Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống
Chương 91: Chắc không phải đến đánh mình chứ
Ôn Cầm cũng chẳng cho Mục Trọng Sơn sắc mặt tốt, trong lời nói như có gai nhọn: "Ta không tin ngươi."
Mục Trọng Sơn thong dong đáp lại, giọng nói ẩn chứa ý cười, "Thượng Thiện Nương Nương thử nghĩ mà xem, nếu đệ tử Kinh Hồng Tông hoặc người khác phát hiện ngài âm thầm trợ giúp Lận Khinh Chu để lấy hư danh thì bọn họ sẽ nghĩ sao?"
Ôn Cầm nhíu mày, ánh mắt lóe lên.
"Hơn nữa việc diệt trừ ác thú này cũng đâu cần sự tin tưởng của ngài." Mục Trọng Sơn nói tiếp, "Cản trở chuyện này thì có lợi gì cho ta chứ? Để tiếng xấu của ta nặng thêm à? Không cần vậy đâu."
Ôn Cầm suy nghĩ hồi lâu nhưng không tìm được câu nào phản bác hắn.
Thậm chí còn cảm thấy nếu Mục Trọng Sơn thật lòng giúp Lận Khinh Chu thì sẽ đúng như mong muốn của nàng.
Ôn Cầm hỏi Lận Khinh Chu: "Nếu ta không đi theo mà chỉ có Vẫn Uyên Ma Quân giúp ngươi thì ngươi có yên tâm không?"
Lận Khinh Chu gật đầu.
"Vậy được rồi." Ôn Cầm thỏa hiệp, "Cứ như thế đi."
Hai người từ biệt nhau, Ôn Cầm về Lưu Ly Cung gọi người hầu thân cận Mật Cô Cô rồi bảo nàng: "Tương Trấn ở Bắc Hải xuất hiện ác thú hại người, ta đã dặn Khinh Chu diệt trừ ác thú và trấn an bách tính, ngươi chọn ba đệ tử rảnh rỗi trong mấy ngày tới đi cùng y đi."
"Vâng." Mật Cô Cô hành lễ, sau đó rời khỏi Lưu Ly Cung để tìm Bắc Minh Đạo Nhân.
Bắc Minh Đạo Nhân còn đang buồn phiền bất mãn vì Thượng Thiện Nương Nương tuỳ tiện quyết định đệ tử thân truyền, thấy Mật Cô Cô đến thì băn khoăn hỏi: "Sao Thượng Thiện Nương Nương không chọn Trường Xuyên làm đệ tử thân truyền mà lại chọn một người không rõ lai lịch chứ? Chẳng lẽ Trường Xuyên làm sai chuyện gì chọc giận tông chủ à?"
Mật Cô Cô: "Khoan nói đến việc đứa nhỏ Trường Xuyên kia làm sai chuyện gì, chẳng lẽ Thượng Thiện Nương Nương lại là người hành động theo cảm tính hay sao?"
Bắc Minh Đạo Nhân không thể phản bác được, sầu đến nỗi bứt râu.
Mật Cô Cô nói với Bắc Minh Đạo Nhân chuyện Thượng Thiện Nương Nương dặn dò chọn đệ tử bản tông đến Tương Trấn diệt ác thú, sau đó nói: "Ta thấy tu vi của đệ tử mới kia có vẻ không cao, hay là để Trường Xuyên cùng đi đi, nếu công lao của Trường Xuyên cao hơn đệ tử mới kia biết đâu Thượng Thiện Nương Nương sẽ hồi tâm chuyển ý."
"Được rồi." Bắc Minh Đạo Nhân đồng tình gật đầu.
-
Ở bên kia, Lận Khinh Chu đang đi trong rừng sam tìm lầu các, linh tước ngồi xổm trên đầu y bất mãn hỏi: "Từ lâu ta đã muốn hỏi sao Thượng Thiện Nương Nương đối xử với ngươi khác biệt quá vậy?"
Lận Khinh Chu đáp: "Vì ta và nàng là đồng hương mà."
