thời gian tập đàn lần sau đến lớp thầy sẽ kiểm tra bài “ngôi sao nhỏ” đó, nhưng nếu lại mắc lội phải bị phạt.”
Mạnh Cẩn cất cao giọng đáp: “Dạ thầy! Em nhất định sẽ không đánh sai một nốt nào!”
Cô bé cười nói xong, liện chạy ùa vào phòng ngủ chơi búp bê.
Mạnh Xuân lễ phép nói với Ứng Uy: “Chào thầy ạ.”
Ứng Uy ôn hòa đáp lại: “Tạm biệt.”
Mạnh Cẩn đẩy cửa sổ phòng ra, hét về phía cậu: “Mạnh Xuân, mau tới đây!”
Mạnh Xuân tuy không biết cô bé định làm gì, nhưng vẫn đi tới chỗ bé.
Mạnh Cẩn đắp chiếc chăn nhỏ lên người, nói với Mạnh Xuân: “Mau tới đây chơi trò gia đình, ta sẽ làm vợ, còn mi phải làm chồng ta.”
Mạnh Xuân từ từ chớp mắt: “?”
Mạnh Cẩn chỉ vào những con thỏ bông và gấu bông đang ngồi trên ghế, tiếp tục nói với Mạnh Xuân: “Đây là con chúng ta, thỏ thỏ và gấu gấu.”
Mạnh Xuân “…”
Mạnh Cẩn chỉ đạo tình tiết: “Anh ra ngoài làm việc đi, sau đó tan sở rồi về nhà, em muốn ly hôn với anh.”
Mạnh Xuân cau mày cam chịu: “Tại sao phải ly hôn?” Cậu khó hiểu hỏi.
Mạnh Cẩn bắt chước lời bố mẹ, ra vẻ thâm trầm nói với anh: “Bởi vì chúng ta ở cạnh nhau như đang trói buộc, nên cho nhau tự do thì hơn,như vậy chúng ta vẫn sẽ trở thành bạn tốt.”
Mạnh Xuân nói: “Anh không muốn ly hôn”
Mạnh Cẩn trợn to mắt, “Tại sao?”
Cậu bướng bỉnh nói: “Thà rằng không kết hôn ngay từ đầu, còn nếu đã kết hôn thì không được ly hôn.”
Mạnh Cẩn chớp mắt “Nhưng bố mẹ ta kết hôn rồi vẫn ly hôn đó thôi.”
“Đấy là bọn họ, đâu phải anh.” Cậu thản nhiên nói, sau đó mới hỏi: “Em muốn chơi trò gia đình là để tái hiện lại cuộc sống của bố mẹ à?”
“Đúng vậy” Mạnh Cẩn gật đầu “Ta đã sắp xếp cốt truyện rồi đó, sau đó còn phục hôn nữa!”
Cô bé hớn hở nói với Mạnh Xuân: “Sau này bố mẹ sẽ phục hôn. Tình cảm hai người họ tốt như vậy, chắc chắn vẫn còn yêu nhau lắm.”
Mạnh Xuân không hiểu quá nhiều về vấn đề này, nên cậu không nói thêm gì.
Vì vở kịch của cô bé dựa trên chính cuộc đời bố mẹ mình, cậu miễn cưỡng phải “ly hôn” với bé.
Nhưng…
Mạnh Xuân chỉ vào hai chú thú bông đặt trên ghế, hỏi Mạnh Cẩn: “Bố mẹ em chỉ có một đứa con, tại sao em lại xếp hai đứa này ngồi cạnh nhau.”
Đôi mắt hạnh nhân trong veo xinh xắn của Mạnh Cẩn lóe lên, cô bé nghiêm túc trả lời cậu từng chữ: “Vốn dĩ chỉ có một mình ta, hiện tại còn có cả mi nữa, vậy là hai người rồi.”
Mạnh Xuân ngẩn người, cậu không ngờ rằng cô đã tính cả mình vào gia đình.
