Mong Có Được Một Ngôi Sao - Trang 2
Chương 31
Thẩm Viên Tinh mơ màng khép hờ mắt, lông mi rũ xuống, hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Các giác quan tựa như bị phóng đại, vị ngọt ngào mềm mại trong miệng khiến cô xuýt ngạt thở, nhưng không nỡ đẩy ra.
Cứ để tùy ý đối phương đạt được điều họ muốn, cho đến khi cô mềm nhũn hết sức, cơ thể trượt xuống bức tường lạnh lẽo.
Thân hình cao lớn của Từ Thành Liệt kề sát Thẩm Viên Tinh, tiện tay giữ eo cô, nhấc cô trở lại.
Nụ hôn tạm thời trì hoãn, anh cho Thẩm Viên Tinh cơ hội để thở, nhẹ nhàng xoa môi cô, nói nhỏ: “Không phải thích ảo tưởng hôn tôi à?”
“Vậy đứng vững…… Tiếp tục.”
Giọng nói hoàn toàn chìm vào tiếng hít thở dồn dập nặng nề, Từ Thành Liệt lại áp vào, cực kỳ giống ác quỷ đã biết mùi vị của tủy.
Dường như cũng muốn bày tỏ tình yêu của mình với người trong lòng ở góc tối mà ngay cả ánh trăng không thể nhìn trộm.
Bị giữ sau gáy giống mèo con, Thẩm Viên Tinh chỉ có thể bị động ngửa đầu nghênh đón, cố gắng dùng hai tay nắm chặt vạt áo của anh.
Nhiệt độ cơ thể cô không ngừng tăng lên, dường như có một tảng đá đè lên ngực, cảm giác hít thở không thông như thủy triều cuốn tới.
Trong đầu Thẩm Viên Tinh đục ngầu, giống như màu nước bị đổ trộn lẫn với nhau, màu sắc rực rỡ.
Kỹ năng hôn của Từ Thành Liệt rất trúc trắc, không có chút kỹ xảo nào, đôi khi mất lực, sẽ nghe thấy Thẩm Viên Tinh rên đau.
Khoảng chừng qua hai phút, đèn trong thư viện được bật sáng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ nhạt nhòa ngay lập tức, hai người đang hôn nhau trong góc cũng cảm nhận được, nhưng không ai để ý, môi lưỡi vẫn cọ xát.
Cho đến khi tiếng chụp hình xé tan sự yên tĩnh trong góc. Thân hình cao lớn của Từ Thành Liệt cứng đờ, động tác quấy rầy Thẩm Viên Tinh cũng dừng lại.
Sau một giây phản ứng, anh giấu cô gái trong lòng, vóc dáng cao lớn thẳng tắp lạnh lùng liếc nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đôi mắt thâm tình phủ một tầng sương mù dụ.c vọng dày đặc, dán chặt vào chàng trai không kịp trốn ở cuối giá sách, Từ Thành Liệt nhướng mày, ánh mắt lộ ra tia không vui và sát khí.
Chàng trai bị bắt quả tang khó khăn lắm mới hoàn hồn, vội vàng cất di động, mặt tái mét vì sợ hãi.
Vốn dĩ chỉ tình cờ bắt gặp một cặp tình nhân hôn nhau ở thư viện, muốn chụp ảnh phơi bày lên diễn đàn, tố cáo sự suy tàn của thế giới.
Không ngờ nam chính trong tấm hình lại là Từ Thành Liệt, “đóa hoa thanh cao lạnh lùng” nổi tiếng của Nam Đại!
Chàng trai cứng đờ, sửng sốt một lát, xoay người bỏ chạy khi nhận ra điều đó.
May mắn là, đương sự không có ý định đuổi theo.
–
Hô hấp của Từ Thành Liệt chưa bình thường lại, thở hổn hển, cho đến chàng trai chụp lén bỏ chạy, anh mới quay đầu lại, cụp mắt nhìn Thẩm Viên Tinh trong lòng.
Anh không đuổi theo người chụp lén, bởi vì anh biết chàng trai kia, là bạn cùng lớp.
Tuy rằng ngày thường không có tương tác, nhưng chỉ cần nhớ mặt đối phương, sớm muộn gì anh cũng có thể lấy lại hình bị chụp lén.
Đối với anh, quan trọng nhất hiện giờ vẫn là Thẩm Viên Tinh.
Anh vừa hôn cô hơi mạnh, đôi môi đỏ trơn bóng ẩm ướt, có dấu hiệu hơi sưng lên.
Thẩm Viên Tinh say mơ màng dường như đã nhận ra đau đớn, ngước hàng lông mi dày cong vút, nhìn anh bằng đôi mắt mờ mịt, nhíu mày có vẻ muốn khóc nhưng không khóc được.
Giọng khàn khàn như bị xé nát, đặc biệt nũng nịu, “A Liệt cắn mình đau quá……”
Từ Thành Liệt cứng đờ, hô hấp khó khăn lắm mới bình phục lại rối loạn.
Anh nhìn khuôn mặt hồng hào trước mặt bằng cặp mắt đầy dụ.c vọng, sau một lúc lâu mới gian nan mấp máy đôi môi mỏng cũng đỏ ửng, âm thanh hoàn toàn khàn: “Sai rồi…… Lần sau tôi sẽ nhẹ chút.”
Nói xong, Từ Thành Liệt ôm cô vào lòng, không cho cô dùng ánh mắt quyến rũ nhìn mình, “Nói yêu tôi đi, Tinh Tinh……”
Thẩm Viên Tinh bị anh kẹp trong ngực nên hít thở không thông, giãy giụa ngẩng đầu lên khỏi vòng tay anh.
