Mỗi Ngày Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đều Bị Cưỡng Ép
Chương 39: 4. Trích chí quái: Người mù bị xà yêu nuốt chửng
"Đường......"
"Đường Đường cậu cảm thấy thế nào?"
"Tên xà yêu cả tên đạo sĩ đáng chết kia đã làm gì cậu?"
Lạc Vân Đường bị một đám người vây quanh, trong đó có một nam nhân to cao ôm chầm lấy y, anh là hàng xóm của y, luôn giúp đỡ, chiếu cố y rất nhiều.
Lạc Vân Đường thần sắc mỏi mệt, trên mặt vẫn còn lưu lại nước mắt.
Mấy người bao quanh y nôn nóng tra hỏi, đều muốn ngồi cạnh bên Lạc Vân Đường, muốn xem, quan tâm y.
Một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú lại gần, vội vàng hỏi han: "Đường Đường để tôi ôm cậu, trên người anh lớn toàn là cơ bắp thôi, hẳn đã đau chết cậu rồi, ai da, anh sao lại trừng em?"
Lạc Vân Đường rũ mắt, khẽ mở miệng.
Chàng trai tuấn tú kia cùng với anh cả lập tức im lặng, hết sức nghiêm túc lắng nghe lời nói kế tiếp của y.
"Tên đạo sĩ kia... Anh ta một hai phải là em... làm nương tử của anh ta mới chịu, còn làm loại chuyện.... đó nữa."
Giọng của y hết sức nhỏ nhẹ, âm điệu có chút nan kham, nhưng lại rõ ràng cực kỳ.
Nghe được những lời này, đám người bọn họ vẫn yên tĩnh như cũ, im lặng đến nỗi có thể nghe được cả tiếng gió thổi.
Loại chuyện đó?
Loại chuyện đó là loại chuyện gì?
... Còn có thể là loại chuyện gì chứ!
Trong đám người bọn họ, đã có không ít người chợt thấy sai sai ở đâu.
Ép Đường Đường làm nương tử của hắn, rồi còn làm những chuyện "đó" với Đường Đường...
Bọn họ cũng muốn....
Đều muốn làm vậy đến điên rồi.
Nhưng họ lại xót xa khi thấy được biểu cảm kháng cự của thanh niên, chỉ biết đành lòng ngắm nhìn y từ xa.
Chỉ biết tìm mọi loại lý do để được gặp Lạc Vân Đường. Tặng y thứ đồ hời họ vừa có được, vừa mới thu hoạch được, các loại đồ tốt đều sưu tầm ở nhà y.
Chỉ có thể chạy qua nhà Lạc Vân Đường, vừa nhìn thấy bóng dáng làm việc của y, sẽ chạy thật nhanh tranh lấy dụng cụ trong tay y, cực lực thể hiện bản thân trước mặt y, hy vọng có thể nghe được một lời quan tâm, một cái ngoái đầu, một lần mỉm cười của y.
Thế nhưng hiện giờ, chỉ là tên đạo sĩ đáng chết, vậy mà dám ác độc làm vậy với ái nhân họ dụng tâm che chở, nâng niu.
Trong họ như bừng cháy ngọn lửa phẫn nộ.
Anh cả cao lớn ôm lấy Lạc Vân Đường, nhẹ nhàng bế y lên giường, kéo chăn lên giúp y, sau đó lại lặng lẽ đóng cửa lại, để thanh niên nghỉ ngơi cho tốt.
Anh ta khép cửa lại, xoay người nhìn đám người đang chờ ngoài cửa, thần sắc ôn hòa ban nãy lập tức biến mất, "Ta phải bắt cho bằng được tên đạo sĩ kia, khiến gã trả cái giá thật lớn!"
Khi anh ta mang người đuổi đến cái hang động đó, lại ngỡ ngàng phát hiện tên đạo sĩ kia vẫn đang quỳ tại đây.
Lâm Hủ ngẩng đầu nhìn bọn họ, quả nhiên không có người hắn muốn gặp.
"Đường Đường...... Sao rồi?"
"Mày còn dám nhắc tới Đường Đường! Mày làm chuyện đê tiện như vậy, còn có mặt mũi nhắc đến tên cậu ấy!" Nam nhân cầm đầu rống giận, "—— Đánh!"
Một người một gậy mà đánh.
Lâm Hủ chật vật ăn đau, cũng không thèm đánh trả.
Nội tâm hắn tràn ngập tuyệt vọng.
Đường Đường.
Đường Đường.....
Hắn nên làm thế nào mới có thể níu kéo Đường Đường của hắn đây...
Người trong thôn đều xuống tay rất mạnh, gần như là đánh cho tên đạo sĩ này gần chết mới thôi.
Lâm Hủ vẫn luôn yên lặng nãy giờ đột nhiên lắc lư, như ngộ ra cái gì.
Hắn đáng chết, nhưng hắn vẫn còn chưa muốn chết.
Mình muốn gặp em ấy....
Lâm Hủ đường đường là đạo sĩ có thực lực, nếu hắn không muốn, đương nhiên sẽ không bị đám bọn họ đánh chết.
Hắn niệm chú, biến mất trước mặt mọi người.
Bọn họ tuy rất phẫn nộ, nhưng cũng đều là người thường, trong chốc lát liền trở tay không kịp
Lâm Hủ sau đó cũng thường xuyên xuất hiện tại thôn, chẳng qua lần nào cũng bị người trong thôn đuổi đánh, kết cục đều là một thân đầy vết thương bỏ đi.
