Mộng Hồi Đại Thanh - Kim Tử
Chương 35: Cung biến (1)
"Mau đi xem một chút, thái y sao còn chưa tới?" Thanh âm Đông Mai từ trong truyền ra "Chủ tử, người uống chút nước đường, sẽ tốt cho thanh quản."
Bên trong tiếng ồn ào, tôi vừa muốn đi vào, rèm cửa đã nhếch lên, Ngọc Ca Nhi chạy ra, thấy tôi thì gật gật đầu, cũng không chào hỏi gì, liền ở chỗ cửa thúc bọn thái giám đi truyền thái y. Tôi vén rèm đi vào, thấy Đông Liên đang quỳ gối xoa bóp chân cho Đức Phi nương nương, Đức Phi nằm ở đệm lớn, hai mắt nhắm lại, Đông Mai thì đang đút cho người ít nước đường. Tôi nhẹ nhàng bước vào, Đông Mai thấy tôi thì gật đầu. Tôi cẩn thận nhìn sắc mặt Đức Phi, có chút ửng đỏ, thỉnh thoảng có ho khan, mô khô nứt, tôi chậm rãi đặt tay trên trán người... Quả đúng như tôi nghĩ, hẳn là bị cảm nhưng chưa tới mức nặng.
Đông Mai tiến tới "Tiểu Vy, ngươi xem có nên thông báo cho Tứ gia một tiếng, Thập Tam gia, Thập Tứ gia đều không ở đây, ta sợ..." Trong lòng tôi cầu còn không được, vốn định gật đầu, nhưng lại thấy khóe mắt Đức Phi khẽ di chuyển, lông mày cau lại, như thể đang chuẩn bị nói gì đó. Tôi quay đầu, nỏi nhỏ "Trước đừng vội gấp, cứ để thái y đến xem như thế nào. Thứ nhất, Tứ gia đang phải xử lý những việc Hoàng thượng giao phó, không thể rời đi; thứ hai, nếu không tốt thì đi bẩm báo cũng chưa muộn, không thể để người khác nói, chủ tử được sủng mà kiêu một chút ốm đau cũng muốn để nhiều người biết." Đông Mai nghĩ ngợi rồi gật đầu, quay người sai mấy tiểu nha đầu kia làm việc. Tôi nhìn trộm Đức Phi, người vẫn nhắm mắt nhưng trên khóe miệng tất có ý cười, xem ra nghe thấy cách làm của tôi là rất đồng ý. Tôi lui qua một bên, đi tới chậu đồng làm ưởt khăn mặt đưa cho Đông Mai, để nàng lau mặt cho Đức Phi, chân tay làm liên tục nhưng thực chất là tôi muốn ở lại chỗ này thôi.
Rèm cửa vén lên, Lý Hải tiến tới, quỳ thụp xuống "Chủ tử, Lục thái y đã tới, có cho truyền luôn vào không?" Đông Mai đứng dậy cùng Đông Liên buông màn xuống, đem một tay của Đức Phi lộ ra ngoài, kéo ống tay áo lên, cởi vòng tay, lại đặt một chiếc khăn lên cổ tay. Đông Mai quay người, hướng Lý Hải mà phất tay, tiểu thái giám khom người, lui ra ngoài, Lục thái y sau đó đi tới. Tôi nhận ra ông ta, lúc trước Tứ gia và Thập Tam ở bãi săn bị thương cũng là ông ta xem vết thương. Tôi còn tưởng ông ta sẽ cùng Hoàng thượng đi Giang Nam, không ngờ ở chỗ này hầu hạ Đức Phi, xem ra Đức Phi rất được Hoàng thượng sủng ái. Không biết liệu Khang Hy có yêu người không? Hay chỉ bởi vì người sinh được con trai? Gần nhất mấy ngày nay, tôi gặp được Hoàng thượng rất nhiều lần. Cái khác không nói, chính là vấn đề con cái đối đãi với bề trên, cũng giống sử sách nhưng viết khác nhau, a ca không bằng ngoại thích, ngoại thích không bằng đại thần. Chính là thấy Thái tử gia bộ dạng uy nghiêm, làm người ta rất sợ hãi. Tuy là hắn rất tốt, nhưng thử suy nghĩ một chút xem, muốn thấy hổ nhưng là muốn nó xông về phía mình gào thét hay là muốn nói nhìn mình rồi khẽ nhếch miệng? Tôi đứng một bên nghĩ ngợi lung tung, Lục thái y tay chân lạnh lẹ, thỉnh an rồi ngồi xuống ghế Đông Liên đã mang tới, liền bắt mạch. Nhất thời trong phòng yên tĩnh, tựa hồ chỉ nghe thấy tiếng thở.