Ánh mắt si mê nhìn chàng trai một lát, nhoẻn miệng cười, giọng nói vừa giòn vừa ngọt: “Mình yêu bạn.”
Trong mắt Từ Thành Liệt phản chiếu cô, ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm, “Yêu ai?”
“Yêu A Liệt!”
“Lặp lại lần nữa.”
Trước yêu cầu liên tục của chàng trai, Thẩm Viên Tinh ngoan ngoãn làm theo.
“Mình yêu A Liệt! Mình yêu A Liệt! Mình yêu A Liệt……” Giọng nữ lượn lờ lập đi lập lại, đề-xi-ben cũng dần dần tăng lên, tựa như muốn bay vút lên trời.
Từ Thành Liệt thấy thế, đành phải cúi đầu hôn lên, nuốt hết tình yêu của cô.
Nghĩ đến miệng Thẩm Viên Tinh bị đau, Từ Thành Liệt chỉ hôn một lát rồi buông ra.
Hô hấp của anh vẫn rối loạn, thở hổn hển, giọng điệu kiên quyết, “Đủ rồi.”
“Vậy là đủ rồi……”
Đủ để khiến anh lao đầu vào lửa như thiêu thân, ngay cả khi bị huỷ diệt và chết đi.
Từ Thành Liệt cúi đầu, khẽ áp lên trán Thẩm Viên Tinh, chống sát chóp mũi cô.
Lông mi dài của anh buộc cô gái nhắm mắt lại, muốn quay mặt đi nhưng bị anh giữ chặt sau gáy, không thể động đậy.
Chỉ nghe thấy giọng nam khàn khàn đầy dụ.c vọng, như mị quỷ mê hoặc lòng người, “Anh cũng yêu em.”
–
Rạng sáng hôm sau, Nam Thành có mưa.
Mưa dày đặc đến nỗi không thể nhìn rõ mặt người cách xa vài mét.
Thẩm Viên Tinh thức dậy trong làn gió sáng ẩm ướt.
Hình như cô đã nằm mơ, trong giấc mơ…… cô và Từ Thành Liệt hôn nhau.
Mở mắt tỉnh lại, Thẩm Viên Tinh ngồi dậy để rời giường. Động tĩnh lớn đến mức Tô Mộng vừa mới rửa mặt xong và từ phòng tắm đi ra cũng giật mình, vội vàng hỏi cô có chuyện gì.
Thẩm Viên Tinh không trả lời, cô chỉ cảm thấy miệng mình hơi đau, giơ tay cẩn thận chạm vào môi, “Sssss ——”
Đau như bị kim đâm khiến cô hít hà, không dám tùy tiện chạm lung tung vào môi.
“Tinh Tinh, cậu không sao chứ?” Tô Mộng lo lắng nhìn cô, ngay cả Lâm Kiều xuống giường đi toilet trong cơn ngái ngủ cũng dành thời gian liếc nhìn cô.
Thẩm Viên Tinh thật thà lắc đầu, “Không sao……”
Cô không dám kể giấc mơ đó, cảm giác rất thật, cô thậm chí nhớ rõ tia ngọt ngào, và cảm giác hít thở không thông.
Thẩm Viên Tinh xuống giường, vội vàng đi tới bàn tìm cái gương trong ngăn kéo, kiểm tra miệng mình.
Vừa nhìn thấy thì cô đã trợn tròn mắt, khóe miệng dường như bị cái gì đó cắn rách, trông hơi sưng lên.
“Cậu đang xem gì đó?” Đi WC xong, Lâm Kiều lặng lẽ đi tới sau lưng cô, nhìn thoáng qua trong gương.
Thẩm Viên Tinh sợ tới mức vội vàng cất gương, suy nghĩ lộn xộn, cô hỏi Lâm Kiều: “Tối hôm qua…… tớ về ký túc xá khi nào?”
Lâm Kiều gãi má, “Hình như sau cuộc gọi không bao lâu.”
“Tớ không để ý thời gian, tuy nhiên tối hôm qua lúc cậu về, cả người đầy mùi rượu, trông có vẻ hơi say.”
“Không phải hơi say, mà là say khướt.” Tô Mộng nói tiếp, đi ra ban công lấy quần áo, “Ở trong ký túc xá vui vẻ, đi lòng vòng, ca hát…… Những thứ này chưa tính đâu.”
“Cậu còn nói với bọn tớ rằng cậu đã cua được Từ Thành Liệt.”
Lâm Kiều: “Đúng đúng đúng, lúc đó bọn tớ xuýt nữa là tin.”
“Cuối cùng cậu lại nói nam thần hôn cậu! Mẹ nó thật quá đáng!”
“Làm tớ cao hứng một hồi.”
Bọn họ tin tưởng sớm muộn gì Từ Thành Liệt cũng bị Thẩm Viên Tinh hạ gục, cho nên họ tin rằng Từ Thành Liệt đồng ý hẹn hò với Thẩm Viên Tinh.
Nhưng hôn…… cảm thấy với tính tình của nam thần, cho dù hai người hẹn hò, e rằng cũng rất khó đột phá rào cản này.
Trước kia, Thẩm Viên Tinh và Hoắc Minh Đào hẹn hò hơn nửa năm mà chỉ nắm tay và hôn lên trán, về phần Từ Thành Liệt…… với trình độ ngây thơ của anh, bị cọ chân đã đỏ mặt, làm sao có thể chủ động hôn Thẩm Viên Tinh?
Cho nên Tô Mộng và Lâm Kiều nhất trí cho rằng, tối hôm qua Thẩm Viên Tinh say rượu, nói mê sảng.