"Đồng hương?" Giọng Mục Trọng Sơn đầy nghi hoặc, "Hình như ta chưa từng nghe ngươi kể về cố hương, lúc nhỏ ngươi sống ở đâu vậy?"
Lận Khinh Chu: "Không nói được."
"Chuyện này có gì mà không nói được chứ?" Mục Trọng Sơn hỏi.
Lận Khinh Chu nghĩ ngợi rồi thử giải thích: "Là thế này, ta bị hạ một loại chú thuật khiến ta không thể nhắc đến cố hương được."
Mục Trọng Sơn càng thêm khó hiểu, hắn chưa bao giờ nghe nói đến chú thuật này cả.
Đi hết rừng sam, tới gần lầu các giữa sườn núi, Lận Khinh Chu trông thấy hai nữ đệ tử bản tông đứng trò chuyện trên đường núi phía trước, y nhìn kỹ lại mới nhận ra đó là Nghê Uyển Uyển và cô nương sáng nay nhắc Lận Khinh Chu đổi chỗ ở Tầm Đạo Đài.
"Sư tỷ." Lận Khinh Chu lễ phép gọi rồi tiến lên định chào hỏi.
Ai ngờ hai cô nương xoay người liếc y một cái rồi lạnh lùng quay đầu bỏ đi như căm ghét nói chuyện với y, thái độ hoàn toàn trái ngược với hôm qua và sáng nay.
"Ơ?" Lận Khinh Chu cảm thấy khó hiểu nhưng cứ tưởng hai người có việc gấp nên mới vội vàng rời đi, vì vậy cũng chẳng để ý.
Lận Khinh Chu tìm được lầu các có cột trụ chạm khắc, vừa thấy may mắn vì mình không tìm nhầm vừa đi lên cầu thang gỗ.
Đến góc cầu thang cuối hành lang lầu ba, đang định đi tới thì y chợt nghe thấy tiếng ồn ào.
"Tên mới đến kia dựa vào cái gì mà làm đệ tử thân truyền của tông chủ hả?"
Lận Khinh Chu dừng chân, cả người đứng khựng lại.
Tiếng ồn ào vẫn tiếp tục, hơn nữa không chỉ một người.
"Chẳng biết phép tắc gì, lúc nãy ngay cả tạ ơn tông chủ cũng không biết, chỉ đứng ngây ra đó thôi."
"Đệ tử thân truyền của tông chủ ngoài Lạc sư huynh ra thì bất kỳ ai ta cũng không phục hết."
"Đúng, tên kia có điểm nào hơn đại sư huynh chứ? Đại sư huynh vừa có tu vi cao vừa trọng tình trọng nghĩa, ta thật bất bình thay đại sư huynh mà."
"Đại sư huynh vất vả cống hiến cho Kinh Hồng Tông bao năm, sao lại không xứng làm đệ tử thân truyền chứ."
Lận Khinh Chu không nghe tiếp nữa mà rón rén đi xuống lầu rồi yên lặng đứng chờ trong góc tối.
Linh tước trên đầu bay xuống vai Lận Khinh Chu, thân mật dụi má y an ủi.
"Ta không sao." Lận Khinh Chu đưa tay xoa nhẹ đầu linh tước, "Ta hiểu họ mà, hữu danh vô thực đúng là sẽ bị chỉ trích, để ta nói với Thượng Thiện Nương Nương đừng cho ta làm đệ tử thân truyền của nàng nữa."
"Việc này vì Thượng Thiện Nương Nương quyết định quá hời hợt nên mới làm ngươi chịu ấm ức." Mục Trọng Sơn tỏ vẻ không vui.
Lận Khinh Chu vội nói: "Đâu thể nói vậy được, Thượng Thiện Nương Nương chỉ mong ta sớm đứng vững ở Kinh Hồng Tông thôi, ta đang lo nếu nói không muốn làm đệ tử thân truyền của nàng thì nàng có thất vọng không nhỉ."
"Ngươi đừng lo chuyện này." Mục Trọng Sơn nói, "Bọn họ giải tán rồi, ngươi lên đi."
"Ừ."
