Mộng Hồi Đại Thanh - Kim Tử
Chương 19: Bị tập kích (1)
Bên ngoài ồn ào, tôi thấy thị vệ chạy về đoàn xe phía trước, bóng người nhấp nhô...
"Có chuyện gì vậy? Xe ngựa của ai vậy?" Tôi duỗi cổ nhìn ra "Hình như là quý chủ tử" Đông Liên một bên đáp. Tôi khẽ giật mình, liếc nhìn Đông Liên, liền rụt trở về dựa đệm ngồi xuống. Không biết tại sao vừa nghe tới Nạp Lan quý phi tôi lại không thoải mái. Đông Liên vẫn hào hứng bừng bừng mà nhìn, thình lình nghe nàng gọi "Hải nhi, ngươi tới đây, phía trước sao vậy?" Tôi dựng thẳng tai nghe Lý Hải nói "Liên tỷ, ta cũng không rõ lắm, vừa nghe cận vệ nói hình như chỗ Dung quý nhân xảy ra chút chuyện, hiện tại không cho người đi qua, cho nên tiểu nhân cũng không rõ lắm"
Nạp Lan Dung Nguyệt... Chuyện gì xảy ra với nàng ta? Chẳng lẽ Tiểu Xuân... Tôi không khỏi choáng váng, từ khi ra Cố cung Thẩm Dương, tôi nhớ các nàng đều đi theo quý chủ nhân... "Nhận được thư từ ta sẽ nói cho ngươi biết, yên tâm đi" Lý Hải cười nói bên ngoài "Tại sao chứ, ta là hỏi. Các nàng làm sao thì liên quan gì ta. Mau cút đi, khỉ con" Đông Liên cười mắng.
Xoay người, nàng ngồi xuống cạnh tôi, cầm lấy chén trà sâm uống. Thấy tôi nhìn, trong tay đang cầm ấm hộc tử, còn nói "Tiểu tử kia, nói như ta thích nghe lời ong tiếng vãn lắm ấy. Nhai đầu lưỡi lão thái bà" Tôi sững sờ "Ha ha" không khỏi bật cười, xem ra nàng hiểu lầm "Muội cười cái gì, chẳng lẽ muội cũng muốn nói..." Đông Liên trừng mắt. Tôi vẫy tay nói "Không có gì, chẳng qua là ta cũng thích nghe lời ong tiếng vãn" Đông Liên sững sờ "Ha" Một tiếng cười lớn "Muội nha, thật đúng là muốn chết"
Tôi cười, bưng ấm hộc tử, dáng vẻ mời rượu. Đang nói đùa, bên ngoài truyền đến tiếng người "Đi, đi..." lời chưa dứt, xe ngựa đã chuyển động, tôi thư giãn và ngả người ra sau, nhanh vậy mà đã giải quyết xong, có lẽ chuyện không có gì lớn.
Những tiếng xoẹt xoẹt là tiếng bánh xe lăn trên tuyết, thỉnh thoảng tôi lại vén rèm lên, thưởng thức cảnh tuyết bên ngoài. Mặc dù là quan đạo, có thể cách đó không xa, hai bên đều là những cây cao, tầng sương đọng trên lá, óng ánh như pha lê, thỉnh thoảng có những động vật hoang dã đi qua, nhưng chúng chỉ là hươu, thỏ, đều là những con vật hiền lành. Nghĩ đến như là hổ, sói, gấu đúng là không dễ nhìn thấy, chúng ẩn nấp rất kín, có thể chúng tám phần đã nhìn thấy tôi "Buông rèm xuống, muội không phải sợ lạnh sao, lúc nãy nổi gió, muội không sợ..." Đông Liên lẩm bẩm, tôi quay đầu cười, buông rèm xuống.