Đương nhiên, Thẩm Viên Tinh nghe họ miêu tả xong, cũng cảm thấy rằng mình nhất định đã say nên nói mê sảng, và có một giấc mộng xuân khi ngủ.
Chỉ thế mà thôi.
Nhưng vì sao giấc mơ đó chân thật như vậy?
Còn có một số hình ảnh rời rạc, đứt đoạn từ từ được chắp nối trong đầu cô.
Để làm rõ mọi việc, Thẩm Viên Tinh lên giường lấy di động, ngồi ở bàn, cầm di động định gửi tin nhắn WeChat cho Từ Thành Liệt.
Tuy nhiên, Thẩm Viên Tinh phát hiện hình đại diện WeChat của Từ Thành Liệt đã thay đổi thành một đêm đen kịt, dường như có một ngôi sao ẩn trong bóng đêm.
Cô nhấp vào hình đại diện của anh theo bản năng, nhìn thấy trang thông tin cá nhân của Từ Thành Liệt.
[Nick name: Người hái sao]
[Cá nhân hóa chữ ký: Mong có được một ngôi sao, đến khi đầu bạc cũng chẳng xa nhau.]
Thẩm Viên Tinh sững người, không biết có phải do cô tương đối nhạy cảm với chữ “ngôi sao” hay không, cho nên trái tim mới lỡ nhịp.
Cô đè nén sự hỗn loạn trong đầu, thể xác và tinh thần căng thẳng gửi tin nhắn cho Từ Thành Liệt: 【Có đó không?】
Đối phương trả lời ngay lập tức: 【Dậy rồi à?】
Tốc độ trả lời tin nhắn thực sự làm Thẩm Viên Tinh kinh ngạc.
Sau khi hãi hùng khiếp vía một lúc lâu, cô mới tiếp tục: 【Dậy rồi……】
Dừng một chút, Thẩm Viên Tinh tiếp tục: 【A Liệt, tối hôm qua chúng ta……】
Cô muốn hỏi Từ Thành Liệt, có phải cả hai đến thư viện tối hôm qua hay không.
Có phải anh đã hôn cô hay không?
Nhưng Thẩm Viên Tinh do dự, không dám hỏi, sợ mọi thứ là một giấc mơ.
Dù sao Tô Mộng và Lâm Kiều đều không tin rằng Từ Thành Liệt sẽ chủ động hôn cô.
【Từ Thành Liệt:?】
Thẩm Viên Tinh cắn chặt răng, định khéo léo một chút: 【Không hiểu sao, hôm nay thức dậy…… miệng mình hơi đau.】
【Từ Thành Liệt:……】
Thẩm Viên Tinh tự cổ vũ tinh thần: 【Còn nữa, hình như tối hôm qua mình nằm mơ, thấy bạn!】
Sau khi gửi tin nhắn này, Từ Thành Liệt không hồi âm.
Động tác gõ chữ của Thẩm Viên Tinh cứng đờ, âm thầm tự kiểm điểm, có phải mình đã làm hỏng mọi thứ hay không?
Biết đâu chỉ là một giấc mơ, những gì cô đã nói với Lâm Kiều và Tô Mộng thật sự là nói bậy khi say rượu.
Nghĩ đến đây, không hiểu sao Thẩm Viên Tinh có chút uể oải.
Cô đặt điện thoại di động lên bàn, cúi người nằm sấp ở mép bàn, cắn chặt răng âm thầm tự hỏi.
Vì sao có giấc mơ như vậy? Chẳng lẽ cô theo đuổi người ta đến nỗi ngốc nghếch hay sao?
Cô rõ ràng không phải thật sự thích Từ Thành Liệt, ngay từ đầu mục đích theo đuổi anh của cô đã không trong sáng.
Tại sao lại như vậy……
Trong khi Thẩm Viên Tinh vắt hết óc cũng không hiểu giấc mơ kia, di động bị cô đặt trên bàn rung lên tiếng chuông.
Thẩm Viên Tinh sợ tới mức đột ngột ngồi thẳng dậy, vội vàng cầm di động xem cuộc gọi.
ID người gọi…… Bạn trai.
Thẩm Viên Tinh: “……”
Đây là điện thoại của ai? Cô lưu ghi chú như vậy khi nào?!
Sửng sốt một lát, cho đến khi tiếng chuông sắp cúp, Thẩm Viên Tinh mới nghe điện thoại.
Cô nín thở, không dám chủ động nói chuyện.
Chỉ nghe trong điện thoại truyền đến một giọng nam trầm thấp quen thuộc, “Anh ở dưới lầu ký túc xá.”
Giọng này…… là Từ Thành Liệt?!!
Thẩm Viên Tinh sửng sốt, ngũ quan sáng sủa cứng đờ, đôi mắt đen trắng rõ ràng tràn đầy cảm xúc hoang mang, khó hiểu và phức tạp.
Giống như đang nằm mơ, không có cảm giác chân thật.
“A Liệt?” Giọng Thẩm Viên Tinh khẽ run.
Đối phương khẽ ừ, trầm giọng kêu cô đi xuống lầu.
Tuy rằng Thẩm Viên Tinh vẫn còn ở trạng thái mơ hồ, nhưng cô không dám trì hoãn, sau khi cúp điện thoại, lấy một chiếc áo khoác trong tủ mặc vào, hấp tấp chạy ra khỏi túc xá.
Tô Mộng và Lâm Kiều nhìn bóng lưng cô biến mất, cũng như cánh cửa hơi rung vì bị đóng sầm lại, nhìn nhau khó hiểu.