Khi Lận Khinh Chu lên lại lầu ba thì các đệ tử Kinh Hồng Tông đã đi hết, Hạ Phái đứng ở cửa đang định vào phòng.
Nghe tiếng bước chân, Hạ Phái ngẩng đầu nhìn, thấy Lận Khinh Chu thì không thèm chào hỏi mà đi thẳng vào phòng rồi đóng ập cửa lại.
Lận Khinh Chu ngượng ngùng, lúng túng cúi đầu đi nhanh về phòng mình.
Một ngày trôi qua, ban đêm đã tới.
Khi ánh trăng vằng vặc chiếu vào phòng, linh thể Mục Trọng Sơn rời đi, linh tước ngủ say.
Lận Khinh Chu rửa mặt rồi lấy kính Phi Hồng ra khỏi túi càn khôn, đang định tán gẫu với Bạch Niệm Phùng thì cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
Tiếng gõ cửa khẽ khàng giữa đêm khuya yên tĩnh nghe rất rõ, Lận Khinh Chu hơi bất ngờ, không biết ngoài cửa là ai đến.
Y cất kính Phi Hồng đi rồi đứng dậy mở cửa, kinh ngạc phát hiện Lạc Trường Xuyên đứng bên ngoài.
Phản ứng đầu tiên của Lận Khinh Chu là: Chắc không phải hắn đến đánh mình đấy chứ?!
Ai ngờ Lạc Trường Xuyên ôn hòa nói: "Có quấy rầy ngươi nghỉ ngơi không?"
"Không không không, ta đâu ngủ sớm vậy." Lận Khinh Chu vội vàng xua tay, luống cuống rụt rè hỏi, "Không biết ngài tìm ta có chuyện gì?"
"Không cần dùng kính ngữ vậy đâu, ngươi cứ gọi ta là đại sư huynh như bọn họ được rồi." Nói xong Lạc Trường Xuyên đi thẳng vào việc chính, "Ngươi có biết ngày mai sẽ rời Kinh Hồng Tông để đến Tương Trấn diệt ác thú không?"
Lận Khinh Chu vội đáp: "Ta biết, ta biết chứ."
Lạc Trường Xuyên: "Tốt, vậy giờ Thìn ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau trước lầu rồi cùng lên đường."
"Ngươi đi với ta à?" Lận Khinh Chu kinh ngạc.
"Đúng vậy, còn có sư đệ Hạ Phái và sư muội Nghê Uyển Uyển nữa." Lạc Trường Xuyên nói, "À phải, ngươi có cần đem theo gì không? Ta sẽ bảo Nội Cần Các chuẩn bị."
Lận Khinh Chu đoán Nội Cần Các ở Kinh Hồng Tông cũng giống như Sự Tịnh Đường ở Tương Ngự Tông, ngoại trừ quét dọn hàng ngày còn phụ trách chuẩn bị pháp khí hoặc linh dược phổ biến cho đệ tử bản tông.
Lận Khinh Chu không nghĩ nhiều mà hỏi ngay: "Vậy Nội Cần Các có ích cốc hoàn không?"
Ích cốc hoàn mà các sư tỷ Đàm Hoan Phường cho y sắp hết rồi.
"Cái gì? Ích cốc hoàn?" Lạc Trường Xuyên thắc mắc, "Ngươi vẫn chưa tích cốc sao?"
Lận Khinh Chu giật mình, lúc này mới nhận ra mình lỡ lời.
Người tu tiên có tu vi Trúc Cơ đã biết cách tích cốc.
Y vẫn chưa tích cốc, chứng tỏ tu vi của y cao lắm là Luyện Khí.
Sao Thượng Thiện Nương Nương lại chọn một tu sĩ Luyện Khí làm đệ tử thân truyền của mình chứ, nếu Lạc Trường Xuyên hỏi hoặc kể lại với người khác thì chẳng phải lớn chuyện rồi sao.
Lưng Lận Khinh Chu toát mồ hôi lạnh, nghĩ xem nên làm thế nào để việc này êm xuôi: "Ta...... Ta......"