Cũng gần một canh giờ từ lúc đi, cũng không gặp lại Lý Hải, trong lòng thoáng chút lo lắng "Hô" tôi hít sâu, tiện tay cầm quyển sách, chốc lát sau, tôi cảm thấy mệt, thấy mắt đã bắt đầu díp lại, thì Đông Liên gọi dậy đã đến trại. Tôi vuốt mặt rồi ra khỏi xe ngựa "Chà..." tôi hít một hơi, lạnh quá a. Lúc này mặt trời đã xuống núi, chỉ nhìn thấy có chút đỏ ở chân trời. Tôi nhìn xung quanh, từng doanh trại đã lập xong, trông không đến lớn. Người Mông Cổ cũng đến đây, vì vậy người cũng nhiều. Đây là vùng đất cao, phía dưới là rừng nguyên thủy vô tận. Bây giờ nhìn bên dưới tơi om, có chút đáng sợ... "Đi thôi" Đông Liên kéo tay tôi, tôi lấy lại tinh thần đi tới, theo cô ấy đi. Đến lều vải, một luồng hơi nóng ùa về phía tôi. Tôi thở ra, để hành lý sang một bên, cởi áo choàng ra, ngồi xuống cạnh cái lồng, sưởi tay.
Đông Liên nhìn xung quanh "Xem ra Đông Mai đến trước rồi" Tôi quay đầu nhìn thoáng qua "Ừ, hành lý nàng ấy đâu?" Đông Liên đang muốn mở miệng, tấm màn ở cửa được vén lên, Lý Hải tiến đến nói "Liên tỷ, Tiểu Vi tỷ" hắn ta gật đầu cười cười "Chủ tử gọi tỷ đi"
"Hai chúng ta ư?" Đông Liên hỏi "Không, chỉ cần mình tỷ, Mai tỷ đã ở đấy hầu hạ"
"Ừ, được rồi, đến đây" Đông Liên gật đầu "Được, ta sẽ ở ngoài chờ" Tiểu thái giám nói xong lui ra ngoài "Tỷ mau đi đi" Tôi mỉm cười nói "Ta sẽ dọn dẹp ở đây"
"A, nhân tiện ở đây rất lộn xộn, có thể cũng không được ăn cơm. Nếu muội đói, điểm tâm ở đằng kia" Tôi gật đầu cười nói "Biết rồi, tỷ mau đi đi, nếu có việc gì thì cứ kêu Lý Hải tới tìm ta"
"Được rồi" Đông Liên mỉm cười, quay người đi ra. Cuối cùng cũng yên tĩnh, tôi nhìn bốn phía. Toàn bộ tòa màn đều làm bằng da bò, đương may rất chặt chẽ với nỉ và nhựa thông, trên mặt đất được phủ bằng nỉ dày. Tôi thấy mình như đang đi cắm trại. Nướng bánh trong thời gian dài, tôi cả thấy cơ thể ấm lên, tôi đứng dậy chỉnh sửa hành lý. Người xưa đi ra ngoài thường mang theo nhiều đồ, có thể bởi vì cuộc sống kém phát triển, nếu không mang theo thì sẽ phải tìm lại, điều đó thật sự rắc rối. Chỉnh lại nửa ngày, tôi gần như đã xong. Tôi duỗi thẳng eo, hoạt động vài cái và thêm một vài mẩu than cùng mẩu xạ hương vào chiếc lồng, trong lều lập tức tỏa mùi hương.
Tôi nhìn quanh bốn phía, nghe bên ngoài không còn chút động tĩnh, tôi nằm xuống một cách nặng nề. "Haha" nằm xuống tấm chăn dày, cảm giác thật tuyệt. Tôi nằm xuống và ngân nga bài hát một cách vui vẻ, một lát sau liền mơ hồ.
"Khịt khịt" đột nhiên một lượng nhiệt khí thổi vào mặt tôi không ngừng, âm thanh gì vậy? Tôi cáu, mở mắt ra.
"A!..." Tôi hét to, chỉ thấy khuôn mặt đầy lông nhìn tôi, hai mắt to tròn và đen nhìn tôi tò mò. Tôi bật dậy "Đây... đây... con chó to này từ đâu ra vậy?" Chúng tôi nhìn nhau. Mặc dù tôi không sợ chó nhưng nó lớn quá "A... đừng lại đây" Tôi hét lên, con chó đen khụt khịt đột nhiên ngồi xuống, chỉ ngoắt ngoắt cái đuôi, bộ dạng vui vẻ. "Hừ..." tôi cảm thấy nhẹ nhõm, làm tôi sợ muốn chết. May thay con chó hiểu tiếng người, tôi vô thức lùi về sau, vẫn là tránb xa nó thì hơn.