Ngược lại tôi hy vọng ông ta nói bệnh có chút nặng, như vậy tôi mới có thể thuận tiện làm việc. Nội tâm tôi cũng hiểu, trong hoàng cung rất kiêng sinh bệnh, đừng nói là Đức Phi không có bệnh nặng, mà có thì Lục thái y cũng không dám nói. Qua một lát, Lục thái y đứng dậy nói "Nương nương thân thể không có gì nghiêm trọng, chẳng qua trên núi gió nhiều, cũng chỉ bị phong hàn, thần mở kỷ phương trừ bỏ gió ẩm, kê vài thang thuốc hạ nhiệt, lại để các cô nương phải đi, không mặc ba bộ phục nhất định chuyển biến tốt..."
"Ân, Lục thái y lại khổ cực, Tiểu Vy..." Đức Phi đột nhiên gọi tôi, làm tôi giật mình, vội đáp ứng "Dạ."
"Ngươi đi cùng Lục thái y lấy thuốc, rồi kêu người sắc."
"Vâng, nô tỳ đã biết." Tôi khom người hành lễ, quay người hướng Lục thái y "Thái y, bên này, mời." Lục thái y cười hiền lành "Cô nương khách khí, mời." Ông ta thu dọn rương y, đi theo tôi tới phòng thuốc.
"Ục ục." Mùi vị thuốc Đông y lan khắp phòng bếp, tôi nhìn thái giám Tần Ngọc đầu đầy mồ hôi mà trông nồi thuốc, sợ lửa không tốt mà hỏng mất dược tính. Tần Ngọc trước khi vào cung từng là học đồ của một tiệm thuốc, tư nhiên hiểu được một chút. Nấu thuốc, tôi chen không được, cũng không có gan làm. "Xuất sư không nhanh, thân chết đầu tiên" cho nên công việc này là không nên làm.
Tôi một bên đi dạo, tản bộ, nghĩ vừa rồi Lục thái y nói Đức Phi bệnh không nặng chỉ cần điều dưỡng là tốt, trên núi không khí mát mẻ ngược lại có lợi, chỉ cần ăn nhẹ chút ít cũng được. Đầu tôi đau, sờ lên trán, ăn nhẹ ư? Tôi nhớ mỗi lần bị cảm mạo, trong miệng chẳng có mùi vị gì, bác sĩ cũng nói như vậy. Tôi nói với người ta ăn cái gì cũng không có mùi vị, có vị đại phu còn cười nói đem muối ăn đến cho tôi chắc cũng chẳng có cảm giác. Có thể cảm mạo kiêng kị nhất là ăn mặn, bất lợi cho tuyến mồ hôi, sẽ để dịch thể không thoát ra, và nhiệt độ có thể tăng lên, tôi nhớ đại phu từng nói vậy...
"A..." tôi nhịn không được mà kêu lên tới mức người trong bếp cũng phải giật mình, tôi lúng túng cười gượng với bọn họ, xoay người đi, những người khác cũng không để ý nữa. Haha! Trong lòng tôi cười to, hạ độc sẽ có người chết, dù Đức Phi không chết thì tôi cũng không giữ được, cỏ thể hạ muối mặn... Tôi quay người giả vờ đi bộ, nhìn bốn phía xem lọ muối ở đâu. Tốt! Bên cạnh bếp lò bày ra một dãy bình chén, thoạt nhìn đều là gia vị, tôi vốn nấu cơm trình độ bình thường nhưng muối đường vẫn có thể phân chia, thế nhưng vẫn phải đi lên thử. Một đầu bếp thấy tôi ngó đầu ra nhìn, thò đầu ra ngó thì đi tới, giở giọng nịnh nọt "Minh Vy cô nương, có phải muốn ăn gì đó? Cô nói cho ta biết, ta sẽ làm cho cô." Tôi loay hoay cười "Vậy thật sự cảm ơn ngươi, dạo này dạ dày không tốt, chỉ nghĩ tới ăn rau cháo..." Lưu đầu bếp cười cười "Vậy thì đơn giản."
Hắn quay đầu nhìn Tần Ngọc rồi cười nói "Dù sao thuốc của chủ tử cũng phải chờ một lát, rồi ta sẽ làm cho cô." Tôi cười híp mắt "Nào dám trái lại, thật sự đa tạ."
Chúng tôi đều là phẩm cấp nữ quan, chỉ là nịnh nọt nhau, nhưng tôi không thích như vậy, nên cũng không theo chân bọn họ đi nhiều. Chuyện này cũng có nguyên nhân, đầu bếp kia cũng chưa từng suy nghĩ nhiều, chỉ là muốn nắm lấy cơ hội nịnh nọt tôi, tôi tất nhiên là "theo sườn núi mà hạ lừa" (câu này cũng chẳng hiểu mấy, nhưng tui hiểu ý của nó là chiều theo câu nịnh nọt đó í)
Cháo nấu rất nhanh, hương mễ rau xanh đều có sẵn, chốc lát, một chén cháo rau thơm ngào ngạt đã ra nồi. Lưu đầu bếp đưa lên "Cô nương yên tâm, đây rất sạch, cẩn thận chút kẻo bị bỏng." Tôi cười rồi nhận lấy, cảm ơn hắn. Nếm chút, hương vị đúng là ngon, tôi chậc chậc miệng, quay đầu nói "Có vẻ hơi nhạt chút."
