Mong Có Được Một Ngôi Sao - Trang 2
Chương 58
Tuần tiếp theo, Thẩm Viên Tinh tìm được manh mối mới về vụ án sắp kết thúc, rơi vào cảnh bận rộn tối tăm mặt mũi.
Mỗi ngày tan việc, cô đều kiểm tra WeChat. Nếu không có gì khác, cô sẽ nhận được tin nhắn của “Người hái sao”.
Không gì khác hơn là một số hình ảnh siêu nhiên. Giống như ở trong mắt Từ Thành Liệt, cô đặc biệt sợ ma.
Vì vậy, cái gọi là sự trả thù của anh, chính là gửi cho cô vài hình ảnh mà cô sợ.
Đáng tiếc, Từ Thành Liệt không biết, Thẩm Viên Tinh căn bản không sợ mấy thứ kia.
Cô là người vô thần, chỉ tin vào khoa học, và chủ nghĩa duy vật thực tế.
Cho nên những hình ảnh mà Từ Thành Liệt gửi tới, ngược lại đã trở thành trò cười hàng ngày của Thẩm Viên Tinh. Mỗi khi mệt mỏi, cô lấy di động ra xem những bức ảnh mà anh đơn phương gửi, nhìn biệt danh, rồi nhìn chữ ký của anh.
Cho đến khi đạt đến đỉnh cao, Thẩm Viên Tinh không khỏi suy nghĩ. Lúc trước, sau khi cô xóa Từ Thành Liệt trong danh sách bạn bè, anh có gửi tin nhắn nào cho cô không?
Đáng tiếc, Thẩm Viên Tinh không có cơ hội xác minh chuyện này. Lịch sử trò chuyện WeChat của cô trở nên trống rỗng vào ngày cô thêm Từ Thành Liệt trở lại, tựa như họ thực sự chỉ là những người bạn mới gặp nhau cách đây không lâu chứ không phải là bạn cũ.
Trong lúc Thẩm Viên Tinh đang thất thần, Lâm Nhiên gõ cửa văn phòng.
“Tôi nghe Tiểu Trần nói rằng chỗ cô có phát hiện mới phải không?”
Thẩm Viên Tinh ừ, đưa báo cáo khám nghiệm tử thi mới nhất cho anh, “Trước đó, do nghi phạm đã tự thú, nên chỉ tiến hành khám nghiệm thể chất đơn giản trên thi thể nạn nhân, khiến chúng ta bỏ sót rất nhiều manh mối quan trọng.”
“Tôi đã chiết xuất các thành phần giới tính từ máu của nạn nhân, có lẽ nạn nhân đã bị tấn công tình d.ục trước khi chết, trong cơ thể còn sót lại chất bị nghi ngờ là tinh dịch.”
Thẩm Viên Tinh đưa Lâm Nhiên đến phòng khám nghiệm tử thi, mặt đối mặt giải thích báo cáo khám nghiệm tử thi với anh.
Trong phân tích cuối cùng, báo cáo khám nghiệm tử thi mới nhất đủ để chứng minh kẻ giết nạn nhân Tần Anh không phải là mẹ chồng đã chạy tới đầu thú của người chết.
Vụ án này có tình huống khác bị che giấu trong đó.
–
Khi màn đêm buông xuống, Thẩm Viên Tinh bận rộn cả ngày hiếm khi tan làm sớm như vậy.
Trước khi rời đi, cô đến văn phòng của Lâm Nhiên, định nói cho anh biết kết quả so sánh giới tính.
Không ngờ lại gặp một bé gái khoảng bốn năm tuổi ở hành lang văn phòng Lâm Nhiên.
Cô bé mặc bộ đồ mùa xuân hơi mỏng, khoác áo len mỏng bên ngoài.
Bé ngồi một mình trên ghế ngoài hành lang, ôm con thỏ nhồi bông tai dài. Con thú nhồi bông trông rất cũ, có lẽ đã tồn tại từ lâu.
Thẩm Viên Tinh nhìn xung quanh, ngoài cô bé, không có ai khác.
Cô định làm lơ, trực tiếp đi gặp Lâm Nhiên. Kết quả, cô bé nghe thấy tiếng động, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn cô, đôi mắt đen láy mở to, đỏ hoe, hiển nhiên đã khóc.
Ngay giây phút đó, trái tim sắt đá của Thẩm Viên Tinh mềm đi, cô do dự một lát, đi đến chỗ cô bé.
Biết cô bé là con gái lớn của Tần Anh đã khuất, Thẩm Viên Tinh không khỏi có chút thương cảm.