"Ôi..." tôi cảm thấy như mình bị vấp ngã, không biết tựa đâu. Đang không biết làm sao thì ngã vào một vòng tay ấm áp và được ôm chặt. Tôi ngửi thấy một mùi rượu nhẹ. Tôi siết chặt, nhìn xem bàn tay đang ôm kia là của ai, suy nghĩ có nên cho hắn một cắn...
"Nếu nàng cắn ta, ta sẽ để sói đen cắn nàng" Thập tam cười tủm tỉm, thanh âm truyền trên đầu tôi "Hừ" Tôi cắn môi, ngẩng đầu nhìn hắn "Ngươi đến khi nào?" Thập tam cười nhìn tôi nói "Vừa tới, nhìn nàng đang ngủ ta không gọi" Tôi liếc mắt nhìn "Đúng rồi, ngươi không gọi nhưng để con chó gọi ta"
"Haha" Thập tam cười to "Sói đen rất thích nàng"
"Vẫn cười đấy, làm ta sợ nhảy dựng. Ta nói nó nghe mới hiểu đấy" tôi trừng mắt nhìn hắn một cái, liền đi ra, đi đến cái lồng sưởi ngồi xuống. Thập tam đi tới cũng ngồi xuống, dựa đầu lên vai tôi, một tay nắm bím tóc tôi mà xoa nó. Cứ như vậy, một lát sau, tôi thấy hắn có chút lạ, liền hỏi "Ngươi làm sao vây?" Tôi đẩy hắn ra "Ừ, không có chuyện gì chỉ là trong lòng có phiền muộn"
Tôi nghĩ hắn không muốn nói nên cũng không hỏi tiếp "Vậy ngươi có đói không? Ăn gì chưa?" Thập tam lắc đầu "Không ăn, chỉ uống hai ly rượu" tôi nhíu mày, làm sao có thể uống rượu khi bụng đói. Thật là... Tôi nhẹ đẩy hắn ra "Ta đi lấy chút điểm tâm đến" Thập tam nắm lấy tay tôi, ngẩng đầu nói "Ta không đói" Tôi vung tay ra, nhướn mày "Ta đói" Cầm hộp điểm tâm ngồi xuống, con chó đen liền đến, ở trước mặt tôi ngoắt ngoắt cái đuôi, cái lưỡi thè ra
"Haha" tôi không khỏi bật cười, liền bẻ chút điểm tâm đút cho nó. Tôi không biết nó là giống gì, chỉ là thân hình nó cao lớn, có chút giống Saint- Bernars có khí chất và rất tốt. Nhưng tôi biết thời đại này, loài chó này chưa được tiến cử ở Trung Quốc đâu, nhưng nếu là chó ngao Tây Tạng thì không có tính khí tốt như vậy. Tôi cho nó ăn, một bên cù nó. Con chó này có vẻ rất thích, cứ thè lưỡi liếm tay tôi.
"Sói đen! Đi ra!" Thập tam đột nhiên mở miệng, làm tôi giật mình. Con chó đen ngoan ngoãn đi sang một bên nhưng vẫn nhìn tôi rất lâu. Tôi quay đầu, thấy Thập tam có chút mất hứng "Ngươi làm sao vậy?"
"Hừ" hắn quay đầu, tôi khẽ giật mình. Chẳng lẽ.... haha trong lòng tôi không khỏi cười khổ... Không thể nào, thật là có người cùng con chó... Tôi cười rồi đi đến chậu nước rửa tay. Thập tam thấy tôi không để ý liền trừng mắt nhìn con chó. Con chó kia cũng không rõ ràng, chẳng qua là vẫy đuôi nịnh nọt hắn. Tôi quay lại, cầm lấy một miếng điểm tâm, đưa lên miệng hắn. "Cho..." Thập Tam nghiêng đầu, không ăn. Tôi cũng mặc kệ hắn, cắn một cái "Ưm, coi như không tệ" Đang muốn ăn nữa, Thập tam duỗi đầu cắn một miếng trong tay tôi. Tôi cười quay đầu nhìn hắn, sắc mặt hắn đã bình thường lại. Tôi đem hộp ra, lấy từng miếng đưa cho hắn.