"A... vậy sao, cô chờ một chút." Lưu đầu bếp quay đầu, lấy chút muối trong bình Thanh Hoa ra bỏ vào bát. Tôi híp mắt nhìn cẩn thận, liền cúi xuống húp hai ngụm, cười nói "Giờ mùi vị mới vừa." Quay đầu nhìn Tần Ngọc sắc thuốc sắp xong, tôi để một tiểu thái giám đem chỗ cháo còn dư về phòng tôi, rồi tặng cho Lưu đầu bếp một lọ rượu, liền theo Tần Ngọc đi tới phòng ngủ của Đức Phi nương nương.
Đức Phi uống xong thuốc liền nằm xuống nghỉ ngơi, chỉ là còn chút đau đầu, Đông Liên một bên xoa cho người. Hỏi người muốn ăn gì, Đức Phi lắc đầu, không đợi tôi mở miệng, Đông Mai đã khuyên, cuối cùng tôi mới cười nói, thái y nói chỉ nên ăn đồ nhẹ. Đức Phi nương nương gật đầu, bảo tôi "Vậy làm cho ta một chén cháo đi, cháo loãng cũng được." Tôi cười gật đầu. Vào trong bếp phân phó cho Lưu đầu bếp, hắn không dám chậm trễ, loay hoay thông lửa, gấp bội cẩn thận mà làm chén cháo rau. Bởi vì dùng phòng bếp để nấu thuốc, để người khác ở đây thì thuốc sẽ không sạch, đối với Đức Phi sẽ bất lợi, bởi vậy ít người ra vào, nhân lúc Lưu đầu bếp không để ý, tôi dùng tay như chớp mà bốc một nắm muối to, quay lưng lại bỏ vào trong hầu bao.
Tiểu thái giám bưng cháo đi ở đằng sau tôi, mắt thấy đã tới tường ngăn cách ở cổng, tôi cầm lấy bát cháo, rồi đuổi hắn đi, nhìn xung quanh không còn ai, tôi bỏ một nửa chỗ muối đó vào, trộn lên rồi đi vào.
Đông Liên thấy tôi tiến đến thì đỡ Đức Phi ngồi dậy, giúp người thu dọn, tôi đi tới phía trước. Theo quy định cũ, tôi nếm trước bát cháo... Ôi mẹ ơi, tôi không dám khóc, đừng nói là tôi bốc hỏa, dù cho không có lửa nhưng... mặn quá đi!!! Tôi cảm thấy như miệng muốn loét ra. Với những phạm nhân bị đánh bằng roi, bị nước muối tưới lên, cũng đâu tới nỗi vậy chứ...
Trong lòng tôi run rẩy, nếu lưỡi Đức Phi không đủ dày thì tôi chắc chắn... Tôi múc một muỗng cháo, rồi đưa tới miệng Đức Phi, trong lòng sợ hãi nhìn người...
"Tiểu Vy" Đông Mai khẽ huých tôi một cái, tôi nhìn nàng, khẽ giật mình, lúc này mới kịp phản ứng, Đức Phi đang chờ tôi. Tôi bề bộn múc cháo lên, trong lòng từ từ nới lỏng. Thần phật phù hộ. Tôi cảm thấy cứ như tuổi thọ bị rút đi một năm vậy. Đông Liên một bên khẽ cười tôi, tôi giả vờ ngây ngốc mà cười lấy. Mắt thấy Đức Phi một bên đã ăn hết nửa bát cháo. Người đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, lòng tôi như muốn rơi rụng.
"Tiểu Vy, có phải ngươi đang nóng trong, nhìn miệng ngươi nổi đầy bọng nước..."
"A, dạ vâng, cũng không có gì." Tôi cười đáp, nhịp tim dường như 150. Đông Mai một bên cười cười, nàng luôn tốt như vậy từ lúc Thập Tam gia rời đi. Đức Phi cười cười, tôi cười trừng Đông Mai.
"Vậy ngươi đi nghỉ ngơi trước đi." Đức Phi ngả người ra sau. Tôi cười nói "Không có gì, người như vậy, nô tỳ trở về nghỉ cũng không lỡ." Thiên xuyên vạn xuyên, nịnh hót tâng bốc không hết, Đức Phi mỉm cười vỗ vỗ tay tôi "Chén cháo này ngươi cứ dùng đi, mặc dù ta không có vị giác gì nhưng cũng coi như vừa miệng, ngươi nóng trong ăn cũng là tốt." Nói xong liền nằm xuống ngủ, thuốc bên trên kia tất nhiên là để an thần.
