Mỗi Ngày Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đều Bị Cưỡng Ép
Chương 27: 3. Pháo hôi giai đoạn trước cốt truyện
Lạc Vân Đường không phải là người hay nuối tiếc, chỉ qua một hai ngày, y đã cho người đi xử lý Khảm Đặc.
Lúc này đây, y bình thản ngồi trong hoa viên uống trà, tiếng ồn ào lại đột nhiên truyền đến.
Hứng phẩm trà bị quấy rầy, y có chút không vui, đứng dậy đi về phía âm thanh phát ra.
"Nhanh tay chân lên, không được làm phiền chủ nhân."
"Vâng."
Cách đó không xa, trước mặt quản gia là một nhóm người trẻ tuổi, tất cả đều đang cung kính nghe theo chỉ huy của ông.
"Lão Trần."
Quản gia vừa nghe thấy giọng nói này, ông lập tức quay đầu xin lỗi: "Chủ nhân, xin lỗi, phiền đến ngài rồi sao?"
Lạc Vân Đường liếc mấy người kia: "Bọn họ là?"
"Họ mới tiến vào trang viên gần đây."
"Người mới?"
Lạc Vân Đường tùy tiện nhìn qua, dặn dò một câu liền rời đi: "Điều tra cho tốt lai lịch, đừng để gián điệp trà trộn vào."
Nhóm người này đều là thanh niên trai tráng, nhìn qua có vẻ 27-28 tuổi, mỗi người đều có thân hình to lớn, trong đó có một vị lớn lên phá lệ anh tuấn, dáng người cao dài, tóc màu bạch kim, ngũ quan tuấn lãng, anh khí mười phần.
Hắn là nam chủ của quyển sách này, là người chỉ làm việc cho luật pháp, lần này hắn tự mình tham gia nhiệm vụ cơ mật, sửa trị bán đảo Tây Phất.
Nhiệm vụ của hắn là lẫn vào bán đảo, điều tra tình huống nơi này, tạo ra một chút hỗn loạn, nhân lúc đó thì tóm lấy Lạc Vân Đường rồi giết chết, xử lý con rắn mất đầu này, sau đó để thế lực của mình tiến vào.
Thế nhưng trong nguyên tác, hắn còn chưa có bắt đầu thực thi, Lạc Vân Đường đã bệnh nặng qua đời.
Mà lúc này đây, đầu Kerry trống rỗng.
Từ sau khi Lạc Vân Đường xuất hiện, đại não chuẩn xác của hắn lại bắt đầu chết máy.
Đây là Lạc Vân Đường......
Kerry cảm thấy mình đang bơi trên mây.
Sao có thể có một người xinh đẹp đến thế.... Phá vỡ phòng bị của hắn, ngay cả một cái ánh nhìn tùy tùy tiện tiện cũng khiến hắn rung động không thôi.
Cái gì mà kế hoạch! Cái gì mà nhiệm vụ! Cái gì mà sửa trị!
Đều bị hắn vứt ra sau đầu.
Hắn chỉ cảm thấy, nam nhân xinh đẹp trước mặt này....
Thật quá thích hợp...... Làm vợ của mình.
Hắn thề, hắn là một người vừa chính nghĩa lại bảo thủ, đời này hắn chưa từng có ý dâm với người lần đầu gặp mặt, chịch rồi lại chịch người nọ trong ảo tưởng của mình, chơi đến nỗi ửng đỏ người ấy.
Càng không nhắc đến đối phương lại là nhân vật tàn nhẫn với tội ác chồng chất này.
Nhiệm vụ sẽ được thực thi sau một tháng nữa, nhưng hiện tại hắn đã không thể chờ nổi.
Không phải chờ không được muốn giết Lạc Vân Đường, mà là chờ không nổi đến cảnh tượng cướp lấy y, muốn chạm vào y, muốn ôm chặt y.
Trong đầu hắn đều là ảo tưởng điên cuồng.
Vợ yêu trước kia không hiểu chuyện, làm không ít chuyện xấu, thân là chồng phải cùng vợ gánh vác.
Đương nhiên, dù sao vợ yêu cũng đã làm sai quá nhiều, chồng cũng phải trừng phạt vợ một chút, ấn vợ yêu lên giường hung hăng mà chịch, đến nỗi vợ yêu chỉ có thể mềm nhũn bất động trên giường, chỉ có thể bị hắn ôm mặc quần áo đút ăn, không còn sức lực làm việc ác.
Ảo tưởng này quá đỗi tốt đẹp, nhất thời hun nóng đại não hắn.
Hắn sửa đổi kế hoạch, chuẩn bị động thủ đêm nay.
Ban ngày cứ vậy mà trở nên cực kỳ gian nan với Kerry, hắn hận không thể lập tức tua thời gian đến tối.