"Ta thấy ông ngoại hôm nay" Đang ăn, Thập tam nói câu này làm tôi hơi ngạc nhiên. Hắn không nhìn tôi, mà nhìn nơi khác "Bọn họ nói về ngạch nương ta"
Tôi thầm thở dài, thì ra vì vậy mà tâm trạng hắn không tốt. "Ngươi còn nhớ rõ ngạch nương ngươi sao?" Tôi nhẹ hỏi hắn, hắn khẽ lắc đầu "Nhớ không rõ lắm, chỉ là nhớ người rất dịu dàng, có hát những giai điệu Mông Cổ" Tôi nhìn hắn, trong lòng có chút hiểu. Trong hoàng cung này, đứa trẻ không có mẹ thì thật đáng thương cỡ nào. Tôi chậm rãi vươn tay ra nắm chặt tay hắn, hắn cứng đờ, quay lại cầm tay tôi.
Có tiếng thở của Đông Liên truyền đến, tôi mở mắt nhìn vào lều tối không thể ngủ được. Thập tam kể cho tôi nghe về mẹ của hắn. Người mất khi sinh Thập ngũ cách cách. Khi đó Thập tam còn rất nhỏ, cũng không được hưởng nhiều tình thương của mẹ nhưng lại chịu nỗi đau không có mẹ tới giờ. Hắn nói với tôi rất nhiều điều, trong đó Tứ a ca đối với hắn rất tốt. Khi nghe tới đó, lòng tôi không khỏi nhảy dựng lên, có thể thấy hắn rất yêu quý Tứ gia. Tứ a ca thay mẫu thân dạy dỗ hắn nhiều điều, cũng cho hắn nhiều tình thương. Nhìn vào biểu hiện của hắn lúc nói về Tứ a ca, tôi không nhịn được mà nghĩ đến cái gì mà hồng nhan lầm nước, chẳng qua là các nam nhân chỉ lấy cớ mà thôi. Si tình như Edward cả đời đã từng muốn sử dụng sức mạnh của Hitler một lần nữa leo lên vương vị. Đường Minh hoàng đế cũng chính miệng hạ lệnh giết Dương Ngọc Hoàn để ổn định binh biến. Không có gì là so sánh được với quyền lực.
"Ai..." tôi không khỏi thở dài, tôi đây nghĩ gì đâu. Đối với Thập tam mà nói có lẽ đó chỉ là mẩu gỗ bị người chết bắt lấy, có lẽ nó sẽ chìm cùng hắn, có thể là lên bờ...
Tôi không khỏi cười khổ, ai sẽ mang mảnh gỗ đi? Cũng chỉ là tiện tay vứt, cho dù nó từng cứu mạng hắn
"Tiểu Vi, tỉnh..."
Tôi chớp mắt, mơ hồ nhìn thấy Đông Mai đang lay tôi "Trời sáng rồi?" Tôi hỏi
"Ừ, dậy nhanh lên"
"Ừ" Tôi cố gắng ngồi dậy, mặc quần áo, cho dù có lửa trong lều, có thể rời chăn ấm nhưng tôi vẫn thấy lạnh. Đang mặc quần áo, Đông Mai xoay người hỏi "Muội hôm qua mơ gì mà nước mắt trên mặt vậy?"