“Tinh Tinh có chuyện gì vậy?”
“Không biết, nhưng hình như cuộc gọi vừa rồi là của đàn em Từ.”
“!!! Hai người thành đôi rồi à?!”
“Có lẽ?”
–
Khi Thẩm Viên Tinh vội vàng lao ra khỏi tòa nhà chung cư, trời vẫn còn mưa.
Trong một buổi sáng sớm như vậy, hầu như không có ai đi bộ trong trường. Vì thế, chàng trai cao lớn cầm chiếc dù màu đen đứng bên bồn hoa vô cùng bắt mắt.
Tuy rằng chàng trai chỉ để lộ hơn phân nửa cơ thể, nhưng dựa vào đôi chân dài 1 mét 8, Thẩm Viên Tinh có thể xác định anh chính là Từ Thành Liệt.
Cô lấy tay che đầu, đội mưa chạy về phía anh.
Cũng may đoạn đường không xa, người cô chỉ ướt một chút.
“A Liệt!” Thẩm Viên Tinh chui vào dù của chàng trai, một bàn tay nắm cánh tay anh theo bản năng, để giảm tốc độ cho mình dừng lại.
May thay Từ Thành Liệt đứng vững như núi, bị cô đụng cũng không hề lui ra sau, chỉ hơi lắc lư.
Từ Thành Liệt vô thức giơ tay kia lên, muốn đỡ cô.
Nhưng Thẩm Viên Tinh lại chú ý tới bữa sáng thơm ngào ngạt mà anh đang cầm. Là bánh quẩy và sữa đậu nành, còn có bánh bao thịt! Hình như còn có thuốc?
“Thơm quá!” Thẩm Viên Tinh thở dài, hít mũi.
Sau đó nghiêm trang hỏi chàng trai: “Bạn tìm mình làm gì?”
Thật ra trong đầu cô chất đống rất nhiều câu hỏi, nhưng nhất thời không tìm ra manh mối.
Từ Thành Liệt đưa bữa sáng và thuốc cho cô, khuôn mặt tuấn tú với góc cạnh rõ ràng có vẻ ôn hòa, ánh mắt trầm lắng cúi nhìn Thẩm Viên Tinh.
Giọng nói nhàn nhạt: “Đưa đồ cho em.”
Thẩm Viên Tinh cúi đầu nhìn chằm chằm túi nilon, kinh ngạc: “Sao tự nhiên bạn tốt vậy, còn mua bữa sáng cho mình!?”
Thẩm Viên Tinh vừa dứt lời, khóe môi không khỏi cong lên.
Nhưng Từ Thành Liệt lại nhíu mày, sắc mặt hơi nặng nề, ánh mắt tối sầm.
Nhìn thấy phản ứng của Thẩm Viên Tinh, Từ Thành Liệt biết cô đã quên chuyện xảy ra trong thư viện tối hôm qua, trong lòng hơi bực bội, “Bởi vì bây giờ anh là bạn trai của em.”
Giọng Từ Thành Liệt lạnh lùng và cứng rắn, câu trả lời của anh khiến nụ cười trên mặt Thẩm Viên Tinh đông cứng.
Sau một lúc lâu cô mới ngẩng đầu, ánh mắt sững sờ đối diện với đôi mắt thâm tình của Từ Thành Liệt.
Thời gian trôi qua từng chút, Thẩm Viên Tinh cũng hiểu ra điều gì đó từ ánh mắt của chàng trai, từ không dám tin đến mừng rỡ như điên, cuối cùng cô ôm chặt Từ Thành Liệt.
“Thiệt hả? Mấy thứ đó không phải là giấc mơ! Mình thật sự cua được bạn rồi!”
Làm sao cảnh trong mơ có cảm giác chân thật đến vậy, Thẩm Viên Tinh xuýt nữa nhảy dựng lên tại chỗ, để chứng minh cho niềm vui trong nội tâm cô ngay lúc này.
Sau một lúc lâu, cô buông Từ Thành Liệt ra, giơ túi nilon lên, “Thuốc để làm gì?”
Cô có thể hiểu chuyện đưa bữa sáng, đưa thuốc làm gì?
Thẩm Viên Tinh cong khóe môi, ý cười không dứt.
Từ Thành Liệt thấy cô vui vẻ như thế, sự buồn bực nghẹn trong lòng chợt tan biến, tâm tình tốt trở lại. Anh gõ gương mặt kích động ửng hồng của cô gái, không khỏi nghĩ tới nụ hôn tối hôm qua.
Hơi nóng nhanh chóng leo lên tai anh, được màu đen làm cho nổi bật, vành tai đỏ bừng.
Từ Thành Liệt đột ngột cúi xuống, khuôn mặt tuấn tú kề sát Thẩm Viên Tinh.
Người nào đó sợ tới mức tim đập loạn xạ, đôi mắt đẹp mở to, ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
Ngay khi đầu óc Thẩm Viên Tinh trống rỗng, đôi môi mỏng mềm mại nóng bỏng của chàng trai nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe miệng cô.
Anh vốn không định hôn cô, chỉ muốn đến gần Thẩm Viên Tinh một chút để dễ nói chuyện.
Nhưng khi sát vào cô, trái tim Từ Thành Liệt xao xuyến, đột nhiên rất muốn hôn cô.
Vì thế anh thả lỏng bản thân, hôn xuống.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, Từ Thành Liệt trìu mến vuốt mặt Thẩm Viên Tinh, nhìn khóe miệng bị cắn rách của cô, ánh mắt anh ngập tràn sự đau lòng và tự trách.
Giọng hơi khàn khàn: “Không phải nói miệng đau hay sao?”