Đặc biệt khi cô bé nói với cô, biệt danh của cô bé là “Tinh Tinh”, Thẩm Viên Tinh có một cảm giác thân thiết khó giải thích.
Trong chớp mắt, Thẩm Viên Tinh nghĩ tới mẹ Vu Nhu.
Tên cô là do Vu Nhu đặt. Vu Nhu nói bản chất của các ngôi sao là ngôi sao hoặc hành tinh, vì vậy bản chất của ngôi sao nên là hình cầu, cho nên là ngôi sao tròn.
Vu Nhu gọi tên cô rất dịu dàng, tràn đầy tình yêu thương của một người mẹ dành cho con mình.
“Tinh Tinh ở đây làm gì?”
“Cháu tới gặp mẹ…… Nhưng chú cảnh sát nói rằng mẹ ngủ rồi, cháu không thể quấy rầy mẹ.” Giọng nói của đứa trẻ còn non nớt và ngây thơ, rõ ràng không có bất kỳ cảm xúc buồn bã nào, nhưng lại khiến Thẩm Viên Tinh đau lòng.
Cô sờ đầu Tinh Tinh, nhếch đôi môi đỏ, “Cháu tới một mình à?”
“Dạ!” Tinh Tinh mím cái miệng nhỏ, ngọt ngào nói: “Ba phải chăm sóc em gái, bà nội không có ở nhà, ông nội không khỏe…… Vì vậy, cháu đành tới một mình.”
Nụ cười trên khóe môi Thẩm Viên Tinh cứng đờ, không ngờ một đứa trẻ bé như vậy lại thật sự tới đây một mình.
“Nhà cháu ở đâu?”
“Đi xe buýt số 12, xuống xe ở trạm đường Thủy Hà, băng qua một con hẻm nhỏ, có thể nhìn thấy cây anh đào rất cao trước nhà cháu.”
Thẩm Viên Tinh dở khóc dở cười, có thể hiểu được, trẻ con nhận thức khác với người lớn. Tinh Tinh coi như tương đối thông minh hơn trẻ con cùng tuổi, có trí nhớ cũng tốt hơn. Ít nhất theo miêu tả của bé, Thẩm Viên Tinh có thể đưa bé về nhà.
Những người khác trong đồn hoặc đã tan làm, hoặc đang bận rộn công việc, tạm thời không có ai rảnh để đưa cô bé về nhà.
Lâm Nhiên nói với Thẩm Viên Tinh, bọn họ đã gọi điện thoại cho người nhà của Tinh Tinh, chút nữa sẽ có người tới đón Tinh Tinh về.
Nhưng Thẩm Viên Tinh đợi cùng cô bé gần một tiếng đồng hồ, người trong nhà bé vẫn chưa tới.
Thẩm Viên Tinh đành phải gọi điện thoại cho nhà bé lần nữa.
Biết rằng tạm thời không có ai tới đón Tinh Tinh, cô chào ông nội bị liệt của Tinh Tinh đang ở nhà, nói rằng sẽ đưa Tinh Tinh về.
–
Theo như lời Tinh Tinh, phải bắt xe buýt số 12 để đến nhà cô bé.
Xuống xe ở trạm đường Thủy Hà, đi bộ qua một con hẻm dài, có thể nhìn thấy cây anh đào xum xuê lá ở tầng dưới của một tòa nhà dân cư cũ.
Hoa đã tàn, có vài quả xanh to bằng nửa móng tay.
Thẩm Viên Tinh đứng dưới tòa nhà, nắm tay cô bé, nhưng trong lòng lại có chút hỗn loạn.
Vừa rồi trên đường trở về, Tinh Tinh đã kể cho cô nghe về mẹ cô bé, Tần Anh.
Theo lời Tinh Tinh, ba mẹ cô bé dường như rất yêu nhau, ba mẹ đều rất thương bé.
Nhưng ông nội và bà nội không thích cô bé và em gái lắm. Những lúc ba không có ở nhà, mẹ thường xuyên bị ông bà nội mắng khóc.
Tinh Tinh còn có một người chú, là em trai của ba cô bé.
Có vẻ như từ khi Tinh Tinh hiểu biết tới nay, người chú luôn sống chung với bọn họ, nghe như là một đứa con trai bất hiếu, không đi làm, ở nhà ăn bám.
Điều khiến Thẩm Viên Tinh quan tâm là, Tinh Tinh nói rằng đã từng thấy người chú đi ra khỏi phòng của mẹ thật lâu trước kia. Chú thấy cô bé còn cười vui vẻ, cho bé một cục kẹo sữa thỏ trắng.