"A..." Tôi khẽ giật mình, vô thức lấy tay sờ mặt. Quả nhiên, khóe mắt có chút ướt. Tôi nhếch khóe miệng "Không biết, cũng không nhớ rõ" Đông Mai cũng không để trong lòng "Ừ, muội dọn dẹp đi, Đông Liên qua hầu hạ rồi, ta cũng đi đây, lát nữa xong bữa cơm, chỉ cần đi thay"
"Được, ta biết rồi, ta sẽ đến"
Đông Mai gật đầu nói
"Cũng không cần quá mau" Nói xong quay người đi. Tôi nhanh chóng đánh răng, rửa mặt. Tôi thấy bát sữa nóng trên lồng sưởi, biết là Đông Mai chuẩn bị cho tôi. Tôi cầm lên uống, lót dạ hai miếng điểm tâm mà đi ra ngoài
"Có chuyện gì vậy? Xe ngựa của ai vậy?" Tôi duỗi cổ nhìn ra "Hình như là quý chủ tử" Đông Liên một bên đáp. Tôi khẽ giật mình, liếc nhìn Đông Liên, liền rụt trở về dựa đệm ngồi xuống. Không biết tại sao vừa nghe tới Nạp Lan quý phi tôi lại không thoải mái. Đông Liên vẫn hào hứng bừng bừng mà nhìn, thình lình nghe nàng gọi "Hải nhi, ngươi tới đây, phía trước sao vậy?" Tôi dựng thẳng tai nghe Lý Hải nói "Liên tỷ, ta cũng không rõ lắm, vừa nghe cận vệ nói hình như chỗ Dung quý nhân xảy ra chút chuyện, hiện tại không cho người đi qua, cho nên tiểu nhân cũng không rõ lắm"
Nạp Lan Dung Nguyệt... Chuyện gì xảy ra với nàng ta? Chẳng lẽ Tiểu Xuân... Tôi không khỏi choáng váng, từ khi ra Cố cung Thẩm Dương, tôi nhớ các nàng đều đi theo quý chủ nhân... "Nhận được thư từ ta sẽ nói cho ngươi biết, yên tâm đi" Lý Hải cười nói bên ngoài "Tại sao chứ, ta là hỏi. Các nàng làm sao thì liên quan gì ta. Mau cút đi, khỉ con" Đông Liên cười mắng.
Xoay người, nàng ngồi xuống cạnh tôi, cầm lấy chén trà sâm uống. Thấy tôi nhìn, trong tay đang cầm ấm hộc tử, còn nói "Tiểu tử kia, nói như ta thích nghe lời ong tiếng vãn lắm ấy. Nhai đầu lưỡi lão thái bà" Tôi sững sờ "Ha ha" không khỏi bật cười, xem ra nàng hiểu lầm "Muội cười cái gì, chẳng lẽ muội cũng muốn nói..." Đông Liên trừng mắt. Tôi vẫy tay nói "Không có gì, chẳng qua là ta cũng thích nghe lời ong tiếng vãn" Đông Liên sững sờ "Ha" Một tiếng cười lớn "Muội nha, thật đúng là muốn chết"
Tôi cười, bưng ấm hộc tử, dáng vẻ mời rượu. Đang nói đùa, bên ngoài truyền đến tiếng người "Đi, đi..." lời chưa dứt, xe ngựa đã chuyển động, tôi thư giãn và ngả người ra sau, nhanh vậy mà đã giải quyết xong, có lẽ chuyện không có gì lớn.
Những tiếng xoẹt xoẹt là tiếng bánh xe lăn trên tuyết, thỉnh thoảng tôi lại vén rèm lên, thưởng thức cảnh tuyết bên ngoài. Mặc dù là quan đạo, có thể cách đó không xa, hai bên đều là những cây cao, tầng sương đọng trên lá, óng ánh như pha lê, thỉnh thoảng có những động vật hoang dã đi qua, nhưng chúng chỉ là hươu, thỏ, đều là những con vật hiền lành. Nghĩ đến như là hổ, sói, gấu đúng là không dễ nhìn thấy, chúng ẩn nấp rất kín, có thể chúng tám phần đã nhìn thấy tôi "Buông rèm xuống, muội không phải sợ lạnh sao, lúc nãy nổi gió, muội không sợ..." Đông Liên lẩm bẩm, tôi quay đầu cười, buông rèm xuống.