“Bôi chút thuốc, sẽ mau lành.”
Các giác quan tựa như bị phóng đại, vị ngọt ngào mềm mại trong miệng khiến cô xuýt ngạt thở, nhưng không nỡ đẩy ra.
Cứ để tùy ý đối phương đạt được điều họ muốn, cho đến khi cô mềm nhũn hết sức, cơ thể trượt xuống bức tường lạnh lẽo.
Thân hình cao lớn của Từ Thành Liệt kề sát Thẩm Viên Tinh, tiện tay giữ eo cô, nhấc cô trở lại.
Nụ hôn tạm thời trì hoãn, anh cho Thẩm Viên Tinh cơ hội để thở, nhẹ nhàng xoa môi cô, nói nhỏ: “Không phải thích ảo tưởng hôn tôi à?”
“Vậy đứng vững…… Tiếp tục.”
Giọng nói hoàn toàn chìm vào tiếng hít thở dồn dập nặng nề, Từ Thành Liệt lại áp vào, cực kỳ giống ác quỷ đã biết mùi vị của tủy.
Dường như cũng muốn bày tỏ tình yêu của mình với người trong lòng ở góc tối mà ngay cả ánh trăng không thể nhìn trộm.
Bị giữ sau gáy giống mèo con, Thẩm Viên Tinh chỉ có thể bị động ngửa đầu nghênh đón, cố gắng dùng hai tay nắm chặt vạt áo của anh.
Nhiệt độ cơ thể cô không ngừng tăng lên, dường như có một tảng đá đè lên ngực, cảm giác hít thở không thông như thủy triều cuốn tới.
Trong đầu Thẩm Viên Tinh đục ngầu, giống như màu nước bị đổ trộn lẫn với nhau, màu sắc rực rỡ.
Kỹ năng hôn của Từ Thành Liệt rất trúc trắc, không có chút kỹ xảo nào, đôi khi mất lực, sẽ nghe thấy Thẩm Viên Tinh rên đau.
Khoảng chừng qua hai phút, đèn trong thư viện được bật sáng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ nhạt nhòa ngay lập tức, hai người đang hôn nhau trong góc cũng cảm nhận được, nhưng không ai để ý, môi lưỡi vẫn cọ xát.
Cho đến khi tiếng chụp hình xé tan sự yên tĩnh trong góc. Thân hình cao lớn của Từ Thành Liệt cứng đờ, động tác quấy rầy Thẩm Viên Tinh cũng dừng lại.
Sau một giây phản ứng, anh giấu cô gái trong lòng, vóc dáng cao lớn thẳng tắp lạnh lùng liếc nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đôi mắt thâm tình phủ một tầng sương mù dụ.c vọng dày đặc, dán chặt vào chàng trai không kịp trốn ở cuối giá sách, Từ Thành Liệt nhướng mày, ánh mắt lộ ra tia không vui và sát khí.
Chàng trai bị bắt quả tang khó khăn lắm mới hoàn hồn, vội vàng cất di động, mặt tái mét vì sợ hãi.
Vốn dĩ chỉ tình cờ bắt gặp một cặp tình nhân hôn nhau ở thư viện, muốn chụp ảnh phơi bày lên diễn đàn, tố cáo sự suy tàn của thế giới.
Không ngờ nam chính trong tấm hình lại là Từ Thành Liệt, “đóa hoa thanh cao lạnh lùng” nổi tiếng của Nam Đại!
Chàng trai cứng đờ, sửng sốt một lát, xoay người bỏ chạy khi nhận ra điều đó.
May mắn là, đương sự không có ý định đuổi theo.
–
Hô hấp của Từ Thành Liệt chưa bình thường lại, thở hổn hển, cho đến chàng trai chụp lén bỏ chạy, anh mới quay đầu lại, cụp mắt nhìn Thẩm Viên Tinh trong lòng.
Anh không đuổi theo người chụp lén, bởi vì anh biết chàng trai kia, là bạn cùng lớp.
Tuy rằng ngày thường không có tương tác, nhưng chỉ cần nhớ mặt đối phương, sớm muộn gì anh cũng có thể lấy lại hình bị chụp lén.
Đối với anh, quan trọng nhất hiện giờ vẫn là Thẩm Viên Tinh.
Anh vừa hôn cô hơi mạnh, đôi môi đỏ trơn bóng ẩm ướt, có dấu hiệu hơi sưng lên.
Thẩm Viên Tinh say mơ màng dường như đã nhận ra đau đớn, ngước hàng lông mi dày cong vút, nhìn anh bằng đôi mắt mờ mịt, nhíu mày có vẻ muốn khóc nhưng không khóc được.
Giọng khàn khàn như bị xé nát, đặc biệt nũng nịu, “A Liệt cắn mình đau quá……”
Từ Thành Liệt cứng đờ, hô hấp khó khăn lắm mới bình phục lại rối loạn.
Anh nhìn khuôn mặt hồng hào trước mặt bằng cặp mắt đầy dụ.c vọng, sau một lúc lâu mới gian nan mấp máy đôi môi mỏng cũng đỏ ửng, âm thanh hoàn toàn khàn: “Sai rồi…… Lần sau tôi sẽ nhẹ chút.”
Nói xong, Từ Thành Liệt ôm cô vào lòng, không cho cô dùng ánh mắt quyến rũ nhìn mình, “Nói yêu tôi đi, Tinh Tinh……”
Thẩm Viên Tinh bị anh kẹp trong ngực nên hít thở không thông, giãy giụa ngẩng đầu lên khỏi vòng tay anh.