Kể từ đó, Tinh Tinh thường xuyên thấy mẹ trốn trong phòng khóc thầm.
Miêu tả của trẻ con luôn non nớt và ngây thơ. Thẩm Viên Tinh có cảm giác chán ghét mãnh liệt đối với chú của Tinh Tinh bởi vì những lời kể của cô bé.
Có lẽ là vì, anh ta khiến cô nhớ tới bác Thẩm Quý, nhớ tới năm cô năm tuổi, người đàn ông đó đã cho cô thanh sô cô la ngọt ngấy.
–
Nhà của Tinh Tinh là một căn hộ ba phòng ngủ.
Thẩm Viên Tinh dẫn cô bé đến gõ cửa, người mở cửa là một người đàn ông ngoài hai mươi.
Mái tóc vàng bù xù, râu cằm lún phún, trông hơi hốc hác.
Thấy Thẩm Viên Tinh, mắt gã ta sáng rực, nụ cười không che giấu được sự thăm dò trong mắt gã.
Thẩm Viên Tinh đưa giấy tờ tùy thân và giải thích mục đích đến đây.
Sau đó ánh mắt của người đàn ông nhìn cô bớt phóng túng nhiều, cũng khách sáo mời cô vào nhà.
Vì động cơ riêng tư, Thẩm Viên Tinh chịu đựng sự khó chịu trong lòng, bước vào nhà gã.
Sau khi vào cửa, cô đi cùng Tinh Tinh vô phòng của ba mẹ cô bé, nhưng không có ai trong phòng.
Chú hai của Tinh Tinh nói với Thẩm Viên Tinh, anh trai của gã đưa cháu gái đến bệnh viện, đứa bé bị sốt nhẹ.
Vì thế Thẩm Viên Tinh ở với Tinh Tinh trong căn nhà bốn người một lúc.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Viên Tinh không ngừng quan sát xung quanh.
Cô nghĩ, nếu lời của Tinh Tinh là sự thật, nếu suy đoán của cô không sai, có thể tìm thấy một số manh mối hữu ích trong căn phòng này.
Sự thật chứng minh, Thẩm Viên Tinh đã tìm được một món đồ quan trọng nhất.
—— Nhật ký của Tần Anh lúc còn sống.
Nhật ký của Tần Anh không phải là loại chuyên bán ở ngoài chợ, chị ấy ghi trong cuốn vở bài tập mà đứa con gái lớn dùng để tập viết.
Thẩm Viên Tinh vô tình lấy ra từ trong bàn học của Tinh Tinh. Cuốn vở được đặt dưới đáy bàn, cố ý che giấu sự nghi ngờ.
Chỉ lật xem trang thứ nhất, nhật ký lúc còn sống của Tần Anh đã làm trái tim cô đau nhói.
Không chút suy nghĩ, Thẩm Viên Tinh lấy di động chụp cuốn nhật ký rồi gửi cho Lâm Nhiên.
Nhân tiện kêu anh dẫn người tới ngõ ngã tư của đường Thủy Hà ngay lập tức.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, chú hai của Tinh Tinh bưng một ly nước vào, “Mời cảnh sát Thẩm uống nước.”
Thẩm Viên Tinh cất di động, lặng lẽ đóng cuốn vở bài tập lại.
Cô nhận ly nước nhưng không uống, chỉ nhìn Tinh Tinh, hỏi người đàn ông: “Ba của Tinh Tinh ở bệnh viện nào? Tinh Tinh cũng lo lắng cho em gái, tôi muốn dẫn cô bé đi thăm.”
Người đàn ông do dự một chút, đưa địa chỉ bệnh viện cho Thẩm Viên Tinh. Ngoài ra còn đưa họ ra cửa.
Sắp ra khỏi cửa, người đàn ông đột nhiên gọi Thẩm Viên Tinh, “Cảnh sát Thẩm, chị quên trả lại vở bài tập.”
Tình thế cấp bách, Thẩm Viên Tinh không kịp bỏ cuốn vở bài tập vào túi xách. Lúc này, cô đang cầm nó, có vẻ đặc biệt lúng túng.
Người đàn ông nhìn chằm chằm cuốn vở trên tay cô, vẻ mặt nghi ngờ.
Không chờ Thẩm Viên Tinh trả lời, gã bước tới, giơ tay muốn lấy cuốn vở: “Đây là cuốn vở tập viết của Tinh Tinh, không cần mang đi bệnh viện phải không?”
Thẩm Viên Tinh tránh tay gã, người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, tựa như nhìn ra manh mối, ánh mắt tối sầm lại.
