Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mộng Xuân - Ngải Ngư

Chương 12



Biên tập: Hy
Bạn mộng 3
Mạnh Cẩn không thể không thừa nhận, anh trai cô ở phương diện nấu ăn vẫn rất có thiên phú.
Cô ăn một bữa tối no nê, sau đó lười biếng đi lên lầu 3.
Buổi chiều ngủ quá lâu nên giờ Mạnh Cẩn không buồn ngủ chút nào. Cô ngồi trước máy tính trong phòng học, chán chường ngồi lướt mạng.
Không lâu sau, Mạnh Xuân bưng một ly nước đường đỏ đi tới.
Cậu đặt ly lên bàn, dịu dàng nói với Mạnh Cẩn: “Lát nữa uống nha.”
Mạnh Cẩn một tay chống đầu, tay kia trượt con lăn chuột, mệt mỏi “ừm” một tiếng.
Mạnh Xuân đi tới trước bàn học bên cạnh, ngồi xuống, cầm lấy một quyển tập Olympic mở ra.
Trước khi tập trung học bài, cậu lại nghiêng đầu, nhìn về phía Mạnh Cẩn, hỏi cô: “Bụng còn đau không?”
“Vẫn thế. Cảm giác không thoải mái.” Mạnh Cẩn nói.
Mạnh Xuân bất đắc dĩ nhìn cô chằm chằm, trầm giọng: “Chơi một lát rồi về nằm nghỉ ngơi đi.”
Mạnh Cẩn kéo dài giọng đáp: “Vâng!”
Mạnh Xuân không để ý đến cô nữa, bắt đầu chuyên chú làm đề toán Olympic.
Một lát sau, Mạnh Cẩn bưng ly lên uống nước đường đỏ Mạnh Xuân pha cho cô. Trong lúc liếc mắt vô tình phát hiện, dáng vẻ cuối đầu học của Mạnh Xuân đẹp trai ngoài ý muốn.
Cô đột nhiên rất muốn chụp lại bộ dáng nghiêm túc học tập hiện tại của cậu. Vì thế cô đứng dậy, lấy máy ảnh từ trong tủ ra, nhắm ống kính ngay Mạnh Xuân.
Khóe miệng Mạnh Cẩn khẽ nhếch lên, “răng rắc răng rắc” chụp liền cho Mạnh Xuân vài tấm.
Mạnh Xuân nghe được tiếng động, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Giây sau, Mạnh Cẩn vừa lúc nhấn nút chụp, chụp lại ánh mắt lạnh nhạt của cậu.
Mạnh Cẩn vô cùng hài lòng với tấm ảnh này, cô lắc lắc máy ảnh cười nói: “Anh! Em chụp anh đẹp trai lắm đó! Anh có muốn xem không?”
Tuy rằng ngoài miệng hỏi, nhưng cô một chút cũng không có ý muốn cậu trả lời. Cầm máy ảnh chạy tới bên cạnh cậu, cho cậu xem ảnh chụp trong máy.
Mạnh Xuân đã sớm quen với việc cô như thế.
Cậu rũ mắt nhìn chằm chằm vào tấm ảnh Mạnh Cẩn vừa chụp, không cảm thấy có gì đặc biệt.
Mạnh Cẩn còn đang tranh công hỏi: “Đẹp không?”
Mạnh Xuân hừ cười nói: “Có gì khác không?”
Mạnh Cẩn còn chưa nói gì, cậu đã nói: “Người sống ở ngay trước mặt em, em nhất định phải nói đẹp trai hơn ngoài đời!”
Mạnh Cẩn càng muốn đối nghịch với cậu: “Em sẽ không khen anh ngoài đời đẹp trai đâu. Em chỉ nói tấm ảnh đẹp trai thôi. Em còn muốn gửi ảnh lên QQ để khen nữa!”
Mạnh Xuân: “…”
Cậu nhún nhún vai, thờ ơ cười nói: “Tùy em.”
Mạnh Cẩn bị thái độ này của cậu kích thích, lập tức xoay người trở về trước bàn máy tính, dùng máy tính đăng nhập QQ.
Cô chuyển ảnh chụp từ thẻ lưu trữ của máy ảnh sang máy tính. Rồi tải mấy tấm ảnh này lên album ảnh QQ của cô, còn cố ý thêm một câu: “Kỹ thuật chụp ảnh tốt quá, ảnh chụp còn đẹp trai hơn người thật!”
