Mong Người Một Đời Vui Vẻ
Chương 2
Thế nhưng, tiểu thư lại không muốn ta làm vậy. Nửa đêm, khi nàng đau đến không ngủ được, ta ngồi quạt mát cho nàng, nàng nói: "Mẫu thân bảo, không bó chân sẽ không gả đi được, người cũng chỉ muốn tốt cho ta mà thôi."
Nàng hỏi ta sau này muốn gả cho ai.
Ta nghĩ ngợi rồi đáp: "Con trai út của lão quản gia và vị thị vệ trong phủ đều chưa từng chế nhạo ta, ta có thể gả cho họ."
Nghe xong, nàng lắc đầu, bảo ta ngốc.
Nàng nói: "Ở chốn nội viện thâm sâu này, điều quan trọng nhất là phải biết nương tựa lẫn nhau. Sau này ta sẽ thương yêu ngươi, để ngươi làm nha hoàn thông phòng trong lúc ta mang thai, chúng ta cùng chia sẻ sự sủng ái của phu quân, cả đời này không rời xa nhau."
Làm nha hoàn của tiểu thư ư? Với ta, điều đó mãi mãi là niềm hạnh phúc lớn nhất.
Nhưng tiểu thư rất nhanh đã đổi ý.
Một năm trước lễ cập kê, vào dịp Tết Nguyên Tiêu, ta đã nhiều năm không được ra ngoài ngắm cảnh, liền năn nỉ tiểu thư cho ta đi một chuyến.
Tiểu thư cũng muốn đi, nên nhờ thiếu Tướng quân dẫn chúng ta ra ngoài.
Nàng nói đúng, thiếu Tướng quân thương nàng nhất. Ta đi hỏi một câu, dù bận rộn đến đâu, hắn cũng gật đầu đồng ý.
Biện Kinh thật náo nhiệt, cây cối khắp con phố đều treo đầy đèn lồng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Mọi người đều đang chọn mua đèn, thiếu Tướng quân cũng mua một chiếc đèn lụa và một chiếc đèn hình giỏ hoa.
Ta ghé sát tai nói nhỏ với tiểu thư: "Ta không muốn mua đèn đâu, đắt quá lại chẳng ăn được, bảo thiếu Tướng quân đổi thành tiền thưởng cho ta là được."
Tiểu thư cười, vỗ vai bảo ta ngốc.
Nàng chỉ chỉ vào cánh tay ta, ý bảo ta nhìn theo. Ta ngó qua, chỉ thấy một sân khấu kịch, người người chen chúc vây quanh.
Hát kịch có gì hay chứ? Ta kéo tay tiểu thư, chỉ nàng nhìn con thuyền hoa đang lướt qua bên kia.
Trên sân khấu bỗng vang lên tiếng hoan hô. Cô đào đang hát kịch nhấc cây trâm cài lông vũ, lộn người một vòng rồi bước xuống sân khấu, khoác đại một tấm áo choàng, nhưng dáng vẻ lại chẳng giống nữ tử, mà là một nam nhân.
Tiểu thư nhìn chằm chằm: "Là một nam tử sao?"
Có gì lạ đâu, nhiều cô đào đều là các công tử tuấn tú giả trang mà.
Chàng công tử ấy, ánh mắt cười mà như không cười, khẽ lay động tấm lụa mỏng, lướt qua chiếc đèn lồng bên cạnh chúng ta mà đi mất.
Thiếu Tướng quân mang đồ ăn tới, giơ chiếc đèn lụa lên trước mặt tiểu thư, ánh sáng vàng nhạt làm đôi mắt nàng sáng rực, như phản chiếu cả một bầu trời đầy sao trên dòng sông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mong-nguoi-mot-doi-vui-ve/chuong-2.html.]
Ta ôm lấy đồ ăn thiếu Tướng quân đưa, hớn hở ăn lấy ăn để, vụn bánh rơi đầy vạt áo.
Tối nay thiếu Tướng quân đặc biệt dễ tính: "Ăn chậm thôi, tiểu thư nhà ngươi thích ngươi như vậy, sẽ chẳng giành của ngươi đâu."
Hắn vừa nói tiểu thư thích ta.
Nửa đêm, tiểu thư bỗng ngồi bật dậy, nói với ta: "Ta nghĩ rồi, sau này ngươi vẫn không nên làm nha hoàn thông phòng của ta thì hơn."
Sao vậy chứ?
Lúc đó ta lập tức chẳng thấy ngon miệng nữa. Mãi đến khi tiểu thư giải thích rất lâu, cuối cùng đồng ý để ta tiếp tục làm nha hoàn của nàng, ta mới yên lòng mà ngủ tiếp.
Từ đó, tiểu thư thường sai ta đi nhờ thiếu Tướng quân dẫn chúng ta ra ngoài.