Trong chớp mắt, gương mặt người đàn ông lộ vẻ tàn nhẫn, lao về phía Thẩm Viên Tinh.
Cô không chần chờ, thò tay vào trong túi xách lấy bình xịt phòng thân xịt lên mặt người đàn ông.
Một tiếng hét đau đớn vang lên phá vỡ sự im lặng của khu dân cư.
Thẩm Viên Tinh không dám ở lại, ôm Tinh Tinh chạy về phía hành lang.
Những khu chung cư kiểu cũ như thế này không lắp thang máy, hành lang hẹp tối tăm, đèn cảm biến hỏng quanh năm.
Thẩm Viên Tinh không quen đường, loạng choạng suốt chặng đường, chỉ có thể cố hết sức bảo vệ Tinh Tinh trong ngực.
Cô không dám để Tinh Tinh lại, ai biết người chú của cô bé có làm gì bất lợi với bé hay không……
–
“Đứng lại!”
Một giọng nam dữ tợn kèm theo tiếng thở hổn hển vang lên trong con hẻm dài và tối tăm.
Thẩm Viên Tinh vứt giày cao gót để chạy, không dám dừng lại. Nhưng cô đang ôm một đứa trẻ bốn năm tuổi, dù chạy cỡ nào cũng không thể nhanh hơn một người đàn ông trưởng thành ở độ tuổi hai mươi.
Vì thế, Thẩm Viên Tinh chỉ có thể gân cổ kêu cứu.
Trong đời cô chưa bao giờ liều mạng hét to như vậy, giọng còn khàn hơn cái đêm ở trong phòng khách sạn chia tay với Từ Thành Liệt.
Con hẻm rất dài, đèn đường cách xa nhau, ánh sáng lờ mờ, thậm chí có một hai ngọn đèn bị hỏng.
Lời kêu cứu của Thẩm Viên Tinh không được đáp lại, cho đến khi sắp đến đầu hẻm, một người đàn ông đi tới, đỡ cô và Tinh Tinh đứng thẳng.
Mùi hoa sơn chi trắng lành lạnh quen thuộc xâm nhập hơi thở cô, Thẩm Viên Tinh cứng đờ.
Mặc dù đang ở trong bóng tối, cô vẫn nhận ra người đó, “A Liệt……”
Từ Thành Liệt không rõ nguyên do, từ xa nghe thấy giọng cô, cho nên chạy thẳng tới.
Anh thậm chí không kịp hỏi Thẩm Viên Tinh chuyện gì xảy ra, một người đàn ông đột ngột lao ra từ chỗ sâu trong con hẻm tối tăm, trên tay cầm một con dao gọt trái cây.
Từ Thành Liệt không cần suy nghĩ, đẩy Thẩm Viên Tinh và đứa trẻ trong ngực cô về phía đầu hẻm. Xoay người chộp con dao mà người đàn ông đâm xuống.
Bị đẩy đi, Thẩm Viên Tinh quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Từ Thành Liệt đang đánh nhau với người đàn ông, cô do dự một giây, lựa chọn đưa Tinh Tinh đến nơi an toàn trước.
Tiếng bước chân càng ngày càng xa, Từ Thành Liệt cảm giác bàn tay đang nắm lưỡi dao bị rách da thịt, đau đớn xuyên tim đến xương, lan khắp cơ thể.
Trong lúc anh đang cố gắng hết sức để đối phó với con dao gọt trái cây của người đàn ông, một xung lực đập vào bụng dưới của anh. Lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt, Từ Thành Liệt sững sờ một chút, sau đó cúi đầu nhìn.
Trong bóng tối, anh mơ hồ nhìn thấy tay kia của người đàn ông cầm con dao tiện ích, dừng ở bụng anh……
Đúng lúc người đàn ông rút con dao trái cây từ tay Từ Thành Liệt về, định đâm lên người anh. Thẩm Viên Tinh quay lại, nhặt cục gạch trên đường, đập mạnh lên trán người đàn ông.
Giây phút đối phương sững người, Từ Thành Liệt đá gã ra.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Người đàn ông lảo đảo lùi về phía sau, ngã xuống đất, còn giãy giụa muốn đứng dậy.
Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên khắp bầu trời đêm.
Giọng nói cảnh cáo khiến Thẩm Viên Tinh thở phào nhẹ nhõm, cô không dám ném gạch xuống, vội vàng đi đỡ Từ Thành Liệt sắp ngã.
“A Liệt…… A Liệt, anh có sao không?”
“Từ Thành Liệt……”
Trước khi Từ Thành Liệt chìm vào bóng tối, điều duy nhất anh nghe được là giọng nói nôn nóng và lo lắng của Thẩm Viên Tinh.