Tôi.... thật sự là khóc không ra nước mắt mà, thế này gọi là cái gì chuyển đá nện chân mình (gần như là câu gậy ông đó) tôi cố cười đa tạ, bưng bát cháo sang một bên, nuốt nước bọt, thật hận khi không thể vung mạnh tay ném nó lên trời mà. Trong cung quy định, chủ tử ban thưởng thức ăn, tất phải ăn xong... Tôi dùng thìa trộn lên, tới mức không có lấy nổi dũng khí, Đông Liên đi tới, quay đầu nói "Ngươi mau ăn đi, để nguội sẽ không tốt." Tôi nhếch nhếch miệng, trong lòng cười khổ. Đúng! Nàng nói đúng, cháo mặn để nguội sẽ càng khó ăn. Cắn răng, nhắm mắt... Thì ra trên đời còn có một kiểu chết, đó là chết vì mặn a!... Đêm hôm đó tôi đã chạy vào nhà xí vô số lần, không có cách gì, thật sự là do uống quá nhiều nước... (ta thật sự không có cười đâu, ta thề ta không có cười mà (°⌣°)
Cứ như vậy qua hai ngày, húp cháo cũng tốt, ăn canh cũng tốt. Đức Phi nương nương chưa có khởi sắc gì, chỉ nói trong miệng khô khốc cũng không có mùi vị gì, Lục thái y cũng không rõ lắm, tuyến dịch cơ thể không thể thoát ra. Còn tăng thêm thuốc hạ nhiệt, nếu có gì ông ta cũng không thể gánh nổi. Đức Phi vẫn còn tốt, chỉ là mỗi lần tôi đều nghĩ cách để đút cho người ăn, nên còn dư lại đồ thì ban thưởng cho tôi. Người ta nói ăn mặn nhiều sẽ biến thành dơi, cứ như vậy tôi với Đức Phi không chừng sẽ có ngày mọc cánh mất.
Mỗi ngày tôi chén lớn chén nhỏ mà uống nước, sau đó thì đi nhà xí, trên môi như muốn tróc da, cảm thấy thận muốn suy kiệt. Trong lòng nghĩ nếu Tứ gia chưa tới thì chắc tôi thành Batman hoặc là con dơi mất.
Mới từ trong nhà xí đi ra, đã có người đi tới gọi "Tiểu Vy, ngươi đi đâu vậy?" Hai ngày nay đầu tôi có chút choáng váng hoa mắt, cảm thấy trước mắt mơ hồ, nhìn kỹ một chút thì ra là Ngọc Ca Nhi, nàng kéo tôi một chút "Ngươi làm gì vậy?" Tôi chóng mặt bị nàng kéo đi.
"Làm gì là làm gì, Tứ gia đã đến, các chủ tử đều ở chính phòng."
Cái gì? Tinh thần tôi phấn chấn, vội kéo Ngọc Ca Nhi đi, Ngọc Ca Nhi thấy vậy không hiểu "A! Ngươi đây là..."
Đã đến chính phòng của Đức Phi, tôi thấy có vài người hầu của Tứ gia đã đứng ở kia, lúc này mới nhẹ thở ra, hắn đã đến... Mọi việc đã hoàn thành một nửa, lúc trước tôi sợ Sách Ngạch Đồ động thủ sẽ không để Tứ gia đi. Theo Ngọc Ca Nhi vào trong, liếc thấy Tứ gia đang ngồi trước giường Đức Phi, nghe thấy động tĩnh hắn quay đầu, thấy tôi con ngươi tối sầm, nhìn kỹ hai mắt tôi, lại sững sờ, hiển nhiên vì thấy mặt tôi tiều tụy... Tôi đi tới thỉnh an hắn, thanh âm Tứ gia vẫn nhàn nhạt, tôi lui qua một bên, cùng Đông Liên đứng chung một chỗ. Chợt nghe Đức Phi nương nương cùng hắn nói chuyện
"Ngạch nương chỉ sợ làm phiền con, ai mà biết mấy tên nô tài này lại tự tiện cho người gọi con tới." Đức Phi nói xong ho khan hai tiếng, Tứ gia bước lên phía trước vỗ nhẹ lấy "Nhi tử biết sớm đã có thể tới thăm. Ngạch nương yên tâm, Thái tử gia cũng có gửi lời hỏi thăm tới người. Trong cung cũng không có việc gì, sẽ có người khác xử lý thay, thân thể ngạch nương vẫn là quan trọng hơn..." Hắn dừng một chút "Nhi tử vừa cùng Lục thái y xem qua, là muốn cho thêm chút thuốc hạ nhiệt, ông ấy cũng không có ý kiến." Đức Phi có chút mệt mỏi, gật đầu "Con cứ vậy mà xử lý."
"Vâng." Tứ gia cung kính khom người "Ngạch nương nghỉ ngơi thật tốt, nhi tử xin lui xuống."
"Ừ, con cũng đã đi đường mệt mỏi, mau trở về nghỉ đi." Đức Phi trở mình nằm xuống, Đông Mai bước tới hầu hạ, Tứ gia lui ra ngoài. Tôi vẫn đứng trong phòng, không đi ra khỏi phòng. Mặc dù cũng đem được được Tứ gia từ kinh thành về đây, nhưng tôi không biết giữ hắn lại như thế nào, huống chi còn không dám nhìn hắn,...