Có khi được đồng ý, nhưng phần lớn thiếu Tướng quân cũng không rảnh. Sau lễ đội mũ, hắn đã nhận được chức vị, vừa bận rộn vừa uy nghi hơn trước. Đôi lúc hắn nghiêm mặt, ngay cả tổng quản trong phủ cũng chẳng dám nhiều lời.
Tiểu thư cũng trở nên bận bịu. Mỗi ngày đều phải làm nữ công, học lễ nghi, đại nương tử còn cử ma ma đến kiểm tra từng ngày.
Đôi lúc, ta cảm thấy tiểu thư thật đáng thương. Tuy ăn ngon mặc đẹp, nhưng chẳng khác nào chú chim trong lồng, người ta cho gì thì ăn nấy, bảo gì thì làm nấy. Ngay cả khi người ta nhổ nước bọt vào bát cơm, nàng cũng chẳng hề hay biết.
Vậy mà vẫn còn tốt chán. Ta nghe các nha hoàn khác kể, có những tiểu thư vừa sinh ra đã bị nuôi trên gác xép, cả đời chưa từng đặt chân xuống đất.
Lúc ấy, ta há hốc miệng: "Chẳng phải là thành người què sao?"
Đám nha hoàn và ma ma đều cười rộ lên, nhưng ta chẳng hiểu họ cười cái gì.
Người ta vẫn khen đôi chân bó của tiểu thư đẹp, nhưng ta nhìn mãi chẳng thấy đẹp chỗ nào.
Bó chân xong, nàng lúc nào cũng đau đớn, chạy không nhanh, đi gấp thì ngã, chẳng thoải mái chút nào. Nếu chẳng may gặp chuyện, ngay cả chạy cũng không được.
Ma ma bảo ta ngốc, nói đàn ông chỉ thích những đôi chân nhỏ nhắn như vậy, rằng đó là dấu hiệu của những tiểu thư cao quý nhất.
Nếu họ thích đến thế, sao không tự bó chân mình đi?
Tiểu thư đôi khi chán ngán, lại sai ta lẻn ra quán trà lần trước để mua sách thoại bản. Ta nhanh chân lắm, chỉ cần trèo tường là ra được.
Tiền dư còn lại, ta đều giữ làm phí chạy việc, một đồng một cắc tích góp dần. Ta nghĩ sau này già rồi sẽ mua một căn nhà nhỏ, nuôi một con chó, sống cuộc đời an yên.
Tiểu thư nói ta như con tỳ hưu, chỉ biết giữ tiền.
Nàng không hiểu, tiền là thứ quý giá biết bao. Chỉ với vài quan tiền ta tích góp được bây giờ, quay lại mấy năm trước cũng đủ để mua lại chính ta.
Nàng hỏi ta sau này muốn gả cho ai.
Ta nghĩ ngợi rồi đáp: "Con trai út của lão quản gia và vị thị vệ trong phủ đều chưa từng chế nhạo ta, ta có thể gả cho họ."
Nghe xong, nàng lắc đầu, bảo ta ngốc.
Nàng nói: "Ở chốn nội viện thâm sâu này, điều quan trọng nhất là phải biết nương tựa lẫn nhau. Sau này ta sẽ thương yêu ngươi, để ngươi làm nha hoàn thông phòng trong lúc ta mang thai, chúng ta cùng chia sẻ sự sủng ái của phu quân, cả đời này không rời xa nhau."
Làm nha hoàn của tiểu thư ư? Với ta, điều đó mãi mãi là niềm hạnh phúc lớn nhất.
Nhưng tiểu thư rất nhanh đã đổi ý.
Một năm trước lễ cập kê, vào dịp Tết Nguyên Tiêu, ta đã nhiều năm không được ra ngoài ngắm cảnh, liền năn nỉ tiểu thư cho ta đi một chuyến.
Tiểu thư cũng muốn đi, nên nhờ thiếu Tướng quân dẫn chúng ta ra ngoài.
Nàng nói đúng, thiếu Tướng quân thương nàng nhất. Ta đi hỏi một câu, dù bận rộn đến đâu, hắn cũng gật đầu đồng ý.
Biện Kinh thật náo nhiệt, cây cối khắp con phố đều treo đầy đèn lồng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Mọi người đều đang chọn mua đèn, thiếu Tướng quân cũng mua một chiếc đèn lụa và một chiếc đèn hình giỏ hoa.
Ta ghé sát tai nói nhỏ với tiểu thư: "Ta không muốn mua đèn đâu, đắt quá lại chẳng ăn được, bảo thiếu Tướng quân đổi thành tiền thưởng cho ta là được."
Tiểu thư cười, vỗ vai bảo ta ngốc.
Nàng chỉ chỉ vào cánh tay ta, ý bảo ta nhìn theo. Ta ngó qua, chỉ thấy một sân khấu kịch, người người chen chúc vây quanh.
Hát kịch có gì hay chứ? Ta kéo tay tiểu thư, chỉ nàng nhìn con thuyền hoa đang lướt qua bên kia.