Người phụ nữ thúi tha…… đã gọi cả tên lẫn họ anh.
Giận.
Mỗi ngày tan việc, cô đều kiểm tra WeChat. Nếu không có gì khác, cô sẽ nhận được tin nhắn của “Người hái sao”.
Không gì khác hơn là một số hình ảnh siêu nhiên. Giống như ở trong mắt Từ Thành Liệt, cô đặc biệt sợ ma.
Vì vậy, cái gọi là sự trả thù của anh, chính là gửi cho cô vài hình ảnh mà cô sợ.
Đáng tiếc, Từ Thành Liệt không biết, Thẩm Viên Tinh căn bản không sợ mấy thứ kia.
Cô là người vô thần, chỉ tin vào khoa học, và chủ nghĩa duy vật thực tế.
Cho nên những hình ảnh mà Từ Thành Liệt gửi tới, ngược lại đã trở thành trò cười hàng ngày của Thẩm Viên Tinh. Mỗi khi mệt mỏi, cô lấy di động ra xem những bức ảnh mà anh đơn phương gửi, nhìn biệt danh, rồi nhìn chữ ký của anh.
Cho đến khi đạt đến đỉnh cao, Thẩm Viên Tinh không khỏi suy nghĩ. Lúc trước, sau khi cô xóa Từ Thành Liệt trong danh sách bạn bè, anh có gửi tin nhắn nào cho cô không?
Đáng tiếc, Thẩm Viên Tinh không có cơ hội xác minh chuyện này. Lịch sử trò chuyện WeChat của cô trở nên trống rỗng vào ngày cô thêm Từ Thành Liệt trở lại, tựa như họ thực sự chỉ là những người bạn mới gặp nhau cách đây không lâu chứ không phải là bạn cũ.
Trong lúc Thẩm Viên Tinh đang thất thần, Lâm Nhiên gõ cửa văn phòng.
“Tôi nghe Tiểu Trần nói rằng chỗ cô có phát hiện mới phải không?”
Thẩm Viên Tinh ừ, đưa báo cáo khám nghiệm tử thi mới nhất cho anh, “Trước đó, do nghi phạm đã tự thú, nên chỉ tiến hành khám nghiệm thể chất đơn giản trên thi thể nạn nhân, khiến chúng ta bỏ sót rất nhiều manh mối quan trọng.”
“Tôi đã chiết xuất các thành phần giới tính từ máu của nạn nhân, có lẽ nạn nhân đã bị tấn công tình d.ục trước khi chết, trong cơ thể còn sót lại chất bị nghi ngờ là tinh dịch.”
Thẩm Viên Tinh đưa Lâm Nhiên đến phòng khám nghiệm tử thi, mặt đối mặt giải thích báo cáo khám nghiệm tử thi với anh.
Trong phân tích cuối cùng, báo cáo khám nghiệm tử thi mới nhất đủ để chứng minh kẻ giết nạn nhân Tần Anh không phải là mẹ chồng đã chạy tới đầu thú của người chết.
Vụ án này có tình huống khác bị che giấu trong đó.
–
Khi màn đêm buông xuống, Thẩm Viên Tinh bận rộn cả ngày hiếm khi tan làm sớm như vậy.
Trước khi rời đi, cô đến văn phòng của Lâm Nhiên, định nói cho anh biết kết quả so sánh giới tính.
Không ngờ lại gặp một bé gái khoảng bốn năm tuổi ở hành lang văn phòng Lâm Nhiên.
Cô bé mặc bộ đồ mùa xuân hơi mỏng, khoác áo len mỏng bên ngoài.
Bé ngồi một mình trên ghế ngoài hành lang, ôm con thỏ nhồi bông tai dài. Con thú nhồi bông trông rất cũ, có lẽ đã tồn tại từ lâu.
Thẩm Viên Tinh nhìn xung quanh, ngoài cô bé, không có ai khác.
Cô định làm lơ, trực tiếp đi gặp Lâm Nhiên. Kết quả, cô bé nghe thấy tiếng động, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn cô, đôi mắt đen láy mở to, đỏ hoe, hiển nhiên đã khóc.
Ngay giây phút đó, trái tim sắt đá của Thẩm Viên Tinh mềm đi, cô do dự một lát, đi đến chỗ cô bé.
Biết cô bé là con gái lớn của Tần Anh đã khuất, Thẩm Viên Tinh không khỏi có chút thương cảm.
Đặc biệt khi cô bé nói với cô, biệt danh của cô bé là “Tinh Tinh”, Thẩm Viên Tinh có một cảm giác thân thiết khó giải thích.