Đức Phi cũng đã ngủ, chúng tôi nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, tôi vụng trộm hỏi Lý Hải "Tứ gia đâu?" Tiểu thái giám nói là đã đi tìm Lục thái y thương nghị. Tôi nhẹ thở ra, bề bộn trở về phòng của mình.
Bên trong tiếng ồn ào, tôi vừa muốn đi vào, rèm cửa đã nhếch lên, Ngọc Ca Nhi chạy ra, thấy tôi thì gật gật đầu, cũng không chào hỏi gì, liền ở chỗ cửa thúc bọn thái giám đi truyền thái y. Tôi vén rèm đi vào, thấy Đông Liên đang quỳ gối xoa bóp chân cho Đức Phi nương nương, Đức Phi nằm ở đệm lớn, hai mắt nhắm lại, Đông Mai thì đang đút cho người ít nước đường. Tôi nhẹ nhàng bước vào, Đông Mai thấy tôi thì gật đầu. Tôi cẩn thận nhìn sắc mặt Đức Phi, có chút ửng đỏ, thỉnh thoảng có ho khan, mô khô nứt, tôi chậm rãi đặt tay trên trán người... Quả đúng như tôi nghĩ, hẳn là bị cảm nhưng chưa tới mức nặng.
Đông Mai tiến tới "Tiểu Vy, ngươi xem có nên thông báo cho Tứ gia một tiếng, Thập Tam gia, Thập Tứ gia đều không ở đây, ta sợ..." Trong lòng tôi cầu còn không được, vốn định gật đầu, nhưng lại thấy khóe mắt Đức Phi khẽ di chuyển, lông mày cau lại, như thể đang chuẩn bị nói gì đó. Tôi quay đầu, nỏi nhỏ "Trước đừng vội gấp, cứ để thái y đến xem như thế nào. Thứ nhất, Tứ gia đang phải xử lý những việc Hoàng thượng giao phó, không thể rời đi; thứ hai, nếu không tốt thì đi bẩm báo cũng chưa muộn, không thể để người khác nói, chủ tử được sủng mà kiêu một chút ốm đau cũng muốn để nhiều người biết." Đông Mai nghĩ ngợi rồi gật đầu, quay người sai mấy tiểu nha đầu kia làm việc. Tôi nhìn trộm Đức Phi, người vẫn nhắm mắt nhưng trên khóe miệng tất có ý cười, xem ra nghe thấy cách làm của tôi là rất đồng ý. Tôi lui qua một bên, đi tới chậu đồng làm ưởt khăn mặt đưa cho Đông Mai, để nàng lau mặt cho Đức Phi, chân tay làm liên tục nhưng thực chất là tôi muốn ở lại chỗ này thôi.
Rèm cửa vén lên, Lý Hải tiến tới, quỳ thụp xuống "Chủ tử, Lục thái y đã tới, có cho truyền luôn vào không?" Đông Mai đứng dậy cùng Đông Liên buông màn xuống, đem một tay của Đức Phi lộ ra ngoài, kéo ống tay áo lên, cởi vòng tay, lại đặt một chiếc khăn lên cổ tay. Đông Mai quay người, hướng Lý Hải mà phất tay, tiểu thái giám khom người, lui ra ngoài, Lục thái y sau đó đi tới. Tôi nhận ra ông ta, lúc trước Tứ gia và Thập Tam ở bãi săn bị thương cũng là ông ta xem vết thương. Tôi còn tưởng ông ta sẽ cùng Hoàng thượng đi Giang Nam, không ngờ ở chỗ này hầu hạ Đức Phi, xem ra Đức Phi rất được Hoàng thượng sủng ái. Không biết liệu Khang Hy có yêu người không? Hay chỉ bởi vì người sinh được con trai? Gần nhất mấy ngày nay, tôi gặp được Hoàng thượng rất nhiều lần. Cái khác không nói, chính là vấn đề con cái đối đãi với bề trên, cũng giống sử sách nhưng viết khác nhau, a ca không bằng ngoại thích, ngoại thích không bằng đại thần. Chính là thấy Thái tử gia bộ dạng uy nghiêm, làm người ta rất sợ hãi. Tuy là hắn rất tốt, nhưng thử suy nghĩ một chút xem, muốn thấy hổ nhưng là muốn nó xông về phía mình gào thét hay là muốn nói nhìn mình rồi khẽ nhếch miệng? Tôi đứng một bên nghĩ ngợi lung tung, Lục thái y tay chân lạnh lẹ, thỉnh an rồi ngồi xuống ghế Đông Liên đã mang tới, liền bắt mạch. Nhất thời trong phòng yên tĩnh, tựa hồ chỉ nghe thấy tiếng thở.
Ngược lại tôi hy vọng ông ta nói bệnh có chút nặng, như vậy tôi mới có thể thuận tiện làm việc. Nội tâm tôi cũng hiểu, trong hoàng cung rất kiêng sinh bệnh, đừng nói là Đức Phi không có bệnh nặng, mà có thì Lục thái y cũng không dám nói. Qua một lát, Lục thái y đứng dậy nói "Nương nương thân thể không có gì nghiêm trọng, chẳng qua trên núi gió nhiều, cũng chỉ bị phong hàn, thần mở kỷ phương trừ bỏ gió ẩm, kê vài thang thuốc hạ nhiệt, lại để các cô nương phải đi, không mặc ba bộ phục nhất định chuyển biến tốt..."