Trên sân khấu bỗng vang lên tiếng hoan hô. Cô đào đang hát kịch nhấc cây trâm cài lông vũ, lộn người một vòng rồi bước xuống sân khấu, khoác đại một tấm áo choàng, nhưng dáng vẻ lại chẳng giống nữ tử, mà là một nam nhân.
Tiểu thư nhìn chằm chằm: "Là một nam tử sao?"
Có gì lạ đâu, nhiều cô đào đều là các công tử tuấn tú giả trang mà.
Chàng công tử ấy, ánh mắt cười mà như không cười, khẽ lay động tấm lụa mỏng, lướt qua chiếc đèn lồng bên cạnh chúng ta mà đi mất.
Thiếu Tướng quân mang đồ ăn tới, giơ chiếc đèn lụa lên trước mặt tiểu thư, ánh sáng vàng nhạt làm đôi mắt nàng sáng rực, như phản chiếu cả một bầu trời đầy sao trên dòng sông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mong-nguoi-mot-doi-vui-ve/chuong-2.html.]
Ta ôm lấy đồ ăn thiếu Tướng quân đưa, hớn hở ăn lấy ăn để, vụn bánh rơi đầy vạt áo.
Tối nay thiếu Tướng quân đặc biệt dễ tính: "Ăn chậm thôi, tiểu thư nhà ngươi thích ngươi như vậy, sẽ chẳng giành của ngươi đâu."
Hắn vừa nói tiểu thư thích ta.
Nửa đêm, tiểu thư bỗng ngồi bật dậy, nói với ta: "Ta nghĩ rồi, sau này ngươi vẫn không nên làm nha hoàn thông phòng của ta thì hơn."
Sao vậy chứ?
Lúc đó ta lập tức chẳng thấy ngon miệng nữa. Mãi đến khi tiểu thư giải thích rất lâu, cuối cùng đồng ý để ta tiếp tục làm nha hoàn của nàng, ta mới yên lòng mà ngủ tiếp.
Từ đó, tiểu thư thường sai ta đi nhờ thiếu Tướng quân dẫn chúng ta ra ngoài.
Có khi được đồng ý, nhưng phần lớn thiếu Tướng quân cũng không rảnh. Sau lễ đội mũ, hắn đã nhận được chức vị, vừa bận rộn vừa uy nghi hơn trước. Đôi lúc hắn nghiêm mặt, ngay cả tổng quản trong phủ cũng chẳng dám nhiều lời.
Tiểu thư cũng trở nên bận bịu. Mỗi ngày đều phải làm nữ công, học lễ nghi, đại nương tử còn cử ma ma đến kiểm tra từng ngày.
Đôi lúc, ta cảm thấy tiểu thư thật đáng thương. Tuy ăn ngon mặc đẹp, nhưng chẳng khác nào chú chim trong lồng, người ta cho gì thì ăn nấy, bảo gì thì làm nấy. Ngay cả khi người ta nhổ nước bọt vào bát cơm, nàng cũng chẳng hề hay biết.
Vậy mà vẫn còn tốt chán. Ta nghe các nha hoàn khác kể, có những tiểu thư vừa sinh ra đã bị nuôi trên gác xép, cả đời chưa từng đặt chân xuống đất.
Lúc ấy, ta há hốc miệng: "Chẳng phải là thành người què sao?"
Đám nha hoàn và ma ma đều cười rộ lên, nhưng ta chẳng hiểu họ cười cái gì.
Người ta vẫn khen đôi chân bó của tiểu thư đẹp, nhưng ta nhìn mãi chẳng thấy đẹp chỗ nào.
Bó chân xong, nàng lúc nào cũng đau đớn, chạy không nhanh, đi gấp thì ngã, chẳng thoải mái chút nào. Nếu chẳng may gặp chuyện, ngay cả chạy cũng không được.
Ma ma bảo ta ngốc, nói đàn ông chỉ thích những đôi chân nhỏ nhắn như vậy, rằng đó là dấu hiệu của những tiểu thư cao quý nhất.
Nếu họ thích đến thế, sao không tự bó chân mình đi?
Tiểu thư đôi khi chán ngán, lại sai ta lẻn ra quán trà lần trước để mua sách thoại bản. Ta nhanh chân lắm, chỉ cần trèo tường là ra được.
Tiền dư còn lại, ta đều giữ làm phí chạy việc, một đồng một cắc tích góp dần. Ta nghĩ sau này già rồi sẽ mua một căn nhà nhỏ, nuôi một con chó, sống cuộc đời an yên.
Tiểu thư nói ta như con tỳ hưu, chỉ biết giữ tiền.
Nàng không hiểu, tiền là thứ quý giá biết bao. Chỉ với vài quan tiền ta tích góp được bây giờ, quay lại mấy năm trước cũng đủ để mua lại chính ta.