Cho dù như thế, hắn vẫn bám riết không tha, mỗi lần tới đều mang một vài món đồ nhỏ, tựa như đã từng khi còn ở hang động khi đó vậy.
Chẳng qua mấy thứ đồ hắn mang đến đều sẽ chẳng bao giờ đến được tay của Lạc Vân Dường, mà sẽ bị mấy tên đàn ông trong thôn thay phiên nhau xử lý thứ "rác rưởi" này.
Sinh hoạt của Lạc Vân Đường cuối cùng cũng quay trở lại bình thường.
Ngày nọ, khi y đeo sọt đi về hướng đông của thôn để hái quả, gặp được một tên đàn ông kỳ lạ.
Là một tên rất quái dị, hắn ta nom trông cũng khá anh tuấn, nhưng khi vừa nhìn thấy y, hắn ta liền rất kích động, hốc mắt phiếm hồng.
Hắn ta nghiêng ngả chạy lảo đảo đến trước mặt Lạc Vân Đường, há to miệng muốn nói gì đó: "A... A a...."
Cổ họng của hắn có vẻ như đã gặp phải chuyện gì, nói không nên lời.
Lạc Vân Đường có chút khó xử: "...... Anh muốn nói gì sao? Anh biết tôi hả?"
Liễu Mục Trần thấy đôi mắt sáng ngời của Lạc Vân Đường, cùng với cái ánh nhìn xa lạ kia, lập tức cứng người lại.
Hắn bị tên đạo sĩ kia trọng thương, còn chưa kịp tu dưỡng đã vội vã tới tìm Lạc Vân Đường.
Nhưng hắn lại không nghĩ đến, Lạc Vẫn Đường đã khôi phục thị lực, hơn nữa.... Đã không còn nhận ra hắn.
Khi còn ở sơn động, thanh niên nhìn không được, chỉ có thể phân biệt người khác bằng thanh âm đặc trưng, thế những hiện tại hắn lại mất thanh âm của chính mình.....
Liễu Mục Trần hết sức khủng hoảng.
Hắn cưỡng ép thanh niên, y có hận có oán, hắn đều sẽ tiếp thu, nhưng chỉ duy nhất việc thanh niên tỏ ra không quen biết hắn, Liễu Mục Trần chịu không nổi.
Hắn không thể khiến y nhận ra hắn qua âm thanh nữa.
Từ nay về sau,
Chỉ còn là một người xa lạ.
Hắn và y, không còn liên quan đến nhau nữa rồi.
Liễu Mục Trần phát điên mất.
Hắn sao có thể chấp nhận việc này? Quan hệ của hai người chúng ta rõ ràng phải được khắc sâu trong ký ức của nhau ——
Ái cũng được, hận cũng không sao, nhưng cứ như vậy mà quên mất sao?
"A a...... A —— a a......"
Liễu Mục Trần há miệng sợ hãi muốn nắm lấy tay Lạc Vân Đường, muốn lần nữa ôm lấy thanh niên, bộ dạng cố chấp kia cũng quá dọa người đi.
Lạc Vân Đường rùng mình, sợ hãi lùi lại mấy bước.
Lúc này, một cậu trai chạy từ trong thôn ra, giơ cái xẻng lên đề phòng mà nhìn chằm chằm Liễu Mục Trần: "Mày muốn làm gì Đường Đường!? Mau cút!"
Cậu ta nheo nheo mắt, quan sát tên đạo sĩ trước mắt, cảm thấy hắn ta có chút quen quen, chẳng qua cậu ta cũng không nghĩ nhiều, vội đứng trước Lạc Vân Đường, bảo vệ thanh niên ở sau lưng, hung ác mở miệng với Liễu Mục Trần:
"Lập tức rời thôn ngay, không thì tôi sẽ đi gọi người!"
Bởi vì sự việc trước đó của Lạc Vân Đường, người trong thôn đều cực kỳ đề phòng với người ngoài, đặc biệt là thể loại vừa gặp lần đầu đã động tay động chân.
Liễu Mục Trần chưa từ bỏ ý định, cố chấp tiến về phía trước, sau lại bị cậu ta dùng xẻng gõ lên người.
"Người đâu ——"
Cậu ta vừa lên tiếng, lập tức có rất nhiều người cầm vật dụng trong nhà chạy tới, không nói hai lời đã đánh đuổi Liễu Mục Trần.
Bọn họ vừa đánh vừa đuổi, còn không quên dặn dò Lạc Vân Đường không được nói chuyện với người lạ.
Từ ngày đó trở đi, thôn bên cạnh lại nhiều thêm một tên nam nhân kỳ quái.
Mặt hắn ta luôn xám như tro tàn, như một u linh lêu lổng quanh thôn.
Hắn ta vẫn luôn chấp nhất mà nhìn về thôn Lâm Thủy, nhưng đáng buồn thay, chẳng ai biết hắn chấp niệm trong lòng cái gì, thậm chí cả về đương sự Lạc Vân Đường cũng chẳng hay.
Chấp nhất của hắn, thực nực cười, không người chứng kiến, không người để tâm.
Mà nói đến cũng quái lạ, thôn Lâm Thủy bởi vì có địa thế hẻo lánh, trên núi nhiều hổ, dưới núi cũng nhiều quái, năm vừa rồi thôn thường xuyên bị một vài yêu quái đáng sợ tập kích.
Nhưng không biết vì sao, mấy năm sau đó, đám yêu quái kia vậy mà không xuất hiện dù chỉ một lần.
________________
TG4: Hoàn.