"Ân, Lục thái y lại khổ cực, Tiểu Vy..." Đức Phi đột nhiên gọi tôi, làm tôi giật mình, vội đáp ứng "Dạ."
"Ngươi đi cùng Lục thái y lấy thuốc, rồi kêu người sắc."
"Vâng, nô tỳ đã biết." Tôi khom người hành lễ, quay người hướng Lục thái y "Thái y, bên này, mời." Lục thái y cười hiền lành "Cô nương khách khí, mời." Ông ta thu dọn rương y, đi theo tôi tới phòng thuốc.
"Ục ục." Mùi vị thuốc Đông y lan khắp phòng bếp, tôi nhìn thái giám Tần Ngọc đầu đầy mồ hôi mà trông nồi thuốc, sợ lửa không tốt mà hỏng mất dược tính. Tần Ngọc trước khi vào cung từng là học đồ của một tiệm thuốc, tư nhiên hiểu được một chút. Nấu thuốc, tôi chen không được, cũng không có gan làm. "Xuất sư không nhanh, thân chết đầu tiên" cho nên công việc này là không nên làm.
Tôi một bên đi dạo, tản bộ, nghĩ vừa rồi Lục thái y nói Đức Phi bệnh không nặng chỉ cần điều dưỡng là tốt, trên núi không khí mát mẻ ngược lại có lợi, chỉ cần ăn nhẹ chút ít cũng được. Đầu tôi đau, sờ lên trán, ăn nhẹ ư? Tôi nhớ mỗi lần bị cảm mạo, trong miệng chẳng có mùi vị gì, bác sĩ cũng nói như vậy. Tôi nói với người ta ăn cái gì cũng không có mùi vị, có vị đại phu còn cười nói đem muối ăn đến cho tôi chắc cũng chẳng có cảm giác. Có thể cảm mạo kiêng kị nhất là ăn mặn, bất lợi cho tuyến mồ hôi, sẽ để dịch thể không thoát ra, và nhiệt độ có thể tăng lên, tôi nhớ đại phu từng nói vậy...
"A..." tôi nhịn không được mà kêu lên tới mức người trong bếp cũng phải giật mình, tôi lúng túng cười gượng với bọn họ, xoay người đi, những người khác cũng không để ý nữa. Haha! Trong lòng tôi cười to, hạ độc sẽ có người chết, dù Đức Phi không chết thì tôi cũng không giữ được, cỏ thể hạ muối mặn... Tôi quay người giả vờ đi bộ, nhìn bốn phía xem lọ muối ở đâu. Tốt! Bên cạnh bếp lò bày ra một dãy bình chén, thoạt nhìn đều là gia vị, tôi vốn nấu cơm trình độ bình thường nhưng muối đường vẫn có thể phân chia, thế nhưng vẫn phải đi lên thử. Một đầu bếp thấy tôi ngó đầu ra nhìn, thò đầu ra ngó thì đi tới, giở giọng nịnh nọt "Minh Vy cô nương, có phải muốn ăn gì đó? Cô nói cho ta biết, ta sẽ làm cho cô." Tôi loay hoay cười "Vậy thật sự cảm ơn ngươi, dạo này dạ dày không tốt, chỉ nghĩ tới ăn rau cháo..." Lưu đầu bếp cười cười "Vậy thì đơn giản."
Hắn quay đầu nhìn Tần Ngọc rồi cười nói "Dù sao thuốc của chủ tử cũng phải chờ một lát, rồi ta sẽ làm cho cô." Tôi cười híp mắt "Nào dám trái lại, thật sự đa tạ."
Chúng tôi đều là phẩm cấp nữ quan, chỉ là nịnh nọt nhau, nhưng tôi không thích như vậy, nên cũng không theo chân bọn họ đi nhiều. Chuyện này cũng có nguyên nhân, đầu bếp kia cũng chưa từng suy nghĩ nhiều, chỉ là muốn nắm lấy cơ hội nịnh nọt tôi, tôi tất nhiên là "theo sườn núi mà hạ lừa" (câu này cũng chẳng hiểu mấy, nhưng tui hiểu ý của nó là chiều theo câu nịnh nọt đó í)
Cháo nấu rất nhanh, hương mễ rau xanh đều có sẵn, chốc lát, một chén cháo rau thơm ngào ngạt đã ra nồi. Lưu đầu bếp đưa lên "Cô nương yên tâm, đây rất sạch, cẩn thận chút kẻo bị bỏng." Tôi cười rồi nhận lấy, cảm ơn hắn. Nếm chút, hương vị đúng là ngon, tôi chậc chậc miệng, quay đầu nói "Có vẻ hơi nhạt chút."