Trong chớp mắt, Thẩm Viên Tinh nghĩ tới mẹ Vu Nhu.
Tên cô là do Vu Nhu đặt. Vu Nhu nói bản chất của các ngôi sao là ngôi sao hoặc hành tinh, vì vậy bản chất của ngôi sao nên là hình cầu, cho nên là ngôi sao tròn.
Vu Nhu gọi tên cô rất dịu dàng, tràn đầy tình yêu thương của một người mẹ dành cho con mình.
“Tinh Tinh ở đây làm gì?”
“Cháu tới gặp mẹ…… Nhưng chú cảnh sát nói rằng mẹ ngủ rồi, cháu không thể quấy rầy mẹ.” Giọng nói của đứa trẻ còn non nớt và ngây thơ, rõ ràng không có bất kỳ cảm xúc buồn bã nào, nhưng lại khiến Thẩm Viên Tinh đau lòng.
Cô sờ đầu Tinh Tinh, nhếch đôi môi đỏ, “Cháu tới một mình à?”
“Dạ!” Tinh Tinh mím cái miệng nhỏ, ngọt ngào nói: “Ba phải chăm sóc em gái, bà nội không có ở nhà, ông nội không khỏe…… Vì vậy, cháu đành tới một mình.”
Nụ cười trên khóe môi Thẩm Viên Tinh cứng đờ, không ngờ một đứa trẻ bé như vậy lại thật sự tới đây một mình.
“Nhà cháu ở đâu?”
“Đi xe buýt số 12, xuống xe ở trạm đường Thủy Hà, băng qua một con hẻm nhỏ, có thể nhìn thấy cây anh đào rất cao trước nhà cháu.”
Thẩm Viên Tinh dở khóc dở cười, có thể hiểu được, trẻ con nhận thức khác với người lớn. Tinh Tinh coi như tương đối thông minh hơn trẻ con cùng tuổi, có trí nhớ cũng tốt hơn. Ít nhất theo miêu tả của bé, Thẩm Viên Tinh có thể đưa bé về nhà.
Những người khác trong đồn hoặc đã tan làm, hoặc đang bận rộn công việc, tạm thời không có ai rảnh để đưa cô bé về nhà.
Lâm Nhiên nói với Thẩm Viên Tinh, bọn họ đã gọi điện thoại cho người nhà của Tinh Tinh, chút nữa sẽ có người tới đón Tinh Tinh về.
Nhưng Thẩm Viên Tinh đợi cùng cô bé gần một tiếng đồng hồ, người trong nhà bé vẫn chưa tới.
Thẩm Viên Tinh đành phải gọi điện thoại cho nhà bé lần nữa.
Biết rằng tạm thời không có ai tới đón Tinh Tinh, cô chào ông nội bị liệt của Tinh Tinh đang ở nhà, nói rằng sẽ đưa Tinh Tinh về.
–
Theo như lời Tinh Tinh, phải bắt xe buýt số 12 để đến nhà cô bé.
Xuống xe ở trạm đường Thủy Hà, đi bộ qua một con hẻm dài, có thể nhìn thấy cây anh đào xum xuê lá ở tầng dưới của một tòa nhà dân cư cũ.
Hoa đã tàn, có vài quả xanh to bằng nửa móng tay.
Thẩm Viên Tinh đứng dưới tòa nhà, nắm tay cô bé, nhưng trong lòng lại có chút hỗn loạn.
Vừa rồi trên đường trở về, Tinh Tinh đã kể cho cô nghe về mẹ cô bé, Tần Anh.
Theo lời Tinh Tinh, ba mẹ cô bé dường như rất yêu nhau, ba mẹ đều rất thương bé.
Nhưng ông nội và bà nội không thích cô bé và em gái lắm. Những lúc ba không có ở nhà, mẹ thường xuyên bị ông bà nội mắng khóc.
Tinh Tinh còn có một người chú, là em trai của ba cô bé.
Có vẻ như từ khi Tinh Tinh hiểu biết tới nay, người chú luôn sống chung với bọn họ, nghe như là một đứa con trai bất hiếu, không đi làm, ở nhà ăn bám.
Điều khiến Thẩm Viên Tinh quan tâm là, Tinh Tinh nói rằng đã từng thấy người chú đi ra khỏi phòng của mẹ thật lâu trước kia. Chú thấy cô bé còn cười vui vẻ, cho bé một cục kẹo sữa thỏ trắng.
Kể từ đó, Tinh Tinh thường xuyên thấy mẹ trốn trong phòng khóc thầm.