Album ảnh QQ của cô chỉ để chế độ bạn bè. Cho nên chỉ có bạn bè QQ của Mạnh Cẩn mới thấy được ảnh chụp Mạnh Xuân mà cô đăng lên.
Ân Khoan là bạn học tiểu học với cô và Mạnh Xuân, liên tục kêu gào ở dưới bình luận: Anh Xuân càng ngày càng đẹp trai!
Mạnh Cẩn trả lời cậu ấy: Rõ là tớ chụp nên đương nhiên đẹp trai rồi!
Ân Khoan nói: Khi nào nhiếp ảnh gia Mạnh khai trương tiếp thế?
Mạnh Cẩn bỏ lại hai chữ lạnh như băng: Trả tiền đê.
Ân Khoan: Ra giá!
Mạnh Cẩn nhẹ nhàng đánh một số 1 và một đống số 0. Đổi lấy dấu chấm than dài của Ân Khoan.
Một lát sau, Ân Khoan sang nhắn riêng trên QQ Mạnh Cẩn. Hỏi cô có phải lên cấp 3 sẽ học tiếp ở Trung học số 1 Thẩm Thành không. Mạnh Cẩn trả lời cậu ấy: Đúng thế, trường này sợ anh tôi bị trường khác đào đi, nên cố ý tìm anh tôi nói chuyện trước.
Ân Khoan tò mò hỏi: Không có hứa hẹn gì với anh Xuân hả? Hoặc là đồng ý yêu cầu gì của anh Xuân không?
Mạnh Cẩn nói: Không có, có chuyện anh tôi đã nói cho tớ biết lâu rồi. Hơn nữa, anh tôi có thể có yêu cầu gì? Anh ấy trừ học tập ra thì không cần gì cả.
Ân Khoan gửi tới một chuỗi “Ha ha ha”, rồi lại gửi một câu: Còn có cậu.
Mạnh Cẩn không hiểu, hỏi: Cái gì?
Ân Khoan nói: Anh Xuân chỉ để ý học tập và cậu thôi.
Mạnh Cẩn hiểu ra, cô vô thức cười khẽ, gõ bàn phím trả lời Ân Khoan: Cái này cũng đúng.
Bên tai Mạnh Xuân không ngừng vang lên tiếng cười trong trẻo của Mạnh Cẩn, cậu không tự chủ được ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Giọng điệu cậu tùy ý hỏi: “Nói chuyện phiếm với ai vậy? Vui vẻ thế.”
Mạnh Cẩn “à” một tiếng, mí mắt cong cong trả lời Mạnh Xuân: “Ân Khoan á!”
Mạnh Xuân còn nhớ rõ lúc tiểu học, Ân Khoan ân cần với Mạnh Cẩn như thế nào.
Người này từ nhỏ đã có chút tâm tư với Mạnh Cẩn, Mạnh Xuân rất đề phòng cậu ta.
“Có phải tiếng thông báo quấy rầy anh không?” Mạnh Cẩn tắt âm rồi nói với Mạnh Xuân: “Em tắt rồi, sẽ không kêu nữa.”
Ân Khoan đã gửi tin nhắn mới cho Mạnh Cẩn, cậu nói: Tôi học Trung học số 1 Thẩm Thành.
Cấp 2 Ân Khoan học ở trường Bát Trung, Mạnh Cẩn vốn tưởng rằng lên cấp 3 cậu vẫn sẽ học ở đấy, không nghĩ tới lại muốn chuyển đến trường số 1 bên này.
Cô vừa định hỏi Ân Khoan nguyên nhân, thì Mạnh Xuân đi tới trước bàn máy tính, đứng sau máy tính cụp mắt nhìn cô chằm chằm. Không có cảm xúc gì lạnh nhạt nói: “Em không về phòng nghỉ ngơi à?”
Mạnh Cẩn biết anh trai cô đây là không cho cô chơi máy tính nữa, vì vậy chỉ gửi Ân Khoan 1 câu: Ok, đến lúc đó gặp ở trường, tớ nghỉ trước đây.
Lúc tắt máy tính, Mạnh Cẩn ra vẻ nghiêm túc hỏi Mạnh Xuân: “Anh! Học với em, hai chọn một, anh chọn cái nào?”