Ánh mắt si mê nhìn chàng trai một lát, nhoẻn miệng cười, giọng nói vừa giòn vừa ngọt: “Mình yêu bạn.”
Trong mắt Từ Thành Liệt phản chiếu cô, ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm, “Yêu ai?”
“Yêu A Liệt!”
“Lặp lại lần nữa.”
Trước yêu cầu liên tục của chàng trai, Thẩm Viên Tinh ngoan ngoãn làm theo.
“Mình yêu A Liệt! Mình yêu A Liệt! Mình yêu A Liệt……” Giọng nữ lượn lờ lập đi lập lại, đề-xi-ben cũng dần dần tăng lên, tựa như muốn bay vút lên trời.
Từ Thành Liệt thấy thế, đành phải cúi đầu hôn lên, nuốt hết tình yêu của cô.
Nghĩ đến miệng Thẩm Viên Tinh bị đau, Từ Thành Liệt chỉ hôn một lát rồi buông ra.
Hô hấp của anh vẫn rối loạn, thở hổn hển, giọng điệu kiên quyết, “Đủ rồi.”
“Vậy là đủ rồi……”
Đủ để khiến anh lao đầu vào lửa như thiêu thân, ngay cả khi bị huỷ diệt và chết đi.
Từ Thành Liệt cúi đầu, khẽ áp lên trán Thẩm Viên Tinh, chống sát chóp mũi cô.
Lông mi dài của anh buộc cô gái nhắm mắt lại, muốn quay mặt đi nhưng bị anh giữ chặt sau gáy, không thể động đậy.
Chỉ nghe thấy giọng nam khàn khàn đầy dụ.c vọng, như mị quỷ mê hoặc lòng người, “Anh cũng yêu em.”
–
Rạng sáng hôm sau, Nam Thành có mưa.
Mưa dày đặc đến nỗi không thể nhìn rõ mặt người cách xa vài mét.
Thẩm Viên Tinh thức dậy trong làn gió sáng ẩm ướt.
Hình như cô đã nằm mơ, trong giấc mơ…… cô và Từ Thành Liệt hôn nhau.
Mở mắt tỉnh lại, Thẩm Viên Tinh ngồi dậy để rời giường. Động tĩnh lớn đến mức Tô Mộng vừa mới rửa mặt xong và từ phòng tắm đi ra cũng giật mình, vội vàng hỏi cô có chuyện gì.
Thẩm Viên Tinh không trả lời, cô chỉ cảm thấy miệng mình hơi đau, giơ tay cẩn thận chạm vào môi, “Sssss ——”
Đau như bị kim đâm khiến cô hít hà, không dám tùy tiện chạm lung tung vào môi.
“Tinh Tinh, cậu không sao chứ?” Tô Mộng lo lắng nhìn cô, ngay cả Lâm Kiều xuống giường đi toilet trong cơn ngái ngủ cũng dành thời gian liếc nhìn cô.
Thẩm Viên Tinh thật thà lắc đầu, “Không sao……”
Cô không dám kể giấc mơ đó, cảm giác rất thật, cô thậm chí nhớ rõ tia ngọt ngào, và cảm giác hít thở không thông.
Thẩm Viên Tinh xuống giường, vội vàng đi tới bàn tìm cái gương trong ngăn kéo, kiểm tra miệng mình.
Vừa nhìn thấy thì cô đã trợn tròn mắt, khóe miệng dường như bị cái gì đó cắn rách, trông hơi sưng lên.
“Cậu đang xem gì đó?” Đi WC xong, Lâm Kiều lặng lẽ đi tới sau lưng cô, nhìn thoáng qua trong gương.
Thẩm Viên Tinh sợ tới mức vội vàng cất gương, suy nghĩ lộn xộn, cô hỏi Lâm Kiều: “Tối hôm qua…… tớ về ký túc xá khi nào?”
Lâm Kiều gãi má, “Hình như sau cuộc gọi không bao lâu.”
“Tớ không để ý thời gian, tuy nhiên tối hôm qua lúc cậu về, cả người đầy mùi rượu, trông có vẻ hơi say.”
“Không phải hơi say, mà là say khướt.” Tô Mộng nói tiếp, đi ra ban công lấy quần áo, “Ở trong ký túc xá vui vẻ, đi lòng vòng, ca hát…… Những thứ này chưa tính đâu.”
“Cậu còn nói với bọn tớ rằng cậu đã cua được Từ Thành Liệt.”
Lâm Kiều: “Đúng đúng đúng, lúc đó bọn tớ xuýt nữa là tin.”
“Cuối cùng cậu lại nói nam thần hôn cậu! Mẹ nó thật quá đáng!”
“Làm tớ cao hứng một hồi.”
Bọn họ tin tưởng sớm muộn gì Từ Thành Liệt cũng bị Thẩm Viên Tinh hạ gục, cho nên họ tin rằng Từ Thành Liệt đồng ý hẹn hò với Thẩm Viên Tinh.
Nhưng hôn…… cảm thấy với tính tình của nam thần, cho dù hai người hẹn hò, e rằng cũng rất khó đột phá rào cản này.
Trước kia, Thẩm Viên Tinh và Hoắc Minh Đào hẹn hò hơn nửa năm mà chỉ nắm tay và hôn lên trán, về phần Từ Thành Liệt…… với trình độ ngây thơ của anh, bị cọ chân đã đỏ mặt, làm sao có thể chủ động hôn Thẩm Viên Tinh?
Cho nên Tô Mộng và Lâm Kiều nhất trí cho rằng, tối hôm qua Thẩm Viên Tinh say rượu, nói mê sảng.