Miêu tả của trẻ con luôn non nớt và ngây thơ. Thẩm Viên Tinh có cảm giác chán ghét mãnh liệt đối với chú của Tinh Tinh bởi vì những lời kể của cô bé.
Có lẽ là vì, anh ta khiến cô nhớ tới bác Thẩm Quý, nhớ tới năm cô năm tuổi, người đàn ông đó đã cho cô thanh sô cô la ngọt ngấy.
–
Nhà của Tinh Tinh là một căn hộ ba phòng ngủ.
Thẩm Viên Tinh dẫn cô bé đến gõ cửa, người mở cửa là một người đàn ông ngoài hai mươi.
Mái tóc vàng bù xù, râu cằm lún phún, trông hơi hốc hác.
Thấy Thẩm Viên Tinh, mắt gã ta sáng rực, nụ cười không che giấu được sự thăm dò trong mắt gã.
Thẩm Viên Tinh đưa giấy tờ tùy thân và giải thích mục đích đến đây.
Sau đó ánh mắt của người đàn ông nhìn cô bớt phóng túng nhiều, cũng khách sáo mời cô vào nhà.
Vì động cơ riêng tư, Thẩm Viên Tinh chịu đựng sự khó chịu trong lòng, bước vào nhà gã.
Sau khi vào cửa, cô đi cùng Tinh Tinh vô phòng của ba mẹ cô bé, nhưng không có ai trong phòng.
Chú hai của Tinh Tinh nói với Thẩm Viên Tinh, anh trai của gã đưa cháu gái đến bệnh viện, đứa bé bị sốt nhẹ.
Vì thế Thẩm Viên Tinh ở với Tinh Tinh trong căn nhà bốn người một lúc.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Viên Tinh không ngừng quan sát xung quanh.
Cô nghĩ, nếu lời của Tinh Tinh là sự thật, nếu suy đoán của cô không sai, có thể tìm thấy một số manh mối hữu ích trong căn phòng này.
Sự thật chứng minh, Thẩm Viên Tinh đã tìm được một món đồ quan trọng nhất.
—— Nhật ký của Tần Anh lúc còn sống.
Nhật ký của Tần Anh không phải là loại chuyên bán ở ngoài chợ, chị ấy ghi trong cuốn vở bài tập mà đứa con gái lớn dùng để tập viết.
Thẩm Viên Tinh vô tình lấy ra từ trong bàn học của Tinh Tinh. Cuốn vở được đặt dưới đáy bàn, cố ý che giấu sự nghi ngờ.
Chỉ lật xem trang thứ nhất, nhật ký lúc còn sống của Tần Anh đã làm trái tim cô đau nhói.
Không chút suy nghĩ, Thẩm Viên Tinh lấy di động chụp cuốn nhật ký rồi gửi cho Lâm Nhiên.
Nhân tiện kêu anh dẫn người tới ngõ ngã tư của đường Thủy Hà ngay lập tức.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, chú hai của Tinh Tinh bưng một ly nước vào, “Mời cảnh sát Thẩm uống nước.”
Thẩm Viên Tinh cất di động, lặng lẽ đóng cuốn vở bài tập lại.
Cô nhận ly nước nhưng không uống, chỉ nhìn Tinh Tinh, hỏi người đàn ông: “Ba của Tinh Tinh ở bệnh viện nào? Tinh Tinh cũng lo lắng cho em gái, tôi muốn dẫn cô bé đi thăm.”
Người đàn ông do dự một chút, đưa địa chỉ bệnh viện cho Thẩm Viên Tinh. Ngoài ra còn đưa họ ra cửa.
Sắp ra khỏi cửa, người đàn ông đột nhiên gọi Thẩm Viên Tinh, “Cảnh sát Thẩm, chị quên trả lại vở bài tập.”
Tình thế cấp bách, Thẩm Viên Tinh không kịp bỏ cuốn vở bài tập vào túi xách. Lúc này, cô đang cầm nó, có vẻ đặc biệt lúng túng.
Người đàn ông nhìn chằm chằm cuốn vở trên tay cô, vẻ mặt nghi ngờ.
Không chờ Thẩm Viên Tinh trả lời, gã bước tới, giơ tay muốn lấy cuốn vở: “Đây là cuốn vở tập viết của Tinh Tinh, không cần mang đi bệnh viện phải không?”
Thẩm Viên Tinh tránh tay gã, người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, tựa như nhìn ra manh mối, ánh mắt tối sầm lại.
Trong chớp mắt, gương mặt người đàn ông lộ vẻ tàn nhẫn, lao về phía Thẩm Viên Tinh.