Cũng gần một canh giờ từ lúc đi, cũng không gặp lại Lý Hải, trong lòng thoáng chút lo lắng "Hô" tôi hít sâu, tiện tay cầm quyển sách, chốc lát sau, tôi cảm thấy mệt, thấy mắt đã bắt đầu díp lại, thì Đông Liên gọi dậy đã đến trại. Tôi vuốt mặt rồi ra khỏi xe ngựa "Chà..." tôi hít một hơi, lạnh quá a. Lúc này mặt trời đã xuống núi, chỉ nhìn thấy có chút đỏ ở chân trời. Tôi nhìn xung quanh, từng doanh trại đã lập xong, trông không đến lớn. Người Mông Cổ cũng đến đây, vì vậy người cũng nhiều. Đây là vùng đất cao, phía dưới là rừng nguyên thủy vô tận. Bây giờ nhìn bên dưới tơi om, có chút đáng sợ... "Đi thôi" Đông Liên kéo tay tôi, tôi lấy lại tinh thần đi tới, theo cô ấy đi. Đến lều vải, một luồng hơi nóng ùa về phía tôi. Tôi thở ra, để hành lý sang một bên, cởi áo choàng ra, ngồi xuống cạnh cái lồng, sưởi tay.
Đông Liên nhìn xung quanh "Xem ra Đông Mai đến trước rồi" Tôi quay đầu nhìn thoáng qua "Ừ, hành lý nàng ấy đâu?" Đông Liên đang muốn mở miệng, tấm màn ở cửa được vén lên, Lý Hải tiến đến nói "Liên tỷ, Tiểu Vi tỷ" hắn ta gật đầu cười cười "Chủ tử gọi tỷ đi"
"Hai chúng ta ư?" Đông Liên hỏi "Không, chỉ cần mình tỷ, Mai tỷ đã ở đấy hầu hạ"
"Ừ, được rồi, đến đây" Đông Liên gật đầu "Được, ta sẽ ở ngoài chờ" Tiểu thái giám nói xong lui ra ngoài "Tỷ mau đi đi" Tôi mỉm cười nói "Ta sẽ dọn dẹp ở đây"
"A, nhân tiện ở đây rất lộn xộn, có thể cũng không được ăn cơm. Nếu muội đói, điểm tâm ở đằng kia" Tôi gật đầu cười nói "Biết rồi, tỷ mau đi đi, nếu có việc gì thì cứ kêu Lý Hải tới tìm ta"
"Được rồi" Đông Liên mỉm cười, quay người đi ra. Cuối cùng cũng yên tĩnh, tôi nhìn bốn phía. Toàn bộ tòa màn đều làm bằng da bò, đương may rất chặt chẽ với nỉ và nhựa thông, trên mặt đất được phủ bằng nỉ dày. Tôi thấy mình như đang đi cắm trại. Nướng bánh trong thời gian dài, tôi cả thấy cơ thể ấm lên, tôi đứng dậy chỉnh sửa hành lý. Người xưa đi ra ngoài thường mang theo nhiều đồ, có thể bởi vì cuộc sống kém phát triển, nếu không mang theo thì sẽ phải tìm lại, điều đó thật sự rắc rối. Chỉnh lại nửa ngày, tôi gần như đã xong. Tôi duỗi thẳng eo, hoạt động vài cái và thêm một vài mẩu than cùng mẩu xạ hương vào chiếc lồng, trong lều lập tức tỏa mùi hương.
Tôi nhìn quanh bốn phía, nghe bên ngoài không còn chút động tĩnh, tôi nằm xuống một cách nặng nề. "Haha" nằm xuống tấm chăn dày, cảm giác thật tuyệt. Tôi nằm xuống và ngân nga bài hát một cách vui vẻ, một lát sau liền mơ hồ.
"Khịt khịt" đột nhiên một lượng nhiệt khí thổi vào mặt tôi không ngừng, âm thanh gì vậy? Tôi cáu, mở mắt ra.
"A!..." Tôi hét to, chỉ thấy khuôn mặt đầy lông nhìn tôi, hai mắt to tròn và đen nhìn tôi tò mò. Tôi bật dậy "Đây... đây... con chó to này từ đâu ra vậy?" Chúng tôi nhìn nhau. Mặc dù tôi không sợ chó nhưng nó lớn quá "A... đừng lại đây" Tôi hét lên, con chó đen khụt khịt đột nhiên ngồi xuống, chỉ ngoắt ngoắt cái đuôi, bộ dạng vui vẻ. "Hừ..." tôi cảm thấy nhẹ nhõm, làm tôi sợ muốn chết. May thay con chó hiểu tiếng người, tôi vô thức lùi về sau, vẫn là tránb xa nó thì hơn.
