Mỗi Ngày Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đều Bị Cưỡng Ép
Chương 11: 1. Pháo hôi mỹ nhân trong thế giới trinh thám gay cấn
"A... ư ha..."
Ga giường trắng xóa càng làm tôn lên mỹ nhân dâm mỹ đang hứng tình, từng ngón tay trắng nõn gắt gao bấu víu ga giường, đè lên anh là một tên nam nhân, bàn tay to của hắn giữ chặt đùi thanh niên, đem chân anh nâng cao hết cỡ, nhẹ nhàng hôn lên mặt anh.
Nam nhân như một con chó đến kỳ động dục, chỉ biết điên cuồng liếm mút bà xã.
"Vợ yêu thơm chết đi được, cổ, chân, lỗ nhỏ này cũng đầy hương thơm."
"Anh thật sự muốn chết trên người em."
Thịnh Ngọc Hàn cắm sâu vào trong rồi thoải mái thở một hơi dài.
Ngón tay trắng nõn của thanh niên càng thêm dùng sức mà bấu chặt khăn trải giường, dương v*t hồng nhạt khác người kia cũng run rẩy bắn ra.
A ha....
Muốn chết mất...
Thanh niên không khống chế được mà rơi lệ, chỉ là nước mắt còn chưa kịp rơi đã bị nam nhân đặc biệt quý trọng liếm lấy.
Đang lúc Thịnh Ngọc Hàn muốn bắt đầu ra vào, chuông cửa dưới lầu lại vang lên.
"Leng keng."
Có... có người.
Nghe được tiếng chuông cửa, Lạc Vân Đường vội vựt dậy tinh thần.
Thịnh Ngọc Hàn nhìn ra ý muốn của Lạc Vân Đường, đơn giản là muốn nhân cơ hội hiếm có này cầu xin giúp đỡ.
Hắn yêu chiều mà cười cười, cười ý niệm của bà xã. Tới tìm người của hắn, sao có thể là người tốt, chẳng qua đều là cá mè một lứa, sao có thể giúp em chứ.
Chẳng qua hắn cũng không vạch trần ý tưởng của bà xã, mà trực tiếp bế thanh niên lên, dương v*t vẫn còn cố chấp lưu lại trong thân thể của anh, thậm chí nó còn thêm trướng đại.
Hắn... hắn muốn làm gì?!
Đột nhiên bay lên không khiến Lạc Vân Đường tròn mắt sợ hãi, thanh niên xinh đẹp như ngọc này dù cho đã bị hai tên nam nhân sủng ái quá đỗi, thân thể đã mẫn cảm tới một trình độ nhất định, nhưng vẫn như cũ chịu không nổi hành vi kỳ kỳ quái quái của gã ta.
Anh dâm đãng lại ngây ngô.
Bởi liên tục bị sủng ái nên thân thể bị ép ngày càng mẫn cảm, nhưng anh vẫn là thanh niên thơ ngây lần đầu gặp tại cửa hàng hoa kia.
Mềm mại như bông, lại xinh đẹp hệt những đóa hoa.
Cũng khiến người ta vì anh mà cuồng điên.
Nam nhân vừa ôm anh, vừa đi vừa chịch, đi thẳng đến cửa nhà dưới lầu.
Bởi tư thế như vậy, gót chân của anh căn bản không thể chạm đất, loại ảo giác bị nam nhân tròng lên người, thật giống như cái bao chuyên quấn quanh dương v*t của nam nhân, sinh ra là để nam nhân ** *** vậy.
Ảo giác như vậy càng khiến Lạc Vân Đường muốn chết mất, anh điên cuồng lắc đầu, trong mắt tràn ngập khẩn cầu.
"Không được... A, đừng làm vậy mà... Ư..... A a.."
Nam nhân lại trêu ghẹo mà hung hăng đâm chọt anh, để từng tiếng gợi xin tha của anh vỡ vụn.
Còn chưa đi được nửa đường, thanh niên đã bị thúc đẩy lên đỉnh, nơi hai người giao hợp đã thành một bãi nhão nhão dính dính, trên mặt đất đã hứng lấy không ít.
Người tới bên ngoài thấy không có hồi đáp liền nóng nảy đập cửa, tiếng vang lớn đến nỗi muốn đập gãy tấm ván.
Khi Thịnh Ngọc Hàn ôm thanh niên đang chìm trong dư vị của cao trào đi đến cửa, hắn cũng không trực tiếp mở mà thân mật chậm rãi hôn hôn Lạc Vân Đường, sau đó mới hướng về phía cửa hỏi: "Ai?"
"Thịnh tiên sinh, việc tôi giao phó đến đâu rồi?"
Người ngoài cửa như nghiến răng nghiến lợi mà hỏi.
Tề Kha Dư!
Lạc Vân Đường trừng mắt, dự hé miệng lớn tiếng hét.
Thịnh Ngọc Hàn nghe thấy giọng nói kia thì lập tức thay đổi sắc mặt, nhanh chóng hôn lấy thanh niên, đẩy lời kêu cứu còn chưa kịp nói trở về.
"Ư... A.."
Thanh niên không cam lòng, gắng kêu lên tiếng.
Người ngoài cửa thấy không có hồi đáp trực tiếp dùng chân đạp cửa.