Mạnh Cẩn không biết câu trả lời của mình ảnh hưởng thế nào tới Mạnh Xuân, cô bé vẫn hứng khởi nói: “Mau đi làm đi, ta còn phải ly hôn với mi nữa!”
Mạnh Xuân “…”
Cậu chưa kịp phản ứng đã bị Mạnh Cẩn đẩy ra khỏi phòng.
Mạnh Xuân đứng ở cửa phòng ngủ ngẩn người một lúc, sau đó liền nghe thấy tiếng gọi của Mạnh Cẩn phát ra từ bên trong: “Được rồi! Bây giờ đã tới giờ tan tầm, mi có thể gõ cửa rồi đó!”
Lúc này Mạnh Xuân mới tỉnh táo lại, theo lời cô bé nói, cậu giơ tay gõ cửa phòng ngủ của cô bé.
Mạnh Cẩn ở bên trong nhập tâm chỉ dạy cậu: “Mi phải nói gì đi chứ!”
Mạnh Xuân mờ mịt nói: “Nói gì?”
Mạnh Cẩn làm mẫu cho cậu: “Nói là—vợ yêu, anh đã về rồi!”
Mạnh Xuân “…”
Cậu vẫn một mực im lặng, nhất quyết không nói.
Mạnh Cẩn lại nói: “Bố ta mỗi lần về nhà đều nói vậy với mẹ.”
Mạnh Xuân không còn cách nào khác, đành cắn răng hợp tác cùng cô bé: “Vợ…yêu, anh về rồi.”
Gian nan mãi mới nói xong xưng hô, cậu cố gắng nói nhanh bốn từ tiếp theo.
Sau đó, Mạnh Cẩn mới chịu mở cửa cho cậu vào.
Mạnh Cẩn quấn chăn lên người, cố tình xõa mái tóc mà sáng nay dì giúp việc mới thắt cho.
Mạnh Cẩn giả làm mẹ của hai đứa trẻ, bắt chước giọng điệu của người lớn: “Tôi nghĩ nếu cứ cố chấp lãng phí thời gian chỉ làm hao mòn tình cảm dành cho nhau. Thiết nghĩ chúng ta nên kết thúc ở đây, quay trở lại làm bạn được không?”
Mạnh Xuân nhìn cô bé, lại nghe bé nói tiếp: “Chúng ta ly hôn đi.”
Dựa theo mạch truyện, cậu trả lời rất đơn giản, gãy gọn: “Được”
“Được cái rắm í!” Mạnh Cẩn tức giận nói: “Bố ta còn níu kéo mẹ ta nữa! Tại sao mi không níu hửm!”
“À…” Mạnh Xuân tùy ý thay đổi lời nói: “Anh không muốn ly hôn.”
Mạnh Cẩn cứ khăng khăng đòi ly hôn, Mạnh Xuân lại kiên trì nói: “Anh không muốn ly hôn.”
“Ly hôn!”
“Anh không muốn ly hôn.”
“Em nói ly hôn!”
(Lời của editor: Vì Mộng Mộng vẫn chưa chịu gọi Xuân Xuân là anh nên tui vẫn để xưng hô là “ta-mi“, tới khúc vào vở kịch sẽ để là “anh-em” cho đúng nhé)
“Anh không muốn ly hôn.”
Hai người cứ nói qua nói lại không biết bao nhiêu vòng, cuối cùng Mạnh Cẩn nóng nảy, cô bé buột miệng nói: “Sao anh lại nói thế, em làm phiền anh mà.”
Mạnh Xuân cho rằng cô vẫn đang đóng vai người nhà nên lại nói câu đó: “Anh sẽ không ly hôn.”
Mạnh Cẩn rất không vui kéo chăn ra, ném nó vào tay của Mạnh Xuân.
Cô bé xoay người ngồi xuống giường, ủ rũ nói: “Thôi không chơi nữa, chơi trò gia đình với mi chán chết!”