"Ôi..." tôi cảm thấy như mình bị vấp ngã, không biết tựa đâu. Đang không biết làm sao thì ngã vào một vòng tay ấm áp và được ôm chặt. Tôi ngửi thấy một mùi rượu nhẹ. Tôi siết chặt, nhìn xem bàn tay đang ôm kia là của ai, suy nghĩ có nên cho hắn một cắn...
"Nếu nàng cắn ta, ta sẽ để sói đen cắn nàng" Thập tam cười tủm tỉm, thanh âm truyền trên đầu tôi "Hừ" Tôi cắn môi, ngẩng đầu nhìn hắn "Ngươi đến khi nào?" Thập tam cười nhìn tôi nói "Vừa tới, nhìn nàng đang ngủ ta không gọi" Tôi liếc mắt nhìn "Đúng rồi, ngươi không gọi nhưng để con chó gọi ta"
"Haha" Thập tam cười to "Sói đen rất thích nàng"
"Vẫn cười đấy, làm ta sợ nhảy dựng. Ta nói nó nghe mới hiểu đấy" tôi trừng mắt nhìn hắn một cái, liền đi ra, đi đến cái lồng sưởi ngồi xuống. Thập tam đi tới cũng ngồi xuống, dựa đầu lên vai tôi, một tay nắm bím tóc tôi mà xoa nó. Cứ như vậy, một lát sau, tôi thấy hắn có chút lạ, liền hỏi "Ngươi làm sao vây?" Tôi đẩy hắn ra "Ừ, không có chuyện gì chỉ là trong lòng có phiền muộn"
Tôi nghĩ hắn không muốn nói nên cũng không hỏi tiếp "Vậy ngươi có đói không? Ăn gì chưa?" Thập tam lắc đầu "Không ăn, chỉ uống hai ly rượu" tôi nhíu mày, làm sao có thể uống rượu khi bụng đói. Thật là... Tôi nhẹ đẩy hắn ra "Ta đi lấy chút điểm tâm đến" Thập tam nắm lấy tay tôi, ngẩng đầu nói "Ta không đói" Tôi vung tay ra, nhướn mày "Ta đói" Cầm hộp điểm tâm ngồi xuống, con chó đen liền đến, ở trước mặt tôi ngoắt ngoắt cái đuôi, cái lưỡi thè ra
"Haha" tôi không khỏi bật cười, liền bẻ chút điểm tâm đút cho nó. Tôi không biết nó là giống gì, chỉ là thân hình nó cao lớn, có chút giống Saint- Bernars có khí chất và rất tốt. Nhưng tôi biết thời đại này, loài chó này chưa được tiến cử ở Trung Quốc đâu, nhưng nếu là chó ngao Tây Tạng thì không có tính khí tốt như vậy. Tôi cho nó ăn, một bên cù nó. Con chó này có vẻ rất thích, cứ thè lưỡi liếm tay tôi.
"Sói đen! Đi ra!" Thập tam đột nhiên mở miệng, làm tôi giật mình. Con chó đen ngoan ngoãn đi sang một bên nhưng vẫn nhìn tôi rất lâu. Tôi quay đầu, thấy Thập tam có chút mất hứng "Ngươi làm sao vậy?"
"Hừ" hắn quay đầu, tôi khẽ giật mình. Chẳng lẽ.... haha trong lòng tôi không khỏi cười khổ... Không thể nào, thật là có người cùng con chó... Tôi cười rồi đi đến chậu nước rửa tay. Thập tam thấy tôi không để ý liền trừng mắt nhìn con chó. Con chó kia cũng không rõ ràng, chẳng qua là vẫy đuôi nịnh nọt hắn. Tôi quay lại, cầm lấy một miếng điểm tâm, đưa lên miệng hắn. "Cho..." Thập Tam nghiêng đầu, không ăn. Tôi cũng mặc kệ hắn, cắn một cái "Ưm, coi như không tệ" Đang muốn ăn nữa, Thập tam duỗi đầu cắn một miếng trong tay tôi. Tôi cười quay đầu nhìn hắn, sắc mặt hắn đã bình thường lại. Tôi đem hộp ra, lấy từng miếng đưa cho hắn.