Mạnh Xuân không hề nghĩ ngợi: “Em.”
“Chọn em thì phải kể chuyện trước khi ngủ cho em.” Mạnh Cẩn cười khặc khặc cầm cổ tay cậu, không cho phân trần lôi kéo cậu đến phòng ngủ của cô.
Mạnh Xuân bất đắc dĩ thở dài, nhưng cũng nhận lệnh đi theo cô.
Khi cô không buồn ngủ, nếu muốn cho cô ngủ nhanh thì phải kể chuyện cho cô trước khi ngủ. Điều này cậu biết rõ.
Sau khi đến phòng ngủ của cô, Mạnh Xuân bị Mạnh Cẩn lôi sang, lẻ loi ngồi bên giường trong phòng ngủ của cô.
Còn cô, thì đã chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng đi vệ sinh trước khi ngủ.
Tầng 3 chỉ có một nhà vệ sinh, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân dùng chung.
Cũng bởi vậy, dụng cụ rửa mặt của hai người vẫn luôn song song đặt ở trên giá rửa mặt.
Mạnh Cẩn rửa mặt xong thì lập tức lên giường, đắp chăn nằm xuống.
Mạnh Xuân đọc cho cô câu chuyện trước khi ngủ nhiều năm như vậy, đã sớm thuộc làu làu những câu chuyện ấy.
Giờ cậu không cần cầm sách cũng có thể đọc thuộc từng chữ một.
Mạnh Xuân giúp Mạnh Cẩn tắt đèn bàn, khiến căn phòng chìm vào bóng tối.
Mạnh Cận ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó nghe thấy cậu nói: “Đêm nay kể cho em một câu chuyện khác.”
Khóe miệng Mạnh Cẩn nhẹ nhàng cong lên, rất chờ mong nói: “Được ạ.”
Rồi Mạnh Xuân chậm rãi nói: “Có một con mèo tham ăn rất muốn ăn cá khô bán trong siêu thị, dự định nhân lúc chủ không chú ý lẻn ra ngoài. Vì vậy nên chạy đi hỏi bạn thân của cô, hỏi chó con có muốn ăn cá khô hay không. Chó con hỏi ngược lại mèo tham ăn: cậu muốn ăn không? Mèo tham ăn nói với chó con: là tớ hỏi cậu trước nên cậu phải trả lời tớ trước. Chó con thấy mèo tham ăn rất muốn ăn cá khô nên thuận theo ý của cô ấy nói câu trả lời mà cô mong đợi, nói rằng anh muốn ăn. Sau đó mèo tham ăn lập tức kéo chó con lén chạy ra ngoài tìm siêu thị bán cá khô.”
Giọng Mạnh Xuân trầm thấp nhẹ nhàng, lộ ra sự dịu dàng như nước, cực kì dễ nghe êm tai.
Mạnh Cẩn thoải mái nghe, dần dần buồn ngủ.
“Nhưng mèo tham ăn là một tên ngốc mù đường. Cô không biết đường, kéo chó con chạy mất.” Mạnh Xuân nói tới đây, nghĩ tới năm đó Mạnh Cẩn kéo anh lén chạy ra ngoài tìm KFC, kết quả bị lạc đường, khóe miệng nhịn không được nhếch lên. cậu dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Mèo tham ăn sợ hãi khóc nhè, nói không ăn được cá khô, cũng tìm không thấy đường về nhà. Chó con vội an ủi cô ấy, nói không cần sợ, cậu có thể dẫn cô về nhà…”
Cậu còn chưa kể xong, thì tiếng Mạnh Cẩn trong bóng tối sâu kín vang lên: “Anh nói ai là mèo tham ăn?”
Mạnh Xuân cười nhẹ trả lời cô: “Em đó! Mèo tham ăn!”
Mạnh Cẩn hừ một tiếng, nói: “Mất hứng, trừ phi anh hát dỗ em ngủ.”
Cậu khẽ thở dài: “Em cứ giày vò anh.”
Cô lại hừ hừ, lầm bầm: “Ai bảo chó con không kể chuyện cho em nghe.”