Đương nhiên, Thẩm Viên Tinh nghe họ miêu tả xong, cũng cảm thấy rằng mình nhất định đã say nên nói mê sảng, và có một giấc mộng xuân khi ngủ.
Chỉ thế mà thôi.
Nhưng vì sao giấc mơ đó chân thật như vậy?
Còn có một số hình ảnh rời rạc, đứt đoạn từ từ được chắp nối trong đầu cô.
Để làm rõ mọi việc, Thẩm Viên Tinh lên giường lấy di động, ngồi ở bàn, cầm di động định gửi tin nhắn WeChat cho Từ Thành Liệt.
Tuy nhiên, Thẩm Viên Tinh phát hiện hình đại diện WeChat của Từ Thành Liệt đã thay đổi thành một đêm đen kịt, dường như có một ngôi sao ẩn trong bóng đêm.
Cô nhấp vào hình đại diện của anh theo bản năng, nhìn thấy trang thông tin cá nhân của Từ Thành Liệt.
[Nick name: Người hái sao]
[Cá nhân hóa chữ ký: Mong có được một ngôi sao, đến khi đầu bạc cũng chẳng xa nhau.]
Thẩm Viên Tinh sững người, không biết có phải do cô tương đối nhạy cảm với chữ “ngôi sao” hay không, cho nên trái tim mới lỡ nhịp.
Cô đè nén sự hỗn loạn trong đầu, thể xác và tinh thần căng thẳng gửi tin nhắn cho Từ Thành Liệt: 【Có đó không?】
Đối phương trả lời ngay lập tức: 【Dậy rồi à?】
Tốc độ trả lời tin nhắn thực sự làm Thẩm Viên Tinh kinh ngạc.
Sau khi hãi hùng khiếp vía một lúc lâu, cô mới tiếp tục: 【Dậy rồi……】
Dừng một chút, Thẩm Viên Tinh tiếp tục: 【A Liệt, tối hôm qua chúng ta……】
Cô muốn hỏi Từ Thành Liệt, có phải cả hai đến thư viện tối hôm qua hay không.
Có phải anh đã hôn cô hay không?
Nhưng Thẩm Viên Tinh do dự, không dám hỏi, sợ mọi thứ là một giấc mơ.
Dù sao Tô Mộng và Lâm Kiều đều không tin rằng Từ Thành Liệt sẽ chủ động hôn cô.
【Từ Thành Liệt:?】
Thẩm Viên Tinh cắn chặt răng, định khéo léo một chút: 【Không hiểu sao, hôm nay thức dậy…… miệng mình hơi đau.】
【Từ Thành Liệt:……】
Thẩm Viên Tinh tự cổ vũ tinh thần: 【Còn nữa, hình như tối hôm qua mình nằm mơ, thấy bạn!】
Sau khi gửi tin nhắn này, Từ Thành Liệt không hồi âm.
Động tác gõ chữ của Thẩm Viên Tinh cứng đờ, âm thầm tự kiểm điểm, có phải mình đã làm hỏng mọi thứ hay không?
Biết đâu chỉ là một giấc mơ, những gì cô đã nói với Lâm Kiều và Tô Mộng thật sự là nói bậy khi say rượu.
Nghĩ đến đây, không hiểu sao Thẩm Viên Tinh có chút uể oải.
Cô đặt điện thoại di động lên bàn, cúi người nằm sấp ở mép bàn, cắn chặt răng âm thầm tự hỏi.
Vì sao có giấc mơ như vậy? Chẳng lẽ cô theo đuổi người ta đến nỗi ngốc nghếch hay sao?
Cô rõ ràng không phải thật sự thích Từ Thành Liệt, ngay từ đầu mục đích theo đuổi anh của cô đã không trong sáng.
Tại sao lại như vậy……
Trong khi Thẩm Viên Tinh vắt hết óc cũng không hiểu giấc mơ kia, di động bị cô đặt trên bàn rung lên tiếng chuông.
Thẩm Viên Tinh sợ tới mức đột ngột ngồi thẳng dậy, vội vàng cầm di động xem cuộc gọi.
ID người gọi…… Bạn trai.
Thẩm Viên Tinh: “……”
Đây là điện thoại của ai? Cô lưu ghi chú như vậy khi nào?!
Sửng sốt một lát, cho đến khi tiếng chuông sắp cúp, Thẩm Viên Tinh mới nghe điện thoại.
Cô nín thở, không dám chủ động nói chuyện.
Chỉ nghe trong điện thoại truyền đến một giọng nam trầm thấp quen thuộc, “Anh ở dưới lầu ký túc xá.”
Giọng này…… là Từ Thành Liệt?!!
Thẩm Viên Tinh sửng sốt, ngũ quan sáng sủa cứng đờ, đôi mắt đen trắng rõ ràng tràn đầy cảm xúc hoang mang, khó hiểu và phức tạp.
Giống như đang nằm mơ, không có cảm giác chân thật.
“A Liệt?” Giọng Thẩm Viên Tinh khẽ run.
Đối phương khẽ ừ, trầm giọng kêu cô đi xuống lầu.
Tuy rằng Thẩm Viên Tinh vẫn còn ở trạng thái mơ hồ, nhưng cô không dám trì hoãn, sau khi cúp điện thoại, lấy một chiếc áo khoác trong tủ mặc vào, hấp tấp chạy ra khỏi túc xá.
Tô Mộng và Lâm Kiều nhìn bóng lưng cô biến mất, cũng như cánh cửa hơi rung vì bị đóng sầm lại, nhìn nhau khó hiểu.
“Tinh Tinh có chuyện gì vậy?”