Cô không chần chờ, thò tay vào trong túi xách lấy bình xịt phòng thân xịt lên mặt người đàn ông.
Một tiếng hét đau đớn vang lên phá vỡ sự im lặng của khu dân cư.
Thẩm Viên Tinh không dám ở lại, ôm Tinh Tinh chạy về phía hành lang.
Những khu chung cư kiểu cũ như thế này không lắp thang máy, hành lang hẹp tối tăm, đèn cảm biến hỏng quanh năm.
Thẩm Viên Tinh không quen đường, loạng choạng suốt chặng đường, chỉ có thể cố hết sức bảo vệ Tinh Tinh trong ngực.
Cô không dám để Tinh Tinh lại, ai biết người chú của cô bé có làm gì bất lợi với bé hay không……
–
“Đứng lại!”
Một giọng nam dữ tợn kèm theo tiếng thở hổn hển vang lên trong con hẻm dài và tối tăm.
Thẩm Viên Tinh vứt giày cao gót để chạy, không dám dừng lại. Nhưng cô đang ôm một đứa trẻ bốn năm tuổi, dù chạy cỡ nào cũng không thể nhanh hơn một người đàn ông trưởng thành ở độ tuổi hai mươi.
Vì thế, Thẩm Viên Tinh chỉ có thể gân cổ kêu cứu.
Trong đời cô chưa bao giờ liều mạng hét to như vậy, giọng còn khàn hơn cái đêm ở trong phòng khách sạn chia tay với Từ Thành Liệt.
Con hẻm rất dài, đèn đường cách xa nhau, ánh sáng lờ mờ, thậm chí có một hai ngọn đèn bị hỏng.
Lời kêu cứu của Thẩm Viên Tinh không được đáp lại, cho đến khi sắp đến đầu hẻm, một người đàn ông đi tới, đỡ cô và Tinh Tinh đứng thẳng.
Mùi hoa sơn chi trắng lành lạnh quen thuộc xâm nhập hơi thở cô, Thẩm Viên Tinh cứng đờ.
Mặc dù đang ở trong bóng tối, cô vẫn nhận ra người đó, “A Liệt……”
Từ Thành Liệt không rõ nguyên do, từ xa nghe thấy giọng cô, cho nên chạy thẳng tới.
Anh thậm chí không kịp hỏi Thẩm Viên Tinh chuyện gì xảy ra, một người đàn ông đột ngột lao ra từ chỗ sâu trong con hẻm tối tăm, trên tay cầm một con dao gọt trái cây.
Từ Thành Liệt không cần suy nghĩ, đẩy Thẩm Viên Tinh và đứa trẻ trong ngực cô về phía đầu hẻm. Xoay người chộp con dao mà người đàn ông đâm xuống.
Bị đẩy đi, Thẩm Viên Tinh quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Từ Thành Liệt đang đánh nhau với người đàn ông, cô do dự một giây, lựa chọn đưa Tinh Tinh đến nơi an toàn trước.
Tiếng bước chân càng ngày càng xa, Từ Thành Liệt cảm giác bàn tay đang nắm lưỡi dao bị rách da thịt, đau đớn xuyên tim đến xương, lan khắp cơ thể.
Trong lúc anh đang cố gắng hết sức để đối phó với con dao gọt trái cây của người đàn ông, một xung lực đập vào bụng dưới của anh. Lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt, Từ Thành Liệt sững sờ một chút, sau đó cúi đầu nhìn.
Trong bóng tối, anh mơ hồ nhìn thấy tay kia của người đàn ông cầm con dao tiện ích, dừng ở bụng anh……
Đúng lúc người đàn ông rút con dao trái cây từ tay Từ Thành Liệt về, định đâm lên người anh. Thẩm Viên Tinh quay lại, nhặt cục gạch trên đường, đập mạnh lên trán người đàn ông.
Giây phút đối phương sững người, Từ Thành Liệt đá gã ra.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Người đàn ông lảo đảo lùi về phía sau, ngã xuống đất, còn giãy giụa muốn đứng dậy.
Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên khắp bầu trời đêm.
Giọng nói cảnh cáo khiến Thẩm Viên Tinh thở phào nhẹ nhõm, cô không dám ném gạch xuống, vội vàng đi đỡ Từ Thành Liệt sắp ngã.
“A Liệt…… A Liệt, anh có sao không?”
“Từ Thành Liệt……”
Trước khi Từ Thành Liệt chìm vào bóng tối, điều duy nhất anh nghe được là giọng nói nôn nóng và lo lắng của Thẩm Viên Tinh.
Người phụ nữ thúi tha…… đã gọi cả tên lẫn họ anh.
Giận.