Mạnh Xuân ngâm nga bài hát gần đây anh hay nghe. Cậu cho tiết tấu chậm lại, từ từ thấp giọng hát: “Điều anh muốn làm. Em rõ hơn ai khác…”
Tuy rằng không có bất kỳ nhạc đệm nào, giai điệu cũng chậm chạp, nhưng giọng của cậu rất hay.
Giọng hát trong trẻo của thiếu niên cố ý đè thấp, không hiểu sao mang theo một loại mê hoặc. Khiến cô không tự giác rơi vào trong giấc mơ mà cậu dùng tiếng hát bện thành.
Chờ cậu hát xong bài hát này, Mạnh Cẩn cũng chìm vào giấc ngủ.
Lúc này Mạnh Xuân mới đứng dậy rời khỏi phòng cô.
Cậu lại đến phòng học làm đề một lát.
Sau đó Mạnh Xuân mở máy tính tra tài liệu, thuận tiện đăng nhập QQ của mình. Cậu vào khoảng khắc thì thấy được ảnh chụp album ảnh Mạnh Cẩn đăng lên mấy giờ trước, còn có mấy câu cô và Ân Khoan trò chuyện ở khu bình luận.
Mạnh Xuân thấy Mạnh Cẩn đánh một chuỗi số 0 dài như vậy, không khỏi cười ra tiếng.
Cô chụp ảnh cho cậu nhưng không chụp cho Ân Khoan. Khiến trong lòng có loại sung sướng nói không nên lời.
Phía dưới cùng còn có một bình luận mà Mạnh Cẩn không trả lời. Xem thời gian thì là bình luận sau khi Mạnh Cẩn rời mạng.
Mẫn Mẫn: A a a a Cẩn Cẩn! Anh cậu đẹp trai quá!!!
Bạn nữ được Mạnh Cẩn ghi chú là “Mẫn Mẫn” này, tên đầy đủ là Hạ Mẫn Mẫn. Từ năm lớp 3 tiểu học đã là bạn học với họ, dần dần trở thành chị em tốt với Mạnh Cẩn.
Qua một thời gian ngắn, tới sinh nhật, Mạnh Cẩn cũng mời Hạ Mẫn Mẫn tới nhà.
Mạnh Xuân đăng xuất tài khoản, rồi chọn tài khoản của cô đăng nhập vào.
Bởi vì là máy tính cá nhân trong nhà, cũng chỉ có hai người họ dùng máy tính này. Lúc trước Mạnh Cẩn chọn lưu mật khẩu, cho nên Mạnh Xuân có thể đăng nhập thẳng lên.
Mà cho dù máy tính không nhớ mật khẩu, cậu cũng biết mật khẩu QQ của cô.
Cả hai đều biết mật khẩu QQ của nhau.
Hơn nữa chuyện đăng nhập QQ của đối phương Mạnh Cẩn cũng thường làm, nói là muốn giúp Mạnh Xuân nâng cấp tài khoản
Sau khi vào tài khoản của cô, cậu lập tức vào chỗ bài đăng, đổi quyền hạn album ảnh của cô thành riêng tư.
Cậu không muốn những người khác trong danh sách bạn của cô cũng nhìn thấy ảnh của cậu. Cô tự ngắm là được.
Làm xong việc này, Mạnh Xuân mới tắt máy tính trở về phòng tắm rửa.
Mạnh Cẩn không ngủ quá lâu lại tỉnh dậy.
Bởi vì cơ thể thật sự không thoải mái, thắt lưng đau muốn gãy, hai chân cũng rất đau nhức, nói không nên lời.
Khiến cô chịu không nổi là bụng dưới từng trận từng trận quặn đau.
Loại khó chịu này còn lớn hơn ban ngày nhiều. Lúc trước Mạnh Cẩn không biết buổi tối ngày đầu tiên sẽ gian nan như vậy.
Cô chỉ có thể nhét gối ra sau lưng, lấy tay dùng sức ấn bụng, nhưng vẫn không có tác dụng.
Từ nhỏ Mạnh Cẩn đã được nuông chiều tới lớn. Cô sợ đau. Lần này thật sự không chịu nổi tra tấn thế này.
Cô khó chịu ở trên giường lăn qua lộn lại hừ hừ, thế nào cũng không thoải mái. Cuối cùng chỉ có thể đứng lên, đi tìm anh trai.
Chương trước Chương tiếp
Loading...