"Ngươi đừng gấp, để ta đi hỏi Nội Cần Các xem." Lạc Trường Xuyên chẳng những không chế giễu mà nói, "Mặc dù trong tông không còn ai chưa tích cốc nhưng thuốc này phổ biến nên chắc sẽ có thôi."
Cuối cùng hắn nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói với người khác đâu, ngươi uống ích cốc hoàn nhất định là có lý do riêng."
Thái độ của Lạc Trường Xuyên khiến Lận Khinh Chu hết sức kinh ngạc, y do dự hỏi: "Đại sư huynh, ta chiếm vị trí đệ tử thân truyền của ngươi mà ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?"
Lạc Trường Xuyên bình tĩnh nói: "Thú thật là ta không cam lòng đâu, nhưng tông chủ đã chọn ngươi thì ắt hẳn ngươi phải có điểm nào hơn người, ta chẳng có gì để hỏi cả."
Lận Khinh Chu chợt hiểu ra tại sao Lạc Trường Xuyên có thể trở thành đại sư huynh Kinh Hồng Tông và được đệ tử khác kính nể ủng hộ.
"Nghỉ ngơi sớm đi." Lạc Trường Xuyên nói, "Cáo từ trước."
"Tạm biệt đại sư huynh." Giọng Lận Khinh Chu vô thức cung kính hơn.
Sau khi từ biệt Lạc Trường Xuyên, y đóng cửa lại, đang định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát thì tiếng đập cửa lại vang lên.
Cửa phòng mở ra, đứng ngoài vẫn là Lạc Trường Xuyên.
"Ừm...... Ta tới nói ngươi biết......" Trên mặt Lạc Trường Xuyên lộ vẻ khó xử, "Ngươi...... cây nến trên bàn ngươi bị lệch kìa."
Lận Khinh Chu: "......"
Trước ánh mắt chăm chú của Lạc Trường Xuyên, Lận Khinh Chu sửa lại cây nến đứng thẳng giữa bàn gỗ tròn.
Lạc Trường Xuyên thở phào một hơi rồi nói "Ngủ sớm đi", sau đó vội vàng rời đi.
Lận Khinh Chu đóng cửa thật kỹ, ngồi xuống cạnh bàn cầm kính Phi Hồng lên rồi gõ nhẹ mặt kính.
Chẳng bao lâu sau, Bạch Niệm Phùng hiện ra trong gương.
"Bạch cô nương." Lận Khinh Chu cười chào.
Bạch Niệm Phùng cầm mẩu than và tấm ván gỗ cúi đầu viết chữ, sau đó giơ lên cho Lận Khinh Chu xem: Nhìn ngươi mệt mỏi quá, phải chăm sóc mình thật tốt nhé.
"Vậy à?" Lận Khinh Chu sờ mặt, "Được rồi, hôm nay đúng là xảy ra nhiều chuyện lắm, à phải, ngày mai ta sẽ rời Kinh Hồng Tông để đến một nơi tên là Tương Trấn, trên đường sẽ đi chung với các đệ tử Kinh Hồng Tông khác nên có lẽ tạm thời không nói chuyện với ngươi được nữa."
Y vừa dứt lời thì trong đôi mắt xanh đen của Bạch Niệm Phùng lộ ra vẻ ngạc nhiên, nàng hấp tấp viết: Tương Trấn?
"Ừ, Tương Trấn, sao thế?" Lận Khinh Chu hỏi.
Bạch Niệm Phùng do dự hồi lâu mới viết: Quê cũ của ta đó.
"Hả? Trùng hợp vậy sao?" Lận Khinh Chu hơi giật mình, trong lòng nảy ra một ý nghĩ.
Chẳng phải có thể lén dùng kính Phi Hồng cho Bạch Niệm Phùng xem quê mình thay đổi thế nào sao?
Nhưng nhắc tới quê cũ Bạch Niệm Phùng chẳng có chút hoài niệm nào, nàng bất an mím môi rồi cúi đầu hoảng hốt viết ra ba câu: Đến đó chắc ngươi sẽ nghe kể một vài chuyện.
Những chuyện...... không hay lắm.
Có liên quan đến Vẫn Uyên đại nhân.