“Không biết, nhưng hình như cuộc gọi vừa rồi là của đàn em Từ.”
“!!! Hai người thành đôi rồi à?!”
“Có lẽ?”
–
Khi Thẩm Viên Tinh vội vàng lao ra khỏi tòa nhà chung cư, trời vẫn còn mưa.
Trong một buổi sáng sớm như vậy, hầu như không có ai đi bộ trong trường. Vì thế, chàng trai cao lớn cầm chiếc dù màu đen đứng bên bồn hoa vô cùng bắt mắt.
Tuy rằng chàng trai chỉ để lộ hơn phân nửa cơ thể, nhưng dựa vào đôi chân dài 1 mét 8, Thẩm Viên Tinh có thể xác định anh chính là Từ Thành Liệt.
Cô lấy tay che đầu, đội mưa chạy về phía anh.
Cũng may đoạn đường không xa, người cô chỉ ướt một chút.
“A Liệt!” Thẩm Viên Tinh chui vào dù của chàng trai, một bàn tay nắm cánh tay anh theo bản năng, để giảm tốc độ cho mình dừng lại.
May thay Từ Thành Liệt đứng vững như núi, bị cô đụng cũng không hề lui ra sau, chỉ hơi lắc lư.
Từ Thành Liệt vô thức giơ tay kia lên, muốn đỡ cô.
Nhưng Thẩm Viên Tinh lại chú ý tới bữa sáng thơm ngào ngạt mà anh đang cầm. Là bánh quẩy và sữa đậu nành, còn có bánh bao thịt! Hình như còn có thuốc?
“Thơm quá!” Thẩm Viên Tinh thở dài, hít mũi.
Sau đó nghiêm trang hỏi chàng trai: “Bạn tìm mình làm gì?”
Thật ra trong đầu cô chất đống rất nhiều câu hỏi, nhưng nhất thời không tìm ra manh mối.
Từ Thành Liệt đưa bữa sáng và thuốc cho cô, khuôn mặt tuấn tú với góc cạnh rõ ràng có vẻ ôn hòa, ánh mắt trầm lắng cúi nhìn Thẩm Viên Tinh.
Giọng nói nhàn nhạt: “Đưa đồ cho em.”
Thẩm Viên Tinh cúi đầu nhìn chằm chằm túi nilon, kinh ngạc: “Sao tự nhiên bạn tốt vậy, còn mua bữa sáng cho mình!?”
Thẩm Viên Tinh vừa dứt lời, khóe môi không khỏi cong lên.
Nhưng Từ Thành Liệt lại nhíu mày, sắc mặt hơi nặng nề, ánh mắt tối sầm.
Nhìn thấy phản ứng của Thẩm Viên Tinh, Từ Thành Liệt biết cô đã quên chuyện xảy ra trong thư viện tối hôm qua, trong lòng hơi bực bội, “Bởi vì bây giờ anh là bạn trai của em.”
Giọng Từ Thành Liệt lạnh lùng và cứng rắn, câu trả lời của anh khiến nụ cười trên mặt Thẩm Viên Tinh đông cứng.
Sau một lúc lâu cô mới ngẩng đầu, ánh mắt sững sờ đối diện với đôi mắt thâm tình của Từ Thành Liệt.
Thời gian trôi qua từng chút, Thẩm Viên Tinh cũng hiểu ra điều gì đó từ ánh mắt của chàng trai, từ không dám tin đến mừng rỡ như điên, cuối cùng cô ôm chặt Từ Thành Liệt.
“Thiệt hả? Mấy thứ đó không phải là giấc mơ! Mình thật sự cua được bạn rồi!”
Làm sao cảnh trong mơ có cảm giác chân thật đến vậy, Thẩm Viên Tinh xuýt nữa nhảy dựng lên tại chỗ, để chứng minh cho niềm vui trong nội tâm cô ngay lúc này.
Sau một lúc lâu, cô buông Từ Thành Liệt ra, giơ túi nilon lên, “Thuốc để làm gì?”
Cô có thể hiểu chuyện đưa bữa sáng, đưa thuốc làm gì?
Thẩm Viên Tinh cong khóe môi, ý cười không dứt.
Từ Thành Liệt thấy cô vui vẻ như thế, sự buồn bực nghẹn trong lòng chợt tan biến, tâm tình tốt trở lại. Anh gõ gương mặt kích động ửng hồng của cô gái, không khỏi nghĩ tới nụ hôn tối hôm qua.
Hơi nóng nhanh chóng leo lên tai anh, được màu đen làm cho nổi bật, vành tai đỏ bừng.
Từ Thành Liệt đột ngột cúi xuống, khuôn mặt tuấn tú kề sát Thẩm Viên Tinh.
Người nào đó sợ tới mức tim đập loạn xạ, đôi mắt đẹp mở to, ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
Ngay khi đầu óc Thẩm Viên Tinh trống rỗng, đôi môi mỏng mềm mại nóng bỏng của chàng trai nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe miệng cô.
Anh vốn không định hôn cô, chỉ muốn đến gần Thẩm Viên Tinh một chút để dễ nói chuyện.
Nhưng khi sát vào cô, trái tim Từ Thành Liệt xao xuyến, đột nhiên rất muốn hôn cô.
Vì thế anh thả lỏng bản thân, hôn xuống.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, Từ Thành Liệt trìu mến vuốt mặt Thẩm Viên Tinh, nhìn khóe miệng bị cắn rách của cô, ánh mắt anh ngập tràn sự đau lòng và tự trách.
Giọng hơi khàn khàn: “Không phải nói miệng đau hay sao?”
“Bôi chút thuốc, sẽ mau lành.”