Thịnh Ngọc Hàn lưu luyến không rời mà kết thúc nụ hôn, rồi lập tức dùng tay che miệng anh.
"Xin lỗi, không tra được."
Giọng điệu hắn lạnh hẳn đi.
Không tra được!
Tề Kha Dư sắp giận đến nổ tung.
Một câu "Không tra được" đã muốn đuổi y đi, thậm chí cửa còn không thèm mở?
Lạc Vân Đường mất tích mấy ngày nay, y gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, liên tục không ngủ nghỉ nhiều đêm, ở đâu? Rốt cuộc ở nơi nào? Lạc Vân Đường rốt cuộc đã đi đâu? Cậu ấy có ổn không, có phải đang chịu khổ? Có phải hay không... đã chết...
Suy đoán này khiến y cảm thấy sợ hãi, khi tới tìm Thịnh Ngọc Hàn, bộ dạng y như đã biến đổi thành người khác, tóc lộn xộn, râu cũng không cạo, trong mắt đều là tơ máu, không có tia sáng nào, người vốn dĩ nhìn qua rất phóng khoáng hiện tại trông lại phá lệ hung tợn.
"Thịnh Ngọc Hàn! Dù có không tìm được người anh cũng nên mời khách vào rồi mới nói, anh làm vậy có phải quá vô phép rồi không!"
Tề Kha Dư lại hung hăng mà đạp một cái, cửa bị y đá liền bắt đầu rung lắc dữ dội.
Đằng sau cánh cửa truyền đến thanh âm của Thịnh Ngọc Hàn.
"Làm sao? Tôi làm tình cùng người yêu, anh còn muốn vào xem sao?"
Tề Kha Dư cứng người lại.
Ban nãy y quá nôn nóng nên không chú ý, hiện tại cẩn thận lắng nghe lại như có như không nghe được tiếng nức nở, thanh âm thân thể va chạm nhau, thậm chí còn có tiếng nước dính nhớp bên trong.
Tề Kha Dư trầm mặc.
Y đứng trước cửa, không nói lời nào cũng không rời đi.
Thật lâu sau, y rốt cuộc cũng cử động, tiếng bước chân dần đi xa.
Khi tiếng động bên ngoài biến mất, Thịnh Ngọc Hàn cuối cùng cũng buông lỏng bên tay đang bịt kín miệng thanh niên, hôn lên vệt đỏ bên miệng anh: "Thiệt thòi vợ rồi, đều đỏ cả."
Trơ mắt nhìn hy vọng bỏ trốn bị cướp đi, Lạc Vân Đường không chịu nổi oán hận, anh lung tung mà đánh hắn, vẽ ra nhiều vết thương nhỏ trên người gã.
Nhưng tư thế nam nhân ôm anh vẫn không xi nhê.
Thậm chí còn nói: "Bé yêu đánh giỏi quá."
Nam nhân ngậm lấy ngón tay anh rồi nhẹ nhàng liếm mút.
Lạc Vân Đường thật sự chịu không nổi, vì sao mình lại phải đụng trúng hai tên điên này chứ, anh tuyệt vọng lớn tiếng: "Anh cút đi! Tôi cũng chưa từng đắc tội các người, các người vì cái gì vẫn không chịu buông tha tôi.... Hức..."
Mỹ nhân xinh đẹp sắp bị sủng ái không ngừng này tra tấn đến điên rồi, anh yếu ớt không cam lòng, khắp mặt đều là nước mắt.
Thịnh Ngọc Hàn hoang mang hôn nhẹ, muốn an ủi anh.
Thanh niên dùng sức đẩy đầu hắn ra, sau đó kịch liệt lau đi nơi bị hắn ta hôn lấy.
Vợ... Ghét bỏ hắn.
Vợ không cần hắn.
Rõ ràng là giữa hè, Thịnh Ngọc Hàn lại cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Hắn lâm vào vực sâu giống với Tần Khanh.
Lạc Vân Đường không yêu bọn họ, cho nên bọn họ đều sẽ xuống địa ngục.
Thịnh Ngọc Hàn thực hoảng, nhưng hắn lại không biết phải làm sao, chỉ có thể bối rối mà đâm sâu vào lỗ nhỏ non mềm của thanh niền, để anh vì hắn mà động tình.
"Vợ ơi, em xem cơ thể của em rõ ràng cũng rất thích anh."
"Vợ ơi em đừng bỏ rơi anh."
"Vợ, không có em anh sẽ chết mất..."
Tề Kha Dư lái xe đi được nửa vẫn cứ cảm thấy không thích hợp, y lập tức rẽ lái quay lại.
Tuy nói vậy là không tốt lắm, nhưng y cảm thấy âm thanh nức nở kia.... Rất giống với Đường Đường.
Lần này y không gõ cửa nữa mà là trực tiếp dùng sức phá nó đi.
Cảnh tượng đằng sau cánh cửa thẳng tắp ập vào mắt y.
Người khiến y không thể ngủ nổi, thất hồn lạc phách, đóa hoa y luôn muốn che chở, hiện đang nằm trong lồng ngực Thịnh Ngọc Hàn, bị hắn ta tóm lấy đầu gối, lỗ nhỏ dưới thân đang bị dương v*t căng đến sưng trướng, đáng thương hề hề rỉ giọt dâm dịch.