Mạnh Xuân ngơ ngác đứng trước cửa phòng, không biết mình đã làm sai điều gì.
Cậu rõ ràng đã làm theo những gì cô bé nói mà.
Ngay cả khi cô yêu cầu cậu gọi cô là “vợ yêu”, dù cảm thấy xấu hổ nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn gọi vậy…
Mạnh Cẩn ngả người nằm xuống giường, chán nản nghịch tóc mình.
Nằm xuống được một lúc, cô bé đã ngủ từ khi nào không hay.
Mạnh Xuân cầm theo tấm chăn cô bé đáp cho mình lúc nãy đắp lên người bé, sau đó ngồi xổm xuống bên mép giường cô bé, thật cẩn thận vươn tay đặt vào bàn tay đang cuộn tròn.
Không lâu sau, cậu cứ ngồi vậy mà ngủ thiếp đi.
Mạnh Thường vừa về nhà đã thấy con gái dạng hết tay chân ngủ trên giường, còn Mạnh Xuân thì ngồi trên sàn nhà, hai tay của hai đứa đan chặt vào nhau, ghé đầu lên thành giường ngủ ngon lành.
Mạnh Thường bất lực bật cười.
Anh đi tới muốn bế Mạnh Xuân về phòng, ấy vậy mà Mạnh Xuân trong nháy mắt tỉnh lại, hoảng sợ nhìn Mạnh Thường
Tay của Mạnh Xuân vẫn bị Mạnh Cẩn nắm chặt, Mạnh Thường định gỡ tay con gái ra thì bị Mạnh Xuân nhẹ giọng nói: “Bố nuôi đừng đánh thức Mộng Mộng, con ngồi dưới đất là được rồi.”
Làm sao Mạnh Thường có thể để Mạnh Xuân ngồi dưới đất được.
Anh đặt Mạnh Xuân xuống, sau đó bế Mạnh Cẩn lên đặt con gái sang một bên, sau đó lại cúi xuống bế Mạnh Xuân lên trên giường của Mạnh Cẩn, để cậu nằm cạnh Mạnh Cẩn, rồi đắp chăn lên cho cả hai.
Từ đầu đến cuối, hai đứa vẫn nắm tay nhau mãi không buông.
Mạnh Thường xuyên qua lớp chăn mỏng vỗ về Mạnh Xuân, dịu dàng nói: “Con mau ngủ tiếp đi.”
Mạnh Xuân ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, nhưng sau khi Mạnh Thường nhẹ nhàng đóng cửa thì từ từ mở mắt ra.
Cậu quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Mạnh Cẩn đang ngủ say bên cạnh mình.
Trong mắt cậu, cô gái nhỏ xinh xắn hệt như búp bê Tây Dương này tựa như vầng trăng đằng kia.
Độc nhất vô nhị, sáng tỏ trong lòng, cao cao tại thượng.
Cậu muốn hái cô xuống rồi cất giấu ở sâu trong túi mình, nhưng cậu lại không lỡ để cô rơi xuống thế gian phàm trần này.
Cô bé là đại tiểu thư của cậu.
Cho dù cô bé có kiêu căng tùy hứng với cậu bao nhiêu, cậu cũng không muốn phải tranh cãi với cô.
Hôm nay, khi cậu biết cô bé coi mình là người nhà, cậu tựa như chú chó hoang không biết đi đâu tìm được nơi trú ngụ cho linh hồn mình.
Từ nay về sau, cậu sẽ chiến đấu vì cô.
Chẳng sợ khi lao xuống núi đao biển lửa, cậu vẫn cam tâm tình nguyện.
“Thực xin lỗi”
Mạnh Xuân thủ thỉ với Mạnh Cẩn đang say ngủ: “Đừng bỏ rơi anh, đừng không quan tâm tới anh.”
Dưới tấm chăn mỏng, bàn tay của cô gái muốn được nới lỏng, rút ra, nhưng bất ngờ lại bị chàng trai nắm lấy, giữ chặt trong lòng bàn tay.