"A... vậy sao, cô chờ một chút." Lưu đầu bếp quay đầu, lấy chút muối trong bình Thanh Hoa ra bỏ vào bát. Tôi híp mắt nhìn cẩn thận, liền cúi xuống húp hai ngụm, cười nói "Giờ mùi vị mới vừa." Quay đầu nhìn Tần Ngọc sắc thuốc sắp xong, tôi để một tiểu thái giám đem chỗ cháo còn dư về phòng tôi, rồi tặng cho Lưu đầu bếp một lọ rượu, liền theo Tần Ngọc đi tới phòng ngủ của Đức Phi nương nương.
Đức Phi uống xong thuốc liền nằm xuống nghỉ ngơi, chỉ là còn chút đau đầu, Đông Liên một bên xoa cho người. Hỏi người muốn ăn gì, Đức Phi lắc đầu, không đợi tôi mở miệng, Đông Mai đã khuyên, cuối cùng tôi mới cười nói, thái y nói chỉ nên ăn đồ nhẹ. Đức Phi nương nương gật đầu, bảo tôi "Vậy làm cho ta một chén cháo đi, cháo loãng cũng được." Tôi cười gật đầu. Vào trong bếp phân phó cho Lưu đầu bếp, hắn không dám chậm trễ, loay hoay thông lửa, gấp bội cẩn thận mà làm chén cháo rau. Bởi vì dùng phòng bếp để nấu thuốc, để người khác ở đây thì thuốc sẽ không sạch, đối với Đức Phi sẽ bất lợi, bởi vậy ít người ra vào, nhân lúc Lưu đầu bếp không để ý, tôi dùng tay như chớp mà bốc một nắm muối to, quay lưng lại bỏ vào trong hầu bao.
Tiểu thái giám bưng cháo đi ở đằng sau tôi, mắt thấy đã tới tường ngăn cách ở cổng, tôi cầm lấy bát cháo, rồi đuổi hắn đi, nhìn xung quanh không còn ai, tôi bỏ một nửa chỗ muối đó vào, trộn lên rồi đi vào.
Đông Liên thấy tôi tiến đến thì đỡ Đức Phi ngồi dậy, giúp người thu dọn, tôi đi tới phía trước. Theo quy định cũ, tôi nếm trước bát cháo... Ôi mẹ ơi, tôi không dám khóc, đừng nói là tôi bốc hỏa, dù cho không có lửa nhưng... mặn quá đi!!! Tôi cảm thấy như miệng muốn loét ra. Với những phạm nhân bị đánh bằng roi, bị nước muối tưới lên, cũng đâu tới nỗi vậy chứ...
Trong lòng tôi run rẩy, nếu lưỡi Đức Phi không đủ dày thì tôi chắc chắn... Tôi múc một muỗng cháo, rồi đưa tới miệng Đức Phi, trong lòng sợ hãi nhìn người...
"Tiểu Vy" Đông Mai khẽ huých tôi một cái, tôi nhìn nàng, khẽ giật mình, lúc này mới kịp phản ứng, Đức Phi đang chờ tôi. Tôi bề bộn múc cháo lên, trong lòng từ từ nới lỏng. Thần phật phù hộ. Tôi cảm thấy cứ như tuổi thọ bị rút đi một năm vậy. Đông Liên một bên khẽ cười tôi, tôi giả vờ ngây ngốc mà cười lấy. Mắt thấy Đức Phi một bên đã ăn hết nửa bát cháo. Người đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, lòng tôi như muốn rơi rụng.
"Tiểu Vy, có phải ngươi đang nóng trong, nhìn miệng ngươi nổi đầy bọng nước..."
"A, dạ vâng, cũng không có gì." Tôi cười đáp, nhịp tim dường như 150. Đông Mai một bên cười cười, nàng luôn tốt như vậy từ lúc Thập Tam gia rời đi. Đức Phi cười cười, tôi cười trừng Đông Mai.
"Vậy ngươi đi nghỉ ngơi trước đi." Đức Phi ngả người ra sau. Tôi cười nói "Không có gì, người như vậy, nô tỳ trở về nghỉ cũng không lỡ." Thiên xuyên vạn xuyên, nịnh hót tâng bốc không hết, Đức Phi mỉm cười vỗ vỗ tay tôi "Chén cháo này ngươi cứ dùng đi, mặc dù ta không có vị giác gì nhưng cũng coi như vừa miệng, ngươi nóng trong ăn cũng là tốt." Nói xong liền nằm xuống ngủ, thuốc bên trên kia tất nhiên là để an thần.