"Ta thấy ông ngoại hôm nay" Đang ăn, Thập tam nói câu này làm tôi hơi ngạc nhiên. Hắn không nhìn tôi, mà nhìn nơi khác "Bọn họ nói về ngạch nương ta"
Tôi thầm thở dài, thì ra vì vậy mà tâm trạng hắn không tốt. "Ngươi còn nhớ rõ ngạch nương ngươi sao?" Tôi nhẹ hỏi hắn, hắn khẽ lắc đầu "Nhớ không rõ lắm, chỉ là nhớ người rất dịu dàng, có hát những giai điệu Mông Cổ" Tôi nhìn hắn, trong lòng có chút hiểu. Trong hoàng cung này, đứa trẻ không có mẹ thì thật đáng thương cỡ nào. Tôi chậm rãi vươn tay ra nắm chặt tay hắn, hắn cứng đờ, quay lại cầm tay tôi.
Có tiếng thở của Đông Liên truyền đến, tôi mở mắt nhìn vào lều tối không thể ngủ được. Thập tam kể cho tôi nghe về mẹ của hắn. Người mất khi sinh Thập ngũ cách cách. Khi đó Thập tam còn rất nhỏ, cũng không được hưởng nhiều tình thương của mẹ nhưng lại chịu nỗi đau không có mẹ tới giờ. Hắn nói với tôi rất nhiều điều, trong đó Tứ a ca đối với hắn rất tốt. Khi nghe tới đó, lòng tôi không khỏi nhảy dựng lên, có thể thấy hắn rất yêu quý Tứ gia. Tứ a ca thay mẫu thân dạy dỗ hắn nhiều điều, cũng cho hắn nhiều tình thương. Nhìn vào biểu hiện của hắn lúc nói về Tứ a ca, tôi không nhịn được mà nghĩ đến cái gì mà hồng nhan lầm nước, chẳng qua là các nam nhân chỉ lấy cớ mà thôi. Si tình như Edward cả đời đã từng muốn sử dụng sức mạnh của Hitler một lần nữa leo lên vương vị. Đường Minh hoàng đế cũng chính miệng hạ lệnh giết Dương Ngọc Hoàn để ổn định binh biến. Không có gì là so sánh được với quyền lực.
"Ai..." tôi không khỏi thở dài, tôi đây nghĩ gì đâu. Đối với Thập tam mà nói có lẽ đó chỉ là mẩu gỗ bị người chết bắt lấy, có lẽ nó sẽ chìm cùng hắn, có thể là lên bờ...
Tôi không khỏi cười khổ, ai sẽ mang mảnh gỗ đi? Cũng chỉ là tiện tay vứt, cho dù nó từng cứu mạng hắn
"Tiểu Vi, tỉnh..."
Tôi chớp mắt, mơ hồ nhìn thấy Đông Mai đang lay tôi "Trời sáng rồi?" Tôi hỏi
"Ừ, dậy nhanh lên"
"Ừ" Tôi cố gắng ngồi dậy, mặc quần áo, cho dù có lửa trong lều, có thể rời chăn ấm nhưng tôi vẫn thấy lạnh. Đang mặc quần áo, Đông Mai xoay người hỏi "Muội hôm qua mơ gì mà nước mắt trên mặt vậy?"
"A..." Tôi khẽ giật mình, vô thức lấy tay sờ mặt. Quả nhiên, khóe mắt có chút ướt. Tôi nhếch khóe miệng "Không biết, cũng không nhớ rõ" Đông Mai cũng không để trong lòng "Ừ, muội dọn dẹp đi, Đông Liên qua hầu hạ rồi, ta cũng đi đây, lát nữa xong bữa cơm, chỉ cần đi thay"
"Được, ta biết rồi, ta sẽ đến"
Đông Mai gật đầu nói
"Cũng không cần quá mau" Nói xong quay người đi. Tôi nhanh chóng đánh răng, rửa mặt. Tôi thấy bát sữa nóng trên lồng sưởi, biết là Đông Mai chuẩn bị cho tôi. Tôi cầm lên uống, lót dạ hai miếng điểm tâm mà đi ra ngoài