Rốt cuộc cũng đến đêm khuya, Kerry núp trong một góc của trang viên, vừa không ngừng bố trí thuốc nổ, vừa lẩm bẩm trong miệng:
"Vợ ơi, vợ không được hiểu lầm, anh sẽ không hại em, thuốc nổ này sẽ không thương tổn đến em, chỉ là để tạo ra một chút hỗn loạn."
Kerry nhìn kíp nổ, trên mặt nổi lên một màu đỏ ửng bất thường.
Bây giờ, lập tức là có thể.
Hắn lập tức có thể đến đón vợ yêu rồi.
Nhân lúc trang viên xôn xao, một nhóm người đi tìm ngọn điểm của bom, Kerry trà trộn vào họ, lặng lẽ hướng tới nơi ở của Lạc Vân Đường.
Bên kia, Khảm Đặc bò ra từ quỷ môn quan trở lại.
Toàn thân hắn đều là vết thương, lung tung băng bó một lúc liền lập tức đuổi tới trang viên.
Nếu hắn không nhanh chóng trở về hội báo kết quả nhiệm vụ, chủ nhân có phải hay không sẽ cảm thấy hắn không thể làm việc, rồi cứ vậy vứt bỏ hắn!?
Không được không được! Hắn tuyệt đối không thể bị vứt bỏ!
Hắn muốn trở về thật nhanh.
Thật là một tin lớn.
Joy thế mà lại ám sát hắn.
Tên Joy chết tiệt, vẫn luôn dựa vào khuôn mặt giả nai đó, luôn làm nũng trước mặt chủ nhân, giờ còn thừa dịp đang làm nhiệm vụ mà giết mình, hoàn toàn chiếm lấy sủng ái của chủ nhân ——
Hắn sẽ không giống tên tiện nhân Joy gặp chuyện gì cũng đến cáo trạng với chủ nhân, hắn sẽ không để chủ nhân thêm gánh nặng cùng phiền não, hắn chỉ cần lén lút xử lý Joy là được.
Hắn tính toán rất hoàn hảo.
Nhưng khi hắn đuổi tới nơi ở của Lạc Vân Đường, lại nghe được thanh âm của Joy.
Sao có thể?
Vì sao tên Joy lại ở trong phòng chủ nhân?
Khảm Đặc làm chậm nhịp thở, lặng lẽ lại gần cửa sổ.
Thật sự là Joy.
Joy thực cung kính mà quỳ gối trước mặt Lạc Vân Đường: "Chủ nhân, tôi đã hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ ngài giao, giết chết con chó hư đốn kia, chủ nhân có thể khen thưởng cho tôi được không..."
Đại não Khảm Đặc có chút trì truệ, lời này.... Là có ý gì?
"Tốt lắm, tự tìm lão Trần nhận thưởng."
Thanh âm Lạc Vân Đường truyền đến.
Khảm Đặc đứng không vững, miệng vết thương trên người có vẻ lại nứt ra rồi.
Thanh âm chủ nhân vẫn dễ nghe như vậy, thế nhưng nội dung của đoạn đối thoại ban nãy chẳng phải là đang ám chỉ ——
Hắn bị chủ nhân vứt bỏ.
Thậm chí chủ nhân còn muốn giết hắn, để tên chết tiệt kia giết hắn ——
Vì cái gì vì cái gì ——
Hắn có điểm nào không bằng gã khốn kia! Hắn muốn giết, giết chết tên chó đó ——
Chủ nhân...... Ngài không được vứt bỏ tôi......
Trong mắt Khảm Đặc đều là tia máu, ôm chặt lấy đầu mình, hắn cảm thấy linh hồn mình đang bị xé rách, thân thể tràn đầy thống khổ.
Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng nổ thập phần kịch liệt "Bùng" một tiếng.
Cách trang viên không xa.
Bởi vì tập kích bất ngờ, trang viên tức khắc trở nên hỗn loạn, càng khiến thủ vệ xung quanh bị xuống tay dễ dàng.
Giờ phút này, sau khi nghe được tiếng nổ mạnh, vốn bị chủ nhân coi là một con chó dại, đương sự gắt gao nhìn chằm chằm cửa sổ, ánh mắc sắc bén, âm trầm đáng sợ, dục vọng sâu không thấy đáy.
Bị chủ nhân vứt bỏ, con chó bị xiềng xích giữ chân này, đứt phanh.
_____
Trong lòng Kerry tràn đầy yêu thương.
Vợ ơi....
Vợ yêu.
Hắn thầm lẩm bẩm trong lòng, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười ngây ngô không phù hợp với khí phách.
Thế nhưng, khi đang mong chờ đầy cõi lòng đuổi đến phòng ngủ Lạc Vân Đường, hắn ta lại phát hiện, bên trong không một bóng người.