Tôi.... thật sự là khóc không ra nước mắt mà, thế này gọi là cái gì chuyển đá nện chân mình (gần như là câu gậy ông đó) tôi cố cười đa tạ, bưng bát cháo sang một bên, nuốt nước bọt, thật hận khi không thể vung mạnh tay ném nó lên trời mà. Trong cung quy định, chủ tử ban thưởng thức ăn, tất phải ăn xong... Tôi dùng thìa trộn lên, tới mức không có lấy nổi dũng khí, Đông Liên đi tới, quay đầu nói "Ngươi mau ăn đi, để nguội sẽ không tốt." Tôi nhếch nhếch miệng, trong lòng cười khổ. Đúng! Nàng nói đúng, cháo mặn để nguội sẽ càng khó ăn. Cắn răng, nhắm mắt... Thì ra trên đời còn có một kiểu chết, đó là chết vì mặn a!... Đêm hôm đó tôi đã chạy vào nhà xí vô số lần, không có cách gì, thật sự là do uống quá nhiều nước... (ta thật sự không có cười đâu, ta thề ta không có cười mà (°⌣°)
Cứ như vậy qua hai ngày, húp cháo cũng tốt, ăn canh cũng tốt. Đức Phi nương nương chưa có khởi sắc gì, chỉ nói trong miệng khô khốc cũng không có mùi vị gì, Lục thái y cũng không rõ lắm, tuyến dịch cơ thể không thể thoát ra. Còn tăng thêm thuốc hạ nhiệt, nếu có gì ông ta cũng không thể gánh nổi. Đức Phi vẫn còn tốt, chỉ là mỗi lần tôi đều nghĩ cách để đút cho người ăn, nên còn dư lại đồ thì ban thưởng cho tôi. Người ta nói ăn mặn nhiều sẽ biến thành dơi, cứ như vậy tôi với Đức Phi không chừng sẽ có ngày mọc cánh mất.
Mỗi ngày tôi chén lớn chén nhỏ mà uống nước, sau đó thì đi nhà xí, trên môi như muốn tróc da, cảm thấy thận muốn suy kiệt. Trong lòng nghĩ nếu Tứ gia chưa tới thì chắc tôi thành Batman hoặc là con dơi mất.
Mới từ trong nhà xí đi ra, đã có người đi tới gọi "Tiểu Vy, ngươi đi đâu vậy?" Hai ngày nay đầu tôi có chút choáng váng hoa mắt, cảm thấy trước mắt mơ hồ, nhìn kỹ một chút thì ra là Ngọc Ca Nhi, nàng kéo tôi một chút "Ngươi làm gì vậy?" Tôi chóng mặt bị nàng kéo đi.
"Làm gì là làm gì, Tứ gia đã đến, các chủ tử đều ở chính phòng."
Cái gì? Tinh thần tôi phấn chấn, vội kéo Ngọc Ca Nhi đi, Ngọc Ca Nhi thấy vậy không hiểu "A! Ngươi đây là..."
Đã đến chính phòng của Đức Phi, tôi thấy có vài người hầu của Tứ gia đã đứng ở kia, lúc này mới nhẹ thở ra, hắn đã đến... Mọi việc đã hoàn thành một nửa, lúc trước tôi sợ Sách Ngạch Đồ động thủ sẽ không để Tứ gia đi. Theo Ngọc Ca Nhi vào trong, liếc thấy Tứ gia đang ngồi trước giường Đức Phi, nghe thấy động tĩnh hắn quay đầu, thấy tôi con ngươi tối sầm, nhìn kỹ hai mắt tôi, lại sững sờ, hiển nhiên vì thấy mặt tôi tiều tụy... Tôi đi tới thỉnh an hắn, thanh âm Tứ gia vẫn nhàn nhạt, tôi lui qua một bên, cùng Đông Liên đứng chung một chỗ. Chợt nghe Đức Phi nương nương cùng hắn nói chuyện
"Ngạch nương chỉ sợ làm phiền con, ai mà biết mấy tên nô tài này lại tự tiện cho người gọi con tới." Đức Phi nói xong ho khan hai tiếng, Tứ gia bước lên phía trước vỗ nhẹ lấy "Nhi tử biết sớm đã có thể tới thăm. Ngạch nương yên tâm, Thái tử gia cũng có gửi lời hỏi thăm tới người. Trong cung cũng không có việc gì, sẽ có người khác xử lý thay, thân thể ngạch nương vẫn là quan trọng hơn..." Hắn dừng một chút "Nhi tử vừa cùng Lục thái y xem qua, là muốn cho thêm chút thuốc hạ nhiệt, ông ấy cũng không có ý kiến." Đức Phi có chút mệt mỏi, gật đầu "Con cứ vậy mà xử lý."
"Vâng." Tứ gia cung kính khom người "Ngạch nương nghỉ ngơi thật tốt, nhi tử xin lui xuống."
"Ừ, con cũng đã đi đường mệt mỏi, mau trở về nghỉ đi." Đức Phi trở mình nằm xuống, Đông Mai bước tới hầu hạ, Tứ gia lui ra ngoài. Tôi vẫn đứng trong phòng, không đi ra khỏi phòng. Mặc dù cũng đem được được Tứ gia từ kinh thành về đây, nhưng tôi không biết giữ hắn lại như thế nào, huống chi còn không dám nhìn hắn,...
Đức Phi cũng đã ngủ, chúng tôi nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, tôi vụng trộm hỏi Lý Hải "Tứ gia đâu?" Tiểu thái giám nói là đã đi tìm Lục thái y thương nghị. Tôi nhẹ thở ra, bề bộn trở về phòng của mình.